Vẽ Hạnh Phúc.
#1 Ác Mộng
Ly Nhan
mau..mau chạy đi !!
Dương Lâm Hoài Bân
nhanh lên mau chạy đi
Dương Lâm Hoài Bân
ở đây nguy hiểm lắm
Dương Lâm Hoài Bân
mau chạy nhanh
Dương Lâm Nguyệt Chi
không..
Dương Lâm Nguyệt Chi
ba mẹ..
Dương Lâm Nguyệt Chi
con sẽ không đi * khóc *
Dương Lâm Nguyệt Chi
ba mẹ ở đâu con ở đó
Dương Lâm Hoài Bân
Kì Thiên , mau
Dương Lâm Hoài Bân
đưa em con chạy nhanh đi
Dương Lâm Kì Thiên
* kéo cô đi trong nước mắt *
Dương Lâm Nguyệt Chi
không !! * gào *
Ly Nhan
* cười dịu * tạm biệt
Dương Lâm Hoài Bân
sống tốt nhé * cười *
sau đó cô bị Kì Thiên kéo đi trong mưa đạn , cha mẹ cô cũng không rõ sống chết
chỉ biết sau khi cả 2 anh em chạy khỏi nơi khốc liệt đó thì nó đã sụp đổ và trở nên hoang tàn
người ta nói rằng chẳng ai sống sót sau trận đấu súng đó cả
Dương Lâm Nguyệt Chi
* giật mình tỉnh dậy *
Dương Lâm Nguyệt Chi
" lại là cơn ác mộng dài đằng đẵn ấy.."
Dương Lâm Nguyệt Chi
" ba mẹ , con và anh bây giờ rất nhớ hai người.."
Dương Lâm Nguyệt Chi
" hai người liệu ở thế giới bênh kia có nhớ chúng con không.."
7 năm mang trên mình cái tên dân đen , ai nhìn cũng khinh bỉ , chê cười , chế nhạu anh em họ Dương đến nỗi họ chẳng còn dám tin vào ai
Dương Lâm Nguyệt Chi
* ra ngoài *
bước ra ngoài , ngay trước mắt cô , một bóng lưng quen thuộc đầy cô đơn đang ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kĩ , dường như có thể gẫy bất cứ lúc nào , nhưng lại vững vàng chống chọi sức nặng của một người đàn ông
Dương Lâm Nguyệt Chi
anh ?
Dương Lâm Kì Thiên
* quay đầu lại nhìn *
Dương Lâm Kì Thiên
sao vậy ?
Dương Lâm Kì Thiên
lại gặp ác mộng à ?
Dương Lâm Nguyệt Chi
em lại nhìn thấy cảnh tượng năm đó..
Dương Lâm Nguyệt Chi
* đi đến gần *
Dương Lâm Nguyệt Chi
* ngồi xuống *
Dương Lâm Nguyệt Chi
anh cũng không ngủ được ?
Dương Lâm Kì Thiên
nhanh thật
Dương Lâm Kì Thiên
vậy mà đã 7 năm * cười khổ *
Dương Lâm Nguyệt Chi
đúng vậy
Dương Lâm Nguyệt Chi
7 năm
7 năm đối với anh em họ cứ nhẹ nhàng mà nói như vậy , nói nó không dài cũng chẵng ngắn
Dương Lâm Nguyệt Chi
anh nè
Dương Lâm Nguyệt Chi
em muốn nghỉ học * cười *
Dương Lâm Kì Thiên
lí do ?
Dương Lâm Nguyệt Chi
em không muốn làm gánh nặng của anh
Dương Lâm Nguyệt Chi
hay là anh cố học đại học nhé
Dương Lâm Nguyệt Chi
em nghỉ để phần cho anh * cười *
Dương Lâm Kì Thiên
ở đâu ra cái đạo lí anh trai để em gái nghỉ học để nuôi anh trai học đại học vậy ?
Dương Lâm Kì Thiên
có nghĩ cũng phải là anh nghỉ cho em đi học
Dương Lâm Nguyệt Chi
nếu vậy thà rằng cùng học tiếp
Dương Lâm Nguyệt Chi
2 năm nữa rồi sẽ đâu vào đó
Dương Lâm Kì Thiên
* gật đầu *
cả 2 là anh em sinh đôi , từ nhỏ đã dính chặt bênh nhau , xem nhau như sinh mệnh , cả 2 tự bảo vệ lẫn nhau trong suốt 7 năm vắng bóng cả cha và mẹ
chưa có thứ gì trên đời mà anh em họ chưa từng phải nếm qua
từ nhỏ khi thiếu tiền đều lục thùng rác bới móc đồ thừa mà ăn , đôi khi may mắn hơn có người thương hại mà cho ít trái cây ăn dằn bụng mà sống
tiền đi học đều là vay mượn họ hàng
phải rất khó khăn cả 2 mới có thể cắp sách cùng nhau đến trường
#2 Sinh Nhật Vui Vẻ
Dương Lâm Kì Thiên
hôm nay là sinh nhật
Dương Lâm Kì Thiên
muốn quà gì không ?
Dương Lâm Nguyệt Chi
năm nào anh cũng hỏi em câu đó
Dương Lâm Nguyệt Chi
vậy anh thì sao ?
Dương Lâm Nguyệt Chi
anh không muốn có quà sao ?
Dương Lâm Nguyệt Chi
rõ ràng là sinh đôi , sao em chiếm thành 1 mình em được chứ
Dương Lâm Kì Thiên
* xoa đầu cô *
Dương Lâm Kì Thiên
nhóc ngốc
Dương Lâm Kì Thiên
sao em không đua đòi như những đứa con gái khác chứ
Dương Lâm Kì Thiên
em hiểu chuyện quá
Dương Lâm Kì Thiên
khiến anh ấy náy với em lắm
Dương Lâm Kì Thiên
rõ ràng cái tuổi này em nên tự do tự tại mà kết bạn với các bạn nữ cùng tuổi
Dương Lâm Nguyệt Chi
em không cần đâu
Dương Lâm Nguyệt Chi
tình bạn đều là giả dối
Dương Lâm Nguyệt Chi
họ không thích em
Dương Lâm Nguyệt Chi
họ chỉ xem em như giúp việc vặt cho họ
Dương Lâm Nguyệt Chi
em không muốn như vậy
Dương Lâm Nguyệt Chi
nếu em thực sự khuất phục trước họ , là em nên cảm thấy mất mặt trước linh cửu của cha mẹ
Dương Lâm Kì Thiên
được rồi
Dương Lâm Kì Thiên
hôm nay sinh nhật
Dương Lâm Kì Thiên
không nói chuyện buồn
chiếc bánh kem nhỏ được 2 anh em tỉ mỉ cấm nến lên , bước sang con số 18 , cả 2 sẽ trưởng thành , sẽ trải qua đủ thăng trầm trong cuộc sống và chính thức giờ đây cả 2 là trưởng thành
chiếc bánh nhỏ chỉ bằng 1 bàn tay , đối với bất cứ ai nhìn thấy đều nói nó rẻ mạt , nhưng đối với cả 2 đó chính là tất cả , tuy nhỏ nhưng lại chứa đựng ngàn nỗi mong ước của cả 2 về tương lai về sau
Cố Hoài
lại còn ở đây tổ chức sinh nhật
Cố Hoài
không định làm việc à ?
Cố Hoài
ba mày không nuôi kẻ vô dụng và kẻ yếu đuối hèn nhát
Dương Lâm Nguyệt Chi
* im lặng cất bánh *
Dương Lâm Kì Thiên
bọn con sẽ làm gì ?
Cố Hoài
đem hàng đến cho người này
Cố Hoài
2 đứa chứng minh bản thân mình đi
Dương Lâm Nguyệt Chi
* cất bánh *
Dương Lâm Nguyệt Chi
7 năm qua vẫn chứng minh chưa đủ sao ạ ?
Dương Lâm Nguyệt Chi
ba còn muốn gì với chúng con ?
Cố Hoài
đã là con thì nên nghe lời bật hề trên
Dương Lâm Nguyệt Chi
cuộc sống là 1 tội phạm
Dương Lâm Nguyệt Chi
mệt thật..
Dương Lâm Kì Thiên
anh bảo vệ em
Dương Lâm Nguyệt Chi
em không yếu
Dương Lâm Nguyệt Chi
yên tâm
Dương Lâm Nguyệt Chi
không làm gánh nặng cho anh đâu * cười *
Dương Lâm Nguyệt Chi
phải rồi
Dương Lâm Nguyệt Chi
Sinh Nhật Vui Vẻ , Anh Trai
Dương Lâm Kì Thiên
Sinh Nhật Vui Vẻ , Em Gái
sinh nhật mọi năm chẳng năm nào bình yên , đều phải làm nhiệm vụ như tội phạm , giúp cho những người trong thế giới ngầm , mỗi ngày đều phải đối mặt với hàng ngàn huy hiểm chết người nhưng chỉ có như vậy họ mới có thể sống tiếp
#3 Lòng Tin
Dương Lâm Kì Thiên
chú ý chút , tay em cầm không phải đồ chơi đâu
Dương Lâm Nguyệt Chi
em biết
Cố Hoài
nó không phải dạng cần nút bấm mới khởi động được mà chỉ cần 1 chút va đập có thể khiến 2 đứa mất mạng đấy
Cố Hoài
xem như thử 2 đứa lần cuối
Dương Lâm Nguyệt Chi
7 năm rồi , chẳng lần nào người tin tưởng bọn con
Dương Lâm Nguyệt Chi
* cầm túi bom bỏ đi *
Cố Hoài
ai mà biết được 2 đứa phản lão già này thì sao ?
Dương Lâm Nguyệt Chi
ngồi đó mà đợi đi lão già
Dương Lâm Nguyệt Chi
đi đây
Cố Hoài
chú ý an toàn * cười *
Dương Lâm Kì Thiên
* cuối đầu *
Cố Hoài
đi theo bọn nó * ra lệnh *
ngồi trên xe , Kì Thiên vì lo cho cô sợ cô tính nóng nảy mà động chạm vào túi bom kia nên để cô ngồi sau , còn anh ngược lại chọn cầm lái xe
Dương Lâm Nguyệt Chi
7 năm rồi , lão già đó vậy mà còn chẳng tin bọn mình
Dương Lâm Nguyệt Chi
trừ nơi này ra , bọn mình còn có chỗ khác để đi nữa sao mà phản ông ta
Dương Lâm Nguyệt Chi
hôm nay còn đưa thứ này
Dương Lâm Nguyệt Chi
mấy thứ này toàn là tay trái tay phải ông ta làm
Dương Lâm Nguyệt Chi
có ý đồ gì vậy chứ
Dương Lâm Kì Thiên
không phải như em nói sao
Dương Lâm Kì Thiên
có lẽ là tin tưởng chúng ta rồi
Dương Lâm Kì Thiên
hôm nay cũng chẳng thấy máy tên tay trái tay phải kia
Dương Lâm Nguyệt Chi
nghe bảo chết rồi
Dương Lâm Kì Thiên
làm sao mà chết ?
Dương Lâm Nguyệt Chi
nghe đâu giao hàng còn tính chiếm ít tiền sài
Dương Lâm Nguyệt Chi
bị lão già kia bắt được
Dương Lâm Nguyệt Chi
thế là hết 1 đời người
Dương Lâm Nguyệt Chi
ngu hết biết nói
Dương Lâm Kì Thiên
chắc do 2 kẻ đó khiến ông ấy không tin tưởng ai nữa
Dương Lâm Kì Thiên
xem ra lần này là lần thử cuối cho chúng ta
Dương Lâm Nguyệt Chi
* bấm kéo cửa sổ hít thở không khí *
Dương Lâm Nguyệt Chi
lão già
Dương Lâm Nguyệt Chi
mà anh nữa
Dương Lâm Nguyệt Chi
anh hiền quá đó
Dương Lâm Nguyệt Chi
toàn bị họ ăn hiếp
Dương Lâm Kì Thiên
kiếp sống ăn nhờ ở đậu
Dương Lâm Kì Thiên
anh dám hó hé sao ?
Dương Lâm Kì Thiên
anh còn em
Dương Lâm Kì Thiên
lỡ đâu họ lấy em ra chuốc giận thì làm sao ?
Dương Lâm Nguyệt Chi
rõ ràng anh mang vỏ bọc lạnh lùng cao ngạo vậy mà lại sợ họ
Dương Lâm Kì Thiên
chỉ có em mới dám đối đầu với họ thôi
Dương Lâm Kì Thiên
em mạnh hơn anh
Dương Lâm Kì Thiên
em biết anh trai em có bệnh nền về sức khỏe mà
Dương Lâm Nguyệt Chi
yên tâm , em bảo vệ anh * cười *
Download MangaToon APP on App Store and Google Play