[RhyCap] Lời Thì Thầm Của Biển
Chương 1
Mặt trời dần buông xuống sau những dãy núi xa, nhuộm cả bầu trời một màu cam cháy.
Biển phản chiếu ánh nắng cuối ngày, gợn sóng lăn tăn như những sợi tơ lấp lánh.
Quang Anh kéo vali đi trên con đường mòn dẫn vào làng, cảm nhận từng cơn gió mằn mặn phả vào mặt.
Ngôi làng này không quá lớn, chỉ có vài chục hộ dân sinh sống chủ yếu bằng nghề đánh cá.
Những căn nhà gỗ cũ kỹ nằm sát nhau, mái ngói phủ đầy rong rêu, tường vách loang lổ dấu vết của thời gian.
Ở đâu đó, tiếng trẻ con cười đùa, tiếng người gọi nhau từ bến tàu vọng lại.
Quang Anh đứng trước căn nhà nhỏ mà anh đã thuê.
Nó đơn sơ nhưng ấm áp, có một khu vườn nhỏ phía trước trồng đầy xương rồng và những bông hoa dại.
Chủ nhà – một bà cụ hiền hậu – đưa cho anh chìa khóa, ánh mắt hiếu kỳ khi nhìn người lạ từ phương xa.
Bà cụ
Cậu ở đây viết sách sao?
Nguyễn Quang Anh
Vâng, cháu muốn tìm cảm hứng mới.
Nguyễn Quang Anh
[cười nhẹ]
Bà cụ
Ở đây gió mạnh lắm, và đêm xuống biển hay thì thầm…
Bà cụ
Cậu đừng để bị cuốn theo nhé.
Bà cụ
[nhìn xa xăm ra biển]
Lời bà cụ khiến Quang Anh khẽ nhíu mày.
Anh đã nghe kể về truyền thuyết này trước khi đến đây, nhưng chưa thực sự quan tâm.
Chỉ nghĩ đó là một câu chuyện dân gian để hù dọa trẻ con.
Sau khi dọn dẹp sơ qua, anh quyết định đi dạo quanh làng để làm quen với nơi này.
Đường làng nhỏ, lát gạch cũ, hai bên là những căn nhà thấp với tường trắng và cửa sổ xanh lam.
Người dân nhìn anh với vẻ tò mò nhưng không quá xa cách.
Khi hoàng hôn buông xuống hẳn, anh bước ra bờ biển.
Sóng vỗ đều đặn vào bờ cát mịn, mang theo hương vị mặn nồng của đại dương.
Xa xa, những con thuyền nhỏ lắc lư trên mặt nước, sẵn sàng ra khơi vào rạng sáng.
Chính tại đây, anh thấy một người con trai đứng lặng lẽ bên mép nước.
Chàng trai ấy cao gầy, khoác trên mình chiếc áo sơ mi rộng màu xanh nước biển, tóc đen rủ xuống vầng trán.
Dưới ánh trăng mới nhô lên, gương mặt cậu ta có chút nhợt nhạt, đôi mắt sâu hun hút như chứa cả biển trời.
Quang Anh chưa từng tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng khoảnh khắc ấy, có điều gì đó trong lòng anh khẽ lay động.
Chàng trai lặng yên nhìn biển, đôi môi mím chặt, như đang chờ đợi điều gì đó.
Quang Anh tiến lại gần, nhưng không biết phải bắt chuyện thế nào.
Đúng lúc đó, chàng trai khẽ cất giọng, trầm ấm nhưng mang theo chút xa cách.
Chàng trai
Anh là người mới đến?
Quang Anh hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng gật đầu.
Nguyễn Quang Anh
Tôi vừa dọn đến hôm nay.
Chàng trai
Anh sẽ không ở đây lâu đâu.
Chàng trai
[vẫn không quay lại mà nói tiếp]
Lời nói ấy không mang ý xua đuổi, nhưng cũng không phải chào đón.
Nó như một lời tiên đoán, hay một sự thật hiển nhiên mà cậu ta đã biết trước.
Quang Anh nhíu mày, nhưng chưa kịp đáp lời thì cậu ta đã quay lưng bỏ đi, để lại dấu chân mờ dần trên cát.
Quang Anh đứng lặng nhìn theo bóng dáng ấy, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ – như thể anh vừa chạm vào một điều bí ẩn đã ngủ quên từ rất lâu.
Và anh không biết rằng, đêm đó, khi anh chìm vào giấc ngủ trong căn nhà nhỏ, tiếng sóng biển ngoài kia sẽ thì thầm gọi tên anh.
Chương 2
Mưa rơi lất phất trên mái ngói cũ, từng giọt nước tí tách rơi xuống hiên nhà.
Quang Anh ngồi trước bàn viết, lật giở cuốn sổ tay nhưng chưa viết được chữ nào.
Cảm giác trống rỗng cứ bám lấy anh từ hôm qua, từ khi anh chạm mặt chàng trai bên bờ biển.
Câu nói của cậu ta vẫn vương vấn trong đầu anh: "Anh sẽ không ở đây lâu đâu."
Lời tiên đoán ấy có nghĩa gì?
Anh khẽ thở dài, quyết định ra ngoài dạo một vòng để đầu óc tỉnh táo.
Bên ngoài, con đường làng vẫn ẩm ướt sau cơn mưa.
Những quán nhỏ ven đường bắt đầu mở cửa, mùi cá nướng từ đâu đó thoảng qua trong gió.
Người dân làng biển có vẻ đã quen với sự hiện diện của anh, một số người gật đầu chào khi anh đi ngang qua.
Khi bước đến chợ cá, anh lại thấy người ấy.
Cậu ta đứng cạnh một sạp hàng, mặc áo khoác mỏng, đang cẩn thận lựa từng con cá tươi.
Mái tóc đen hơi ướt, dính vài giọt nước mưa.
Không hiểu sao, Quang Anh dừng lại.
Nguyễn Quang Anh
Chào cậu.
Cậu ta hơi ngẩng lên, ánh mắt vẫn mang vẻ hờ hững như hôm trước.
Lần này, cậu không lạnh nhạt như tối qua, nhưng cũng không có vẻ gì là chào đón.
Nguyễn Quang Anh
Hôm qua tôi quên chưa hỏi tên cậu.
Nguyễn Quang Anh
[cười nhẹ]
Cậu ta im lặng một lúc, rồi mới đáp.
Quang Anh lặp lại cái tên trong đầu.
Một cái tên trầm lặng, như chính con người cậu.
Nguyễn Quang Anh
Tôi là Quang Anh.
Duy chỉ gật đầu, rồi tiếp tục chọn cá.
Quang Anh cũng chẳng biết nói gì thêm, nhưng trong lòng lại thấy có chút tò mò.
Sau khi mua đồ xong, Đức Duy rời chợ.
Quang Anh đi theo bản năng, không có chủ đích.
Duy không hỏi anh đi đâu, cũng không bảo anh dừng lại.
Cứ thế, cả hai bước đi dưới làn mưa bụi.
Nguyễn Quang Anh
Cậu sống ở đây từ nhỏ à?
Nguyễn Quang Anh
[bất chợt hỏi]
Hoàng Đức Duy
[khẽ gật đầu]
Nguyễn Quang Anh
Vậy chắc cậu biết truyền thuyết 'lời thì thầm của biển' rồi nhỉ?
Duy dừng lại một chút, ánh mắt có gì đó phức tạp.
Hoàng Đức Duy
Anh tin vào nó à?
Nguyễn Quang Anh
Tôi chưa biết nữa.
Nguyễn Quang Anh
Nhưng tôi muốn tìm hiểu.
Hoàng Đức Duy
Có những thứ, biết càng ít càng tốt.
Hoàng Đức Duy
[nhìn xa xăm]
Câu nói đó khiến Quang Anh có chút rùng mình, nhưng anh không hỏi thêm.
Họ đi đến một con hẻm nhỏ, nơi những ngôi nhà san sát nhau.
Đến trước một căn nhà cũ có cửa sổ màu xanh, Duy dừng lại.
Quang Anh nhìn cánh cửa gỗ cũ kỹ, trong lòng dâng lên một cảm giác quen thuộc kỳ lạ, dù đây là lần đầu tiên anh đến.
Nguyễn Quang Anh
Vậy mai gặp?
Duy hơi ngạc nhiên, nhưng không từ chối.
Cậu chỉ khẽ gật đầu rồi mở cửa bước vào nhà, để lại Quang Anh đứng đó với một cảm giác khó gọi tên.
Biển xa xa vẫn thì thầm, như đang chờ đợi điều gì đó.
Chương 3
Đêm ở làng biển yên ắng một cách lạ lùng.
Chỉ có tiếng sóng vỗ nhịp nhàng và gió lùa qua những tán dừa.
Quang Anh ngồi bên bàn làm việc, trước mặt là trang giấy trắng vẫn chưa có lấy một dòng chữ nào.
Ý tưởng cứ quẩn quanh trong đầu anh nhưng chẳng thể thành hình.
Anh đứng dậy, mở cửa sổ nhìn ra ngoài.
Xa xa, bờ biển lấp lánh dưới ánh trăng mờ nhạt.
Và cũng như hôm trước, anh lại thấy một bóng người đứng bên bờ cát.
Cậu ấy đứng đó, bất động, như thể đang đợi ai đó quay về từ đại dương.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Quang Anh bất giác rùng mình.
Anh do dự vài giây, rồi quyết định đi ra ngoài.
Duy vẫn đứng lặng, mắt hướng về biển, không hề để ý đến sự xuất hiện của Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh
Cậu không thấy lạnh sao?
Nguyễn Quang Anh
[khẽ cất giọng]
Duy giật mình nhẹ, quay lại nhìn anh.
Trong ánh trăng, đôi mắt cậu trông mơ màng và u buồn hơn bao giờ hết.
Hoàng Đức Duy
Tôi quen rồi.
Quang Anh đứng bên cạnh, cùng nhìn ra biển.
Họ im lặng một lúc lâu, chỉ có tiếng sóng vỗ vào bờ cát.
Nguyễn Quang Anh
Cậu thường ra đây vào ban đêm à?
Duy khẽ cười, nhưng nụ cười đó không có chút vui vẻ nào.
Hoàng Đức Duy
Anh sẽ nghĩ tôi điên mất.
Nguyễn Quang Anh
Tôi không nghĩ vậy đâu.
Duy nhìn xuống chân, đôi tay siết chặt trong túi áo khoác.
Hoàng Đức Duy
Tôi nghe thấy tiếng gọi từ biển.
Hoàng Đức Duy
[giọng khẽ khàng]
Nguyễn Quang Anh
Tiếng gọi?
Nguyễn Quang Anh
[hơi sững lại]
Hoàng Đức Duy
Không phải tiếng sóng, không phải tiếng gió…
Hoàng Đức Duy
Mà là giọng của một người.
Hoàng Đức Duy
[khẽ gật đầu]
Cậu dừng lại một chút, rồi nói tiếp, giọng trầm xuống.
Hoàng Đức Duy
Người yêu cũ của tôi.
Quang Anh chớp mắt, bất ngờ vì lời thú nhận đó.
Anh không nghĩ Duy sẽ mở lòng một cách trực tiếp như vậy.
Nguyễn Quang Anh
Đã mất rồi sao?
Nguyễn Quang Anh
[nhẹ giọng hỏi]
Cậu nhìn ra biển, mắt sâu thẳm như đại dương về đêm.
Hoàng Đức Duy
Năm năm trước…
Hoàng Đức Duy
Một đêm biển động, cậu ấy ra khơi và không bao giờ quay về.
Quang Anh cảm thấy có gì đó thắt lại trong lồng ngực.
Hoàng Đức Duy
Mọi người nói đó là tai nạn.
Hoàng Đức Duy
Nhưng tôi biết…
Hoàng Đức Duy
Cậu ấy vẫn chưa rời đi.
Hoàng Đức Duy
[giọng nghẹn lại]
Nguyễn Quang Anh
Ý cậu là…?
Hoàng Đức Duy
Mỗi khi biển lặng, tôi nghe thấy giọng cậu ấy gọi tên tôi.
Gió biển thổi mạnh hơn, mang theo cái lạnh ngấm vào da thịt.
Quang Anh nhìn Duy, nhận ra nỗi đau vẫn chưa bao giờ nguôi trong đáy mắt cậu.
Nguyễn Quang Anh
Có thể đó chỉ là do cậu nhớ cậu ấy quá thôi.
Hoàng Đức Duy
Đó không phải ảo giác.
Hoàng Đức Duy
[lắc đầu, ánh mắt kiên định]
Cậu hít một hơi sâu, rồi quay sang nhìn thẳng vào Quang Anh.
Hoàng Đức Duy
Nếu một ngày nào đó anh cũng nghe thấy tiếng thì thầm của biển…
Hoàng Đức Duy
Đừng bỏ qua nó.
Lời nói ấy khiến Quang Anh cảm thấy gai lạnh nơi sống lưng.
Anh nhìn ra đại dương đen thẳm, chợt có cảm giác như có ai đó đang nhìn lại mình từ phía xa…
Download MangaToon APP on App Store and Google Play