[Thi Tình Họa Dịch]Quá Muộn Màng Để Nói Yêu...
Chương 1
Tiếng nhạc du dương vang lên giữa sảnh tiệc xa hoa, nơi những ánh đèn lộng lẫy chiếu rọi xuống từng bộ váy dạ hội lấp lánh. Đám đông khách mời đều là những nhân vật danh giá trong giới thượng lưu, đến để chứng kiến một cuộc hôn nhân được coi là hoàn mỹ.
Trung tâm buổi tiệc là một sân khấu lớn, nơi hai cô dâu đứng đối diện nhau.
Vương Dịch khoác lên mình một bộ vest trắng thanh lịch. Mái tóc dài được búi gọn, tôn lên đường nét sắc sảo của khuôn mặt. Nhưng đôi mắt cô thì vô hồn, lạnh lẽo, như thể cô chỉ đang diễn một vai diễn mà không hề có chút cảm xúc nào
Ngược lại, Châu Thi Vũ đứng trước mặt cô, mặc một chiếc váy cưới trắng tinh, ôm trọn thân hình mảnh mai của cô. Nàng đẹp rạng rỡ, nhưng ánh mắt mang theo chút dè dặt, như thể nàng hiểu rõ rằng người trước mặt không hề yêu mình.
Vương Dịch cầm bó hoa cưới trong tay, những ngón tay vô thức siết chặt. Cô không muốn đứng ở đây. Cô không muốn cưới Châu Thi Vũ. Nhưng cô không có sự lựa chọn.
Cuộc hôn nhân này không phải vì tình yêu, mà là vì hai gia tộc quyền lực bắt tay nhau để củng cố địa vị. Vương Dịch từ nhỏ đã sống trong sự kiểm soát của gia đình, và giờ đây, cô lại bị ép bước vào một cuộc hôn nhân mà cô không hề mong muốn.
Cô đã từng yêu một người khác. Nhưng người đó không còn ở bên cô nữa
: Xin hỏi Vương Dịch, cô có đồng ý lấy Châu Thi Vũ làm vợ không?
Giọng người chủ hôn vang lên, kéo Vương Dịch trở về thực tại
[Tôi nhìn Châu Thi Vũ. Đôi mắt ấy tràn đầy sự chân thành. Nhưng điều đó không khiến trái tim tôi dao động]
[Khẽ cắn môi, rồi chậm rãi thốt ra hai từ mà bản thân tôi biết rằng mình không thể trốn tránh]
Vương Dịch
...Tôi đồng ý...
Tiếng vỗ tay vang lên khắp khán phòng. Châu Thi Vũ cũng nói lời đồng ý, rồi cả hai cùng đeo nhẫn cưới vào ngón tay đối phương
Lúc này, ánh mắt nàng dường như ánh lên một tia hạnh phúc. Nhưng cô thì không. Đối với cô, chiếc nhẫn cưới này chẳng khác nào một chiếc gông cùm trói buộc cô suốt đời
Sau khi buổi tiệc kết thúc, khách khứa ra về, để lại căn biệt thự rộng lớn chỉ còn lại hai người họ
Vương Dịch cởi bộ vest cưới xuống, ném nó cùng chiếc nhẫn lên ghế mà không buồn để ý. Cô mở tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ đơn giản, chuẩn bị đi ngủ.
Châu Thi Vũ bước vào phòng, trên người vẫn mặc chiếc váy cưới màu trắng đó
Nàng hỏi, giọng nhẹ nhàng như sợ sẽ làm cô tức giận. Nhưng cô không quay lại, chỉ lạnh lùng đáp
Vương Dịch
Cô không cần tỏ ra quan tâm tôi. Cuộc hôn nhân này chỉ là một vở kịch. Chúng ta đều biết rõ điều đó
Một thoáng im lặng trôi qua. Châu Thi Vũ khẽ cười, nhưng trong nụ cười ấy có chút gì đó xót xa
Châu Thi Vũ
Ừm, chị biết mà
Nàng biết rõ rằng cuộc hôn nhân này không xuất phát từ tình yêu. Nhưng nàng vẫn luôn hy vọng, hy vọng rằng một ngày nào đó, Vương Dịch có thể mở lòng với nàng. Dù chỉ một chút thôi cũng được
Chương 2
Sau đám cưới xa hoa, cuộc sống hôn nhân của Vương Dịch và Châu Thi Vũ không hề ngọt ngào như những cặp đôi bình thường. Vương Dịch không yêu Châu Thi Vũ, điều đó là sự thật. Và cô cũng chẳng cố gắng che giấu điều đó
Từ ngày đầu tiên sau khi kết hôn, cô đã dọn vào một phòng riêng, để lại Châu Thi Vũ một mình trống trải trong căn phòng tân hôn rộng lớn. Nhưng nàng lại không hề một chút trách móc cô, cũng không hỏi lý do. Chỉ lặng lẽ chấp nhận
Dù mỗi ngày đều chuẩn bị bữa sáng cho cô, dù mỗi tối vẫn chờ đợi cô về nhà, dù luôn quan tâm từng điều nhỏ nhặt nhất về cô… Châu Thi Vũ chưa bao giờ nhận lại được bất kỳ điều gì từ Vương Dịch
Cô luôn giữ thái độ xa cách, luôn đối xử với nàng như một người xa lạ sống chung dưới một mái nhà. Nhưng Thi Vũ không cho phép bản thân bỏ cuộc. Bởi vì nàng yêu cô. Yêu bằng tất cả những gì nàng có
Cô đi làm về muộn. Cả ngày hôm nay tâm trạng cô vốn đã chẳng tốt. Công việc gặp trục trặc, đối tác thì gây khó dễ, còn tình cũ của cô-Lưu Yến bất ngờ nhắn tin, nói rằng muốn gặp lại cô
[Lưu Yến...Người mà tôi đã từng yêu sâu đậm, người mà tôi đã muốn cùng nhau đi đến cuối đời. Nhưng cuối cùng, tôi lại bị ép kết hôn với một người khác]
Lúc này, vừa bước vào nhà, cô đã thấy Thi Vũ ngồi trên ghế sofa, trên bàn là những món ăn đã nguội lạnh. Nàng vẫn đợi cô. Vương Dịch nhìn đồng hồ, đã gần 11 giờ đêm
Vương Dịch
Cô chưa ngủ sao?
Cô lạnh lùng hỏi. Nàng vẫn như cũ, nở một nụ cười nhỏ, giọng dịu dàng như mọi khi
Châu Thi Vũ
Sao ngủ được a, chị đợi em về ăn tối mà
Vương Dịch
Tôi đã nói rồi, tôi không cần gì hết. Đừng có mà phí thời gian làm những điều vô bổ, phiền thật!
Nói rồi, cô bước thẳng lên phòng. Nhưng khi đi được vài bước, cô bất chợt nghe thấy một tiếng ho khan phía sau. Tiếng ho nhỏ nhưng dồn dập, kéo dài không dứt
Khựng lại. Cô quay đầu nhìn, thấy nàng đang lấy tay che miệng, vai khẽ run lên vì cơn ho. Trên tay nàng… có một vệt máu đỏ tươi. Khiến cô hơi bàng hoàng
Nhưng khi nàng nhận ra ánh mắt cô, liền lập tức giấu tay ra sau lưng, mỉm cười trấn an
Châu Thi Vũ
Không sao, chỉ là cảm cúm nhẹ thôi
Cô cau mày. Lúc này, cô có thể bỏ đi, có thể tiếp tục lạnh nhạt như trước giờ vẫn vậy. Nhưng không hiểu sao, hình ảnh nàng ngồi một mình trong căn nhà rộng lớn, lặng lẽ đợi cô về với sức khỏe không tốt…khiến lòng cô có chút dao động
Nhưng chỉ là một chút thôi...
[Cuối cùng, tôi không nói gì nữa, chỉ quay người rời đi. Nhưng đêm đó, lần đầu tiên sau bao nhiêu tháng, không hiểu sao...tôi lại không ngủ ngon]
Chương 3
Sau đêm đó, cô cứ nghĩ rằng mình sẽ tiếp tục sống như cũ, lạnh nhạt, thờ ơ, và chẳng quan tâm đến nàng. Nhưng hình ảnh nàng ngồi lặng lẽ giữa căn nhà rộng lớn, dáng vẻ gầy gò, đôi tay run rẩy vì những cơn ho kéo dài… lại cứ ám ảnh cô mãi
[Tôi không thích cảm giác này. Nó khiến tôi thấy khó chịu. Nó khiến tôi nhớ rằng, dù có lạnh lùng đến đâu, tôi cũng không thể hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của người vợ trên danh nghĩa của mình]
Vậy nên, sáng hôm sau, khi xuống nhà dùng bữa sáng, cô đã bất giác liếc nhìn nàng lâu hơn một chút
Hôm nay, nàng mặc một chiếc váy mỏng, sắc mặt nhợt nhạt hơn so với bình thường. Dù vậy, nàng vẫn luôn cười, vẫn luôn dịu dàng như chưa từng có chuyện gì xảy ra
Cô hỏi, giọng điệu vẫn không có bao nhiêu cảm xúc. Nàng hơi sững lại, nhưng rồi lại cười
Châu Thi Vũ
Không sao, sẽ khỏi nhanh thôi
Vương Dịch không đáp, chỉ lặng lẽ quan sát nàng một lúc, rồi lạnh nhạt nói
Vương Dịch
Đừng có lây cho tôi
Cô nói vậy, nhưng suốt bữa ăn, ánh mắt cô vẫn vô thức dừng lại trên gương mặt Thi Vũ nhiều lần. Có gì đó không ổn. Nhưng cuối cùng, cô vẫn không hỏi thêm gì nữa
Chiều hôm đó. Khi Vương Dịch trở về nhà, trời đã tối. Cô mệt mỏi tháo giày, định bước thẳng lên phòng, nhưng lại vô thức nhìn về phía sofa
Châu Thi Vũ đang nằm ngủ ở đó, cuộn tròn trong một chiếc chăn mỏng. Vương Dịch nhíu mày
Vương Dịch
"Bệnh rồi sao còn ngủ ở phòng khách?"
Cô định mặc kệ, nhưng khi bước được hai bước, nàng lại ho khan dữ dội. Giống như đêm qua. Cô khựng lại. Đứng đó một lúc, rồi thở dài.
Cuối cùng, cô quay người, rót một cốc nước, rồi bước đến bên cạnh Thi Vũ
Cô gọi, giọng không lớn nhưng đủ để nàng tỉnh lại. Mất vài giây, nàng mở mắt, có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy cô
Cô đặt cốc nước xuống bàn, nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu
Thi Vũ hơi lảng tránh ánh mắt cô, cười nhẹ, vẫn trả lời như cũ
Vương Dịch
Cô nghĩ tôi ngu à? Tối qua ho ra máu, hôm nay sốt đến mức ngủ luôn ở sofa, cô mà bảo chỉ là cảm nhẹ thì tôi đúng là kẻ ngốc
Nàng sững sờ với phản ứng của cô. Nàng không ngờ rằng…Vương Dịch đã để ý đến nàng
Điều đó khiến nàng có chút ấm áp, nhưng cũng khiến nàng có chút sợ hãi. Bởi vì nàng không muốn để lộ bí mật này, không muốn cô biết rằng thời gian của nàng đã không còn nhiều nữa
Châu Thi Vũ
Thật sự không sao đâu
Nhưng cô đã không còn kiên nhẫn. Cô cúi xuống, đưa tay chạm vào trán nàng. Nóng, rất nóng
Thấy cô lấy điện thoại ra Thi Vũ hoảng hốt giữ tay cô lại
Châu Thi Vũ
Không cần đâu, chỉ cần nghỉ ngơi là được rồi
Vương Dịch nhìn nàng chằm chằm. Ánh mắt cô sắc bén như muốn nhìn thấu tất cả bí mật trong lòng nàng
Nàng không dám đối diện. Cuối cùng, cô hạ mắt, giọng điệu vẫn lạnh lùng nhưng lại mang theo chút gì đó rất khó nhận ra
Vương Dịch
Nếu cô chết trong nhà tôi, sẽ rất phiền đấy
Nói rồi, cô đứng dậy, không gọi bác sĩ nữa, nhưng cũng không rời đi ngay. Thay vào đó, cô lấy một chiếc chăn dày hơn, đắp lên người nàng. Rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
Châu Thi Vũ nhìn theo bóng lưng cô, trái tim run lên một nhịp. Có lẽ cô không hoàn toàn vô tâm như nàng nghĩ, nhưng câu nói đó....
Download MangaToon APP on App Store and Google Play