[Rhycap] Gọi Cậu Xưng Mợ
1. Gặp gỡ
_Thủ Đô Hà Nội khoảng năm 1945 đến năm 1950_
Hoàng Đức Duy - con trai duy nhất của dòng họ Hoàng. Một gia tộc vững mạnh, giàu có và đặc biệt nghiêm khắc. Nghe nói tổ tiên làm ăn khấm khá nên để lại cho đời sau được chút gọi là của cải.
Nhắc đến Nhà họ Hoàng ai cũng phải khẽ rùng mình. Có thể kể đến vụ án năm đó, vì có con ngoài ý muốn mà người con gái ruột bị cạo đầu bôi vôi thả trôi sông. Đến giờ cũng không một ai biết đến tung tích cô con gái ấy.
Hoàng Đức Duy
Em làm ăn kiểu gì vậy hả? Đổ hết cả tách trà ra y tôi rồi
"Tiểu.. tiểu nhân xin lỗi, mong cậu thứ lỗi"
Bà cả Nhà họ Hoàng
Có cái chi vậy?
Hoàng Đức Duy
Nó làm đổ đồ lên người con
Em với vẻ mặt cau có lẫn trong đó còn có chút bất lực vì bộ y phục mới đặt may.
Bà cả Nhà họ Hoàng
Có vậy cũng làm quá
Bà cả Nhà họ Hoàng
Để bu đặt cho mi bộ khác
Bà cả Nhà họ Hoàng
Nhưng cái chi nửa?
Bà cả Nhà họ Hoàng
Mi bớt mặt sưng mày xỉa lại
Bà cả Nhà họ Hoàng
Kẻo sau này có ma nó theo
Hoàng Đức Duy
Vâng thưa bu
Ông cả Nhà họ Hoàng
Có cái chi mà suốt ngày mợ với mi ầm ầm lên vậy?
Bà cả Nhà họ Hoàng
Cậu xem có mỗi việc con nô nó làm đổ trà ra y thôi mà mặt như đâm lê
Ông cả Nhà họ Hoàng
Giời ạ, con nô nó làm đổ trà thì đuổi nó đi rồi ra chợ mua đứa khác về
Ông cả Nhà họ Hoàng
Cái gia này không lúc nào yên ổn
Hoàng Đức Duy
Nhưng mà thầy à bộ y phục con mới đặt may về..
Ông cả Nhà họ Hoàng
Nhà họ Hoàng thiếu tiền à? Bẩn thì đặt bộ mới đi
Ông cả Nhà họ Hoàng
Mợ ra chợ tìm cho nó đứa nào mới về đây
Bà cả Nhà họ Hoàng
Vâng thưa cậu
_Chợ huyện_
(khu chuyên bán nô bọc)
Bà cả đi khắp chợ chọn người nhưng mãi chả chọn được ai. Đang lúc định về gia, bà gặp một cậu trai. Nhìn thoáng có vẻ chạc tuổi con bà - thằng Duy. Nhưng nhìn đi nhìn lại bà cũng không thấy nó giống thằng Duy nhà bà. Cùng tuổi nhưng nhìn khuôn mặt nó mà xem, thật thương.
Nó lủi thủi một góc trong con hẻm nhỏ đối diện chợ. Có lẽ, không nơi nương tựa...
Đột nhiên, một gã có vẻ hình bợm trợn tiến lại chỗ nó đang ngồi, một tay lôi xềnh xệch nó đi. Miệng lưỡi tuôn ra những câu chua xót
"Không có gia thì đi với ta, ta bán để người ta mua làm nô chả sướng. Hay ngươi muốn chết đói rồi để ruồi gặm nhắm xác ngươi"
Nó phản kháng nhưng cũng vô ích. Thân xác thì gầy gò, mặt lại xanh sao, giữ được cái hồn là may.
Bà cả Nhà họ Hoàng
Ê lão kia!
Bà hét lên tiếng vang trời. Vội vã chạy lại chỗ hắn.
Bà cả Nhà họ Hoàng
Lão làm gì vậy hả?
Bà cả Nhà họ Hoàng
Đừng để ta báo quan tội lão bắt ép người nhé
"Thì sao, lão đây chả sợ. Có tiền là được"
Thật vậy, ở cái xã hội ấy thì tiền là trên hết. Vì tiền là mạng, mất tiền..mất mạng.
Bà cả Nhà họ Hoàng
Tôi mua nó, mau báo giá rồi thả nó ra
" Bà muốn bao nhiêu tôi lấy bằng đấy"
Bà cả Nhà họ Hoàng
//Đưa tiền//
Bà cả Nhà họ Hoàng
Lão thả nó ra nhanh!
Cuối cùng, lão cũng buông tha cho thân xác bé nhỏ ấy. Còn linh hồn thì chẳng biết liệu đã được buông ra chưa hay vẫn nằm trong tay người khác.
Bà cả Nhà họ Hoàng
Nhà mi tên gì?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bà cả Nhà họ Hoàng
Ngươi có một mình thôi sao?
Bà cả Nhà họ Hoàng
Về làm nô cho nhà ta, ta không bạc mi
Cứ thế, họ bước về nhà trên con đường thô nát. Chân bà đã ê ẩm cả dù đi giầy. Nhìn lại chân hắn, hắn đi chân chần. Nhưng hắn đã như vậy bao năm nay rồi, chắc đã quen.
Bà cả Nhà họ Hoàng
Cậu ơi, ra xem tôi mới mua gì này
Bà cả Nhà họ Hoàng
Thằng Duy! Có quà cho mi này
Bà cả với vẻ hớn hở, nụ cười rạng rỡ khoe món đồ mới mua.
Ông cả Nhà họ Hoàng
Mợ rước ai về vậy? Nhìn mặt mũi lấm lem cả
Bà cả Nhà họ Hoàng
Thằng nô mới
Bà cả Nhà họ Hoàng
Từ giờ mi hầu nó nhé? //chỉ Duy//
Em vừa mới ra. Ánh mắt của em nhìn chằm chằm vào hắn. Dù lấm lem bùn đất nhưng không thể phủ nhận, hắn rất đẹp. Nét đẹp của sự buồn bã, cô độc..
Duy say mê hắn ngay từ cái chạm mắt. Em đã tự nhủ không được tương tư hắn vì chuyện con trai duy nhất nhà họ Hoàng thích thằng nô bọc thì còn ra thể thống gì nữa, mặt mũi thầy bu em để đâu?
Nhưng tình yêu mà, ai ngăn được đây? Ánh mắt đó là lí do em không thể từ bỏ hắn dẫu không biết ngày tháng sau này sẽ sống sao.
PeiiAnn Đâyy
Truyện đầu tiên của tui mong các cậu ủng hộ ạaaa.
PeiiAnn Đâyy
Cho tui một tim nhé 💗
2. Lỡ yêu
Mới đó đã được hơn một tháng hắn làm cho nhà em. Sự chăm chỉ của hắn khiến ai cũng ưng.
Nguyễn Quang Anh
Cậu gọi nô có chi ạ?
Hoàng Đức Duy
Tặng ngươi //đưa đồ//
Đó là một chiếc áo được dệt tơ tằm. Nó đắt tiền, nhưng với em cũng chỉ là một hát cát nhỏ. Đông đã tới, người hắn lại chỉ có cái áo mỏng manh, nâu sờn, chân lại không dép guốc gì. Em thương, nên dép em bảo hắn lấy đôi cũ của em mà đi tại sợ thầy em nói. Còn áo ấm, có em tặng.
Nguyễn Quang Anh
Cậu.. cậu
Nguyễn Quang Anh
Nô không dám nhận ạ
Đôi tay đã lạnh cóng khô dáp, thân thể thì run lên từng đợt ấy vậy mà hắn cũng không nhận chiếc áo ấm em tặng. Phải chăng là kiêu? Không phải. Hắn là sợ, sợ lại một lần nữa em bị thầy em chất vấn như đôi dép em bảo hắn đi lần trước. Nhưng thầy chất vấn em chứ đâu làm gì hắn, sao hắn lại sợ và rụt rè đến vậy?
Hắn lỡ đem tâm trí này đặt lên em rồi.
Nguyễn Quang Anh
Cậu không sợ Ông chửi ạ?
Hoàng Đức Duy
Không sao đâu mà. Cứ bảo là áo ta mặc chật nên cho ngươi
Lúc này hắn mới dám nhận áo em tặng.
Hắn lỡ yêu em. Bản thân hắn cũng không biết hắn yêu em từ bao giờ. Hắn chỉ biết hắn yêu cách em cười, yêu cách em ấm áp, yêu cách em quan tâm, yêu cách em luôn tỏ ra mình ổn để không ai phải lo lắng dù trong tâm em đã chết đi vài phần.
Hắn muốn tránh mặt em, để thứ tình yêu ấy không được sinh sôi nảy nở. Nhưng thật khó. Vì hắn là nô của em, nhưng lí do lớn nhất vẫn là hắn không nỡ xa em, không nỡ xa nụ cười tựa ánh nắng mùa hạ, dù gay gắt nhưng lại xuyến xao, hoài niệm.
Em gọi hắn lại ngay khi hắn định quay lưng đi vì công việc còn đang dang dở khi nãy.
Nguyễn Quang Anh
Có cái chi nửa ạ?
Hoàng Đức Duy
Đừng xưng vậy nữa được không?
Nguyễn Quang Anh
Nhưng nô là người làm cho cậu, cậu là cậu chủ, không thể xưng hô quá phận..
Hoàng Đức Duy
Nhưng như vậy thật rất xa lạ
Em và hắn rơi vào trầm tư hồi lâu vì cũng chẳng ai muốn gọi vậy với người mình thương. Nhưng biết sao giờ, bánh răng số phận đưa đẩy em và hắn ra xa nhau quá. Một người thân phận cao quý, thanh cao. Một người không danh không phận. Thử hỏi thứ tình yêu ấy sẽ đi về đâu?
Hoàng Đức Duy
Gọi cậu xưng tôi
Nguyễn Quang Anh
Dạ. Nhưng cậu thì sao
Hoàng Đức Duy
Ta bé hơn 2 tuổi nên..
Hoàng Đức Duy
Gọi cậu xưng em
Nguyễn Quang Anh
Vậy không được đâu, Ông Bà mà biết sẽ lớn chuyện mất
Hoàng Đức Duy
Không sao cả
Hoàng Đức Duy
Mình chỉ gọi khi có 2 ta
Nhận được lời đồng ý, em cười tươi lắm. Nụ cười hớn hở, vui vẻ ấy tựa vệt nắng xuyên qua các tán cây. Vừa yên bình vừa xao xuyến.
Bà cả Nhà họ Hoàng
Dạ, cậu gọi có chi vậy?
Ông cả Nhà họ Hoàng
Thằng Duy dạo này lạ lắm
Bà cả Nhà họ Hoàng
Lạ là lạ thế nào? Cậu nói em nghe xem
Ông cả Nhà họ Hoàng
Nó đưa dôi dép cũ cho thằng nô nó đi
Ông cả Nhà họ Hoàng
Nay tôi thấy còn tặng cả dệt tơ tằm. Sao tự nhiên nó lại quan tâm nô bọc vậy nhỉ?
Bà cả Nhà họ Hoàng
Hay... Nó mến thằng nô rồi hả cậu?
Ông cả Nhà họ Hoàng
Ấy chết, vậy không được. Còn ra thể thống gì nữa
Ông gập cây quạt đang phe phẩy cái mạnh. Đâu đó còn ánh lên vẻ tức giận.
Cũng phải, Duy là đứa con trai duy nhất Nhà họ Hoàng. Vợ lẽ của ông cũng chỉ toàn sinh ra con gái. Nên việc đứa con trai duy nhất Nhà họ Hoàng thầm mến thằng nô của nó chả khác nào vả vào mặt Ông Bà.
3. Hắn cười rồi
Ông cả Nhà họ Hoàng
Ngươi nhớ những lời ta dặn chưa?
Bà cả Nhà họ Hoàng
Cậu đang nói chuyện với ai mà thầm kín vậy?
Bà cả giọng điệu nhẹ nhàng nở nụ cười mỉm bước vào. Ông thấy vậy cũng kêu người lui ra, dường như muốn che dấu điều gì đó.
Ông cả Nhà họ Hoàng
Tôi bàn chuyện linh tinh ở quán thôi
Bà cả Nhà họ Hoàng
Quán vải lại làm sao à cậu? Tôi mới nhập xấp vải mới về chắc lại có chuyện gì rồi
Bà thở dài một tiếng. Tiếng thở ấy dù khẽ nhưng chắc ai cũng nhận ra có chút bất lực.
Ông cả Nhà họ Hoàng
À.. ừ //ấp úng//
Ông cả Nhà họ Hoàng
Thợ may không quen nên làm hỏng một xấp
Bà lộ ra vẻ buồn bã vì có lẽ chuyện này cũng không phải lần đầu. Những lần trước vải mới về cũng đều xảy ra điều tương tự.
Em vội vã chạy lại phía hắn.
Hắn quay lại nhìn em. Cái nhìn dịu dàng ấy chỉ dành cho riêng em.
Hoàng Đức Duy
Tối nay chợ mở hội, cậu đi với em nhé?
Em hồi hộp chờ câu trả lời từ hắn.
Nguyễn Quang Anh
Nhưng tôi còn việc gia, Ông mới giao
Nguyễn Quang Anh
Sợ không kịp tối nay
Tinh thần em rất nhanh sụp đổ. Cả 2 lại một lần nữa rơi vào khoảng lặng.
Hoàng Đức Duy
Hay em giúp cậu làm nhé?
Nguyễn Quang Anh
Ấy, vậy sao được
Nguyễn Quang Anh
Ông sẽ lại chửi cậu mất
Hoàng Đức Duy
Không sao đâu mà, mấy chuyện này em làm được
Hoàng Đức Duy
Vả lại thầy em cũng không có đây sao mà biết được
Em hớn hả giật lấy cây chổi trong tay hắn rồi chạy đi quét sân.
Nhìn dáng vẻ cỏn con tung tăng chạy đi làm việc để được đi chơi như đứa con nít, hắn lại càng yêu em hơn.
Nguyễn Quang Anh
Cậu! Cậu sao vậy? //hốt hoảng chạy lại//
Hoàng Đức Duy
Aaaa... hức.. hức
Hoàng Đức Duy
Em...ngã //khóc lớn//
Nguyễn Quang Anh
Để tôi đỡ cậu dậy //đỡ em//
Hoàng Đức Duy
Hức... hức đau //mếu//
Em trưng ra bộ mặt méo mó khiến hắn không nhịn được cười. Và... đây cũng là nụ cười đầu tiên trong đời hắn.
Nguyễn Quang Anh
Đâu cậu đứng lên tôi xem nào //cười nhẹ//
Hoàng Đức Duy
Hả? Cậu... cậu
Nguyễn Quang Anh
Tôi.. tôi làm sao?
Hoàng Đức Duy
Cậu cười rồi! Aaa cậu cười rồi, cậu cười với em rồi
Cứ thế em rời vòng tay hắn rồi chạy nhảy quanh sân. Bỏ quên mất chuyện mình ngã vừa xong.
Hắn cũng vì thế mà cười lớn hơn.
Nguyễn Quang Anh
"Rõ là vừa kêu đau"
Hoàng Đức Duy
Hả? Cậu bảo gì? //ngơ ngác//
Nguyễn Quang Anh
Có người theo dõi chúng ta
Hoàng Đức Duy
Đâu? Làm gì thấy ai đâu? Cậu lừa em
Nguyễn Quang Anh
Không, tôi không lừa cậu
Em giận dỗi khoanh tay, phồng má chu môi.
Hoàng Đức Duy
Cậu...cậu làm gì vậy?
Em ngơ ngác, đứng chôn chân tại chỗ, mắt mở to ngạc nhiên.
Vì... hắn vừa hôn vào môi em.
Hắn không kìm chế nổi khi em vừa phồng má lại còn chu chu môi. Hắn đánh liều một phen hôn em.
Nguyễn Quang Anh
Tôi...tôi
Nguyễn Quang Anh
Tôi đi làm việc đây, kẻo không xong tối lại không được đi chơi với cậu
Hoàng Đức Duy
Nè! Cậu nói gì đi chứ
Hoàng Đức Duy
Nè! Quang Anh
Hoàng Đức Duy
có phải cậu vừa hôn em đúng không?
Nguyễn Quang Anh
Tôi không biết
Cứ thế, hai thân ảnh nô đùa với nhau dưới ánh chiều tà. Hoàng hôn cũng vừa buông dưới sân nhà. Em vui vẻ trêu hắn, hắn ngại ngùng né tránh. Nhưng cả hai không ai giấu được nụ cười trên môi.
Khung cảnh ấy thật đẹp, đẹp đến lưu luyến mãi. Nhưng, liệu nó sẽ diễn ra mãi mãi hay cũng chỉ là một thoáng nhất thời?
Hoàng Đức Duy
Thầy bu ơi, con đi chợ nhé, nay chợ mở hội lớn
Bà cả Nhà họ Hoàng
Ừ đi đi, mi đi cẩn thận nhé
Bà cả Nhà họ Hoàng
Nay Ông đi tiếp mấy lão Tây chắc muộn mới về
Bà cả Nhà họ Hoàng
À mà dẫn thằng nô đi theo nhé, mi đi một mình ta không yên tâm
Hoàng Đức Duy
Vâng thưa bu
Hoàng Đức Duy
Quang Anh! Đi qua bên kia đi
Cứ thế em dẫn hắn đi qua khắp ngõ ngách, qua từng gian hàng, xem từng trò chơi.
Nụ cười cứ thế hiện hữu. Hắn tự nghĩ muốn em là của riêng mình, hắn thật ích kỉ nhưng thứ tình yêu không nên có đã trói chặt hắn lại với em. Hắn yêu em, nhưng không yêu cách em vì hắn mà chịu tội khi thầy em tra hỏi.
Phiên hội chợ cứ thế diễn ra. Em và hắn dạo qua hết tất cả. Em vui lắm, vui vì được ăn đồ ngon, vui vì được xem biểu diễn và hơn hết em vui vì người cùng em làm mọi việc là hắn - nô của em.
Hoàng Đức Duy
Cậu ơi, nay cậu có vui không?
Nguyễn Quang Anh
Có, còn Duy?
Hoàng Đức Duy
Vui vì được nhìn thấy cậu cười thật nhiều
Quả thật vậy. Nay hắn cười rất nhiều. Nụ cười của sự hạnh phúc. Có lẽ chưa bao giờ tâm trạng hắn tốt như vậy.
Hai người cứ vui vẻ bên nhau nhưng đâu biết nãy giờ đều có một người đi theo chứng kiến hết. Có lẽ, ngày tháng sau này sẽ vất vả rồi..
Download MangaToon APP on App Store and Google Play