[RhyCap] Hoa Hồng Trắng
Hoa hồng trắng
Gọi tôi là Gấu Manaz
Vào truyện luôn nha, tới đâu tui sẽ giới thiệu tới đó.
Gió lạnh thổi qua, những cánh hoa trắng tinh khôi khẽ rung rinh dưới ánh trăng. Nhưng sự yên bình ấy nhanh chóng bị phá vỡ…
Nguyễn Quang Anh (Hắn)
/Bước chậm rãi, ánh mắt sắc lạnh/
/abc/: Hành động, cảm xúc
icon: Hành động, cảm xúc
Nguyễn Quang Anh (Hắn)
Không nghĩ rằng em vẫn còn quay lại nơi này.
Hoàng Đức Duy (Cậu)
/Nhếch môi cười nhẹ, ánh mắt tràn đầy cảnh giác/
Hoàng Đức Duy (Cậu)
Đây là nơi của tôi, tôi muốn đến khi nào là quyền của tôi.
Nguyễn Quang Anh (Hắn)
/Bước đến gần, cúi người thì thầm bên tai/
Nguyễn Quang Anh (Hắn)
Nhưng em quên mất rồi sao?
Nguyễn Quang Anh (Hắn)
Cái vườn hoa này… từng là nơi chúng ta hẹn thề.
Hoàng Đức Duy (Cậu)
/Lùi lại/
Hoàng Đức Duy (Cậu)
Hẹn thề? Anh còn có tư cách nhắc đến hai chữ đó sao?
Một khoảng im lặng bao trùm. Gió đêm lạnh lẽo, mang theo mùi hương hoa hồng nhè nhẹ…
Nguyễn Quang Anh (Hắn)
/Mắt tối lại, cất giọng trầm thấp/
Nguyễn Quang Anh (Hắn)
Vậy em nói xem… tôi có tư cách gì?
Hoàng Đức Duy (Cậu)
/Cười nhạt/
Hoàng Đức Duy (Cậu)
Một kẻ phản bội!
Bàn tay lạnh lẽo của hắn siết chặt cằm cậu, buộc cậu phải nhìn thẳng vào mắt hắn.
Nguyễn Quang Anh (Hắn)
Tôi phản bội? Em chắc chứ?
Hoàng Đức Duy (Cậu)
/Dùng sức gạt tay hắn ra, ánh mắt tràn đầy oán hận/
Hoàng Đức Duy (Cậu)
Tôi tận mắt thấy anh cùng người khác trên giường…
Hoàng Đức Duy (Cậu)
Anh nghĩ tôi sẽ tin vào lời ngụy biện sao?
Không gian rơi vào im lặng… Nhưng trong bóng tối, một khẩu súng dần được giơ lên…
Máu tươi văng lên những cánh hoa hồng trắng…
Nguyễn Quang Anh (Hắn)
/Mắt đỏ ngầu, nhìn xuống cánh tay đang chảy máu của mình/
Nguyễn Quang Anh (Hắn)
Em… dám nổ súng với tôi?
Hoàng Đức Duy (Cậu)
/Tay run nhẹ/
Hoàng Đức Duy (Cậu)
Đây chỉ là lời cảnh cáo…
Hoàng Đức Duy (Cậu)
Đừng ép tôi…
Bổng có một tin nhắn từ máy hắn
Lê Quang Hùng
💬 Quang Anh, mày đâu rồi? Bữa tiệc sắp bắt đầu, mọi người đang đợi.
Nguyễn Quang Anh liếc nhìn tin nhắn, sau đó nhếch môi cười lạnh.
Nguyễn Quang Anh (Hắn)
/Nhìn thẳng vào mắt cậu/
Nguyễn Quang Anh (Hắn)
Em muốn chạy trốn?
Nguyễn Quang Anh (Hắn)
Tôi nói cho em biết… em chạy không thoát đâu.
Gọi tôi là Gấu Manaz
Vậy cho nó hấp dẫn
Vết thương cũ
Trong căn phòng xa hoa, ánh đèn vàng dịu nhẹ hắt lên khuôn mặt sắc lạnh của Nguyễn Quang Anh. Hắn ngồi trên ghế sofa, cánh tay bị thương được băng bó tạm thời.
Nguyễn Quang Anh (Hắn)
/Bắt máy/
Lê Quang Hùng
📱Mày làm cái quái gì mà đến giờ chưa tới?!
Lê Quang Hùng
📱Bữa tiệc kỷ niệm của tập đoàn, mày quên rồi à?
Nguyễn Quang Anh (Hắn)
📱Có chút việc riêng
Lê Quang Hùng
📱Việc riêng? Đừng nói với tao là mày lại đi tìm cậu ta?
Nguyễn Quang Anh (Hắn)
📱...
Lê Quang Hùng
📱Quang Anh, buông tay đi. Cậu ta không còn là Hoàng Đức Duy của ngày xưa nữa.
Nguyễn Quang Anh (Hắn)
📱Tao sẽ không buông tay.
Hắn tắt điện thoại, ánh mắt trầm xuống. Bên ngoài cửa sổ, mưa bắt đầu rơi…
Mưa rơi lộp bộp trên cửa kính. Trong căn phòng nhỏ, Hoàng Đức Duy ngồi trên ghế sofa, ánh mắt lạc lõng nhìn vết máu còn sót lại trên tay.
Hoàng Đức Duy (Cậu)
/Bắt máy/
Đặng Thành An (Em)
📱Mày ổn không?
Hoàng Đức Duy (Cậu)
📱Tao ổn
Đặng Thành An (Em)
📱Mày gặp lại hắn rồi à?
Đặng Thành An (Em)
📱Mày còn yêu hắn không?
Đặng Thành An (Em)
📱Mày vẫn còn yêu hắn
Hoàng Đức Duy (Cậu)
📱Không có...
Tiếng mưa bên ngoài lớn dần. Cậu siết chặt điện thoại, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt.
Hoàng Đức Duy (Cậu)
/Lẩm bẩm/
Hoàng Đức Duy (Cậu)
Mày không được mềm lòng…
Hoàng Đức Duy (Cậu)
Không thể nữa rồi…
Cậu nhắm mắt lại. Ký ức ngày xưa chợt ùa về…
Vườn hoa hồng trắng, dưới ánh nắng chiều,Đức Duy mỉm cười rạng rỡ, nhào vào lòng Quang Anh.
Hoàng Đức Duy (Cậu)
Quang Anh, sau này chúng ta mãi mãi ở bên nhau, được không?
Nguyễn Quang Anh (Hắn)
/Ôm chặt cậu, giọng trầm ấm/
Nguyễn Quang Anh (Hắn)
Được
Nhưng lời hứa đó… cuối cùng lại chỉ là một trò đùa tàn nhẫn.
Một đêm mưa, Đức Duy tận mắt thấy Quang Anh trên giường với một người khác…
Tiếng sấm vang lên. Trái tim Đức Duy như vỡ vụn…
Cơn mưa ngoài trời vẫn chưa ngớt. Đức Duy mở mắt ra, ánh nhìn đầy bi thương nhưng cũng lạnh lùng hơn bao giờ hết.
Hoàng Đức Duy (Cậu)
/Soạn tin nhắn/
Gửi tin nhắn xong, cậu ném điện thoại xuống bàn, tựa lưng vào ghế, ánh mắt trống rỗng nhìn ra màn mưa ngoài kia…
Đừng hòng rời khỏi tôi!
Căn phòng rộng lớn chìm trong sự tĩnh lặng chết chóc. Hắn cầm điện thoại, ánh mắt tối sầm lại khi đọc dòng tin nhắn trên màn hình.
Ngón tay thon dài siết chặt điện thoại đến mức khớp xương trắng bệch. Câu nói này… giống hệt ba năm trước.
Giọng nói quen thuộc, gương mặt đau khổ của cậu năm đó lại vang lên trong đầu hắn…
Nguyễn Quang Anh (Hắn)
/Khóe môi nhếch lên lạnh lẽo/
Nguyễn Quang Anh (Hắn)
Lại muốn chạy trốn?
Hắn ném điện thoại sang một bên, đứng dậy, khoác áo rời khỏi biệt thự.
Lê Quang Hùng
📱Mày lại định làm gì?
Nguyễn Quang Anh (Hắn)
📱Cho tao địa chỉ mới của cậu ta.
Lê Quang Hùng
📱Mày cứ như vậy thì có ngày tự hủy hoại chính mình.
Nguyễn Quang Anh (Hắn)
/Lạnh giọng/
Nguyễn Quang Anh (Hắn)
📱Tao chỉ lấy lại thứ thuộc về mình.
Lê Quang Hùng
📱Mày chắc chứ? Cậu ta… không còn là người yêu của mày nữa.
Nguyễn Quang Anh (Hắn)
/Nhếch môi/
Nguyễn Quang Anh (Hắn)
📱Không sao, tao sẽ khiến cậu ta quay lại.
Dứt lời, hắn dập máy, lái xe lao thẳng vào màn đêm…
Mưa vẫn rơi tí tách ngoài cửa sổ. Cậu ngồi bên giường, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài màn đêm. Cậu nghĩ rằng chỉ cần cắt đứt mọi thứ, mọi chuyện sẽ kết thúc… nhưng tim vẫn nhói đau từng cơn.
Đặng Thành An (Em)
💬 Chắc không? Lỡ hắn không chịu buông thì sao?
Hoàng Đức Duy (Cậu)
💬 Không lẽ tao phải tiếp tục dây dưa với hắn?
Đặng Thành An (Em)
💬 Dây dưa hay không, tim mày có buông bỏ được không?
Cậu không trả lời. Vì cậu biết rõ, trái tim mình chưa bao giờ ngừng loạn nhịp vì hắn.
Cửa bị đá văng ra. Một bóng dáng cao lớn bước vào, mang theo hơi thở nguy hiểm và tức giận.
Nguyễn Quang Anh (Hắn)
/Khóa trái cửa, tiến đến gần/
Nguyễn Quang Anh (Hắn)
Em nghĩ tôi sẽ để em rời khỏi tôi dễ dàng như vậy?
Hoàng Đức Duy (Cậu)
/Trợn mắt, đứng bật dậy/
Hoàng Đức Duy (Cậu)
Anh làm cái gì vậy?!
Hoàng Đức Duy (Cậu)
Ai cho anh vào đây?!
Nguyễn Quang Anh (Hắn)
/Nhếch môi, từng bước ép sát/
Bàn tay to lớn túm lấy cổ tay cậu, kéo cậu sát vào lồng ngực mình.
Hoàng Đức Duy (Cậu)
/Giãy giụa/
Hoàng Đức Duy (Cậu)
Buông ra!
Hoàng Đức Duy (Cậu)
Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!
Cả hai ngã xuống giường, cậu bị đè chặt bên dưới. Hơi thở nóng bỏng của hắn phả lên gương mặt cậu, khiến tim đập loạn nhịp.
Nguyễn Quang Anh (Hắn)
/Ánh mắt tối sầm, giọng khàn khàn/
Nguyễn Quang Anh (Hắn)
Em vẫn còn yêu tôi, đúng không?
Hoàng Đức Duy (Cậu)
/Tránh ánh mắt hắn, cắn môi/
Hoàng Đức Duy (Cậu)
Không...
Hắn chống hai tay xuống, siết chặt cằm cậu, ép cậu phải đối diện với mình.
Nguyễn Quang Anh (Hắn)
/Gằn từng chữ/
Nguyễn Quang Anh (Hắn)
Nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play