Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Forbidden Chapters… [Jilix/Hyunlix?]

The Weight of Expectations

Tác giả sắp sủi
Tác giả sắp sủi
Hei
Tác giả sắp sủi
Tác giả sắp sủi
Toi day
----------
Toys
Yongbok lúc đó 5 tuổi
Lee Yongbok
Lee Yongbok
Mẹ ơiii
Bà Lee
Bà Lee
Sao con?
Lee Yongbok
Lee Yongbok
Mua cho con cái kia được hongg? 🥺🥺 //chỉ tay về phía máy bay đồ chơi//
Bà Lee
Bà Lee
//nhìn//
Bà Lee
Bà Lee
//lắc đầu// Không con
Lee Yongbok
Lee Yongbok
Ơ
Bà Lee
Bà Lee
Khi nào con lớn, nếu con học giỏi thì con sẽ tự kiếm ra tiền để mua những thứ con thích
Bà Lee
Bà Lee
Bố mẹ đã đầu tư cho con đi học để sau này có nhiều tiền đấy
Bà Lee
Bà Lee
Vì vậy hãy biết ơn bố mẹ
Bà Lee
Bà Lee
Đừng đòi hỏi
Lee Yongbok
Lee Yongbok
//buồn// .....Vâng...
9 tuổi
Lee Yongbok
Lee Yongbok
Bố
Ông Lee
Ông Lee
Hửm?
Lee Yongbok
Lee Yongbok
Sao bố bảo hnay bố cho con đi xem phim mà
Ông Lee
Ông Lee
Nhưng hnay con có buổi học lập trình mà
Ông Lee
Ông Lee
Làm sao nghỉ dc?
Ông Lee
Ông Lee
Con phải nghĩ cho tương lai của mình chứ
Ông Lee
Ông Lee
Suốt ngày đua đòi đi ăn đi chơi thì tương lai không có đâu con ạ
Lee Yongbok
Lee Yongbok
Nhưng...
Ông Lee
Ông Lee
Đi học nhanh đi
Ông Lee
Ông Lee
Đến giờ r đấy
Ông Lee
Ông Lee
Ông quản gia đứng nhoài chờ r kìa
Ông Lee
Ông Lee
Đừng để ông chờ mãi như thế
Ông Lee
Ông Lee
Phải biết tôn trọng ng lớn chứ
Lee Yongbok
Lee Yongbok
//đi ra ngoài xe// ....chào bố con đi học...
11 tuổi
Lee Yongbok
Lee Yongbok
Bố mẹ ơiiiii! //hớn hở//
Bà Lee
Bà Lee
Sao?
Ông Lee
Ông Lee
Gì mà ồn vậy?
Lee Yongbok
Lee Yongbok
Con- con đỗ vào trường chuyên rồi nè!! //đưa tờ giấy tuyển sinh//
Bà Lee
Bà Lee
Đâu!? //cầm lấy//
Bà Lee
Bà Lee
......
Ông Lee
Ông Lee
....
Lee Yongbok
Lee Yongbok
S-sao vậy ạ?
Ông Lee
Ông Lee
Sao con chỉ được có 25,75/30 thôi vậy?
Lee Yongbok
Lee Yongbok
Nh-nhưng
Bà Lee
Bà Lee
Bố mẹ cho con học hành mà giờ điểm thấp thế này à?
Ông Lee
Ông Lee
Thủ khoa chỉ đến 28,75
Ông Lee
Ông Lee
Nếu con cố gắng thì sẽ trở thành thủ khoa rồi
Bà Lee
Bà Lee
Con làm bài kiểu gì mà sơ ý thế
Bà Lee
Bà Lee
Để mất cả đống điểm là ntn? //quát//
Lee Yongbok
Lee Yongbok
C-con....
Ông Lee
Ông Lee
TRẢ LỜI!
Lee Yongbok
Lee Yongbok
//khóc// C-con hức con xin lỗi
Bà Lee
Bà Lee
Bây h xin lỗi thì dc cái gì!?
Bà Lee
Bà Lee
Lo mà học hành cho đàng hoàng đi
Hai người rời đi để em ở lại
Em đứng lặng giữa căn phòng ngập trong ánh đèn mờ nhạt, hơi thở nặng nề như bị một tảng đá vô hình đè lên ngực. Đôi mắt em đỏ hoe, những giọt nước mắt mặn chát rơi xuống, lăn dài trên gương mặt vốn luôn giữ vẻ bình thản. Ngón tay em bấu chặt vào vạt áo, cố siết lấy chút gì đó để giữ bản thân không gục ngã.
Giáo trình, đề cương, những con số, những dòng chữ… tất cả xoay vòng trong đầu như một cơn bão không có lối thoát. Em đã cố gắng, cố gắng rất nhiều, nhưng vẫn cảm thấy mình chưa đủ tốt. Một tiếng nấc vô thức bật ra, nhanh chóng bị em cắn môi ngăn lại. Không được yếu đuối, không được phép gục ngã – ai cũng bảo thế. Nhưng vào khoảnh khắc này, Felix chỉ là một con người, đang đứng chênh vênh giữa kỳ vọng của cha mẹ và giới hạn của bản thân.
Vài năm sau
Bà Lee có thêm 1 đưa con gái
Em gái Yongbok
Em gái Yongbok
Anh hai
Lee Yongbok
Lee Yongbok
Sao nè //dịu dàng//
Em gái Yongbok
Em gái Yongbok
Em...
Em gái Yongbok
Em gái Yongbok
Em mệt quá...
Em gái Yongbok
Em gái Yongbok
Em không muốn học nữa
Em gái Yongbok
Em gái Yongbok
//khóc//
Felix như nhìn thấy mình trong quá khứ, cảm thấy thê thảm và tuyệt vọng như thế nào....
Lee Yongbok
Lee Yongbok
//ôm// Anh hiểu mà
Lee Yongbok
Lee Yongbok
Nín đi nhé
Lee Yongbok
Lee Yongbok
Dù có như thế nào anh vẫn thương em
Lee Yongbok
Lee Yongbok
Nên đừng buồn nữa nha
Em gái Yongbok
Em gái Yongbok
Hức vâng...
Ông Lee
Ông Lee
Lee Haeun!!!
Ông Lee
Ông Lee
Bước ra đây làm hết đống đề nâng cao cho bố chưa?!!
Em gái Yongbok
Em gái Yongbok
Con con //giọng run run//
Vài ngày sau
x/x/xxxx
"Anh trai của em, Em xin lỗi. Em biết khi anh đọc lá thư này, anh sẽ giận lắm. Anh sẽ tự trách mình, sẽ tìm mọi cách để nghĩ rằng anh đã bỏ sót điều gì đó, rằng nếu anh chú ý hơn, có lẽ em sẽ không đi đến bước này. Nhưng không phải đâu, anh ạ. Đừng trách bản thân, cũng đừng cố tìm một lý do nào khác. Vì sự thật là, em đã mệt mỏi đến mức chẳng còn đủ sức để chờ một ngày mai nào nữa. Anh cũng biết mà, đúng không? Chúng ta đã luôn như thế—sống trong một vòng lặp vô tận của bài tập, điểm số, kỳ vọng và những lời trách mắng. Họ bảo chúng ta phải giỏi hơn, phải cố gắng hơn, phải trở thành niềm tự hào của gia đình. Nhưng đến bao giờ mới là đủ? Đến bao giờ em mới có thể sống mà không cảm thấy mình như một cái xác không hồn, chỉ biết cắm đầu vào sách vở để đổi lấy sự công nhận tạm bợ? Anh đã luôn mạnh mẽ hơn em. Em biết anh cũng áp lực, cũng kiệt sức, nhưng anh vẫn cố gắng, vẫn nhẫn nhịn, vẫn gánh vác tất cả như một người anh trai tốt. Nhưng em thì không làm được, anh ạ. Em đã quá mệt để tiếp tục chạy theo một cuộc đua mà em chưa bao giờ muốn tham gia. Anh ơi, nếu có thể, anh hãy thoát khỏi nơi này. Hãy sống cho chính mình, dù chỉ một lần thôi. Em không muốn anh cũng biến mất như em, nhưng em cũng không muốn anh tiếp tục tồn tại như một chiếc bóng. Làm ơn, hãy hứa với em rằng anh sẽ sống. Không phải vì bố mẹ. Không phải vì ai khác. Mà vì chính anh. Tạm biệt anh, người duy nhất trên thế giới này em thực sự yêu quý."
Felix đứng lặng trước bàn học, đôi mắt dán chặt vào mảnh giấy run rẩy trong tay. Hàng chữ mực đen nhòe đi khi một giọt nước mắt rơi xuống, thấm vào từng nét bút mềm mại nhưng chất đầy nỗi tuyệt vọng. Cổ họng cậu nghẹn lại, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Cậu đọc lại từng chữ, từng câu, như thể không tin vào những gì đang diễn ra. Một cơn choáng váng tràn đến, khiến cậu chới với bám lấy mép bàn. Hơi thở dồn dập, tim đập loạn trong lồng ngực. Đây không phải là sự thật. Không thể nào. Nhưng lá thư trong tay cậu—lá thư của người em duy nhất—lại cứa vào tâm trí cậu một cách tàn nhẫn.
Ánh mắt Felix lướt qua căn phòng quen thuộc, nhưng giờ đây chỉ còn lại sự trống rỗng lạnh lẽo. Chồng sách vở vẫn ngay ngắn trên bàn, bài tập dang dở, bút vẫn còn mở nắp, như thể em ấy chỉ vừa rời đi một lát. Nhưng không. Em ấy sẽ không trở về nữa.
Bàn tay cậu siết chặt bức thư, những khớp ngón tay trắng bệch. Một tiếng nấc bật ra, vỡ vụn như chính tâm hồn cậu lúc này. Nỗi đau quặn thắt đến mức Felix cảm thấy mình không thể đứng vững. Cậu khuỵu xuống sàn, để mặc nước mắt rơi không kiểm soát.
Lee Yongbok
Lee Yongbok
Tại sao...?
Một câu hỏi thốt ra trong tuyệt vọng, nhưng chẳng ai trả lời. Chỉ có sự im lặng nặng nề bao trùm lấy cậu, nuốt chửng Felix vào bóng tối của sự mất mát không cách nào cứu vãn.
--------
Tác giả sắp sủi
Tác giả sắp sủi
Helu nhe
Tác giả sắp sủi
Tác giả sắp sủi
Nay tui cx buồn
Tác giả sắp sủi
Tác giả sắp sủi
Nên cho mng buồn cùng ha
Tác giả sắp sủi
Tác giả sắp sủi
Chuyện này viết theo chuyện của chính tui á
Tác giả sắp sủi
Tác giả sắp sủi
Vì đây là cảm nhận của tui khi đã trải qua nên là có hơi suy á
Tác giả sắp sủi
Tác giả sắp sủi
Có j mng giúp đỡ a
Tác giả sắp sủi
Tác giả sắp sủi
Cảm ơn🫶🏻

Despair...

Năm Felix lớp 9
Lee Yongbok
Lee Yongbok
"Hôm nay đi thi rồi..."
Lee Yongbok
Lee Yongbok
"Em phù hộ cho anh nhé”
2 tháng sau
Kết quả
"THÔNG BÁO KẾT QUẢ TUYỂN SINH Kính gửi: Lee Felix, Cảm ơn bạn đã quan tâm và tham gia kỳ tuyển sinh vào Trường X. Chúng tôi đã xem xét kỹ lưỡng hồ sơ và kết quả đánh giá của bạn. Sau quá trình xét duyệt, chúng tôi rất tiếc phải thông báo rằng bạn chưa đạt yêu cầu để trúng tuyển vào trường trong đợt tuyển sinh lần này. Chúng tôi đánh giá cao những nỗ lực và thành tích của bạn và mong rằng bạn sẽ tiếp tục phát huy khả năng của mình. Nếu có nguyện vọng, bạn có thể đăng ký xét tuyển lại vào các kỳ tuyển sinh tiếp theo của trường. Chúc bạn thành công trong những chặng đường sắp tới! Trân trọng, Hội đồng Tuyển sinh Trường X"
Ông Lee
Ông Lee
//run// Con...
Bà Lee
Bà Lee
Felix! Con định làm mẹ thất vọng đến bao giờ nữa đây?!!
Bà Lee
Bà Lee
Mẹ thực sự không thể tin được! Mẹ đã luôn kỳ vọng vào con, đã tin rằng con có thể làm được, vậy mà kết quả của con lại thế này sao? Con có biết mẹ đã hy sinh bao nhiêu để con có cơ hội tốt nhất không? Mẹ đã đặt hết niềm tin vào con, vậy mà con lại phụ lòng mẹ như thế này!
Ông Lee
Ông Lee
Con có hiểu rằng đây không chỉ là chuyện của riêng con không? Tương lai của con, danh dự của gia đình—tất cả đều đặt vào đó! Con nghĩ chỉ cần cố gắng một chút là đủ sao? Trên đời này, những người thành công đều phải nỗ lực gấp mười lần như thế! Nếu con không đủ quyết tâm, không đủ bản lĩnh, thì làm sao con có thể đi xa được?
Felix đứng lặng người, hai bàn tay siết chặt bên hông. Mỗi lời mẹ nói như một nhát dao sắc lạnh cứa vào lòng cậu, nhưng cậu không thể phản kháng. Đôi mắt nâu nhạt cụp xuống, tránh ánh nhìn thất vọng từ mẹ. Cổ họng nghẹn ứ, cậu muốn nói gì đó, muốn giải thích, nhưng biết rằng dù có nói gì cũng chẳng thể thay đổi được kết quả.
Vai cậu run nhẹ, không rõ vì tức giận, xấu hổ hay buồn bã. Những ngón tay bấu chặt vào vạt áo, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang cuộn trào trong lồng ngực. Cảm giác tội lỗi nặng nề đè lên tim cậu, khiến từng hơi thở cũng trở nên khó khăn.
Mẹ vẫn tiếp tục trách mắng, giọng nói đầy kỳ vọng lẫn thất vọng đan xen. Felix chỉ có thể đứng đó, như một đứa trẻ mắc lỗi, không thể phản kháng, cũng không thể chạy trốn. Cậu cảm thấy mình thật nhỏ bé và vô dụng trong khoảnh khắc này.
Felix cắn chặt môi, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà lên tiếng.
Lee Yongbok
Lee Yongbok
Con biết… con làm mẹ thất vọng. //Giọng cậu khàn hẳn đi, như thể từng chữ đều mắc kẹt trong cổ họng//
Lee Yongbok
Lee Yongbok
Nhưng mẹ có nghĩ rằng… con cũng thất vọng về chính mình không? Con đã cố gắng, thật sự đã cố gắng…
Cậu ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe, nhưng không phải vì nước mắt—mà vì uất ức, vì cảm giác bất lực đang gặm nhấm tâm trí.
Lee Yongbok
Lee Yongbok
Con không muốn thất bại. Con cũng không muốn làm mẹ buồn. Nhưng con là con… không phải ai khác. Không phải lúc nào con cũng có thể làm mọi thứ hoàn hảo như mẹ mong đợi.
Felix hít sâu, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.
Lee Yongbok
Lee Yongbok
Mẹ luôn nói con phải cố gắng hơn, phải mạnh mẽ hơn. Nhưng mẹ có bao giờ hỏi con có mệt không chưa? Con không muốn bị bỏ lại phía sau, nhưng con cũng không thể chạy mãi chỉ vì sợ mẹ thất vọng.
Cậu nhìn mẹ, ánh mắt chứa đầy cảm xúc hỗn loạn—có cả đau lòng, có cả phản kháng, nhưng cũng có sự chân thành.
Lee Yongbok
Lee Yongbok
Con xin lỗi… nhưng con cũng cần được thở, mẹ à.
-------

Memory

Tác giả sắp sủi
Tác giả sắp sủi
A nho mí nàng:33
Tác giả sắp sủi
Tác giả sắp sủi
Nay tui dc thở bthw nè:3
Tác giả sắp sủi
Tác giả sắp sủi
Nên là tui cho mng khóc tắt thở lun nhe:3
___________
Vì trượt kỳ thi cấp 3, Felix đã phải chịu đựng những lời trách mắng sắc bén từ cha mẹ – như những mũi dao lạnh lẽo chém vào tâm hồn, dù quá khứ chẳng thể nào được sửa chữa. Ngày đầu tiên nhập học, sự thờ ơ của cha mẹ càng làm lòng Felix thêm nặng trĩu nỗi cô đơn, như một lời nhắc nhở rằng những sai lầm không thể xóa nhòa dù thời gian có trôi qua.
Ngày đầu nhập học, Felix bước vào với tâm hồn trĩu nặng, như mỗi bước chân mang theo nỗi cô đơn không lời
Lee Yongbok
Lee Yongbok
Haiz...
Han Jisung
Han Jisung
Eeeeeeeeeeeeee
Lee Yongbok
Lee Yongbok
Hửm? *nhìn*
Lee Yongbok
Lee Yongbok
"chắc gọi ngkhac nhỉ"
Han Jisung
Han Jisung
Eeeee! Tui gọi cậu đó!
Lee Yongbok
Lee Yongbok
H-hả? Tớ á?
Han Jisung
Han Jisung
Yéttt
Han Jisung
Han Jisung
Sao cậu trông buồn thí? *chạy đến*
Lee Yongbok
Lee Yongbok
Tui...hong có j^^
Han Jisung
Han Jisung
Xạo à *😠*
Han Jisung
Han Jisung
Nói!!! *trợn mắt nhìn Lix 👁*
Lee Yongbok
Lee Yongbok
Ờm...
Lee Yongbok
Lee Yongbok
Thì....
Hwang Hyunjin
Hwang Hyunjin
Nào mấy đứa
Hwang Hyunjin
Hwang Hyunjin
Ủa
Hwang Hyunjin
Hwang Hyunjin
*nhìn Lix* E học sinh lớp mấy đây?
Lee Yongbok
Lee Yongbok
D-dạ lóp 10
Hwang Hyunjin
Hwang Hyunjin
Sao nhìn bé tẹo thế:3
Hwang Hyunjin
Hwang Hyunjin
Còn nhóc này
Hwang Hyunjin
Hwang Hyunjin
Nhìn phải 1m90 nhỉ:3
Han Jisung
Han Jisung
Vâng!😁
Hwang Hyunjin
Hwang Hyunjin
Mấy đứa theo anh
Lee Yongbok
Lee Yongbok
Vâng
Đến lớp
Hwang Hyunjin
Hwang Hyunjin
Hình như cô chưa đến
Hwang Hyunjin
Hwang Hyunjin
Mấy đứa làm quen vs bạn đi nha
Hwang Hyunjin
Hwang Hyunjin
Bái bai
Han Jisung
Han Jisung
Ê mà
Han Jisung
Han Jisung
Cậu tên gì zọ:3?
Lee Yongbok
Lee Yongbok
Tớ tên-
Lucie
Lucie
He nhou mấy keo~
Han Jisung
Han Jisung
:)
Bầu không khí hỗng nhiên rơi vào im lặng...
Han Jisung
Han Jisung
Ờm...
Han Jisung
Han Jisung
Ban tên gì?
Lucie
Lucie
Gọi tớ là
Lucie
Lucie
Mi slay~
Han Jisung
Han Jisung
....
Tác giả sắp sủi
Tác giả sắp sủi
Sao mà nó...
Han Jisung
Han Jisung
Hoi bai
Han Jisung
Han Jisung
*cầm tay Lix vào lớp* Ngồi đâu nè:3?
Lee Yongbok
Lee Yongbok
Kia đi *chỉ chỗ cuối lớp*
Han Jisung
Han Jisung
:0...
Han Jisung
Han Jisung
Hay là
Han Jisung
Han Jisung
Ngồi đầu đi
Lee Yongbok
Lee Yongbok
T-thôi
Lee Yongbok
Lee Yongbok
Tớ sợ lắm
Han Jisung
Han Jisung
Thế bàn 2
Han Jisung
Han Jisung
Lý tưởng nhất r đó
Lee Yongbok
Lee Yongbok
Cũng dc
Han Jisung
Han Jisung
À mà cậu tên gì a?
Lee Yongbok
Lee Yongbok
Lee Felix
Lee Yongbok
Lee Yongbok
Hoặc cậu có thể gọi tớ là Yunbo cũm dc a:3
Han Jisung
Han Jisung
Uki:3
Sau đó
Lee Yongbok
Lee Yongbok
Chào nhe
Han Jisung
Han Jisung
Ppaiiii
Felix có thể sẽ trải qua một chuỗi cảm xúc phức tạp. Khi có bạn mới, cậu có thể cảm thấy vui vẻ, thoải mái và thậm chí có chút hy vọng rằng cuộc sống của mình đang dần tốt đẹp hơn. Nhưng ngay khi nghĩ đến việc về nhà và đối mặt với áp lực, sự trách mắng của bố mẹ, niềm vui ấy nhanh chóng bị lu mờ bởi nỗi lo lắng, căng thẳng.
Có thể Felix sẽ cảm thấy tội lỗi khi tận hưởng niềm vui bên bạn bè, vì cậu biết rằng khi trở về, mọi thứ sẽ không còn dễ chịu nữa. Cảm giác bị mắc kẹt giữa hai thế giới—một thế giới tự do với bạn bè và một thế giới đầy áp lực ở nhà—khiến cậu dần trở nên bứt rứt, lo âu.
Nếu áp lực từ gia đình quá lớn, Felix có thể tự nhủ rằng niềm vui này chỉ là tạm bợ, rằng cậu không xứng đáng với nó. Hoặc ngược lại, cậu có thể bắt đầu khao khát một cuộc sống khác, nơi mình không bị bó buộc, nhưng đồng thời lại sợ hãi vì biết mình chưa thể thoát ra được.
Tâm trạng của cậu lúc này có thể giống như một cơn sóng—đôi lúc dâng trào bởi niềm vui, nhưng ngay sau đó lại bị nhấn chìm bởi những suy nghĩ tiêu cực và áp lực gia đình.
Felix bước vào nhà, không khí lạnh lẽo bao trùm. Cậu vừa vui vẻ vì buổi đi chơi với bạn mới, nhưng khi nhìn thấy bố mẹ ngồi đó, cảm giác lo âu lập tức ập đến.
Bà Lee
Bà Lee
*nhìn lướt qua Felix, giọng lạnh lùng* Đi đâu giờ này ms về?
Lee Yongbok
Lee Yongbok
*nuốt khan, cố giữ bình tĩnh* Con chỉ ra ngoài một chút thôi…
Ông Lee
Ông Lee
*gõ ngón tay xuống bàn, giọng chán ghét* Suốt ngày ra ngoài. Mày nghĩ mày rảnh lắm à?
Lee Yongbok
Lee Yongbok
*giọng nhỏ lại, cúi đầu nhưng vẫn cố gắng giải thích* Con đã làm hết bài tập và ôn bài rồi. Điểm lần này con cũng đứng nhất lớp…
Bà Lee
Bà Lee
*cười nhạt, khoanh tay* Nhất lớp thì đã sao? Chỉ có thế mà đã tự mãn à? Mày nghĩ như vậy là đủ chắc?
Ông Lee
Ông Lee
*thở dài, lắc đầu thất vọng* Nhìn con nhà người ta kìa, điểm cao chưa đủ, còn phải giỏi cả kỹ năng, ngoại ngữ, giao tiếp. Còn mày thì sao? Ngoài học ra có làm được cái gì khác ra hồn không?
Lee Yongbok
Lee Yongbok
*siết chặt tay, lồng ngực nặng trĩu, giọng nghẹn lại* Nhưng… con đã cố hết sức rồi mà…
Bà Lee
Bà Lee
*ngắt lời, giọng sắc bén* Cố hết sức? Vậy mà chỉ có thế này thôi sao? Mày lúc nào cũng nghĩ bản thân giỏi lắm, nhưng so với người khác thì chẳng là gì cả!
Ông Lee
Ông Lee
*thêm vào, giọng lạnh lẽo* Nếu mày có thời gian đi chơi thì nên dùng nó để rèn luyện thêm. Đừng có lãng phí thời gian vào mấy thứ vô bổ.
Felix im lặng. Cậu đã làm hết sức, đã đạt được những gì bố mẹ mong muốn, nhưng hóa ra vẫn không đủ. Mọi cố gắng của cậu đều bị phủ nhận chỉ trong vài câu nói. Cậu cảm thấy bản thân như một con rối, dù có chạy thế nào cũng không bao giờ chạm tới được kỳ vọng của họ.
Tác giả sắp sủi
Tác giả sắp sủi
Viết xong cái chiện này t tức đin

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play