"Đường đường là chiến thần Thiên giới, lại yêu và bao che cho kẻ phản nghịch Thiên tộc. Vì cô ta mà kháng lại lệnh. Mở cửa trời, hình phạt Cửu Huyền Thiên Lôi bắt đầu..."
Trên bầu trời vang lên tiếng sấm chớp giật mạnh, khiến trời đất chao đảo. Giọng nói vang vọng đến từng ngóc ngách cất lên, một mệnh lệnh được thực thi...
"KHÔNGGGGG!"
Giọng nói yếu ớt đang dùng hết sức cất lên, trên trời vang lên tiếng nổ, một đạo sấm sét giáng xuống, cả bầu trời tối đen như bừng sáng...
"Không...không! Đừng làm vậy, đừng làm vậy!!!"
Lâm Uyên mở lớn mắt, giật mình ngồi dậy, hắn đặt tay lên ngực, cố điều chỉnh lại hơi thở cùng cơ thể không ngừng run rẩy.
Giấc mơ vừa rồi đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiều lần trong nhiều năm qua, càng ngày lại càng trở nên rõ ràng, khiến hắn phải run rẩy, điển hình là như hôm nay, không hiểu sao hắn lại hét lên. Chỉ có điều...
"Tiếng kêu đó...là của ai?"
Hắn không tài nào nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra lúc đó, chỉ biết người hét lên là nữ.
"Tôn chủ...tôn chủ!"
Ngay cửa phòng xuất hiện tiếng nói gấp của thuộc hạ thân tín, kéo Lâm Uyên về thực tại.
"Tôn chủ, ta vào được chứ?"
Lâm Uyên im lặng như ngầm đồng ý, người đứng ngoài cửa bước vào, cơ thể được bao phủ toàn màu đen, từ quần áo, tóc và mặt nạ, kể cả thành kiếm giắt sau lưng cũng màu đen.
"Tôn chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta nghe thấy tiếng người hét lên..."
Lâm Uyên lắc đầu tỏ ý bản thân vẫn ổn, người hộ vệ đi đến bàn bên cạnh, rót một ly trà rồi kính cẩn đưa cho hắn.
"Chuyện ta mơ thấy giấc mơ kia...đã từng kể với ngươi rồi nhỉ?" - Lâm Uyên thở dài, nói trong mệt mỏi.
Chỉ thấy hộ vệ gật đầu xác nhận, Lâm Uyên nhấp một ngụm trà rồi tiếp tục:
"Chỉ là giấc mơ đó rõ ràng hơn, có thể cảm nhận được khí thế áp bức kinh người từ giọng nói kia, cùng với nỗi đau thương không thể tả trong tiếng hét kinh hoàng...à! Lần này ta nhìn rõ hơn, đó là một nữ nhân..."
Nhìn sắc trời đang hửng sáng qua cửa sổ, Lâm Uyên phất tay yêu cầu hộ vệ ra ngoài. Để lại bản thân một mình trong phòng với nhiều suy tư.
Có lẽ hắn đã dần đoán ra được, giấc mơ kia chính là quá khứ của hắn, bóng hình nam nhân kia, dù mờ ảo nhưng giống hắn đến bảy, tám phần.
Lâm Uyên từng nghi ngờ bản thân từng có mối liên hệ mật thiết với thiên giới, bởi ai cũng cảm nhận được tiên khí tràn đầy trên người hắn, cộng với việc hắn không thể nhớ bản thân đến từ đâu, đến hôm nay dường như đã có thể chắc chắn suy đoán đó.
Nơi hắn ở hiện tại là vùng đất của Địa tiên hay còn gọi là bán tiên.
Địa tiên là những tinh linh sinh ra từ thiên giới, do tiên lực bên trong không đủ nên chỉ có thể làm bán tiên.
Cách đây ba vạn năm, Lâm Uyên thức dậy tại vùng đất xa lạ, cũng chính là vùng đất Địa tiên bây giờ. Những sinh linh bán tiên hấp thụ tiên khí dồi dào từ cơ thể của hắn qua những vết thương đang rỉ máu trên cơ thể, từ đó mà hóa thành hình người.
Cũng sau sự kiện đó, toàn bộ bán tiên công nhận hắn là người đứng đầu, vùng đất địa tiên từ đó được tạo thành.
Địa tiên sinh sôi nảy nở nhanh chóng, Lâm Uyên biết cai quản cả một vùng đất rộng lớn này không dễ dàng, vì vậy đã chia ra thành mười nơi, gọi là Thập quốc. Trong đó Hải Hạ do hắn đứng đầu ở cấp bậc cao nhất.
Cũng trùng hợp lúc vùng đất Địa tiên được tạo nên thì Yêu tộc cũng được tạo thành.
Những loài thú phải khổ luyện ngàn năm mới có thể tu thành hình người, nhưng bằng một lí do nào đó mà tất cả đều được hóa hình. Đứng đầu yêu tộc là Cửu Vỹ Hồ tộc do Hồ vương cai quản.
Địa tiên và yêu tộc tồn tại cùng nhau đã qua ba vạn năm, chỉ là hai vạn năm trước, một thảm kịch đã xảy ra, khiến quan hệ giữa hai tộc bị phá nát hoàn toàn, trở mặt thành thù.
Vì muốn giữ bình yên, nên hai tộc không đại chiến.
Tuy vậy, nhưng cả hai tộc đã đặt ra một luật lệ: Địa tiên và Yêu tộc không được phép nảy sinh tình cảm với nhau...
Nhưng mãi sau này hắn mới biết, bản thân hắn là người phá vỡ quy tắc này.
Chính điện Hải Hạ.
Sau khi được thuộc hạ thông báo rằng hôm nay, công chúa Thanh Hạ - Châu Y đến tham kiến. Lâm Uyên đã đến chính điện, vừa lúc công chúa đến nơi.
Hắn ngồi nghiêm trang như một bậc đế vương, nhìn đoàn người từ bên ngoài đang tiến vào.
Dẫn đầu là thiếu nữ với thân hình mảnh mai, mặt đeo màng che, nhìn qua cũng có thể cảm nhận được khí chất hoàng tộc.
Khi đến gần bậc thang bước lên chỗ ngồi của Lâm Uyên, Châu Y dừng lại, cúi đầu hành lễ.
"Châu Y tham kiếm Lâm Uyên tôn chủ!"
Khẽ gật đầu miễn lễ, Lâm Uyên ra hiệu cho công chúa tiến vào chỗ ngồi của mình.
Chỉ chốc lát sau, một đoàn người nữa tiến vào, đó chính là đoàn vũ nữ sẽ biểu diễn hôm nay.
Có thể nói, Địa tiên và Yêu tộc có những nghi lễ gần giống với Nhân giới, thoạt nhìn qua cũng khiến người ta tưởng rằng đó là Nhân giới.
Vũ nữ đứng đầu lập tức ra hiệu, tiếng đàn, trống cùng lúc vang lên, đoàn vũ nữ ngay lập tức vào đội hình.
Từng động tác đẹp mắt được đoàn vũ nữ thực hiện thuần thục như đã quen thuộc, nhưng lại không khiến người ta nhàm chán. Bởi đoàn vũ nữ này mỗi khi có dịp là thay đổi một bài.
Thiếu nữ đứng đầu kết thúc bài múa bằng một điệu múa kiếm, nhiều người xung quanh ồ lên kinh ngạc rồi đồng loạt vỗ tay.
"Điệu múa này...đẹp quá! Thiếu nữ kia cũng quá yêu nghiệt rồi!"
"Thiếu nữ kia đẹp quá, nhìn thật quen mắt!"
Bàn tay thiếu nữ kia đưa lên vuốt nhẹ tấm màng che, đôi mắt chợt lóe đỏ yêu nghiệt nhìn qua Lâm Uyên.
"Cuối cùng cũng để chàng xem được điệu múa của ta rồi!"
Thiếu nữ nghĩ thầm, tấm mảng che được tháo ra, để lộ đường nét tinh xảo.
Giữa trán khuôn mặt đẹp như tạc tượng là một ấn kí hoa đào rực rỡ, hai bên gò má còn được vẽ những hoa văn của một loài chim.
Đôi mắt hồ ly từ từ mở ra, như có ma lực hút hồn người khác vào đó, kể cả Lâm Uyên cũng không ngoại lệ.
"Thần nữ Diệp Nhan, tham kiến Tôn chủ...Tôn chủ có hài lòng với điệu múa này không?"
"A Nhan thật có lòng!"
Lâm Uyên đáp lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt kia, điệu múa kiếm kia là hắn dạy nàng, có thể chê vào đâu được.
Chỉ là...nàng hôm nay quá đỗi lộng lẫy.
"Hóa ra là Diệp Nhan cô nương!"
"Chẳng trách lại thấy quen mắt, do ta đã già hay cô ấy càng ngày càng xinh đẹp nhỉ?"
Những lời bàn tán liên tục vang lên, duy chỉ có Châu Y là nhìn chằm chằm vào Diệp Nhan kia mà không nói lấy lời nào.
Từ khi nào mà Hải Hạ lại có người con gái xinh đẹp như vậy? Đến bản thân nàng còn cảm thấy mình có chút thua kém.
Nhưng mà...đối với nàng ta, đó không phải điều quan trọng nhất. Ánh nhìn của Lâm Uyên tại sao vẫn cứ dán chặt vào Diệp Nhan?
Một ý nghĩ xấu xa thoáng lóe lên trong mắt nàng ta, nhưng rồi đôi mắt đẹp nhanh chóng trở lại trạng thái ban đầu.
Chẳng cần biết Diệp Nhan là ai, nhưng Lâm Uyên là của nàng ta, tuyệt nhiên không thể nào để bất cứ ai cướp đi.
Sau khi đoàn vũ nữ rời khỏi chính điện. Châu Y nâng ly rượu kính Lâm Uyên cùng những người có mặt ở đây rồi uống cạn, mọi người cũng kính lại đáp lễ.
Sau khi uống cạn, Châu Y liền đi vào vấn đề chính:
"Tôn chủ, hôm nay ta theo lệnh phụ vương đến đây muốn báo với ngài một chuyện."
"Chuyện gì?" - Lâm Uyên hờ hững đáp lại, đầu vẫn không ngừng liên tưởng đến thiếu nữ kia.
"Bẩm Tôn chủ, có lẽ ngài vẫn chưa biết, có một đám ác yêu khoảng bốn trăm tên đang lẻn vào vùng đất của chúng ta, tàn sát người vô tội."
Lâm Uyên nhíu mày, chính điện lập tức vang lên những tiếng bàn tán xôn xao.
"Ác Yêu, là Yêu tộc sao? Sao chúng lại dám vào đây? Không lẽ Yêu tộc muốn đối đầu với chúng ta?"
"Khốn thật, rõ ràng đã lập khế ước hòa bình, vậy mà bọn chúng lại muốn động thủ..."
"Từ từ xem nào, nhỡ đâu không phải chủ ý của Yêu tộc..."
Lâm Uyên hắng giọng ra hiệu im lặng, tiếp đó quay qua Châu Y rồi hỏi:
"Cô chắc đó là Yêu tộc sao?"
"Bẩm Tôn chủ, phụ vương của ta đã cho người điều tra. Những người vô tội kia trên người còn vương lại Yêu khí rất đậm, cách thức bọn chúng giết người cũng rất dã man.
Ta tất nhiên phải có chứng cứ mới dám đến đây, phần là vì mong tôn chủ hỗ trợ chúng ta bởi mọi chuyện vượt xa sự kiểm soát của phụ thân, phần vì muốn cảnh báo cho Hải Hạ cũng như những nước còn lại..."
Dứt lời, Châu Y ra hiệu cho nữ hầu bên cạnh đưa chiếc hộp gỗ đang cầm trên tay trình lên cho Lâm Uyên.
Thị vệ đứng bên cạnh nhận lấy rồi đưa cho hắn.
Vừa mở ra, Lâm Uyên đã phải nhíu mày bởi bên trong là một miếng vải xanh ngọc được bao bọc bởi luồng yêu khí màu đen. Miếng vải không được cắt gọn gàng mà giống như bị thứ gì đó cắn xé.
"Tôn chủ, đây chính là miếng vải bị cắn rách từ một thi thể của Địa tiên, nó còn nhuốm vài vết máu và lưu lại yêu khí của ác yêu đó..."
Quả thật, luồng Yêu khí đen này rất bất thường, nó không phải Yêu khí bình thường mà ẩn chứa loại ma thuật nào đó.
"Công chúa vất vả rồi, đi đường xa tới đây để báo cáo tin tức quan trọng như vậy chắc cũng đã mệt. Để tiện cho việc hợp tác điều tra, ta sẽ cho người sắp xếp chỗ nghỉ lại cho công chúa..."
Quả đúng như phụ thân Châu Y tiên liệu, ngay sau khi nhìn thấy miếng vải đó, Lâm Uyên ngay lập tức cho nàng ta ở lại.
Chỉ một lúc sau, mọi người lần lượt ra về sau lời căn dặn của Lâm Uyên, hắn cũng nhanh chóng biến mất đi đâu đó, để lại thị vệ dẫn Châu Y đến nơi cần đến.
Sân sau Nguyệt Lăng cung.
Tiếng đàn trong trẻo dưới những ngón tay linh hoạt cất lên, nương theo cánh hoa đào đang rơi mà vang vọng trong gió, tạo nên khung cảnh nhẹ nhàng ấm áp.
Diệp Nhan vừa đàn, vừa nhắm mắt hưởng thụ thứ âm thanh khiến lòng người nhẹ nhõm đang dần đi sâu vào tâm hồn.
Có lẽ vì vậy, nàng không biết phía sau lưng từ lúc nào đã xuất hiện một bóng người.
Hoặc có lẽ nàng biết, chỉ là nàng không tập trung vào điều đó.
Ngay khi tiếng đàn kết thúc, đôi mắt nàng khẽ mở, lóe lên sắc đỏ rực rỡ.
"Không ngờ A Nhan lại học nhanh đến vậy, thật khiến cho ta bất ngờ."
Lâm Uyên nhìn nàng không ngừng, quả thật hôm nay Diệp Nhan lộng lẫy hơn mọi lần.
Thiếu nữ nghe thấy giọng nói quen thuộc, chầm chậm đứng dậy rồi xoay người lại...hắn đã đến gần từ bao giờ.
"Huynh vẫn chưa trả lời ta...điệu múa kia có khiến huynh hài lòng không?" - Diệp Nhan nhìn hắn bằng ánh mắt mong chờ.
Như nghĩ ra điều gì đó, Lâm Uyên hơi nhếch môi, thản nhiên đáp ngắn gọn hai chữ "Cũng được."
"Chỉ là cũng được thôi sao, huynh trêu ta!!!"
Ngay sau câu nói, bàn tay nàng lóe lên sắc đỏ rực rỡ, một quả cầu màu đỏ được ngưng tụ rồi nhanh chóng bay về phía hắn.
Tuy nhiên, nàng chưa kịp chạm vào hắn thì tay đã bị giữ chặt, theo đà mà tiến gần hắn hơn.
"Nhanh như vậy mà nàng đã mạnh lên rồi..."
Quả cầu đỏ trong tay nàng nhanh chóng bị phá vỡ, khiến hoa đào từ cây khẽ rũ xuống, rơi ngay chỗ hai người đang đứng.
Diệp Nhan giật tay ra, nhíu mày nói:
"Mạnh lên không phải cũng chẳng được tác dụng gì sao? Vẫn là không đánh lại huynh..."
Lâm Uyên một lần nữa bật cười, tiếp theo đó hắn móc từ trong tay áo ra đưa cho nàng một quyển sách có vẻ khá dày...
"Cầm lấy, tiếp tục tu luyện, ta chờ đến ngày nàng đánh thắng ta..."
Diệp Nhan chưa kịp từ chối thì hắn đã biến mất, trả lại khoảng không gian im lặng như vừa rồi...
"Lâm Uyên...đồ đáng ghét!"
Nàng nhìn vào bìa cuốn sách có viết rõ ba chữ Độc Tâm Thuật rồi lẩm bẩm:
"Độc Tâm Thuật, sức mạnh về tâm trí...quyển này dày thế này, học bao giờ mới hết đây??? Lâm Uyên đáng ghét!!!!!!!"
Nàng vừa lẩm bẩm vừa mắng mà không biết rằng, cách đó không xa, một bóng người đang đứng nhìn nàng chằm chằm.
"Thật không ngờ, quan hệ của cô ta và Lâm Uyên đã đến mức này rồi...Xem ra kế hoạch của ta gặp phải trắc trở rồi!"
Châu Y không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở nơi này, bằng một cách thần kì nào đó, nàng cảm nhận được Diệp Nhan đang ở đây mà tìm đến.
"Khí tức của cô ta có chút quen thuộc, ta lại không cảm nhận được tu vi... Hừm, xem ra cô ta không đơn giản..."
Châu Y quay người, nhanh chóng biến mất theo luồng sáng màu đỏ.
Lúc này Diệp Nhan mới cảm nhận được có gì đó không đúng, xoay người lại nhìn thì không có gì...
"Sao vậy nhỉ? Chẳng lẽ mình nhầm lẫn??"
Nàng tự nhủ, nhìn quyển sách dày cộp trước mặt mà thở dài, nhanh chóng biến mất theo luồng sáng màu đỏ.
.....
Ở sâu bên trong một khu rừng thuộc địa phận Hải Hạ, nơi mà đáng lẽ ra phải tràn ngập sự sống thì lại tràn ngập sự hắc ám khó tả, đến cả chúa sơn lâm - loài hổ cũng không dám đi lại trong rừng, giống như đang sợ hãi một thứ gì đó.
Tiếng bước chân đạp trên lá khô vang lên, một nhóm người mặc áo choàng đen che kín mặt đang bước đi, phía trước mặt họ, cách đó không xa là một hang động.
Đôi mắt kẻ nào kẻ nấy lóe lên sắc màu rực rỡ, nhưng lại bao phủ ít nhiều bởi làn khói đen.
"Chúng ta đến đây đi, hắn...đang đi kiếm "đồ ăn" rồi!"
"Máu, ta muốn máu!!"
"Yên tâm đi, hôm nay sẽ no bụng đấy!"
Kẻ vừa nói dứt lời liền cười phá lên một tiếng, sau đó dẫn đầu tất cả tiến vào hang.
Sau khi tất cả bước vào, tên cầm đầu phất nhẹ tay, đống cành cây khô dưới chân hắn lập tức bốc cháy.
"Theo tính toán của ta, có lẽ hắn sắp lần theo ma khí mà đến đây rồi....Cứ tạm thời nghỉ ngơi ở đây, sau đó sẽ triển khai theo kế hoạch. Chúng ta phải giải thoát cho ngài ấy, cùng nhau thống trị cả thế giới này!".
Chỉ một lúc sau, bên ngoài cửa hang có tiếng bước chân, một người đàn ông mặc áo choàng tương tự bước vào, phía sau còn có khoảng năm sáu người với đôi mắt đờ đẫn bước vào.
Vừa nhìn thấy có người, đôi mắt kẻ nào kẻ nấy sáng rực, kẻ cầm đầu lại một lần nữa cười phá lên rồi nói:
"Hahaha! Dung Giác à, ngươi đúng là không phụ sự kì vọng của chúng ta đấy, nhìn bọn chúng trông thật đáng thương làm sao...nhưng ta thích cái dáng vẻ sợ hãi đến tuyệt vọng của chúng hơn...mau giải chú cho chúng đi!"
Người mặc áo choàng tên Dung Giác nghe xong chỉ hừ lạnh một tiếng rồi bước ra ngoài.
"Này! Ngươi không "ăn" à?"
Dung Giác vẫn bước ra ngoài mà chẳng hề quan tâm, hắn muốn nhanh chóng bước ra khỏi nơi này, những điều tiếp theo xảy ra trong hang động kia khiến hắn nghĩ thôi đã thấy ghê tởm.
"Đúng là lũ sinh vật gớm ghiếc!"
.....
"Tôn chủ, đã có tin về đám ác Yêu kia rồi. Đúng như công chúa kia nói, có đám ác Yêu xâm nhập vào Địa tiên, hơn nữa cũng đã xâm nhập vào Hải Hạ.
Thần vừa nhận được tin báo lính canh chỗ vào Địa tiên bị đả thương nặng, có người giống như bị thú dữ cắn chết. Cả Lý tướng cũng bị cắn rách một bên tay, hiện đang được chữa trị..."
Lâm Uyên siết chặt cây bút đến mức khiến nó bị gãy sau khi nghe một vị tướng báo cáo tình hình, đôi mắt nhíu mày ánh lên vẻ giận dữ.
"Truyền lệnh xuống toàn Hải Hạ, thông báo cho tất cả mọi người thời gian sắp tới tuyệt đối không được vào rừng hay ra ngoài ban đêm, tạm thời khoan hẵng nói đến việc có ác Yêu xâm nhập, cứ thông báo rằng Hải Hạ đang truy tìm kẻ đột nhập là được..."
Vị tướng kia hô "tuân lệnh" một tiếng rồi lập tức ra ngoài.
Trong thư phòng lúc này chỉ còn lại một mình Lâm Uyên, hắn chậm rãi đứng dậy, bước từng bước đến góc phòng.
Phía sau hắn, thị vệ xuất hiện từ lúc nào, khẽ hỏi:
"Tôn chủ...ngài có đoán ra được, tại sao bọn chúng lại xâm nhập vào đây không?"
Lâm Uyên chưa trả lời ngay mà khẽ chạm tay vào bức tường, ngay lập tức bức tượng để lộ ra một khoảng trống, bên trong là một thanh kiếm đang tỏa ra sắc vàng rực rỡ.
"Theo như ta đoán, bọn chúng đến đây có hai mục đích. Một là tiêu diệt Địa tiên chúng ta một cách từ từ, hai là vì bọn chúng muốn tìm thứ này."
"Cây kiếm đó..." - Thị vệ kia liền nói.
"Là Huyền Thiên Kiếm đã theo ta chinh chiến nhiều năm về trước. Ta đoán không nhầm thì nếu chúng muốn tìm thứ này, mục đích của chúng không chỉ đơn giản là muốn tiêu diệt Địa tiên, mà còn nhắm đến Thiên giới..."
"Nhắm đến thiên giới ư, theo thần nghĩ chúng có nhập ma thì cũng chỉ là Yêu, muốn nhắm đến Thiên giới cũng khó..."
Lâm Uyên lắc đầu, khẽ vuốt ve thanh kiếm, hắn nói:
"Có thể âm thầm vào Địa tiên, giết người một cách dễ dàng như vậy, chỉ sợ...chúng không đơn giản là ác Yêu nữa rồi. Có lẽ đã trở thành những thứ đáng sợ bị phong ấn bên trong Hỗn Độn..."
Download MangaToon APP on App Store and Google Play