(Englot) Chồng Là Bạn Thân
Chương 1
Charlotte (Cô)
📞 Hức…Engfa…
Engfa (Anh)
📞 Sao vậy, sao bà khóc…bà đang ở đâu?
Charlotte (Cô)
📞 Tôi…hức…đang ở trong quán bar…hức…hắn ta cắm sừng tôi rồi Engfa ơi…
Engfa (Anh)
📞 Trời ơi…mau gửi định vị cho tôi…tôi qua với bà.
Charlotte (Cô)
💬 *Gửi định vị cho Engfa*
Engfa (Anh)
*Chạy đến quán bar*
Charlotte (Cô)
*Nằm gục mặt xuống bàn*
Engfa (Anh)
Charlotte…tôi tới rồi nè…
Engfa (Anh)
Charlotte dậy đi…đi về…
Engfa (Anh)
*Đưa thẻ cho nhân viên thanh toán*
Nhân viên
*Gửi lại thẻ cho Engfa* cảm ơn quý khách.
Engfa (Anh)
*Đỡ Charlotte đưa ra ngoài*
Engfa (Anh)
*Thả Charlotte nằm xuống giường*
Charlotte (Cô)
Ưm…tôi muốn uống nữa…lấy rượu ra đây đi…
Charlotte (Cô)
Thằng khốn…
Engfa (Anh)
“Anh thật sự đã muốn từ bỏ, anh ngăn bản thân mình không yêu em nữa.”
Engfa (Anh)
“Em không hạnh phúc thế này, làm sao anh đành lòng buông tay?”
Engfa (Anh)
“Anh thừa nhận, mình là một kẻ cơ hội và ích kỷ, nhưng trong tình yêu, mấy ai đủ rộng lượng mà nhìn người mình yêu đang thuộc về một kẻ khác?”
Engfa (Anh)
“Lần này anh nhất định sẽ không để ai cướp em đi nữa.”
Engfa (Anh)
*Hôn lên môi cô*
Charlotte (Cô)
Ưm…Engfa…*vòng tay qua cổ anh*
Engfa (Anh)
*Tiếp tục hôn sâu*
Charlotte (Cô)
*Cuồng nhiệt đáp trả*
Engfa (Anh)
*Từ từ tiến vào xé rách tấm màng mỏng manh của cô*
Charlotte (Cô)
Hức…Engfa…đau…
Cả hai nhịp nhàng đưa nhau đến những cảm giác hoan lạc, vui sướng.
Cao trào qua đi, Charlotte mệt mỏi nằm cạnh Engfa.
Charlotte (Cô)
*Lim dim thiếp đi*
Engfa (Anh)
Anh thà để em sau này biết được mọi chuyện sẽ hận anh, còn hơn là anh nhìn thấy em cùng người khác, anh xin lỗi…
Charlotte (Cô)
*Khẽ mở mắt*
Charlotte (Cô)
Áaaaaa *đạp Engfa rớt xuống giường*
Engfa (Anh)
Trời…trời sập…
Charlotte (Cô)
Ông…sao…sao lại…
Engfa (Anh)
*Lồm cồm bò dậy*
Engfa (Anh)
Bà…bà…*ôm chân Charlotte*
Engfa (Anh)
Huhu...bà cướp đời trai của tôi rồi, bà phải đền cho tôi...hu hu…
Engfa (Anh)
Huhu bà có đền cho tôi không?
Engfa (Anh)
Đời trai tân 25 năm gìn giữ của tôi huhu…
Charlotte (Cô)
*Chỉ vệt đỏ trên giường*
Charlotte (Cô)
Ông nhìn mà xem, tôi cũng vừa mất đi thứ quý giá nhất của một đứa con gái đấy.
Charlotte (Cô)
Chúng ta huề nhau được không?
Engfa (Anh)
Huhu, bà nói huề là huề thế nào?
Engfa (Anh)
Bà hiếp tôi, giờ nói huề, bà làm vậy rồi sao tôi có chồng nữa?
Charlotte (Cô)
“Trời ạ, người nên nói câu đó là mình mới đúng, nhưng cũng đúng, yếu đuối như cậu ấy thì chẳng làm gì được mình, chắc là mình hiếp cậu ấy thật.”
Engfa (Anh)
Bà có đền cho tôi không?
Engfa (Anh)
Có cưới tôi không?
Engfa (Anh)
Nếu không...nếu không, ngày mai các bài báo lớn sẽ đưa tin, thanh niên vì bị bạn thân cướp sự trong trắng đã nhảy từ tầng 32 xuống.
Charlotte (Cô)
Được rồi, được rồi, tôi cưới ông…
Engfa (Anh)
Bà nói thật không, bà có lừa tôi không?
Charlotte (Cô)
“Thôi thì cứ cưới cậu ấy về rồi bắt cậu ấy làm cu li, dọn nhà, giặt đồ, nấu ăn cũng ổn.”
Charlotte (Cô)
“Còn hơn đi yêu mấy người đểu cáng để rồi mọc sừng chi chít trên đầu.”
Engfa (Anh)
*Nhìn Charlotte*
Charlotte (Cô)
Tôi hứa sẽ chịu trách nhiệm.
Charlotte (Cô)
Còn bây giờ thả chân tôi ra, tôi về nói ba mẹ chọn ngày lành tháng tốt mà tổ chức đám cưới, được không?
Engfa (Anh)
*Gật đầu lia lịa*
Engfa (Anh)
Bà hứa rồi đấy nhé?
Charlotte (Cô)
Ừm tôi hứa…
Charlotte (Cô)
*Ngồi dậy mặc quần áo sau đó đi ra ngoài*
Engfa (Anh)
📞 Alo mẹ, chuẩn bị trầu cau để con cưới vợ…
Mẹ Engfa
📞 Bé Char nó chịu cưới con rồi hả?
Engfa (Anh)
📞 Dạ, cô ấy đồng ý rồi, thật không uổng công bao lâu nay con giả bê đê.
Mẹ Engfa
📞 Cái thằng…mau về đây để mẹ nói chuyện cho rõ, còn tính chuyện cưới hỏi.
Engfa (Anh)
📞 Dạ con gọi báo tin vui cho mẹ trước, con về ngay đây.
Mẹ Engfa
📞 Ừm, mẹ cúp máy nhé?
Chương 2
Charlotte (Cô)
Con có chuyện muốn thưa với ba mẹ.
Charlotte (Cô)
Con…con và Engfa dự định sẽ lấy nhau, mong ba mẹ tác hợp cho bọn con…
Gương mặt ông bà từ ngạc nhiên trở nên vui mừng.
Mẹ Charlotte
Ba mẹ biết thằng bé đã lâu, con gã cho nó cũng tốt, sẽ không chịu thiệt thòi.
Charlotte (Cô)
*Cười sượng*
Charlotte (Cô)
“Ba mẹ ơi, con rể hai người là bê đê đó”
Trước đám cưới một tuần, cả hai cùng đi đăng kí kết hôn.
Công chứng viên
*Đưa tờ giấy chứng nhận kết hôn cho cả hai*
Công chứng viên
Anh Engfa Waraha và chị Charlotte Austin chính thức trở thành vợ chồng, được pháp luật công nhận và bảo vệ.
Engfa (Anh)
*Cầm tờ giấy lên*
Sau đó cả hai cùng nhau ra về.
Engfa (Anh)
*Trong lòng phấn khởi*
Engfa (Anh)
Bà đừng nói với tôi là bà hối hận đó nha.
Charlotte (Cô)
Ờ...à không, tôi làm gì hối hận chứ.
Engfa (Anh)
*Rưng rưng nhìn Charlotte*
Charlotte (Cô)
“Cái mặt trông thương chết đi được, chẳng biết mình lấy chồng hay lấy vợ nữa.”
Charlotte (Cô)
*Ôm Engfa vỗ về*
Charlotte (Cô)
Tôi không có hối hận, ông đừng có mà khóc nhè đấy.
Engfa (Anh)
*Dụi mặt vào cổ Charlotte*
Engfa (Anh)
Bà hôn tôi một cái tôi mới tin.
Charlotte (Cô)
“Dù sao người này cũng là chồng mình mà.”
Charlotte (Cô)
*Nhón chân hôn lên môi Engfa*
Engfa (Anh)
“Thật muốn đè em xuống hôn chết em luôn.”
Đám cưới diễn ra tuy đơn giản nhưng ấm áp, nhận được vô số lời chúc phúc từ họ hàng hai bên.
Đêm tân hôn, hai người cùng ngồi trên chiếc giường lớn mà bối rối nhìn nhau.
Engfa (Anh)
Hay là tôi trải nệm ngủ dưới đất, bà ngủ trên giường đi.
Charlotte (Cô)
Hôm nay ông men thế cơ à?
Engfa (Anh)
Không muốn cũng phải men thôi, bà là vợ tôi mà, sao tôi nỡ để bà ngủ dưới đất.
Charlotte (Cô)
Haha…ông có ngại không?
Charlotte (Cô)
Lên giường ngủ với tôi nè.
Engfa (Anh)
*Mừng trong lòng*
Engfa (Anh)
Vậy cũng được à?
Engfa (Anh)
Nhưng mà ai ngủ cùng tôi, tôi sẽ ôm người đó đấy.
Charlotte (Cô)
Được được, tôi cho ông ôm.
Engfa (Anh)
*Leo lên giường nằm cô Charlotte cứng ngắt*
Charlotte (Cô)
*Lắc đầu cười*
Engfa (Anh)
“Anh xin lỗi, nhưng em bị lừa rồi vợ ơi”
Charlotte (Cô)
Từ hôm đó đến nay...hơn hai tháng rồi... bà dì chưa đến thăm...
Engfa (Anh)
*Mặt đăm chiêu*
Engfa (Anh)
“Mình sắp được làm ba rồi sao?”
Charlotte (Cô)
Lỡ tôi có thật...ông không thích à?
Charlotte (Cô)
“Nếu cậu ấy không thích cũng là đều dễ hiểu, một tiểu mĩ thụ làm sao chấp nhận được việc mình sắp là ba.”
Engfa (Anh)
Không có, tôi chỉ đang nghĩ, nếu có con rồi thì tôi làm mẹ hay bà làm mẹ?
Charlotte (Cô)
Tôi với ông ai là vợ?
Charlotte (Cô)
Vậy đứa nhỏ gọi người vợ là gì?
Engfa (Anh)
À vậy bà là mẹ, tôi là ba.
Engfa (Anh)
Mà bà nhớ sinh con gái đấy nhé, sau này tôi dạy con cách thêu thùa may vá.
Engfa (Anh)
Mấy thằng con trai nghịch lắm, không đáng yêu như con gái đâu.
Charlotte (Cô)
“Chồng ơi là chồng.”
Engfa (Anh)
Khuya rồi, bà ngủ đi, ngày mai tôi chở bà đến bệnh viện kiểm tra.
Charlotte (Cô)
*Ấm áp trong lòng*
Charlotte (Cô)
“Nếu ông là một người đàn ông thực thụ, có lẽ ông sẽ là một người chồng, người ba tốt, có lẽ tôi cũng sẽ yêu ông.”
Charlotte (Cô)
Hôm nay không ôm tôi ngủ à?
Engfa (Anh)
Không, tôi sợ ôm bà chặt quá ảnh hưởng tới con.
Charlotte (Cô)
*Cười rồi từ từ chìm vào giấc ngủ*
Engfa (Anh)
*Đưa tay xoa bụng Charlotte*
Engfa (Anh)
“Anh thật sự mong em có thai, như vậy cuộc sống sau này của anh và em mới được đảm bảo, con sẽ là cầu nối cho tình yêu của ba và mẹ nó.”
Sau khi nhận lấy kết quả từ bệnh viện, thật sự Charlotte đã có thai.
Engfa (Anh)
*Kìm nén niềm vui*
Engfa (Anh)
Không ngờ tôi bị bê đê mà vẫn có con được.
Charlotte (Cô)
Muốn ăn đấm không?
Charlotte (Cô)
Ông bị bê đê chứ tinh trùng có khuyết tật đâu mà không có con được.
Engfa (Anh)
À à…tại tôi bất ngờ quá…
Charlotte (Cô)
*Lườm Engfa*
Engfa (Anh)
*Dìu Charlotte ra ngoài*
Engfa (Anh)
Nào nào đi về nhà thôi…
Charlotte (Cô)
Để tôi tự đi được, bụng còn chưa nhô, đỡ đỡ cái gì.
Engfa (Anh)
Cái bà này sao mà hung dữ…
Charlotte (Cô)
Ông rót cho tôi cốc nước với.
Mẹ Engfa
Mau rót cho Charlotte li nước…
Engfa (Anh)
*Lật đật chạy đi rót nước*
Engfa (Anh)
Nước nè bà uống đi.
Mẹ Engfa
Hai đứa đã lấy nhau sao còn xưng ông tôi, bà tôi như thời còn đi học vậy?
Mẹ Engfa
Mẹ thấy nên đổi cách xưng hô đi.
Engfa (Anh)
Dạ từ giờ tụi con sẽ đổi cách xưng hô.
Engfa (Anh)
*Quay sang nháy mắt với Charlotte*
Engfa (Anh)
Được không vợ?
Engfa (Anh)
*Mát ruột mát gan*
Engfa (Anh)
“Đúng là mẹ yêu của con quá tâm lý*
Mẹ Engfa
Bây giờ con có thai rồi, con nên nghĩ việc ở nhà dưỡng thai đi, khi nào sinh con xong thì đi làm lại.
Charlotte (Cô)
Công việc của con không có cực khổ gì đâu mẹ.
Charlotte (Cô)
Chỉ là ngồi văn phòng, bấm máy tính còn có máy lạnh mát mẻ lắm.
Charlotte (Cô)
Khi nào gần sinh con sẽ nghỉ, con nghe mẹ con kể ngày xưa lúc bà ngoại có thai mẹ con còn phải ra đồng cấy lúa mà.
Mẹ Engfa
Sao lại so sánh thời xưa với thời nay, con ngày ngày ngồi gần máy tính, không sợ bức xạ ảnh hướng tới cái thai sao?
Mẹ Engfa
Nhà này không giàu có gì, nhưng đủ điều kiện để lo cho con dâu và cháu nội.
Mẹ Engfa
Con nghe lời mẹ, ở nhà dưỡng thai, bao giờ sinh cháu thì cứ giao cho mẹ rồi đi làm.
Mẹ Engfa
Mày nói vài câu đi, sao mày vô tâm thế?
Mẹ Engfa
Tính để vợ mày vác cái bụng bầu đi làm à?
Engfa (Anh)
Đúng đó vợ, em đừng đi làm.
Engfa (Anh)
Ở nhà, anh nuôi được hai mẹ con mà, để bà nội chăm sóc anh an tâm hơn.
Charlotte (Cô)
Dạ cũng được, ngày mai con đến cơ quan xin nghỉ rồi thu xếp công việc.
Charlotte (Cô)
“Mình cảm thấy giờ mình là người hạnh phúc nhất thế gian.”
Charlotte (Cô)
“Lấy cậu ấy rồi cũng rất tốt, có mẹ chồng yêu thương như mẹ ruột, có chồng chu đáo, còn có cả đứa con sắp đến với thế giới này của mình, à không, của tụi mình.”
Chương 3
Engfa (Anh)
*Ngồi làm việc trên máy tính*
Charlotte (Cô)
*Ngồi trên giường*
Engfa (Anh)
Trễ rồi đó…bà ngủ đi.
Charlotte (Cô)
*Ngoắc Engfa*
Charlotte (Cô)
Lại đây ngủ…tôi gác chân với…
Engfa (Anh)
Bà ngủ trước đi, tôi làm nốt cái này đã.
Charlotte (Cô)
Con nó phải gác thì nó mới chịu ngủ, tôi mới được ngủ…đây đây nó đang đạp tôi đây này.
Engfa (Anh)
Rồi rồi…con gác cơ đấy…mẹ nó chả làm gì.
Engfa (Anh)
*Đi lại giường nằm*
Charlotte (Cô)
*Gác chân lên người Engfa*
Engfa (Anh)
*Xoa bụng Charlotte*
Engfa (Anh)
Mẹ của con tôi bà ơi…
Engfa (Anh)
Thèm cái gì nữa à?
Charlotte (Cô)
Chả biết thèm cái gì nữa?
Charlotte (Cô)
Cứ muôn ăn vậy thôi…
Engfa (Anh)
Thèm cái gì thì nghĩ ra cho sớm…để người ta còn đi kiếm mua cho.
Charlotte (Cô)
Con ông tự nhiên nó thèm bất chợt làm sao tôi biết được.
Engfa (Anh)
Rồi rồi…con thèm…
Charlotte (Cô)
*Nhắm mắt lim dim*
Charlotte (Cô)
Muốn đi vệ sinh…
Engfa (Anh)
Ờ…*dìu Charlotte vào phòng tắm*
Engfa (Anh)
*Dìu Charlotte về giường*
Charlotte (Cô)
*Nằm cựa mình*
Engfa (Anh)
Sao vậy, con đạp khó ngủ hả?
Engfa (Anh)
*Xoa bụng Charlotte*
Charlotte (Cô)
Thèm…nước mía…
Engfa (Anh)
Thôi ráng ngủ nha…mai tôi mua cho bà uống…
Charlotte (Cô)
Con thèm mà…
Engfa (Anh)
Giờ này người ta dọn hết rồi, uống nước cam nha.
Charlotte (Cô)
Thôi thì uống nước cam…
Engfa (Anh)
Ừm để tôi xuống pha…
Charlotte (Cô)
Thèm ăn phở…
Engfa (Anh)
*Cốc đầu Charlotte*
Engfa (Anh)
Nằm xuống đợi tôi…
Engfa (Anh)
*Mặc áo khoác đi ra ngoài*
Engfa (Anh)
*Bưng tô phở và li nước cam vào phòng*
Engfa (Anh)
Nào ra bàn ăn đi…
Charlotte (Cô)
Sao lâu thế?
Charlotte (Cô)
Sắp hết thèm rồi…
Engfa (Anh)
Nè nha…phải đi tìm ở xa mới có chỗ bán, về còn phải pha nước cam cho bà.
Charlotte (Cô)
Ăn chứ…phải ăn chứ…
Charlotte (Cô)
Thôi đưa đây đi, vừa ăn vừa thổi ăn cho ngon.
Engfa (Anh)
Ăn lẹ đi rồi đi ngủ.
Charlotte (Cô)
Cảm ơn ông nha.
Engfa (Anh)
*Bước vào nhà*
Engfa (Anh)
Chào mẹ con mới về…
Mẹ Engfa
Về rồi à, vào phòng mẹ nói chuyện một chút.
Charlotte (Cô)
*Đi rót hai li nước đi lại trước phòng*
Mẹ Engfa
Mày tính lừa con bé đến bao giờ?
Charlotte (Cô)
“Lừa? Ông có chuyện gì lừa dối tôi sao?”
Engfa (Anh)
Con tính đợi cô ấy sinh xong hẳn nói, con sợ cô ấy kích động ảnh hưởng tới đứa con trong bụng.
Charlotte (Cô)
“Chuyện gì lại nghiêm trọng như vậy?”
Mẹ Engfa
Tùy mày đấy, mà mẹ thấy cái chuyện mày giả bê đê sao có thể giấu lâu tới như vậy?
Engfa (Anh)
*Vội chạy ra ngoài*
Charlotte (Cô)
*Đứng chết trân*
Charlotte (Cô)
Đừng…đừng gọi tên tôi…
Charlotte (Cô)
*Bỏ chạy ra ngoài*
Charlotte (Cô)
“Ông lừa tôi hơn mười năm nay, sao có thể, ông rốt cuộc là có mục đích gì?”
Charlotte (Cô)
*Ngã xuống đất*
Engfa (Anh)
Charlotte…*chạy lại đỡ cô*
Charlotte (Cô)
Làm ơn, cứu con tôi, cứu con tôi...tôi đau lắm...
Mẹ Engfa
Mau, lấy xe đưa con bé đến bệnh viện.
Engfa (Anh)
*Bế Charlotte ra xe*
Engfa (Anh)
*Bế Charlotte vào phòng cấp cứu*
Engfa (Anh)
Xin bác sĩ cứu vợ tôi, cứu con tôi với…
Bác sĩ
Phiền người nhà bệnh nhận ở ngoài đợi.
Bác sĩ
Giữ mẹ hay giữ đứa bé?
Tiếng tim Engfa đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Charlotte (Cô)
*Vỗ nhẹ mặt Engfa*
Charlotte (Cô)
Nè, làm sao vậy, Engfa dậy đi…
Engfa (Anh)
*Ngồi bật dậy*
Charlotte (Cô)
*Lau mồ hôi trên trán Engfa*
Charlotte (Cô)
Sao vậy, thấy ác mộng hả?
Engfa (Anh)
*Ôm chặt Charlotte*
Engfa (Anh)
Anh xin lỗi, anh sai rồi, anh sai rồi…
Charlotte (Cô)
*Vuốt vuốt lưng Engfa*
Charlotte (Cô)
Không sao, ác mộng thôi mà, ác mộng sẽ trái với cuộc sống, không sao...
Engfa (Anh)
Tôi xin lỗi, làm bà thức giấc rồi.
Charlotte (Cô)
Không sao, chỉ mới 2 giờ thôi, ngủ đi.
Charlotte (Cô)
Ngoan, nghe lời tôi ngủ tiếp đi.
Charlotte (Cô)
*Vòng tay ôm lấy Engfa từ từ ngủ thiếp đi*
Engfa (Anh)
“Nếu em biết được sự thật liệu có phản ứng mạnh mẽ như thế không?”
Engfa (Anh)
*Xoa bụng Charlotte*
Engfa (Anh)
“Con gái, ba phải làm sao đây?”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play