[Captain X Negav]Chờ Một Người
Chap 1
Đặng Thành An
Em sẽ quay lại chứ?
Hoàng Đức Duy
Vâng, chờ em nhé.
Anh cười, đưa tay vén lọn tóc lòa xòa trước trán em. Gió chiều se lạnh, mặt trời đang dần lặn sau dãy nhà cao tầng.
Em đi. Một năm, hai năm… Mười năm.
Anh vẫn ở đây, quán nhỏ ven đường, chỗ ngồi cũ, ly cà phê đắng.
NVP
Anh ơi, hôm nay vẫn một ly đen đá không đường à?
Anh gật đầu, mắt dõi ra phía cửa.
Ngoài kia, dòng người vẫn qua lại. Nhưng chẳng có ai quay lại như lời đã hứa.
Một buổi chiều mưa, quán cà phê vẫn vắng khách như mọi khi.
Anh ngồi một mình, đôi tay thon thả chà xát lên cốc cà phê lạnh.
Nhìn ra cửa, bóng dáng anh lại hiện lên trong những ký ức xưa cũ.
Mười năm rồi. Mười năm không một tin nhắn, không một cuộc gọi. Chỉ còn lại những lời hứa trong ký ức, nhạt dần theo năm tháng.
Cửa quán bật mở. Một người đàn ông bước vào, khuôn mặt quen thuộc nhưng đã thay đổi nhiều. Anh không kịp đứng dậy, chỉ ngơ ngác nhìn.
Em nhìn anh, rồi như nhận ra điều gì, nhẹ nhàng lắc đầu
Hoàng Đức Duy
Anh vẫn đợi à?
Anh không đáp. Chỉ khẽ mỉm cười, nước mắt lặng lẽ rơi.
Em ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh, im lặng. Cả quán cà phê như chìm trong một không gian lạ lẫm, chỉ còn tiếng mưa ngoài cửa sổ.
Hoàng Đức Duy
Em biết anh vẫn đợi
em nói khẽ, giọng có chút mệt mỏi, như đã trải qua rất nhiều điều.
Hoàng Đức Duy
Em… không thể quay lại, anh à. Em đã có gia đình. Đã có con.
Anh không ngạc nhiên, dù sự thật này như một nhát dao cắm sâu vào lòng. Anh đã biết, lặng lẽ chấp nhận điều đó, nhưng khi nghe chính em nói ra, cảm giác như mọi thứ sụp đổ hoàn toàn.
Đặng Thành An
Anh vẫn đợi, dù có biết em sẽ không quay về. Em đi rồi, nhưng anh chưa bao giờ dám bước tiếp. Anh chỉ muốn giữ mãi ký ức về em.
Anh nói, từng lời như chực vỡ òa.
Em ngồi im, đôi mắt em nhìn anh, ánh nhìn đầy ân hận. Nhưng rồi, em cũng chỉ có thể đứng dậy, bước đi như thế. Không một lời xin lỗi. Không một lời tiếc nuối.
Anh vẫn ngồi đó, giữa quán cà phê vắng lặng, mưa ngoài kia rơi như thể không bao giờ dứt. Anh hiểu rằng, anh không chỉ chờ em quay lại, mà còn chờ một phần của chính mình mà anh đã mất đi từ lâu.
Anh ngồi một mình trong quán cà phê, tay mân mê chiếc ly cà phê nguội. Mười năm rồi, vẫn nơi này, vẫn chiếc bàn cũ, nhưng em đã không còn.
Em từng hứa sẽ quay lại, nhưng không một lời giải thích. Chỉ một tin nhắn duy nhất: “Em yêu anh, nhưng không thể tiếp tục."
Anh đã chờ đợi, kiên trì, tin vào những lời hứa. Nhưng giờ, mọi thứ chỉ còn lại là những ký ức đau đớn.
Em bước vào, mắt nhìn anh, nhưng không nói lời nào. Anh chỉ cười, nỗi đau trong lòng đã quá quen thuộc.
Đặng Thành An
Còn anh… anh cũng sẽ đi.
Em lặng lẽ gật đầu, rồi quay lưng bước ra khỏi cửa.
Anh ngồi lại, nhìn mưa rơi ngoài kia, cuối cùng hiểu rằng, một khi người ta ra đi, sẽ chẳng bao giờ quay lại.
chap 2
Anh đứng dậy, bước ra ngoài dưới cơn mưa vẫn không ngừng rơi. Dòng người hối hả qua lại, nhưng anh như một bóng ma lặng lẽ đi qua họ. Mọi thứ xung quanh vẫn chuyển động, còn anh thì vẫn đứng ở nơi ấy, nơi em đã rời đi.
Anh không còn khóc nữa. Đã quá nhiều nước mắt rơi xuống rồi. Anh chỉ mỉm cười một cách chua xót, cảm giác như mình đang từ từ tan biến vào trong cơn mưa.
Đi qua những con phố xưa, anh không tìm thấy em đâu. Chỉ còn lại vết tích của những ngày cũ, của những lời hứa không bao giờ thành hiện thực.
Cuối cùng, anh dừng lại trước một quán cà phê khác, không phải nơi cũ. Lần này, anh gọi một ly cà phê đen, không đường, như cách anh đã sống trong suốt bao năm qua—đắng, nhưng không còn hy vọng.
Khi quay lại nhìn ra ngoài cửa, cơn mưa đã dừng. Nhưng cô biết, lòng mình vẫn sẽ mãi là cơn bão không bao giờ yên.
Bên ngoài, ánh đèn đường hắt xuống vỉa hè còn đọng nước, tạo thành những vệt sáng dài loang lổ. Anh xoay nhẹ chiếc cốc trên tay, cảm giác ấm áp từ ly cà phê chẳng thể sưởi ấm nỗi lạnh lẽo trong lòng.
Bất giác, một cặp tình nhân bước vào quán, tay trong tay, cười nói rộn ràng. Họ chọn một góc gần cửa sổ, nơi ánh sáng dịu nhẹ phủ lên những cái chạm tay đầy dịu dàng. Anh nhìn họ, không ghen tị, cũng không đau lòng—chỉ là một nỗi trống rỗng vô hình dâng lên, như thể bản thân chỉ là một người ngoài cuộc, lặng lẽ quan sát thế gian tiếp tục vận hành mà không còn chỗ cho mình.
Điện thoại rung lên, một tin nhắn từ một số quen thuộc nhưng đã lâu không liên lạc:
"Em quay lại thành phố rồi. Có thể gặp nhau không?"
Anh không vội trả lời. Đôi mắt dõi theo cơn mưa đã ngừng hẳn, nhưng vệt nước trên cửa kính vẫn chưa khô. Liệu quá khứ có thực sự lùi xa, hay chỉ đang chờ một cơn mưa khác để lại đong đầy?
Anh nhấp một ngụm cà phê, để vị đắng lan trên đầu lưỡi, rồi đặt điện thoại xuống bàn. Một quyết định cần được đưa ra—nhưng không phải lúc này.
Anh nghiêng đầu nhìn màn hình điện thoại, ngón tay lướt nhẹ trên dòng tin nhắn. Bên ngoài, thành phố vẫn nhộn nhịp, những con người vội vã chạy theo nhịp sống của riêng họ.
Em quay lại rồi sao? Sau từng ấy năm, sau những đêm dài cô độc, sau những lần tự dặn lòng rằng quá khứ chỉ là một giấc mơ đã tắt. Và giờ đây, giấc mơ đó lại gõ cửa, như thể chưa từng biến mất.
Anh thở dài, đặt điện thoại úp xuống bàn. Không có thông báo nào khác, không có sự hối thúc, chỉ có một câu hỏi lơ lửng giữa thực tại và ký ức.
Anh đứng dậy, bước ra khỏi quán cà phê. Đêm nay, gió thổi nhẹ, không còn mưa, nhưng lòng anh vẫn là những đợt sóng ngầm không điểm dừng.
Điện thoại lại rung lên. Một tin nhắn khác.
"Em đang ở quán cũ. Nếu anh muốn, em vẫn chờ."
Anh khựng lại. Đôi chân đã muốn bước tiếp, nhưng quá khứ vẫn cố níu kéo.
Anh biết, chỉ cần quay đầu, anh sẽ thấy những tháng năm cũ dội về, rõ ràng như chưa từng phai nhạt. Nhưng nếu tiếp tục bước đi, có lẽ anh sẽ mãi mãi không biết, liệu em trở lại vì điều gì—vì anh, hay chỉ vì một phần ký ức anh cũng không nỡ buông?
Bàn tay anh siết chặt. Một cơn gió lạnh lướt qua.
Quay lại, hay đi tiếp?
Câu trả lời vẫn lửng lơ trong đêm…
Chap 3
Anh bước chậm lại. Thành phố vẫn ồn ào, nhưng trong anh chỉ còn tiếng thở dài của những kỷ niệm chưa chịu ngủ yên.
Góc quán cũ lờ mờ ánh đèn. Qua khung kính mờ hơi sương, dáng cô vẫn thế—im lặng như thể thời gian chưa từng trôi.
Bước chân anh nặng trĩu, nhưng lần này không do dự. Cánh cửa vang lên một tiếng "keng" nhỏ, khẽ lay động cả quá khứ lẫn hiện tại.
Anh ngước lên. Không cười, không trách. Chỉ đôi mắt ấy—vẫn là nơi trú ẩn quen thuộc anh từng lạc mất.
Đặng Thành An
Anh đến rồi.
anh nói, không chắc mình vừa thú nhận, hay vừa xin lỗi.
Em khẽ gật đầu, như thể cả hai đã chờ nhau đủ lâu để hiểu rằng: đôi khi, điều cần nhất không phải là câu trả lời, mà là một lần đủ dũng cảm... để quay về.
Quán vẫn mở bản nhạc jazz cũ. Loa rè nhẹ, như kỷ niệm đang thì thầm qua từng nốt.
Em ngồi đối diện anh. Khoảng cách không xa, nhưng sự im lặng lại đủ để gió lùa qua hai tâm hồn chưa lành hẳn.
Hoàng Đức Duy
Anh vẫn uống cà phê đen không đường à?
Em hỏi, mắt không dám nhìn thẳng.
Đặng Thành An
Ừ, vẫn đắng như xưa.
Em gọi một ly sữa đá cho mình. Lần này em cần thứ gì đó dịu hơn, không phải vì đã quên, mà vì quá khứ đã không còn đủ sức để đốt cháy tim em thêm lần nữa.
Hoàng Đức Duy
Em tưởng anh sẽ không nhắn nữa.
Đặng Thành An
Anh cũng tưởng mình không nên nhắn. Nhưng... có những điều nếu không nói ra, mãi mãi sẽ là câu hỏi treo lơ lửng trong lòng người khác.
Em im lặng. Tay em xoay nhẹ chiếc thìa trong ly. Cà phê đã nguội. Như lòng người... chưa chắc đã ấm lên lại được.
Hoàng Đức Duy
Anh quay lại vì em, hay vì anh chưa thật sự bước ra khỏi những điều cũ?
Đặng Thành An
Anh không chắc. Nhưng anh biết, nếu anh không đối mặt với em hôm nay, anh sẽ không còn là anh nữa.
Em ngẩng lên. Lần đầu tiên trong suốt buổi tối, ánh mắt họ giao nhau. Không phải để tìm lại những gì đã mất, mà để xem: người đối diện... đã thay đổi đến mức nào.
t/giả🐰
ôi Chat GPT nó làm hay vl
Download MangaToon APP on App Store and Google Play