Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Jiminjeong - Nữ Phụ Trà Xanh Công Lược Nữ Chính

Văn án

Nữ vương trà xanh Kim Minjeong lật xe, thì ra nàng chỉ là một nữ phụ độc ác, khi cướp nam nhân có bao nhiêu kiêu ngạo thì kết cục sẽ chết thảm bấy nhiêu.
Cốt truyện phát triển tới chỗ này, nàng đã cướp tới ba người bạn trai của nữ chủ.
Hệ thống
Hệ thống
"Mau đi tăng độ hảo cảm của nữ chủ, đi lên con đường thay đổi nhân sinh!"
Kim Minjeong đá bay tra nam, khóc thút thít nói với nữ chủ:
Kim Minjeong
Kim Minjeong
"Người ta nào phải trà xanh, người ta rõ ràng là tiểu kỹ nữ của tỷ tỷ mà ~"
Yu Jimin có một thanh mai, màu xanh dạt dào, toả ra hương trà.
Có một ngày, thanh mai thay đổi.
Xum xoe hỏi han ân cần, làm nũng làm nịu không ngừng, cả ngày gọi tỷ tỷ tỷ tỷ, không có việc gì cũng nhào vào ôm ấp.
Yu Jimin
Yu Jimin
"Trà xanh này, còn rất thơm?"
Kim Minjeong kỳ thật có một bí mật.
Yu Jimin là ánh trăng được Chúa sáng thế thiên vị.
Cũng là ánh trăng sáng của nàng, còn là nắng gắt trong lòng nàng.
Đại tiểu thư mặt lạnh mềm lòng cao lãnh-Tiểu trà xanh nghiện yêu thầm tự ti tâm cơ.
_ _ _ _ _
Tg
Tg
Đây là truyện chuyển ver.
Tg
Tg
Tớ không thường xuyên ra chương, và sẽ chậm trễ một vài ngày.
Tg
Tg
Do còn bận việc học.
Tg
Tg
Mọi người có thể không đọc nhưng đừng toxic tớ.
Tg
Tg
Nếu có chỗ nào sai sót, hay lỗi chính tả. Tớ mong mọi người giúp tớ đánh dấu.
Tg
Tg
Khi rảnh tớ sẽ sửa ngay.
Tg
Tg
Truyện có hơi rối mong mọi người từ từ thưởng thức ạ.
Tg
Tg
Còn bây giờ thì chúc mọi người một ngày tốt lành.
Tg
Tg
Và thưởng thức truyện, đây chỉ mới là Văn án, sẽ sớm có chương đầu tiên.

I

Kim Minjeong nhìn chằm chằm mặt cười đang phiêu ở giữa không trung, phần lớn cốt truyện mạnh mẽ nhét vào đại não, đôi mắt bình thường chứa đầy ngây thơ đáng thương chỉ còn lại trống rỗng.
Kim Minjeong
Kim Minjeong
"Tiêu rồi" Nàng lẩm bẩm.
Nàng Kim Minjeong, có thể nói là nữ vương của các kỹ nữ trà xanh, làm nũng làm nịu giả đáng thương, là muội muội tốt đi theo nam nhân, làm các nam nhân đau lòng, là bạch liên hoa làm nữ nhân buồn nôn.
Ngay ngày hôm qua, nàng mới vừa từ chối một học trưởng vì nàng mà chia tay bạn gái, một combo tổng hợp "Em chỉ coi anh như anh trai, đều là em sai, chị ấy sẽ rất đau lòng" đánh ra, nam nhân đau lòng nàng trên cơ bản đều sẽ chủ động lui bước, nàng vẫn độc thân như cũ, vẫn là em gái tốt vô tội trong mắt nam nhân như cũ.
Nhưng không nghĩ tới lần này lại lật xe.
Bạn gái học trưởng tới hiện trường bắt gian, lập tức đem cốt truyện từ từ chối lời tỏ tình thành hiện trường đánh ghen. Học trưởng cảm thấy rất mất mặt, còn muốn động thủ, nữ sinh cũng không cam lòng yếu thế, hai người bùng nổ, Kim Minjeong thành một con cá trong chậu bị ngáng chân rơi xuống sông.
Nước sông lạnh lẽo chảy xiết, nàng cả kêu cứu cũng chưa kịp đã bị cuốn đi rồi. Nàng không biết bơi, sặc hai ngụm nước, phổi đau như bị xé rách, ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ, trước mắt một mảnh u ám.
Ngay lúc cận kề cái chết, nàng cảm giác có người nâng mình lên, một đống kí ức không thuộc về mình di động trước mắt.
Hệ thống cũng là xuất hiện ở lúc này.
Nó nói với nàng đó là cốt truyện, cũng là quỹ đạo nhân sinh kế tiếp của nàng.
Nàng Kim Minjeong chính là một nữ phụ độc ác trong sách.
Kim Minjeong
Kim Minjeong
"Không thể tưởng tượng được một thân bản lĩnh này của tôi, cư nhiên chỉ là xúc tác cho cảm tình của nam nữ chủ" Nàng nghĩ như vậy, phổi càng đau.
Dựa theo cốt truyện hệ thống cung cấp, nàng từ nhỏ đã ghen ghét nữ chủ là tiểu thư Yu gia, tuổi càng lớn tâm tư càng vặn vẹo, ham thích đoạt nam nhân của nữ chủ, phá hư chuyện tốt của cô, sau vài lần không được thì thẹn quá hoá giận, cuối cùng phát triển đến mức phá hoại gia đình cô, hủy diệt cuộc sống của cô, tóm lại là làm tất cả những gì nữ phụ độc ác có thể làm.
Đương nhiên kết cục của nàng cũng thực thảm, đầu tiên là lưu lạc đầu đường xó chợ bị những nam nhân nàng đã từng chơi đùa thay phiên lăng nhục, sau khi nhiễm bệnh muốn trả thù xã hội, định ở hôn lễ của nữ chủ tạt axit, kết quả tự làm mình hủy dung, không thể chịu đựng được gương mặt mình lấy làm tự hào đã mất, nhảy sông tự sát, lúc được vớt lên thì đã phân hủy nát.
Tình tiết này làm Kim Minjeong xem đến sau lưng tê dại.
Kim Minjeong
Kim Minjeong
"Tôi thừa nhận tôi không phải là người tốt gì, nhưng cũng không thể bị chết thảm như vậy được? Đây là tôi đang trả thù xã hội sao? Đây là xã hội đang trả thù tôi!"
Hệ thống mặt cười liếc mắt nhìn nàng, rõ ràng biểu tình của nó chưa từng thay đổi, nhưng Kim Minjeong cảm giác mình đang bị trào phúng.
Nó hỏi:
Hệ thống
Hệ thống
"Cô đoạt mấy nam nhân của nữ chủ rồi?"
Kim Minjeong mạnh miệng nói:
Kim Minjeong
Kim Minjeong
"Đó đều là người theo đuổi thôi, lại chưa có quen nhau. Còn nữa, nói đến chuyện của tôi với cô ấy, có thể gọi là đoạt sao?"
Hệ thống
Hệ thống
"Mấy người?"
Kim Minjeong mất tự tin:
Kim Minjeong
Kim Minjeong
".....Ba người đi"
Nếu hệ thống không tới, dựa theo cốt truyện người nàng đoạt tiếp theo chính là nam chính.
Bình thường luôn luôn thuận lợi nhưng lần này nàng lại lật xe, cũng chính thức bước lên con đường nữ phụ độc ác hắc hoá.
Cũng không đúng, nàng là chưa từng trắng.
Nhưng cũng không hắc, nàng là màu xanh lá, còn tản ra hương trà.
Hệ thống
Hệ thống
"Làm nữa thì cô hết cứu, muốn sống thì làm nhiệm vụ thật tốt, tăng độ hảo cảm của vai chính, bằng không thì chờ chết đi"
Bởi vì trong cốt truyện Kim Minjeong không thông đồng được với nam chủ, cho nên vai chính này chắc chắn là nữ chủ.
Tròng mắt Kim Minjeong run rẩy, ngón tay mảnh khảnh siết chặt khăn trải giường:
Kim Minjeong
Kim Minjeong
"Dựa vào cái gì mà tôi phải tin, vì sao lại muốn giúp tôi?"
Kim Minjeong
Kim Minjeong
"Tôi bất quá là một người trong sách, cứ theo cốt truyện chết không phải là xong rồi sao?"
Mặt cười trầm mặt ba giây, mở miệng lại thêm nặng nề:
Hệ thống
Hệ thống
"Bởi vì cốt truyện liên quan đến cô quá phản xã hội, cuốn sách này bị báo cáo, yêu cầu sửa."
Hệ thống
Hệ thống
"Cố tình vào ngay lúc này, cô có ý thức riêng"
Tạo nghiệt a.
Kim Minjeong
Kim Minjeong
"...."
Quả nhiên cuốn sách này chính là đang trả thù nàng! Chủ nghĩa xã hội đều nhìn không nổi!
Hệ thống
Hệ thống
"Cho nên, quý trọng cơ hội, một lần nữa làm người" Hệ thống nói xong bay qua một bên ẩn đi.
Tiếng bước chân thả nhẹ vào lúc này, Kim Minjeong giật mắt nhìn về phía cửa phòng bệnh, tầm mắt đối diện với nữ nhân váy trắng mặt không biểu tình.
Yu Jimin. Nữ chủ của thế giới này. Cũng là thanh mai của Kim Minjeong.
Kim Minjeong đã một thời gian chưa gặp Yu Jimin, lần nữa chạm mặt cư nhiên có loại cảm giác như đã qua mấy đời.
Cô vẫn như vậy, tinh tảo, quý phái, một khuôn mặt không thể bắt bẻ, mặt trứng ngỗng, mày lá liễu, mắt phương thon dài, đuôi mắt hơi nhếch, lại không mang theo nửa điểm mị. Toàn thân khí chất thanh lệ, vừa đứng nơi đó liền mang cảm giác xa cách, phảng phất như có vách ngăn với người thường.
Ví dụ như hiện tại, cô mang một chiếc váy trắng, tóc đen xoã tung sau người, trên người không có trang điểm chút nào, chính là phù dung trong nước sống động, các hộ sĩ đi ngang qua hành lang đều phải ngoái nhìn, cảm thán còn có mỹ nhân như thế này.
Kim Minjeong cũng là đẹp, bằng không cũng không làm được nữ vương trà xanh.
Nhưng ở trước mặt Yu Jimin, nhan sắc của nàng quá bình dân nhu nhược đáng thương, không đáng giá để nhắc tới.
Yu Jimin
Yu Jimin
"Kim Minjeong" Cô gọi tên nàng "Đây là lần cuối cùng tôi quản cô, lần sau cho dù cô chết, cũng đừng chết trước mặt tôi."
Cô vừa mới thay bộ quần áo vì nhảy xuống nước cứu người mà ướt đẫm, tóc đen còn đang nhỏ nước sau lưng, càng thêm nổi bật làn da trắng nõn và đôi mắt đen nhánh của cô.
Giờ phút này trong đôi mắt kia chỉ có hờ hững, cả chán ghét cũng không có.
Kim Minjeong đối diện tầm mắt với cô, ngực thình thịch nhảy lên, khủng hoảng dũng cảm đi lên, run giọng xin lỗi:
Kim Minjeong
Kim Minjeong
"Thực xin lỗi"
Yu Jimin nhìn quen bộ dáng nhu nhược đáng thương của nàng rồi, không mềm lòng nửa phần, xoay người rời đi.
Kim Minjeong lập tức nhảy xuống giường bệnh đuổi theo, khẽ động đến kim truyền trên mu bàn tay, máu tươi nháy mắt chảy ngược lên, đau đến nàng kêu sợ hãi một tiếng.
Yu Jimin quay đầu lại, nhíu mày hỏi:
Yu Jimin
Yu Jimin
"Cô làm gì?"
Kim Minjeong
Kim Minjeong
"Jiminie" Nàng đỡ cánh tay, chờ không kịp nước thuốc chảy trở lại liền nhổ kim ra.
Máu tươi làm ướt mu bàn tay nàng, nàng dùng ngón tay đau đến mức không tự giác mà co rút đi giữ ngón tay Yu Jimin:
Kim Minjeong
Kim Minjeong
"Jiminie, em sai rồi, chị đừng giận em."
Yu Jimin nhấp chặt môi tránh không cho nàng đụng vào, rút ra hài tờ khăn giấy ở tủ đầu giường đưa cho nàng:
Yu Jimin
Yu Jimin
"Đừng có dùng khổ nhục kế với tôi, tôi không có ăn bộ này. Người mà cô cần xin lỗi không phải là tôi, mà là cô gái bị cô cướp bạn trai."
Kim Minjeong nhận khăn giấy nhưng không dùng, hốc mắt nàng nhanh chóng chứa đầy nước mắt, lông mi mảnh dài run lên, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống. Khi mở miệng lần nữa, trong thanh âm của nàng thêm nghẹn ngào:
Kim Minjeong
Kim Minjeong
"Em chưa từng đoạt bạn trai của ai, cũng chưa từng chủ động thông đồng với nam nhân nào. Bao gồm cả học trưởng đó cũng vậy, là anh ta không yên phận ăn trong chén còn nhìn trong nồi, cả tên của anh ta em còn không nhớ!"
Kim Minjeong
Kim Minjeong
"Em có sai, nhưng không phải đều là lỗi tại em. Em chỉ là không có từ chối bọn họ, là những nam nhân đó chủ động dán lên!"
Yu Jimin cau mày, đôi mắt đẹp càng thêm lạnh lẽo:
Yu Jimin
Yu Jimin
"Cô còn nói lý?"
Cô thật sự không rõ, vì sao Kim Minjeong lại thành bộ dạng hiện tại.
Cô bé nhút nhát, sợ sệt dính cô lúc trước, ăn cơm cũng phải mang chén đi phía sau cô, trong lúc bất tri bất giác liền xa cách cô, trở thành bộ dáng mà cô hoàn toàn xa lạm
Kim Minjeong
Kim Minjeong
"Em không nói lý, em chỉ là có chút ủy khuất."
Kim Minjeong cắn cắn môi,
Kim Minjeong
Kim Minjeong
"Thật xin lỗi, cũng cảm ơn chị đã cứu em."
Yu Jimin
Yu Jimin
"Một lần cuối."
Yu Jimin ánh mắt phức tạp, bỏ lại một câu tự giải quyết cho tốt rồi xoay người rời đi.
Cô không có quay đầu nhìn lại, nhưng khi đi đến chỗ ngoặt, không tự giác mà liếc nhìn về phía sau một cái.
Kim Minjeong một thân đồ bệnh nhân đang đứng ở cửa phòng bệnh, nàng đỡ khung cửa, thẳng tắp nhìn về hướng cô rời đi, mu bàn tay không cầm máu nhiễm đỏ một mảng lớn.
Nàng vốn dĩ đã gầy, đồ bệnh nhân còn to rộng làm nàng có vẻ càng thêm đơn bạc, giống như một trận gió thổi tới nàng liền lung lay muốn đổ.
Yu Jimin
Yu Jimin
"Sao em ấy lại gầy như vậy?"
Lần đầu tiên Yu Jimin nói chuyện với Kim Minjeong khi còn nhỏ cũng nghĩ như vậy.
Trên đời này làm sao còn có cô bé gầy như vậy, giống như mèo con, nhìn rất đáng thương.
Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Yu Jimin, Kim Minjeong mới trở lại trong phòng bệnh, nàng rút khăn giấy từng chút từng chút chà lau vết máu trên tay, ánh mắt tan rã không có tiêu cự, nhìn có chút doạ người.
Hệ thống hừ một tiếng:
Hệ thống
Hệ thống
"Nếu biết thì còn nói là cô đang lau máu của mình, không biết còn tưởng rằng đây là đang xoá sạch chứng cứ đấy."
Kim Minjeong
Kim Minjeong
"Chỉ cần Yu Jimin không có chán ghét tôi là tôi có thể sống sót sao?" Nàng bất ngờ lên tiếng.
Hệ thống
Hệ thống
"Cô đừng phá hư cốt truyện, sống đến đại kết cục là được."
Cốt truyện.
Cốt truyện gì?
Nam nữ chủ ân ái mỹ mãn, vai phụ im lặng xuống sân khấu sao?
Nàng vứt bỏ khăn giấy, đi xử lí thủ tục xuất viện. Toàn bộ quá trình một đồng tiền nàng cũng chưa tốn, Yu Jimin nói tuyệt tình như vậy nhưng vẫn giúp nàng trả tiền.
Hệ thống nhìn cũng cảm động:
Hệ thống
Hệ thống
"Nữ chủ đạo đức tốt cỡ nào a, cô đối tốt với người ta chút đi."
Kim Minjeong cười:
Kim Minjeong
Kim Minjeong
"Chị ấy đạo đức tốt, tôi trả thù xã hội, thật xứng đôi."
Nàng bắt xe về trường học, mới vừa vào cổng lớn liền khiến mọi người xôn xao, khe khẽ nghị luận cùng chỉ chỉ trỏ trỏ xung quanh đều là hướng về nàng.
Nàng lập tức trở về kí túc xá, vừa mở cửa tiếng thảo luận trong phòng liền dừng lại. Nhân duyên của nàng cùng các nữ sinh luôn rất kém cỏi, đối với trường hợp này thấy nhiều cũng không trách, nàng đi lên giường nằm, đang muốn buông rèm, một nữ sinh mặt tròn mang theo miễn cưỡng cùng không tình nguyện đi đến.
Nữ sinh mặt tròn
Nữ sinh mặt tròn
"Haeji nhờ tôi đến hỏi cậu một chút xem thế nào, tôi thấy cậu cũng không có việc gì, cậu ấy cũng không phải cố ý, chuyện lớn ra đối với ai cũng là không tốt, vẫn là giải quyết riêng đi."
Kim Minjeong nằm nghiêng, một tay chống trán:
Kim Minjeong
Kim Minjeong
"Cậu đã nói hết lời cần nói rồi, muốn tôi nói cái gì?"
Nữ sinh mặt tròn nghẹn, ôn hoà ngoài mặt cũng không giả nổi nữa:
Nữ sinh mặt tròn
Nữ sinh mặt tròn
"Nếu không phải cậu cướp bạn trai của Haeji thì cũng không xảy ra chuyện này, bây giờ Haejin bị kinh hãi, đã khóc cả một ngày, sao một chút ý hối cải cậu cũng không có vậy hả?"
Nghe vậy Kim Minjeong nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó nói:
Kim Minjeong
Kim Minjeong
"Đại khái bởi vì, tôi kỹ nữ đi."
Tội gì mà trông cậy trả xanh sẽ nhìn lại bản thân mình đâu? Nếu nàng có cái giác ngộ đó, còn có thể biến thành nữ phụ ác độc?
Mọi người trong kí túc xá: "....."
Quả nhiên trà xanh không phải người bình thường có thể làm được, nhìn da mặt này một cái, dày cỡ nào nha!
Nữ nhân mặt tròn tức giận đến đỏ cả mặt, lại không nói được lời nào để phản bác, nghẹn nửa ngày chỉ thốt ra được một câu:
Nữ sinh mặt tròn
Nữ sinh mặt tròn
"Cậu không biết xấu hổ"
Còn chưa nói ra miệng đã bị Kim Minjeong đẩy trở về.
Kim Minjeong
Kim Minjeong
"Muốn giải quyết chuyện riêng cũng không phải không được, nói cho Haeji kia, chiều mai 3 giờ gặp tôi ở bên hồ, tới trễ không chờ."

II

Kim Minjeong đúng giờ đi đến bên hồ, lúc đến Haeji đã đứng đợi nàng nửa giờ.
Haeji vẫn luôn chán ghét trà xanh này, nhưng chuyện rơi xuống nước cần phải giải quyết, Kim Minjeong nếu một hai phải làm lớn chuyện, không chừng sẽ làm ảnh hưởng đến hồ sơ lý lịch của nàng.
Haeji
Haeji
"Cô muốn thế nào mới bằng lòng giải quyết riêng?" Haeji đánh đòn phủ đầu.
Kim Minjeong
Kim Minjeong
"Nói xin lỗi trước đi."
Kim Minjeong cuốn lọn tóc trên đầu ngón tay, giọng điệu không chút để ý,
Kim Minjeong
Kim Minjeong
"Nhớ chân thành chút, con người của tôi nhỏ mọn, đạo đức thì suy đồi, cẩn thận tôi mang thù."
Vẻ mặt của Haeji lúc xanh lúc trắng, rất muốn phủi tay chạy lấy người, nhưng nàng sắp sửa đi thực tập, hồ sơ không thể có vấn đề ngay lúc này.
Chỉ là nhất thời thôi, nhẫn nhịn một chút không vấn đề gì. Nàng tự nói với bản thân mình như vậy.
Haeji
Haeji
"Thật xin lỗi, tôi thật sự không cố ý, tôi đi tìm tên kia muốn một lời giải thích, không hề nghĩ tới sẽ đẩy cô xuống."
Nàng là nói thật, Kim Minjeong cũng biết. Lúc ấy đôi si nam oán nữ này đánh đến khó thể tách rời, nàng đang muốn rời đi, Haeji bị đẩy lảo đảo ngã lại, chuẩn xác làm nàng rơi xuống nước.
Kim Minjeong
Kim Minjeong
"Còn tính là thành khẩn, tôi nhận." nàng nói xong xoay người bước đi.
Haeji ngây ngẩn cả người, thái độ của Kim Minjeong chuyển biến quá nhanh, nàng còn chưa kịp phản ứng, ngơ ngác hỏi lại:
Haeji
Haeji
"Cô cứ đi như vậy?"
Kim Minjeong
Kim Minjeong
"Làm sao? Không hài lòng hả?"
Kim Minjeong quay đầu lại, nàng có một đôi mắt hạnh tiêu chuẩn, tùy ý cong khoé miệng một cái, ý cười liền từ khoé mắt tràn ra.
Thần thái này ở trước mặt nam nhân thì cơ hồ mọi việc đều thuận lợi, cho dù là Haeji vô cùng chán ghét nàng, nhìn cũng bị ngây người trong giây lát.
Kim Minjeong là thật sự xinh đẹp, nhưng.... một giai nhân, sao lại làm phe phản diện đây?
Kim Minjeong tựa hồ có chút không kiên nhẫn, nàng vừa mở miệng chính là trào phúng:
Kim Minjeong
Kim Minjeong
"Tôi nhận lời xin lỗi là bởi vì biết lỗi không phải tại cô. Tôi không ngu ngốc như cô vậy, cũng không biết tìm nguyên nhân, nguồn gốc mà còn không biết xấu hổ đi đánh ghen."
Sắc mặt Haeji từ trắng thành đỏ, cắn răng giận dữ mắng:
Haeji
Haeji
"Cô nói bậy gì đó?"
Kim Minjeong
Kim Minjeong
"Cần tôi lấy lịch sử trò chuyện ra để cô nhìn xem bạn trai cô trong khi đã có bạn gái còn liếm cẩu với tôi không?"
Kim Minjeong khinh thường cười lạnh,
Kim Minjeong
Kim Minjeong
"Cô hẳn là nên cảm ơn có một người như tôi, giúp cô phân biệt rác rưởi với người, nhớ kỹ sau này thông minh lên chút, lần sau sẽ không gặp người lương thiện như tôi đâu."
Haeji bị chọc tức đến nghiến răng.
Nhưng lại không thể không thừa nhận Kim Minjeong đã nói đúng.
Ngày hôm qua sở dĩ nàng chỉ đi tìm tên khốn kia, chính là bởi vì đã phát hiện hắn ngoại tình trước, Kim Minjeong nhiều nhất là bị động mà chấp nhận.
Kim Minjeong đi rồi, Haeji cũng đi rồi, bên hồ trở lại yên tĩnh.
Sau tầng tầng bóng cây, Yu Jimin ngồi trước bản vẽ phong cảnh, cầm bút vẽ hơn nửa ngày, một bút cũng chưa hạ xuống.
Hệ thống chỉ muốn nói một câu respect với Kim Minjeong.
Nó vẫn là lần đầu đụng tới một ký chủ không cần hệ thống hỗ trợ, tự động làm nhiệm vụ, hơn nữa ngay hôm sau nhiệm vụ đã có tiến triển.
Hệ thống
Hệ thống
"Sao cô biết Yu Jimin sẽ vẽ ở chỗ nào a?"
Kim Minjeong
Kim Minjeong
"Làm một trà xanh ưu tú, tôi còn biết nhiều thứ lắm."
Kim Minjeong khẽ cười một tiếng.
Về Yu Jimin, nàng chỉ ngại biết không đủ nhiều.
Nàng nói với hệ thống:
Kim Minjeong
Kim Minjeong
"Cho tôi xem cốt truyện thêm một lần nữa."
Nàng chỉ xem một đoạn ngắn nam nữ chủ gặp gỡ trong cốt truyện, cũng chính là mở đầu tiểu thuyết, còn là thể loại hoan hỉ oan gia.
Trong nguyên văn nam nữ chủ gặp nhau lần đầu vì một tai nạn xe nhỏ, hắn vội vàng đi bàn chuyện hợp tác, nhất thời tốc độ xe quá nhanh quẹt phải Yu Jimin.
Yu Jimin từ khi phát hiện mình thích vẽ tranh liền bắt đầu đặc biệt giữ gìn tay mình, tai nạn xe lần này làm đổ thuốc màu của cô, làm hỏng dụng cụ vẽ tranh, còn làm trầy da tay cô.
Thái độ nam chủ không tốt, nhét tiền cho người không thiếu tiền Yu Jimin, sau đó tự mình chạy đi trước xử lý công việc, để trợ lý đưa người đi bệnh viện. Lần đầu tiên hai người gặp mặt, nam chủ kinh diễm vì dung nhan của Yu Jimin, Yu Jimin đơn phương kết thù cùng hắn.
Hệ thống xem lại một lần vẫn không nhịn cảm thán:
Hệ thống
Hệ thống
"Thật ngọt a, đã là nhất kiến chung tình còn là hoan hỉ oan gia, yêu đương ngọt ngào bắt đầu như vậy đó!"
Kim Minjeong hừ lạnh một tiếng.
Còn không phải thấy sắc nổi lòng tham hay sao? Nếu Yu Jimin không xinh đẹp thì còn có loại phát triển ngọt ngào như vậy sao? Nàng chán ghét muốn chết,
Kim Minjeong
Kim Minjeong
"Dối trá!"
Hệ thống
Hệ thống
"........Cô nói chuyện thì nói, sao giá trị hắc hoá còn tăng vậy? Nói cho cô trước, nếu giá trị quá cao, tôi sẽ phóng điện cô."
Kim Minjeong cảm thấy phiền, hừ một tiếng nói đã biết.
Bây giờ trong đầu nàng toàn là điểm bắt đầu của cốt truyện, cũng chính là...
Ba ngày sau.
Yu Jimin hôm nay từ lúc rời giường đã cảm thấy không thích hợp, mí mắt giật không ngừng, trong lòng bất an kì lạ.
Loại bất an này đạt tới đỉnh khi xảy ra tai nạn xe cộ.
Chiếc Bentley màu đen giống như một con thú mất khống chế, gào thét lão về phía cô. Cô vốn là có thể tránh đi, nhưng một khắc kia cô như bị mất khả năng khống chế thân thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe lao nhanh tới gần.
Kim Minjeong
Kim Minjeong
"Jiminie!"
Cô nghe được có người hô lên một tiếng, át đi tiếng còi xe ô tô.
Ngay sau đó cô bị một người nào đó đẩy thật mạnh, khuôn mặt Kim Minjeong bởi vì đau đớn mà có chút méo mó ánh vào trong mắt, hương thơm cùng mùi máu tươi trộn lẫn vào nhau, che trời lấp đất mà vây cô ở trong đó.
Yu Jimin hoảng hốt trong nháy mắt, cái loại cảm giác bị khống chế quỷ dị kia rốt cuộc cũng biến mất, cô cuống quýt lấy di động gọi cứu thương, dụng cụ vẽ tranh trân quý ngày thường rơi đầy đất cũng không quan tâm.
Kim Minjeong
Kim Minjeong
"Jiminie."
Kim Minjeong vừa mở miệng, máu tươi liền tràn ra từ khoé miệng, nhiễm đỏ khuôn mặt xinh đẹp kia của nàng, nhìn rất ghê người,
Kim Minjeong
Kim Minjeong
"Chị không... không sao đúng không."
Nàng nỗ lực đưa tay về phía trước, dùng sức cả nửa ngày cũng không chạm được người trước mắt.
Yu Jimin dùng hết khả năng bình tĩnh nhanh chóng gọi cấp cứu, cô cầm lấy tay nàng không tự giác mà gia tăng sức lực:
Yu Jimin
Yu Jimin
"Tôi không sao, em cũng sẽ không sao!"
Kim Minjeong muốn cười một cái, nhưng máu chảy nhanh chóng làm một chút sức lực để cười nàng cũng không có.
Trước khi ý thức biến mất, thứ cuối cùng nàng nhìn thấy là khuôn mặt kinh hoảng thất thố của Yu Jimin.
Yu Jimin không biết thì ra một người có thể chảy nhiều máu đến như vậy, nhiều đến mức làm cô hoảng hốt, giống như toàn bộ thế giới đều là một màu đỏ tươi.
Cô nắm chặt tay Kim Minjeong, không ngừng nói chắc chắn sẽ không có việc gì, không biết là đang tự an ủi mình hay là Kim Minjeong.
Có chất lỏng sền sệt chảy xuống theo khoé mắt, cô sờ lên theo bản năng thì mới phát hiện máu Kim Minjeong bắn lên ở mi mắt cô.
Khó tránh đỏ như vậy.
Mọi chỗ cô nhìn đều bị máu nàng bao trùm.
Park Hyun
Park Hyun
"Vị tiểu thư này, cô đừng lo lắng, chúng tôi đã gọi cấp cứu, xe cứu thương sẽ đến ngay."
Yu Jimin nghe thấy thì ngẩng đầu lên, một nam nhân tây trang giày da hào hoa phong nhã đứng ở trước mặt cô, thân hình hắn cao lớn, ngược sáng cô không thấy rõ mặt hắn, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng phản chiếu từ mắt kính tơ vàng của hắn, lạnh lẽo.
Yu Jimin
Yu Jimin
"Tôi không lo lắng, nên lo lắng chính là anh." Đôi mắt đen nhánh của cô tức giận quay cuồng, "Nếu em ấy có chuyện gì, anh liền chờ ăn cơm tù đi."
Thanh âm của cô nhạt mà có lực, không mang theo uy hiếp chỉ là trần thuật sự thật. Xe cấp cứu tới rất nhanh, cô không để ý đến hai người gây hoạ kia, đi theo xe cấp cứu tới bệnh viện.
Hành lang, Yu Jimin nhìn chằm chằm vào mấy chữ cấp cứu, ngón tay thả lỏng rồi lại siết, cắn chặt răng gọi tới một dãy số.
Yu Jimin
Yu Jimin
"Anh, giúp một chút."
Kim Minjeong tỉnh lại đã là chuyện của mấy tiếng sau đó. Nàng cảm giác cả người đều đau, loại đau đớn tới trình độ này đã mấy năm nàng chưa cảm thụ qua.
Kim Minjeong
Kim Minjeong
"Hệ thống không có gì cho tôi sao? Loại bỏ cảm giác đau linh tinh gì đó?"
Hệ thống
Hệ thống
"Không có."
Hệ thống lạnh nhạt vô tình,
Hệ thống
Hệ thống
"Tôi đã sớm nhắc nhở cô, cô không có hào quang nhân vật chính, không kiến nghị mạo hiểm."
Yu Jimin chỉ bị vết thương nhẹ là bởi gì cốt truyện yêu cầu, tốc độ xe của nam chủ lúc đó, không chết ngay lập tức đã là ông trời thương tình.
Khi nó xem cốt truyện chỉ biết sau khi Kim Minjeong hắc hoá là kẻ tàn nhẫn, không nghĩ tới chính bản thân mình mà nàng cũng có thể hạ thủ được như vậy.
Không hổ là nhân vật phản diện trâu bò ở ngọt văn.
Kim Minjeong
Kim Minjeong
"Lúc trước tôi chỉ nghĩ hệ thống nói vô nghĩa nhiều, không nghĩ tới không chỉ vô nghĩa nhiều, còn vô dụng."
Kim Minjeong bị thương quá nặng, ở trong lòng khịa hệ thống hai câu đều phải nghỉ một lát lấy hơi mới nói hết.
"Kẽo kẹt" một tiếng vang lên, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Yu Jimin thả nhẹ chân bước vào.
Cô không nghĩ tới trong vòng một tuần, hai lần nhìn thấy Kim Minjeong đều là ở bệnh viện, hơn nữa còn một lần bị nặng hơn một lần.
Cảnh tượng tai nạn xe đến bây giờ vẫn còn rõ ràng trước mắt, Yu Jimin đời này chưa đi qua ranh giới sinh tử, nói không hoảng sợ là giả.
Yu Jimin
Yu Jimin
"Cảm giác thế nào?" Cô nhẹ giọng hỏi.
Kim Minjeong có chút hoảng hốt, nàng đã lâu lắm rồi không nghe Yu Jimin dùng thanh âm ôn nhu như vậy nói chuyện với nàng.
Kim Minjeong
Kim Minjeong
Nàng lắc đầu có chút chậm chạp và do dự nói: "Em không sao. Jiminie, chị không vui sao?"
Yu Jimin không tiếp lời nàng:
Yu Jimin
Yu Jimin
"Có chỗ nào không thoải mái thì nói cho tôi, tôi kêu bác sĩ. Chuyện tiền thuốc men em không cần phải lo, em là vì cứu tôi. Tài xế gây tai nạn đã bị anh của tôi đưa đi cục cảnh sát, còn một người khác....."
Cô nhíu mày, có chút bực bội.
Người tên Park Hyun đó địa vị có chút lớn, hơn nữa không phải hắn lái xe, không thể đưa người đi.
Cô không chú ý tới một khắc cô nhắc tới tên Park Hyun kia, sắc mặt Kim Minjeong càng thêm tái nhợt, còn đang giao phó:
Yu Jimin
Yu Jimin
"Xử lý tài xế gây chuyện như thế nào, chờ em đỡ hơn cho em quyết định."
Kim Minjeong nhỏ giọng nói:
Kim Minjeong
Kim Minjeong
"Em quyết định sao?"
Yu Jimin gật đầu.
Kim Minjeong
Kim Minjeong
"Vậy quên đi, em không muốn so đo."
Nàng trả cái giá lớn như vậy, còn không phải vì muốn chặt đứt liên hệ của nam nữ chủ sao?
Tố cáo đưa vào cục cảnh sát gì đó, vừa nghe đã là phát triển của hoan hỉ oan gia a! Nàng không cho phép!
Yu Jimin khó hiểu mà chớp chớp mắt, có chút khó tin:
Yu Jimin
Yu Jimin
"Quên?"
Thấy Kim Minjeong gật đầu khẳng định, cô cười:
Yu Jimin
Yu Jimin
"Em khi nào lại thiện lương như vậy?"
Haeji gì đó kia không cẩn thận đẩy nàng xuống nước, ít nhất nàng còn muốn lời xin lỗi, bây giờ mạng chỉ còn một nửa, nàng lại nói quên?
Kim Minjeong chống đầu giường, cô tới gần nàng, khoảng cách hai người trong nhất thời kéo đến cực gần:
Yu Jimin
Yu Jimin
"Minjeong, tỷ tỷ hỏi em, vì sao hôm nay em lại xuất hiện ở chỗ đó a?"
Cô vừa mở miệng, hô hấp ấm áp liền dừng lại ở trên mặt trên cổ Kim Minjeong, làm đỏ sắc mặt tái nhợt của nàng.
Nhưng ngay sau đó, nàng bị câu hỏi của Yu Jimin làm kinh sợ đến rút hết huyệt sắc.
Yu Jimin
Yu Jimin
Cô hỏi: "Em không phải....là theo dõi tôi đi?"
Hệ thống
Hệ thống
"Rồi, xong đời ~"

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play