[Doomic] Tình Yêu Lặng Lẽ Hé Mở
01
Lưu ý
//ABC// là hành động
"ABC" là nói nhỏ
*ABC* là suy nghĩ
[ABC] là biểu cảm
{ABC} là tiếng động
ABC là hét
A.... BC là ngập ngừng
A-BC là bị ngắt lời
❄ là lạnh lùng
🎤 là hát
📱 là nhắn tin
📞 là gọi điện
📢 là thông báo
23:00 tại bờ hồ Hoàn Kiếm
Đăng Dương ngồi thẫn thờ trên băng ghế đá, ánh mắt vô hồn nhìn mặt nước lăn tăn phản chiếu ánh đèn đường phố. Cả ngày hôm nay cậu bị truyền thông bủa vây vì một tin đồn thất thiệt.
Mọi thứ như muốn bóp nghẹt lấy cậu. Bất giác, có tiếng bước chân chậm rãi phát ra từ phía sau
Đỗ Hải Đăng•Hải Đăng Doo•2000
//bước tới tay cầm túi bia cùng giọng khàn nhẹ// Không ngờ gặp cậu ở đây đấy
Đăng Dương chậm rãi quay đầu lại, cau mày lại khi nhận ra người đó là Hải Đăng - người mà cậu luôn cho là kẻ kiêu ngạo và khó gần. Cả 2 cùng là nghệ sĩ nổi tiếng nhưng chưa 1 lần nào hòa hợp
Trần Đăng Dương•Dương Domic•2000
//quay ra sau+gạt nước mắt// Chỗ này đâu của riêng ai, cậu cũng có thể ngồi
Hải Đăng chỉ cười nhạt, chẳng nói gì thêm mà anh chỉ lặng lẽ ngồi cạnh Đăng Dương, đặt túi bia xuống bên cạnh
Đỗ Hải Đăng•Hải Đăng Doo•2000
//ngồi xuống+gắt nước mắt cho cậu// Đừng khóc nhè vậy chứ
Đỗ Hải Đăng•Hải Đăng Doo•2000
như vậy xấu lắm đấy
Trần Đăng Dương•Dương Domic•2000
Mặc kệ tôi
Đỗ Hải Đăng•Hải Đăng Doo•2000
//mở 1 lon bia và đưa cho Dương// Uống không? Cho nhẹ đầu
Cậu ngập ngừng 1 lúc rồi cũng nhận lấy lon bia mà uống
Cả 2 im lặng trong vài phút, chỉ có tiếng khui bia kêu xì và tiếng gió xen qua các tán lá cây
Đỗ Hải Đăng•Hải Đăng Doo•2000
//khẽ thở dài// Cậu cũng áp lực à?
Trần Đăng Dương•Dương Domic•2000
//gật đầu// Ừ... mấy tin đồn thất thiệt đó
Trần Đăng Dương•Dương Domic•2000
cậu chắc cũng hiệu cảm giác này nhỉ?
Đỗ Hải Đăng•Hải Đăng Doo•2000
//cười nhạt// Hiểu chứ...sao, nghĩ tôi kiêu ngạo lắm phải không
Đăng Dương khẽ bật cười, cậu không ngờ Hải Đăng anh ta lại thẳng thắn như thế
Trần Đăng Dương•Dương Domic•2000
Ừm thì...cũng có một chút
Trần Đăng Dương•Dương Domic•2000
nhưng giờ thì có lẽ sẽ khác hơn rồi
Cả 2 bất giác bật cười thành tiếng như 2 kẻ khờ, tiếng cười ấy đã xóa tan đi những bối rối trong lòng của cả 2 người họ
Từ lúc nào, sự căng thẳng giữa họ đã tan biến nhường chỗ lại cho sự đồng cảm sâu sắc
____________________________________
tác giả nò
đây là lần đầu viết truyện này á
tác giả nò
có gì không đúng thì góp ý nha
tác giả nò
còn ai không thích thì mời CÚT
02
Lưu ý
//ABC// là hành động
"ABC" là nói nhỏ
*ABC* là suy nghĩ
[ABC] là biểu cảm
{ABC} là tiếng động
ABC là hét
A.... BC là ngập ngừng
A-BC là bị ngắt lời
❄ là lạnh lùng
🎤 là hát
📱 là nhắn tin
📞 là gọi điện
📢 là thông báo
____________________________________
Bên bờ hồ, ánh trăng dịu dàng chiếu xuống mặt nước lấp lánh. Hai người họ ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế đá cũ kỹ, gió nhẹ nhàng thổi qua hàng cây, mang theo hương vị của đêm khuya.
Đỗ Hải Đăng•Hải Đăng Doo•2000
//cười nhạt// Hiểu chứ... Sao, nghĩ tôi kiêu ngạo lắm phải không?
Dương khẽ bật cười, cậu không ngờ Hải Đăng – người lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng và bất cần – lại thẳng thắn như thế.
Trần Đăng Dương•Dương Domic•2000
Ừm thì... cũng có một chút.
Trần Đăng Dương•Dương Domic•2000
Nhưng giờ thì có lẽ sẽ khác hơn rồi.
Cả hai bất giác bật cười thành tiếng như hai kẻ khờ. Tiếng cười ấy không to, nhưng đủ để xóa tan đi những bối rối trong lòng cả hai. Từ lúc nào, sự căng thẳng giữa họ đã tan biến, nhường chỗ lại cho sự đồng cảm sâu sắc.
Một lúc sau, không gian lại chìm vào im lặng. Chỉ còn tiếng sóng vỗ nhè nhẹ vào bờ và ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ tĩnh lặng.
Đỗ Hải Đăng•Hải Đăng Doo•2000
//trầm giọng// Cậu biết không... Lúc nào tôi cũng phải tỏ ra mạnh mẽ, phải giữ hình ảnh hoàn hảo trước mặt mọi người. Nhưng thực sự... tôi mệt lắm.
Trần Đăng Dương hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn Hải Đăng đầy ngạc nhiên. Cậu chưa từng nghĩ người như Đăng lại có những phút giây yếu lòng như vậy.
Trần Đăng Dương•Dương Domic•2000
Vậy tại sao cậu không để ai biết?
Đỗ Hải Đăng•Hải Đăng Doo•2000
//thở dài, mắt nhìn xa xăm// Vì tôi sợ. Sợ người khác thấy tôi yếu đuối. Sợ họ thất vọng. Đôi khi... tôi chỉ muốn biến mất một lúc, để không ai kỳ vọng vào mình nữa.
Lời nói vừa dứt, Hải Đăng bất giác cúi đầu. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, hòa vào màn đêm tĩnh lặng. Đăng không cố giấu, cũng không cố ngăn lại. Bao áp lực dồn nén suốt thời gian qua giờ đây vỡ òa.
Dương sững người trong giây lát. Cậu không biết phải nói gì khi thấy Hải Đăng như vậy. Nhưng rồi, bằng một hành động tự nhiên, Dương nhẹ nhàng đặt tay lên vai Đăng, rồi từ từ kéo anh ấy vào lòng.
Trần Đăng Dương•Dương Domic•2000
//giọng dịu dàng, ấm áp// Này… không sao đâu. Cậu không cần phải mạnh mẽ trước mặt tôi. Thật đấy.
Hải Đăng ngẩng lên, ánh mắt đỏ hoe nhìn Dương. Cảm giác ấm áp từ vòng tay của cậu khiến anh cảm thấy mình không còn cô đơn nữa. Lần đầu tiên sau bao lâu, anh để mình dựa vào ai đó, không cần phải che giấu hay gồng mình lên nữa.
Đỗ Hải Đăng•Hải Đăng Doo•2000
//cười nhẹ qua nước mắt// Cậu đúng là... không giống tôi nghĩ tí nào.
Trần Đăng Dương•Dương Domic•2000
Cậu cũng vậy. Trước giờ tôi cứ nghĩ cậu kiêu căng, khó gần… Ai ngờ giờ ngồi đây lại thấy cậu cũng chỉ là con người thôi.
Đăng bật cười, lần này là tiếng cười thực sự, nhẹ nhõm và chân thành. Dương cũng cười theo, nhưng vòng tay vẫn chưa buông lỏng.
Đỗ Hải Đăng•Hải Đăng Doo•2000
Vậy… giờ cậu còn ghét tôi không?
Đăng Dương nhìn thẳng vào mắt Hải Đăng, nụ cười nhẹ nở trên môi.
Trần Đăng Dương•Dương Domic•2000
Không. Giờ tôi hiểu cậu hơn rồi.
Một lần nữa, sự im lặng lại bao trùm lên cả hai, nhưng lần này không còn nặng nề nữa. Đó là sự im lặng của thấu hiểu và đồng cảm. Đăng cảm thấy nhẹ lòng hơn bao giờ hết. Anh không còn cô đơn trong thế giới của chính mình nữa.
Đỗ Hải Đăng•Hải Đăng Doo•2000
//khẽ thì thầm khi vẫn còn trong vòng tay Dương// Cảm ơn cậu, Đăng Dương.
Trần Đăng Dương•Dương Domic•2000
//mỉm cười, siết nhẹ vòng tay trước khi buông ra// Từ giờ, nếu cậu thấy mệt mỏi hay có chuyện gì muốn chia sẻ, tôi luôn ở đây.
Đăng ngước lên, ánh mắt ấm áp hơn hẳn so với trước kia.
Đỗ Hải Đăng•Hải Đăng Doo•2000
Vậy… tôi cũng sẽ ở đây nếu cậu cần.
Trần Đăng Dương•Dương Domic•2000
//cười lớn, đẩy nhẹ vai Đăng// Này, nói kiểu đó nghe cứ như đang tỏ tình ấy.
Đỗ Hải Đăng•Hải Đăng Doo•2000
//nháy mắt, trêu chọc// Ai biết được… có khi thật đấy.
Trần Đăng Dương•Dương Domic•2000
//giả vờ lườm nhưng môi vẫn nở nụ cười// Thôi đi ông tướng, mới khóc xong mà giờ đã biết trêu người ta rồi.
Tiếng cười của họ lại vang lên, hòa vào gió đêm mát lạnh. Ánh trăng trên cao chiếu rọi lên hai người, như chứng kiến khoảnh khắc đặc biệt này. Họ không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ ngồi bên nhau, để mặc cho thời gian trôi qua.
Trong lòng cả hai, một cảm xúc mới đã bắt đầu nhen nhóm. Không còn là sự cạnh tranh, không còn là những hiểu lầm. Thay vào đó là một sự kết nối đặc biệt – sâu sắc và đầy ý nghĩa. Họ không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ít nhất, ngay lúc này, họ biết rằng mình không còn cô đơn nữa.
____________________________________
03
Lưu ý
//ABC// là hành động
"ABC" là nói nhỏ
*ABC* là suy nghĩ
[ABC] là biểu cảm
{ABC} là tiếng động
ABC là hét
A.... BC là ngập ngừng
A-BC là bị ngắt lời
~là nhõng nhẽo, dẹo (tùy trường hợp)
❄ là lạnh lùng
🎤 là hát
📱 là nhắn tin
📞 là gọi điện
📢 là thông báo
____________________________________
Vài ngày sau, mọi thứ dường như vẫn diễn ra như bình thường, nhưng giữa Hải Đăng và Đăng Dương, có điều gì đó đã thay đổi
Họ không còn đấu khẩu mỗi khi gặp nhau, cũng không còn giữ khoảng cách như trước. Thay vào đó, là những khoảnh khắc vô tình chạm mắt nhau lâu hơn một chút, là những tin nhắn ngẫu nhiên gửi đến không rõ lý do, và là những lần vô tình gặp gỡ nhưng lại chẳng ai muốn rời đi trước
Hôm nay, lịch trình của cả hai đều trống vào buổi tối. Không hẹn trước, nhưng cuối cùng họ lại gặp nhau tại quán cà phê nhỏ trong một góc phố vắng
Hải Đăng đến trước. Anh chọn một chỗ ngồi bên cửa sổ, nơi có thể nhìn ra đường phố lấp lánh ánh đèn. Khi Đăng Dương bước vào, cậu có hơi ngạc nhiên, nhưng rồi chỉ nhếch môi cười, vẫy tay gọi:
Đỗ Hải Đăng•Hải Đăng Doo•2000
Ở đây này
Dương bước đến, ngồi xuống đối diện
Trần Đăng Dương•Dương Domic•2000
Trùng hợp thật
Đỗ Hải Đăng•Hải Đăng Doo•2000
Ừ, hay là mày theo dõi tao?
Dương bật cười, cầm thực đơn lên mà không đáp. Một lát sau, cậu gọi một tách Americano, còn Đăng thì vẫn trung thành với Mocha của mình
Khi phục vụ rời đi, không gian giữa họ lại chìm vào im lặng. Nhưng đó không phải là sự im lặng gượng gạo
Đăng khuấy nhẹ tách cà phê, ánh mắt có chút xa xăm:
Đỗ Hải Đăng•Hải Đăng Doo•2000
Ê, mày có nghĩ… con người ta có thể thay đổi nhanh đến vậy không?
Dương dựa lưng vào ghế, quan sát Đăng một lúc rồi đáp:
Trần Đăng Dương•Dương Domic•2000
Còn tùy thuộc vào điều gì làm họ thay đổi
Đăng ngước lên, đôi mắt anh ánh lên một tia cảm xúc khó tả:
Đỗ Hải Đăng•Hải Đăng Doo•2000
Tao nghĩ mình đã thay đổi
Dương khẽ nhướng mày, nhưng không vội hỏi thêm. Cậu chỉ chờ đợi, để Đăng tự nói tiếp
Đỗ Hải Đăng•Hải Đăng Doo•2000
Trước đây, tao không nghĩ sẽ có một ngày tao có thể thoải mái thế này khi ở cạnh mày
Dương nhếch môi, cố tỏ ra trêu chọc để giảm đi không khí nghiêm túc:
Trần Đăng Dương•Dương Domic•2000
Vậy là mày đang muốn nói tao có sức hút đến mức khiến mày xiêu lòng sao?
Đỗ Hải Đăng•Hải Đăng Doo•2000
[bật cười, một nụ cười không còn chút phòng bị nào] Có thể lắm
Câu trả lời đầy ẩn ý khiến Dương khựng lại trong một giây. Cậu không ngờ Đăng lại thẳng thắn đến vậy
Không khí giữa họ bỗng chốc thay đổi
Đăng cũng nhận ra điều đó. Anh cầm tách cà phê lên, che đi nụ cười thoáng qua trên môi. Dương im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói:
Trần Đăng Dương•Dương Domic•2000
Nếu vậy thì… thử tiếp tục xem sao?
Đăng đặt tách cà phê xuống, đôi mắt anh ánh lên một tia hứng thú
Đỗ Hải Đăng•Hải Đăng Doo•2000
Ý mày là gì?
Trần Đăng Dương•Dương Domic•2000
Ý tao là… Nếu đã thay đổi rồi, vậy sao không để nó thay đổi thêm một chút nữa?
Đăng nhìn vào mắt Dương, lần này cậu không né tránh
Ngoài cửa sổ, ánh đèn thành phố vẫn lấp lánh. Nhưng lúc này, trong lòng họ, có thứ gì đó còn rực rỡ hơn nhiều
____________________________________
Từ sau buổi tối hôm đó, mối quan hệ giữa Đăng và Dương lại tiến thêm một bước. Không ai nói rõ ràng, nhưng cả hai đều hiểu—giữa họ đã không còn đơn thuần là đồng nghiệp hay đối thủ
Những tin nhắn hỏi han mỗi sáng, những cuộc gọi đột ngột chỉ để nhắc nhau ăn uống đầy đủ, hay thậm chí là những cuộc gặp gỡ chẳng cần lý do… tất cả đều trở thành một phần quen thuộc trong ngày
Đăng không né tránh. Dương cũng chẳng còn cố chấp gạt bỏ cảm xúc của mình
______________________________________
Một tối muộn, trên ban công căn hộ của Đăng
Đăng tựa người vào lan can, ly rượu trên tay sóng sánh dưới ánh đèn mờ ảo. Anh không phải kiểu người hay uống rượu, nhưng hôm nay tâm trạng có chút rối bời
Bỗng điện thoại rung lên. Là tin nhắn của Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương•Dương Domic•2000
📱Đang làm gì đấy?
Đăng nhìn màn hình một lúc, rồi trả lời:
Đỗ Hải Đăng•Hải Đăng Doo•2000
📱Uống chút rượu, ngắm cảnh
Không đầy một phút sau, Dương đã gọi đến
Trần Đăng Dương•Dương Domic•2000
📞Một mình à?
Đỗ Hải Đăng•Hải Đăng Doo•2000
📞Ừ
Trần Đăng Dương•Dương Domic•2000
📞Mở cửa đi
Đăng khựng lại. Anh nhìn thời gian, đã gần 11 giờ đêm
Đỗ Hải Đăng•Hải Đăng Doo•2000
📞…Mày ở dưới nhà?
Trần Đăng Dương•Dương Domic•2000
📞Không, tao đứng trên nóc nhà mày đây
Đỗ Hải Đăng•Hải Đăng Doo•2000
📞…
Trần Đăng Dương•Dương Domic•2000
📞Đùa thôi, mở cửa nhanh lên
Đăng bật cười, lắc đầu rồi đặt ly rượu xuống, đi ra mở cửa
Vừa mở cửa, cậu đã thấy Dương đứng đó, tay cầm một túi đồ nhỏ
Đỗ Hải Đăng•Hải Đăng Doo•2000
Mày đến thật à?
Trần Đăng Dương•Dương Domic•2000
Tao đói
Đỗ Hải Đăng•Hải Đăng Doo•2000
Mày đói thì liên quan mẹ gì đến tao mà qua đây
Đăng nhướng mày, nghiêng đầu nhìn túi đồ
Đỗ Hải Đăng•Hải Đăng Doo•2000
Mà…Mày mua đồ ăn nhưng lại bảo đói?
Trần Đăng Dương•Dương Domic•2000
Thì tao tính ăn ké mày
Đăng bật cười, quay người đi vào trong
Đỗ Hải Đăng•Hải Đăng Doo•2000
Vào đi
______________________________________
Cả hai ngồi trên ban công, không ai nói gì trong vài phút đầu. Gió đêm thổi mát rượi, ánh sáng thành phố xa xa lấp lánh như hàng ngàn vì sao phản chiếu dưới mặt đất
Dương mở hộp bánh bao nóng hổi ra, đưa cho Đăng một cái
Trần Đăng Dương•Dương Domic•2000
Nài, hốc đi
Đăng nhận lấy, nhưng không ăn ngay. Anh nhìn người đối diện, hỏi:
Đỗ Hải Đăng•Hải Đăng Doo•2000
Sao lại đến đây?
Trần Đăng Dương•Dương Domic•2000
Tao nói rồi, tao đói
Đỗ Hải Đăng•Hải Đăng Doo•2000
…Thật không?
Dương cắn một miếng bánh, nhún vai
Trần Đăng Dương•Dương Domic•2000
Không hẳn
Một lát sau, Dương đặt hộp bánh xuống, dựa lưng vào ghế
Trần Đăng Dương•Dương Domic•2000
Hôm nay, tao quay một cảnh hơi khó, tự nhiên lại nhớ đến mày
Đăng giật mình. Đây là lần đầu tiên Dương thẳng thắn như vậy
Anh nghiêng đầu, cố gắng tìm một chút trêu chọc để làm dịu không khí, nhưng chẳng hiểu sao, lại không muốn phá vỡ khoảnh khắc này
Đỗ Hải Đăng•Hải Đăng Doo•2000
Vậy nên mày chạy đến đây?
Trần Đăng Dương•Dương Domic•2000
Ừ
Gió đêm thổi qua, cuốn theo một mùi hương nhàn nhạt quen thuộc. Đăng nhìn Dương, lòng bỗng nhiên có chút xao động
Đỗ Hải Đăng•Hải Đăng Doo•2000
Trần Đăng Dương!
Trần Đăng Dương•Dương Domic•2000
Cái đéo gì?
Đỗ Hải Đăng•Hải Đăng Doo•2000
Tao cũng vậy
Trần Đăng Dương•Dương Domic•2000
Cũng vậy là sao?
Đỗ Hải Đăng•Hải Đăng Doo•2000
Cũng có lúc, vô thức mà nghĩ đến mày
Dương khựng lại. Miếng bánh bao trên tay cũng quên ăn tiếp
Ánh mắt hai người chạm nhau. Lần này không ai né tránh
Trong lòng Đăng, có một giọng nói vang lên
Đỗ Hải Đăng•Hải Đăng Doo•2000
Nếu đã vậy, có nên thử tiến thêm một bước không?
Nhưng trước khi cậu kịp nói thêm gì, Dương đã bật cười, đánh nhẹ vào tay anh
Trần Đăng Dương•Dương Domic•2000
Được rồi, nói chuyện kiểu này làm tao nổi da gà đấy
Đăng cũng cười theo, nhưng không phủ nhận lời mình vừa nói
Gió đêm vẫn nhẹ nhàng thổi, mang theo một chút se lạnh nhưng không đủ để khiến họ rời đi
Đăng nhìn Dương, ánh mắt anh tối lại một chút. Từng đường nét trên khuôn mặt người đối diện phản chiếu dưới ánh đèn thành phố, vừa quen thuộc, vừa khiến tim anh đập nhanh hơn
Dương cũng không tránh né. Cậu nhìn vào mắt Đăng, một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng
Khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp lại
Ánh mắt Đăng dừng lại trên đôi môi hơi mím nhẹ của Dương, rồi anh chậm rãi nghiêng người tới
Dương cũng không hề lùi lại
Chỉ còn một chút nữa thôi...
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên phá tan bầu không khí
Cả hai giật mình, gần như cùng lúc ngồi thẳng lại
Dương ho khẽ một tiếng, nhanh chóng đưa tay với lấy điện thoại. Cậu nhìn tên người gọi đến, sau đó lại liếc nhìn Đăng
Trần Đăng Dương•Dương Domic•2000
Ahem… Tao nghe điện thoại đã
Đỗ Hải Đăng•Hải Đăng Doo•2000
Ừ… Ừm
Đăng gật đầu, nhưng rõ ràng anh cũng chưa hoàn hồn hẳn. Anh đưa tay lên gãi gãi mũi, quay mặt đi uống một ngụm rượu, cố gắng tỏ ra bình tĩnh
Dương nhấc máy, nhưng dù là ai gọi đến, cậu cũng chỉ trả lời qua loa vài câu rồi cúp máy ngay
Không gian lại rơi vào im lặng
Cả hai đều không ai nói gì về khoảnh khắc vừa rồi. Nhưng gò má hơi ửng đỏ của Đăng và ánh mắt có chút trốn tránh của Đăng Dương đã nói lên tất cả
Không biết là do men rượu hay không, mà bầu không khí bỗng trở nên có chút xấu hổ
Đỗ Hải Đăng•Hải Đăng Doo•2000
…Ăn bánh đi
Đăng ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng chuyển chủ đề. Anh cầm chiếc bánh bao lên cắn một miếng, như thể nó là thứ duy nhất có thể giúp mình bình tĩnh lại lúc này
Dương cũng vội gật đầu, cầm lấy chiếc bánh của mình, vừa ăn vừa lén liếc nhìn Đăng
Từ đầu đến cuối, không ai nhắc lại chuyện suýt hôn ban nãy
Nhưng họ đều biết—cảm xúc trong lòng đã không thể giấu đi được nữa
Đêm hôm đó, họ ngồi bên nhau thật lâu. Không nói quá nhiều, nhưng cũng chẳng cần nói thêm nữa
Bởi vì cả hai đều đã biết rõ—đối phương đã trở thành một phần không thể thiếu trong lòng mình
____________________________________
Download MangaToon APP on App Store and Google Play