Trời trong xanh.
Đà Lạt những ngày tháng cũ...
Một ngày đầu tháng 10, thời tiết dùng dằng chưa dứt giữa cái ấm áp của mùa thu và cái se lạnh của mùa đông, đẹp đẽ và dịu dàng, nhưng ở cái xứ hoa quanh năm se sắt này, người ta cũng quen với sự biến đổi bất thường của thời tiết thoắt ấm thoắt lạnh, vì ở nơi đây cho dù có là nắng thì cũng không gay gắt, cho dù là lạnh thì cũng không tái tê, trầm ổn dung dị như chính con người Đà Lạt.
Dường như con người ở nơi đây chưa bao giờ biết đến giận dữ.
Vậy nên cảnh tượng trước mắt thật sự khiến mọi người ngạc nhiên. Những tà áo trắng chen chúc nhau đứng lố nhố ở một góc hiên, tò mò và lo lắng hướng ánh mắt về khu vực tiếp khách. Đó là một lầu cao xây theo lối kiến trúc cổ từ thời nhà Lý, mái cong lợp ngói đỏ và những cột gỗ mài nhẵn bóng trạm trổ cầu kì. Một thân cây cổ thụ rất lớn được đẽo gọt thành một chiếc bàn uống trà, với những chiếc ghế không tựa xếp xung quanh, tựa như một ngự trang viên trong cung cấm.
Người đàn ông ngồi ở vị trí trang trọng nhất, gương mặt kín bưng bình thản, nhưng nhìn kĩ cũng có cảm giác đang cố gắng che giấu cảm xúc thật của bản thân. Mái tóc đã điểm một chút bạc, lấm tấm như tuyết đọng trên tán rừng cổ thụ không hề khiến người đàn ông có cảm giác già nua, ngược lại còn làm tăng thêm sự quyến rũ phong trần. Người đàn ông ấy rất cao, dù chỉ ngồi thôi cũng tỏa ra khí khái áp bức, khiến người ta không dám đùa cợt. Ngũ quan cân đối, nhưng đầu lông mày nhíu chặt kia lại khiến người ta áp lực không thôi. Đôi môi cương nghị khẽ mím chặt lại, chắc có chuyện gì đó khiến ông ta căng thẳng và khó chịu lắm, bàn tay vững chãi cứ siết lại, những ngón tay dài đầy vết chai ấn mãi vào nhau như muốn di chết một kẻ thù vô hình nào đó.
Người con gái đối diện cúi gằm mặt xuống, nhìn trân trân vào đâu đó như thể muốn tránh né ánh mắt của ông ta. Mái tóc dài được kẹp gọn ra sau lưng đã xổ ra mấy sợi tóc dài càng tôn lên vẻ dịu dàng đằm thắm. Hàng lông mày thanh tú nhíu khẽ lại, gương mặt đỏ bừng và đôi môi run run như cố gắng kìm chế để không khóc. Vẻ bất lực ấy thực sự khiến người ta nhìn vào mà rung động, vừa dịu dàng vừa bi thương, đẹp giống như những bông hoa mai, xinh đẹp và thánh thiện.
Tà áo dài tôn lên dáng vẻ nữ tính nhu mì, bờ vai gầy và cánh tay thon thả, vòng eo nhỏ xíu rất vừa ôm. Người đàn ông hít vào một hơi dài....tự nhiên cảm thấy mình giống như một kẻ độc ác.
Nhưng ông ta không muốn lùi bước, ngày nào ông ta chưa có được cô, thì ngày ấy trái tim ông vẫn bị thiêu đối trong cồn cào mong nhớ.
Bản thân biết rằng cách yêu của ông ta thật sự rất độc đoán, rất khác người. Cho dù có đang mù quáng thì ông cũng nhận ra cách hành xử thô ráp của mình sẽ khiến cô càng ghét ông hơn. Nhưng mà cô cứ năm lần bảy lượt khiêu khích sự kiên nhẫn của ông. Một người trầm tĩnh như ông mà cũng bị cô chọc cho nóng giận, ông không thể chấp nhận được việc bản thân mình bị điều khiển như một con rối, cho dù cô chẳng cố ý đi chăng nữa. Bên ngoài nhìn ông như một mặt hồ yên ắng, nhưng sâu bên trong lại như biển động dữ dội, chỉ vì cô mà ra.
_ Cô có muốn nói gì không? Hay là cô nghĩ cứ ngồi im như thế là giải quyết được vấn đề? Cô nên nhớ thời gian của tôi cũng có hạn. Tôi đã chấp nhận chờ cô cho đến thời gian này, tôi muốn có câu trả lời.
_ Cái này...thưa ông Danh, chúng tôi thật sự xin lỗi ông, chúng tôi đã không đào tạo nhân viên của mình được chu đáo.
Nếu như vị giám đốc không lên tiếng, chắc có lẽ không ai nhận ra sự có mặt của anh ta ở trong câu chuyện này. Cố gắng nặn ra một nụ cười cầu cạnh hết sức, hạ giọng tới mức mềm mỏng nhất, người giám đốc đang cố gắng làm cho ông dịu bớt đi sự nóng giận, cũng như muốn giải vây cho cô.
_ Tôi không muốn nghe lời xin lỗi từ ngài, ngài không phải là người phá vỡ hợp đồng. Cô ta là người làm ra lỗi, cô ta mới là người phải xin lỗi tôi!
Ông khoanh tay trước ngực, lời nói thốt ra rõ ràng là không muốn chừa cho cô bất kì đường lui nào. Cô gái chớp mắt, qua mi mắt cũng nhận ra khí thế áp bức của người đàn ông trước mặt. Ông ngồi ở đó, vững vàng như một bức tường đồng, phong độ và khí khái, có tất cả sự nam tính mà phái nữ yêu thích, nhưng đối với cô ông giống như một ác ma quá đáng.
_ Tôi là người làm kinh doanh, làm việc dựa trên hợp đồng. Tôi không nói chuyện bằng nước mắt. Nếu như các vị không hoàn thành được yêu cầu của tôi, thì cứ dựa vào điều khoản trên hợp đồng mà đền bù.
Cô gái vội vàng đưa tay lau đi đôi mi đã hơi ướt ướt. Vị giám đốc khó xử nhìn cô cứ như một con thỏ trước hàm sói, lời nào nói ra cũng là nói đỡ cho cô.
_ Dạ vâng thưa ông! Một lần nữa chúng tôi thành thật xin lỗi về sự bất tiện này. Về chuyện đơn hàng nhất định chúng tôi sẽ đền bù như hợp đồng đã kí. Xin ông yên tâm!
_ Tôi không cần sự đền bù đến từ ông! Chính cô ấy mới là người cần phải đền bù đơn hàng này! Trong hợp đồng đã ghi rõ, nếu như người thợ thêu không thể hoàn thành đơn hàng thì chính người thợ thêu đó phải là người đền bù số tiền tôi đã bỏ ra, và chi phí xử phạt.
_ Chuyện này....ông Danh, cô Vân hiện tại vẫn là nhân viên của chúng tôi, nên theo lý chúng tôi vẫn có thể đứng ra làm người đại diện bảo lãnh món nợ này cho cô ấy!
Người đàn ông nhìn vị giám đốc, gương mặt rõ ràng là vô cùng khó chịu. Ánh mắt giống như muốn nói: “Đây không phải là chuyện của ông! Sao ông tham gia nhiều quá vậy?”.
_ Được! Nếu như giám đốc đã muốn bênh vực nhân viên của mình thì tôi sẽ chấp nhận! Nhưng xin ngài nhớ, nếu như ngài chấp nhận đền bù hợp đồng thì ngài vẫn phải hoàn thành nốt đơn hàng tôi đã đặt. Tức là 10 bức thêu chân dung của tôi vẫn phải giao tới cho tôi! Và cô Vân vẫn phải thực hiện!
_ Thưa ông Danh!
_ Giám đốc!
Giọng nói nhẹ nhàng khe khẽ vang lên, âm điệu nữ tính phá tan đi sự khô cứng của hai người đàn ông. Vị giám đốc dừng lại, nhìn nét mặt cô gái buồn như sắp khóc, nhưng vẫn cố gắng kìm chế những giọt nước mắt đang chực chờ ứa ra.
Ông nhìn cô, nhìn vào đôi mắt ướt ấy, lòng đau như cắt. Bàn tay ông siết chặt hơn, tương như cứng cỏi mà giọng của ông cũng sắp run bắn cả lên.
_ Tôi không muốn nhìn thấy nước mắt trong cuộc thương lượng này đâu!
_ Tôi sẽ làm! Tôi sẽ thêu hình của ông! Vậy ông đã hài lòng chưa? Đồ độc ác?
Cô gái giận dữ mắng lớn, rồi đứng bật dậy lao đi như chạy trốn. Tà áo dài bay trong gió, ánh nắng phản chiếu lên màu trắng tinh khiết ấy tạo thành một khung cảnh đẹp đẽ nhất mà ông được chứng kiến. Ông cứ hút theo bóng hình ấy, trái tim đập mạnh tới tức ngực.
_ Chắc là không cần phải thương lượng gì nữa rồi, phải không thưa ông?
Câu hỏi của vị giám đốc phá tan đi sự tĩnh lặng, cũng kéo ông ra khỏi cơn mơ mà ông rơi vào. Ông thở ra một dài, ánh mắt lập tức chuyển từ xúc động sang lạnh lẽo, giọng nói cũng đã lạnh lùng trở lại.
_ Thương lượng thì tạm thời không cần thiết nữa, nhưng tôi muốn thảo luận thêm về khoản 2 của hợp đồng!
_ Dạ thưa...tôi không hiểu ý của ông.
_ Khoản 2 của hợp đồng ghi rõ, tôi có thể tùy ý gia hạn thêm hợp đồng, gia hạn thêm số lượng đơn hàng, và có thể rút ngắn thời gian nhận hàng.
_ Thưa ông....
Vị giám đốc dường như nhận ra được sự nguy hiểm trong lời nói của ông. Người đàn ông đứng dậy, nhìn người giám đốc nghiêm túc, trầm giọng lên tiếng.
_ Tôi muốn tăng số lượng đơn hàng này lên 10 lần. Tức là cô Vân phải thêu thêm 90 bức chân dung của tôi, và mỗi bức không quá 1 tuần làm việc!
******
Một tuần trước
Cơn mưa bất chợt đổ xuống, ở cái xứ thời tiết thay đổi theo giờ này, những cơn mưa luôn như một con mèo hoang đỏng đảnh, thoát tới thoắt đi. Người Đà Lạt dường như cũng quen với thời tiết nơi này, chỉ có mấy vị khách du lịch không kịp chuẩn bị áo mưa hay dù che, đưa vội túi xách lên đầu để tránh cơn mưa bất chợt.
Danh nhìn qua cửa kính, ngắm những hạt mưa lăn lăn tạo thành từng vệt nước không rõ hình thù. Những cơn mưa luôn khiến ông có cảm giác dễ chịu, nhưng nó cũng khiến ông buồn buồn, không rõ vì sao.
_ Ông Danh!
Tiếng gọi khiến ông chú tâm lại. Vị khách hàng có khuôn mặt rất dễ nhìn đang mỉm cười với ông. Việc kí kết hợp đồng diễn ra khá thuận lợi, có lẽ điều đó khiến ông ta vui.
_ Nếu như ông không có gì cần thương lượng thêm nữa, thì chúng ta có thể kí kết hợp đồng được rồi.
Ông mỉm cười, nụ cười của một người đàn ông trưởng thành luôn khiến người ta khi nhìn vào lập tức yên tâm.
_ Hôm nay tôi thật sự may mắn!
_ Sao ông nói thế?
Vị khách ngạc nhiên hỏi, ông lắc đầu, lấy cây viết bằng vàng mà ông luôn sử dụng để ký những hợp đồng lớn.
_ Trước khi tới đây để thương lượng với ông, bạn tôi đã nói ông là một người đặc biệt, nếu như trong cuộc sống ông vị tha bao nhiêu, thì trong công việc ông khắ khe bấy nhiêu. Tôi đã lo về buổi thương lượng này, thành thật nói với ông là vậy.
Vị khách cười lớn, có vẻ rất khoái trí về lời khen đầy tinh tế của ông. Ông cũng mỉm cười. Hơn 20 năm lăn lộn trong thương trường, khả năng đoán tâm lý của khách hàng được ông đúc kết từ năm tháng kinh nghiệm luôn là vũ khí hữu hiệu trong các buổi thương thuyết quan trọng.
_ Người ta nói ông Danh đây là người rất biết cách nói chuyện, đúng là danh bất hư truyền.
_ Người ta đã quá khen rồi, tôi chỉ là người thấy sao nói vậy thôi!
_ Haha...Ông Danh! Tôi rất thích cách nói chuyện của ông! Tôi hi vọng rằng ông sẽ xây dựng căn biệt thự của tôi một cách hoàn hảo nhất, như cách ông nói chuyện vậy!
_ Ngài là một người sáng suốt, chắc chắn không chỉ vì một vài câu nói mà ngài đã đồng ý giao hợp đồng ayd cho công ty xây dựng Uy Danh của tôi. Chắc hẳn ông bạn Tiệp của tôi đã nói đỡ ít nhiều.
Ông mỉm cười, nhẹ nhàng vừa khen vừa đặt bút kí vào bản hợp đồng và đưa lại cho vị khách cùng chiếc bút quý của mình.
Vị khách không cần suy nghĩ thêm một giây phút, cầm lên chiếc bút và dứt khoát kí vào phần khách hàng. Nhận lại bản hợp đồng và giữ cho mình một bản. Vị khách chìa tay cho ông và hồ hởi nói.
_ Căn nhà mà công ty ông thiết kế và xây dựng cho ông Tiệp thật sự hoàn hảo. Tôi lần đầu tiên nhìn thấy đã thích rồi. Chính tôi là người xin danh thiếp của ông từ ông Tiệp. Hợp tác vui vẻ!
_ Hợp tác vui vẻ! Xin cám ơn ông!
Ông bắt tay vị khách của mình, và lại nở nụ cười trầm tĩnh ấy. Vị khách hài lòng ngả ra ghế, rút ra một điếu xì gà và châm lửa.
_ Tôi thấy ông là một người rất lãng mạn. Tôi sẽ thiết kế riêng cho biệt thự của ông một khu vườn thật đẹp, đây là tôi mạn phép được tặng ông cho lần hợp tác này, mong ông không từ chối.
_ Sao ông lại nghĩ thế?
Vị khách hỏi, nhưng nhìn vào ánh mắt sáng lấp lánh cùng khoé môi khẽ nhếch lên một nụ cười thích thú, ông biết ông đoán không sai.
Ánh mắt kiên định quan sát xung quanh quán cà phê. Một không gian cổ, giống như trở lại những năm 8x, mùi cà phê thơm và bàn ghế gỗ kiểu dáng chỉ có thể tìm thấy được ở những bộ phim cũ, ông mỉm cười.
_ Tôi kí nhiều hợp đồng tại tầng cao nhất của một khách sạn 6 sao tại Sài Gòn, cũng kí nhiều hợp đồng ở những bữa tiệc xa xỉ, nhưng kí hợp đồng ở quán cà phê...thì là lần đầu tiên.
Vị khách thích thú gạt tàn thuốc, như thể tìm được người đồng điệu, ông ta hồ hởi kể.
_ Chẳng giấu gì ông, tôi là người rất thích nghe nhạc, đặc biệt là nhạc Trịnh. Con người ta càng có tuổi, càng chiêm nghiệm nhiều về cuộc đời lại càng muốn tìm đến những gì sâu lắng. Quán cà phê và phòng trà ở Đà Lạt thì nhiều, nhưng tìm được một quán cà phê mà ca sĩ hát live chạm tới trái tim tôi thì chỉ có ở đây thôi.
_ Vậy sao?
Ông cũng không tò mò lắm, chỉ đơn giản là không muốn làm vị khách của mình mất vui nên tuỳ ý hỏi một câu.
_ Mỗi tuần quán chỉ tổ chức hát live 1 lần, mỗi lần chỉ hát đúng 2 bài thôi. Hôm nay đúng là ngày cô ấy tới hát nên tôi muốn mời ông tới đây, tiện để ông thưởng thức luôn. Tôi nghĩ ông chắc chắn sẽ giống tôi, chắc chắn sẽ thích.
Ông chỉ mỉm cười. Thật lòng mà nói, ông chỉ quan tâm tới bản hợp đồng đã được kí chưa ráo mực kia nên thuận theo tâm lý khách hàng, một con người chỉ để tâm vào công việc như ông không thích la cà quán xá, ông cũng không có thời gian cho những thú vui lãng mạn này. Ông là người khô khan và trầm tĩnh, nhưng ông không thể làm phật ý vị khách trước mặt, lại cũng không muốn nói dối nên chỉ gật đầu coi như đồng tình.
"Hợp đồng cũng đã nắm trong tay, thôi thì chiều ý ông ta một chút. Mối làm ăn chính là từ lời giới thiệu của mấy vị đại gia này rỉ tai bạn bè, người thân, người quen, mình cứ ngồi lại một chút, coi như nghỉ xả hơi cho một tuần làm việc." - Ông nghĩ.
Cũng đã lâu rồi ông không dành cho bản thân chút thư giãn...
_ Đến rồi! Ông Danh ông nhìn kìa! Cô ấy đấy, giọng hát mà tôi rất thích!
Vị khách hào hứng hẳn lên, dường như trẻ ra cả chục tuổi lớn tiếng gọi ông. Ông cũng theo phản xạ nhìn lên sân khâu.
Và trong giây phút ấy, ông tưởng như ly cà phê mình vừa uống đã bị bỏ nhầm thành một ly lớn rượu mạnh, khiến cho ông váng vất chuyếnh choáng, như người say thần trí điên đảo...
Bóng áo dài ùa vào trong căn phòng để tránh vội cơn mưa, cơn mưa không lớn những cũng khiến cho mái tóc đen tuyền ấy hơi ươn ướt. Nước khiến tấm lụa ôm sát hơn vào dáng hình đầy nữ tính ấy, khiến cho trái tim của ông đập mạnh.
Cô gái ấy nói chuyện gì đó với một người con trai, có lẽ là chủ quán. "Không biết anh ta đang nói gì với em mà em cười tươi thế?" - ông nghĩ. Nụ cười vương vấn vào ông như tiếng mưa ngoài cửa sổ, rả rích len lỏi vào lòng ông. Nụ cười như một trời thanh xuân, dịu dàng nữ tính bừng sáng cả gương mặt xinh. Trái tim ông như thể bị đánh động, đập liên hồi tưởng như muốn vỡ ra từng mảnh ngây dại.
Vân lau những hạt mưa trên trán, không biết từ góc phòng, ánh mắt nào đó lặng lẽ mà như thiêu đốt nhìn chằm chằm cô, vô tư nở nụ cười rạng rỡ khi Đạt hỏi thăm cô.
_ Ướt hết rồi à Vân?
_ Dạ không ạ! Em gần tới trời mới đổ mưa, may mà em chạy kịp vào.
_ Ra sấy khô tóc đi em rồi lên hát sau.
Đạt ân cần nói nhưng Vẫn lắc đầu, dáng điệu rất ngoan lễ phép trả lời.
_ Dạ thôi! Nay em phải hoàn thành xong một đơn hàng đã đến muộn hơn so với thời gian quy định rồi. Em không sao ngồi xíu là khô.
_ Ngồi xíu nữa là cảm đấy! Em đi sấy tóc đi! Thời gian hát live là do quán tổ chức, mà quán là anh mở. Anh chưa lo muộn em lo cái gì?
Đạt vờ như nạt cô, nhưng đằng sau dáng vẻ vờ như tức giận ấy là sự quan tâm lo lắng. Vân lắc đầu, kín đáo nhìn về phía những chiếc bàn đã kín người.
_ Khách của quán toàn cô các chú lớn tuổi, để các cô chú chờ lâu quá cũng không hay đâu! Em không sao đâu thật mà! Để em lên được mà!
Đạt nhìn Vân, mặc dù không đồng ý chút nào nhưng anh cũng không thể từ chối ánh mắt to tràn đầy hào hứng vui tươi ấy. Thở hắt ra một hơi, anh nói với cậu nhân viên phục vụ.
_ Em ra tăng độ điều hoà lên, giảm gió xuống mức thấp nhất, tắt cái quạt trần đi.
_ Khách nóng chết thì sao!
Vân nửa đùa nửa thật, Đạt nhìn cô, hơi lớn tiếng hơn một chút.
_ Lát anh tặng thêm cho mỗi bàn một âu đá, nóng uống thêm đá vào cho hạ nhiệt.
_ Rồi người ta sẽ tẩy chay cái quán này của anh cho xem!
_ Thì lúc đó anh bán quán về nhà nằm nghỉ hưu luôn!
Đạt kiêu căng nói với Vân, thích thú nhìn cô cười khúc khích. Cậu phục vụ mang ra một ly nước.
_ Chị Vân! Chị uống nước đi!
_ Cám ơn em!
Vân uống cạn ly nước, có vẻ cô khát lắm. Mím đôi môi mềm ướt, cô đưa chiếc cốc rỗng cho Đạt, dịu dàng nói.
_ Em lên sân khấu nhé.
_ Ừ! Hát hay nhé cô bé!
Đạt vờ như vô tình chạm tay vào cánh tay cô, còn cố tình vuốt nhẹ xuống khuỷu tay cô rồi vuốt dọc lên phần bả vai mềm mại. Vân dường như không chú ý tới, cô gật gật rồi nhanh chóng bước lên sân khâu.
Ông nhìn theo tà áo dài ấy, theo từng bước chân mà lòng nặng trĩu những cảm xúc không tên. Cô cúi đầu chào khách trong phòng, tiếng vỗ tay nổi lên. Ông cũng vỗ tay trong vô thức, nhìn bóng lưng cô cúi chào ban nhạc.
_ Cháu xin cám ơn các cô chú đã dành thời gian quý báu của mình ngày hôm nay tới quán cà phê nhỏ này để mình có cơ hội hát cho quý vị nghe.
Giọng nói vang lên, dịu dàng và ngoan ngoãn. Cô gái này chắc chắn rất hiền, ông dám khẳng định như thế. Sự dịu dàng thấm vào cả cái cười như hớp hồn kia.
_ Cơn mưa hôm nay tới bất ngờ quá, cũng không ngờ cô chú vẫn chiếu cố tới đây, nhìn khán phòng không một chỗ trống cháu thật sự rất cảm kích, xin phép được thay mặt nhân viên quán và ban nhạc xin cảm ơn cô chú ạ!
Cô gái vuốt mái tóc cho gọn lại, mái tóc đen tuyền mềm mại như một dòng thác. Vì trong phòng toàn những người từng trải, nên cách xưng hô của cô cũng không khiến ai phật lòng, hơn nữa còn rất lễ phép. Vân nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt mơ màng.
_ Trong một buổi chiều trời đổ mưa thế này, cháu chợt nhớ tới tác phẩm rất lãng mạn của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, bài hát được mang tên Mưa hồng. Xin mời cô chú lắng nghe.
Tiếng vỗ tay lại vang lên, và tiếng nhạc như tan vào không gian. Giọng hát trong vắt dung dị, thánh thót như tiếng mưa ngoài kia. Ông như chìm vào giọng hát ấy, nếu như câu hỏi của vị khách mà ông đột nhiên quên đi mất sự tồn tại kia không vang lên, có lẽ ông không thể tỉnh táo lại.
_ Cô bé xinh xắn lại ngoan ngoãn, tên cô bé là Vân. Ở đây ai cũng biết cô bé ngoan có tiếng ấy. Cô bé vốn là thợ thêu của xưởng thêu thủ công Gia Bảo, cũng nổi danh lắm. Hát ở đây là cho vui, nghe nói bạn của chủ quán là anh trai cô bé.
_ Ông đã hỏi về cô ấy rồi ư? Dường như ông biết rất rõ về cô ấy.
_ Tôi quý giọng hát của cô bé ấy nên tôi có hỏi nhân viên ở đây. Sao hả, cô bé không những hát hay còn lễ phép nữa đúng không?
Vị khách cười nói, hài lòng yên lặng tận hưởng giọng hát, dường như không nhận ra người đối diện như đã mất hết thần trí, ngồi dính vào ghế như xác mất hồn.
Mà có lẽ, linh hồn của ông đã bị cô gái kia hớp mất thật rồi.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play