Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Nam Hữu Phong Linh,Bắc Hữu Hành Mộc

C1:Em chỉ muốn làm bạn với anh thôi

Phong Lăng
Phong Lăng
Cút ra!
Phong Lăng đột ngột đẩy hai bác sĩ đang đứng khám bệnh ở quanh giường ra, nhưng vì vừa bị tiêm thuốc an thần cho nên trong khoảnh khắc đứng bật dậy, nhóc lại chợt ngã xuống chiếc giường ở phía sau.Bác sĩ thấy dáng vẻ quật cường này của nhóc liền nói với những người bên cạnh:
Viện trưởng Lâm
Viện trưởng Lâm
Cái tính tình của đứa nhỏ này, dù đang bị thương cũng không chịu để cho bác sĩ điều trị thì sau này phải sống ở cô nhi viện như thế nào đây? Các người có lòng tốt muốn nhận nuôi nó, nhưng theo tôi thấy thì nó lại không có ý định nhận phần ân tình này đâu.
Lúc đầu viện trưởng của một cô nhi viện quốc tế nào đó ở Los Angeles không nói gì, nhưng một lát sau, dường như đã có suy nghĩ gì, ông liền nhìn về phía đứa trẻ mới chỉ mười hai tuổi đang nằm trên giường.Đứa trẻ này là thành viên trong một băng đảng tội phạm mà nửa tháng trước đã bị cảnh sát Mỹ diệt trừ, tuổi còn nhỏ, lại là một cô nhi.Theo như thông tin mà cảnh sát thu được từ lời khai của các thành viên khác trong băng đảng tội phạm thì đứa trẻ này tên là Phong Lăng, lúc năm tuổi được anh cả của bọn chúng tìm thấy trong một hang sói ở trên núi. Khi đó Phong Lăng còn chưa biết nói chuyện, chỉ biết học theo tiếng sói tru. Nhóc là một đứa trẻ được sói nuôi lớn. Lúc năm tuổi được đại ca bọn chúng mang về, sau đó đã bắt đầu được huấn luyện thành một con rối của bọn chúng. Bởi vì tuổi còn nhỏ, cho nên lúc làm nhiệm vụ sẽ không bị kẻ địch đề phòng. Hơn nữa nhóc còn có sự nhạy bén, quyết đoán cùng ngoan tuyệt của loài sói, cho dù tuổi còn nhỏ nhưng rất được đại ca của bọn chúng tín nhiệm.Chính vì tuổi còn nhỏ, lại thêm lớn lên trong hoàn cảnh đó cho nên phía cảnh sát đã nhận định nhóc phạm phải sai lầm như vậy là do bị hoàn cảnh sinh trưởng ảnh hưởng, chứ thật ra bản tính không hẳn là xấu. Vì lẽ đó phía cảnh sát cũng không xếp nhóc vào danh sách tội phạm, chỉ chuyển nhóc vào cô nhi viện.Thời điểm Phong Lăng bị đưa tới, khắp người đều là vết thương, nếu như bác sĩ không tiêm thuốc an thần thì phỏng chừng căn phòng này đã bị nhóc hủy đi rồi.
...
Một năm sau.
Phong Lăng cảm thấy được có gì đó không bình thường cho nên mở choàng mắt ra, chỉ thấy có một bé gái mặc váy màu hồng mang vẻ mặt tò mò đang đứng ở mép giường, trong tay là bó hoa không biết hái từ chỗ nào, hai gò má hồng hồng đang nhìn mình chằm chằm.Trong lúc hoảng hốt, Phong Lăng khẽ cử động tay mình, cảm thấy dường như lượng thuốc an thần mà sáng nay bác sĩ tiêm vào cơ thể cũng không nhiều lắm.Trong vòng một năm qua, thân thể luôn bị kiểm soát bằng thuốc khiến nhóc không ngày nào dư thừa sức lực. Cùng lắm nhóc chỉ có thể đứng dậy, ăn cơm và đi lại mà thôi. Đây chính là biện pháp mà viện trưởng cô nhi viện đã nghĩ ra, phối hợp với phía cảnh sát để giữ nhóc ở lại, nhưng lại không cho phép nhóc có quá nhiều tinh thần và thể lực đi gây rắc rối. Ông thu xếp để nhóc ở một mình trong căn phòng mờ tối, ngột ngạt, chỉ có thể nhìn thấy vô vàn chấm ánh sao trời kia thông qua một ô cửa sổ nhỏ.
???
???
Anh Phong Lăng, sao ngày nào anh cũng ngủ một mình trong căn phòng nhỏ này vậy?
Bé gái đứng cạnh mép giường lớn lên ở cô nhi viện, còn chưa tới mười hai, mười ba tuổi nhưng đã lờ mờ biết được thế nào gọi là thích rồi. Trong đôi mắt như ao nước kia đầy ắp nỗi mong đợi khi nhìn Phong Lăng.Phong Lăng chẳng muốn để ý tới, chỉ tự mình xuống giường.Trước giờ, căn phòng này chỉ có một mình Phong Lăng ở. Nhóc đã quá quen thuộc với sự tối tăm như vậy rồi, cho nên vẫn bình tĩnh nhìn vào tấm gương lớn trên tủ quần áo.Người thiếu niên trong gương có vóc người mảnh khảnh cao ngất, cho dù còn chưa đến mười ba tuổi, nhưng cũng đã cao hơn bạn bè cùng trang lứa không ít. Đường nét gương mặt trắng nõn ấy lộ ra vẻ lạnh lùng, đôi mắt trong veo sáng lấp lánh ngay cả ngôi sao ngoài cửa sổ cũng không sao sánh kịp.Mái tóc ngắn màu đen mất trật tự nhìn hơi có vẻ chán chường lười biếng, Phong Lăng chỉ tùy ý đưa tay vuốt lại thì trong nháy mắt mái tóc ngắn ấy đã lập tức vào nếp hơn rất nhiều.Bé gái đứng bên cạnh nhìn thấy một cảnh này cũng hơi ngẩn người ra.Phong Lăng là cậu bé đẹp nhất trong cô nhi viện, nhưng ngày thường lại không thích tiếp xúc cùng với những người khác, cũng không kết bạn với ai cả.Dù cho lúc ăn cơm hay khi bị giáo viên của cô nhi viện gọi đi sinh hoạt tập thể cũng vậy, nhóc đều chỉ thờ ơ, yên lặng ngồi trong góc, hoàn toàn mang dáng vẻ người sống chớ đến gần. Mà mấy bé trai khác cũng rất ghét nhóc, bởi vì hầu như tất cả bé gái trong cô nhi viện đều thích len lén nhìn trộm nhóc. Cho dù tính tình của nhóc không tốt đến cỡ nào nhưng bọn chúng đều thích tìm cơ hội đến gần nhóc, cho dù lần nào thứ được nhận lại cũng chỉ là một ánh mắt lạnh như băng cùng coi thường.Tuy tính tình thiếu niên xinh đẹp này rất lạnh nhạt nhưng mắt nhóc lại tựa như một vòng xoáy nước sâu thăm thẳm, như ánh sao điểm xuyết cho cả bầu trời đêm, rực rỡ đến chói mắt, một cậu bé đẹp như vậy nhưng lúc nào cũng cô đơn một mình, ngược lại không hề khiến cho người ta cảm thấy chán ghét giống như mấy đứa con trai khác.Chiếc hoa tai màu đen trên lỗ tai thiếu niên tựa như mang theo một tia sáng tối tăm, sắc bén, thần bí khó dò.
Phong Lăng nhắm mắt, thiếu niên vô cùng xinh đẹp trong gương cũng nhắm hai mắt theo.
???
???
Anh Phong Lăng, anh có muốn đi ăn chung với em không? Nghe nói hôm nay dì nấu cơm có làm hamburger đó...
Bên tai là giọng nói vừa ngượng ngùng vừa hào hứng của bé gái, Phong Lăng mất kiên nhẫn, nhíu chặt chân mày: 
Phong Lăng
Phong Lăng
Im miệng, cút ra ngoài
Nếu là bình thường bé gái phải sợ hãi mới phải, nhưng cô bé đã sớm biết cái tính này của Phong Lăng rồi cho nên cũng không thấy lạ mà bước qua, thấp thỏm đưa hoa nhỏ trong tay cho nhóc:
???
???
Anh Phong Lăng, em chỉ muốn làm bạn với anh thôi, em...
Đột nhiên, Phong Lăng mở mắt ra, trong căn phòng nhỏ hẹp tối tăm này, đôi mắt ấy tựa như một thanh dao găm đã ẩn nấp thật lâu trong bóng tối, khiến người khác không rét mà run. Đôi mắt ấy lạnh lùng nhìn cô bé một cái, bé gái bị ánh mắt của nhóc dọa sợ, lập tức ném hoa xuống, xoay người lảo đảo chạy ra ngoài.Căn phòng yên tĩnh lại, vẻ mặt của thiếu niên trước gương vẫn luôn thờ ơ, không hề gợn sóng.Năm ấy lúc năm tuổi được người ta mang từ trong hang sói ra ngoài, nhóc mới biết bản thân không phải là sói, mà là người. Dần dần về sau, nhóc mới biết được bản thân mình là một bé gái.Nhưng trong thế giới của đám tội phạm kia, nhóc phải ăn mặc thành con trai mới có thể hoạt động tự do. Nhóc phải coi mình giống như con trai để tham gia huấn luyện, đi làm nhiệm vụ thì nhóc mới có cơm ăn, nếu không, chỉ có nước bị giết như một thứ đồ bỏ đi.Nếu nhóc muốn sống thì chỉ có thể quên đi sự thật bản thân là nữ. Dần dà, ngay cả nhóc cũng không nhớ rõ rốt cuộc mình là nam hay là nữ nữa.Nhớ trước đây lúc còn ở trong tay đám người tội phạm kia, nhóc đã từng một mình ẩn nấp đột nhập vào toà cao ốc trụ sở chính của FBI nước Mỹ để gắn máy nghe lén.Cảnh sát Mỹ cũng đã điều động rất nhiều xe cảnh sát tới bắt nhóc nhưng nhóc vẫn chạy thoát một cách êm đẹp. Mà mấy tên cảnh sát khỏe mạnh đó vốn cũng không phải là đối thủ của nhóc.Nhưng nhóc ngàn vạn lần không ngờ được rằng, trong một năm qua, mỗi ngày, nhóc đều bị những người chuyên đi cứu mạng người là bác sĩ kia, tiêm một mũi thuốc an thần để khống chế nhóc ở chỗ này.
...
Cổng chính của cô nhi viện rất hiếm khi mở rộng đón tiếp người ngoài, nhưng lúc này có ba bốn chiếc xe quân dụng dừng lại ở trước cổng.
???
???
Lão đại.
Một thành viên sắp hết thời hạn phục vụ cho căn cứ XI đứng trước cửa xe, thái độ cung kính lại nghiêm nghị nhìn người đàn ông đang bước xuống xe:
???
???
Đã đến.
Lệ Nam Hành
Lệ Nam Hành
Ừ.
Nam Hành thản nhiên trả lời, đi vào trong.Viện trưởng cô nhi viện nhìn thấy Lệ Nam Hành trong tin đồn cuối cùng đã xuất hiện, liền vội vã đi tới tiếp đón:
Viện trưởng Lâm
Viện trưởng Lâm
Anh Lệ, những năm trước đây đều do cha của anh đến chỗ chúng tôi chọn người. Hôm nay là lần đầu được gặp anh, nếu có gì sơ suất mong anh đừng trách.
Người đàn ông sải cặp chân dài bước vào cô nhi viện với ánh mắt không vui, giọng nói trong trẻo lạnh lùng:
Lệ Nam Hành
Lệ Nam Hành
Viện trưởng Lâm không cần khách sáo, căn cứ XI cứ bốn năm sẽ sàng lọc chọn thành viên mới từ các cô nhi viện ở khắp nơi một lần, đây là quân đội Mỹ. Những quy củ đã được đặt ra, ông là người tuân theo quy củ, mà tôi cũng giống như vậy.

C2:Căn cứ XI?

Viện trưởng Lâm
Viện trưởng Lâm
Vâng vâng vâng, nhưng dù sao anh Lệ đây cũng là người phụ trách căn cứ XI, về sau này mấy đứa trẻ của cô nhi viện chúng tôi còn phải nhờ anh chăm sóc nhiều. Bọn chúng đều là trẻ không cha không mẹ, cũng rất hiếu động, nếu có thể thông qua huấn luyện của căn cứ XI và trở thành rường cột trong tương lai, thì đó quả thật là một việc làm tốt công đức lớn lao.
Nam Hành không để ý tới lời xã giao sáo rỗng của viện trưởng.Cứ bốn năm căn cứ XI sẽ sàng lọc, chọn thành viên một lần, chẳng qua cũng chỉ là làm việc theo thông lệ. Người có thể thật sự được căn cứ XI chọn trúng mang về huấn luyện thông thường trong mười người mới chọn được một người, thậm chí có những lúc cũng chẳng được nổi con số một phần mười. Dẫu sao cũng không phải tất cả mọi người đều có bản lĩnh có thể thông qua thử thách cùng những cửa ải do căn cứ XI đặt ra. Người muốn trở thành thành viên của căn cứ XI, bất luận là tố chất về thể xác và tinh thần hay là tố chất về năng lực đều phải đạt tiêu chuẩn.
Lệ Nam Hành - con trai trưởng của nhà họ Lệ trong tin đồn vào trong, xuất hiện trước tầm mắt của mọi người, cô giáo hướng dẫn giờ sinh hoạt tập thể cho mấy đứa trẻ trong cô nhi viện đã nhiều năm vừa nhìn thấy Lệ Nam Hành liền nhìn trân trân không chớp mắt.Hàng lông mày sắc bén, mắt thâm thúy, sống mũi cao thẳng, môi mỏng lạnh nhạt hơi mím lại... Người đàn ông này, bước ra từ trong tranh vẽ sao?
Một giờ trước, hầu như từ viện trưởng tới nhân viên vệ sinh đều tập trung hết trước cổng cô nhi viện, chờ Lệ Nam Hành - con trai trưởng của gia tộc nhà họ Lệ trong truyền thuyết xuất hiện.Gia tộc nhà họ Lệ có rất nhiều thành tựu to lớn trong việc giúp đỡ về phương diện quân sự cho hai nước Trung - Mỹ. Mặt ngoài gia tộc này lấy việc buôn bán làm chủ, nhưng trên thực tế trong bóng tối họ lại có căn cứ huấn luyện lớn nhất toàn cầu. Căn cứ này cung cấp những nhân tài tinh anh cho quân đội hai nước.Nhà họ Lệ cũng có địa vị không tầm thường trong tổ chức quốc tế Liên Hiệp Quốc.Họ luôn tỏ ra khiêm tốn nhưng sau lưng lại nắm giữ hơn phân nửa quyền quản lý về quân sự của nước Mỹ. Họ có thể điều động cảnh sát Los Angeles và cả cảnh sát khắp nơi trên nước Mỹ bất cứ lúc nào.Cái gọi là gia tộc nhà họ Lệ chính là chỉ cần tùy ý giậm chân một cái thì hơn phân nửa khu vực hợp pháp của nước Mỹ, ngay cả đường ven biển cách xa mười nghìn mét cũng phải chấn động theo.Lệ Nam Hành đã lớn lên trong căn cứ XI từ nhỏ, thân là con trai trưởng của gia tộc nhà họ Lệ, cũng là người phụ trách căn cứ XI, vô cùng thần bí. Hôm nay anh bỗng nhiên xuất hiện ở đây, trên dưới cô nhi viện đều căng thẳng không thôi.Vị này tự mình đến đây, nghe nói tính tình rất khó hầu hạ.
...
Mấy bé trai hiếm khi ăn mặc chỉnh tề bao vây lấy một thiếu niên cao gầy trong phòng ăn của cô nhi viện.Phong Lăng hơi híp mắt lại, nhiệt độ xung quanh bỗng lạnh đến cực điểm.Chỉ nghe “cạch” một tiếng, khay cơm mà Phong Lăng vừa mới lấy đã bị một người trong số đó giật mất, ném thẳng xuống đất, nước canh cùng thức ăn vãi khắp sàn. Còn có người đá văng cái ghế sau lưng Phong Lăng, sắc mặt âm trầm nhìn nhóc:
???
???
Thằng nhóc thối tha, mày mới đến cô nhi viện một năm mà tưởng mình là đại thiếu gia từ đâu tới à? Bọn tao nói chuyện với mày, mày lại cố tình vờ câm giả điếc có đúng không? Tao cũng chẳng muốn ở cùng với loại người như mày trong cùng cô nhi viện thêm một giây phút nào nữa đâu. Chờ bọn tao được tuyển chọn vào căn cứ XI rồi, mày cứ tiếp tục ở lại cái nơi quỷ quái này mà chờ chết đi. Dù sao Viện trưởng Lâm cũng đã coi mày là đứa câm điếc rồi, ngay cả danh sách tuyển người vào căn cứ cũng không có tên của mày. Chậc chậc, thật là một thứ rác rưởi vô dụng.
Căn cứ XI?Vẻ mặt Phong Lăng lạnh lùng nhưng vẫn ung dung thản nhiên.Hồi đó, khi nhóc còn làm việc cho băng đảng tội phạm kia đã từng nghe nói về căn cứ XI này. Nghe nói đó là một nơi có liên quan tới huấn luyện quốc phòng quân sự, cũng có quan hệ rất sâu với cảnh sát nước Mỹ, là một nơi thần bí vô cùng, không nên trêu chọc vào. Căn cứ XI còn là nơi khiến rất nhiều băng đảng tội phạm trên đất Mỹ mỗi lần nghe thấy tên đã phải sợ mất hồn mất vía.Nhưng, căn cứ hay không căn cứ gì đó không liên quan tới nhóc, có điều nhóc ghét nhất là có người dám hung hăng càn quấy trước mặt mình.
Phong Lăng
Phong Lăng
Không muốn ở lại thì tự mình cút đi, đừng tới trước mặt tao sủa bậy bạ để chứng minh sự tồn tại của bản thân. Hay là mày muốn mang theo mặt mũi sưng vù đi tuyển chọn vào cái căn cứ gì đó?
Phong Lăng rất thờ ơ, giọng nói cũng hờ hững chẳng kém:
Phong Lăng
Phong Lăng
Hạn cho tụi mày trong vòng ba giây phải cút khỏi tầm mắt của tao.
???
???
Thằng nhóc thối, còn dám phách lối nữa à? Chậc chậc, mặc dù không rõ lai lịch nhưng trái lại tên rất êm tai. Tên cái gì Phong cái gì Lăng, nghe nói ở nước Mỹ này có một gia tộc gốc Hoa rất nổi tiếng họ Phong, nhưng dù cho mày có lăn lộn mấy đời cũng không thể vào được được gia đình tốt như vậy đâu. Rốt cuộc là ai cho mày can đảm để đặt cái tên này vậy?
Năm ấy, Phong Lăng năm tuổi được người ta đưa ra khỏi hang sói, trên cổ vẫn đeo một miếng ngọc, phía trên có khắc một chữ Phong. Lúc ấy trong nhóm người kia cũng có vài người là người Trung Quốc biết chữ Hán, cho nên liền lấy chữ Phong này thành họ của nhóc. Từ đó về sau nhóc liền có tên là Phong Lăng.Phong Lăng không thèm để ý tới sự khiêu khích của mấy tên nhóc này, đang định xoay người thì chợt nhìn thấy có một người trong đám đó vươn tay ra định chặn nhóc lại.Con ngươi chợt lóe, trùng hợp sao sáng sớm hôm nay bác sĩ tiêm thuốc an thần cho nhóc còn chưa tỉnh ngủ nên chỉ tiêm một nửa đã rút ra, mà Phong Lăng bị tiêm thuốc an thần trong một đoạn thời gian dài nên cũng đã sớm kháng loại thuốc này rồi. Chính vì lẽ đó mà giờ phút này Phong Lăng không hề cạn kiệt sức lực như bình thường, một tay chụp lên vai, tiếp theo nhóc liền nhẹ nhàng xoay cổ tay, khớp xương bị trật lập tức vang lên tiếng "rắc", theo tới là một tiếng la hét thảm thiết.
Phong Lăng
Phong Lăng
Tay phế rồi?
Phong Lăng lười biếng quay đầu lại, vẫn thờ ơ như cũ mà liếc nhìn thằng nhóc đang đau đớn ôm lấy cổ tay, cả người co giật ở phía sau, cũng đồng thời lạnh lùng quét nhìn những người khác.
???
???
Thằng nhóc thối tha này, thế mà mày dám ra tay!
Người bị trật khớp cổ tay ngay tức khắc tức giận gào thét, đau đớn đến mức mặt mũi vặn vẹo, quát lên:
???
???
Đè nó lại cho tao! Lột hết quần áo nó ra! Vứt vào trong sân cho đám nữ sinh kia nhìn xem. M* nó tao phải nhìn xem rốt cuộc nó giỏi giang đến đâu!
Phong Lăng không hề sợ hãi vì lời nói của thằng nhóc kia, mấy người kia cũng không ngờ nhóc lại có chút bản lĩnh này. Dẫu sao thì trong vòng một năm qua, Phong Lăng vẫn luôn cô độc một mình, không ai biết được năng lực thật sự của nhóc cả. Họ chỉ biết nhóc là một người có tính tình lạnh nhạt, không dễ trêu chọc vào.Ai ngờ một đám người mới vừa nhào tới, còn chưa nhìn thấy Phong Lăng có bất kỳ động tác rõ ràng nào, nhóc mới chỉ tùy ý nhấc tay một cái, vậy mà lại lộ ra vẻ ác liệt không thể nào kiềm chế được. Một cái bát không không biết của ai đã ăn xong đặt ở bàn bên cạnh nhanh như chớp bay “vèo” qua đám người, rồi lại đập thật mạnh lên trán của thằng nhóc kia.
???
???
Áh!
Người bị đập trúng nâng bàn tay mới vừa bị vặn trật khớp lên, ôm lấy cái trán đau đang chảy máu đầm đìa, ngã vật xuống đất.Không ngờ Phong Lăng lại có bản lĩnh này, mấy thằng nhóc cũng tầm mười ba, mười bốn tuổi trong nháy mắt liền dừng động tác lại, không biết có nên tiến lên đánh nhau với nhóc nữa hay không.Mà ngay tại khoảnh khắc này, Phong Lăng đạp một cước vào nửa người dưới của một người trong đám đó, ngay tức khắc lại một tiếng hét thảm thiết vang lên. Đến khi mấy người bọn họ kịp thời phản ứng lại thì Phong Lăng đã nhanh nhẹn nghiêng mình thoát ra khỏi vòng vây của những người này rồi. Nhóc thờ ơ nhặt khay đựng thức ăn vừa nãy bị ném xuống mặt đất lên, xoay người tiếp tục đi lấy cơm.
???
???
M* nó, thằng nhóc thối tha này!
???
???
Được rồi, chờ đi, sớm muộn gì cũng có người có thể xử lý được nó!
Phong Lăng làm như không nghe thấy gì cả, đổi một khay thức ăn khác, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng tới một cái bàn sạch sẽ cách đó không xa rồi ngồi xuống.Trong một loạt tiếng huyên náo, người bị cái bát đập vỡ đầu hừ lạnh một tiếng:
???
???
Để tao xem nó còn có thể phách lối được bao lâu nữa. Nghe nói hôm nay Lệ lão đại của căn cứ XI tới, chỉ cần sau này chúng ta trở thành người của căn cứ XI thì không cần Lệ lão đại ra mặt, chỉ một người anh em bất kỳ nào đó của căn cứ XI cũng đã có thể giết chết nó rồi!

C3:Ra tay độc ác, đến giờ đầu tao vẫn còn đau đây này.

Phong Lăng nghe vậy, tiện tay tách một đôi đũa dùng một lần chất lượng bình thường ra, con ngươi chuyển qua nhìn về phía đó:
Phong Lăng
Phong Lăng
Tao có bị giết chết hay không đều là chuyện của sau này, nhưng nếu mày còn nói thêm một câu nào nữa thôi thì tao không ngại tiễn mày về Tây Thiên luôn bây giờ đâu.
???
???
...
M* nó, thằng nhãi Phong Lăng này mới đến cô nhi viện hơn một năm, cho tới nay cũng chưa từng tiếp xúc với người khác, cho nên hôm nay là lần đầu tiên mọi người biết được năng lực thật sự của nó, không ngờ nó lại lợi hại đến như vậy!
...
Ban đêm.Nơi này là cô nhi viện lớn nhất Los Angeles, số lượng trẻ được nhận nuôi cũng rất nhiều. Người của căn cứ XI đến cô nhi viện vào buổi trưa, mà những đứa trẻ trong danh sách lại không hề ít, bọn họ cần phải ở lại đây một đêm, ngày mai tiếp tục sàng lọc.Ban đêm, Phong Lăng đúng giờ chìm vào giấc ngủ, vì dẫu sao không ngủ cũng không có chuyện gì khác để làm. Nhưng nhóc lại chợt nghe thấy tiếng bước chân giống như có người đang đi lại ngoài cửa sổ, tiếng động loạt xoạt loạt xoạt, vừa nghe cũng biết đối phương đang lén lút làm gì đó, khẳng định đó không phải là chuyện đàng hoàng.Nhưng mà đây là một cô nhi viện, chẳng lẽ còn có thể có ăn trộm chui vào sao?Phong Lăng mở mắt ra, ngồi dậy khỏi cái giường cứng nhắc. Liếc nhìn bóng người chợt lóe qua ngoài cửa sổ, nhóc đứng dậy rồi đi ra ngoài.Kết quả, khi đi tới một khu nhà dùng để tiếp đón cha mẹ nuôi cùng khách khứa của cô nhi viện, nhóc lại nhìn thấy mấy thằng nhóc đã gặp trong phòng ăn lúc tối, xa xa cũng có thể nghe thấy tiếng mắng chửi của bọn họ.
???
???
Rốt cuộc cái thằng họ Phong kia từ đâu tới vậy? Ra tay độc ác, đến giờ đầu tao vẫn còn đau đây này.
Ngay tại lúc không biết bọn họ còn mắng chửi điều gì, bỗng nhiên có người nhạy bén nhận ra có động tĩnh, lập tức đưa mắt nhìn về phía Phong Lăng đang chậm rãi bước ra từ trong đêm đen. Giây phút họ vừa thấy nhóc, sắc mặt liền thay đổi.
???
???
Mày tới đây làm gì?
Phong Lăng không trả lời, tiếng động mà nhóc vừa mới nghe thấy chắc chắn phát ra từ phía bên này, nhưng hiển nhiên người kia đã ấp nấp vào chỗ tối rồi. Nhóc chỉ im lặng, mặt không cảm xúc nhìn quanh bốn phía trong bụi cây rậm rạp.
???
???
Bọn tao đã cảnh cáo mày rồi, chờ sau khi bọn tao được chọn vào căn cứ XI, mày chỉ có thể ngoan ngoãn chịu chết mà thôi. Sao hả? Biết mình không có tên trong danh sách chọn lựa lần này, cho nên nửa đêm nửa hôm mày mới chạy đi tìm Lệ lão đại cầu xin một vị trí trong danh sách sao? Nói cho mày biết, tránh xa Lệ lão đại ra! Nếu không không biết mày sẽ chết như thế nào đâu!
Thấy Phong Lăng giống như không nghe những lời mà bọn họ nói, ánh mắt nhóc bình thản không biết là đang nhìn chỗ nào, không hề để ý đến bọn họ, thằng nhóc lúc trước bị Phong Lăng bẻ trật khớp cổ tay, còn phải băng bó một vòng băng gạc lên trán bỗng tức giận nói:
???
???
M* nó, thật phách lối, tao không tin xung quanh đây có người của căn cứ XI mà nó có bản lĩnh đánh bọn mình! Mau lôi nó ra đầm nước ở phía sau, hôm nay phải để nó hiểu rõ đây không phải là nơi mà loại người như nó có thể tiếp tục ngông cuồng được!
Tối hôm nay, nhóm người tụ tập ở chỗ này còn nhiều hơn gấp đôi lúc ở phòng ăn, cộng lại có khoảng mười mấy người.Trong nháy mắt, đám người kia liền cho rằng lần này Phong Lăng gặp xui xẻo rồi.Nhưng mà ngay tại lúc mười mấy người này xông về phía Phong Lăng, nhóc chỉ nhấc chân đã đạp người chạy tới nhanh nhất xuống đất, còn tóm lấy cần cổ của người thứ hai, trở tay lại làm ra một chiêu tóm tuyệt đẹp, ấn người đó xuống dưới chân mình, rồi giơ chân lên hung hăng giẫm lên lưng một cước. Đầu gối nhóc cong lại, đạp người nọ, đồng thời chuyển ánh mắt trong trẻo lạnh lùng về phía mấy người còn do dự rề rà không dám hành động ở chỗ kia.
Phong Lăng
Phong Lăng
Muốn chết thì lên đây.
Người đầu tiên bị đạp xuống đất, vào lúc này tim gan phèo phổi đều đang đau buốt hết cả lên, không dám tin mà ngước mắt nhìn lên, muốn mắng chửi nhưng không thể mắng thành tiếng được. Cậu ta có cảm giác chỉ cần vừa mở miệng thôi sẽ có một dòng máu từ bên trong ào ào tuôn ra.Ngay vào lúc người thứ ba ở sau lưng Phong Lăng đang không cam tâm, do dự định nhào lên, Phong Lăng thờ ơ nhìn lướt về phía sau, người nọ thấy nhóc đã phát hiện ra mình, lập tức thẹn quá hóa giận mà đánh về trước. Nhưng trong khoảnh khắc cậu ta xông tới, Phong Lăng không hề hoảng hốt mà thong thả nghiêng mình tránh đi, vốn cũng không cần nhóc ra tay thì tên phế vật trước mắt đã nhào lên người của tên vừa mới bị nhóc đạp đang nằm trên mặt đất, cả hai lảo đảo đồng loạt ngã xuống. Đầu của một tên trong đó còn trực tiếp đập vào một tảng đá, ngay tức khắc đã gia nhập vào đội ngũ vỡ đầu chảy máu...Nhìn thấy vẻ mặt không hề thay đổi của Phong Lăng, tựa như dù cho cả mười mấy người bọn họ đều đồng loạt xông lên cũng đều sẽ bị giẫm đạp xuống dưới chân bất kỳ lúc nào, mà những người khác phần lớn đều đã chứng kiến tình cảnh trong nhà ăn rồi cho nên càng không dám tiến lên nữa. Sau khi do dự một hồi lâu, cuối cùng bọn họ đành phải lui về phía sau vài bước.
Phong Lăng
Phong Lăng
Thằng nào mắt không mù thì nên nhìn ra được tính cách của tao không được tốt lắm, không có chuyện gì thì đừng gây sự với tao. Nếu không tao cũng không ngại phế luôn tụi mày ngay bây giờ đâu. Có điều, hiện tại bọn bây đã bị thương thành ra như vậy, e rằng cũng không còn đủ tư cách để được căn cứ XI tuyển chọn nữa rồi.
Phong Lăng lạnh lùng khép mở đôi môi nhạt màu của mình, lời lẽ vô cảm, lại càng không có chút nhiệt độ nào.Sau khi ném ra một câu như vậy, nhóc lại giống như không có việc gì mà đi thẳng về hướng sân sau của viện, hoàn toàn không thèm để ý đến mười mấy thằng nhóc đang sững sờ tại chỗ kia, chỉ tập trung hết sự chú ý vào người đang ẩn nấp trong bóng tối.Ngay khi Phong Lăng vừa rời đi, cách đó không xa trong một phòng khách ở lầu hai có hai thành viên căn cứ XI đang trao đổi ý kiến:
???
???
Thân thủ thằng nhóc này không tệ, tư chất cũng tốt hơn đám phế vật kia nhiều.
Một người khác dựa vào khung cửa sổ, nhìn lướt qua Phong Lăng đang tiến về phía trước truy lùng bóng người, ý tứ sâu xa nói: 
???
???
Có kẻ xông vào định ra tay với Lệ lão đại, mà hình như thằng nhóc này phát hiện có người lạ, không bỏ chạy mà ngược lại còn có can đảm một mình đuổi theo. Hiện tại chúng ta đang ở bên ngoài căn cứ cho nên bọn người không sợ chết nhân cơ hội này gây chuyện cũng không phải là chuyện kỳ lạ gì. Mà từ trước đến nay, tính cảnh giác của lão đại cực kỳ cao, cho nên anh ấy hoàn toàn không cần chúng ta ra tay. Chúng ta cứ yên lặng đợi xem tiến triển tiếp theo là được.
Ngay tại lúc người nọ vừa dứt lời, hai người đưa mắt nhìn lướt qua, quả nhiên nhìn thấy Phong Lăng đã rảo bước đuổi theo phía sau bóng người đang âm thầm đi đến phòng xông hơi.Chậc, buổi tối Lệ lão đại của bọn họ không có chuyện gì làm thường thích vào phòng xông hơi ngâm nước nóng. Mặc dù phòng xông hơi trong cô nhi viện rất sơ sài nhưng anh vẫn không bỏ qua, lúc này đang tắm rửa trong đó.Giờ nếu cả hai người này đều chui vào đó, không biết bên trong sẽ thành ra cái dạng gì nữa.Vì sao không thấy người nào nhỉ?Phong Lăng đuổi theo một mạch tới đây, nhìn thấy trước mắt chính là phòng xông hơi thô sơ được bố trí bên trong cô nhi viện, kết cấu bốn phía xung quanh đều được làm bằng gỗ, bên trong tựa hồ còn có ánh đèn. Theo lẽ thường thì người kia hẳn là không thể nào chui vào trong này được, dù sao với góc độ của cửa và cửa sổ thế này thì không thể vào được, ấy vậy thoáng chốc đã không còn thấy tăm hơi người kia đâu nữa.Nhóc chuyển mắt nhìn về phía cây đại thụ cao che trời bên cạnh phòng xông hơi rồi nhanh chóng leo lên đó, tiếp đó lại nhanh chân bước lên nóc nhà. Bất chợt nhìn thấy người kia đã từ nóc nhà chạy trốn tới một mái hiên cách đó không xa, lập tức nhóc lạnh mặt, rồi nhanh chóng đuổi theo. Kết quả cũng không biết nóc nhà này là do vừa rồi bị người nọ giẫm hỏng hay là do đã lâu năm chưa được sửa lại, nhóc mới vừa quay người thì thình lình nghe được tiếng rạn nứt của tấm ván gỗ trên nóc phòng!
*Rắc!*
Trong nháy mắt, cả người Phong Lăng liền rơi xuống dưới qua ba tấm ván gỗ bị gãy. Tay của nhóc đang định nắm lấy mép bên cạnh, nhưng tấm ván nơi đó cũng bị gãy theo.Còn chưa tới nửa giây, cả người Phong Lăng đột nhiên mất đi trọng lực mà rơi xuống phía dưới. Nhóc rơi vào trong thùng nước nóng, sau đó ngoi đầu lên khỏi nước. Trong làn hơi nước mờ ảo, nhóc bất ngờ đối diện với một đôi mắt đen láy lạnh lùng.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play