Ánh nắng ấm áp chiếu rọi khắp mọi ngóc ngách của thành phố, một cô bé với mái tóc dài đen nhánh đang ngồi dưới gốc cây cổ thụ lớn chơi đùa với một chú chó lớn màu trắng. Tiếng cười trong trẻo thánh thót như tiếng chim vang lên khiến khung cảnh xung quanh trở nên thật yên bình.
“Đại bạch, chúng ta vào nhà thôi.”
Chú chó lớn màu trắng nghe cô chủ nhỏ nói thì gâu gâu vài tiếng chạy theo phía sau cơ thể nhỏ bé đằng trước.
“YY à, mau lên nào con. YY nghe mẹ nói bây giờ chúng ta phải rời đi ngay lập tức. Ba con đang trên đường trở về rồi.”
Kiều YY bé nhỏ nghe mẹ nói cứ nghĩ rằng ba cô bé đi làm trở về sớm để đưa cô bé đi chơi. Cô bé nở nụ cười ngây thơ, vui mừng nói “Mẹ ơi, ba về đưa mẹ con mình đi chơi sao?”
“Nhanh lên nào YY, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu.”
Mẹ cô vừa dứt lời thì một đám người xăm trổ đầy mình, mặt mũi bặm trợn hung tàn của bọn chúng khiến cô bé sợ hãi run rẩy nép vào lòng mẹ.
Tên cầm đầu trong đám người kia lên tiếng “Xin chào Kiều phu nhân cao quý, à giờ đã không còn nữa rồi…hahahaha.”
“Bà có biết hôm nay chúng tôi đến để làm gì không?”
Cẩn Dung kéo Kiều YY vào lòng ôm chặt, bàn tay che đi đôi mắt to tròn đen láy đầy sợ hãi của cô bé. Gương mặt căng thẳng tiếp lời “Có gì thì từ từ nói. Đợi lão Kiều về sẽ nói chuyện với mấy người.”
Tên cầm đầu kia cười khẩy nhổ nước bọt xuống sàn, ngửa mặt lên nói “Được thôi, chúng tôi chờ.”
15 phút trôi qua, tiếng phanh xe vang lên ngoài sân Kiều YY vui mừng trong lòng mẹ nói “Ba về rồi.”
Rất nhanh người đàn ông cao lớn mặc vest chạy vào trong, gương mặt lo lắng nhìn hai mẹ con. Rồi lại nhìn mấy tên kia, xuống giọng nói “Để vợ con tôi ra ngoài đi, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Tên kia dường như đã không còn chút kiên nhẫn nào, lớn tiếng quát “Mày nghĩ mày vẫn còn là Kiều tổng cao cao tại thượng sao mà đòi hỏi. Mau đưa tiền ra đây, không thì đừng trách bọn tao.”
Kiều Khải cũng không dám ra điều kiện nữa lấy trong túi ra một chiếc thẻ đưa cho bọn chúng “Cầm lấy rồi đi đi.”
Tên kia cầm chiếc thẻ nói “Như vậy có phải nhanh không? Nhưng mà có người yêu cầu tôi làm một chuyện. Ông biết đấy, đã nhận tiền thì phải làm việc cho tới nơi chứ. Vậy ông đừng trách chúng tôi tàn nhẫn.”
Nói xong tên kia ngoắc tay kêu một tên đàn em ra hiệu hành động. Tên đàn em nhận được lệnh liền tiến về phía Kiều YY bé nhỏ đang sợ hãi nhắm chặt mắt trong lòng mẹ. Đại bạch đứng bên cạnh hung dữ gầm gừ liên tục.
Kiều Khải sốt ruột lớn tiếng “Bọn mày đã nhận được tiền rồi thì biến đi, đừng có động đến vợ con tao. Nếu không tao sẽ liều mạng với chúng mày.”
“Tao nhận tiền của người ta rồi, mày đừng làm khó tao như vậy.”
Kiều Khải bị hai tên khác giữ chặt quỳ dưới đất đau đớn giương mắt nhìn tên đàn ông dơ bẩn đang tiến gần đến phía con gái và vợ mà không thể làm gì.
Cẩn Dung ôm chặt Kiều YY trong lòng “Đừng có qua đây, mấy người dám động đến con bé tôi sẽ giết mấy người.”
“Mau giữ bà ta lại đừng để bà ta thoát ra.”
Cẩn Dung như phát điên khi cô bé bị bọn chúng tóm lấy, Kiều YY run rẩy gào khóc “Mẹ ơi… ba ơi… con sợ lắm. Cứu con với… huhuhu”
Gương mặt nhỏ bé xinh xắn của Kiều YY bị bọn chúng giữ chặt, con dao sắc bén dần dần tiến gần về phía gương mặt nhỏ bé kia. Kiều YY khóc lạc cả giọng, giọng nói non nớt vẫn không ngừng kêu cứu. Kiều Khải và Cẩn Dung bị giữ chặt giận giữ hét lên “Đừng làm vậy, con bé mới có 5 tuổi. Làm ơn.”
Tên cầm đầu mệt mỏi thúc giục “Mày mau làm nhanh cái tay lên, rạch một đường rồi chúng ta rời đi.”
Tên kia động tác cũng nhanh hơn nhưng khi lưỡi dao sắc bén sắp cắt đứt da thịt của cô bé thì Đại bạch lao đến cắn mạnh vào tay của tên kia khiến hắn đau đớn. Bàn tay đang bóp chặt mặt Kiều YY cũng thả lỏng ra rồi hất văng cô ra chỗ khác.
Tay tên kia dường như đứt lìa, có vài tên cầm dao lên đâm vào người đại bạch nhưng nó kiên quyết không chịu nhả ra.
Tên kia đau đớn kêu gào nhưng đại bạch vẫn cắn rất chặt không chịu nhả ra cho đến khi bộ lông của nó nhuộm đầy máu đỏ, cả thân xác to lớn nằm trong vũng máu của chính nó.
Kiều YY nhìn thấy thì khóc càng thảm thiết hơn giọng nói ngắt quãng “đại bạch… đại bạch.” Do còn nhỏ tuổi và quá sợ hãi mà đã ngất lịm đi. Khung cảnh dần trở nên hỗn loạn, cảnh sát ập đến bắt gọn mấy tên kia.
Cẩn Dung thoát ra được khỏi sự kìm hãm thì vội vàng lao đến ôm Kiều YY vào lòng.
Kiều Khải chạy đến đỡ mẹ con hai người lên rồi tiến đến ôm xác của đại bạch. Chiếc áo sơ mi của ông cũng bị nhuốm đỏ.
Qua vài ngày, trên các mặt báo và các phương tiện đưa tin truyền thông đều là thông tin liên quan đến Kiều gia phá sản, và vụ việc hành hung kia. Nhưng toàn bộ thông tin nhanh chóng được một bên bí ẩn ép xuống.
Kiều gia rơi vào cảnh nghèo túng chỉ trong một ngày. Nợ nần khắp nơi, tất cả những người từng thân thiết trước kia đều quay lưng lại với họ. Kiều Khải trong lòng cũng biết người đã hãm hại gia đình ông là ai, nhưng cũng không làm lớn lên sợ bọn chúng sẽ ra tay làm hại con gái và vợ ông, chỉ đành cắn răng bỏ qua và rời đến thành phố khác.
Kiều YY bé nhỏ sau khi chứng kiến cái chết của đại bạch thì bị bệnh nặng suốt cả tháng mới hết. Tính cách cũng dần khép kín hơn không còn cười nhiều như trước nữa. Cô bé dường như cũng đã nhận ra được hoàn cảnh của gia đình mà càng trở nên ngoan ngoãn, hiểu chuyện hơn.
Ông trời dường như có mắt, Kiều Khải trời ban thiên phú kinh doanh ông mở một quán ăn nhỏ nhưng làm ăn rất phát đạt. Sau vài năm làm lụng vất vả cả ngày lẫn đêm đã có thể trả hết nợ lần, và mua một một căn nhà nhỏ có 2 phòng ngủ một phòng bếp đặc biệt hơn là có một khoảng sân nhỏ đằng trước.
Lúc đó Kiều YY đang học lớp 3, do tính cách khép kín và ngại kết giao nên xung quanh cô cũng không có người bạn thân nào. Kiều YY cũng không để tâm đến mà chỉ chăm chỉ cố gắng học tập thật giỏi.
*****
Kiều YY bây giờ đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, trong những năm qua dù xung quanh không có một người bạn nào thân thiết nhưng cũng không khiến cô nhụt chí. Kiều YY luôn giữ vững vị trí số một trên bảng xếp hạng thành tích toàn khối và trở thành một học bá đúng nghĩa với những câu nói mà các bạn học trong lớp và ngoài lớp đặt cho cô “Thiên tài của sự nỗ lực..”
Sau khi học hết lớp 12 Kiều YY được tuyển thẳng vào khoa Luật của trường đại học danh giá của thành phố. Ba mẹ Kiều khi nhận được tin cũng đã rất vui mừng, hai người đã tổ chức một bữa tiệc hoành tráng chúc mừng cô. Khoảng đến đầu năm thứ 2 đại học ba mẹ Kiều đã mua một chú cún cùng giống với đại bạch để làm quà sinh nhật sớm cho Kiều YY.
Nhưng khi cô nhìn thấy chú chó kia thì sự sợ hãi và đau lòng của nhiều năm trước là ùa về như cơn lũ. Kiều YY ngồi sụp xuống thở dốc cả cơ thể cô co rúm lại khiến ông bà kiều sợ hãi vội vã trấn an cô.
Mãi một lúc sau cô mới có thể bình tĩnh lại được, đứng lên xin phép ba mẹ lên lầu nghỉ ngơi. Kiều YY nhanh chóng đi qua chiếc thùng đang đựng chú chó mà không dám liếc nhìn một lần.
Cái chết của đại bạch trở thành một nỗi ám ảnh khiến cô không dám nuôi thêm bất kì một chút cún nào nữa.
Ba mẹ Kiều không biết cô vẫn còn ám ảnh chuyện năm đó nên mới mua chú chó này, bây giờ họ cũng không muốn nhìn cô rơi vào trạng thái như lúc nãy nữa nên đành mang chú chó đến nhà họ hàng.
Khoảng vài tuần sau.
Khi Kiều YY đang rảo bước trên đường, cả cơ thể mệt mỏi do làm việc thì có một chú chó nhỏ cả bộ lông màu trắng bị bùn đất làm cho nhem nhuốc, chú chó chạy đến ngồi xuống trước Kiều YY. Thấy cô không phản ứng gì mà chỉ đứng im thì chú chó liền đứng lên nhảy lên sủa gâu gâu vài tiếng rồi xoay vòng tròn chờ đợi cô vuốt ve đầu.
Kiều YY sững người trước hành động của chú chó, cô ngồi thụp xuống ôm lấy mặt khóc nức nở. Giọng nói run rẩy “đại bạch… là em sao? Em trở về tìm chị sao, chị… chị xin lỗi vì đã bỏ rơi em.”
Nói xong cô đưa tay bế chú chó vào lòng. Mãi một lúc sau cô mới đứng dậy chậm chạp đi về nhà. Ba mẹ Kiều đã đi ngủ hết nhưng khi nghe thấy tiếng sủa của chú chó thì liền vội vã đi ra ngoài xem.
Thấy cô ôm chú chó trên tay thì bất ngờ, Mẹ Kiều đi đến gần xem chú chó thì ngạc nhiên nhìn con gái, ngờ vực hỏi “con gái à, con lấy nó ở đâu vậy.”
Kiều YY vui vẻ kể lại chuyện chú chó tự tìm đến cô “Mẹ ơi, là đại bạch đến tìm con đấy. Nó làm lại được những thói quen của đại bạch. Từ giờ đây sẽ là tiểu bạch. Vậy nên từ giờ chúng ta sẽ chăm sóc nó nhé.”
Cẩn Dung nhìn chú chó rồi thở dài nói “Chắc nó phải vất vả lắm mới có thể tìm lại về đây. Mẹ đã đưa nó đến nhà họ hàng ở xa vậy mà nó vẫn có thể tìm đường quay lại trong khi nó vẫn còn nhỏ vậy.”
Kiều Khải cũng đứng bên cạnh gật gù đồng ý “Từ giờ chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc tiểu bạch.”
-Con với tiểu bạch đi tắm nhé.
-Mau đi đi, muộn rồi mẹ nấu cho con ít đồ ăn.
-Vâng ạ.
Kiều YY ngồi trên bàn ăn, chậm rãi ăn cơm. Giọng nói lo lắng của mẹ Kiều vang lên ở phía đối diện “YY à, bây giờ gia đình chúng ta đã đã trả hết nợ. Kinh tế cũng đã ổn định hơn trước. Con nghe mẹ, đừng đi làm thêm nữa được không? Ba mẹ có đủ khả năng để lo cho con mà.”
Kiều YY dừng đũa, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào mắt mẹ Kiều “Mẹ à, con biết mẹ và ba lo lắng cho con. Nhưng giờ con đã đủ trưởng thành con muốn đi làm để rèn luyện bản thân. Vì vậy, ba mẹ hãy cứ yên tâm ở con nhé.”
Cẩn Dung nghe con gái nói vậy cũng đành thoả hiệp “Mẹ tin con, nhưng hãy hứa với mẹ con không được làm việc quá sức, nếu cảm thấy mệt thì hãy dừng lại và nghỉ ngơi. Nếu con xảy ra mệnh hệ gì mẹ làm sao có thể chịu được, con biết chứ.”
Kiều YY đứng lên đi về phía mẹ Kiều, ôm lấy bà an ủi “Con biết rồi ạ. Con sẽ dừng lại ngay nếu con cảm thấy mệt mỏi.”
“Được rồi, con mau đi nghỉ đi đã muộn lắm rồi.”
“Dạ, mẹ ngủ ngon.”
Kiều YY nhẹ nhàng ôm tiểu bạch lên trở về phòng ngủ. Nằm trên giường vuốt ve bộ lông trắng của tiểu bạch mà cười đầy hạnh phúc.
Từ ngày Kiều YY nuôi tiểu bạch thì cũng dần trở nên vui tươi hơn, cười cũng nhiều hơn. Cuộc sống của cô cũng dần trở nên sống động hơn.
Kiều YY bước vào lớp học, thấy phía trên đã có kín các bạn học ngồi thì cô liền đi lên phía dãy bàn học cuối giảng đường rồi ngồi xuống. Kiều YY nhẹ nhàng đặt sách vở đặt lên bàn. Ngón tay thon dài có lật mở từng trang sách chăm chú đọc mà không chút quan tâm đến những người xung quanh.
Kiều YY luôn có thói quen đến lớp trước 5-10 phút để xem trước bài học tiếp theo. Cô nhíu mày nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay, thời gian vào lớp đã quá 10 phút rồi nhưng vẫn chưa thấy giảng viên vào lớp. Đột nhiên có tiếng ồn ào bên ngoài, các bạn học cũng nhốn nháo hướng ra ngoài chờ đợi. Kiều YY không biết xảy ra chuyện gì chỉ thấy gương mặt của các bạn nữ trong lớp đều trở nên ửng hồng, ngại ngùng e thẹn. Lúc này cô mới để ý trong giảng đường hôm nay có vẻ hơi đông nhưng thực chất là rất đông.
Một đoàn người đi vào trong lớp dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn với gương mặt điển trai trên môi treo một nụ cười thương mại. Ánh mắt của người đàn ông không chút cảm xúc lướt qua giảng đường một lượt.
Kiều YY nhìn giáo sư và hiệu trưởng đang khép nép đứng ở hai bên của người đàn ông. Anh gật đầu với giáo sư rồi đi lên dãy cuối của giảng đường.
Dừng lại bên cạnh Kiều YY, người đàn ông cúi người nói với âm lượng vừa đủ cho cô nghe thấy “Bạn học này, em có thể ngồi sang ghế bên cạnh không?”
Kiều YY nghe vậy cũng gật đầu ngồi dịch vào ghế trống gần bạn học nam nhường mấy chiếc cho các vị lãnh đạo. Anh hài lòng ngồi xuống chiếc ghế trống kia phẩy tay với giáo sư đang đứng trên bục giảng. Mấy vị lãnh đạo cấp cao của trường cũng nhanh chóng ổn định chỗ ngồi.
Giáo sư đứng trên bục giảng nhận được tín hiệu liền lên tiếng “Chào các bạn sinh viên, hôm nay chúng ta rất vinh hạnh được luật sư Tạ của công ty luật Thịnh hàm và các lãnh đạo cấp cao của trường đến tham dự tiết học này. Xin mời các bạn cho một tràng pháo tay.”
Thấy cả lớp vỗ tay Kiều YY cũng đưa lên vỗ nhẹ vài cái, cô không ngờ vị luật sư Tạ nổi tiếng này lại trẻ như vậy cô cứ nghĩ anh ta cũng phải cỡ 50 tuổi trở lên thì mới có nhiều kinh nghiệm trong nghề như vậy. Bình thường trên báo hay TV cũng không có đưa hình ảnh của anh. Nay được diện kiến nhan sắc của anh khiến Kiều YY có hơi bất ngờ.
Kiều YY tự dưng muốn đổi chỗ ngồi tránh xa Tạ Tử Tuấn một chút, cô cảm thấy anh là người không nên đến gần sẽ rất nguy hiểm, cả những ánh mắt ghen tị và đầy thù địch của các bạn sinh viên nữ. Nhưng vì hàng ghế cô ngồi cũng có những bạn học khác ngồi nữa nên cô cũng không ngồi sang bên thêm được. Bây giờ cô đang trong tình thế hết sức căng thẳng.
*
Hôm nay Kiều YY mang khẩu trang và đeo một chiếc kính không độ để che đi gương mặt mệt mỏi vì thiếu ngủ của bản thân, mái tóc dài đen nhánh xoã ra khiến cô trở nên thật mỏng manh yếu đuối. Kiều YY ngồi chống tay nghe giáo sư giảng bài trên mục giảng có chút cứng nhắc và khô khan.
Do có áp lực từ phía trên nên bài giảng vốn đã nhạt nhẽo vô vị lại càng thêm nhạt nhẽo hơn, nhưng cô không hề tỏ ra chán nản hay buồn ngủ mà im lặng ngồi lắng nghe. Kiều YY cũng chẳng quan tâm đến mấy người có địa vị cao đang ngồi bên cạnh cô. Mặc dù ánh mắt của mấy vị lãnh đạo trường nãy giờ cứ nhìn chằm chằm vào cô vì sợ cô sẽ khiến họ gặp rắc rối. Còn luật sư Tạ từ lúc giáo sư bắt đầu giảng thì anh đều nhìn chằm chằm vào điện thoại. Gương mặt lạnh lùng khiến giáo sư toát mồ hôi hột.
Đột nhiên chiếc mic được bạn học đặt trước mặt Kiều YY cô nhíu mày cầm lấy, cầm lên nhìn chiếc mic một chút rồi nghĩ rằng phải đưa cho người có quyền cao chức trọng đang ngồi bên cạnh để được góp ý thì không nghĩ nhiều mà đặt luôn lên mặt bàn chỗ Tạ Tử Tuấn đang ngồi.
Tạ Tử Tuấn thấy bàn tay trắng trẻo thon gọn cầm mic nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt mình thì nhướng mày rời mắt khỏi màn hình điện thoại nhìn sang Kiều YY. Nhưng khi nhìn sang thì thấy cô đã chống tay nhìn lên trên bục giảng.
Những bạn học ngồi bên cạnh Kiều YY thấy vậy cũng mắt chữ O mồm chữ A nhìn cô. Kiều YY cũng không để ý mấy ánh mắt kia của các bạn học mà vẫn thản nhiên như câu “đây không phải chuyện của mình.”
Hiệu trưởng thấy vậy định lên tiếng thì Tạ Tử Tuấn cũng rất nhanh nắm bắt được nội dung bài học, anh nhàn nhã cầm chiếc mic lên giọng nói trầm thấp phát ra khiến những bạn nữ trong lớp sao xuyến.
“Trong trường hợp doanh nghiệp kê khai sai thuế thu nhập, doanh nghiệp sẽ bị xử phạt như thế nào?”
Những bạn học trong lớp xì xào bàn tán và lật tìm trong tài liệu. Do phần này thầy chưa giảng tới nên các bạn học sợ mic sẽ được chuyền đến mà cứ cúi đầu tránh né.
Tạ Tử Tuấn hỏi xong liếc nhìn các bạn sinh viên một lượt, thấy Kiều YY vẫn thờ ơ chẳng để tâm thì liền đưa mic cho cô “Em có thể trả lời giúp tôi không.”
Kiều YY cũng chẳng thèm liếc nhìn Tạ Tử Tuấn một cái. Cô từ tốn đưa tay ra nhận lấy chiếc mic rồi im lặng suy nghĩ. Giáo sư sốt ruột đứng trên mục giảng định lên tiếng giúp đỡ thì Kiều YY lên tiếng “Trong trường hợp doanh nghiệp cố tình kê khai sai thuế thu nhập và bị cơ quan thuế hoặc cơ quan có thẩm quyền khác phát hiện kê khai sai, thì buộc phải khai báo lại và nộp bổ sung các tại liệu liên quan trong hồ sơ thuế. Ngoài ra còn phải nộp đủ số tiền thuế bị thiếu..vv... Nếu trường hợp trong quá trình điều tra phát hiện có sự tham ô và chiếm đoạt tài sản làm của riêng sẽ bị phạt tù tuỳ theo mức độ.”
Kiều YY điềm đạm trả lời, giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo và câu trả lời rõ ràng mạch lạc khiến các bạn học ngạc nhiên và tò mò không biết cô là ai.
Tạ Tử Tuấn hài lòng với câu trả lời của cô, anh chỉ bâng quơ hỏi thử một câu ở nội dung tiếp theo mà các bạn sẽ học cũng không quá kì vọng sẽ có bạn học có thể trả lời theo ý muốn của anh nên có chút để ý đến cô.
Giảng viên vuốt mồ hôi thở hắt ra một hơi, nói “Bạn học Kiều YY trả lời đã rất chính xác, tuy nhiên vẫn chưa đầy đủ. Phần nội dung tiếp theo đây thầy sẽ giải thích kĩ càng hơn”.
Các bạn sinh viên khác khi nghe thấy tên cô thì xì xào “Thì ra là thủ khoa khoá chúng ta, bảo sao cô ấy lại điềm tĩnh như vậy. Bình thường cũng thấy cô ấy không nổi bật lắm … bảo sao lại được các thầy cô của khoa ưu ái nhớ tên như vậy.” Những tiếng xì xào khe khẽ của các bạn sinh viên đều được Tạ Tử Tuấn nghe thấy, Anh cũng có chút khen ngợi cho cô gái này.
Tiếng chuông hết giờ vang lên, Kiều YY muốn ra khỏi lớp nhanh chóng nhưng cả hai bên đều bị chặn. Cô ngồi trên ghế mà cứ nhấp nhổm chờ đợi mọi người ra khỏi chỗ.
Mắt thấy Tạ Tử Tuấn vẫn ngồi im chăm chú nhìn điện thoại mà không có dấu hiệu di chuyển, phía bên kia thì các bạn vẫn đang rời đi lần lượt. Kiều YY sốt ruột nhìn đồng hồ rồi lại nhìn xung quanh. Hết cách cô đành ghé sang bên Tạ Tử Tuần nói “Luật sư Tạ anh có thể cho tôi đi nhờ không?”
Tạ Tử Tuấn nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng rụt rè của cô thì quay đầu nhìn vào đôi mắt đen láy to tròn đang nhìn mình, anh không nhanh không chậm nói “Xin lỗi vì đã chắn đường em, tôi rời đi ngay đây.”
Hiệu trưởng nãy giờ không dám nói gì cũng lên tiếng “Tạ tổng chúng ta đến văn phòng uống nước nói chuyện.”
“Không cần, tôi khảo sát vậy là đủ rồi. Tôi trở về công ty trước.” Nói xong anh lạnh lùng nhanh chóng rời khỏi giảng đường.
Kiều YY ra khỏi giảng đường thì nhanh chóng đi đến nơi hẹn phỏng vấn. Đến nơi vừa kịp thời gian hẹn phỏng vấn của quản lý. Kiều YY tháo khẩu trang buộc gọn tóc lên rồi tiến vào bên trong.
Phỏng vấn xong Kiều YY được thử việc luôn trong ngày, cô cất đồ đạc cá nhân rồi chờ bạn nhân viên hướng dẫn của mình tới.
Một lúc sau, một cô gái cao ráo gương mặt dễ thương làn da trắng trẻo và nụ cười ngọt ngào đi đến bên cạnh cô.
-Xin chào, mình là Hạ Tử Yên. Hôm nay mình sẽ hướng dẫn cậu.
-Xin chào, mình là Kiều YY. Mong cậu giúp đỡ.
-Được, mình đi thôi.
Hạ Tử Yên dịu dàng ân cần hướng dẫn công việc cho Kiều YY. Cô nhanh chóng nắm bắt toàn bộ thông tin và nghiêm túc làm việc. Chỉ sau ngày đầu thử việc cô đã được nhận mà không phải thử việc thêm nữa.
Kiều YY và Hạ Tử Yên cùng tan ca, hai người cùng đi ra trạm xe buýt vừa đi vừa nói chuyện rất tự nhiên và thoải mái. Đây là lần đầu Kiều YY có thể trò chuyện với một người bạn cùng tuổi mà nội dung nói chuyện không liên quan gì đến công việc.
Kiều YY tạm biệt Hạ Tử Yên rồi tiếp tục đứng chờ xe buýt.
Điện thoại trong túi áo Kiều YY rung lên, cô không nhanh không chậm lấy ra nghe.
“Con nghe ạ.”
Đầu dây bên kia không biết nói gì khiến cô lo lắng hỏi lại “Mẹ nói tiểu Bạch chạy đi đâu mất là sao?”
_YY, mẹ cũng không rõ. Lúc nãy mẹ đi tìm nó mà không thấy đâu.
“Mẹ đã tìm trong phòng con chưa?”
_Mẹ tìm rồi, nhưng không thấy. Bây giờ ba mẹ đang ra ngoài tìm nó. Con đừng lo lắng quá nhé. Cứ từ từ mà trở về mẹ với ba sẽ tìm được tiểu bạch nhanh thôi.
“Vâng ạ.”
Kiều YY nhanh chóng lên chiếc xe buýt mà cô hay đi, trong lòng như lửa đốt. Đã lâu lắm rồi cô mới có cảm giác sợ hãi như vậy, kể từ ngày.. đại bạch rời đi.
Kiều YY đứng dậy đi ra cửa rồi nhanh chóng xuống xe. Vừa xuống xe tiếng chó sủa đã thành công thu hút được sự chú ý của Kiều YY. Cô quay đầu nhìn về phía có tiếng sủa, cẩn trọng lên tiếng “Tiểu bạch.”
“Gâu gâu” Tiểu bạch chạy nhanh về phía cô nhảy lên chờ cô khen và vuốt ve.
Tảng đá nặng chĩu trong lòng Kiều YY được vứt đi, cô thở phào ngồi xuống nhưng không vuốt ve nó mà gằn giọng quát “Tiểu bạch em có biết chỗ này xa nhà không, em chạy đến đây nhỡ có ai bắt cóc em thì sao. Hả?”
Chú chó nhỏ ngồi trên đất nghiêng đầu nhìn cô chủ của mình. Kiều YY không kìm được lòng trước sự đáng yêu này của tiểu bạch liền ôm nó vào lòng vỗ vào lưng nó vào cái rồi đứng dậy đi bộ về nhà.
“Lần sau phải ở nhà đợi chị về, nghe không? Không được để ba mẹ lo lắng. Em ở nhà chơi với ba mẹ đợi chị về.”
Mở cửa vào nhà thấy ba mẹ lo lắng đi lại mà Kiều YY xót xa, cô nhẹ nhàng lên tiếng “Ba mẹ, tiểu bạch đây rồi hai người không cần lo lắng nữa đâu.”
Ba mẹ Kiều nghe vậy liền thở phào hỏi “Con tìm thấy nó ở đâu thế?”
“Nó chạy ra bến xe buýt chờ con đó.”
bà Kiều thở hắt ra nói “Thật sao, tiểu bạch à mày làm chúng ta lo lắm đấy biết không?”
Tiểu Bạch như biết mình đã sai đôi mắt buồn thiu nằm dài ra sàn nhà ư ư vài tiếng như đã biết lỗi.
.
.
Kiều YY nằm trên giường, tò tay xuống giường vuốt ve tiểu bạch nhỏ giọng “Tiểu bạch em không cần lo cho chị đâu. Chị lớn rồi chị tự lo cho bản thân được, em ở nhà chơi đùa khiến ba mẹ chị vui vẻ là được. Chị bây giờ có thể bảo vệ em rồi…..” Giọng nói nhỏ dần rồi im lặng, Kiều YY chìm vào giấc ngủ.
-----------
Kiều YY từ ngoài bước nhanh vào trong quán ăn nhỏ đang trật kín khách, bên ngoài vẫn còn rất nhiều người đang xếp hàng chờ đến lượt.
Bà Kiều thấy con gái thì ngạc nhiên đi đến gần hỏi nhỏ “YY à sao con lại đến đây, có việc gì gấp sao?”
Kiều YY thấy mẹ hỏi thì mỉn cười nhỏ giọng trả lời “Không có vấn đề gì hết, nay con rảnh nên đến phụ mọi người.”
“Vậy sao con không ở nhà nghỉ ngơi một bữa.”
“Mẹ à, con ổn mà, mau phục vụ khách hàng nào mẹ. Mọi người đừng chờ bên ngoài cũng nhiều lắm đó mẹ.”
“Được, được”
Kiều YY nhanh chóng chạy vào bếp lấy tạp dề đeo lên người, tác phong nhanh nhẹn phụ giúp mọi người.
Cả ngày Kiều YY cứ chạy qua chạy lại cho đến 9 giờ tối, khi cô đang ngồi uống nước nghỉ ngơi thì thấy ba kiều đóng gói thức ăn định mang đi đâu đó.
“Ba à, nhà mình có dịch vụ ship đồ ăn tận nhà sao?”
Ba kiều nghe vậy cười sảng khoái trả lời “Không có, con nhớ chỗ nhà chúng ta có cặp vợ chồng trẻ không?”
Thấy cô gật đầu ông nói tiếp “Cháu gái nhiều lần đến quán ăn nhà chúng ta mua đồ ăn, nhìn có vẻ rất rụt rè. Nhưng lần nào cũng đến rất muộn nên ba và mẹ con cũng hay tiện đường cầm về cho họ. Hôm nay cháu ấy lại bảo gửi đến một địa chỉ khác. Ba cũng không định đi nhưng cháu ấy cầu xin đáng thương quá nên ba đã đồng ý. Giờ ba sẽ đi, con cùng mẹ dọn quán nhé.”
Kiều YY nghe thế liền uống hết cốc nước cởi tạp dề vươn tay lấy chiếc áo khoác rồi nói “Để con đi cho, bây giờ cũng chưa muộn lắm. Con đi xong về liền.”
Kiều YY không để ba Kiều đồng ý mà cầm lấy túi đồ ăn chạy ra ngoài. Nhưng đi được một đoạn liền gõ vào đầu một cái “mình quên hỏi địa chỉ rồi, trên này ba cũng không ghi.”
Cô lấy điện thoại ra gọi đi “Alo ba ơi, địa chỉ cần gửi đến là gì thế ạ?”
Tiếng ba Kiều tức giận vang trong điện thoại “Cái con bé bướng bỉnh này, nhớ chú ý an toàn có gì phải gọi ba ngay. Địa chỉ ba gửi tin nhắn cho con.”
“Dạ, tuân lệnh ba.”
Kiều YY tắt máy, đứng chờ một chút thì có tin nhắn đến. Cô nhìn vào màn hình điện thoại nhăn mày rồi lẩm bẩm “Cũng hơi xa nhỉ. Đạp xe chắc mất hơn 30 phút.”
Kiều YY vừa dứt lời cô liền chạy về phía trạm xe đạp công cộng, mở áp mượn một chiếc xe rồi bắt đầu đạp đi. Cũng đã đêm rồi nên đường cũng thoáng hơn, cô đạp xe bon bon trên đường mà không phải sợ tắc đường.
Kiều YY nhìn vào bản đồ hiển thị trên màn hình điện thoại vui mừng “sắp đến rồi, một chút nữa thôi.”
Đạp xe thêm 3 phút nữa cô dừng lại trước một bãi đỗ xe của một khu chung cư, có rất nhiều hãng xe ô tô ở đây, Kiều YY mím môi tìm kiếm trạm đỗ xe công cộng nhưng không thấy, cô lên tra vị trí thì thấy cách đó không xa cô liền đạp về hướng ngược lại, cất xe về trạm cô lấy điện thoại ra nhấn số di động rồi gọi. Đến hồi chuông thứ hai mới người bắt máy.
“Alo, em giao đồ ăn. Chị đang ở đâu thế ạ.”
“Em đang đứng ở đâu thế.”
“Em đang đứng ở bãi đỗ xe ô tô này, em cũng không rõ chỗ này em đến theo địa chỉ của chị gửi.”
Một lúc sau bên kia thở dài một cái nói “Chị xin lỗi nhé chị để nhầm địa chỉ. Em có thể gửi đến bar Time không?”
Kiều YY ngó nghiêng một chút rồi nói “Nhưng em không biết địa chỉ chính xác, nhưng chị có thể đợi không?”
Bên kia vui mừng “May quá chị có thể đợi, em đem qua bar Time giúp chị nhé, chị sẽ gửi em thêm tiền ship.”
Kiều YY nghi hoặc đồng ý rồi tiếp tục đi bộ theo map. Dừng lại trước cánh cửa to lớn của quán bar. Kiều YY nhìn hai vị vệ sĩ cao to mà lùi bước, cô lấy điện thoại ra gọi “Chị ơi, chị ra cửa lấy giúp em với, em không vào được.”
“Ừm, đợi chị chút.”
Cánh cửa bar mở ra một cô gái ăn mặc sành điệu chỗ nào cần kín thì kín cần hở thì hở nhưng vẫn rất quyến rũ.
“YY, em giao đồ ăn sao.”
Kiều YY tiến lại gần đưa đồ ăn ra gật đầu nói “Của chị hết xx, chị đưa tiền mặt hay chuyển khoản ạ.”
Cô gái kia không nhanh không chậm rút điện thoại ra chuyển khoản, rất hào phòng mà chuyển thừa tiền cho YY.
“Chị chuyển nhiều quá rồi. Để em chuyển lại cho chị.”
Cô gái kia nhanh chóng chụp lấy tay Kiều YY kéo ra một chỗ khác, giọng khẩn thiết nói “YY à, chị nghe nói em học luật, vậy em có biết nếu ngoại tình sẽ có hậu quả gì không?”
Kiều YY nghi hoặc nhìn chị gái trước mặt gật đầu một cái “Cái này thì có rất nhiều đó, nhưng mà còn phải xét là ngoại tình trong tình trạng hôn nhân thế nào, có lừa đảo gì không nữa. Nhưng nếu muốn ly hôn mà có 1 trong 2 người ngoại tình thì người ngoại tình sẽ bất lợi hơn nếu có bằng chứng.”
“YY à, vậy em nói xem nếu có hình ảnh thôi thì có được không?”
“Được ạ, đó cũng là bằng chứng, nhưng trước đó còn phải chứng thực xem có phải cắt ghép không nữa.”
Chị gái kia nghe xong thì đôi mắt trở nên lấp lánh, tay nắm chặt tay Kiều YY ra yêu cầu “Vậy em giúp chị đi, chị sẽ trả công cho em.”
Kiều YY ngẫm nghĩ chuyện này cũng sẽ giúp cho công việc tương lai của cô. Thu thập bằng chứng cũng là một phần công việc để biện hộ cho thân chủ, cũng tốt nhỉ.
Kiều YY cười mỉm gật đầu đồng ý “Vậy chị cần em chụp ảnh chồng chị ngoại tình đúng không?”
“Đúng đúng, bây giờ hai người bọn họ đang ở đây. Nên chị mới đến đây, đôi gian phu dâm phụ này chị đã tìm cả ngày hôm nay, đến giờ mới biết bọn chúng đang ở đây. Chị đói muốn chết. Đợi chị ăn xong rồi chúng ta vào trong bắt bọn chúng.”
Kiều YY nghe xong hỏi lại “Bây giờ sao?”
Cô gái kia gật đầu.
Kiều YY định từ chối thì cô gái kia đã nói trước “Không được từ chối, em đồng ý với chị rồi. Vào chụp nhanh rồi chúng ta rút. Được không, giúp chị một chút đi.”
Kiều YY bất đắc dĩ đồng ý.
.
.
Đứng trước cửa bar, khi cô đang đi đằng sau định bước vào thì hai vệ sĩ kia đã đưa tay chặn lại “Xin lỗi cô, nhưng đây là quán bar phải đủ tuổi mới được vào, không thì chúng tôi không thể để cô vào trong được. Hơn nữa cô ăn mặc như vậy chắc không phải đến làm loạn chứ.”
“Xin lỗi hai vị cô ấy đi với tôi, cô ấy cũng đủ tuổi rồi. Đây là thẻ thành viên vip.”
Hai vị vệ sĩ thấy vậy liền rút tay lại “Xin mời.”
Cô gái kia vội nắm tay Kiều YY nhanh chóng đi vào trong. Kiều YY đã luôn thắc mắc trong lòng rõ ràng ba cô nói cô gái này là một người rụt rè nhưng thấy cô thì lại thấy cô gái này khá mạnh mẽ, hơn nữa bình thường gặp ngoài đường thấy cũng có vẻ là người không thích đến mấy nơi như thế này mà.”
“Chị này, sao chị lại có thẻ thành viên thế.”
Cô gái kia cười hì hì nói “Cái đấy là của bạn chị đó. Hôm nay nó có việc rồi nên mới không đến với chị, nên chị mới phải đến đây một mình. Cũng may giờ có thêm em. Mau vào trong thôi.”
Kiều YY coi như cũng tạm tin gật đầu, đi vào trong. Cô nhìn lướt qua sàn nhảy đang chật ních người với tiếng nhạc xập xình, những cô gái ăn mặc hở hang đang uốn éo dựa sát vào nhưng tên đàn ông làm cô sởn cả da gà.
“Này, em nhìn kìa là tên kia kìa. Mau mau giúp chị đi.”
Do tiếng nhạc quá lớn khiến cô không thể nghe thấy, cô dựa sát vào người chị gái kia, rồi nhìn theo hướng tay thấy một đôi nam nữ trong góc đang hôn nhau quấn quýt.
Cô ghé sát vào tai chị gái nói lớn “Không chụp được, không đủ ánh sáng đâu chị. Ở đây có cho thuê phòng không thế.”
Cô gái kia nghe vậy liền gật đầu nhanh chóng kéo cô lên tầng hai. Phía trên này yên tĩnh hơn hai người họ có thể nói chuyện bình thường.
“Đừng khóc, tên đàn ông tồi như vậy không xứng đáng để chị phải khóc.”
“Hức nhưng chị.. chị đã rất yêu anh ta. Lúc trước khi cưới anh ta đối xử với chị rất tốt nhưng sau khi cưới anh ta như tên điên vậy, ra tay đánh chị. Chị chịu đủ rồi nên mới phải tìm cách ly hôn vừa đúng lúc chị phát hiện anh ta đang ngoại tình.”
Kiều YY vừa dỗ cô gái vừa đưa tay rút khẩu trang ra đeo lên, buộc tóc gọn gàng rồi nói “Anh ta thi thoảng đánh chị, hay là ngày nào anh ta cũng đánh chị.”
“Chỉ cần anh ta ở nhà không vừa ý cái gì là lại đánh chị. Hôm kia anh ta mới vừa đánh chị.”
Kiều YY sửng sốt, nhìn qua nhưng chỗ da thịt lộ ra ngoài của cô gái nhưng không hề thấy bất cứ vết bầm tím nào. Cô gái thấy vậy liền nói “Hắn sẽ không đánh những chỗ lộ ra ngoài đâu, còn chưa kể hôm nay chị cũng đâu có mặc hở đâu ngoại trừ cái chân.”
Kiều YY gật đầu nói “Em thấy ở đây có vẻ chia thành hai khu nhỉ.”
“Ừ đúng rồi, đây là khu thường, còn một dãy hành lang và cầu thang riêng cho khu vip nữa, chị nghe nói bên đó hay xuất hiện những người có máu mặt lắm. Nhưng bên đó chỉ là phòng bao riêng vui chơi thôi, còn phòng nghỉ phải lên tầng ba đó. Nhưng chị nghe nói trên đó được bảo vệ chặt lắm. Nhưng mà sao em lại bịt kín mặt rồi.”
“Mình đang theo dõi mà, tí nhỡ đâu em phải xuất hiện. Lộ mặt không tốt lắm.”
Kiều YY nghiêng đầu nhìn vô tình thấy 1 nam 1 nữ đang ôm hôn nhau. Cô nhanh tay lấy điện thoại ra chụp vài tấm. Rồi kéo cô gái kia núp vào một góc quan sát. Tiện thể YY cũng đổi góc chụp để thấy được cả mặt của tên kia.
Nhưng có vẻ chị vợ đã rất mất bình tĩnh nên liền bật khóc nức nở. Kiều YY chỉ có thể ngồi im dỗ dành, đột nhiên cô nghĩ ra gì đó nhìn cô gái rồi nói “Em có ý này, nhưng chị có thể phối hợp với em không.”
Cô gái đang khóc lóc cũng dừng lại nghi hoặc nhìn cô.
“Chị nói xem bây giờ chúng ta mở cửa rồi chụp cảnh hai người bọn họ trên giường không phải rất kích thích sao, hơn nữa cũng rất có ích cho chị. Ngoài ra ngày mai chị hãy đến bệnh viện khám bệnh sau đó xin giấy xác nhận thương tật của bệnh viện, chỉ cần hai thứ này cũng đủ để giúp chị có thể ly hôn thuận lợi. Chị thấy thế nào.”
Cô gái cắn ngón tay suy nghĩ một chút rồi nói “Thật sao, nhưng mà chúng ta vào trong đó bằng cách nào?”
Kiều YY nhìn xung quanh rồi nói “Dù cho ở đây có là khu thường thì độ an ninh cũng sẽ rất tốt, chắc không phá cửa được đâu. Cửa ở đây có vẻ là dùng thẻ từ vậy chúng ta chỉ có thể mua chuộc phục vụ thôi. Vừa hay.”
Kiều YY nói xong liền đi ra túm cậu phục vụ đưa đồ đang rời đi “Ấy, anh trai giúp em với.”
Phục vụ “Tiểu thư xin cô hãy thả tay ra, có việc gì cô cứ nói tôi sẽ làm nếu được.”
Cô gái: “Cậu giúp chúng tôi mở cánh cửa này, chúng tôi sẽ trả tiền cho cậu.”
Kiều YY định lên tiếng cản lại mà không kịp, nếu mà bị bảo vệ phát hiện thì toi cả hai người luôn quá.
Phục vụ: “Chuyện này thật sự không được, chúng tôi tuyệt đối không được phép làm như vậy.”
Kiều YY quan sát cánh cửa. Ánh mắt loé lên sự gian xảo. Cô huýnh nhẹ cánh tay cô gái kia rồi nhìn vị phụ vụ nói: “Xin lỗi, anh có thể đi làm việc rồi.”
Phục vụ sau đó rất nhanh rời đi nhưng ánh mắt thì nghi ngờ hai người.
Cô gái kia khó hiểu nhìn Kiều YY. Cô chỉ tay về phía cánh cửa nói “Cửa chưa đóng hết, nếu nhìn qua thì có vẻ là đã đóng nhưng mà vẫn còn một chút nữa mới đóng chặt. Chúng ta phải hành động nhanh thôi, em nghĩ anh ta sẽ gọi bảo vệ đến đó.”
“Vậy chúng ta mau vào thôi.”
Kiều YY gật đầu đội mũ áo và kéo khoá áo lên, rồi thì thầm vào tai cô gái “Lát nữa em vào trước, chị mở điện em sẽ chụp rồi chúng ta mau chóng bỏ chạy.”
Cô gái kia gật đầu, nín thở chờ đợi.
“Trước tiên chị cởi đôi guốc ra đã, không là tý nữa chạy sẽ bị trẹo chân đó.”
Cô gái nhanh chóng làm theo rồi theo sát sau lưng Kiểu YY. Kiều YY mở điện thoại lên ấn quay rồi nhẹ nhàng tiến lại gần cánh cửa từ từ đẩy vào. Cô cứ nghĩ căn phòng sẽ không quá to. Nhưng cô đã đánh giá nhầm về sự xa hoa của quán bar này.
------------
Download MangaToon APP on App Store and Google Play