Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Linh Hồn Pháp Sư

Phần 1: Chuyển biến. Chương mở đầu: Sự biến đổi.

Bây giờ là mùa đông.

Không khí lạnh lặng lẽ thấm vào da thịt.

Trên trời cao, có đám mây xám bao trùm cả bầu không gian, phủ xuống dưới mặt đất là một làn sương mờ ảo.

Hơi nước lại dịu dàng, chúng đọng lên những lá cây. Mang đến một không gian mát mẻ, như chìm trong đại dương tĩnh lặng.

Đâu đó vang lên âm thanh “Lào xào” bí ẩn. Khiến các hạt sương rơi xuống đất kêu “Lỏn tỏn!”. Một cơn gió lạ bỗng xuất hiện, trông như một con cá bất thình lình bơi - lơ lửng trong không gian tựa nét đại dương này.

Cơ thể tròn trịa của nó vô tình làm nhộn nhịp mọi thứ cả lên: “Rì rào… Rì rào…”, tăng thêm cái cảm giác êm đềm và dễ chịu. Thị trấn nhỏ giờ đây đang chìm vào giấc ngủ - cuộn mình trong chăn dưới sự bình yên tột cùng.

Cơ mà lạ thay, cơn gió bí ẩn kia… Sao nó vẫn cứ len lỏi, vẫn di chuyển chầm chậm như một khối nước đặc quánh.

Nó lặng lẽ bay qua mọi ngóc ngách… cuối cùng nó lại tìm thấy một nơi: Một ngôi nhà nhỏ. Không chờ đợi, sinh vật kia lập tức lao đến:

“Cọt kẹt… Cọt kẹt…” - Âm thanh phát ra, khung cửa khẽ chuyển động, phá tan đi bầu không gian yên tĩnh.

“Rộp! Rộp!” - Bức tường bất ngờ nứt một đường ngắn!

Lớp bụi vôi trắng bay ra rồi vô tình bị cơn gió cuốn trôi đi mất.

Nhìn thoáng qua sinh vật ấy, nó đang dạ lên màu tím lung linh tựa như một con đom đóm khổng lồ, to như quả bóng chuyền. Cái đầu tròn của nó cứ liên tục va đập với khung cửa sổ: “Rầm… Rộp… Rầm…”

Không gian xung quanh sinh vật này cũng bắt đầu có biểu hiện lạ hơn. Chẳng hạn như…

Toàn bộ căn nhà dần rung lắc nhẹ; nồi niêu xoong chảo treo trong bếp va đập nhau, tạo ra âm thanh “Bung! Bung!” rầm rộ. Đồ nội thất cũng bắt đầu có dấu hiệu chuyển động bất thường.

Ở ngoài cổng, cánh cửa sắt cọ sát nhau, chúng vang rền, kêu gào ầm ỉ. Sự rung động này dần dần diễn ra khắp nơi trong thị trấn.

Ai đó bỗng nghĩ: “Lúc này bình minh chưa đến, tầm vài giờ nữa thì trời mới sáng. Giờ này không có xe lớn chạy ngang, sao lại có cái cảm giác rung động như vậy được nhỉ?”

Những người dậy sớm, họ có thể cảm nhận được hiện tượng này một cách rõ ràng.

Nhưng họ vẫn hiểu lầm đây chỉ là một vấn đề nhỏ, không đáng để quan tâm.

Rồi để mặc cho “Cơn động đất” kia tiếp tục âm thầm, hoà mình vào bầu trời lạnh lẽo, ẩn chìm trong hơi ấm của mền gối.

Cho đến khi…

“Ầm…” - Tiếng đổ vỡ.

Cơn chấn động đột ngột mạnh hơn!

Tiếp theo sau đó, mặt đường bắt đầu kêu rầm rộ, cột đèn phát ra âm thanh cót két điếng tai, nhiều căn nhà lắc lư nhẹ như muốn cầu cứu!

Các đồ dùng rơi rầm rầm! Vật thể văng lả tả, bay tung toé!

Ly chén dĩa và các mảnh thuỷ tinh nằm rải rác khắp nơi!

Những chiếc xe máy nằm yên trong nhà cứ như khởi động bừng bừng, rồi bỗng đổ ngã!

Các thiết bị điện tử bắt đầu chập chờn, tắt mở liên tục!

Nhịp độ càng lúc càng tăng, không gian cứ thế mà tiếp tục rung động mạnh, trở thành một điềm báo cho một sự nguy hiểm bí ẩn sắp sửa xảy ra…

Ở ngoài thị trấn, nơi có những cánh rừng mỏng, các động vật cũng giật mình hoảng hốt! Chúng hoảng hồn thức dậy sớm và di chuyển khỏi tổ ấm của mình. Nhưng mà, dù cho chúng có chạy mãi đến đâu đi nữa, thì vẫn luôn cảm nhận được sự rung động.

Không gian muốn bùng nổ ở khắp mọi nơi, cả thế giới đang dần dần có sự chuyển biến mãnh liệt? Nhưng không ai biết nguồn gốc của nó, không ai biết hậu quả của nó!

Tất cả để lại một nỗi sợ hãi vô cùng to lớn và khủng khiếp cho toàn nhân loại.

Vậy mà cuối cùng, thế giới bỗng dưng chậm lại!

Quay về thị trấn nhỏ lúc ban đầu, ở căn nhà kia, sinh vật màu tím vẫn ung dung mà bay lơ lửng. Thế giới xung quanh của nó rất từ tốn và ung dung, nó nhìn chiếc lá rơi bên ngoài mà cứ như một cái bông cỏ đang chầm chậm cuốn theo cơn gió nhẹ.

“Lạ thật! Không lẽ đây chỉ là giấc mơ?” - Giọng nói của tâm trí ai đó chợt cất lên!

Quả thật là vậy, một người thanh niên lạ mặt nào đó nằm trong nhà đang nhìn thấy tất cả các cảnh tượng này. Nhưng anh ta chỉ cảm nhận mơ hồ, không rõ ràng, nên đành phải nhận xét rằng: “À thì ra… Đây chỉ là mơ thôi!”

Sinh vật tím ấy nhìn xuyên qua ô cửa kính, quan sát bên trong và phán đoán: “Ồ, thì ra căn phòng này có khoảng 9 mét vuông thôi. Trông bé thật!”

Trong phòng, công tắc đèn vang lên cái “Bụp!” - Điện tắt ngang và tối thui. Rồi nó lại nhảy thêm cái nữa “Cạch!” - Khiến cho không gian chầm chậm sáng lên, bởi cái ống đèn 1m2.

Rồi còn có thêm cây quạt trần quay chậm, như một cái kim đồng hồ không nhảy, nó lê lết tựa một cụ già không còn sức di chuyển, trông thật sự rất nặng nề!

Đồ đạc, vật dụng xung quanh phòng cứ từ từ mà di chuyển ra khỏi vị trí ban đầu, chúng như mọc thêm tay chân rồi cuối cùng là bay xuống đất.

Bỗng dưng cái tốc độ của thời gian quay trở lại bình thường!

“Lộp Bộp!” - Đồ dùng rơi lả tả!

“Lách tách” - Ánh đèn chớp tắt lia lịa!

“Cót két” - Cửa sổ bị bung ra và mở dần…

Rồi cả căn phòng giờ mới lộ ra. Nhìn thấy được cái giường đơn nằm sát góc, có một bộ bàn ghế bên cạnh gần cửa sổ, trên mặt bàn là một chiếc laptop đang hoạt động.

Trên giường, có một người thanh niên nằm yên, không hề hay biết về sự hỗn loạn xung quanh. Mặc cho không gian đang náo loạn, có nhiều sự kêu gọi tựa như lời cảnh tỉnh, nhưng mà người đó vẫn chìm đắm trong giấc ngủ say.

Điện thoại của cậu bỗng rung rung, dần dần trượt ra khỏi mặt bàn gỗ và rơi xuống đất - “Bộp!” - Âm thanh vang lên khá lớn. Khiến nó vô tình bị kích hoạt và sáng đèn, dưới góc có vết nứt vì cú va chạm, còn phía trên thì màn hình bỗng hiển thị các con số: [03:59:12 sáng, ngày 23/12/2025].

Chiếc điện thoại nằm lặng thinh dưới đất, giống như chủ nhân nó đang bất động trên chiếc giường đơn.

Cậu ta, gương mặt đỏ ửng vì đang bị cơn sốt hành hạ, cả cơ thể nóng bừng bừng, cứ như đang có ngọn lửa nào đó thầm thiêu đốt từng tế bào.

Đôi mắt thì thâm quầng như vừa trải qua một đêm dài không ngủ, nét mặt thì nhăn nhó và mệt mỏi, biểu lộ rõ rệt dấu hiệu của một người đã thức quá khuya. Hình như người này đã bị cuốn vào một công việc gì đó kéo dài đến tận gần sáng.

Cho nên cậu ta hoàn toàn bất động, hoàn toàn không hay biết điều gì xung quanh!

Một lúc sau, khi chiếc lá rơi nó chạm vào mặt đất…

Thì không gian và thời gian lại “Tiếp tục ngừng lại” một cách đột ngột không báo trước.

Bây giờ, thế giới không còn âm thanh, không còn chuyển động: Cây quạt trần đứng im phăng phắc. Bóng đèn không chập chờn mà giữ nguyên hiện trạng, chiếu sáng khắp nơi trong căn phòng, làm cho mọi vật trở nên rõ ràng.

Cơn động đất cũng đã ngừng lại, các hạt bụi lơ lửng trên không trung, không còn gió, lá cây cũng im lìm. Ngoài đường thì mọi người không ai nhúc nhích, xe cộ cũng ngừng di chuyển, con chim chuẩn bị vỗ cánh định bay thì chợt bị đứng hình.

Cả thế giới dường như đã bị ai đó bấm nút dừng lại!

Tuy nhiên, sinh vật màu tím kia vẫn có thể di chuyển được.

Sau khi cửa sổ đã mở ra, nó bay thẳng vào trong phòng, đáp lên cái bàn có chiếc laptop hoạt động, lướt nhìn phần công việc còn dở dang: Hình như là một số văn bản hành chính gì đó.

Sau đó, nó nghiêng quả đầu tròn nhìn xuống mặt đất, quan sát chiếc điện thoại vẫn còn hiển thị ngày và giờ - Nhưng mà số giây đã bị ngừng lại, không chạy nữa.

Sinh vật lạ lùng và bí ẩn này có thể vượt qua được giới hạn, luật bất biến của không gian và thời gian! Vì chỉ một mình nó là có thể chuyển động, nên chắc chắn rằng đây chính một thứ cực kỳ bí ẩn và không tồn tại ở hành tinh này.

Nó bất ngờ phóng lên cây quạt trần, dùng chiếc đuôi nhọn bám vào cánh, lộ ra phần đầu tròn xoe màu tím đậm. Lúc này mới thấy rõ rằng: Nó không mắt, không mũi, không miệng và tứ chi, không tồn tại cơ thể.

Nhưng chỉ cần nhìn sơ qua thôi cũng có thể biết đây là một trong vô số hình dạng của “Linh hồn”. Linh hồn ấy lặng lẽ nhìn xuống giường, quan sát người thanh niên kia. Dáng vẻ nó uốn éo, suy ngẫm một hồi… rồi nghiêng mình về phía trước.

Cái chuyển động đơn độc của nó chợt phá tan bầu không gian vốn dĩ đang bất động, khiến cho cánh quạt trần dần xoay chuyển. Không khí xung quanh bị nó uốn cong và vặn méo, tựa như một đám mây quánh dẻo bị cuộn tròn, tạo ra một hình lốc xoáy đặc sệt.

Linh hồn ấy nhảy xuống và nhắm vào cơ thể của người thanh niên một cách uyển chuyển, ghim thẳng vào lồng ngực, xoáy mạnh như cái mũi khoan để chui vào bên trong.

Khi cái đỉnh nhọn từ chiếc đuôi của nó hoàn toàn biến mất, thì lúc này, thời gian chuyển động bình thường trở lại.

Căn phòng lập tức chớp tắt ánh đèn, cây quạt trần lại tiếp tục quay, nhưng chỉ được vài vòng, cho đến vài giây sau, mọi thứ hoàn toàn mất điện.

Bên ngoài, cơn động đất vẫn rầm rộ, ám vào bầu trời lạnh ngắt.

Khi thế giới càng lúc càng chuyển động bao nhiêu, thì người thanh niên kia càng lúc càng bất động bấy nhiêu.

Để rồi trong đầu cậu ta chợt xuất hiện những hình ảnh mập mờ của ký ức, nhưng không phải của cậu… Trông cứ như một chiếc tivi lớn vừa bật lên, tạo ra một bộ phim của một cuộc sống mới lạ, một cuộc đời kỳ ảo.

Có thể thấy sơ qua, ở nơi này, người trong ký ức đó đã trải qua biết bao nhiêu gian nan, khổ cực… Sống ở trong một thế giới đậm nỗi buồn, sâu sắc tình thương, có rất nhiều sự hy sinh và cái chết.

Tâm trí của người thanh niên kia như đang bị bao phủ bởi một linh hồn màu tím đậm. Cuốn lấy từng ý nghĩ tựa như cậu ấy đang ở trong một mê cung vô tận, mang lại cảm giác huyền bí vô cùng.

Còn cơ thể của cậu ta lại cảm nhận được một dòng năng lượng lạ, nó đang âm thầm lặng lẽ di chuyển trong dòng máu, làm kích thích từng tế bào, thay đổi mọi thứ từ bên trong.

Toàn bộ thế giới và cả người thanh niên kia - đang có sự thay đổi rất dữ dội, mãnh liệt, một cách vô cùng bí ẩn.

Khi không gian bên ngoài bắt đầu náo động hơn, dữ tợn hơn: Mọi người bắt đầu ôm nhau hoảng sợ; Chim chóc và động vật bay chạy tán loạn; Hệ thống an ninh, hệ thống báo động vang dội khắp mọi nơi…

Thì không gian bên trong người thanh niên, nó trở nên mập mờ vô cùng. Vì cậu vẫn cảm nhận được sự êm đềm và thoải mái, tựa như chuẩn bị rơi vào giấc mộng của thiên đường và địa ngục.

Điều đó cũng khiến cho người thanh niên đó thấy những thứ… Đáng lẽ không nên tồn tại ở thế giới này!

Chương 1: Gã thanh niên.

Bên ngoài, bầu trời lạnh lẽo mang theo màn sương sớm, có động đất nhẹ.

Bên trong, đồ đạc di chuyển không ngừng và rơi lụp bụp, ngã nhào khắp nơi.

Cây bút bi lăn cù cù mình trên mặt bàn, cái bàn phím cũ nhảy lạch cạch, con trỏ chuột chạy tán loạn trên màn hình.

Mọi thứ dần trở nên xôn xao hơn!

Nhưng mà người thanh niên nằm ở trên giường vẫn chưa hay biết điều gì, vì dường như cậu ta không thể tỉnh dậy được.

Lúc này, cơn sốt của cậu nặng hơn, cơ thể quằn quại khó chịu, đổ mồ hôi hột, hơi thở cồn cào và nét mặt nhăn nhó.

Anh ta tên là Vân Thiên, nay đã gần hai mươi bảy tuổi, là một nhân viên văn phòng.

Thoáng gần đây, anh vì áp lực công việc nên giờ phải thức khuya để hoàn thành một số văn bản còn sót lại.

Ban ngày, anh dùng thời gian để làm việc tay chân, còn ban đêm thì làm việc máy tính.

Do công việc và trách nhiệm đổ dồn xuống như nước suối chảy ào, nên đa số những ngày tháng trôi qua, anh buộc phải thức quá giờ.

Cho đến hôm nay, Vân Thiên đã làm việc đến mức đổ bệnh nặng, mặc dù đã uống thuốc đủ liều nhưng cảm giác như chẳng có tác dụng.

Cơn sốt ấy đã khiến cơ thể anh rơi vào cơn hôn mê nhẹ, tâm trí bắt đầu xuất hiện một giấc mơ. Ở nơi đó, anh thấy bản thân đang bay lơ lửng trên bầu trời, có thân hình tựa như một linh hồn màu trắng tinh khôi.

Cơ thể anh nhẹ nhàng như bông cỏ, lơ lửng như hạt bụi mềm. Anh có khả năng bay tự do, điều khiển cơ thể một cách linh hoạt, tạo nên cảm giác thoải mái vô cùng, càng lúc càng khiến cho tâm trạng trở nên cực kỳ dễ chịu.

Vân Thiên có thể di chuyển xuyên tường!

Rồi anh lả lướt trên bầu trời cao vút! Lơ lửng ở không trung gió mát, ngắm nhìn toàn bộ thị trấn của mình.

- Giấc mơ này…thật là chân thật! - Linh hồn của anh mỉm cười khoái chí.

Anh quan sát thấy mọi người đã thức dậy sớm hơn bình thường. Nhưng mà có cái cảm giác gì đó lạ lắm? Ở bên khu chợ cứ nhôn nháo cả lên mà không biết đang có chuyện gì…?

Bỗng nhiên anh nhìn thấy một sinh vật kỳ lạ có màu tím sẫm xuất hiện… Và nó to như trái bóng chuyền, trông khá gấp rút, cứ như đang muốn lao thẳng về căn nhà của mình? - Vân Thiên liền bay theo sinh vật ấy.

Rồi cái con vật là lạ đó, nó cứ liên tục húc mạnh vào cửa sổ phòng! - Nhưng mà anh lại chả bận tâm, chỉ trôi êm ả và lơ lửng nhìn, vì tâm trạng hiện tại bây giờ đang rất thoải mái và êm đềm.

Hiện tại, ở trong cái giấc mơ này, anh đang cảm nhận được cảm giác ung dung và thư giãn, thoát khỏi những điều mệt nhoài và mệt mỏi. Được bay bổng và tự do khắp nơi, được kích thích sự sảng khoái tột độ.

Anh đã luôn muốn tìm lại được cảm xúc thăng hoa, sự tự do này từ rất lâu rồi…Đây chính là một điều kiện vô cùng lý tưởng đối với anh.

Một lúc sau, linh hồn màu tím kia đã chui được vào phòng và lập tức nhập vào cơ thể anh! Vân Thiên mới giật mình hốt hoảng, lập tức lao theo nó.

Linh hồn bay vào đầu của thân thể đang nằm trên giường, tâm trí dần dần được hình thành trở lại, cảm giác và cảm xúc bỗng trỗi dậy và dâng trào như núi lửa! Nhưng rồi lại chợt im lìm như mặt biển không còn sóng…

Từ đó, không gian bắt đầu trở nên lặng thinh, chỉ còn lại khoảng không trong tâm trí.

Các hình ảnh bây giờ không còn là thực tế nữa, mà là đi sâu vào dòng suy nghĩ. Nhấn chìm trong những giấc mơ vô hạn dường như không có lối thoát.

Vân Thiên rơi vào thế giới đen như mực, dòng suy nghĩ của anh hiện lên những con chữ:

[Tại sao bản thân mình lại sợ hãi, khi thấy người khác đã chiếm lấy cơ thể mình?]

Giọng nói của Vân Thiên chợt cất lên:

- Tại sao vậy!? - Anh bỗng nghe được, bỗng cảm nhận được.

Lúc này, cảm xúc tự do và bình yên bỗng vơi đi, để lại sự chiếm hữu dần dần lan tỏa.

Rồi Vân Thiên chợt nhận ra… Cả cuộc đời ở thế giới này của anh vốn dĩ bấy lâu nay đã bị trách nhiệm và xã hội khống chế.

Có quá nhiều áp lực công việc, áp lực cuộc sống đã tạo ra gánh nặng trên đôi vai, khiến anh hoàn toàn không có thời gian để nghỉ ngơi.

Vân Thiên không có lương cao, không có sự thăng tiến. Mà chỉ toàn là làm thêm giờ… cứ mãi thêm giờ… cho đến khi sức khỏe liên tục đi xuống.

- Ôi! Thật là mệt mỏi…Thật là chán nản…

Kể từ lúc khi sinh ra, Vân Thiên sống trong một gia đình hoàn toàn bình dân. Không giàu có, không có khối tài sản lớn như mấy nhân vật chính trong phim truyện, không có nhiều mối quan hệ rộng rãi.

Anh chỉ có một gia đình nhỏ, sống với nhau vui vẻ, hạnh phúc và không bao giờ hơn thua với ai. Luôn luôn có trách nhiệm với bản thân và xã hội, là một kiểu gia đình chuẩn mực.

Nên anh cũng hiểu rằng, đối với bản thân mình có công việc thì tốt, nhưng việc làm thì nhiều, để rồi, anh mất sức khoẻ cũng vì nó.

Mỗi tháng dành dụm thì cũng đủ để chi trả chi phí bản thân…

- Tính ra thì… chẳng tích lũy được gì cả. - Vân Thiên than thở, nhưng than thở thì cũng chỉ tới đây thôi.

Dạo gần đây, anh luôn mơ về cuộc sống tự do, thoải mái, không lo suy nghĩ. Cũng như sẽ tìm được tình yêu cho chính mình…Vân Thiên đã luôn mong muốn như vậy.

“Phải chăng nó sẽ đến? Liệu rằng cuộc đời này sẽ đổi thay? Có ai đó có thể giúp tôi thoát ra khỏi cảnh thiếu thốn này không?” - Anh tự hỏi. “Chắc sẽ không bao giờ đâu…Biết lắm mà” - Anh tự trả lời.

Và rồi, không gian xung quanh Vân Thiên lại dần mờ đi.

Linh hồn của anh sắp rơi xuống, cơ thể anh bị một lực nặng rịt kéo, khiến mọi thứ dần mơ hồ và lạ lẫm trong một không gian tối mịt… Cho đến khi nhận thức lại được, Vân Thiên đã xuất hiện ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

Anh tỉnh dậy, thái độ vô cùng ngạc nhiên và ngỡ ngàng!

Không biết đây là mơ hay là thật nữa, tầm nhìn của anh bây giờ đang ở một nơi vô cùng huyền bí, huyền diệu và rất trang nghiêm.

Vân Thiên đang đứng giữa một “Thư viện khổng lồ”! - Nhìn tổng quan, tòa thư viện được xây dựng chủ yếu bằng gỗ và đá với phong cách cổ điển, có độ cao chọc trời, y hệt như cái ống hình trụ rộng lớn và bao la.

Đặc biệt rằng, toàn bộ các vách tường xoay quanh đều là những kệ sách, có rất nhiều con đom đóm lung linh…Không. Họ trông giống như những “Tinh linh” đủ màu sắc đang bay khắp nơi, tạo nên vẻ đẹp rạng ngời, nhấn mạnh sắc màu sặc sỡ cho quang cảnh, khiến mọi thứ trở nên sống động hơn rất nhiều!

Vân Thiên suy đoán, công việc của họ chắc là đang kiểm kê những quyển sách, đồng thời bảo quản và vệ sinh sạch sẽ thường kỳ tại đây.

Vân Thiên vô cùng thán phục, ngỡ ngàng bởi không gian này! Là một nơi toát lên vẻ cổ đại và kỳ diệu, tựa như một thế giới huyền ảo trong những bộ phim, hay là các trò chơi điện tử mà anh đã từng trải nghiệm.

Cảm giác kích thích, ngọn lửa cháy bỏng cứ như muốn bùng phát trở lại. Anh cố gắng cảm nhận lại mọi thứ, quan sát chính cơ thể của mình.

Lúc này, anh không còn là một linh hồn đơn giản nữa, mà đã có thể cảm nhận được cơ thể chính mình.

Tuy mờ ảo, nhưng vẫn có đủ các giác quan. Vân Thiên tự nắm tay khích lệ, anh thử bước đi…Ban đầu, cơ thể có chút mất cân bằng vì quá nhẹ! Vì dường như nơi đây không có trọng lực.

Đôi chân của anh khập khiễng suýt té nhào lộn, nhưng may mắn là không sao. Cứ thế mà anh trông như một gã say xỉn, loạng choạng liên tục mà không giữ được cơ thể một cách đàng hoàng…

Mãi một lúc sau, Vân Thiên cũng đã quen được trạng thái này, đã có thể tự thăng bằng và di chuyển một cách chậm rãi.

Anh bước đến gần được một kệ sách, đôi bàn tay bị kích thích sự tò mò mãnh liệt, lập tức chạm vào một cuốn sách ở giữa kệ.

- Ơ!? Tại sao lại không cầm được? - Vân Thiên ngơ ngác.

Tay anh quơ xuyên qua vật thể, không tài nào nắm được quyển sách. Cho dù có thử mọi cách đi nữa, vẫn không tài nào chạm được kể cả một cái bìa mỏng.

Vân Thiên chợt cau mày, cái ngọn lửa nhiệt huyết bùng cháy! - Nếu anh đã muốn, thì chắc chắn phải làm cho bằng được.

Anh cố gắng tập trung vào bàn tay của mình, ngờ đâu lại có thể chạm vào được thật!

Tuy nhiên, cuốn sách không vững trên tay mà vô tình rơi xuống đất, nó chợt bật ra từng trang giấy màu vàng ngà cổ đại, ánh sáng vàng chợt lóe lên tựa như một “ngọn lửa thần thánh”.

Vô số ký hiệu và ngôn ngữ kỳ lạ hiện ra, tạo thành nhiều những vòng tròn to nhỏ khác nhau rồi biến mất. Hàng loạt ký ức bất ngờ ùa vào trong tâm trí của anh và làm hiện rõ lên thước phim của nền văn minh cổ xưa.

Ở thời kỳ của vô số các pháp sư và nhiều chiến binh bỗng xuất hiện.

- Cái gì vừa diễn ra vậy? - Vân Thiên bỡ ngỡ cất tiếng.

Anh ngã ngửa như suýt bất tỉnh, giật mình ngồi dậy và dùng tay chân bò lùi về phía sau. Đầu anh chợt va chạm kệ gỗ một cách bất ngờ.

- Ui da! - Vân Thiên thoáng cảm nhận được cơn đau, mặc dù đang ở trạng thái của linh hồn.

Anh trở nên bối rối. Loay hoay một lúc. Mắt nhắm, mắt mở, anh nhìn về phía cuốn sách. Nó bỗng dưng bay lên không trung, sau đó trở về vị trí ban đầu… Y như trước đó chẳng có gì xảy ra.

“Keng…! Keng…! Keng…!” - Tiếng chuông khổng lồ đột ngột vang lên, không gian báo động rộn ràng, các tinh linh bay tán loạn khắp nơi.

Vân Thiên giật mình! Nhận ra bản thân đã làm chuyện không nên. Vội đứng lên, hoảng loạn mà bỏ chạy, cố gắng tìm lối thoát cho mình. Nhưng nơi này rộng quá trời là rộng, biết tìm đâu đường để đi ra?

Bất lực quá, anh đứng yên lại, tự nhìn lên trên cao. Thấy được đỉnh của tòa nhà này có một nguồn sáng tự nhiên tựa như ánh mặt trời, chiếu xuyên qua nhiều tấm kính có hoạ tiết rất đẹp và long lanh, góp phần mang nhiều màu sắc vào nơi này.

Vân Thiên bị hấp dẫn bởi nét đẹp ấy, cơ thể của anh bỗng dần bay lên cao…!?

Có vẻ như, linh hồn của anh đang bị kéo vào nguồn sáng ấy. Anh bắt đầu hoảng sợ, quơ quẩy tay chân như một con cá mắc mồi!

Nhưng anh lại không thể chạm được bất cứ thứ gì, điều này khiến cho tâm trạng càng lúc càng hoảng loạn hơn.

- Chết… Chết!!! Chết mất…! - Vân Thiên la hét.

Anh không bám vào được các kệ sách, nên chuyển sang bơi ếch, bơi sải một cách loạn xạ… Nhưng bất kể cách nào cũng không thoát ra được! Vân Thiên trông cứ như đang bị người ngoài hành tinh bắt đi vậy.

Cơn bất lực trỗi dậy đã khiến anh bỏ cuộc, khiến cho cơ thể đột ngột bị kéo đi thật mạnh - Và tâm trí bất ngờ chưa theo kịp! Chỉ mới một giây thôi thì trước mắt anh đã xuất hiện một tấm kính!?

- Tông vào nó mất!!! - Vân Thiên giật mình giơ tay thủ thế.

Nhưng cơ thể anh bất ngờ xuyên qua tấm kính ấy, rồi cứ thế mà tiếp tục bay lên bầu trời… Vân Thiên hít thở dồn dập mà hoảng hồn, từ từ mở mắt ra lại.

“Thật đẹp… làm sao!” - Anh thoáng nghĩ.

Phía trước lại là không gian quyến rũ cực kỳ. Ô kìa! Những đám mây màu hồng nhạt, bầu trời mang tông màu xanh tím, tia sáng dịu dàng dạ lên ánh vàng cam.

Trông rất lạ lẫm… nhưng lại rất mê hoặc, đúng hơn, nơi này tựa như đang ở một thế giới khác!

Có chút bồn chồn, anh cố gắng xoay người lại giữa không trung. Tiếp tục nhìn xuống dưới. Lại thật không ngờ! Không gian lúc này lại trông rất là huyền ảo, quả nhiên là một thế giới tựa như trò chơi huyễn tưởng mà anh đã từng trải nghiệm.

Một nơi tồn tại một vẻ đẹp thuần khiết, đơn sơ và mộc mạc… Xung quanh dịu dàng những đóm sáng tựa như dòng năng lượng của thế giới đang chảy, hoà hợp với thiên nhiên.

Thư viện khổng lồ lúc nãy cũng xuất hiện trước mắt anh, đó chính là một tòa lâu đài to lớn được xây dựng bằng đá, chúng chất chồng lên nhau, tạo nên vẻ trường tồn và sự tỉ mỉ của những người thợ xây dựng.

Xung quanh thư viện là thị trấn nhỏ. Các căn nhà hoàn toàn bằng gỗ, mang phong cách cổ điển mộc mạc. Mỗi căn đều rộng rãi, thoáng mát cùng nét đẹp giản dị, sống hòa mình cùng với thiên nhiên cây cảnh.

Vân Thiên nhìn mà mê mẩn! Tâm trạng trở nên vui sướng và thoải mái! - Không hiểu vì sao nữa…Anh ước gì mình cũng được ở trong một thế giới bình yên như thế này. Rất được muốn chiêm ngưỡng thêm nữa, nhưng, thế giới trước mắt anh… lại không cho phép điều đó.

Càng lúc, anh càng bay lên thật cao, bị kéo đi thật nhanh, nhanh tới mức khiến cho khung cảnh đó biến mất chỉ trong giây lát. Chỉ chớp mắt thôi, mà anh đột ngột đã xuất hiện ở ngoài không gian!? - Vân Thiên vô cùng giật mình.

Anh bỗng bị choáng ngợp trước một thứ siêu khổng lồ và cực kỳ hùng vĩ. Đó là một quả địa cầu! - Nơi tồn tại của muôn vàn sinh linh. Một hành tinh mới lạ mang tông màu xanh tím, hoàn toàn khác với Trái đất.

Ngơ ngác và thẫn thờ, anh tự mình chiêm ngưỡng vẻ đẹp phía trước. Còn cơ thể cứ tiếp tục bay xa dần…Xa dần, cho đến khi anh cảm nhận được một thứ quyền lực khủng khiếp từ phía sau lưng…

Một hơi ấm nồng nàn, một ngọn lửa mẹ của hệ mặt trời đang đón chờ cơ thể bé xíu của anh, Vân Thiên run rẩy mà chậm rãi quay người nhìn, chợt hốt hoảng:

- Mặt…Mặt trời!!!?

Chương 2: Nơi này?

Vân Thiên tiếp tục bị kéo đi rất nhanh về hướng của mặt trời. Anh tiếp tục bị choáng trước sự khủng khiếp của hành tinh lửa, đầu óc dần chìm trong sự hỗn loạn!

Cơn chóng mặt kèm theo cơn ói mửa trỗi dậy, tầm nhìn bị lóe sáng, cả cơ thể xây xẩm như sắp ngất đi. Khiến anh mất dần nhận thức, tầm trí mờ dần… cho đến khi không còn thứ gì hiện hữu…

“Y hệt như căn nhà đã mất điện, tâm trí cậu ta cũng đã tắt đi” - Một giọng nói đàn ông trưởng thành cất lên.

Mọi thứ trở nên êm đềm hơn, không gian yên ắng hơn… Chẳng biết đã bao lâu, Vân Thiên chợt tỉnh lại, anh mở mắt ra… Nhận ra rằng bản thân đang bay lơ lửng ở một nơi trắng tinh.

“Nơi này, thật là yên ắng và cô đơn” - Giọng nói tâm trí của anh vang vọng.

Linh hồn anh dần bị trôi dạt mất phương hướng, không cách nào biết được đích đến tiếp theo. Để rồi, các ký ức cũ tựa như màn ảnh, chúng dệt vào không gian trắng xung quanh của Vân Thiên.

Như rằng anh đang xem nhiều chiếc màn hình khác nhau, chiếu soi ở mọi ngóc ngách. Vân Thiên vẫn đang ở trạng thái không tỉnh táo. Đôi mắt anh thờ thẫn, lim dim quan sát lại suy nghĩ của chính mình.

“…” - Anh nhìn thấy những kỷ niệm cũ, vừa đẹp mà vừa xấu, vừa vui lại vừa buồn… Chúng gợi lên niềm thương nhớ, hỗn thức, rung động của cảm xúc bên trong trái tim.

Anh thấy mình trở về thời thơ ấu, đã từ lâu lắm rồi…

Vân Thiên xuất hiện ở trong cái nhà gỗ xưa nho nhỏ, thân hình lóc cóc chạy đi chơi với mấy đứa con nít hàng xóm, con đường ngày ấy mềm mềm và dơ lắm…Đường đất mà!

…Thấy mình đi câu cá, đi bắt ếch rồi đi tắm sông với đám bạn, mấy đứa nhóc ấy cười vui vẻ lắm, thật là lôi nhôi, lóc chóc…Tuổi thơ mà!

…Rồi lại thấy bản thân đã lớn hơn một chút, anh đứng cúi mặt, khoanh tay trong chiếc áo sơ mi học sinh cấp hai. Bị ba mẹ la mắng bởi tội trốn học đi chơi, thân hình lấm bùn đất, sách cặp ướt sũng…Kỷ niệm mà!

…Tiếp tục, anh lại thấy bản thân ngồi im lìm trên chiếc ghế nhà trường, hình ảnh đứa trẻ vui vẻ, nhí nhảnh đã không còn nữa mà đó lại là một cậu học sinh hiền hòa và điềm đạm. Thời học sinh mà… nhưng, tại sao vậy?

Anh thấy rằng, bản thân đã bị kiểm soát và trở thành một “con người máy” được thiết lập theo ý muốn, quan điểm của người khác.

“Tôi không thích như vậy chút nào cả!” - Giọng nói suy nghĩ của Vân Thiên cất lên.

Cuối cùng, anh lại thấy một người thanh niên ngồi cặm cụi trên một cái máy tính, bàn tay bấm lạch cạch liên tục. Gương mặt người đó có đôi mắt mơ hồn. Tâm trạng bơ phờ thể hiện sự mệt mỏi và cực kỳ chán nản…

Nhưng kỳ lạ rằng “con người máy” đó vẫn cứ tiếp tục hoạt động. Vẫn cứ tiếp tục cố gắng sống sót và sinh tồn… chẳng ai khác, người đó chính là anh!

Vân Thiên vốn không muốn buông bỏ công việc mình đang có, không muốn thoát khỏi vùng an toàn để tìm một việc khác.

Vì: “Lỡ không may mà mất việc rồi, không biết phải đi đâu nữa?” - Mà đúng hơn rằng, bản thân anh đã không dám phải thay đổi.

“Đây rõ ràng là một lối sống an toàn, từ chối đối mặt với thử thách! Không thể tự phát triển bản thân thêm được!” - Một giọng nói khác vang lên, nghe y hệt tông điệu của anh nhưng trầm hơn, rõ ràng hơn.

Anh nhận ra, bản thân đã bỏ quên rất nhiều điều trong quá khứ, đặc biệt là không thể nào đảo ngược thời gian và thay đổi nó được.

Vân Thiên càng lúc càng trầm ngâm…

Anh nhận biết, nơi này không còn là một giấc mơ bình thường nữa, vì liên tục có những lời phán xét cứ vang lên, đánh giá và phê bình.

Rõ ràng là tâm trí của anh đang có một thực thể khác đang tồn tại song song, âm thầm xem trộm những ký ức!

- Đủ rồi!!! Nhìn đủ rồi! - Anh chợt hét lên.

Tiếng hét của anh vang thật mạnh, xa thật xa, phá tan cả nơi này!

Đột nhiên, hàng loạt hình ảnh chiếu trên màn hình bỗng ngừng lại, dần tan biến, trả lại một không gian trắng tinh kèm theo sự yên ắng.

Nhưng lập tức Vân Thiên bị kéo đi rất nhanh! Anh bay theo phương thẳng đứng, lướt bên trong một con đường hình ống trụ!

Linh hồn của anh bắt đầu bị hút mạnh biến mất, rồi lọt vào không gian tối sẫm. Rồi anh xuất hiện ở một nơi tựa như đang nằm trong vũ trụ, xuất hiện vô vàng vì sao sáng.

Vô số các hành tinh hiện lên, chúng thật long lanh và lấp lánh, nơi này không gian bao la rộng lớn như vô hạn, cảm giác sẽ không bao giờ có điểm kết thúc.

Vân Thiên dần tỉnh táo hơn, anh tự thoát khỏi sự kiểm soát của ký ức. Đôi mắt anh mở to, ngạc nhiên nhìn và giật mình, tay chân quơ quẩy không biết nơi đây là đâu.

- Khoan đã… chuyện gì vậy!? - Anh tự hỏi.

Vậy mà cơ thể của anh tiếp tục bị cuốn đi! Tốc độ di chuyển mà càng lúc càng nhanh, cứ như đang ở trên đường đua siêu tốc của đa vũ trụ vậy!

Tầm nhìn của anh bắt đầu bị xẻ mảnh, biến hóa thành vô số đường chỉ nhỏ nhiều màu sắc, chúng bắt đầu xoắn tròn như vòng xoáy nước, gây chóng mặt vô cùng.

Vân Thiên cảm giác như mình bay nhanh tới mức vượt qua tốc độ ánh sáng! Cơ thể cực kỳ khó chịu, nội tạng như muốn trào ra ngoài.

Anh bất lực đành nghiền chặt đôi mắt, không dám nhìn!

Một hồi lâu… Tốc độ dần chậm lại, anh từ từ mở mắt ra nhẹ nhàng.

Vân Thiên ngửa mặt nhìn trời cao, không gian mới xuất hiện là một bầu trời xám xịt và u ám. Có thể thấy nhiều lớp mây đen cuồn cuộn kèm theo sấm chớp rộn ràng, bỗng dưng có cơn mưa đổ xuống, gió thổi mạnh vù vù.

“Tại sao nơi này lại khác quá vậy? Toà thư viện lúc trước đâu rồi!?” - Vân Thiên tự hỏi.

Sự rùng rợn trỗi dậy, anh toát lên vẻ sợ hãi, trái tim đập thình thịch mạnh mẽ. Rồi anh hít một hơi thật sâu… để giữ bình tĩnh. Xoay người trên không trung, anh thử nhìn xuống dưới, tia sét mạnh mẽ sau lưng phát ra: Ầm…ầm!!! - Khiến cho anh giật mình!

Vừa sợ hãi, vừa tò mò, anh thật sự rất muốn biết nơi này là gì. Anh nheo mắt cố gắng quan sát, nhận ra cơ thể mình đang chầm chậm rơi, tựa như một chiếc lông nhẹ nhàng.

Vân Thiên chợt nhận ra, cơn gió bão táp sau lưng lại không anh hưởng gì đến cơ thể này, thật kỳ lạ!

“Ầm! Ầm!...” - Sét lại rền vang.

Ánh sáng của tia chớp ấy chợt toát lên vẻ hùng vĩ, trước mắt anh mập mờ xuất hiện một thung lũng màu đỏ siêu rộng rãi, vô cùng to lớn, anh có thể hình dung ra được một hòn đảo hoang khổng lồ.

Mọi thứ lại tối sầm đi sau khi mất tia sét… Vân Thiên quyết định chờ đợi. Một hồi lâu, anh cuối cùng cũng đã nhìn được hình ảnh mập mờ dưới mặt đất.

Phấn kích, anh tập trung quan sát..

Nơi này quả thật là một thung lũng, có dung nham đang chảy, phát ra ánh hào quang nhạt nhòa. Khi mắt đã quen dần với bóng tối, Vân Thiên nhận ra nơi này chính là một thế giới khác.

Đất đai tuy đỏ sẫm nhưng lại pha màu tím, dung nham màu cam nâu nhưng lại tỏa ra ánh sáng màu xanh lá.

Thật sự rất kỳ lạ! - Anh suy ngẫm, sực nhớ lại rằng không biết phải làm gì tiếp theo, cũng không có cách nào thoát khỏi giấc mơ này…

Nhưng khi càng nhìn, tâm trạng anh càng trở nên dịu dàng hơn, tiếng sét đánh rầm rộ đến nỗi đã quen dần trong đôi tai, nỗi sợ hãi vơi bớt đi khá nhiều.

Một khi đã rơi xuống càng thấp, anh thấy một đỉnh đồi, nơi ấy bằng phẳng và dường như có thể đứng được.

Ở trạng thái linh hồn đặc biệt này, anh không thể bay tự do nên cố gắng tận dụng hết khả năng của mình để tìm cách rơi xuống đúng vị trí ấy… Bằng cách vùng vẫy cơ thể, đôi tay phập phồng như một con chim, bơi quàng quạt như một con ếch.

Từng chút một… từng chút nỗ lực kèm theo may mắn…Vân Thiên cũng đã gần đến đích! - Nhận ra mình an toàn, anh vô cùng thở phào nhẹ nhõm.

Khi cơ thể đã chạm nhẹ mặt đất, nó bật nảy lên như có một lực đàn hồi, lớp bụi cát mỏng cũng phừng bay ra.

Ầm!!! - Tiếng sấm chớp lại tiếp tục vang lên dữ dội.

Đột ngột có cơn mưa lướt ngang, nó rơi tầm tã nhưng những hạt nước ấy lại đi xuyên qua cơ thể anh, thật là kỳ diệu! - Cứ như nơi này đang âm thầm hỗ trợ cho anh vậy.

Vân Thiên biết rằng những cái tiêu cực không thể chạm được vào cơ thể linh hồn này! Nhờ vậy mà anh cảm thấy phấn an tâm rất nhiều.

Phủi phủi người, anh đứng dậy, ngẩng đầu lên cao và nhìn, các đám mây đen ở trên bầu trời chợt dần tan biến.

Không gian lộ ra ánh trăng màu tím-hồng sáng rực, dạ lên sắc màu của không gian ma mị, mang đến nhiều điều bí ẩn và tạo cảm giác kích thích sự tò mò.

Khi mọi thứ đã bình yên, tầm dần rõ hơn, Vân Thiên thử vặn vẹo cơ thể linh hồn, rồi di chuyển một chút. Anh đã có kinh nghiệm với cái cơ thể linh hồn này trước đó, bắt đầu bước đi tìm kiếm xung quanh.

Hoá ra, nơi này thật sự là cái đỉnh đồi nhỏ, nếu có đi leo núi, thì vị trí này chắc chỉ đủ vài người đứng chụp hình. Hiện tại anh đang ở mép của cái vực sâu thẳm, nếu trượt chân có thể khiến anh tiếp tục rơi xuống bất cứ lúc nào:

- Mà có rơi chắc cũng không biết bao lâu mới chạm được đất nữa nhỉ? - Anh cười nhạt tự hỏi.

Anh muốn biết phía dưới thung lũng kia trông như thế nào, bèn ngồi xuống và bò chậm rãi ra ngoài, sau đó nhìn. Thật không ngờ! Ở phía dưới lại hiện ra một cảnh tượng vô cùng khủng khiếp!

- K…Kia…Kia là…!? - Vân Thiên cất lên giọng nói ngỡ ngàng, mở to mắt ngạc nhiên!

Nhìn kỹ ở dưới, sắc đỏ tím không phải là đất… Mà là máu! - Máu của các sinh vật kỳ dị và con người, loang lố ra khắp chiến trường.

Nơi này thật sự đã trải qua một trận chiến vô cùng khốc liệt, sự hy sinh đã diễn ra rất nhiều!

Anh rợn người khi cảm nhận, biết rằng vô vàn cái xác đang nằm im lìm dưới kia đã không còn sự sống!

Xung quanh, dung nham âm thầm tràn vào và nuốt chửng tất cả mọi thứ, bám vào cơ thể, khói lửa phừng lên mãnh liệt, toát lên ánh sáng đầy đủ màu sắc.

Các nguồn sáng bỗng thu gom lại thành những con đom đóm to lớn, chúng lập tức bay thẳng về một thứ gì đó… Rất là “Khổng lồ” đang nằm ở trung tâm của thung lũng.

Vân Thiên nhìn xa, rất khó thấy, nhưng anh đoán rằng hình dáng kia là một bông hoa to khủng khiếp!

Anh tính từ khoảng cách này, nó có thể to bằng cả một căn biệt thự! Có hàng loạt cánh hoa như có các mạch máu màu đỏ thẫm, có nhịp đập như một cơ thể sống - gần giống như một quả tim khổng lồ… hơn là một bông hoa.

Thứ đó tiếp tục to lớn, mỗi khi có một nguồn sáng đom đóm bị hút vào. Càng lúc, hào quang màu tím - đỏ càng sáng lên một cách đầy ấn tượng, tạo ra điểm nét quái quỷ như một sinh vật nào đó thật sự đang sống!

Vân Thiên nuốt nước bọt sợ hãi, không biết phải phản ứng như thế nào nữa? - Anh chỉ biết tỏ vẻ hoang mang.

Rồi chợt anh thấy cái thứ đó thật ra đang đón nhận và bảo vệ các nguồn sáng. Chứ không phải là hấp thụ và phân huỷ họ, anh khẳng định: Những nguồn sáng đó chính là linh hồn của những người đã hy sinh trong bãi chiến trường này!

- Này cậu? - Giọng nói cất lên!

Nó phát ra từ sau lưng Vân Thiên, cái giọng nói trầm lắng, hơi ngộp ngạt, cứ như phát ra bên trong một chiếc mũ kim loại nào đó.

Vân Thiên lo lắng không dám nhìn, trái tim anh nhảy bật và và loạn nhịp, tâm trạng sợ hãi tột độ! Bởi cái áp lực kinh hoàng khủng khiếp từ sau lưng anh, nó vẫn cứ toát lên một cách bất thường!

Vân Thiên bị đứng hình mất vài giây, nhưng sau khi cảm thấy đối phương không nói cuyện tiếp, anh chậm rãi bò ngược lại rồi từ từ đứng lên tại một vị trí.

Vân Thiên chầm chậm xoay người và nhìn… Tròn mắt giật mình! Bên cạnh anh, xuất hiện một bộ giáp tả tơi, khiếp hãi và vô cùng ám ảnh!

Gã đó cao hơn hai mét!? Có gương mặt hình đầu lâu màu vàng ngà!? Đôi mắt lộ ra hai ánh sáng màu tím rực!? Trên tay cầm cây trượng gỗ phát sáng!?

Vân Thiên đã quá kinh hãi nhưng vẫn cố gắng gượng nói, giọng run run hỏi lại:

- Ai…Ai vậy…?

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play