Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ Hàng Cực / HangJi ] Chuyển Kiếp Luân Hồi?「Phần 2」

#1

...
Các bạn có tin vào luân hồi không?
Tin rằng những người yêu thương nhau, dù có trải qua bao nhiêu kiếp, bao nhiêu đau thương, cuối cùng cũng sẽ tìm lại được nhau?
Tả Hàng không biết phải tin vào điều đó như thế nào. Nhưng có một thứ anh chắc chắn—trái tim anh chưa từng ngừng nhớ về cậu.
Mùa đông năm nay, Tả Hàng tròn 29 tuổi.
Suốt bao năm qua, anh vẫn sống một mình. Công việc vẫn vậy, cuộc sống vẫn vậy. Chỉ có điều, những khoảnh khắc đáng lẽ nên vui vẻ, với anh đều trở thành một khoảng trống.
Chu Chí Hâm đã không ít lần khuyên nhủ:
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Tả Hàng, cậu cứ sống một mình mãi thế này à?
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Người đã đi rồi, cậu phải học cách sống tiếp chứ!
Anh chỉ cười nhạt, không đáp.
Lần này cũng vậy.
Chu Chí Hâm lại mở lời:
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Hay là cậu nhận nuôi một đứa nhỏ đi?
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Không nhất thiết phải là con nuôi, chỉ cần có thêm một người ở bên cậu, trò chuyện với cậu cũng tốt mà.
Ban đầu, Tả Hàng đã định từ chối. Nhưng không hiểu sao, cuối cùng anh lại đồng ý.
...
Ngày hôm đó, Chu Chí Hâm cùng anh đến cô nhi viện.
Ngay khi họ bước vào, một nhóm trẻ con đã chạy ra, ríu rít chào đón:
Nhiều nhân vật
Nhiều nhân vật
Trâm An: Chào chú ạ!
Nhiều nhân vật
Nhiều nhân vật
Bảo Khang: Chú ơi, chú đến nhận nuôi tụi con hả?
Nhiều nhân vật
Nhiều nhân vật
Bảo Trân: Chú ơi, chú nhìn con nè! Con biết nhảy múa đó!
Những đứa trẻ xung quanh đều vui vẻ, hồn nhiên, khoe đủ loại tài lẻ của mình.
Nhưng ánh mắt Tả Hàng không dừng lại ở bất kỳ ai trong số đó.
Xa xa, dưới bóng cây, có một cậu bé đang ngồi lặng lẽ trên chiếc xích đu.
Không chạy ra đón khách, cũng không cười nói. Chỉ yên lặng mà nhìn về phía họ, trong đôi mắt đen láy là một nét buồn khó tả.
Đôi mắt ấy…
Gương mặt ấy…
Hai má hơi bầu bĩnh nhưng lại toát lên một vẻ cô đơn, trầm lặng.
Tim Tả Hàng khẽ rung lên.
Sơ cô đi bên cạnh, giới thiệu:
Nhiều nhân vật
Nhiều nhân vật
Sơ cô: Cậu bé đó tên là Trương Cực, năm nay tám tuổi.
Nhiều nhân vật
Nhiều nhân vật
Sơ cô: Thằng bé ngoan lắm, chỉ là ít nói hơn những đứa trẻ khác.
Cái tên ấy như một nhát búa gõ mạnh vào lòng ngực anh.
Tả Hàng
Tả Hàng
/siết chặt tay, giọng khẽ run/ Trương... Cực?
Nhiều nhân vật
Nhiều nhân vật
Sơ cô: /mỉm cười/ Đúng vậy.
Nhiều nhân vật
Nhiều nhân vật
Sơ cô: Cái tên này do viện trưởng đặt cho thằng bé khi nó mới được đưa đến đây.
Tả Hàng cứng đờ cả người.
Chu Chí Hâm đứng bên cạnh cũng bất giác quay sang nhìn anh. Ánh mắt bạn thân anh dường như cũng hiểu được điều gì đó.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Tả Hàng, cậu... muốn nhận nuôi đứa bé này sao?
Anh không đáp.
Bởi vì, anh đã bước về phía trước, hướng về cậu bé đang ngồi trên xích đu.
Khoảnh khắc ấy, trong lòng Tả Hàng như có một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo bao nhiêu ký ức ngày trước.
Giây phút anh đứng trước mặt cậu bé, đứa nhỏ cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào anh.
Bốn mắt giao nhau.
Tả Hàng
Tả Hàng
/khẽ ngồi xuống, chậm rãi hỏi/ Chào nhóc.
Tả Hàng
Tả Hàng
Em tên là Trương Cực, đúng không?
Cậu bé không đáp, chỉ khẽ gật đầu.
Tả Hàng
Tả Hàng
/mỉm cười, giọng nói có chút trầm ấm/ Anh là Tả Hàng.
Tả Hàng
Tả Hàng
Nếu em không ngại... em có muốn đến sống với anh không?
Cậu bé vẫn im lặng.
Một lúc lâu sau, cậu khẽ gật đầu.
...

#2

...
Buổi tối hôm đó, Tả Hàng đưa Trương Cực về nhà.
Cậu bé ngồi trên sofa, tay ôm gối, đôi mắt vẫn lặng lẽ quan sát xung quanh.
Tả Hàng
Tả Hàng
/ngồi xuống cạnh cậu, nhẹ giọng hỏi/ Ở đây em thấy ổn không?
Trương Cực
Trương Cực
/nhìn anh một lát, rồi gật đầu/
Tả Hàng
Tả Hàng
/bật cười/ Nhóc ít nói thật đấy.
Cậu bé chớp mắt, nhìn anh. Rồi, bỗng dưng lên tiếng, giọng nói mềm mại mà trong trẻo:
Trương Cực
Trương Cực
Anh sống một mình à?
Tả Hàng
Tả Hàng
/khựng lại, sau đó gật đầu/ Um.
Tả Hàng
Tả Hàng
Trước đây anh không định nhận nuôi ai cả.
Tả Hàng
Tả Hàng
Nhưng rồi lại gặp em.
Trương Cực
Trương Cực
/cúi đầu, khẽ nói/ Vậy... bây giờ anh có em rồi, anh sẽ không cô đơn nữa, đúng không?
Tả Hàng
Tả Hàng
/ngẩn người/
Những lời này... tại sao lại giống như lời hứa kiếp trước vậy?
Anh nhìn cậu bé trước mặt, rồi bất giác vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
Tả Hàng
Tả Hàng
Um.
Tả Hàng
Tả Hàng
Từ giờ, chúng ta là một gia đình.
Tả Hàng
Tả Hàng
Và anh sẽ là baba của em!
Cậu bé ngước mắt nhìn anh, khóe môi hơi cong lên một nụ cười rất nhẹ.
...
Tác giả
Tác giả
Đổi cách xưng hô nhé Baba – em; Ta – con
Buổi tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, Tả Hàng dẫn Trương Cực lên phòng.
Căn phòng anh chuẩn bị cho cậu khá rộng rãi, giường lớn, chăn mềm, bàn học đầy đủ.
Tả Hàng
Tả Hàng
/xoa đầu cậu, dịu dàng nói/ Từ giờ, đây là phòng của con.
Cậu ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đen láy hơi chớp chớp, sau đó lắc đầu:
Trương Cực
Trương Cực
Em không ngủ một mình đâu.
Tả Hàng
Tả Hàng
/ngạc nhiên/ Nhưng ta đã chuẩn bị phòng riêng cho con rồi mà?
Trương Cực
Trương Cực
/bặm môi, lại lắc đầu mạnh hơn/ Không!
Trương Cực
Trương Cực
Em muốn ngủ chung với Baba!
Tả Hàng
Tả Hàng
/bật cười/ Lớn rồi mà còn đòi ngủ chung?
Tả Hàng
Tả Hàng
Con tám tuổi rồi đấy.
Trương Cực
Trương Cực
Mặc kệ! Em muốn ngủ chung! /ngang bướng ôm lấy tay anh không buông/
Tả Hàng nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của cậu, cuối cùng thở dài chịu thua:
Tả Hàng
Tả Hàng
Được rồi, vậy tối nay ngủ với ta nhé!
Nghe vậy, Trương Cực vui vẻ chạy theo anh về phòng ngủ.
...

#3

...
Sáng hôm sau.
Tả Hàng dậy từ rất sớm.
Trước đây, khi sống một mình, anh không quá quan trọng chuyện ăn sáng. Nếu có thì cũng chỉ là một ly cà phê hoặc bánh mì đơn giản.
Nhưng bây giờ thì khác.
Nhìn đứa nhỏ đang ngủ ngon lành trên giường, anh không muốn cậu phải chịu bất kỳ thiệt thòi nào.
Vì vậy, sáng nay anh đã chuẩn bị một bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng:, bánh mì nướng và sữa tươi.
Sau khi bày biện xong xuôi, anh lên phòng gọi cậu dậy.
Nhìn nhóc con đang cuộn tròn trong chăn, anh bất giác mỉm cười, cúi xuống xốc cậu lên.
Tả Hàng
Tả Hàng
Dậy thôi nhóc con.
Tả Hàng
Tả Hàng
Hôm nay con phải đến trường xin nhập học đấy.
Cậu bị bế lên, dụi dụi đầu vào ngực anh, giọng ngái ngủ:
Trương Cực
Trương Cực
Ưm... baba bế em đi rửa mặt...
Tả Hàng
Tả Hàng
/bật cười/ Đã lớn rồi, mà con còn làm biếng thế hả?
Cậu bé không thèm đáp, chỉ vòng tay ôm chặt cổ anh hơn.
Tả Hàng không còn cách nào khác, đành bế cậu đi vào phòng vệ sinh, đặt cậu xuống bồn rửa mặt, lấy khăn lau qua cho cậu, rồi chải đầu gọn gàng.
Sau khi xong xuôi, cậu lại bám lấy cổ anh:
Trương Cực
Trương Cực
Baba bế em xuống nhà đi!
Tả Hàng
Tả Hàng
/trừng mắt/ Con có chân mà?
Trương Cực
Trương Cực
/phụng phịu/ Nhưng ba là ba nuôi của em mà!
Trương Cực
Trương Cực
Ba nuôi thì phải cưng con chứ!
Tả Hàng
Tả Hàng
/không nhịn được bật cười/ Ranh con giỏi lý sự quá nhỉ?
Nhưng nói vậy thôi, chứ anh vẫn dịu dàng bế cậu xuống nhà.
...
Khi có một mình, buổi sáng của Tả Hàng chỉ có cà phê đắng, một khoảng lặng kéo dài, và sự cô đơn bủa vây
Nhưng giờ đây, trong căn nhà này, có tiếng cười nói, có một đứa trẻ bám dính lấy anh, mè nheo đòi anh bế.
Anh chưa từng nghĩ, mình sẽ quen với điều này.
Nhưng hóa ra, nó lại dễ dàng đến thế.
...

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play