“Kỷ Tương Hàn…!!!”
Tống Nhiễm đứng bên bờ biển, nhìn Kỷ Tương Hàn bị đâm từng nhát một vào người, cô la hét thất thanh.
“Đừng mà, đừng…thả anh ấy ra đi…tôi xin các người…đừng….”
Kỷ Tương Hàn nhìn cô với cả khuôn mặt đầy máu, anh mỉm cười sau đó…
“Reng…reng…reng…”
Mười giờ sáng, Tống Nhiễm bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, là Tề Giai Kỳ, bạn thân của cô.
[Tống Nhiễm, cậu chết ở đâu rồi, đến công ty nhanh đi, tổng giám đốc mới sáng nay đã đến, đang tìm cậu, ba mươi phút nữa mà cậu không đến anh ta sẽ loại cậu khỏi dự án.]
Nghe đến việc bị loại khỏi dự án Tống Nhiễm đã mở to đôi mắt, cô không trả lời đầu dây bên kia mà trực tiếp chạy vào nhà vệ sinh chuẩn bị.
Nhìn bản thân trong gương, Tống Nhiễm lấy nước vỗ liên tục lên mặt, cô muốn thoát khỏi giấc mơ vừa rồi,
Không biết đã bao nhiêu đêm rồi, cô luôn mơ cùng một giấc mơ, mơ thấy anh cả người đầy máu, bị đám người vô danh hành hạ sau đó thì…biến mất.
“Kỷ Tương Hàn, tên thối tha, tại sao tôi vẫn cứ mơ thấy anh.”
Sau khi bình lặng biệt tăm không tung tích hơn hai năm sau cái chết của bạn thân, Tống Nhiễm cuối cùng cũng quay lại làm việc cùng Tề Giai Kỳ, cô hiện tại là quản lý dự án thiết kế cho Mộ Ảnh Thị, một tập đoàn nổi tiếng và và tương đối lớn ở Diêm Thành.
Tống Nhiễm đến công ty đã được nửa năm, không ai biết mặt Tổng Giám Đốc của công ty, có người đoán đó là một quý ông ngoài trung niên, mập ụ, đầu hói, một vợ nhiều em gái mưa bên ngoài, bởi vì có năng thực thành lập nên một tập đoàn lớn ở Mỹ rồi lan rộng chi nhánh về nước như vậy, thì chắc chắn không phải là người thường.
Nhưng Tống Nhiễm lại biết rõ, anh chẳng những không đầu hói, người không mập ụ, vợ con thì không rõ, mà còn chính là Kỷ Tương Hàn.
Nửa năm rồi tập đoàn mới biết được tổng giám đốc là ai, trước giờ đều do Chu phó Tổng phụ trách quản lý công ty, Chu Mẫn Đình còn là bạn trai của Tề Giai Kỳ, trước đây cô đến Mộ Ảnh Thị làm việc là vì Tề Giai Kỳ giới thiệu cô cho Chu Mẫn Đình.
Chu Mẫn Đình vừa đọc qua hồ sơ của Tống Nhiễm đã sáng rực hai mắt, lập tức mời cô về bằng mọi giá.
Chính vì thế mà, phòng thiết kế của cô trước giờ không ai quản, cũng không ai quan tâm là cô đến công ty lúc mấy giờ, chỉ cần kết quả cuối cùng luôn xuất sắc là được, Tống Nhiễm cũng ít khi đến công ty hoặc làm việc ở đó trừ khi có những cuộc họp quan trọng.
Làm việc được một thời gian Tống Nhiễm mới biết được thông tin người đàn ông mà cô luôn tìm kiếm bấy lâu nay lại là ông chủ của cô.
Ban đầu cô còn phải nhìn ảnh của anh không biết bao nhiêu lâu, vì cứ nghĩ là đã nhẩm rồi, nghe chính miệng Tề Giai Kỳ nói đó là Kỷ Tương Hàn, cô mới rõ, không thể sai được.
Có trớ trêu không, khi cô đã nỗ lực tìm kiếm anh trong vô vọng, đến khi không tìm nữa thì người lại tự khắc xuất hiện.
Hoá ra, Kỷ Tương Hàn nghèo khó, không việc làm, bị ức hiếp, lại giàu có đến như vậy, toàn là dối trá, coi như cô đã được nếm trải mùi vị bị đàn ông lừa dối là thế nào đi vậy.
Tống Nhiễm chuẩn bị xong thì lấy điện thoại và túi xách đi xuống hầm đỗ xe, cô vừa đi vừa đọc tin nhắn từ Tề Giai Kỳ.
Tổng Giám Đốc mới rất khó ở, đúng giờ làm việc, chín giờ sáng đã đến đi khảo sát hết các phòng ban, hơn mười lăm người đã bị sa thải thì ý thức kém, làm việc không nghiêm túc, hiện tại Tống Nhiễm đang sắp là người thứ mười sáu vì hơn mười giờ rồi vẫn chưa đến công ty.
Mộ Ảnh Thị là một toà cao ốc độc lập có ba mươi hai tầng đều thuộc quyền sử dụng của công ty, nó được chính tập đoàn xây dựng trên mảnh đất màu mỡ ngay giữa trung tâm thành phố, đủ để biết quy mô của công ty là không hề tầm thường, phòng thiết kế và tài chính nằm ở tầng cao nhất của cao ốc, cũng chính là nơi làm việc của tổng giám đốc.
Căn hộ của Tống Nhiễm cách Mộ Ảnh Thị không xa, chỉ mười lăm phút không kẹt xe cô đã có mặt ở hầm đỗ xe của công ty, nhưng Tống Nhiễm thậm chí còn không thèm hớt hãi, cô còn thảnh thơi đi mua cả cà phê cho bản thân và đặt thêm cho cả phòng, sau đó là từ tốn bước vào vào phòng làm việc cá nhân, ngồi đó hết năm phút rồi mới đi đến văn phòng của Kỷ Tương Hàn.
Căn phòng không đóng, vì đang đợi cô, trước khi gõ cửa, Tống Nhiễm đứng ở cửa nhìn vào trong đôi mắt có chút long lanh, cảm xúc có chút mơ hồ vì lâu rồi mới gặp lại khuôn mặt ấy.
Cô chỉnh lại sắc mặt, sau đó nói nhỏ trong miệng.
“Lâu rồi không gặp, Kỷ Tương Hàn.”
Tống Nhiễm gõ cửa trước khi bước vào, bên trong liền truyền đến giọng nói quen thuộc.
“Vào đi.”
Tống Nhiễm đi thẳng đến bàn làm việc của anh, nhưng đối phương lại không ngẩng mặt lên nhìn cô, anh đang bận lật tài liệu trên tay, cô bước đến gần hơn, cố gằn giọng nhỏ nhẹ:
“ Kỷ Tổng, anh cần gặp tôi?”
Tống Nhiễm nghe anh chỉ “ừ” một tiếng rồi ngước lên nhìn cô, sau đó thì không nghe nói gì nữa, mà là dáng vẻ ngỡ ngàng như gặp phải ảo giác.
Người cứ đơ ra hơn năm phút rồi Tống Nhiễm vẫn không nghe đối phương nói gì nên cô lại lên tiếng gọi:
“Kỷ tổng, anh vẫn ổn chứ?”
“Kỷ Tổng…”
Kỷ Tương Hàn lúc này mới định thần lại sau đó đổi ngay sang nét mặt lạnh lùng vốn có.
“Tống quản, cô thân là người đứng đầu phòng thiết kế mà bây giờ mới đến công ty sao?”
Tống Nhiễm đã biết trước là anh muốn gây chuyện nên cũng không bất ngờ lắm, vẫn giữ nụ cười rồi giải thích:
“Kỷ Tổng, anh mới đến nên không biết, tôi…”
Chưa cần nghe hết câu Kỷ Tương Hàn đã chen ngang:
“Tôi mới đến nhưng không có nghĩa là tôi không đủ nhận thức, nhân viên đi làm muộn chứng tỏ tác phong làm việc không có, tôi không cần biết phòng của cô hiệu suất làm việc tốt ra sao, nhưng nếu không có kỷ cương thì sớm muộn cũng sẽ mang lại điều tồi tệ mà thôi, hơn nữa cô còn là người quản lý cô không làm gương thì phải dạy bảo cấp dưới như thế nào?”
Tống Nhiễm nghe anh ta lên giọng dạy bảo liền không chịu được mà trả treo:
“Kỷ Tổng, phòng thiết kế của tôi đặc thù công việc không giống những phòng ban khác, chúng tôi đề cao hiệu suất, luôn khiến đối tác hài lòng, còn về tác phong phòng thiết kế luôn nghiêm túc, không khiến hình ảnh của công ty bị huỷ hoại hay có tiếng xấu gì, thì có gì sai sao?”
Trước đây Kỷ Tương Hàn giao toàn bộ mọi quyết định của chính nhánh Diêm Thành cho Chu Mẫn Đình, khi báo cáo định kỳ anh ta chỉ báo cáo kết quả không báo cáo tình hình làm việc, nên Kỷ Tương Hàn không biết thoả thuận của cô và anh ta.
Kỷ Tương Hàn lại là người rất ghét cách làm việc tuỳ ý, coi thường khuôn khổ, hiện tại anh đang muốn biến Diêm Thành thay tập đoàn ở New York làm trụ sở chính, đã nhiều năm ở nước ngoài, lần này anh muốn tập trung phát triển thị trường trong nước, cho nên chấn chỉnh lại nhân sự là điều anh quan tâm đầu tiên, cũng là cách mà anh làm nên chuyện ở Mỹ.
Anh mà cần cô giải thích phòng thiết kế vận hành thế nào nữa sao?
Không cần biết cô tài giỏi đến đâu, nhưng lúc này anh không thể nghe nổi những gì từ miệng của Tống Nhiễm.
“Được, Tống quản lý, vậy thì tôi nói cho cô rõ, trước đây phòng ban của cô làm việc thế nào tôi không có nhu cầu biết nữa, nhưng hiện tại tôi đã ở đây rồi, thì cô vui lòng đến công ty đúng giờ, tuân thủ đúng quy định của công ty, còn nếu không chịu được, ngoài kia vẫn có nhiều sự lựa chọn phù hợp cho cô.”
Đây là đang uy hiếm cô sao? xem ra anh ngoài việc không nhận ra cô, thì đến cô của hiện tại thế nào cũng không nắm rõ rồi.
Kỷ Tương Hàn, tên lừa bịp nhà anh, lừa tôi, khiến tôi đi tìm anh như một con ngốc, Với tình hình hiện tại thì xem ra bản tính của anh vốn đã xấu xa như vậy.
Càng nghĩ Tống Nhiễm càng không chịu được, cô cười khẩy một cái sau đó đặt cho anh ta câu hỏi:
“Vậy ý của Kỷ tổng là nếu tôi không tuân theo thì sẽ bị buộc thôi việc đúng không?”
Kỷ Tương Hàn không trả lời, anh nhìn cô chăm chăm với đôi mắt kiên định, sau đó lại nói:
“Tôi cần làm việc với người có kỷ luật, cô thân là thiết kế chính của công ty, là người duyệt sơ thẩm nội dung thiết kế, cũng là người làm việc với đối tác mà vị trí thì lại không rõ ràng, nếu sáng nay người tìm cô không phải là tôi, mà là đối tác thì sao?”
“Cô định để đối tác ngồi ở phòng khách chờ mình hơn bốn mươi lăm phút, hay bảo họ phải đến tận nhà để gặp được cô?”
Tống Nhiễm dù có lý lẽ nhưng lúc này lại không trả treo được với lý luận này của Kỷ Tương Hàn.
“Tôi…”
Kỷ Tương Hàn cũng không có ý định để cô nói:
“Còn nữa, tôi phải thông báo cho cô biết là nhờ có một cấp trên tuyệt vời như cô mà nhân viên của cô vừa bị sa thải…vì vừa ăn vừa làm việc.”
Tống Nhiễm rất thoải mái với cấp dưới, cô không theo luật lệ nên cũng không ép họ theo kỷ cương, cứ hoàn thành tốt mọi việc đúng thời điểm cô giao hẹn là được, thậm chí có người vẫn có thể tan làm sớm, rồi mang việc về nhà làm.
Sáng nay nhân viên của cô cũng vô tư như thường ngày vừa ăn bữa sáng vừa hoàn thành báo cáo, đúng lúc Kỷ Tương Hàn đi khảo sát nhìn thấy nên đã thẳng tay đuổi việc.
Nghe đến đây Tống Nhiễm liền nổi giận đùng đùng, như thuốc nổ sắp bùng cháy.
“Kỷ Tương Hàn, tại sao lại sa thải cấp dưới của tôi, anh đây rõ ràng là gây sự vô cớ, hơn nửa năm qua phòng thiết kế mang lại lợi nhuận rất lớn cho công ty, chứng tỏ nhân viên làm việc rất tốt, tại sao anh cứ phải nhìn vào vẻ bề ngoài, nề nề nếp nếp làm gì, hiệu quả không phải cái cần nhìn đến sao?”
“Nếu anh muốn có thể trực tiếp phạt tôi, bọn họ là được phép của tôi mới làm như vậy.”
Tống Nhiễm tức giận đến mức không khống chế được âm giọng và nét mặt, lúc nãy cửa vốn đã không đóng lại nên bên ngoài mọi người cũng nghe được tiếng của cô, tất cả đều giật mình nhìn về phía căn phòng vì tò mò không biết bên trong xảy ra chuyện gì mà có vẻ như sắp cãi nhau.
Đến trợ lý Văn người đã theo anh rất nhiều năm cũng hốt hoảng vì ngoài những người thân thiết của Kỷ Tương Hàn thì chưa có người dám gọi thẳng tên của ông chủ anh ta như vậy, gan được đúc nên bằng thép hay sao?
Kỷ Tương Hàn thì ngược lại, anh tuy hơi cau mày một chút vì hơi bất ngờ trước tính cách của cô nhưng vẫn bình tĩnh mà trả lời:
“Tống tiểu thư, đây là công ty của tôi, tôi sa thải ai còn phải hỏi ý kiến của cô sao? Mà nếu trách thì nên trách bản thân cô, nếu không đủ khả năng bảo vệ người bên cạnh mình, thì cô đừng đổ lỗi cho người khác.”
Tống Nhiễm nghe đến đây tai cô tự dưng lùng bùng, vẻ mặt trắng bệch, cô có chút mất kiểm soát, sau đó hít lấy một hơi rồi tháo thẻ nhân viên ném thẳng lên người Kỷ Tương Hàn.
“Được, nếu như đã không cùng quan điểm, thì có cố gắng đến mấy cũng chỉ mang lại kết quả chẳng tốt đẹp gì.”
Nói xong cô còn tự biên tự diên mà nói lớn:
“Kỷ tổng, luật lệ của anh, cách làm việc của anh, tôi không tuân thủ được, hay anh đuổi việc tôi luôn đi.”
“Được, nếu như Kỷ tổng đã sa thải thì tôi chỉ đành làm theo vậy."
“Tạm biệt, Kỷ tổng."
Kỷ Tương Hàn: “…”
Nói rồi cô mở cửa bước ra không quên đóng cửa cái “rầm”, mặc cho Kỷ Tương Hàn chưa kịp phản ứng với hành xử của cô, anh đã nói hết đâu?
Lúc bước ra Tống Nhiễm còn thấy xung quanh rất nhiều người nhìn về phía cô, chắc là đã nghe hết những gì cô nói rồi.
Vẻ mặt hiện tại của họ chính là:
Tống quản lý cao ngạo cuối cùng cũng có ngày này rồi?
Nửa năm qua ở công ty, vì năng lực của cô nên không ai dám đụng đến phòng thiết kế của cô, không ngờ khi Kỷ Tương Hàn xuất hiện đã xuống tay dẹp loạn như vậy sao?
Tống Nhiễm vừa rời đi, Kỷ Tương Hàn ngã người ra ghế đôi mắt nhắm lại, phút chốc rơi vào trầm tư.
Tại sao lại giống đến như vậy? Khuôn mặt giống nhau y đúc, đôi mắt, biểu hiện, sự giận dữ cũng đều rất giống, chỉ là Lục Âm mà anh biết không biết nói, nên không thể lên giọng trả treo với anh như vậy được, cũng không phải là người không biết chừng mực như vậy, tình cách đáng yêu hơn Tống Nhiễm gấp nhiều lần, suýt chút nữa là anh không kiểm soát được bản thân mà ôm chầm lấy cô rồi.
Kỷ Tương Hàn tự nói:
Lục Âm rốt cuộc là em đang ở đâu?
Ở đâu cũng được chỉ cần là còn sống là được, anh nhất định sẽ tìm được em.
Trong khoảng suy nghĩ đó trợ lý Văn bước vào.
“Kỷ Tổng, buổi họp tiếp theo diễn ra lúc một giờ.”
Kỷ Tương Hàn gật đầu một cái sau đó hỏi trợ lý Văn
“Vẫn chưa có tin tức gì sao?”
Câu hỏi này anh đã hỏi không biết bao nhiêu lần rồi, trợ lý Văn đương nhiên hiểu được điều mà Kỷ Tương Hàn đang nhắc đến, vẻ mặt anh ta có chút bất lực, chỉ lắc đầu nhẹ một cái rồi trả lời:
“Vẫn chưa, nhưng….”
Ngập ngừng một lúc anh ta nói tiếp:
“Kỷ Tổng, hơn nửa năm rồi, vẫn tiếp tục tìm sao?”
Kỷ Tương Hàn có chút thất thần, nửa năm rồi, nếu người còn sống không thể nào không tìm ra được, nhưng anh không muốn nghĩ đến điều gì tiêu cực khác, bằng mọi giá, sống phải thấy người, còn nếu…không thì anh phải tận mắt chứng kiến mới có thể buông bỏ được.
“Tiếp tục tìm, nếu người không đủ thì tìm thêm người, phải tìm cho bằng được, dù là…”
Trợ lý Văn đã hiểu nên chỉ “vâng” rồi dè dặt bước đi không quên khép chặt cửa lại, để lại Kỷ Tương Hàn ngồi lại với khuôn mặt vô hồn không điểm tựa.
…..
Bên này Tống Nhiễm vừa bước ra khỏi phòng tổng giám đốc, thì khói trên người cô cũng bốc lên nghi ngút, cô hậm hực đi về văn phòng của bản thân thu dọn mọi thứ, cho đến khi bàn tay dừng trên bức ảnh mà cô luôn đặt ở phòng làm việc, đó là ảnh của cô và Kiều Lam, là bức ảnh họ chụp hôm tốt nghiệp đại học.
Sau khi tốt nghiệp đại học Tống Nhiễm và Kiều Lam cùng làm việc cho Tống Thị, tập đoàn của gia đình Tống Nhiễm.
Bốn năm trước, Kiều Lam và cô cùng tham dự bữa tiệc thường niên ở công ty, đó là bữa tiệc rất lớn vì có nhiều đối tác và quan chức tham dự, chỉ một đêm trôi qua, nhưng hôm sau Kiều Lam lại nhảy lầu tự sát, cô không thể hiểu được tại sao, người đang yên đang lành lại chọn tự sát?
Cô đã mất một năm để điều tra, nhưng càng điều tra càng mơ hồ, hơn hết mọi chứng cứ cô có, liên lục dính dáng đến…ba của cô, Tống Kỵ.
Tống Nhiễm bị gia đình của Kiều Lam uất hận, là cô muốn Kiều Lam cùng đến công ty nhà cô làm việc, nhưng rồi bạn cô lại chọn cách ra đi như vậy?
Ai hiểu được cho cô đây?
Tống Nhiễm mất tích một năm sau đó, ai cũng nói là cô sang Anh Quốc du học, đến tận năm nay mới quay lại, nhưng thực tế cô đã đi đâu, thì chỉ cô mới biết được.
“Là cô không đủ năng lực bảo vệ người bên cạnh mình” Tống Nhiễm đã từng nghĩ như vậy?
Không ngờ bốn năm rồi, cô lại nghe Kỷ Tương Hàn dùng lời lẽ này chỉ trích cô.
Bây giờ lại là cấp dưới của cô còn vì cô mà bị sa thải.
Buồn cười…anh ta đủ tư cách chỉ trích cô sao?
Tống Nhiễm thu dọn xong thì dứt khoát rời khỏi văn phòng, lúc bước ra cô nhìn vị trí làm việc của Tĩnh Ly, cơn phẫn nộ trong cô càng thêm lớn.
Cô tức đến mức nghiến răng, miệng lẩm nhẩm:
“ Kỷ Tương Hàn, anh chờ đó.”
Tống Nhiễm thực chất cũng không muốn làm ở đây nữa, dù gì đối mặt với Kỷ Tương Hàn cô cũng không mấy thoải mái, nhưng cô là người có trách nhiệm với công việc, trong tay cô hiện đang nắm nhiều dự án dang dở như vậy, còn cả cấp dưới của cô, cô sợ người khác thay vị trí của cô, người đúng ý thì không nói, còn nếu là người như tên Kỷ Tương Hàn thì cô không cam tâm, vì sợ sẽ làm hỏng hết tâm huyết của bản thân.
Còn Tĩnh Ly, con bé là vì cô nên mới bị đuổi việc, nhất định không để yên như vậy được.
Rời khỏi công ty Tống Nhiễm bực nhọc chất hết đồ lên xe, đến khi cô định khởi động xe thì điện thoại cô đỗ chuông, nhìn vào màn hình điện thoại, cô như nghĩ ra gì đó, liền chỉnh lại âm giọng , nở ra nụ cười thật tười rồi nghe máy.
[Hoắc Tổng, chào ngài, ngài vẫn khoẻ chứ?]
Hoắc Bình là một trong những đối tác lớn của Mộ Ảnh Thị, ông ta rất kỹ tính yêu cầu lại rất cao, ban đầu chính tay Tống Nhiễm đã giúp Mộ Ảnh Thị lấy được hợp đồng này, không phải vì cô khéo ăn nói, mà là vì ông ta rất hài lòng với những thiết kế của Tống Nhiễm, sau này Hoắc Thị ký tiếp hợp đồng đều phải là Tống Nhiễm trực tiếp làm việc với ông.
Gần đây họ cũng vừa ký xong hợp đồng mới với Mộ Ảnh Thị, Tống Nhiễm còn chưa giao bản thảo ra, hôm nay gọi đến như thế này chắc chắn là muốn hẹn gặp để xem bản thảo.
Nhận thấy cơ hội đến Tống Nhiễm liền đổi giọng thở dài.
[Thật ngại quá, Hoắc Tổng để ngài phải trực tiếp gọi điện cho tôi thế này, bản thảo tôi còn đang hoàn thành đây, cũng sắp xong rồi, nhưng… tôi e là duyên phận hợp tác của chúng ta đã hết rồi.]
Bên kia vừa nghe cô nói như vậy thì lập tức hỏi lại, giọng có chút tức giận.
[Tống quản, cô nói như vậy là sao, các người muốn huỷ hợp đồng với tôi à?]
Tống Nhiễm liền giải thích.
[Hoắc tổng, không phải không phải, ngài đừng tức giận, tôi nói là duyên phận giữa tôi và ngài, còn Mộ Ảnh Thị vẫn rất cần ngài.]
[Hoắc tổng thật ra hôm nay tôi đã nghĩ việc ở Mộ Ảnh Thị rồi, những dự án do tôi đảm nhận sẽ có người mới liên hệ với ngài trao đổi lại, tiếc quá Hoắc Tổng, ngài là người rất am hiểu nghệ thuật, lại luôn tán thưởng những bản thiết kế của tôi, nhưng tiếc là tương lai tôi không có cơ hội thiết kế cho ngài nữa rồi.]
Hoắc Bình nghe thấy Tống Nhiễm không còn phụ trách dự án của ông ta nữa thì vô cùng không hài lòng, sau khi kết thúc cuộc gọi với Tống Nhiễm thì ông lập tức gọi đến tìm Chu Mẫn Đình tính sổ.
Chu Mẫn Đình nhận xong điện thoại của của Hoắc Bình thì cả người ngơ ra một lúc, anh vừa xuống máy bay, cả tuần nay đều đi công tác ở ngoại thành, vừa về đã nhận phải tin dữ.
Anh còn chưa có thời gian suy nghĩ được bao lâu đã nhận thêm liên tục rất nhiều cuộc gọi khác từ đối tác, tất cả đều là muốn huỷ hợp đồng, nếu không còn Tống Nhiễm trong dự án của họ.
Cái gì đang xảy ra vậy?
Cái tên Kỷ Tương Hàn này, muốn dẹp tiệm không làm nữa hay sao đây?
Bên này Tống Nhiễm về tới nhà thì vô cùng hả hê, cô như xả được cơn giận, chẳng những vậy cô còn khoá luôn điện thoại, không nhận thêm cuộc gọi nào nữa.
Chu Mẫn Đình gọi cho Tống Nhiễm không được thì gọi cho Tề Gia Kỳ, nhờ cô đến tìm Tống Nhiễm, còn anh thì chạy thẳng đến công ty tìm Kỷ Tương Hàn.
...………………....
Vừa bước vào văn phòng Chu Mẫn Đình đã hét vào mặt Kỷ Tương Hàn.
“Kỷ Tương Hàn, cậu đang làm gì vậy, sao lại đuổi việc nhà thiết kế của tôi?”
Kỷ Tương Hàn làm người làm việc biết chừng mực, dù anh có không thích cách làm việc của Tống Nhiễm tới đâu, thì anh cũng biết rõ, việc mất nhà thiết kế đột ngột sẽ ảnh hưởng rất lớn đến công ty và lòng tin đối với khách hàng, anh chỉ là muốn chấn chỉnh Tống Nhiễm, không ngờ cô lại biến lời nói của anh thành “sa thải”, cô còn tự biên tự diễn khiến đối tác ùng ùng đòi huỷ hợp đồng.
Anh không trả lời mà lên giọng chất vấn Chu Mẫn Đình:
“Chuyện này tôi hỏi cậu mới đúng, cậu tìm đâu ra cô ta vậy? một người làm việc không chút kỷ cương, phép tắc nào mà cũng tuyển được sao?"
Chu Mẫn Đình cười khẩy một cái sau đó hỏi:
“Anh hai, trước đây khi gửi báo cáo tài chính, nhìn doanh thu tăng vọt, sao cậu không hỏi nhà thiết kế là ai? bây giờ vừa về đã kiếm chuyện rồi?”
" Tống Nhiễm là bạn của Kỳ Kỳ…"
Vừa nghe có mối quan hệ Kỷ Tương Hàn đã phản ứng.
“Cậu tuyển dụng kiểu gì vậy, bây giờ còn chơi trò dùng mối quan hệ nữa sao?”
“Nghe tôi nói hết có được không?”
Chu Mẫn Đình vô cùng bực mình, anh đã thuyết phục rất lâu mới có được cái gật đầu của Tống Nhiễm, bây giờ thì hay rồi, người bị bạn anh đuổi đi không thương tiếc.
“Nhờ Kỳ Kỳ giới thiệu tôi mới có thể đem được viên ngọc này về cho chúng ta đó, cậu còn không biết trân trọng, Tương Hàn, Diêm Thành không giống với ở New York, ở đây cậu biết chúng ta phải cạnh tranh với bao nhiêu công ty lớn khác không?”
“Đúng là ở New York danh tiếng của Mộ Ảnh Thị không tệ, nhưng ở đây chúng ta là người đến sau, nếu không có Tống Nhiễm, cậu nghĩ Mộ Ảnh Thị có được những hợp đồng lớn như vậy sao? đừng nói là hợp đồng, đã sập tiệm từ lâu rồi.“
“Tầm nhìn của cô ấy rất tốt, thẩm mỹ lại rất hợp với thị yếu trong nước, đến cả khách hàng khó tính như Hoắc Thị cô ấy cũng lôi về đây được, cậu nói cô ấy không kỷ cương, kỷ cương cái con khỉ, cậu coi trọng luật lệ vậy sao ban đầu không đi thi công chức, rồi làm một ông cán bộ gìa đi, đi theo con đường tư bản làm gì, so với những gì cô ấy làm được, thì điều đó có đáng bao nhiêu.”
“Đúng là cô ấy có tính cách rất quái gở, nhưng đó là tính cách của nhà nghệ thuật, cậu phải hiểu mới đúng chứ?”
Kỷ Tương Hàn cũng không hiểu tại sao anh lại khắc khe với Tống Nhiễm như vậy, có thể vì khuôn mặt của cô khiến anh có chút khó chấp nhận.
“Tôi sẽ xử lý."
Chu Mẫn Đình không phủ nhận năng lực của Kỷ Tương Hàn, hơn nữa còn vô cùng tin tưởng anh, nên vừa tốt nghiệp đã cùng anh lập nghiệp, rồi phát triển công ty vững mạnh đến hiện tại, nhưng còn với chuyện này Chu Mẫn Đình không tin Kỷ Tương Hàn được, với cái miệng không nể nang ai gì của Kỷ Tương Hàn, để anh một mình gặp Tống Nhiễm thì chắc chắn chuyện sẽ lớn hơn.
“Đừng, cậu đừng nhúng tay vào, để tôi lo liệu, cậu chỉ cần làm theo những gì tôi nói là được."
Nói rồi Chu Mẫn Đình hậm hực rời đi, lúc này Kỷ Tương Hàn mới mở hồ sơ của Tống Nhiễm ra xem.
“Đúng là không một chút liên quan nào.”
Nói rồi anh cũng xem lại những bản thiết kế của cô, có chút quen mắt, phong cách của cô khiến anh cảm thấy vô cùng thân thuộc.
Trước đây anh cũng thấy Lục Âm ngồi ở bãi biển phác thảo những thứ diễn ra xung quanh cô, trong nhà cô thứ nhiều nhất chính là những quyển vở vẽ, bên trong toàn à ảnh ký hoạ, không có màu sắc, cô từng nói với anh, nó chính là nhật ký của cô.
Lục Âm không thích viết ra những dòng suy nghĩ của bản thân, vì sợ người khác sẽ đọc được, cô dùng từng nét vẽ để lưu lại ký ức của một ngày, như vậy thì chỉ mình cô mới biết được, bản thân đang cảm thấy như thế nào.
Nhìn nét vẽ của Tống Nhiễm, nếu bỏ đi màu sắc thì đúng là có phần khá giống.
Kỷ Tương Hàn xem đến mức không biết là trời cũng đã tối, nhân viên cũng đã tan làm hết, trợ lý Văn không nhắc, chắc là anh còn chưa rời mắt được với những bản thiết kế của Tống Nhiễm.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play