Cố Nhật Dương năm nay 17 tuổi, khi chuẩn bị vào năm học mới thì ba mẹ cậu phải chuyển công tác đến thành phố M vì vậy mà cậu phải chuyển trường.
Khi chuyển đến trường mới, cậu được xếp vào lớp 12-A1 của chủ nhiệm Trần.
Khi gặp mặt Cố Nhật Dương, chủ nhiệm Trần thân thiện đưa tay ra chào hỏi với cậu: "Chào em, rất vui khi được gặp em, mong rằng năm học tới đây sẽ không có gì quá khó khăn đối với em."
Cố Nhật Dương vừa bắt tay với chủ nhiệm Trần vừa nhanh nhẹn trả lời: "Dạ, thời gian sắp tới cần thầy giúp đỡ nhiều rồi."
"Haha." Chủ nhiệm Trần cười thành tiếng song lại nhìn Cố Nhật Dương. Cậu học sinh mới này học lực tốt, ứng xử tình huống cũng rất nhanh nhẹn, duyệt đấy!
"Được rồi, không cần khách sáo, đi vào lớp thôi."
Nói rồi cả hai thầy trò cùng đi vào lớp. Đi đến gần cuối dãy phòng học, chủ nhiệm Trần dừng lại ở trước một phòng học, Cố Nhật Dương ngước mặt lên nhìn thì thấy bảng tên lớp ghi 12-A1, nhìn xong cậu biết đây chính là lớp học sẽ gắn bó với cậu trong 1 năm cuối cấp này. Cũng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra trong 1 năm tới đây hay không, nhưng tạm thời tính đến thời điểm hiện tại, thấy môi trường học có vẻ khá tốt.
Cánh cửa lớp học được chủ nhiệm Trần mở, Cố Nhật Dương bước đi theo phía sau. Nghe tiếng mở cửa học sinh trong lớp đưa mắt lên nhìn, vừa thấy Cố Nhật Dương, lớp dùng ánh mắt khá bất ngờ nhìn cậu học sinh mới chuyển đến này.
Chủ nhiệm Trần bước lên, đứng trên bục giảng, gõ thước lên bàn giáo viên như thể nhắc học sinh trật tự, rồi thầy Trân đưa tay về phía cậu và bắt đầu giới thiệu với: "Xin giới thiệu với lớp, bạn học Cố là học sinh mới của lớp chúng ta."
Cố Nhật Dương nhẹ nhàng bước lên bục giảng, không nhanh không mà nói một câu giới thiệu ngắn ngọn: "Chào mọi người, tôi là Cố Nhật Dương, mong được mọi người giúp đỡ."
Màn giới thiệu ngắn gọn của cậu vừa xong thì lớp đã có một số tiếng nói xì xào, một nam sinh ngồi ở cuối lớp đang nằm gục đầu ở trên bàn ngủ thì bị tỉnh giấc bởi những tiếng ồn xung quanh. Hắn ngẩng đầu lên nhìn một vòng quanh lớp, những người ngồi gần đó vừa bắt gặp được ánh mắt có vẻ đang khó chịu của hắn thì liền như đang bị giáo viên nhắc nhở mà im lặng. Nhìn lướt qua lớp, ánh mắt của hắn dừng lại trên người Cố Nhật Dương, hắn nhìn cậu, khẽ cười rồi thẳng lưng dậy.
"Để xem, nên xếp em ngồi với ai đây?" Chủ nhiệm Trần dường như không để ý đến sự im lặng lạ thường của lớp, mà chỉ nhìn quanh lớp để xếp chỗ ngồi cho cậu.
Thấy vậy hắn liền giơ tay lên nói: "Thưa thầy, bên cạnh em còn một chỗ trống, thầy có thể để bạn học Cố ngồi chung với em."
Chủ nhiệm Trần nhìn nam sinh vừa giơ tay không khỏi bất ngờ, Lục Đình Nguyên sao? Trước giờ làm gì có chuyện Lục Đình Nguyên đồng ý ngồi với ai, sao giờ lại chủ động xin ngồi cùng bạn học sinh mới này vậy? Nhưng nhìn quanh một vòng thì lớp cũng chỉ còn một chỗ ngồi trống bên cạnh Lục Đình Nguyên. Chủ nhiệm Trần đành nói với cậu: "Được rồi, vậy tạm thời em xuống ngồi cùng bạn học Lục Đình Nguyên nhé."
Cố Nhật Dương "vâng." một tiếng sau đó đi xuống ngồi bên cạnh Lục Đình Nguyên.
Khi cậu vừa ngồi xuống, Lục Đình Nguyên tay chống cằm, tươi cười chào hỏi cậu: "Xin chào, cậu bạn cùng bàn."
"Xin chào." Cố Nhật Dương theo phép lịch sự đáp: "Những ngày tới của năm học, phải nhờ cậu giúp đỡ rồi."
Lục Đình Nguyên chỉ không trả lời mà chỉ nhìn cậu rồi cười nhẹ.
Cố Nhật Dương vốn không khó chịu gì trước cái nhìn của Lục Đình Nguyên, nhưng nãy giờ hắn cứ nhìn cậu mãi, ánh mắt của hắn nhìn lâu tới nỗi cậu cảm giác như muốn xuyên qua người của mình luôn vậy.
Thấy có vẻ hắn không có ý định đổi hướng nhìn, Cố Nhật Dương quay qua hỏi hắn: "Bộ mặt tôi dính gì sao?"
Lục Đình Nguyên với cái giọng nhẹ nhàng đáp: "Không có."
Mặt cậu có chút hơi nhăn lại, thắc mắc không có gì dính trên mặt vậy cậu ta nhìn mình từ nãy tới giờ làm gì vậy?
Ánh mắt của Lục Đình Nguyên vẫn không đổi hướng và tất nhiên cái nhăn mặt của cậu vừa rồi hắn cũng thấy, nghĩ cậu bạn này chắc không thích bị nhìn lâu như vậy. Lục Đình Nguyên thu ánh mắt mình lại, hắn nằm ra bàn, nhắm mắt đi ngủ.
Cố Nhật Dương đưa mắt nhìn qua phía hắn, thầm nghĩ cậu ta cứ thế mà đi ngủ sao? Nhìn vẻ mặt của hắn có vẻ là đã ngủ say, cậu cũng không mấy để tâm đến việc hắn thức hay ngủ mà chỉ chú tâm quay lại bài giảng.
...
Sau 2 tiết học, chuông giải lao vang lên.
"Hôm nay học tới đây thôi." Chủ nhiệm Trần dừng bài giảng, thu dọn sách rồi nói với lớp: "Các em nghỉ đi."
Sau khi chủ nhiệm Trần rời khỏi lớp, một nhóm các bạn trong lớp đi đến chỗ cậu nói chuyện, hỏi thăm.
"Cố Nhật Dương cậu từ trường nào chuyển tới vậy?"
"Bạn học Cố là con lai hả?"
"Nhìn cậu đáng yêu quá."
"..v.v.."
Mọi người cứ hỏi lia lịa, làm cậu không biết nên trả lời như thế nào nên chỉ đành cười gượng.
Khi cậu đang lúng túng không biết nên làm sao thì một cậu bạn trong lớp cũng đi đến chỗ cậu, vừa đi vừa nói: "Các cậu hỏi từ từ thôi."
Cố Nhật Dương nhìn cậu bạn vừa đi đến, cậu khẽ gật đầu như cảm ơn.
Bạn học kia đi đến, đưa tay ra chào hỏi với cậu: "Chào cậu, tôi là Lâm Thiên."
"Chào cậu." Cố Nhật Dương cũng nhanh chóng đáp lại.
Lâm Thiên kéo một chiếc ghế lại ngồi cùng với mọi người. Sau đó nhóm bạn từng người một giới thiệu.
"Tôi là Tô Thiên Ái."
"Tôi là Thời Nguyệt."
"Tôi là Trí Hạo còn đây Tống Tuệ Triết."
Cố Nhật Dương: "Chào mọi người."
Sau một màn giới thiệu, Lâm Thiên mới lên tiếng hỏi cậu: "Bạn học Cố là người từ thành phố khác chuyển đến đúng không?"
Cố Nhật Dương: "À đúng rồi."
Lâm Thiên hỏi xong, các bạn khác cũng lần lượt hỏi cậu. Cố Nhật Dương cũng vui vẻ trả lời từng câu hỏi một. Khi mọi người đang cười nói vui vẻ thì sắc mặt từng người dần có chút xanh lại, Cố Nhật Dương nhìn thấy sắc mặt của mọi người thay đổi, cậu không hiểu nên lên tiếng hỏi: "Các cậu sao vậy?"
...----------------...
Hôm nay đến đây thôi nhé, cảm ơn mọi người đã ủng hộ.
Thời Nguyệt cười gượng: "À haha không có gì đâu."
"Đúng đúng, không có gì đâu. Mà cũng gần vào lớp rồi, bọn tôi về chỗ ngồi đây." Tô Thiên Ái tiếp lời của Thời Nguyệt.
Sau đó mọi người kéo nhau về chỗ ngồi. Mọi người vừa đi, Cố Nhật Dương nhìn sang thì thấy Lục Đình Nguyên đã thức dậy từ lúc nào không hay. Cố Nhật Dương nhớ lại sắc mặt vừa nãy của mọi người, chắc là vừa rồi nói chuyện hơi lớn tiếng khiến cậu ta thức giấc, nhưng cậu ta chỉ là thức giấc ngồi dậy thôi mà, sao mọi người phải hốt hoảng như vậy?
Lục Đình Nguyên nhìn thấy cậu trầm ngâm suy nghĩ: "Bạn học Cố đang nghĩ gì mà chăm chú thế?"
"Không có gì."
Lục Đình Nguyên khẽ "Ừ." một tiếng rồi đứng lên đi ra ngoài.
Cố Nhật Dương nhìn đồng hồ, thấy đã gần hết giờ giải lao, định hỏi hắn đi đâu nhưng cậu nhớ ra mình là học sinh mới, hỏi vậy có chút kì cục nên thôi.
Khi Lục Đình Nguyên vừa rời đi, đám người Lâm Thiên lại một lần nữa kéo đến chỗ cậu. Trí Hạo vừa kéo ghế ngồi, vừa nói: "Má ơi, vừa nãy dạo chết tôi rồi."
Cố Nhật Dương vẫn không hiểu tại sao, lúc Lục Đình Nguyên vừa tỉnh dậy, mọi người lại hoảng như thế.
"Rốt cuộc là sao vậy?"
"Để tôi giải thích cho." Nói rồi Lâm Thiên nhanh chóng giải thích cho cậu: "Người đó là Lục Đình Nguyên, cậu ta nổi tiếng là đầu gấu của trường, cậu ta cũng dính vào rất nhiều vụ đánh nhau từ trường ra ngoài trường. Cậu là học sinh mới tốt nhất là đừng tiếp xúc nhiều với cậu ta."
Nghe Lâm Thiên nói về Lục Đình Nguyên, Cố Nhật Dương lại cảm thấy có chút hơi không đúng lắm vì khi cậu tiếp xúc với Lục Đình Nguyên thì thấy cậu ta cũng như bao người bạn học khác thôi, hay do cậu là học sinh mới nên cậu ta mới tỏ ra thân thiện như vậy nhỉ? Cậu không phải là kiểu người chỉ nghe một phía cộng với việc đã nói chuyện với cậu ta, dù cũng không nhiều nhưng Cố Nhật Dương thấy cậu ta cũng không tệ đến mức như thế.
Cậu "Ừ." một tiếng rồi chuyển chủ đề nói chuyện. Nhóm các cậu nói chuyện chưa được mấy câu thì chuông reo vào lớp đã vang lên, mọi người lần lượt về chỗ ngồi của mình.
Lục Đình Nguyên cũng vừa vào lớp khi tiếng chuông reo kết thúc. Hắn đi đến kéo ghế, ngồi vào chỗ. Vừa ngồi xuống hắn nhìn qua phía cậu, lên tiếng: "Bạn học Cố được chào đón ở lớp tôi quá."
Cố Nhật Dương đáp: "Xã giao với lớp thôi."
Lục Đình Nguyên nhận được câu trả lời thì khóe miệng hắn cong lên "Ồ" rồi hắn lại hỏi: "Bạn học Cố là học sinh từ trường X chuyển qua đúng không?"
Cố Nhật Dương không trả lời mà còn hỏi lại hắn: "Sao cậu biết?"
Lục Đình Nguyên cười cười nói một câu: "Tôi đoán mò thôi."
Cố Nhật Dương nhìn mặt của hắn không có vẻ gì gọi là đoán mò ở đây cả. Nhưng cậu cũng chẳng mấy quan tâm, chỉ đáp lại hắn: "Cậu đoán mò mà cũng chuẩn đấy."
"Bạn học Cố quá khen rồi."
Lục Đình Nguyên vừa dứt câu, thì giáo viên đã bước vào lớp. Tiết học bắt đầu chưa được 5 phút, Lục Đình Nguyên đã quay nhờ vả cậu.
"Này bạn học Cố!"
"Hửm?" Cố Nhật Dương quay sang phía hắn: "Chuyện gì?"
Lục Đình Nguyên nhỏ giọng: "Tôi đi ngủ, bạn học Cố canh giáo viên giúp tôi nhé, khi nào giáo viên xuống thì gọi tôi dậy."
Cố Nhật Dương nhìn hắn, chưa kịp chờ cậu đồng ý, Lục Đình Nguyên đã nói cảm ơn rồi nằm ra bàn ngủ.
Cố Nhật Dương thấy hắn nằm ra bàn ngủ, cậu không nói gì sau đó quay lại bài giảng. Đến khi chuông reo hết giờ học, cậu quay sang thấy Lục Đình Nguyên vẫn đang úp mặt xuống bàn ngủ có vẻ rất ngon. Cậu dọn xong sách vở của mình, nhìn qua hắn vẫn đang ngủ say thì đưa tay gõ mấy cái lên bàn.
Lục Đình Nguyên mơ màng tỉnh dậy, hắn vươn vai nhìn xung quanh, thấy lớp đã về hết, hắn hỏi cậu: "Hết giờ rồi à?"
Cố Nhật Dương "Ừ." rồi mang balo của mình lên đi về.
Thấy cậu đi về, hắn cũng mang balo rồi chạy theo phía sau cậu, vừa chạy hắn vừa gọi: "Này bạn học Cố! Chờ tôi!"
Cố Nhật Dương nghe thấy có người gọi thì dừng bước, quay đầu lại nhìn. Lục Đình Nguyên vừa lúc chạy đến, thấy hắn, cậu hỏi: "Cậu chạy theo tôi có việc gì?"
Lục Đình Nguyên thở một lúc rồi mới trả lời cậu: "Tôi định cùng bạn học Cố đi về chung ấy mà."
Cố Nhật Dương cũng chỉ mới chuyển đến thành phố này nên đường xá cậu cũng không rõ lắm, cũng không biết là đã gặp Lục Đình Nguyên ở gần khu nhà mình đang ở chưa, vì đây là lần đầu cậu gặp hắn.
"Cùng đường về thì đi."
Lục Đình Nguyên bước đến, đi song song với cậu: "Cứ đi đi, biết đâu lại chung đường, đúng không?"
"Ừm."
Sau đó Cố Nhật Dương và Lục Đình Nguyên cùng nhau đi về nhà. Trên đường về nhà, cậu biết thêm một điều, Lục Đình Nguyên không chỉ có các tin đồn xấu mà hắn còn nói rất nhiều. Hắn cứ luyên thuyên mãi hết chuyện này đến chuyện khác, dù cho cậu chỉ im lặng, không trả lời, hắn vẫn cứ nói. Cậu thật sự có chút đau đầu.
Cũng may đã về đến trước cổng nhà cậu.
"Đến nhà tôi rồi."
Lục Đình Nguyên "Ồ" lên một tiếng rồi nói với giọng vui vẻ: "Ra là tôi với bạn học Cố đây là hàng xóm."
Thật đấy à?! Cố Nhật Dương có chút không tin cho lắm nhưng tin vẻ mặt cùng với giọng điệu của Lục Đình Nguyên thì có lẽ là thật rồi.
Khi cậu không biết nên nói gì khi biết Lục Đình Nguyên là hàng xóm kế bên nhà mình thì Lục Đình Nguyên đã lên tiếng: "Vậy từ mai đi học cùng nhé, bạn học Cố?"
"Tùy cậu thôi, tôi sao cũng được." Nói xong cậu bước vào cổng.
Lục Đình Nguyên đứng ở ngoài cổng nói: "Vậy chốt, mai gặp nhé, tạm biệt."
Cố Nhật Dương không đáp mà chỉ vẩy tay chào tạm biệt hắn.
...----------------...
Hôm nay đến đây thôi nhé, cảm ơn mọi người đã ủng hộ.
Cậu vừa vào nhà, mẹ cậu đã từ bếp đi ra, trên người vẫn còn mang tạp dề, bà cười, giọng nhẹ nhàng hỏi thăm cậu.
"Tiểu Dương đi học về rồi à con?"
"Vâng." Cố Nhật Dương đáp nhẹ một chữ rồi nói tiếp: "Mẹ chờ chút, con lên cất balo rồi xuống phụ mẹ."
Mẹ cậu mĩm cười: "Được."
Mẹ cậu lúc nào cũng vậy, sẽ luôn mĩm cười dịu dàng mỗi khi cậu đi học về. Vì nhà chỉ có ba người, mỗi người lại khá bận rộn với công việc riêng của mình, sợ mẹ sẽ khá vất vả khi ngoài công việc của mình còn phải làm thêm việc nhà, nên cậu và ba cậu luôn dành thời gian để phụ giúp mẹ mấy việc vặt trong nhà.
Và hôm nay cũng vậy, sau khi lên phòng cất balo, cậu liền xuống phụ mẹ. Mọi ngày sẽ có ba cậu cùng cậu phụ mẹ nhưng có vẻ hôm nay ông ấy bận công việc nên không phụ được.
Cố Nhật Dương đứng bên cạnh mẹ nhặt rau, còn mẹ cậu vừa nấu ăn vừa nói với cậu: "Ayda con đi học về thì cứ nghỉ ngơi, cứ xuống bếp làm gì?"
"Cũng không phải việc gì lớn đâu mẹ, vả lại mẹ cũng đi làm về mệt mà, việc gì con phụ được thì mẹ cứ để con phụ."
Mẹ cậu nghe xong chỉ cười nhẹ, bà nhớ đứa con trai nhỏ của mình ngày nào còn khóc đòi ba mẹ đưa đi chơi mà giờ đã lớn vậy rồi, lại còn rất hiểu chuyện nữa. Mẹ cậu không khỏi tưởng tượng một ngày, đứa con này của mình sẽ lấy một cô vợ như thế nào, sẽ có một gia đình hạnh phúc ra sao.
"Thật không biết, sau này Tiểu Dương nhà chúng ta sẽ ra sao đây? Sẽ lấy một cô vợ hiền thảo hay là ở một mình cho đến già nhỉ?"
Cố Nhật Dương dừng việc nhặt rau, quay sang: "Mẹ à, mẹ nghĩ hơi xa rồi, con còn chưa tính đến việc đó cơ mà."
Mẹ cậu được nước thì lại tiếp tục trêu cậu: "Xa đâu mà xa, chớp mắt cái là có khi con lấy vợ luôn rồi ấy chứ, rồi sau đó thì chid còn lại hai vợ chồng già ở với nhau, nghĩ đến đó cũng vừa thấy vui vừa thấy buồn ghê."
Vừa nói, mẹ cậu vừa lấy tay chấm chấm như thể đang lau nước mắt, làm bộ đang rất buồn khi sau này phải xa con. Còn cậu thì bất cười thành tiếng, bất lực với cái suy nghĩ đó của mẹ mình, cậu nghĩ chắc cũng còn lâu lắm.
Thấy Cố Nhật Dương cười vui vẻ như thế, mẹ cậu mới xua nhẹ tay.
"Thôi, mẹ đùa đấy. Cơm được rồi, con lên phòng làm việc gọi ba xuống đi."
"Dạ."
Cố Nhật Dương đi đến trước cửa phòng làm việc của ba mình, gõ hai lần lên cửa: "Ba ơi, cơm tối nấu xong rồi, ba xuống ăn tối đi."
Người trong phòng bước ra, mang theo vẻ có chút mệt mỏi nhưng sau cái vươn vai thì nhanh chóng lấy lại tinh thần.
"Nay có nhiều việc quá, cũng may là ba con đã giải quyết xong hết rồi. Nào, xuống ăn tối thôi, đừng để mẹ con chờ lâu."
Nói rồi cả hai người nhanh chân đi xuống ăn tối.
Khi xuống, mẹ cậu dọn xong hết đồ ăn lên bàn. Vừa thấy ba con cậu, mẹ cậu liền nói: "Xuống cả rồi, ngồi vào bàn ăn đi."
Trong bữa ăn, mẹ cậu cứ liên tục hỏi cậu.
"Con có hòa nhập được với bạn bè trong lớp không?"
"Môi trường học tập mới có ổn không?"
"Tiểu Dương, con đã làm quen được với trường lớp mới chưa?"
Và rất rất nhiều câu hỏi khác, Cố Nhật Dương nghe mẹ hỏi đến đầu hơi nhói nhưng có lẽ vì mẹ quá lo lắng cho cậu nên cậu chỉ đành cười, đáp: "Mọi thứ đều ổn, mẹ đừng lo."
Mẹ cậu gắp thức ăn cho cậu rồi thở dài nói: "Ba mẹ cũng xin lỗi con, cuối cấp rồi mà còn để con phải chuyển đi chuyển lại hết trường này đến trường khác."
"Không có gì đâu mà mẹ, cũng là tính chất công việc bắt buộc thôi, không sao đâu ạ. Kết quả học tập của con cũng sẽ không bị ảnh hưởng đâu nên ba mẹ cũng đừng quá lo."
Cố Nhật Dương vôi giải thích, trấn an mẹ mình. Ba cậu thấy vậy cũng tiếp lời: "Tiểu Dương nói đúng đó, em đừng cứ tự trách như vậy. Con cũng đã nói không sao rồi."
Vừa an ủi mẹ xong, ba cậu lại quay sang nhìn cậu: "Tiểu Dương nếu con đi học thấy có gì đó không ổn thì cứ việc nói với ba mẹ."
Cố Nhật Dương biết ba mẹ từ khi nhập học cho cậu vẫn luôn lo lắng, sợ cậu sẽ không hòa nhập được với môi trường mới, sợ kết quả học tập của cậu vì vậy mà giảm sút. Nhưng cậu nhớ lại buổi học hôm nay, thấy mọi chuyện vẫn đang rất tốt. Cậu cười nói với ba mẹ: "Thật sự không sao đâu ba mẹ ạ, con cũng lớn rồi, chuyện của con, con sẽ tự giải quyết được thôi. Không cần ba mẹ phải bận tâm đến mức này đâu."
Ba mẹ cậu dù vẫn rất lo nhưng vẫn chọn nghe theo cậu.
Khi ăn xong bữa tối, Cố Nhật Dương cùng ba rửa chén bát, ba cậu trong lúc chỉ có hai ba con mà không quên dặn dò cậu.
"Tiểu Dương à, chúng ta chỉ mới chuyển đến đây, mọi thứ đều mới và xa lạ nên khi con làm gì cũng hãy nghĩ đến mẹ con, bà ấy thật sự rất lo cho con đó."
Cố Nhật Dương chậm rãi đáp: "Con biết rồi ạ."
...----------------...
Hôm nay đến đây thôi nhé, cảm ơn mọi người đã ủng hộ.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play