[Elementals X BoBoiBoy] Mỗi Ngày Là Yêu Thương.
[Halilintar x Boboiboy] Thầm Lặng.
Anh từng là đứa trẻ mồ côi, lang thang đầu đường xó chợ, sống qua ngày trong cảnh lạnh lẽo, cô độc.
Cho đến khi anh gặp em, một cậu bé tựa như ánh mặt trời rực rỡ giữa mùa hạ, vừa ấm áp, vừa dịu dàng như làn gió thu.
Cha mẹ em đã mở rộng vòng tay đón anh vào nhà, cho anh một mái ấm, một bữa cơm đầy đủ, một bộ quần áo sạch sẽ, và quan trọng hơn hết, cho anh hiểu thế nào là tình thương.
Anh đã từng nghĩ, có lẽ cả đời này cũng không thể nào trả hết ân tình ấy...
Halilintar.
Thiếu gia, chạy từ từ thôi, cẩn thận kẻo ngã!
Em sinh ra trong nhung lụa, từ sớm đã đứng ở vạch đích. Thế nhưng, em chưa từng kiêu căng, xa cách mà luôn thiện lương, hiền hòa.
Em giống như ánh dương lấp lánh giữa biển trời, tựa vì tinh tú sáng rực trên bầu trời đêm, dù thế nào cũng chẳng bao giờ lụi tàn.
Để có thể báo đáp phần nào ân tình ấy, anh đã không ngừng nỗ lực. Anh rèn luyện võ thuật, mài dũa kiến thức, chỉ mong bản thân đủ mạnh mẽ để bảo vệ em, để trở thành người có thể đứng cạnh em, che chở và hỗ trợ em trên con đường phía trước.
Em đã không ít lần gặp nguy hiểm chỉ vì là con nhà giàu. Anh muốn bảo vệ em, không chỉ vì trách nhiệm, mà còn là tâm nguyện, là cách anh báo đáp ân tình và cũng vì thứ tình cảm thầm kín ấy nữa.
Rồi một ngày, em sẽ trở thành chủ tịch, tiếp quản công ty và gia sản cha mẹ để lại.
Khi ấy, anh mong mình đủ mạnh mẽ để luôn ở bên cạnh, bảo vệ em khỏi những thế lực xấu xa, khỏi mọi mưu mô và hiểm nguy nơi thương trường.
Boboiboy.
Haha, không sao đâu /Cười vui vẻ/
Em vô tư chạy nhảy trong khu vườn rộng lớn, từng đợt gió nhẹ lay động đồng cỏ xanh mướt, tạo nên khung cảnh đầy thơ mộng.
Ánh nắng rực rỡ rọi xuống, vương trên mái tóc em những sợi kim tuyến lấp lánh.
Halilintar lặng lẽ dõi theo, đáy mắt ánh lên tia dịu dàng hiếm hoi.
Dưới ánh mặt trời tỏa sáng, hình bóng cậu bé như hòa vào thiên nhiên, đẹp đẽ đến mức khiến anh thoáng ngây người.
Halilintar sững người. Anh tự hỏi, tại sao trên đời lại có một người vô tư đáng yêu đến vậy? Thật khó mà kiềm lòng, chỉ muốn cưng chiều, bảo vệ em suốt đời.
Boboiboy chạy nhảy khắp nơi, đến khi mệt mới ngã lưng xuống bãi cỏ xanh, đôi mắt khẽ híp lại, tận hưởng ánh nắng rực rỡ của ban mai.
Cái nóng oi bức của mùa hè dần vây quanh, nhưng em dường như không bận tâm, chỉ thả lỏng, hít một hơi dài.
Bất chợt, bóng râm dịu nhẹ phủ xuống, một chiếc ô lớn xuất hiện, che đi cái nắng gay gắt.
Halilintar.
Thiếu gia à /Bất lực/ Nằm giữa trời nắng thế này, không sợ bị bệnh sao?
Boboiboy hé mắt, nhìn thấy người đang đứng đó, khóe môi vô thức cong lên.
Boboiboy.
Có anh che rồi mà.
Halilintar thở dài, ánh mắt thoáng bất lực nhưng vẫn dịu dàng. Anh không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ giữ chiếc ô vững vàng, che đi cái nắng oi ả.
Boboiboy cũng không muốn làm khó anh, chỉ gật đầu chấp nhận. Khi Halilintar cúi xuống, nhẹ nhàng đỡ em dậy, chiếc ô vẫn yên vị trên tay, như một lớp bảo vệ vững chắc giữa mùa hè chói chang.
Boboiboy.
Đừng gọi em là thiếu gia nữa mà, chúng ta quen nhau gần mười năm rồi, đâu còn xa lạ gì nữa.
Halilintar theo thói quen định từ chối, nhưng ánh mắt vô tình chạm phải cái nhìn kiên định của Boboiboy. Trong đôi mắt ấy không còn sự nhượng bộ hay đùa cợt, chỉ còn lại một ngọn lửa rực cháy như muốn phá bỏ khoảng cách vô hình giữa cả hai.
Anh im lặng trong thoáng chốc, rồi khẽ gật đầu.
Halilintar.
Được, không gọi nữa.
Boboiboy chớp mắt, bất ngờ trước sự dễ dàng của Halilintar. Em khẽ nghiêng đầu, khóe môi cong lên một nụ cười tinh nghịch.
Boboiboy.
Vâng! /Cười tươi/
Ánh nhìn anh dừng lại trên khuôn mặt rạng rỡ ấy, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác khó tả.
Halilintar.
Nụ cười của em...
Halilintar.
Thật sự tỏa sáng, còn sáng hơn cả Mặt Trời mùa hè, ấm áp đến nỗi ai cũng phải ngước nhìn.
Boboiboy chớp mắt, rồi ngượng ngùng gãi má.
Boboiboy.
Halilintar này /Nghiêng đầu, cười tinh nghịch/ Đừng nói là anh bị lóa mắt rồi nhé?
Halilintar.
/Im lặng, rồi khẽ lắc đầu/
Halilintar.
Không phải lóa mắt.../Thở ra một hơi nhẹ, rũ mi/ Chỉ là không thể ngừng nhìn em.
Boboiboy thoáng sững lại, nhịp tim em như chệch mất một nhịp, nhưng vẫn cố giữ nụ cười.
Halilintar cụp mắt, bàn tay siết chặt rồi lại buông lỏng.
Halilintar.
Này thiếu-...Boboiboy.
Boboiboy.
Dạ? /Hơi nghiêng đầu/
Anh dừng lời định nói lại rồi như không có chuyện gì mà lắc đầu.
Halilintar.
Không-Không có gì...
Nhưng dù có chối bỏ thế nào, đáy lòng anh vẫn không ngừng gào thét. Với một kẻ chẳng có gì như anh, làm sao có thể xứng đáng ở bên Boboiboy?
Chắc chắn, ngoài kia sẽ có một người tốt hơn anh, yêu em, cưng chiều em.
Còn anh, anh chỉ có thể bảo vệ em. Dù thế nào cũng sẽ không rời đi, con tim anh không cho phép làm điều đó, nhưng nó cũng nói rằng: Anh chẳng thể nào đứng ngang hàng với em.
Bởi vì, anh là vệ sĩ của em, còn em chính là hoàng tử của anh.
Nhưng cũng vì thế mà hoàng tử và vệ sĩ sẽ chẳng bao giờ có thể bên nhau.
Ý nghĩ ấy như một lưỡi dao lạnh lẽo cứa qua trái tim Halilintar. Anh biết mình không nên mơ tưởng, nhưng lại chẳng thể ngăn bản thân hy vọng.
Dưới ánh hoàng hôn nhàn nhạt, Boboiboy bước đi phía trước, từng bước chân thoăn thoắt đầy sức sống.
Halilintar dừng lại một nhịp, ánh mắt anh lặng lẽ dõi theo bóng dáng ấy.
Chẳng hiểu sao, có một khoảnh khắc anh muốn vươn tay nắm lấy en. Nhưng khi đầu ngón tay chỉ vừa hơi động đậy, lý trí đã nhanh chóng kéo anh trở lại.
Bàn tay giơ lên lặng lẽ hạ xuống, đôi môi khẽ mím lại, rồi anh khe khẽ lắc đầu.
Tình cảm này, tốt nhất nên chôn sâu vào tận đáy lòng, để nó mãi mãi bị vùi lấp, vĩnh viễn không thốt nên lời.
Boboiboy.
Hali, mau đi nào! /Quay lại cười/
Tiếng gọi trong trẻo vang lên, kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ. Boboiboy đã quay lại, nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt anh.
Halilintar.
Ừm /Khẽ mỉm cười/
Halilintar.
/Bước theo em, lặng lẽ che đi từng hạt nắng gắt/
Anh chỉ là một vệ sĩ lặng thầm.
Chỉ cần được ở bên em lâu thêm một chút, bảo vệ nụ cười thuần khiết ấy lâu thêm một chút…
[Taufan x Boboiboy] Hứa Hẹn.
Taufan-một chàng trai lạc quan, vui vẻ mang sự tích cực đến với mọi người.
Còn em, Boboiboy-một thiếu niên mang trong mình những vết thương chẳng dễ lành.
Lúc em đau khổ nhất, anh đã đến bên em, dịu dàng ôm em vào lòng, không ồn ào như mọi ngày mà chỉ còn sự nhẹ nhàng lắng nghe từng tiếng lòng đổ vỡ.
Anh biết em đã tổn thương ra sao, biết cuộc đời đã khắc nghiệt với em như thế nào, hiểu vị đắng mà em phải gánh chịu nhiều biết bao.
Tuy vậy, anh sẽ là chút dịu dàng, ấm áp xuất hiện trong đời em. Dù chỉ là chút nhỏ nhoi khi ở bên anh, anh vẫn mong rằng em có thể tìm được phút bình yên.
Taufan.
/Che mắt em/ Đoán xem là ai nào~
Boboiboy.
Ồ, là ai đấy nhỉ? /Giả vờ không biết/
Taufan.
Là anh người yêu của em nè~ /Cười hì hì, hôn má em/
Boboiboy.
/Bật cười/ Anh người yêu của em nay đến sớm nhỉ? /Quay người lại/
Taufan.
Do nhớ em đó! /Ôm chầm lấy em/ Em có nhớ anh không nà? /Đặt cằm lên tóc em/
Boboiboy.
/Ôm lại/ Anh thử đoán xem? /Dụi vào ngực anh/
Boboiboy.
Hì hì~ /Ngẩng đầu lên/
Boboiboy.
/Nhón chân, hôn phớt qua môi anh/ Nhớ anh lắm đó.
Taufan.
/Đỏ mặt/ Toàn trêu anh thôi /Rúc vào hõm cổ em/
Boboiboy.
Có sao? /Giả vờ/
Taufan.
/Xoa đầu em/ Đi! Nay dẫn em đi chơi.
Hai bàn tay chạm vào nhau, những ngón tay đan xen, siết chặt. Trong khoảnh khắc ấy, không cần nói ra, cả hai đều hiểu rõ lời hứa nguyện của mình:
Ánh nắng ban mai len qua tán lá, phủ lên họ một tầng ánh sáng dịu dàng, như muốn chứng giám cho tình yêu này. Một buổi sáng thật đẹp, thật ấm áp và ngọt ngào như chính tình yêu đôi ta.
Boboiboy.
Thật đẹp.../Cảm thán/
Một đồng cỏ xanh mướt trải dài trước mắt, những bông hoa rực rỡ khoe sắc, khẽ rung rinh theo từng cơn gió như đang reo vui chào đón hai vị khách mới.
Tiếng chim líu lo hòa cùng làn gió mát rượi, tạo nên một bản hòa ca dịu dàng của thiên nhiên.
Đâu đó, những cánh bướm rập rờn bay lượn, vô tình nghiêng mình đáp xuống những đóa hoa, tựa như những vệt màu tô điểm cho bức tranh yên bình này.
Taufan.
Anh mới tìm được nơi này đó! /Vui vẻ/
Taufan.
Lại đây nào! /Kéo em đến/
Cả hai ngả lưng xuống thảm cỏ xanh mượt, tận hưởng bầu không khí thanh bình.
Trên cao, những chú chim cất giọng hót thánh thót, như những nghệ sĩ tài ba đang trình diễn một bản giao hưởng nhẹ nhàng.
Xung quanh, cánh hoa khẽ đung đưa theo nhịp điệu của gió, còn đàn bướm thì chao liệng tựa những vũ công duyên dáng, tô điểm thêm sắc màu cho khung cảnh thơ mộng này.
Taufan nhẹ nhàng đặt chiếc vòng hoa lên đầu Boboiboy, mỉm cười đầy tự hào.
Boboiboy.
/Chớp mắt ngạc nhiên, đưa tay chạm nhẹ vào vòng hoa/ Anh khéo tay thật đấy.
Taufan.
/Cười híp mắt/ Hehe, anh biết mà~
Thực ra, suốt cả ngày hôm qua, Taufan đã cặm cụi học cách đan vòng hoa, chỉ để tặng cho Boboiboy một chiếc đẹp nhất.
Trên cánh đồng rộng lớn, họ đã vui đùa suốt cả ngày, để rồi khi màn đêm buông xuống, không gian chỉ còn lại tiếng gió thổi nhẹ và ánh trăng dịu dàng soi rọi.
Taufan khẽ nắm lấy tay Boboiboy, ánh mắt lấp lánh phản chiếu những vì sao.
Boboiboy.
/Mỉm cười/ Yêu anh...
Họ đan tay vào nhau, như thể muốn giữ chặt đối phương mãi mãi. Một nụ hôn nhẹ nhàng được trao dưới sự chứng giám của Mặt Trăng cùng những vì tinh tú.
"Bên nhau mãi mãi...nhé?"
Boboiboy ra đi ở tuổi 20.
Nguyên nhân mất:Tự sát (Dùng thuốc ngủ quá liều).
Bó hoa trên tay rơi xuống, những cánh hoa mong manh vương vãi trên nền đất lạnh.
Một chàng trai đứng lặng trong cơn gió thoảng qua, đôi mắt mở to, vô hồn, như thể chính linh hồn anh cũng vừa bị cơn gió ấy cuốn đi theo người thương.
Taufan không thốt nên lời, đầu óc anh trống rỗng, cơ thể cứng đờ như thể toàn bộ thế giới trước mặt vừa vỡ vụn.
Trước mộ bia lạnh lẽo, những ký ức ùa về, nụ cười tỏa nắng, đôi mắt sáng rực niềm vui, giọng nói gọi tên anh một cách dịu dàng. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là những mảnh vỡ chắp vá trong tâm trí anh.
Taufan.
Vậy là...em thất hứa rồi à...
Ngực Taufan nhói đau như thể ai đó đang siết chặt, nghẹt thở đến mức anh muốn gục xuống ngay lúc này.
Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má, rơi xuống nền đất ẩm ướt.
Anh vươn tay, run rẩy chạm vào bia mộ lạnh buốt, như thể chỉ cần anh chạm vào, có thể níu kéo được chút hơi ấm ngày xưa.
Chỉ là một tảng đá vô tri.
Chỉ là một cái tên khắc sâu trên đó.
Chỉ là một người mà anh mãi mãi không thể chạm tới nữa.
Gió thổi qua, mang theo một âm vang lặng lẽ, như tiếng cười khẽ ngày nào của Boboiboy... hay chỉ là ảo giác mà trái tim Taufan tự huyễn hoặc ra để khỏa lấp nỗi đau?
"Ben nhau mãi mãi...nhé?"
Câu nói khi xưa văng vẳng bên tai, nhưng giờ đây, người hứa hẹn đã không còn trên thế gian này nữa.
Chàng trai ngồi bệt xuống đất và nước mắt cứ thế tuôn rơi, vậy là, anh mất em thật rồi.
[Gempa x Boboiboy] Cảm Ơn.
"Boboiboy, hứa với tớ, đừng xảy ra chuyện gì cả nhé?"
Tiếng bước chân vội vã vang lên trên hành lang dài, gấp gáp và đầy lo lắng.
"Tránh đường tránh đường!!!"
Một giọng nói đầy khẩn trương vang lên giữa không gian hỗn loạn.
"Chuẩn bị phòng phẫu thuật!!"
Cánh cửa phòng cấp cứu khép lại, ngăn cách hai thế giới, bên trong là cuộc chiến giành giật sự sống, bên ngoài là những đôi mắt đỏ hoe, thấp thỏm chờ đợi một phép màu.
Chiếc đèn báo hiệu trên cửa phòng phẫu thuật rực sáng một màu đỏ chói mắt, báo hiệu cuộc chiến sinh tử đang diễn ra bên trong.
Gempa ngồi bệt xuống băng ghế, lưng tựa vào bức tường lạnh lẽo.
Đôi mắt anh chăm chăm nhìn vào cánh cửa đóng chặt, như thể chỉ cần nhìn đủ lâu thì người bên trong sẽ bình an bước ra.
Gempa.
Làm ơn...nếu Chúa thật sự linh thiêng...hãy giúp em ấy sống sót...làm ơn.../Thì thầm/
Giọng anh khàn đặc, những lời cầu nguyện lạc lõng rơi vào không gian tĩnh mịch.
Chỉ mới cách đây không lâu, cả hai còn cùng nhau đùa giỡn, tranh nhau từng thìa kem ngọt mát.
Vậy mà bây giờ…một người nằm bất động sau cánh cửa phòng bệnh, chẳng rõ sống chết ra sao. Một người khác chỉ có thể ngồi bên ngoài, lặng lẽ chờ đợi trong nỗi sợ hãi, bất lực.
Các bác sĩ, y tá không ngừng ra vào, tất cả đều dốc hết sức để níu giữ sinh mệnh mong manh của đứa trẻ ấy.
Thời gian trôi qua chậm chạp, từng giây phút kéo dài như vô tận.
Cuối cùng, khi ánh bình minh đầu tiên ló rạng, chiếc đèn báo hiệu trên cửa phòng phẫu thuật mới chuyển sang màu xanh, báo hiệu cuộc chiến giành lại sự sống đã có kết quả.
Gempa bật dậy khỏi băng ghế, đôi chân như mất đi sức lực nhưng vẫn cố gắng bước nhanh về phía bác sĩ.
Gempa.
Bác sĩ...cậu ấy sao rồi? /Cố bình tĩnh hỏi/
Vị bác sĩ gỡ bỏ khẩu trang, thở ra một hơi nhẹ nhõm.
"May mắn là cậu bé được đưa đến kịp thời, ca phẫu thuật đã thành công"
"Hiện tại cậu ấy đã qua cơn nguy kịch."
Gempa.
V-Vậy à...tốt rồi../Thở phào, cười nhẹ nhõm/
Vị bác sĩ vỗ vai anh như lời chúc mừng rồi nói tiếp.
"Chúng tôi sẽ đưa bệnh nhân đến phòng hồi sức"
"Khoảng một tiếng nữa, mọi người có thể vào thăm."
Gempa.
Tôi hiểu rồi /Gật đầu/
Sau đó, anh cúi người thật sâu, thể hiện lòng biết ơn của mình.
Gempa.
Mọi người đã vất vả rồi, xin cảm ơn.
Một y tá mỉm cười nhẹ, vị bác sĩ cũng lắc đầu.
"Không có gì, đây là trách nhiệm của chúng tôi"
Dứt lời, họ rời đi, theo sau là chiếc giường bệnh chở Boboiboy được đẩy vào phòng hồi sức.
Gempa đứng yên tại chỗ, ánh mắt không rời khỏi bóng dáng người nằm trên giường. Cảm giác lo lắng trong lòng vẫn chưa hoàn toàn tan biến, nhưng ít nhất...cậu ấy đã an toàn.
Khi hành lang bệnh viện trở nên vắng lặng, không còn ai đứng xung quanh nữa, Gempa mới như trút bỏ được gánh nặng đè nén trong lòng.
Anh ngồi bệt xuống đất, tựa lưng vào tường, thở phào nhẹ nhõm, trên môi nở một nụ cười thoáng qua, giọng khẽ lẩm bẩm, như thể tự nhủ với chính mình.
Gempa.
Thật tốt quá...tốt quá rồi...
Một giọt nước mắt chực chờ rơi xuống, nhưng anh nhanh chóng đưa tay gạt đi. Đôi bàn tay thô ráp khẽ run rẩy, như thể vẫn còn đọng lại chút dư âm của sợ hãi.
Hít sâu một hơi, Gempa chậm rãi đứng dậy. Ánh mắt anh dịu lại khi nhìn về phía phòng hồi sức, nơi Boboiboy đang nghỉ ngơi. Anh khẽ cười, tự thì thầm với bản thân mình.
Gempa.
'Em ấy chắc sẽ đói khi tỉnh dậy'
Nghĩ vậy, Gempa quyết định đi mua cháo. Ít nhất, anh có thể làm được điều gì đó để khi Boboiboy mở mắt, em ấy không phải chịu cơn đói cồn cào.
Đôi mắt nâu sẫm màu cacao chậm rãi hé mở, hàng mi khẽ run nhẹ theo phản xạ với ánh sáng chói mắt.
Boboiboy khẽ nhíu mày, cố thích nghi với không gian xung quanh, mùi thuốc sát trùng nồng nặc vương vấn nơi chóp mũi khiến em cảm thấy khó chịu.
Tiếng cạch vang lên ngay bên cạnh, kéo em ra khỏi cơn mơ màng.
Theo phản xạ, Boboiboy giật mình định xoay đầu tìm kiếm âm thanh ấy, nhưng chưa kịp phản ứng thì một vòng tay quen thuộc đã siết chặt lấy em.
Cảm giác ấm áp lan tỏa, hơi thở ai đó phả nhẹ bên tai.
Em có thể cảm nhận rất rõ sự run rẩy truyền từ cơ thể người kia, như thể họ đã kiềm nén rất lâu, như thể họ sợ rằng chỉ cần buông tay ra, tất cả sẽ vụn vỡ.
Boboiboy vô thức gọi tên người kia, giọng em khàn nhẹ, mang theo chút mơ hồ.
Cánh tay ôm em càng siết chặt hơn.
Giọng nói trầm thấp, quen thuộc vang lên bên tai, kéo Boboiboy trở về thực tại.
Em vẫn không hiểu vì sao mình có thể nhận ra anh nhanh đến vậy, dù đôi mắt còn chưa hoàn toàn thích nghi với ánh sáng.
Có lẽ, đó là bản năng, bản năng của một người luôn hướng về ai đó, dù chẳng cần nhìn cũng biết họ đang ở ngay bên cạnh.
Boboiboy biết mình đã khiến Gempa lo lắng đến nhường nào. Vì thế, em khẽ nâng tay, xoa nhẹ mái tóc rối của anh như một lời an ủi.
Một chút dịu dàng, một chút ân hận, cả hai hòa quyện trong hành động nhỏ ấy.
Boboiboy.
Xin lỗi.../Thì thầm/
Gempa.
Không, là tớ xin lỗi mới phải.
Gempa siết chặt vòng tay, giọng anh trầm xuống, như thể đang tự trách chính mình.
Gempa.
Xin lỗi...vì không bảo vệ được cậu..
Cảm giác đau đớn lan ra trong từng chữ.
Boboiboy.
/Nghiêng đầu/ Nhưng tớ không phải vẫn còn ở đây sao? Đừng lo.
Gempa.
Thật may...vì cậu vẫn ở đây.
Boboiboy.
Và thật may...khi người tớ nhìn thấy đầu tiên là cậu /Mỉm cười/
Nụ cười trên môi Gempa dịu lại, mang theo chút gì đó mềm mại hơn cả sự quan tâm.
Anh chậm rãi áp trán mình vào trán đối phương, như muốn xác nhận sự tồn tại của người trước mặt.
Một khoảnh khắc lặng yên, chỉ còn hơi thở hòa vào nhau.
Rồi, rất nhẹ, anh đặt một nụ hôn lên sống mũi Boboiboy.
Một cái chạm không quá vội vàng, nhưng đủ để truyền tải tất cả nhớ nhung và nỗi lòng chẳng thể nói thành lời.
Gempa cẩn thận đỡ em ngồi dậy, để Boboiboy tựa lưng vào tường, không quên kéo gối đằng sau kê cho em thoải mái hơn.
Từng cử chỉ dịu dàng, như thể chỉ cần mạnh tay một chút thôi, người trước mặt sẽ tan biến mất.
Gempa.
Hãy uống nước và ăn cháo khi còn nóng /Đưa cho cậu ly nước/
Boboiboy gật đầu, nhẹ nhàng đón lấy ly nước rồi uống từng ngụm nhỏ.
Boboiboy.
/Đặt cốc lên bàn/
Thấy cậu đã uống xong, Gempa cầm lấy bát cháo, cẩn thận thổi nhẹ để nó nguội bớt. Sau đó, anh đưa muỗng lên, kiên nhẫn đút từng thìa cho Boboiboy.
Cả hai đều không hề ngại ngùng, như thể đây đã là một thói quen quen thuộc từ lâu.
Một người ân cần đút, một người ngoan ngoãn ăn, không chút phản đối hay bối rối.
Gempa lặng lẽ quan sát em, ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều.
Khi bát cháo đã gần hết, anh đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại của Boboiboy, nhẹ giọng.
Gempa.
Ngủ đi, cậu cần nghỉ ngơi.
Boboiboy bĩu môi một chút vì vừa mới tỉnh dậy, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nằm xuống.
Em khẽ chớp đôi mắt long lanh, lặng lẽ nhìn lên Gempa, như đang chờ đợi điều gì đó.
Gempa bật cười khẽ, bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa đầu em.
Sau đó, anh cất giọng trầm ấm, cất lên một giai điệu quen thuộc.
Tay anh vỗ nhè nhẹ lên bụng Boboiboy, từng nhịp chậm rãi như đang dỗ dành, đưa em vào một giấc mộng đẹp.
Giọng hát trầm bổng, dịu dàng vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Đôi mắt màu cacao dần khép lại, hơi thở cũng đều đặn hơn. Cứ thế, Boboiboy chìm vào giấc ngủ ngay khi bài hát vừa kết thúc.
Gempa lặng lẽ nhìn em một lúc, sau đó nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên người em, ánh mắt mang theo sự cưng chiều và dịu dàng vô hạn.
Anh lén lút đưa tay xoa nhẹ gương mặt bầu bĩnh đã dần có lại chút huyết sắc của Boboiboy.
Anh cúi xuống, đặt lên môi em một nụ hôn nhẹ như gió thoảng, cùng lời thì thầm chỉ riêng mình anh nghe thấy.
Gempa.
Cảm ơn thần linh...vì đã không mang em rời xa tôi.
Gempa.
Và cảm ơn, em vẫn ở đây, bên tôi /Cười nhẹ/
Đêm đó, thiếu niên trên giường bệnh chìm vào giấc mơ ngọt ngào, hơi thở đều đặn hơn.
Bàn tay của người bên cạnh vẫn luôn ấm áp, như một lời thề lặng lẽ, rằng dù có ra sao, có chuyện gì xảy đến, anh cũng sẽ không bao giờ buông tay em ra.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play