Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Lời Thề Bị Quên Lãng

Chương 1.

Có những lời thề khắc cốt ghi tâm. Nhưng cũng có lời thề bị dần quên lãng.

Yêu đúng người, phụ nữ sẽ hạnh phúc. Chọn sai người...cả phần đời còn lại định sẵn chữ 'sầu thương'. Bởi, hạnh phúc không bắt nguồn từ những túi hàng hiệu mà đơn giản chỉ là những nụ cười an nhiên. Cảm giác, nếu trời có đổ xuống sẽ có một người luôn vì mình mà chống đỡ...đó mới là hạnh phúc.

Bước chân vào đời Ngữ Uyển luôn ghi nhớ lời mẹ dạy: "Yêu ai, con hãy nhìn vào tâm của người đó. Đừng yêu bằng mắt, bằng tai mà dang dở một đời. Phụ nữ chọn chồng quan trọng là chọn người xứng đáng làm cha các con mình. Chứ không phải chọn người thỏa mãn các nhu cầu."

Đối mặt với một Bạch Tư Kỳ si tình bốn năm, bốn năm đi theo cô để tỏ tình, bốn năm vì cô làm tất cả, ra trường Ngữ Uyển đã chọn ở bên anh.

Chiều cuối năm, anh đưa Ngữ Uyển đến viếng mộ mẹ. Trước di ảnh của mẹ, anh đeo vào ngón áp út cô chiếc nhẫn cầu hôn và đưa tay lên thề: "Ngữ Uyển, em gả cho anh, anh thề trọn đời này chỉ thương em, yêu em!"

Cảm động một tâm chân tình, Ngữ Uyển mỉm cười, gật đầu.

Ngày đầu năm, anh đưa cô về ra mắt gia đình: "Giới thiệu với bố đây là bạn gái con Đoàn Ngự Uyển. Chúng con đã quyết định về chung một nhà. Mong bố và anh Hai chúc phúc cho tụi con!"

Bố anh già rồi. Ông rất mong các con được thành gia lập thất nên nghe Tư Kỳ nói vậy, ông mừng lắm.

Ông đứng lên đỡ tay hai con: "Nào, hai đứa mau ngồi!" Ông cười khà khà nhìn hai con: "Bố vui lắm! Bố sẽ xúc tiến công việc ngay!"

Nghe được lời chấp thuận của bố, Tư Kỳ và Ngữ Uyển nhẹ hết cả lòng.

Qua Giêng, đúng ngày Hoàng đạo, nhà anh đón dâu.

"Chúc mừng anh Tư Kỳ, chúc mừng chị Ngự Uyển. Chúc hai vợ chồng trăm năm hạnh phúc!"

"Chúc trăm năm hạnh phúc!"

Sau lời tuyên bố của vị chủ hôn, muôn tiếng chúc mừng của bà con hai họ, bạn bè, đồng nghiệp gửi đến vợ chồng cô.

Tiệc cưới tàn, hai vợ chồng từ biệt bố về nhà riêng. Tư Kỳ đã chuẩn bị mọi thứ tốt nhất cho người con gái anh yêu.

Trên chiếc giường tân hôn, Tư Kỳ nhìn đắm đuối vào đôi mắt Ngữ Uyển, bàn tay miết nhẹ khuôn mặt khả ái, giọng thâm tình: "Nhà này đứng tên em, tất cả những gì của anh đều thuộc về em, kể cả tâm hồn và thể xác này, anh dâng cho em hết!

Bà xã, em có hài lòng với chồng em không?" Anh nhẹ nhàng hôn vào môi cô.

Ngữ Uyển mỉm cười, cô dí đầu con trỏ lên trán anh, rồi vẽ lại từng đường nét trên gương mặt hoàn hảo. Ở khoảng cách gần không giới hạn này, cô nhận ra mình thật may mắn. Có được người chồng vừa đẹp trai, vừa yêu cô chân thành, cô còn mong ước gì nữa.

"Bà xã rất hài lòng, chồng của em!"

Như chỉ chờ nghe câu nói đó, Tư Kỳ nụ cười mãn nguyện, lật người nằm đè lên vợ.

"Anh yêu em rất nhiều!"

"Em cũng yêu anh, rất nhiều!"

Đêm tân hôn, anh rất mực dịu dàng. Từng cử chỉ vuốt ve, từng nụ hôn khơi mào say đắm đưa cô vào bể tình đê mê. Anh ôm mặt cô, hôn cô nồng nàn, thì thào ba tiếng: "Anh vào nha!"

Sau ba từ đó, cô và anh hoàn toàn thuộc về nhau sau năm năm quen biết và yêu nhau.

Một đêm hoan ái đắm say, khi Ngự Uyển mở mắt nắng đã vàng thảm cỏ.

Chiếc gối bên cạnh không còn hơi ấm. Có lẽ, Tư Kỳ đã dậy rất lâu rồi. Ngự Uyển vén chăn xuống giường. Cô kéo rèm cửa để ánh nắng ngày mới tràn vào căn phòng.

"Vợ yêu, bữa sáng trên bàn! Công ty có việc đột xuất, chồng xử lý xong sẽ về ngay với vợ!"

Ngự Uyển cầm mảnh giấy, đọc đi đọc lại lời anh, hai tiếng vợ chồng mới mẻ gọi còn lạ miệng nhưng đầy ắp yêu thương gắn bó.

Tình cảm hai người đã lật sang trang, cô nay đã làm vợ anh. Chữ 'vợ' này thật có ý nghĩa.

"Xem khuôn mặt đỏ hồng rạng ngời của cậu, tớ đoán đêm qua...hai người rất hòa hợp, phải không?" Mỹ Liên nhìn chằm chằm vào mặt cô bạn thân ngưỡng mộ đánh giá.

Ngự Uyển đỏ mặt, tay cầm ống hút che miệng lí nhí: "Ảnh rất tuyệt!" Tuyệt về nhan sắc, tuyệt về độ dịu dàng dành cho vợ. Và đặc biệt rất tuyệt về kĩ năng làm tình. Cả đêm nằm dưới thân anh, cô chỉ có a ư rên rỉ vì cảm xúc anh mang đến quá ư mãnh liệt. Lần đầu tiên, cô mới biết...thú vui sướng nhất của người phụ nữ không phải là đi shopping như cô hằng nghĩ mà đó chính là việc làm tình cùng với người mình yêu.

"Ngưỡng mộ cậu quá đi!" Mỹ Liên nhích sát lại gần cô, bá vai cô gặng hòi: "Tuyệt như thế nào? Bật mí chút kinh nghiệm, tớ học hỏi được không?"

Ngự Uyển nhìn cô bạn thân duy nhất cùng mình ra thành phố học, cô bẹo má bạn, mỉm cười, ánh mắt long lanh: "Nói sao nhỉ? Khó nói lắm. Nói chung là rất tuyệt. Cậu cưới chồng rồi sẽ biết ngay thôi!"

Cưới chồng?

Biết bao giờ mới cưới khi mục tiêu hướng tới bao năm của Mỹ Liên đã bị trượt. Người Tư Kỳ yêu, người Tư Kỳ chọn trước sau chỉ có Ngự Uyển. Cô ta biết đi đâu tìm một Tư Kỳ thứ hai để cưới làm chồng?

Chương 2.

"Có ai yêu thương tớ thật lòng đâu mà cưới!" Mỹ Liên hờn ghen khuấy ly sữa chua muốn văng mấy hạt đác khô ra ngoài.

Ngự Uyển nhìn bạn kinh ngạc: "Ủa, mới đây cậu đi du lịch đảo một tuần, cậu chẳng nói đi với người yêu còn gì?"

Nhắc lại càng thêm nuối tiếc. Mỹ Liên cứ ngỡ mình tung chiêu cuối sẽ khiến ai kia thay đổi cô dâu ở giờ chót. Ai có ngờ...

"Anh ấy cưới vợ, đá tớ rồi!"

"Đá rồi á?" Ngự Uyển xém chút nữa sặc ngụm sữa chua. Cô nhìn sững vào mặt cô bạn thân: "Không phải các cậu yêu nhau bốn năm rồi sao? Nói đá là đá à? Nói cưới vợ là cưới à?"

"Số tớ nó bạccccc!" Miếng ngon ngậm vào miệng tưởng sẽ được nhai và nuốt xuống. Ai dè lưỡi người không xương lắt léo đủ đường. Đời đúng là phũ phàng!

Ngữ Uyển giận thay cho bạn, cô đập bàn, nghiến răng: "Đúng là đồ đàn ông thúi!

Cũng may tớ gặp lão Kỳ! Chứ gặp thằng họ Sở như cậu, chắc đời tớ đen như đít nồi!"

Phận đàn bà hơn nhau ở tấm chồng. Mình yên phận rồi, tội cho bạn. Cô nhích ghế lại gần Mỹ Liên, ôm vai bạn động viên: "Thôi cậu đừng buồn! Cậu mới 24 tuổi dư sức tìm tình yêu đích thực cho đời mình!"

"Liệu có thể không? Tớ còn yêu anh ấy lắm! Không buông được!" Mỹ Liên ôm bạn khóc hu hu.

"Khóc được cậu cứ khóc. Buông không được, cậu cũng cố mà buông. Đừng dính dáng vào đàn ông đã có vợ, tội phá hạnh phúc gia đình người khác, nghiệp quật không trượt phát nào!

Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi, Mỹ Liên à!"

"Không biết có qua được không? Tớ buồn quá, cậu đi bar với tớ nha? Tớ muốn quẩy cho hết sầu!"

"Nhưng tớ sợ anh Tư Kỳ không vui!"

"Ôi chao! Cậu sợ cái gì? Cưới chồng là bỏ chơi, bỏ bạn thân bơ vơ một mình à? Hơn nữa, anh Tư Kỳ yêu cậu, chiều cậu như vậy. Quẩy một chút, uống một ly, ảnh không rầy cậu đâu!"

Thấy Ngữ Uyển còn chần chừ. Mỹ Liên ôm bạn nài nỉ: "Ngữ Uyển, bạn tốt của tớ, mau đồng ý đi mà. Một lần này nữa thôi! Nha! Tớ buồn lắm!"

Ngự Uyển xem giờ, thấy vẫn còn sớm nên gật đầu đồng ý.

"Tớ chỉ đi với cậu lần này nữa thôi nha! Cậu cũng đừng vào bar nhiều, con gái cứ vào đó nhảy nhót không tốt đâu!"

"Tớ biết rồi! Cậu nói nhiều giống như bà ngoại tớ!"

Ngự Uyển theo Mỹ Liên đến bar. Vì ban ngày nên bar rất ít khách. Hai người chọn một phòng hát karaoke.

Đang chơi thì Tư Kỳ gọi đến.

Ngự Uyển vui vẻ vào nhà sinh bắt máy: "Vợ nghe nè chồng!"

Tư Kỳ nghe âm thanh ồn ào nơi quán xá vọng vào điện thoại, anh khẽ nhíu mày, quay cây bút trong tay, ngả lưng ra thành ghế: "Bà xã đang ở ngoài à?"

Ngự Uyển che tay nói nhỏ: "Chồng hay thế! Mỹ Liên đang buồn vì người yêu đá, rủ em hát karaoke giải sầu! Chồng yên tâm, vợ chỉ ngồi chơi cho Mỹ Liên hát thôi! Một tí cậu ấy vơi buồn, vợ về nha!"

Đang nghỉ phép cưới. Vợ đi chơi là chuyện bình thường. Với anh, miễn sao vợ vui là anh chiều tất. Nhưng nghe vợ nhắc đến một cái tên khiến Tư Kỳ giật thót, anh ngồi thẳng lưng, nghiêm giọng: "Quán nào, anh đến đón em!"

Sau khi nghe vợ nói địa chỉ, Tư Kỳ bỏ dở bản hợp đồng chưa đọc xong, vội vàng đứng lên lấy chiếc áo vest.

"Sếp Kỳ...bản..." Lập Trí, trợ trí của Tư Kỳ, thấy sếp bỏ đi ngang khi đang làm việc như vậy lấy làm kinh ngạc.

"Kí sau!" Giờ này không có chuyện gì quan trọng bằng việc bảo vệ hạnh phúc gia đình.

Chỉ 15 phút, Tư Kỳ đã có mặt tại bar 'Hồng trần như mộng'

Thấy vợ quả thật đi chung với Mỹ Liên, Tư Kỳ sốt sắng đi về phía vợ.

Gặp lại người mình đang nhung nhớ, Mỹ Liên đứng lên, vồn vã: "Chào anh, Tư Kỳ!" Cô ta cười rạng rỡ, nhanh nhảu đưa tay.

Ánh mắt của Tư Kỳ dừng lại mặt cô ta chưa đầy một giây, bơ luôn bàn tay ở khoảng không, ngồi xuống cạnh vợ, yêu thương ôm hôn vợ cái, rồi miết nhẹ khóe môi vợ: "Em ăn gì chưa?"

Ngữ Uyển ái ngại nhìn Mỹ Liên, rồi nói nhỏ vào tai chồng: "Em ăn súp anh nấu rồi!"

"Súp đó anh nấu ăn sáng, giờ đã 11 giờ trưa. Không được, để anh đưa em đi ăn!"

"Nhưng vợ chưa đói mà chồng!"

Anh cười, mân mê gò má vợ: "Ngoan, nghe lời. Bỏ bữa không tốt cho dạ dày ha!"

"Vậy còn Mỹ Liên? Chúng em mới tới."

Trong trường hợp này, lẽ ra Mỹ Liên nên chủ động rút lui. Nhưng cô ta chính là muốn cùng ai kia dây dưa.

"Anh Tư Kỳ đã đến rồi thì ở lại chơi với hai tụi em. Ở đây có phục vụ đồ ăn nhẹ, chơi lát em mời cơm hai vợ chồng, gọi là mừng hỷ!"

Tư Kỳ lườm cô ta: "Ngữ Uyển dạ dày không tốt, ăn uống không thể qua loa. Cô không có bệnh thì tự chơi đi ha! Tôi mời cô, coi như chuộc lỗi thất hứa cho vợ tôi! Nếu buồn cô rủ thêm người khác!" Tư Kỳ rút ví lấy ra sấp tiền đặt xuống bàn, rồi bế vợ ra khỏi phòng.

Ngự Uyển chỉ kịp vẫy tay chào tạm biệt Mỹ Liên: "Hẹn cậu bữa sau nha!"

Mỹ Liên còn hơi sợ ánh mắt cảnh cáo của Tư Kỳ lúc đi ngang qua cô ta nên không chào tạm biệt Ngự Uyển.

Đến khi cái bóng cao lớn khuất sau cánh cửa phòng, cô ta mới sực tỉnh.

"Đúng là ngụy quân tử! Để xem anh đeo bộ mặt nạ ra vẻ đạo mạo đến bao giờ?"

Chương 3.

Tư Kỳ đưa vợ đi ăn trưa. Tự tay bón cho vợ bát cháo bào ngư: "Bà xã, em nói aaaa...đi nào!"

Giữa chốn đông người, Ngự Uyển thấy hơi kì, cô nhìn nhanh xung quanh, rồi che tay nói với chồng: "Kì lắm. Anh để em tự ha!"

Tư Kỳ cười, kiên quyết đưa thìa cháo tới gần môi vợ, cố tình nói lớn: "Kì gì nè! Anh là chồng em, chồng chăm sóc vợ là chuyện bình thường."

Ngự Uyển không ngăn được ý tốt của chồng. Ngượng ngùng làm đứa trẻ chưa thôi nôi.

"Kệ vậy, ai cười thì hở mười cái răng, chồng nhỉ?"

Anh lau khóe môi dính cháo cho vợ, miệng cười tủm tỉm: "Em khéo lo, ai đâu dở hơi nhìn người ta cưng vợ? Vợ anh, anh yêu, anh quý thì anh cưng! Bác nào thấy hay thì lan tỏa."

Ngự Uyển hạnh phúc, nụ cười tươi rói trên môi. Cưới đúng người được chiều y như em bé, là có thật. Cô rất hài lòng.

"Ngự Uyển!"

"Dạ!"

Đưa vợ về tới nhà, trước khi quay lại công ty, Tư Kỳ nhoài đầu ra cửa xe, dặn dò: "Cô bạn thân của em...tốt nhất là tuyệt giao!"

"Sao thế ạ?"

"Anh nhìn ra, cô ta không phải là người bạn tốt. Đố kị với hạnh phúc của em. Đôi mắt người làm kinh doanh như anh nhạy bén lắm!"

"Ồ!"

Anh mở cửa xuống xe ôm vợ, hôn khắp mặt vợ: "Em là bảo bối vô giá của anh. Anh chỉ muốn cất em trong nhà thôi. Tránh tiếp xúc với người xấu để anh yên tâm làm việc nha!"

"Vợ biết rồi chồng!" Ngự Uyển cảm động.

"Ừm, vợ vào ngủ tí...dưỡng sức nha. Chồng kí nốt hợp đồng, tối về cưng vợ, vợ chưa mệt thì chồng chưa ngừng!" Tư Kỳ nâng cằm vợ, hôn môi vợ, hài lòng lên xe.

Ngự Uyển chạm vào môi, trong hơi thở vẫn còn nguyên mùi hương của chồng, cô vẫy tay theo bóng xe đến khi khuất sau cánh cổng lớn, cô mới vào nhà.

Một mình trong căn nhà rộng lớn, nội thất khang trang, Ngự Uyển có chút không quen. Nhưng đây là tổ ấm hạnh phúc của cô, nơi cô sống đến già cùng chồng và các con nên phải tập thích nghi.

Nhìn ảnh cưới vợ chồng treo ở đầu giường ngủ, tâm Ngự Uyển bình an lạ thường. Cô mở album ảnh cưới, nhìn chồng bằng ánh mắt lấp lánh hạnh phúc. Anh lớn hơn cô năm tuổi nhưng so với cô chẳng già hơn bao nhiêu.

Anh là đàn anh học cùng trường Kinh tế. Theo như anh nói, anh đã trúng tiếng sét ái tình từ lúc đón tân binh là cô vào trường. Một năm thầm thương, bốn năm kiên trì theo đuổi, sự chân thành ấy đủ lay động trái tim non nớt của cô. Yêu anh, rồi làm vợ anh, cô có cả giang sơn mà bạn bè đồng trang lứa thèm thuồng, ao ước.

"Nhất cậu rồi còn gì! Vừa ra trường cưới ngay ông chồng giám đốc, có nhà, có xe riêng chẳng sợ làm dâu." Đám bạn học của cô nhận thiệp cưới trầm trồ xuýt xoa.

"Đúng là của để có người! Cậu đúng là có phước."

Ngự Uyển chỉ biết cười. Và thấy tự hào.

Nhà Tư Kỳ thuộc giới hào môn thành phố, có hẳn công ty riêng. Trên anh còn có anh Hai nhưng anh Hai Tư Kỳ chọn phát triển sự nghiệp ở nước ngoài nên cả cơ ngơi trong nước bố anh giao hết cho anh. Anh rất giỏi giang, đưa Công ty Kỳ Phát làm ăn tấn tới.

Cô hôn vào bức ảnh, nói với người đàn ông đang ôm vợ cười hạnh phúc trong đó: "Em rất hãnh diện về anh."

Lúc này, Tư Kỳ đang đến một ngã tư. Đi thẳng là đến công ty, rẽ phải là hướng vào nhà Mỹ Liên. Ánh mắt anh chợt lóe lên tia lạnh lẽo, anh bẻ tay lái.

"Mỹ Liên!" Cửa nhà vừa đóng, Tư Kỳ đã bóp cổ Mỹ Liên, đôi mắt sắc lạnh, hỏi từng tiếng: "Cô - đùa - với - tôi - hả?"

Mỹ Liên chưa kịp ôm mừng, mắt đã trợn ngược, cô ta trưng ra bộ mặt ngây thơ, ngoan ngoãn như nai: "Em không dám!"

Tư Kỳ nhìn sâu vào mắt cô ta một hồi lâu, lạnh lùng cảnh cáo: "Muốn ăn ngon, mặc đẹp, muốn yên thân ở đất sài thành này...liệu mà ngậm mồm chóa cô lại, biết chưa?"

Mỹ Liên gật đầu như gà mổ thóc: "Em biết rồi! Em biết rồi! Anh Tư Kỳ...em đau!" Ánh mắt cô ta rất đáng thương.

Tư Kỳ thả lỏng bàn tay ở cổ chuyển lên siết cằm cô ta: "Hãy nhớ lấy lời tôi! Ngoại trừ danh phận, cô muốn gì tôi cũng cho!"

Mỹ Liên bắt ngay câu nói của Tư Kỳ, ánh mắt nóng bỏng: "Em muốn...anh! Em rất thèm cảm giác rất tuyệt mà Ngự Uyển nói!" Vừa nói, cô ta vừa bạo dạn thọc tay vào một nơi.

"Chết tiệt!" Tư Kỳ nghiến răng gầm nhẹ, khom người bế cô ta quăng mạnh lên giường.

"Thèm của quý chồng bạn đến thế kia à?" Tư Kỳ đổ người đè lên.

Mỹ Liên không còn sợ nữa. Cô ta mỉm cười nũng nịu, đưa tay vẽ lại đôi môi đang nổi dục vọng: "Công bằng mà nói: Của quý này thuộc về em trước nha!" Cô ta thừa biết, Tư Kỳ yêu Ngự Uyển, anh ta thà tìm người khác phát tiết chứ nhất định không đòi hỏi Ngự Uyển. Anh ta muốn giữ hình tượng người đàn ông tốt đẹp, chuẩn mực trong lòng Ngự Uyển. Chính vì vậy, cô ta mới có cơ hội tiếp cận Tư Kỳ.

Và ngày cô ta có cơ hội đó chính là ngày sinh nhật 20 của Ngự Uyển.

Đêm đó...

Dưới ánh nến lung linh rọi sáng chiếc bánh kem phủ đầy hoa hồng đỏ...

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play