Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Đối Thủ Truyền Kỳ Áp Tôi

Chương 1

Tiếng đồng hồ báo thức reo lên không ngừng nghỉ bên tai báo hiệu cho một ngày mới bắt đầu , ấy vậy mà khi đồng hồ báo thức vang lên âm thanh lần thứ ba thì bộp một tiếng, nó đã không cánh mà bay. Bị chủ nhân của mình không chút thương hương tiếc ngọc nào mà hung hăng quăng cho một cái tát văng khỏi mặt bàn lăn long lóc dưới đất.

"Ồn ào chết đi được, yên lặng cho lão nương ngủ". Tiếng Sở Giang than phiền vang lên, cô hiển nhiên sẽ không vì động tác vừa rồi mà tỉnh giấc. Mãi đến khi chú chim nhỏ hót líu lo bên cửa sổ đang khua diễn kỹ năng ca hát của mình cho bạn đời nó nghe thì Sở Giang mới không còn cách nào khác là phải mắt nhắm mắt mắt mở trừng mắt với bọn nó.

Thế rồi một sự việc trọng đại xẹt qua đầu cô, Sở Giang tức thì hai mắt trợn trắng cuống cuồng lật chăn lên tìm điện thoại.

Khi mở điện thoại nhìn đến khung giờ hiện số 7 giờ 30 phút, khi đó Sở Giang thiếu điều muốn hộc máu. Nhất là khi nhìn đến mấy dòng tin nhắn mà cô bạn thân gửi đến kia...

Đinh Thu Hạ: Ê dậy chưa vậy

Đinh Thu Hạ: Mau trả lời bà đây

Đinh Thu Hạ : Mau đến công ty, toàn bộ 4 nhân viên thực tập chỉ còn cậu là chưa đến. Quản lý đang phê bình cậu đây này.

Và câu cuối cùng Đinh Thu Hạ nói càng khiến Sở Giang thiếu điều muốn treo cổ tự vẫn, à mà không được, cô là người yêu cái đẹp nên không muốn khi chết mình trong hình hài tím tái thế đâu. Vậy nên Sở Giang quyết định sẽ cố sống thêm một đoạn xem chuyển biến thế nào đã. Nhưng chỉ cần nhớ đến câu Đinh Thu Hạ nói thì cho dù đang xách xe vọt như bị cảnh sát giao thông đuổi Sở Giang vẫn là khóc thành một dòng sông dài.

Đinh Thu Hạ : Ôi thôi xong cậu rồi bạn tốt à. Tổng Giám đốc cũng đến luôn rồi mà chỉ còn mỗi nhân viên thực tập là cậu chưa đến.

Tập đoàn R nơi hội tụ nhiều nhân tài nhất trong nước vì tập đoàn này không chỉ phát triển một lĩnh vực mà là rất nhiều, mỗi một lĩnh vực đều nằm trong top đứng đầu quốc tế cho nên được làm việc ở R có thể nói là một sự tự hào.

Thời điểm Sở Giang đến nơi thì cũng đã hơn 8 giờ, là thời gian bắt đầu làm việc.

Sở Giang bị bảo vệ chặn ở ngoài cửa không cho bước vào , cô sắp khóc đến nơi rồi. Nếu không thể vào trong thì công việc của cô coi như xong rồi.

Mà một màn này vừa vặn bị một người đang ở tầng cao nhất của tập đoàn nhìn thấy, cô cong lên khóe môi nở ra một nụ cười nghiền ngẫm sau đó lấy điện thoại gọi cho ai đó.

Sở Giang đứng dưới cửa ra vào chỉ biết nước mắt lưng tròng nhìn tập đoàn đồ sộ kia, thời điểm cô định xoay người chấp nhận số phận mình vô duyên với nơi đây thì một thanh âm gọi cô lại.

"Đợi đã".

Sở Giang không chút báo trước liền đột ngột xoay người vừa lúc người phía sau cũng đang chạy vội đến đây . Kết quả hai người đụng đầu vào nhau đều phát ra một tiếng kinh hô.

Tịch Hạ Nhi xoa xoa cái trán có chút đau của mình nói.

"Cô là thực tập sinh đăng ký thực tập kỳ này ở công ty chúng tôi có phải không".

Sở Giang gật đầu thay cho câu trả lời.

Tịch Hạ Nhi nói tiếp.

"Tôi xin tự giới thiệu tôi tên Tịch Hạ Nhi, là trợ lý của Tổng Giám đốc, sau này cô có thể gọi tôi là trợ lý Tịch hoặc chị Hạ Nhi đều được. Giờ thì cô theo tôi vào đây, giám đốc muốn gặp cô ".

"Hả, giám đốc muốn gặp tôi á".

Vừa đi Sở Giang vừa lo lắng không yên, cô cuối cùng nhịn không được ra tiếng hỏi dò Tịch Hạ Nhi.

"Chị Hạ Nhi, chị nói xem giám đốc là người như thế nào. Liệu em bước vào có bị ăn một trận mắng rồi bị đuổi đi không".

Bước chân của Tịch Hạ Nhi đột ngột khựng lại, trên gương mặt hiện rõ sự bối rối kèm theo đó là một tia hoang mang.

Nhìn biểu cảm này của đối phương, Sở Giang liền biết có chuyện chẳng lành rồi. Rất rõ ràng những điều cô vừa mới nói đều có khả năng xảy ra nên Tịch Hạ Nhi mới có thần sắc chột dạ thế kia.

Tịch Hạ Nhi ho khan hai tiếng làm giảm bớt bầu không khí ngượng ngạo này, sau đó tiếp tục làm như không có chuyện gì dẫn đường.

Bất quá trong lòng thì đang thầm cầu nguyện thay Sở Giang bởi vì tính khí vị tổng giám kia quả thật không phải dễ chọc, một khi không vừa mắt ai đó thì người kia xác định đi là vừa.

Mà Sở Giang này thì hay rồi, mới ngày đầu thực tập đã đến trễ, xui xẻo thay lại còn để tổng giám thấy được. Khỏi cần nghĩ Tịch Hạ Nhi cũng đoán được phần nào tràng cảnh khi Sở Giang bước vào.

Đầu tiên khi vừa mở cửa ra thì ngay lập tức một tập hồ sơ cá nhân sẽ quăng tới, sau đó là hàng ngàn chữ trách mắng thay phiên nối gót nhau vọt vào trong tai Sở Giang, chưa dừng lại Sở Giang sẽ còn phải đối diện với ba tháng làm việc sống không bằng chết tại công ty này.

Tất nhiên nghĩ cũng chỉ là nghĩ mà thôi, sự thật thì luôn trái ngược với những gì mà bản thân mình suy nghĩ.

Bởi vì khi cửa vừa mở ra, vốn còn đang cúi đầu thành khẩn biết lỗi Sở Giang khi nghe được câu nói của vị tổng giám đốc tiếng tăm lẫy lừng kia liền bất giác ngẩng đầu sau đó văng tục... "ĐM"

Đây là câu Sở Giang thốt lên, còn câu giám đốc của cô nói là gì ấy nhỉ, à nhớ rồi chính là "Nha , Sở lão đại không nghĩ cậu vậy mà đủ điểm tốt nghiệp đó nha"

Chương 2

Sở Giang khi nghe giọng nói quen thuộc này đã cảm thấy không thích hợp rồi và khi ngẩng đầu lên nhìn đến gương mặt hàng đêm xuất hiện trong giấc mơ như ác quỷ không ngừng quấn lấy cô kia, tức thì nhịn không được muốn quay người bỏ chạy.

Bình thường thì bộ não so thân thể sẽ đi trước một bước nhưng vào tình huống này thì hai chân của Sở Giang lại hoạt động nhanh hơn dự tính.

Khi Sở Giang kịp lấy lại tinh thần thì phát hiện mình đã lùi về sau vài bước sắp sửa bước ra khỏi phòng rồi. Dù sao ở lại cũng không có đường sống thôi thì chi bằng bây giờ kiên quyết dứt áo ra đi sẽ oai hùng hơn.

Sở Giang nghĩ thì nghĩ vậy nhưng đời nào Yến Vô Ly cho cô cơ hội bước ra khỏi phòng.

Chỉ một ánh mắt ra hiệu thôi, Tịch Hạ Nhi liền hiểu ý mà ngoan như cún đi trước Sở Giang một bước đóng cửa phòng lại, đem Sở Giang nhốt lại bên trong đối diện với ác ma đang càng ngày càng đến gần mình.

Lúc này nội tâm Sở Giang đang không ngừng gào thét. "Tịch Hạ Nhi chị quên tôi rồi sao, tôi còn chưa ra mà chị đóng cửa cái gì".

"Còn định chạy, xem ra sau ba năm không gặp gỡ cậu vẫn chẳng thay đổi gì nhỉ. Gặp chuyện khó giải quyết liền lựa chọn chạy trốn thay vì đối mặt ha".

Sở Giang nghe vậy liền tức đến xù lông, lại cộng thêm câu ban nãy Yến Vô Ly vừa nói, cô cuối cùng vẫn là nhịn không được mà xông lên nắm lấy cổ áo của đối phương mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của Yến Vô Ly , Sở Giang hung hăng đẩy ngã Yến Vô Ly xuống ghế sofa còn mình thì ngồi trên người đối phương.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Sở Giang không thể phủ nhận một chuyện rằng Yến Vô Ly so với trong ký ức của cô thì khác xa quá nhiều, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, Sở Giang cô tuyệt không phải loại người thấy cái đẹp liền bỏ qua cơn giận của bản thân nên sau đó Yến Vô Ly liền nghe được người nào đó giận dữ quát

"Còn không phải nhờ ơn của cô, ngày nào cũng qua lớp tôi chỉ để kiểm tra xem tôi có cúp tiết hay không, cả ngày không có lúc nào là khiến tôi thấy thoải mái hết. Bây giờ đến công ty lại tưởng ăn hiếp tôi nữa hả, tôi nói cho cô biết tôi không có dễ bị ăn hiếp như hồi ở cao trung đâu nhé".

Yến Vô Ly thoạt đầu còn có chút kinh ngạc nhưng sau đó cũng lấy lại bình tĩnh, ký ức về những năm tháng học cao trung hiện ra trong đầu...

Yến Vô Ly là một người rất điềm tĩnh lại ham học hỏi, cộng thêm chỉ số iq của cô rất cao nên thành tích học tập vẫn luôn đứng nhất tỉnh thậm chí năm ngoái còn đạt điểm thi cao nhất toàn quốc.

Do vậy giáo viên chủ nhiệm lẫn những thầy cô giáo khác đều rất coi trọng Yến Vô Ly, cho cô là người đại diện học sinh giỏi toàn trường, một lời Yến Vô Ly nói ra so giáo viên còn phải có trọng lượng hơn.

Ngày hôm nay Yến Vô Ly nghe được tin tức lớp D có một bạn học sinh mới chuyển trường đến, nghe đâu do ở trường cũ quá mức quậy phá lại yêu thích đánh nhau nên bị đuổi học.

Mang theo tâm tò mò , cuối giờ học Yến Vô Ly liền đứng ở một bên quan sát người được coi là tâm điểm mấy ngày nay kia.

Kết quả nhìn thế nào Yến Vô Ly cũng không nhìn ra cô nhóc kia có điểm nào giống với những tên lưu manh thích đánh nhau, ngoại trừ vẻ ngoài có phần nam tính ra thì đích thị không có gì khác biệt so với những học sinh nữ khác.

Lắc đầu tự cười bản thân mình lo chuyện bao đồng, thời khắc Yến Vô Ly xoay người chuẩn bị rời đi thi thì...

Bộp

Thanh âm vật gì đó va phải bả vai của mình khiến Yến Vô Ly nghiêng đầu nhìn xem thì phát hiện đó là một chiếc cặp sách.

Còn chưa kịp lên tiếng thì một âm lượng lạnh lùng mà trong trẻo mang theo phần cao ngạo vang lên.

"Ê nhỏ mọt sách, cầm cặp lên và chở tôi về nhà. Sau này trong trường tôi sẽ làm chỗ dựa cho cậu"

Mọi người xung quanh chứng kiến một màn này đều tái mặt, nhất là khi thấy sắc mặt của Yến Vô Ly càng ngày càng tái đi , đang dần dần có dấu hiệu chuyển đen là lúc nhịn không được cuống cuồng bỏ chạy tránh việc mình bị vạ lây.

Sở Giang nhìn biểu hiện lạ thường của những người kia cũng chỉ cho là tầm ảnh hưởng của mình quá lớn dọa chạy bọn họ mà không hề hay biết bản thân vừa mới bước một chân vào cửa nhà ác ma.

Yến Vô Ly theo lời Sở Giang mà nhặt lên cặp sách, nhưng thay vì nghe lời thì Yến Vô Ly lại khiến Sở Giang ngỡ ngàng với hành động tiếp theo.

Cặp sách của Sở Giang như con diều đứt dây mà rơi tự do xuống đất, dưới ánh nhìn soi mói của Yến Vô Ly, Sở Giang lần thứ hai nhận lấy đả kích

Yến Vô Ly : Có tay không tự mang thì giữ tay làm cảnh à.

Đây là câu Yến Vô Ly nói với Sở Giang, sau đó Yến Vô Ly còn không quên công kích thêm một câu.

"Lần đầu gặp mặt, nghe danh đã lâu. Tôi cũng nên giới thiệu một chút nhỉ, tôi tên Yến Vô Ly sau này tôi sẽ đặc biệt "chiếu cố" đến cậu, bạn học Sở Giang à".

Hai chữ chiếu cố được nhấn mạnh một cách bất thường khiến da đầu Sở Giang tê dại.

Mặc dù mới chuyển đến học được vài ngày nhưng danh tiếng của vị học bá Yến Vô Ly này thì Sở Giang vẫn nắm được.

Nếu hỏi người duy nhất Sở Giang không muốn chọc đến là ai thì Sở Giang sẽ không ngần ngại trả lời là Yến Vô Ly.

Chương 3

Nhưng người tính cũng không bằng trời tính, ai mà ngờ được nhỏ mọt sách thoạt nhìn có vẻ dễ bắt nạt kia lại là Yến Vô Ly kia chứ.

Sở Giang thật hận không thể kiếm cái huyệt mộ tự mình nhảy xuống chứ kèo này cô chết chắc rồi.

Mới hôm qua thôi ba cô còn gọi điện tới đe dọa nếu cô để bị đuổi học thêm một lần thì liền về quê chăn lợn với ông, Sở Giang cô xinh tươi ngời ngợi thế này làm sao sẽ chấp nhận việc thành cô gái chăn lợn kia chứ nên Sở Giang khi đó đã uốn lưỡi hơn trăm lần hứa hẹn mình sẽ ngoan ngoãn học tập không lại bỏ học hay đánh nhau nữa...

Quả thật Sở Giang cũng đã làm đúng như lời hứa, cô không bỏ học cũng không đánh nhau, chỉ là vô tình động nhầm người không nên động vào thôi.

Sở Giang nước mắt lưng tròng vội vàng chạy tới níu lấy góc áo Yến Vô Ly mà làm bộ làm tịch nói.

"Bạn học Yến Vô Ly bạn hiểu lầm ý mình rồi, mình là muốn giúp bạn cầm cặp vở chứ không phải như bạn nghĩ đâu".

"Vậy sao, chẳng phải ban nãy cậu còn nói tôi chở cậu về nhà sao".

"Ha ha làm gì có chứ, tôi là sợ cậu đạp xe bị mỏi nên ngỏ ý muốn đèo cậu về nhà ấy".

"Tôi đi xe hơi".

Sở Giang....

Sở Giang không biết mình nên nói gì tiếp theo mới phải, cô cứ đứng đực ở đó một hồi mãi đến khi Yến Vô Ly lên tiếng.

"Nhưng hôm nay tôi rảnh rỗi nên chở cậu về cũng không sao".

"Thôi thôi không cần đâu, tôi tự đi bộ về được".

Yến Vô Ly hơi hạ thấp tầm mắt, ánh mắt trở nên nguy hiểm hơn, tuy không nói gì nhưng chỉ đứng yên một chỗ thôi cũng khiến Sở Giang thấy lạnh sống lưng, cuối cùng Sở Giang vẫn là ngoan ngoãn đi theo Yến Vô Ly ra cổng trường.

Khi tận mắt nhìn đến con siêu xe sang chảnh đậu bên lề đường kia, rốt cuộc Sở Giang nhịn không được mà hít hơi khí lạnh, cô hơi ghé sát tai Yến Vô Ly hỏi.

"Cậu còn chưa đủ tuổi lái xe, lỡ đi đường không may bị cảnh sát giao thông gọi lại thì sẽ bị kiểm điểm đó".

Yến Vô Ly nhìn Sở Giang với một con mắt , hết sức vô ngữ phán ra một câu.

"Người lái xe là tài xế riêng của tôi, cậu nghĩ sao mà tôi sẽ ngồi lái vậy má".

"À cũng đúng". Sở Giang khi này mới hiểu ra, sắc mặt hơi đỏ lên vì sự quê nhẹ của mình nhưng tiếp theo đây Sở Giang còn hận không thể tự mình đập đầu vào tường chết quắt đi cho xong.

Cô hết sức tự nhiên mà ra dáng người tinh tế đi lên trước giúp Yến Vô Ly mở cửa xe nhưng ai nói cho cô biết vì cái gì cô kéo mãi mà cánh cửa này vẫn không chịu mở thế này không.

Nghiến răng nghiến lợi Sở Giang dùng hết sức bình sinh từ khi sinh ra đến giờ dùng dứt điểm vào cú chót, kết quả cửa xe mở nhưng cô lại bị văng ra xa vì mất đà.

Yến Vô Ly vô ngữ nhìn một màn này, thời điểm thấy Sở Giang muốn dùng hết sức bình sinh để mở cửa rốt cuộc không nhịn thêm được nữa mà đi lên ấn vào nút nhỏ bên thành cửa xe thành công để cửa mở ra và càng thành công hơn khi khiến người nào đó ngã chổng vó trên nền tuyết lạnh.

"Cậu cố ý có đúng không hả". Sở Giang vừa đứng lên liền hùng hùng hổ hổ xông lên định đôi co tay đôi với Yến Vô Ly nhưng khi nhìn đến ánh mắt lạnh lùng của đối phương liền tức thì ngoan ngoãn trở lại nhìn hèn hết muốn nói.

"Lên xe đi". Yến Vô Ly nói.

"À được". Sở Giang gật đầu vội vàng leo lên xe ngồi cạnh Yến Vô Ly.

Tài xế của Yến Vô Ly là một phụ nữ trung niên tuổi khoảng 40, bà nhìn hai người trẻ tuổi qua gương chiếu hậu mà nhịn không được nở nụ cười tinh quái.

Phải nói đây là lần đầu tiên bà thấy tiểu thư nhà mình cho phép người khác được ngồi chung xe, bà nhớ mấy lần trước tiểu thư nhà bà đều là một mặt lạnh tanh không biểu tình nói ra lời cự tuyệt.

"Bộ không có chân hay gì mà tối ngày đòi đi nhờ".

Nghe thì rất phũ phàng nhưng quả thật lại hiệu quả ngoài sức tưởng tượng.

Đến nay khi thấy Sở Giang được đối xử đặc cách như vậy khó tránh khỏi việc bà sẽ có cái nhìn khác về cô.

Sở Giang loay hoay một hồi mãi mới tìm thấy dây an toàn , cô sau khi thắt dây an toàn xong xuôi liền dự định đánh một giấc đến khi về tới nhà nhưng...

"Này bạn học Sở Giang, cậu tính làm gì với nút cài dây an toàn của tôi vậy hả".

Sở Giang giật mình nhìn lại, quả nhiên là cô cài nhầm rồi.

Sở Giang ngượng ngùng rút dây an toàn cài đúng vị trí của mình còn không quên nói lời xin lỗi, nhưng nhìn biểu cảm của Yến Vô Ly thì chỗ nào giống với người để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này.

Cũng may trong suốt chuyến đi không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa bằng không Sở Giang hẳn là sẽ trực tiếp đập đầu vào thành ghế chết đi cho xong.

Nhà của Sở Giang cũng không tính quá lớn, nếu nhìn tổng thể thì to hơn phòng trọ nhưng lại nhỏ hơn những căn nhà bình thường rất nhiều.

"Cậu sống ở đây sao".

"Đúng vậy, do chỉ có một mình tôi sống thôi nên ba chọn cho tôi căn nhà này nói rằng vừa tiết kiệm kinh phí lại gần trường học".

Yến Vô Ly không nói thêm gì nữa, thời điểm Yến Vô Ly định lên xe thì Sở Giang lại lên tiếng ngỏ lời mời.

"Cậu có muốn vào nhà ngồi chút không, để tôi đãi cậu tách cà phê coi như lời cảm ơn cậu đã cho tôi đi nhờ xe nhé".

Và Sở Giang không hề hay biết, toàn bộ sự hối hận tính từ khi cô sinh ra đến giờ đều dồn hết vào ngày hôm nay.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play