Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Thượng Kinh Có Người Chờ

Chương 1: Thượng Kinh

Đầu mùa xuân, mùi hoa thơm ngát tỏa khắp nơi, Thượng Kinh lại là nơi nổi tiếng có nhiều hoa mộc lan nở rộ. Phố thị phồn hoa lại chìm đắm trong hương hoa. Quả thật là tuyệt sắc thế gian.

Diệp Anh Túc nheo cặp mắt to tròn, không khỏi oai oán nhìn mẹ.

- Mẹ, chúng ta phải đợi bao lâu nữa đây. Con thấy là thím cố tình tránh mặt đây mà...

- Con trật tự cho mẹ.

Diệp phu nhân đánh nhẹ vào bên hông của con gái út, để cô không thể ngỗ ngược thêm.Bọn họ bây giờ trong người không tới 200 tiền, chỉ có thể mong ngóng vào món nợ từ người thân phương xa này. Số tiền này từ lâu đã không ai nhớ đến, từ khi trong nhà có chuyện nên bà mới kiểm kê giấy tờ mới phát hiện món nợ còn xót này.

Bà thở dài một hơi còn chưa kịp cất lời thì cánh cổng trước mắt đã mở ra.Từ bên trong, người phụ nữ trung niên thong dong bước ra. Trên gương mặt không hiện lên chút biểu tình nào, giọng điệu khách sáo mà cất lên.

- Đã để mọi người đợi lâu rồi, mời vào.

Diệp Cẩn Y nhìn một lượt xung quanh, lại nhìn cô em gái tinh nghịch không chịu đứng yên kia, cô liền hạ giọng nhắc nhở.

- Tiểu Túc, ba người chúng ta đều phải trông vào món nợ này để sống. Muội không được tùy tiện hành xử, có biết chưa.

Diệp Anh Túc bĩu môi, nhẹ giọng đáp.

- Muội biết rồi mà.

Cả ba người tiến vào gian phòng tiếp khách của nhà họ Chiêu. Người thím này sau khi tái giá thì không trở lại Tô Châu. Anh em trong nhà họ Diệp vốn thân ai nấy sống, người thân lại như người xa lạ. Khi ấy Diệp phu nhân thấy thương mà đã cho mượn một khoản tiền để sinh sống nơi đất khách.

Bây giờ đã đến đường cùng, bà chỉ có thể tìm đến để lấy lại số tiền khi ấy.

Từ khi bước qua cánh cổng nhà họ Chiêu, bà đã cảm nhận được sự giàu có của nhà họ. Trong lòng không khỏi có chút lo lắng, lòng người mỏng manh dễ thay lòng, chỉ mong người em dâu cũ kia không phũ phàng mà chối bỏ quan hệ với mẹ con bà.

Đợi được một lúc thì người cũng ra. Chiêu Thị từ sau bức bình phong cẩm thạch bước ra, thần thái khí sắc đều khác khi xưa. Diệp Cẩn Y nhanh nhẹ đỡ lấy cánh tay của mẹ đứng dậy, cô hướng đôi mắt phượng nhìn người phụ nữ trước mắt khẽ gọi một tiếng.

- Chào thím, thím vẫn khỏe chứ ạ.

- Khỏe khỏe, nào mau ngồi xuống.

Chiêu Thị mặt mày không rõ tâm tư, trên môi vẫn luôn treo nụ cười khách khí. Thượng Kinh cách Tô Châu quá xa, phải mất tận 5 ngày đi đường. Từ lâu bà đã không còn liên lạc với nhà chồng cũ nên tin tức cũng không rõ.

Cách đây một ngày mới hay tin Diệp gia gặp nạn, cả gia tộc đều tán gia bại sản. Bà vốn không quan tâm nhà họ Diệp đó, từ trên xuống dưới đều là một bụng nham hiểm.

Tuy không tiếp xúc nhiều nhưng nhà dòng chính này chưa từng hạ nhục hay tính kế với bà. Khi xưa lại không ít lần hỏi han, quan tâm đến bà.

Suy nghĩ đến đây Chiêu Thị cũng giãn bớt cơ mặt đang căng cứng, ra hiệu cho người hầu rót trà. Giọng nói vẫn luôn đúng mực cất lên. Không vòng vo mà vào thẳng chuyện chính.

- Tỷ , lần này đến hẳn là có việc muốn nhờ vả nơi em sao?

Diệp phu nhân khẽ mỉm cười, bà cũng không phải người thích câu nệ thời gian, dong dài cả buổi. Từ trong túi áo lấy ra một tờ giấy đã ngả vàng đặt về phía Chiêu Thị.

Chiêu Thị cầm tờ giấy trên tay, mực đen mực đỏ đều rõ nét chỉ có giấy là đã cũ kĩ. Đôi mắt trong thoáng chốc hiện lên ý niệm khó nói thành lời, khuôn mặt không giấu nổi sự xấu hổ mà hạ cái tôi xuống vài phần. Quả thật bà lại quên khuấy đi khoản tiền ân nhân này, trong lòng không khỏi tự trách bản thân nhu nhược, ham vinh quên lối.

Ngay lập tức bà quay sang nói nhỏ với hầu nữ kề cạnh rồi đứng ngay dậy, tiến đến chiếc ghế đối diện ngồi cùng Diệp phu nhân. Trong giọng nói không giấu nổi áy náy tột cùng.

- Tỷ , tiền khi xưa muội mượn sẽ trả lại cho tỷ cả luôn tiền lãi. Muội biết tỷ không tính lời lãi nhưng tỷ hãy nhận lấy xem như là lời xin lỗi thất trách từ người em này. Ở Thượng Kinh không dễ sinh sống lại đầy rẫy những cám dỗ ô tục, sau này có khó khăn cứ đến tìm muội .Huống chi hai đứa này lại xinh đẹp như thế, ra ngoài rất dễ bị người xấu ngó đến, Thượng Kinh lại nhiều kẻ lắm tiền, haizzz phải hết sức giữ mình.

Trong từng lời nói đều ẩn chứa ý nghĩa sâu xa. Diệp Cẩn Y năm nay vừa tròn 20, cô tuy vẻ ngoài yếu đuối mỏng manh nhưng tâm tư không hề nhỏ. Cô chỉ nhẹ nhàng mỉm cười như đáp lại lời nhắc nhở từ người thím.

Diệp Anh Túc liếc mắt nhìn tỷ tỷ rồi lại nhìn mẹ, cô tuổi chưa đủ lớn nhưng đã hiểu biết mọi sự. Những lời trong lòng muốn nói nhưng nuốt ngược trở lại.

Diệp phu nhân đưa tay vỗ nhẹ bàn tay trắng ngần của Chiêu Thị, gương mặt vẫn luôn hiền hòa nhỏ giọng.

- Cảm ơn muội.

Bà lại đưa mắt nhìn hai đứa con gái bảo bối của mình, trong giọng có chút khổ sở.

- Ba mẹ con tỷ không sống nổi nơi này thì chẳng còn nơi nào để chung thân.

Chương 2: Dương An Bạch Dật

Chiêu Gia vừa hay có cửa tiệm bỏ trống liền cho ba mẹ con họ Diệp thuê lại.

Quần quật vài ngày thì cửa hàng cũng khai trương mở bán. Diệp Cẩn Y luôn ở trong bếp chuẩn bị điểm tâm để đem ra bán. Em gái Diệp Túc Anh 18 tuổi, đang độ tuổi ham chơi chưa đủ lớn. Cô nàng vô lo vô nghĩ ở một bên phụ giúp chị.

Cuộc sống từ giàu sang phú quý, người hầu kẻ bưng nước đến tận miệng. Ấy thế chớp mắt lại trở nên nghèo túng khó khăn. Bọn họ phải quên lãng đi những ngày tháng ấy mà chấp nhận cuộc sống thực tại.

Mẹ Diệp vẫn luôn ở ngoài sảnh chào bán khách, nhất quyết không để hai cô con gái lộ diện nơi đông đúc này.

Cho dù rơi vào cảnh túng quấn bà sẽ không đem con gái ra để kiếm sống.

Hai cô con gái Diệp Gia luôn được người người truyền miệng:

"Mỹ nhân như hoa, hương sắc tỏa ngát, tựa như hoa mai trong sương tuyết, dịu dàng mà kiều diễm"

Ý chỉ *Cô gái xinh đẹp như đóa hoa, hương sắc tỏa ngát, giống như hoa mai trong sương tuyết, vừa dịu dàng vừa kiều diễm*

Chỉ cần nghĩ đến con gái bị những đám ô nhục kia dòm ngó đến thì tâm can của bà đã thiêu cháy đến đau rát.

Con phố này là Truỵ Lâu, phố làm ăn bậc nhất Thượng Kinh. Nơi nơi đầy rẫy những toà nhà cao ngất ngưỡng, chủ yếu là những cửa tiệm buôn bán.

Người người dạo chơi trên phố, ai nấy đều quần áo bóng bẩy. Hiển nhiên dân ở Thượng Kinh đều thuộc tầng lớp con nhà quan.

Mẹ Diệp hướng mắt đến tiệm Bích Cửu ở đường lớn kia. Chính là một tiệm trà phức hợp với những gian hàng thu nhỏ ở bên trong.

Đó chính là sản nghiệp của Dương An Gia. Gia tộc giàu có ai ai cũng biết. Tiếng tăm vang dội trên mọi miền, từ Tô Châu đến Thượng Kinh sẽ phải đi qua một đoạn đường trải dài những cánh đồng bát ngát. Toàn bộ đất rộng lớn đó đều thuộc Dương An Gia.

Một con phố làm ăn lớn như thế, khách khứa đều bị nhà họ cướp hết sạch. Mẹ Diệp quay đầu nhìn quán điểm tâm nhỏ của mình. Ngay cả một mống khách cũng chẳng có.

Tiêu Đồng từ bên trong đi lại, bà nhỏ nhẹ cất lời.

- Phu nhân, người vào bên trong nghỉ một lát. Bên ngoài nắng gắt quá.

- Haizzz, được rồi. Bà cũng vào bên trong nghỉ đi.

- Vâng.

Tiêu Đồng là người hầu thân cận của mẹ Diệp, đi theo bà từ khi bà gả cho Diệp lão gia quá cố. Lần này Diệp Gia sa cơ, bà không rời đi mà chọn ở lại với họ.

------------

Cả một buổi sáng cũng chẳng bán được quá 5 phần điểm tâm ngọt. Diệp Cẩn Y trong lòng lo lắng không thôi nhưng lại chẳng biểu hiện ra mặt.

Cô đẩy cánh cửa gỗ nhìn mẹ mình đang say giấc. Trên môi thoáng nở nụ cười mỉm rồi rời đi.

Diệp Cẩn Y cẩn thận đội chiếc nón tròn trên đầu. Vành mũ to che đi hơn phân nửa gương mặt thiếu nữ xinh đẹp.

Cô đi theo con đường nhộn nhịp, đưa mắt cẩn thận nhìn từng đồ vật được bày bán. Nhìn đến thần trí không tập trung mà suýt ngã nhào xuống mặt đất.

May sao bên cạnh là sạp bánh màn thầu, cô lấy đó làm tựa mà trụ vững. Chiếc nón tròn cũng theo thế mà rơi xuống, Diệp Cẩn Y vội vàng cúi xuống định nhặt nhưng lại có người nhanh tay hơn.

- Của cô.

Cả hai cùng lúc chạm mắt nhau, người trước mắt anh tuấn soái khí. Dung mạo hoàn toàn không ăn nhập với trốn phường chợ thế này.

Mọi sự nhận xét của cô chỉ dừng ở mức đó, Diệp Cẩn Y nhanh tay nhận lấy chiếc nón đội lên đầu, giọng nói nhỏ nhẹ mà khách sáo.

- Đa tạ.

Nói xong cô liền lách người sang bên cạnh rồi rời đi, bước chân không vội vàng nhưng nhịp đi đã nhanh hơn ban nãy. Mẹ cô đã dặn, Thượng Kinh lắm người gian xảo. Không thể trông mặt mà bắt hình dong, tốt nhất không nên chung đụng với người ngoài.

Bên này cả đám người phía sau đơ ra nhìn vị thiếu gia cao thượng trước mắt. Hầu cận Tấn Hạo tiến lên cất giọng.

- Thiếu gia, cô gái ban nãy thật hỗn xược mà. Đụng phải người không xin lỗi một câu, người nhặt đồ dùm cô ta mà cô ta lại lạnh lùng như thế. Ở Thượng Kinh này, có ai mà không biết người là ai. Thiếu đường muốn nhào vào lòng, cô ta tỏ vẻ cao thượng gì chứ....

Bạch Dật tự là Dương An, thu lại tay gương mặt thanh thoát không hiện chút biểu tình. Giọng nói trầm ổn cất lên. Chỉ là đôi mắt phượng khi nãy lại cứ lởn vởn trong đầu anh. Muốn xoá đi cũng cần thời gian.

- Đi thôi, nhiều lời thì về nhận roi.

- Thiếu gia bớt giận.

Đám người hầu theo phía sau liền cung kính đi theo. Tấn Hạo cũng thôi mắng nhiếc người ban nãy, yên lặng đi phía sau chủ tử nhà mình.

Cả đám người đi thẳng vào Bích Cửu, mọi người tứ phía trông thấy liền sáng bưng cả mắt dõi theo.

Cả Thượng Kinh này, có ai lại không biết đến vị đại thiếu gia của Dương An Phủ kia chứ. Tướng mạo trời sinh khôi ngô tuấn tú không nam nhân nào bì được. Học vấn uyên bác, tâm tư kín kẽ đặc biệt là sắc xảo không ai sánh kịp.

Những cô gái của gia đình danh giá đều xếp hàng để chờ gặp mặt vị này cũng không đếm xuể. Dương An Phủ lại nghiêm chỉnh, nề nếp. Mọi người ai nấy đều mong ngóng vị phu nhân tương lai của Dương An Phủ. Có người còn đùa rằng, chỉ có tiên nữ từ trời hạ phàm mới xứng với vị Dương An Bạch Dật này mà thôi.

Chương 3: Một lời đã định

Dương An Bạch Dật vốn không thích nơi quá ồn ào nhưng vì làm kinh doanh khó tránh khỏi việc giao tiếp. Như thói quen, anh lại nở nụ cười nhạt nhoà đáp lại những câu chào hỏi xung quanh.

Bước chân dài thẳng tắp, vô tình mà thoát ra chốn đông đúc. Một mạch đi thẳng lên phía lầu, vào đến phòng riêng thì anh bỗng dừng lại ra hiệu cho Tấn Hạo.

- Lấy sổ sách ngày hôm qua đem lên đây.

- Vâng.

Anh không vội ngồi xuống mà nhìn người đang vô tư lự nằm trên ghế ngả.

Phàn Tư trong bộ y phục màu xanh lam khoan khoái đứng phắt dậy, nhìn nam nhân đứng trước cửa.

- Dương An thiếu gia bây giờ bận như thế sao. Người anh em này vừa tới liền đem sổ sách ra kiểm kê?

Dương An Bạch Dật phất tay áo cười khẩy một tiếng, không nhanh không chậm đạp vào cẳng chân người nọ.

- Bớt phí lời, Phàn Gia các người không có việc gì làm sao? Mỗi ngày đều chạy tới đây uống rượu?

- Haizzz, đệ làm gì rảnh như thế. Chỉ là dạo này trong nhà có tẩu tẩu vừa rước về tranh hết việc, đệ đây mới rảnh rỗi như này.

Phàn Tư vừa nói vừa rót trà vào ly cho anh, đôi mắt láu lỉnh không quên quan sát nét mặt người khó tính này.Tính nhiều chuyện lại bắt đầu nẩy lên.

- Dật ca, huynh có để ý tiệm điểm tâm nhỏ vừa mở ở phía đối diện không ? Nghe bảo là người ở Tô Châu chuyển đến, trong nhà giấu hai mỹ nhân tuyệt sắc giai nhân đấy.

.....

Anh nói một tràng như thế mà người nọ vẫn chẳng mảy may để tâm đến. Biết rõ những chuyện thế này sao có thể khơi dậy tính cách lạnh lùng kia được. Phàn Tư lại tiếp tục dong dài.

- Mấy hôm nay, sòng bài đều đang cá cược về hai vị tiểu thư Diệp Gia đấy. Ai mà thu phục được mỹ nhân thì sẽ hưởng hết số tiền cược. Mấy thứ đàn ông như thế thật chả ra làm sao, đệ ấy à đi đánh bạc cũng chỉ vì nghe chuyện cho khuây khoả tâm trạng, chính là tìm kiếm niềm vui trong việc của người khác haha....

Tấn Hạo vừa hay mở cửa bước vào, trông thấy vị công tử bột nhà Phàn Gia thì cúi đầu chào hỏi. Người này tuy tính tình phong lưu ăn chơi nhưng lòng dạ không xấu. Được chủ tử cho quanh quẩn bên cạnh thì không phải người tầm thường.

Dương An Bạch Dật nhận lấy sổ sách, liếc mắt nhìn con số được ghi chép tỉ mỉ trên giấy. Đôi mắt sắc lẹm hàm chứa dụ ý. Anh liền vân vê chiếc nhẫn ngọc trên tay mình. Sau đó liền hướng mắt nhìn Phàn Tư.

- Phàn Tư, trong nhà dạo này làm ăn thua lỗ lắm sao?

Phàn Tư cắn một miếng bánh ngọt, không hiểu ý anh mà nói.

- Trong nhà vẫn làm ăn bình thường, tiền đệ xài mãi không hết đây. Sao thế Dật ca.

- Người nhà họ Phàn đã 3 tháng âm nợ Bích Cửu, tự đệ nhìn xem con số trong sổ sách.

Sắc mặt Phàn Tư liền thay đổi, hai mắt không tin nổi mà nhìn con số kia. Đúng thật là mộc của Phàn gia, chỉ người trong nhà mới có con dấu này. Suy nghĩ một lúc anh liền đứng ngay dậy.

- Dật ca, số tiền này đệ sẽ trả sau. Bây giờ đệ về nhà xem thử là ai ở bên ngoài tiêu sài hoang phí như vậy.

- Ừm đi đi.

Căn phòng trong thoáng chốc trở nên yên lặng. Dương An Bạch Dật nhìn ra ngoài cửa sổ, phố thị đông đúc náo nhiệt người qua kẻ lại. Ánh mắt vô tình mà nhìn đến cửa tiệm nhỏ kia, bảng hiệu đơn giản khắc ba từ

..." Tuyết Hương Trai"....

Trong đầu lại hiện lên đôi mắt phượng của thiếu nữ ban nãy, theo thói quen anh lại vân vê chiếc nhẫn ngọc. Âm giọng trầm ổn cất lên.

- Có duyên ắt còn gặp lại.

Tấn Hạo chớp mắt khó tin, chủ tử nhà cậu không ham mê sắc đẹp. Từ khi hầu hạ chủ tử, cậu chưa từng thấy bên cạnh chủ tử xuất hiện nữ nhân nào. Thế mà lại lưu luyến đôi mắt của vị tiểu thư kia sao?

Trong lòng cậu không khỏi tự trách, biết vậy ban nãy đã tranh thủ nhìn dung mạo vị kia như thế nào. Hẳn phải xinh đẹp ngất trời mới để lại tương tư như thế cho chủ tử.

----------

Diệp Túc Anh nằm nhoài ra trên bàn trà, hướng mắt nhìn tỷ tỷ đang thêu hoa trên gấm. Miệng nhỏ không yên mà nói.

- Tỷ tỷ, muội muốn đi chơi. Ở trong nhà mãi chán chết đi được.

Vừa dứt câu thì cô liền bị mẫu thân vả nhẹ vào mông một cái.

- Chơi chơi chơi, con chỉ biết mỗi đi chơi thôi sao. Mau qua nhìn xem chị con thêu hoa mà học.

- Mẫu thân đại nhân à, con với tỷ một người là cọp một người là hoa, sở thích không giống nhau a\~\~\~

Nói xong Diệp Túc Anh còn cố ý nháy mắt với Diệp Cẩn Y, vẻ mặt tinh quái lại nghịch ngợm không khỏi khiến cả nhà phì cười.

Diệp Cẩn Y đặt khăn gấm xuống, gương mặt thanh thoát xinh đẹp khẽ mỉm cười, chứa đựng sự cưng chiều muội muội nhà mình.

- Muội đợi thêm 2 ngày nữa, đến lúc đó Thượng Kinh có lễ hội đèn lồng, tỷ sẽ dẫn muội ra ngoài chơi có được không?

Diệp Túc Anh nhảy dựng lên, miệng nhỏ la lên vui mừng. Chạy đến ôm chặt lấy tỷ tỷ.

- Ha ha một lời đã định, tỷ không được nuốt lời.

- Được được, nào kẻo ngã.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play