[Bạch Nguyệt Phạn Tinh + Trường Nguyệt Tẩn Minh] Cô Độc
1
Mưa gió hai giới Tiên Yêu không ai quản, đại chiến thương binh vô số, mấy vạn năm đầu hai giới đánh quyết liệt, thù sâu như biển, chiến tranh ầm ĩ mãi không dứt như thể chỉ khi nào núi không còn đồi, sấm chớp ngày đông, tuyết rơi mùa hạ, sông cạn đá mòn, đất trời hợp làm một mới đình chiến.
Những chuyện rắc rối đều do Dạ Tôn Tinh Nguyệt giải quyết một cách sạch sẽ
Lúc trước tại Tinh Nguyệt Các, những tiên quân nhớ mong Dạ Tôn Tinh Nguyệt xếp hàng dài, mấy vị theo Tịch Nhan độc thân kia cũng đủ xếp thành một vòng, nói phô trương như vậy, nghe ra ngược lại có ý nhân sinh không còn gì hối tiếc. ( nói chung là rất đau đầu)
Tuy nhiên dung mạo của vị Dạ Tôn kia ngàn năm sau không ai có thể quên
Nhưng người phụ nữ độc thân này, năm mươi năm qua chỉ làm hai chuyện.
Thứ nhất, đi tới Tử Nguyệt sơn làm chút chuyện, Trích Tinh Các gặp lão bằng hữu của Thượng Cổ
Thứ hai, lên trời xuống đất tìm kiếm hồn phách Thiên Khải cũng tức là Tịnh Uyên
Từ đây tam giới không còn bóng dáng Thần tôn Tinh Nguyệt
Lại rất nhiều năm qua đi, trăm năm? Ngàn năm? Có lẽ là năm tháng đằng đẵng nói không nên lời và năm đầu tiên sau đó.
Tam giới lại nguyên vẹn thay áo mới, ngoại trừ một vài lão Tiên quân và Yêu quân, có rất nhiều người chưa từng nghe qua danh người này và chuyện này.
Tinh Nguyệt liếc mắt nhìn Tử Nguyệt sơn cô tịch một cái, chung quy vẫn trở về Tinh Nguyệt Các
Người chờ cô trong Trích Tinh Các từ một thành bốn.
Chỉ chốc lát sau, tại Tinh Nguyệt Các sau Đào Uyên lâm hiện ra thân ảnh Tinh Nguyệt
Cò đứng dưới tàng cây cạnh suối nước hồi lâu, đột nhiên dựa vào cổ thụ, ngồi xuống, ngoại trừ hồ lô đựng đầy nước suối bên hông kia, nghìn năm qua, bên người cô không dư thêm cái gì.
Tu Ngôn ở xa xa nhìn thoáng qua cảnh này, có chút chua xót, không biết là vì cô, hay là vì lúc xưa Tịnh Uyên ngồi dựa ở Trích Tinh Các uống rượu đã từng giao phó hắn một chuyện.
Hơn sáu vạn năm qua, năm đó việc thảm hại đau đớn nhất chính là cái chết của Tịnh Uyên
Nếu không, Tinh Nguyệt cũng sẽ không cố chấp tìm kiếm hồn phách của Thiên Khải nhiều năm như vậy.
Hồi lâu, trong Đào Uyên lâm, Tinh Nguyệt dựa dưới gốc cây cổ thụ mới mở mắt ra, hắn nhìn một dòng suối nước chảy róc rách rất lâu, nước suối ánh lên hình ảnh phủ Tinh Nguyệt Các vô cùng quạnh hiu.
Tinh Nguyệt/Nguyệt Di (ChầnThần-ThầnĐạo)
Tịnh Uyên
Nhưng nụ cười kia chứa đựng chua xót và áy náy khôn xiết.
Tinh Nguyệt đứng dậy, không hề nhìn phủ Tinh Nguyệt Các một cái, rời khỏi Đào Uyên
Trên không Thần giới, diệu tinh xẹt qua, thần lực mênh mông cuồn cuộn chấn động tứ phương.
Đám thần thủ lĩnh sống rải rác khắp Thần giới kinh nghi giương mắt nhìn trời, chỉ thấy kết giới Thần giới bị xé rách ra một khe hở dài nửa trượng, tinh tú chi lực cuồn cuộn kinh hồng vừa thoáng hiện ra.
Đám Thần quân thở dài rất lâu, đều không dám trông chờ gả cho vị thích du ngoạn trong Tinh Nguyệt kia nữa
Tịch Nhan / Phục Linh ( NgạnTôn-ÂmĐạo)
Ngươi vẫn còn ở đây sao?
Tu Ngôn
Tịch Nhan Ngạn Tôn!?
Tịch Nhan / Phục Linh ( NgạnTôn-ÂmĐạo)
Sắp tới ta cũng sẽ đi rồi
Tịch Nhan / Phục Linh ( NgạnTôn-ÂmĐạo)
Nhờ ngươi giúp tỷ ấy trông coi nơi này!
Tịch Nhan / Phục Linh ( NgạnTôn-ÂmĐạo)
//bay lên và biến mất//
Tịch Nhan / Phục Linh ( NgạnTôn-ÂmĐạo)
"Mạch Ly!? Ta đến tìm chàng đây!"
2
Tinh Nguyệt đi rất nhiều nơi khác nhau! Không hơn nhiều năm thậm chí là vạn năm
Nhưng không biết là đến khi nào!
Mãi cho đến khi trở về cô ngồi ở trên vương tọa ở Tinh Nguyệt Các
Tinh Nguyệt/Nguyệt Di (ChầnThần-ThầnĐạo)
Ngàn năm qua, Quỷ giới có tin tức gì của Tịnh Uyên không ?
Nhắc tới Tịnh Uyên, Quỷ Vương điện im lặng trong chớp mắt.
Tu Ngôn
Thần tôn, đường luân hồi cũng vậy, cầu Vãng Sinh cũng thế, đều không có hồn tức của Tịnh Uyên
Sắc mặt Tinh Nguyệt càng xụ xuống, Tu Ngôn càng căng thẳng
Tu Ngôn
Sau chuyện đó Tịch Nhan Chân Thần từng tới Quỷ giới tìm rồi, nếu có, cũng không cần chờ hơn sáu vạn năm nay.
Năm đó? Sau chuyện đó? Chuyện huyết trận chiến toàn bộ Thần giới, chưa có người nào dám nhắc tới trước mặt Tinh Nguyệt
Tinh Nguyệt nheo mắt lại, nghênh đón sự trầm mặc và ánh mắt rụt rè của Tu Ngôn
Tu Ngôn
Thần quân, thần thức của Yêu Thần Tịnh Uyên đã không còn nữa
Tinh Nguyệt/Nguyệt Di (ChầnThần-ThầnĐạo)
Ba trăm năm trước ở Thiên Khung chi cảnh, hắn đã từng để lại một tia thần thức.
Tinh Nguyệt/Nguyệt Di (ChầnThần-ThầnĐạo)
Nếu hồn tức của hắn chưa từng tồn tại trong trời đất này, vậy ngươi nói xem thần thức kia dựa vào cái gì lưu lại sáu vạn năm?
Quả thật là sau trận chiến đó hắn để lại một chút thần thức cuối cùng giấu đi ba trăm năm ký ức của cô
Nếu không có hồn phách tồn tại, một tia thần thức có thể lưu lại sáu vạn năm? Ngần ấy năm Tinh Nguyệt vẫn luôn không từ bỏ việc tìm kiếm thần hồn Tịnh Uyên là vì nguyên nhân này.
Tinh Nguyệt/Nguyệt Di (ChầnThần-ThầnĐạo)
//đứng dậy định rời đi//
Bước chân Tinh Nguyệt chợt dừng, đột nhiên xoay người nhìn Tu Ngôn.
Tinh Nguyệt/Nguyệt Di (ChầnThần-ThầnĐạo)
Ngươi có tin tức của Tịnh Uyên?
Tu Ngôn
Thần tôn, người còn nhớ sợi thần thức của Tịnh Uyên ở Thiên Khung chi cảnh năm đó?
Tinh Nguyệt/Nguyệt Di (ChầnThần-ThầnĐạo)
Sợi thần thức kia của của Tịnh Uyên làm sao vậy?
Tu Ngôn
Thần quân, hơn sáu vạn năm nay Tịch Nhan vẫn luôn không từ bỏ việc tìm kiếm hồn phách của Tịnh Uyên, nhưng vẫn không tìm được bất kỳ thứ gì. Nhưng hơn một ngàn năm về trước, từng có một sợi thần thức nhập Quỷ giới một mình lên cầu Nại Hà.
Tu Ngôn mở lòng bàn tay ra, một sợi thần thức mỏng manh trong lòng bàn tay hắn có hơi thở bàng bạc nhưng màu tím
Tinh Nguyệt tức khắc nhìn chằm chằm vào nó, đó là thần thức thất lạc của Tịnh Uyên ở Thiên Khung chi cảnh, vốn dĩ hắn tưởng rằng thần thức kia đã sớm tiêu tán, lại không ngờ hắn lại ở Quỷ giới.
Tu Ngôn
Thần tôn nên biết, Trấn Hồn tháp có khả năng nuôi dưỡng hồn phách, nếu Thần tôn lấy thần lực giúp Yêu Thần Tịnh Uyên đúc lại thân thần rồi lấy Trấn Hồn tháp nuôi dưỡng thần thức này, có lẽ Yêu Thần Tịnh Uyên sẽ có ngày thức tỉnh trở về. Cũng có lẽ......
Tu Ngôn
Thần thức này vĩnh viễn sẽ không thức tỉnh, cũng không thể ngưng tụ thành hồn phách
Tu Ngôn
Thần tôn nguyện ý dùng ngàn năm vạn năm, đánh cược cơ hội duy nhất này?
Thần thức trong lòng bàn tay được tiếp nhận không chút do dự, bóng dáng Tinh Nguyệt biến mất khỏi Tinh Nguyệt Các
Tinh Nguyệt/Nguyệt Di (ChầnThần-ThầnĐạo)
Đừng nói ngàn năm vạn năm, cho dù hơn mười vạn năm, hắn cũng đáng nhận.
3
Tám trăm năm trước, sau khi Phượng Nhiễm mang Cảnh Giản phi thăng Thần giới, Phượng Hoàng của Ngô Đồng Phượng đảo chính là vị Phượng Ẩn trong truyền thuyết kia.
Trấn Hồn tháp này do thần lực Hỗn Độn luyện hóa ra và phải mất công sức mấy năm mới được, năm đó hắn lấy Trấn Hồn tháp của Thượng Cổ làm lễ vật bái sư của Nguyên Khải tặng cho Đông Hoa, Đông Hoa lại vì chuộc tội với Nguyên Khải mà đem tặng cho Phượng tộc, hiện giờ Trán Hồn tháp dưới tam giới ngoại trừ chỗ Bích Tỉ Thần quân của Quỷ giới dùng để trấn áp vạn quỷ kia có một tòa, còn một người nữa có được vật ấy, đó là Phượng Ẩn.
Tinh Nguyệt từng gặp qua vị tân Hoàng của Phượng tộc này một lần rồi, đáng tiếc là năm đó ở rừng Ngô Đồng cổ thụ chỉ vội vàng nhìn thoáng qua trước khi nàng ngủ say rồi hồn phi phách tán. Còn lại thì hắn cũng chẳng có giao tình thiết thực gì với vị tân Phượng Hoàng này cả.
Nghe nói con đường niết bàn của vị tân Phượng Hoàng này rất là gian nan, cùng với đoạn tình ái giữa nàng với cháu của hẳn thiếu chút nữa hủy diệt tam giới kia, hiện giờ Nguyên Khải đã hôi phi yên diệt, sợ là nàng chưa chắc muốn gặp người của Thần giới.
Tinh Nguyệt vẫn chưa che giấu khí tức của Chân Thần, hắn vừa đến Ngô Đồng Phượng đảo thì đại trưởng lão Phượng tộc là Phượng Vân liền ra đón tiếp. Nghe nói Thiên Khải muốn mượn Trấn Hồn tháp, Phượng Vân cung cung kính kính dẫn hẳn vào rừng Ngô Đồng cổ thụ.
Khí tức của cô vẫn chưa giấu, vậy mà người nghênh đón không phải Phượng Ẩn, đến cà Quỷ Vương Tu Ngôn cũng chưa có cái gan này, Tinh Nguyệt tất nhiên là nhướng mày.
Phượng Vân nhìn thấy biểu cảm của Tinh Nguyệt, vội vàng giải thích giúp Phượng Ẩn.
Phượng Vân: Thần tôn chớ bực, bệ hạ nhà ta tám trăm năm trước đi ra ngoài rất nhiều năm, sau lại hồi đảo phong bế thần thức, sợ là không biết Thần quân tới. Mấy năm nay bệ hạ đều ở trong rừng già, đã mấy trăm năm rồi vẫn chưa ra khỏi Phượng đảo. Bệ hạ từng có lệnh......Chỉ cần không phải chuyện lớn liên quan đến Phượng tộc diệt tộc, cho dù bất cứ chuyện gì cũng không được phép vào rừng già làm phiền nàng.
Lời này nói ra Tinh Nguyệt có thể thấy dường như Phượng Ẩn đã đại diện Phượng tộc cho Chân Thần Thần giới mặt mũi lắm rồi vậy.
Phong bế thần thức? Nghĩ đến Nguyên Khải cũng đã hồn phi phách tán vào tám trăm năm trước, Tinh Nguyệt thở dài, hiếm khi không làm giá Chân Thần, chỉ tùy tiện phất phất tay với Phượng Vân.
Hai người dừng ở cực nam Phượng đảo, trong rừng Ngô Đồng xanh um tươi tốt, Tinh Nguyệt nhìn thấy khung cảnh bên trong, nhịn không được ngẩn người.
Cô biết tập tính Phượng hoàng nhất tộc, từ trước đến nay Ngô Đồng Phượng đảo chỉ có cây ngô đồng, phong cảnh rừng ngô đồng cổ thụ trước sau như một suốt mười mấy vạn năm qua, cũng không biết từ khi nào chỗ sâu nhất rừng ngô đồng cổ thụ lại bị sửa thành bộ dạng của một tiên gia tiểu trạch.
Cây xanh cỏ biếc, dòng suối nhỏ, gian phòng trúc, tiên thú sinh sôi, trăm hoa đua nở.
Cảnh trí như vậy thập phần quen mắt, Tinh Nguyệt cẩn thận đánh giá một lát, mới phục hồi tinh thần lại.
Chỗ này giống y như đúc tòa cấm cốc kia ở Đại Trạch sơn của Đông Hoa.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play