Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

(Ly Dực) Lấy Thân Báo Đáp

Chap1:

Trời chập choạng tối, một cơn gió lạnh lùa qua con phố nhỏ phủ đầy sương. Ánh đèn lồng từ các quán ăn hắt ra những vệt sáng leo lét trên nền đá ẩm. Giữa cảnh tấp nập của người mua kẻ bán, một bóng dáng gầy gò len lỏi qua đám đông, dáng vẻ thất thểu như một con thú nhỏ lạc bầy. Trác Dực Thần—một thiếu niên chừng mười ba tuổi, áo quần rách rưới, đôi mắt đen láy tràn đầy cảnh giác. Y đã lang thang trên con phố này ba ngày ba đêm, không chốn dung thân, không một ai đoái hoài. Y không nhớ rõ mình lạc mất cha mẹ như thế nào, chỉ nhớ cơn hoảng loạn khi tỉnh dậy giữa đám đông xa lạ, xung quanh chỉ là những khuôn mặt không quen biết. Bụng y réo lên từng cơn, nhưng chẳng ai thương hại một kẻ ăn mày vô danh. Y đã thử xin việc ở vài quán ăn, nhưng đâu đâu cũng xua đuổi. Đêm đến, y co ro dưới mái hiên một cửa hàng đóng cửa sớm, hai tay ôm lấy đầu gối, cố kìm nén cơn đói cồn cào. Bên kia đường, một lão nhân béo lùn ngồi trước quán ăn của mình, ánh mắt sắc sảo quét qua dòng người. Hắn tên Ôn Du, chủ một quán ăn nhỏ nhưng lúc nào cũng đông khách nhờ tài nấu nướng khéo léo. Hắn liếc nhìn thiếu niên gầy yếu bên kia đường, khóe môi nhếch lên một tia suy tính. Một đứa trẻ lang thang, không nơi nương tựa... Nếu đem về quán, chẳng phải có thêm một kẻ làm công không công sao? Ôn Du đứng dậy, khoác chiếc áo dày rồi bước qua đường. Đứng trước mặt thiếu niên, hắn cúi xuống, nở một nụ cười đầy vẻ hiền từ:
Ôn Du
Ôn Du
“Nhóc con, sao lại ngồi ở đây giữa đêm khuya thế này?”
Trác Dực Thần ngước lên, ánh mắt cảnh giác. Từ nhỏ y đã học được rằng không ai trên đời này giúp đỡ kẻ khác mà không có lý do.
Trác Dực Thần
Trác Dực Thần
“Ta... không có chỗ để đi.” / đáp khẽ, giọng nói khô khốc vì cả ngày chưa uống giọt nước nào./
Ôn Du
Ôn Du
/ thở dài ra vẻ thương xót, vỗ nhẹ vai y:/ “Đứa nhỏ đáng thương. Nếu ngươi không ngại, có thể đến quán của ta. Ta có cơm, có chỗ ngủ, ngươi có thể làm chút việc vặt để đổi lấy thức ăn. Ngươi thấy sao?”
Lời đề nghị của hắn giống như một chiếc phao cứu sinh giữa biển khổ. Trác Dực Thần biết rõ không thể tin tưởng người lạ, nhưng nếu không có gì bỏ bụng, y sẽ chết trước khi có cơ hội nghi ngờ ai đó.
Trác Dực Thần
Trác Dực Thần
“Ta có thể làm việc.” /khẽ gật đầu./
Ôn Du cười hài lòng, kéo y đứng dậy rồi dẫn về quán ăn. Quán của Ôn Du nằm ở góc phố, không quá lớn nhưng đủ để thu hút thực khách. Mùi thức ăn thơm lừng phảng phất trong không khí, khiến Trác Dực Thần vô thức nuốt nước bọt.
Vừa bước vào, y đã thấy hai người làm công bận rộn dọn dẹp bàn ghế. Ôn Du vỗ vai y, nói với giọng thân thiện:
Ôn Du
Ôn Du
“Đây là A Lương và A Kiệt, hai người sẽ giúp ngươi làm quen với công việc. Trước tiên, ngươi giúp họ dọn dẹp bếp và rửa bát, khi nào quen rồi ta sẽ giao thêm việc khác.”
Trác Dực Thần gật đầu, theo A Kiệt vào bếp. Hắn đưa cho y một chồng bát dĩa dơ, rồi chẳng buồn nhìn lại mà tiếp tục làm việc của mình. Y bắt tay vào rửa bát, nhưng chưa kịp hoàn thành thì Ôn Du đã gọi y ra ngoài.
Ôn Du
Ôn Du
“Trác Dực Thần, ta có vài quy tắc. Nếu ngươi đã ăn cơm ở đây, thì phải làm việc cho xứng đáng. Một ngày rửa bát, quét dọn, bưng bê, chưa kể giặt giũ, gánh nước. Còn nữa, không được lười biếng, không được lấy cắp, không được phàn nàn.”
Trác Dực Thần không phản kháng, chỉ gật đầu. Y biết mình không có quyền lựa chọn.
Y không còn nơi để đi... Ở đây tưởng là được cứu vớt cuộc đời đen tối nhưng không! Y phải chịu đựng
Ngày qua ngày, y làm quần quật từ sáng đến khuya, tay chân sưng tấy vì rửa bát liên tục trong nước lạnh, vai đau nhức vì phải gánh nước từ giếng xa. Mỗi ngày, phần cơm mà y nhận được chẳng bao nhiêu, nhưng chỉ cần y chậm trễ hay lỡ tay làm đổ thứ gì, Ôn Du liền nổi trận lôi đình, không ngại quẳng y ra đường. A Lương và A Kiệt cũng chẳng khá hơn y là bao, nhưng ít nhất họ còn được nhận chút tiền công. Trác Dực Thần chỉ là một kẻ lang thang, làm không công để đổi lấy chỗ ngủ, chẳng ai xem y là đồng loại. Nhưng y vẫn cắn răng chịu đựng. Y không muốn quay lại con phố lạnh lẽo kia.

Chap2:

Quán ăn của Ôn Du vào buổi trưa lúc nào cũng nhộn nhịp, thực khách ra vào không ngớt, tiếng bát đũa va vào nhau tạo thành một âm thanh ồn ào nhưng quen thuộc. Trác Dực Thần đã quá quen với cảnh này. Từ sáng sớm, y đã phải dậy nhóm lửa, gánh nước, chuẩn bị nguyên liệu, sau đó lại tất bật rửa bát, lau bàn, dọn dẹp. Đôi tay nhỏ nhắn của y đã sớm chai sần, vết thương cũ chưa lành đã chồng lên vết mới.
Nhưng y không kêu ca. Y biết, chỉ cần y tỏ ra lười biếng hay sai sót, Ôn Du sẽ không ngần ngại trừng phạt y. Hôm nay, trong số những vị khách ngồi trong quán, có một người đặc biệt. Hắn mặc bộ y phục màu xanh đậm, dáng người cao ráo, phong thái ung dung nhưng đôi mắt lại sắc bén như chim ưng. Đó là Ly Luân. Không như những kẻ lắm tiền hay khoe khoang, Ly Luân luôn lặng lẽ đến, gọi một bát mì hoặc hoành thánh, ăn xong rồi rời đi.
Nhưng dù vậy, Ôn Du vẫn vô cùng nể trọng hắn. Không ai trong quán biết rõ thân phận của Ly Luân, chỉ biết rằng hắn là một hiệp sĩ giang hồ, võ nghệ cao cường, chưa từng nể mặt ai nhưng lại có chút hảo cảm với quán ăn này. Hôm nay, như mọi lần, Ly Luân bước vào, tìm một góc khuất rồi ngồi xuống. Ôn Du vội vàng bước ra tiếp đón, giọng điệu niềm nở hơn hẳn so với cách hắn đối xử với những thực khách khác:
Ôn Du
Ôn Du
"Ly đại hiệp, hôm nay vẫn như cũ chứ?"
Ly Luân
Ly Luân
/ khẽ gật đầu, giọng nói trầm thấp:/ “Một bát hoành thánh."
Ôn Du lập tức sai nhà bếp chuẩn bị. Khi bát hoành thánh nóng hổi vừa được múc ra, hắn đảo mắt qua đám người làm rồi quắc mắt nhìn Trác Dực Thần.
Ôn Du
Ôn Du
"Mau mang ra cho Ly đại hiệp đi!"
Trác Dực Thần vâng dạ, cẩn thận bưng bát hoành thánh nóng hổi, bước đến bàn của Ly Luân. Nhưng khi chỉ còn vài bước nữa là đến nơi, bất chợt, chân y vấp phải một viên gạch nhô lên trên sàn nhà.
Ly Luân
Ly Luân
“Cẩn thận!”
Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Trác Dực Thần mất thăng bằng, cả người ngã chúi về phía trước. Bát hoành thánh nóng hổi trên tay y đổ úp xuống người Ly Luân. Tiếng bát vỡ choang trên nền đất.
Không khí trong quán bỗng chốc lặng đi. Một vài thực khách gần đó quay sang nhìn, có người còn lén che miệng cười. Mặt Trác Dực Thần tái nhợt. Y quỳ xuống, hai tay run rẩy nhặt mảnh bát vỡ trên đất. Ôn Du tức giận đến nỗi gân xanh trên trán giật mạnh.
Ôn Du
Ôn Du
“Thằng nhãi ranh này! Ngươi có mắt không hả?!"
Hắn vội vàng chạy đến, cúi đầu trước Ly Luân, giọng điệu nhún nhường:
Ôn Du
Ôn Du
"Ly đại hiệp, thực sự xin lỗi! Ta sẽ lập tức mang ra bát khác! Mong ngài bỏ quá cho!”
Ly Luân không hề nổi giận. Hắn nhìn xuống vạt áo ướt sũng của mình, nhưng không hề có ý trách móc. Ánh mắt hắn dừng lại trên người thiếu niên đang cúi gằm mặt dưới đất.
Ly Luân
Ly Luân
"Không sao.” / thản nhiên nói./
Ôn Du vội vàng sai người mang ra một bát hoành thánh khác, rồi quay sang túm lấy cổ áo Trác Dực Thần, kéo y vào trong.
Ôn Du
Ôn Du
"Vào đây với ta!"
Trác Dực Thần không dám phản kháng. Y biết, cơn giận của Ôn Du sẽ không dừng lại ở lời mắng nhiếc. Bên trong nhà bếp... Ngay khi cánh cửa khép lại, Ôn Du giáng ngay một bạt tai thật mạnh lên má Trác Dực Thần. Chát! Trác Dực Thần lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống đất.
Ôn Du
Ôn Du
"Mày có biết Ly đại hiệp là ai không hả? Nếu hắn mà mất hứng, ta còn mặt mũi nào làm ăn nữa?!"
Hắn túm lấy cổ áo y, lôi xềnh xệch vào góc bếp rồi giáng thêm vài cú đấm vào lưng. Trác Dực Thần cắn chặt môi, không dám kêu một tiếng. Y đã quen với những trận đòn như thế này. Sau khi đánh đủ, Ôn Du ném y xuống đất như một mớ giẻ rách, rồi quát:
Ôn Du
Ôn Du
“Còn ngồi đó làm gì? Mau dọn dẹp chỗ kia đi! Nếu không xong trước tối, đừng hòng có cơm mà ăn!"
Trác Dực Thần run rẩy đứng dậy, lê từng bước ra ngoài. Y phải tiếp tục làm việc. Ly Luân ăn xong, chậm rãi đứng dậy, tiến đến quầy thanh toán...
Khi hắn đặt bạc xuống bàn, vô tình đảo mắt về phía góc bếp. Ở đó, Trác Dực Thần đang quỳ trên nền đất, tay nhặt từng mảnh bát vỡ. Đôi bàn tay nhỏ bé sưng đỏ, những vết bầm tím lộ ra trên cổ và cánh tay, có cả vài vệt máu đã khô. Y vẫn đang làm việc, không một lời than vãn. Ly Luân khẽ cau mày. Đứa trẻ này... rõ ràng bị đánh rất nặng. Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát.
Trong lòng hắn bỗng dâng lên cảm xúc khó tả mà chính hắn cũng không nhận ra

Chap 3:

Hôm nay, trời quang đãng hơn hẳn. Ánh nắng ban mai chiếu xuống những con phố lát đá, phản chiếu trên mặt nước đọng lại sau cơn mưa tối qua. Quán ăn của Ôn Du vẫn tấp nập như thường lệ. Trác Dực Thần đã dậy từ khi trời chưa sáng, vội vàng dọn dẹp, rửa rau, nhóm lửa, chuẩn bị cho một ngày dài. Những vết bầm tím trên tay y vẫn chưa tan, đôi chỗ còn sưng đỏ nhưng y không có thời gian quan tâm đến bản thân. Y không ngờ rằng hôm nay, người khách định mệnh ấy lại đến lần nữa. Khoảng gần trưa, một bóng dáng quen thuộc bước vào quán. Vẫn là bộ y phục xanh đậm, vẫn dáng vẻ ung dung nhưng đầy khí chất áp bách. Hắn không vội tìm chỗ ngồi mà đảo mắt nhìn quanh, như đang tìm kiếm thứ gì đó. Một lát sau, hắn chọn một bàn gần cửa sổ, lặng lẽ ngồi xuống. Ôn Du thấy hắn, lập tức chạy ra tiếp đón, vẻ mặt tươi cười niềm nở.
Ôn Du
Ôn Du
“Ly đại hiệp, hôm nay vẫn gọi hoành thánh chứ?"
Ly Luân
Ly Luân
/ lắc đầu, giọng điệu thản nhiên nhưng có chút xa cách:/ “Hôm nay ta chỉ muốn một cốc trà ấm."
Ôn Du
Ôn Du
/ có phần bất ngờ, nhưng vẫn nhanh chóng sai người chuẩn bị./ “Trác Dực Thần! Mau mang trà ra cho Ly đại hiệp!”
Trác Dực Thần giật mình, hai tay run run nâng khay trà, cẩn thận bước tới bàn của Ly Luân. Khi đến gần, y khẽ ngước lên, chạm phải ánh mắt của Ly Luân.Chỉ trong khoảnh khắc, ký ức ngày hôm qua ập về. Chính người này... hôm qua mình đã làm đổ hoành thánh lên người hắn! Trác Dực Thần hít sâu một hơi, rồi bất chợt quỳ xuống trước bàn, cúi đầu sát đất:
Trác Dực Thần
Trác Dực Thần
“Ly đại hiệp, hôm qua là lỗi của tiểu nhân! Xin đại hiệp thứ lỗi! Xin đừng trách tội quán của chúng ta!”
Y thực sự sợ hãi. Nếu Ly Luân nổi giận, Ôn Du sẽ không tha cho y. Nhưng ngoài dự đoán của y, Ly Luân không hề trách mắng. Hắn khẽ thở dài, nhẹ giọng nói:
Ly Luân
Ly Luân
“Đứng lên đi.”
Trác Dực Thần giật mình, chần chừ một lát rồi rón rén đứng dậy. Y vẫn không dám nhìn thẳng vào hắn. Ly Luân nhấc chén trà lên, nhấp một ngụm, rồi chậm rãi nhìn xuống bàn tay nhỏ bé đang run rẩy trước mặt mình. Những vết sưng, vết tím bầm, cả những vết cắt chưa lành hẳn—mọi thứ đều rõ ràng trước mắt hắn. Hắn đặt chén trà xuống, giọng nói ôn tồn nhưng có chút trầm thấp:
Ly Luân
Ly Luân
“Tay ngươi bị làm sao?”
Trác Dực Thần
Trác Dực Thần
/ sững người, vô thức giấu tay ra sau lưng./ “Không... không có gì...”
Ly Luân nheo mắt. Hắn nhìn vào đôi mắt né tránh của Trác Dực Thần, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận. Hắn hạ giọng, ra lệnh:
Ly Luân
Ly Luân
“Gọi Ôn Du ra đây.”
Ôn Du nghe thấy Ly Luân gọi, lập tức chạy ra, nụ cười nịnh nọt vẫn chưa tắt trên môi:
Ôn Du
Ôn Du
“Ly đại hiệp, trà có hợp khẩu vị không?”
Ly Luân không trả lời ngay. Hắn chỉ nghiêng đầu, giọng điệu lạnh nhạt:
Ly Luân
Ly Luân
“Trác Dực Thần bị làm sao vậy?”
Ôn Du
Ôn Du
/ khựng lại, nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ bình thản, cười cười:/ “Chỉ là bất cẩn bị ngã thôi, không có gì nghiêm trọng đâu ạ.”
Ly Luân đặt mạnh chén trà xuống bàn. Bộp! Tiếng động khiến quán ăn đang ồn ào bỗng chốc im bặt.Mắt Ly Luân lóe lên sự sắc bén, giọng nói trầm xuống, mang theo một tia nguy hiểm.
Ly Luân
Ly Luân
“Ngã? Vết thương này rõ ràng là bị đánh. Ôn Du, ngươi nghĩ ta mù sao?”
Ôn Du
Ôn Du
/ nuốt khan, nhưng vẫn cứng giọng chối:/ “Ly đại hiệp, ngài quá lời rồi. Ta nhận nuôi nó, nuôi ăn nuôi ở, chẳng lẽ lại đánh đập nó?”
Ly Luân
Ly Luân
/ khẽ cười, nhưng trong mắt không hề có ý cười./ “Ngươi nhận nuôi? Ta chỉ thấy một kẻ bóc lột sức lao động của trẻ con."
Ôn Du
Ôn Du
/ toát mồ hôi lạnh./ “Ly đại hiệp, ngài đừng tin lời nó! Trẻ con đôi khi nghịch ngợm, ta chỉ dạy dỗ chút thôi mà.”
Ly Luân
Ly Luân
/ gõ nhẹ ngón tay lên bàn, ánh mắt trở nên sắc lạnh như đao:/“Dạy dỗ? Ta nghĩ đó là tra tấn thì đúng hơn.”
Ly Luân
Ly Luân
/ đứng dậy, nhìn thẳng vào Ôn Du, giọng nói rõ ràng từng chữ:/ “Từ hôm nay, Trác Dực Thần không còn ở lại đây nữa.”
Lời nói của hắn khiến cả quán ăn bàng hoàng. Ôn Du trợn tròn mắt, lắp bắp:
Ôn Du
Ôn Du
“Ngài... ngài nói gì cơ?”
Ly Luân
Ly Luân
/ híp mắt, giọng nói mang theo sự uy hiếp:/“Ngươi không hiểu sao? Ta nói, Trác Dực Thần đi theo ta.”
Ôn Du
Ôn Du
/ tái mặt, vội vàng chắp tay cầu xin:/ “Ly đại hiệp, ta thực sự không có ý xấu! Chỉ là... chỉ là...”
Ly Luân
Ly Luân
/ cười nhạt, rút từ trong tay áo ra một túi bạc, ném lên bàn./ “Đây là tiền công cho mấy lâu nay ngươi bóc lột nó. Cầm lấy rồi câm miệng.”
Ôn Du run rẩy nhìn túi bạc, rồi lại nhìn ánh mắt sắc bén của Ly Luân.Hắn biết, mình không có quyền từ chối. Trác Dực Thần đứng đó, ngỡ ngàng không dám tin vào tai mình.
Ly Luân
Ly Luân
/ quay sang y, giọng điệu bỗng trở nên dịu dàng hơn hẳn:/“Từ nay, ngươi đi theo ta."
Trác Dực Thần
Trác Dực Thần
/ mở to mắt, lắp bắp:/“Nhưng... nhưng tại sao?”
Ly Luân
Ly Luân
/ khẽ nhếch môi, như cười như không:/“Ta nhận ngươi làm đệ đệ.”
Trác Dực Thần vẫn chưa thể tin được. Từ một kẻ làm công khổ sở, y bỗng nhiên được một vị đại hiệp nhận làm đệ đệ? Y ngước nhìn Ly Luân, lòng đầy nghi hoặc.Người này thực sự không có ý xấu sao? Nhưng khi nhìn vào đôi mắt hắn, y chỉ thấy sự kiên định và chân thành. Lần đầu tiên trong đời, có người đứng ra bảo vệ y. Không phải vì lợi ích, không phải vì muốn lợi dụng y—mà đơn giản vì hắn không muốn nhìn thấy y bị tổn thương nữa.
Trác Dực Thần
Trác Dực Thần
/ cắn chặt môi, rồi cúi đầu thật sâu./ “Từ nay, ta sẽ đi theo huynh."
Ly Luân
Ly Luân
/ mỉm cười, vươn tay vỗ nhẹ lên đầu y./“Vậy thì đi thôi, tiểu đệ.”
Trước khi đi Ly Luân còn lườm Ôn Du một cái khiến ông ta sởn gai ốc, mặt tái mét

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play