Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap]~Cho Em 10 Ngày~

Chương 1

Cậu và anh đã quen biết nhau từ trước, cậu đã thích thầm anh từ lâu và tình cảm dành cho anh từ lâu đã âm thầm lớn dần. Cậu thầm yêu, thầm nhớ, nhưng chưa bao giờ dám nói ra.
Một ngày, khi gia đình thông báo rằng cậu và anh có hôn ước, cậu vui mừng đến mức không diễn tả nổi. Miệng cười tươi rói, trái tim đập loạn nhịp. Có lẽ, ông trời đã nhìn thấy tình cảm của cậu mà sắp đặt cho cậu cơ hội này.
Thế nhưng, bên anh lại là một câu chuyện khác. Khi nghe tin, anh phản đối kịch liệt, cố gắng dùng mọi cách để phá bỏ hôn ước này. Nhưng rồi, anh cũng dần chấp nhận, tự nhủ rằng chỉ cần chiếm được gia sản của nhà cậu thì mọi thứ sẽ chấm dứt và anh có thể rời xa cuộc hôn nhân này.
Sau một thời gian, đám cưới cũng diễn ra, cậu trở thành vợ của anh, nhưng trong mắt anh, cậu mãi mãi chỉ là cái bóng, là người anh chưa từng yêu.
Người anh yêu cuối cùng cũng chỉ có cô ấy
Sau khi chiếm hết gia sản của nhà cậu thì liền vứt bỏ cậu sang một bên giống như một bãi rác rồi rước cô ấy về nhà bắt cậu chăm sóc.
Mọi người nghĩ cô ấy sẽ giống như mấy nữ phụ độc ác mà mấy cái tiểu thuyết hay viết đúng không?.
Không đâu cô ấy đối xử với cậu rất tốt, luôn nhẹ nhàng quan tâm khiến cậu muốn hận cũng không thể hận được. Điều đó càng khiến trái tim cậu thêm đau đớn, cậu thật sự rất ghen tị với cô ấy.
Nhìn anh ân cần chăm sóc, yêu thương cô ấy, cậu cảm thấy mình như kẻ thừa thãi, chẳng còn ý nghĩa trong căn nhà này. Có lúc, cậu nghĩ đến việc rời đi, trả lại không gian riêng tư cho hai người họ, nhưng lại không thể.
Cuộc đời thật trớ trêu biết bao khi cậu nhận được kết quả của bệnh viện rằng cậu bị ung thư máu giai đoạn cuối đã không thể cứu chữa.

Chương 2

Nhìn phía đối diện bên bàn ăn, cậu nhìn anh đang gắp thức ăn cho người phụ nữ anh yêu, chợt lòng nghẹn ngào, tủi thân.
Đột nhiên, cậu cảm thấy có gì đó nóng ấm chảy ra từ mũi, rơi xuống bát cơm, tạo thành một vệt đỏ nhỏ. Cậu vội vã đứng dậy, lao vào nhà vệ sinh.
Cậu bị chảy máu cam ngày càng nhiều cũng cho thấy tình trạng hiện tại của cậu ngày càng nặng.
Hoàng Đức Duy(Captain Boy)
Hoàng Đức Duy(Captain Boy)
Nhìn mình trong gương sao cảm thấy xa lạ vậy?.
Nhìn mình trong gương, cậu thấy khuôn mặt nhợt nhạt, hốc hác khác xa với hình ảnh tươi tắn trước đây. Đôi mắt sâu thẳm như mất đi ánh sáng, làn da xanh xao và cặp môi khô khốc làm cậu không nhận ra chính mình nữa.
Hoàng Đức Duy(Captain Boy)
Hoàng Đức Duy(Captain Boy)
Khuôn mặt hồng hào đầy sức sống ngày xưa đâu rồi.
Hoàng Đức Duy(Captain Boy)
Hoàng Đức Duy(Captain Boy)
Hoàng Đức Duy khi xưa đâu rồi?.
Khuôn mặt nhợt nhạt hốc hác này khiến cậu không thích chút nào, đang thất thần thì cô ấy chạy vào quan tâm hỏi.
Phương Thanh
Phương Thanh
Cậu có sao không?.
Hoàng Đức Duy(Captain Boy)
Hoàng Đức Duy(Captain Boy)
Không sao.
Hoàng Đức Duy(Captain Boy)
Hoàng Đức Duy(Captain Boy)
Chỉ là chảy máu cam bình thường thôi.
Phương Thanh
Phương Thanh
Vậy được rồi.
Phương Thanh
Phương Thanh
Cậu mau ra ăn cơm đi.
Hoàng Đức Duy(Captain Boy)
Hoàng Đức Duy(Captain Boy)
Tôi no rồi.
Hoàng Đức Duy(Captain Boy)
Hoàng Đức Duy(Captain Boy)
Tôi đi lên phòng trước.
Dứt lời, cậu xoay người bước lên lầu, không dám để cô ấy thấy thêm giây phút nào. Cậu tự hỏi, tại sao cô ấy lại tốt với mình như thế? Sự dịu dàng ấy khiến cậu khó chịu, như một mũi dao găm sâu vào nỗi đau của cậu. Cậu muốn hận nhưng không thể hận, càng muốn quên đi lại càng không đành lòng.
Sức khoẻ của cậu yếu đi từng ngày. Mỗi buổi sáng, cậu phải trang điểm thật đậm để che đi làn da tái nhợt của mình. Từng bước cậu đi, từng hơi thở cậu lấy dần trở nên nặng nề, nhưng cậu vẫn cố gắng để không ai phải lo lắng.

Chương 3

Hôm nay là ngày cậu phải đến bệnh viện để khám định kì.
Ngày hôm đó, khi bước vào bệnh viện, cậu cảm thấy lo lắng lạ thường. Lịch khám định kì không khác gì mọi lần, nhưng hôm nay không khí dường như ngột ngạt hơn. Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nhìn cậu với vẻ mặt nặng trĩu, ánh mắt chùng xuống.
Bác Sĩ
Bác Sĩ
Tôi khuyên cậu nên nhập viện điều trị đi.
Hoàng Đức Duy(Captain Boy)
Hoàng Đức Duy(Captain Boy)
Dù gì cũng không thể khỏi được.
Hoàng Đức Duy(Captain Boy)
Hoàng Đức Duy(Captain Boy)
Tôi không muốn những ngày tháng cuối đời của mình ở trong bệnh viện.
Hoàng Đức Duy(Captain Boy)
Hoàng Đức Duy(Captain Boy)
Bác sĩ.
Hoàng Đức Duy(Captain Boy)
Hoàng Đức Duy(Captain Boy)
Thời gian của tôi còn bao lâu?.
Bác Sĩ
Bác Sĩ
Thời gian của cậu c-còn nhiều nhất là 10 ngày.
Lời nói của bác sĩ như một lưỡi dao sắc bén đâm sâu vào lòng cậu, từng chữ khiến lòng cậu đau nhói. 10 ngày c-cậu chỉ còn 10 ngày nữa thôi.
Ngoài kia, hoàng hôn đã buông xuống từ lúc nào, sắc trời ảm đạm, u ám như lòng cậu lúc này.
Hoàng Đức Duy(Captain Boy)
Hoàng Đức Duy(Captain Boy)
10 ngày…
Hoàng Đức Duy(Captain Boy)
Hoàng Đức Duy(Captain Boy)
Con chỉ sống được 10 ngày nữa thôi sao…
Hoàng Đức Duy(Captain Boy)
Hoàng Đức Duy(Captain Boy)
Mà thôi không sao.
Hoàng Đức Duy(Captain Boy)
Hoàng Đức Duy(Captain Boy)
Thưa bác sĩ con về.
Cậu cười nhạt tạm biệt bác sĩ rồi đi ra ngoài trở về nhà. Hiện tại đã là 7 giờ tối vừa đến thì đã nghe thấy tiếng cười khanh khách của cô ấy.
Nhìn vào, cậu thấy cô ấy, người mà anh yêu đang tựa đầu lên chân anh, còn anh thì nhẹ nhàng đút trái cây cho cô. Khùng cảnh ngọt ngào ấy tựa như vết thương cắt sâu vào lòng cậu. Cậu là lặng lẽ quay người, không nói một lời, bước lên lầu.
Đêm đó, cậu không tài nào ngủ được. Trái tim cứ nhói lên từng cơn, hình ảnh anh dịu dàng bên cạnh cô ấy hiện lên không ngừng trong tâm trí.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play