Kỳ Mạch Mộc ngồi xổm trên một tảng đá to, một tay chống cằm, một tay đặt hờ hững trên đầu gối, trong miệng là cọng cỏ đuôi chó vừa tiện tay ngắt trên đường. Nhìn dòng người tới lui trước mặt, lại nhìn con mèo trắng đang biếng nhác nằm bên cạnh, trong lòng không khỏi tự hỏi vì sao bản thân lại có mặt ở nơi này.
Sáu tháng trước, khi Kỳ Mạch Mộc vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài miên man, nàng phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc giường xa lạ, bên trong một hang động xa lạ.
Vừa tỉnh dậy khỏi giấc mộng triền miên mơ hồ, Kỳ Mạch Mộc chẳng biết lúc này đã là lúc nào, bản thân đang ở nơi nao. Nàng ngồi lặng yên bên trong hang động kia suốt ba ngày trời, mặc cho thời gian chậm rãi trôi như dòng nước bạc, cho đến khi tất thảy những ảo mộng trước đây lần lượt tan vỡ, nàng mới lần theo con đường mòn tìm đường ra thế giới bên ngoài.
Bên ngoài hang động là một khoảng rừng xanh mênh mông tịch mịch, đứng ở nơi đây mà chẳng thể nhìn thấy chân trời.
Kỳ Mạch Mộc nhìn về phương xa, nghĩ đến những tranh đấu hiểm ác cuồn cuộn trong những giấc chiêm bao, một ý niệm chợt nảy sinh trong lòng: chẳng thà chọn một mảnh đất thanh bình, trồng rau nuôi cá, sống một cuộc đời không màng thế sự.
Nghĩ là làm.
Sau nhiều ngày rong ruổi, Kỳ Mạch Mộc tìm được một nơi phong cảnh hữu tình, núi cao sông dài, cây cối mênh mông bát ngát, dân cư tuy thưa thớt nhưng lại thân thiện hiếu khách, vừa nhìn thấy Kỳ Mạch Mộc đã vui vẻ gọi mời, còn nhét không ít đồ vào trong tay Kỳ Mạch Mộc.
Kỳ Mạch Mộc chọn một nơi cách khá xa khu dân cư, bắt đầu tự tay dựng nhà.
Mỗi sáng Kỳ Mạch Mộc đều lên rừng đẽo một ít tre trúc về gọt đẽo, dao đều là đồ mượn được từ những gia đình ở gần đó.
Mấy ngày đầu các thôn dân kia còn hiếu kỳ Kỳ Mạch Mộc mượn dao để làm gì. Sau này khi biết nàng mỗi ngày đều lên rừng đốn tre về làm nhà đều vô cùng nhiệt tình mà giúp đỡ. Chẳng mất chốc mà nhà đã dựng xong, lại còn vô cùng tiện nghi, vật dụng gì cũng đều có.
Để cảm tạ những thôn dân kia Kỳ Mạch Mộc liền săn một ít thú rừng đến cảm tạ bọn họ, nhưng họ lại nói nàng khách sáo, mang theo hoa quả trong nhà mang ra cho nàng.
Dù chỉ mới đến đây chưa đầy một tháng, song nàng lại cảm thấy sự an nhiên đã lâu không thấy. Mỗi ngày thức dậy cùng tiếng chim hót, tối đến ngồi trước hiên nhà uống trà, nhìn ngắm sao trời trên cao, trong lòng thanh thản như mây bay.
Đám trẻ trong thôn đặc biệt yêu thích nàng. Khi rảnh rỗi nàng dạy bọn trẻ viết chữ làm thơ, kể những truyền thuyết cổ xưa, giảng giải cho chúng về những đạo lý của tiền nhân. Cha mẹ của bọn chúng vốn chỉ là những người nông dân chất phác tay lấm chân bùn, thấy vậy thì vui mừng không cùng, lại càng yêu quý Kỳ Mạch Mộc hơn, có món ngon vật lạ đều sẽ không quên mang qua cho nàng một ít.
Kỳ Mạch Mộc đã nói muốn đi làm ruộng thì nhất định phải làm ruộng. Vì thế dưới sự chỉ bảo tận tình của những người nông dân chân chất kia, cổ nhân Kỳ Mạch Mộc chưa từng biết làm ruộng là gì đã xắn ống quần lội xuống mương nước, bắt chước theo mọi người học cấy mạ.
Vất vả rồi lại vất vả, cuối cùng cũng đợi được đến mùa gặt. Thế nhưng Kỳ Mạch Mộc còn chưa vui mừng được bao lâu thì đã phải đi đến nơi này.
Nhớ đến ngày hôm đó, Kỳ Mạch Mộc ước rằng bản thân có thể đào được một cái lỗ để chui xuống, biết đâu có thể thoát được một hồi tai bay vạ gió này!
Còn nhớ ngày hôm đó Kỳ Mạch Mộc giúp thím Hai đẩy một xe thóc to lên trấn trên để bán.
Từ ngày đến đây, thím Hai xem như là người thân cận nhất với Kỳ Mạch Mộc. Có thứ gì ngon, đồ gì tốt thím đều nghĩ đến Kỳ Mạch Mộc đầu tiên. Vì thế nên Kỳ Mạch Mộc cũng rất quý mến thím Hai, lúc bình thường cũng hay chạy qua nhà thím Hai giúp đỡ mấy việc lặt vặt.
Thím Hai có đứa con trai lớn, nhưng nghe nói mấy năm trước đã tử trận trên sa trường. Người con dâu vốn yếu ớt vì không chịu nổi cú sốc này nên chẳng bao lâu sau cũng đã qua đời vì bạo bệnh. Một nhà bốn người cũng chỉ còn lại hai bà cháu nương tựa vào nhau mà sống.
Đứa nhỏ kia tên là Lạc Anh, là một đứa trẻ rất ngoan và hiểu chuyện. Dù chỉ mới sáu tuổi nhưng đã rất tháo vát, rất nhiều việc trong nhà đều do đứa nhỏ này đảm đương.
Kỳ Mạch Mộc trong vô thức cũng rất để ý chăm sóc Lạc Anh, mà đứa nhỏ này cũng khá ỷ lại vào nàng, đối xử với nàng chẳng khác nào ruột thịt.
Thế nên ngày hôm đó, khi thím Hai mở lời nhờ cậy Kỳ Mạch Mộc mang thóc lên trấn trên giao cho người mua, lúc Lạc Anh đề nghị xin đi cùng, Kỳ Mạch Mộc đã không từ chối.
Người mua thóc là một thương nhân có tiếng ở trấn trên. Kỳ Mạch Mộc chỉ cần đem thóc đến chỗ đã hẹn, sau đó giao cho người của lão thương nhân rồi cầm tiền về là được.
Ấy vậy mà khi Kỳ Mạch Mộc vừa mới một tay giao hàng một tay nhận tiền thì đã bị mấy người dân quá khích xung quanh va vào người, khiến nàng run tay làm rơi mất mấy đồng tiền xuống đất.
Lạc Anh nhỏ bé bị mấy người kia xô đẩy đến đứng không vững, cũng may có Kỳ Mạch Mộc nhanh tay ôm vào lòng mới thoát được cảnh bị giẫm đạp.
Chờ cho đến khi đám người kia đi xa, khi Kỳ Mạch Mộc buông Lạc Anh ra rồi cúi người xuống nhặt mấy đồng tiền ban nãy, lúc ngẩng đầu lên thì lại thấy trước mặt có mấy người mặc y phục màu trắng như mây, bên trên thêu mấy hoa văn chìm không thể nhìn rõ là gì.
Kỳ Mạch Mộc còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì một trong số những người đó đã cúi thấp người, mỉm cười ôn hỏi, hỏi Lạc Anh: "Bé con, tu tiên không?"
Chuyện sau đó giống như mây rền gió cuốn, khi Kỳ Mạch Mộc còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã cùng với Lạc Anh bị đưa đến một nơi gọi là Vấn Nhã Môn, một trong tứ đại môn phái tu tiên hiện tại.
Càng ngẫm nghĩ, lòng lại càng trĩu nặng. Kỳ Mạch Mộc vốn chỉ muốn một cuộc sống an yên, ngày ngày lên núi xuống đồng. Thế nhưng số mệnh trêu ngươi, cuối cùng vẫn bị ép phải sa đọa.
Kỳ Mạch Mộc thở dài, nàng muốn rời khỏi đây, nhưng nhớ đến ánh mắt cùng những lời dặn dò của thím Hai, trong lòng nàng lại lưỡng lự không thôi. Cứ mãi như thế, cuối cùng hiện tại đã không thể quay đầu.
Mà lúc này đây, Lạc Anh cùng một vài đứa trẻ khác được dẫn đến một tòa kiến trúc rộng lớn, phía trên có đề bảng Thái Hư Điện.
Trước đại điện uy nghiêm, ánh sáng từ những ngọn đăng lưu ly tỏa ra thứ quang huy trầm lặng. Trung tâm đại điện lơ lửng một quả cầu thủy tinh tỏa ra ánh hào quang dìu dịu.
Những đứa trẻ luân phiên nhau đặt tay lên trên quả cầu thuỷ tinh. Mỗi một đứa trẻ khác nhau thì bên trong quả cầu thuỷ tinh lại hiện lên những vầng hào quang khác nhau
Đến lượt của Lạc Anh. Thằng bé có chút sợ hãi, đôi mắt tròn xoe ngó nghiêng khắp nơi. Dưới sự quan sát của những người có mặt, thằng bé chậm chạp bước tới, bàn tay run run đặt lên quả cầu.
Gần như ngay lập tức, khi bàn tay của Lạc Anh vừa mới chạm vào, từ bên trong trung tâm của quả cầu thuỷ tinh, một chấm nhỏ màu đỏ rực rỡ từ trung tâm quả cầu dần dần lan ra xung quanh, trong nháy mắt đã chiếm trọn lấy quả cầu, biến nó thành một mặt trời nhỏ phát ra vầng hào quang sáng chói.
Cả đại điện giống như nhìn thấy kỳ tích, nụ cười trên mặt kéo đến tận mang tai, đôi mắt mang theo sự thèm khát và ghen tị gần như dán chặt trên người Lạc Anh, khiến thằng bé sợ hãi đến độ nước mắt lưng tròng.
Còn Kỳ Mạch Mộc lúc này vẫn ngồi yên lặng, nhàm chán quấn quấn mấy lọn tóc quanh ngón tay, rồi dường như nghĩ đến chuyện gì mà dừng lại một chút. Liếc thấy con mèo lông trắng như cục bông nhỏ bên chân đang an yên nằm ngủ, nàng suy nghĩ một lát xong liền nhấc nó lên ôm vào lòng, khiến cho mèo ta bị một phen hoảng hốt mà kêu “meo” một tiếng.
Kỳ Mạch Mộc thấy thế liền cười khúc khích. Sau đó nàng ngồi hẳn xuống tảng đá, hai chân thong thả đong đưa, mèo nhỏ thì đặt trên đùi, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lông mèo. Bộ dạng này nhìn qua trông đúng thật là thư thái!
Chợt từ trên trời cao có một người bay xuống đứng trên tảng đá khắc ba chữ Vấn Nhã Môn.Hắn chấp tay sau lưng, cất cao giọng nói: "Những ai có mặt tại đây đều là những người có tiên duyên, cũng như có lòng cầu tiên vấn đạo. Thế nhưng trên con đường tu luyện dài đằng đẵng, không phải bất cứ ai cũng có thể tu thành chính quả. Vì thế để tránh lãng phí thời gian và tài nguyên của tất cả mọi người thì chúng ta sẽ tổ chức một bài khảo nghiệm nhỏ. Chỉ cần các vị vượt qua thì các vị sẽ chính thức là người của tông môn ta, tương lai về sau sẽ khó thể nào đong đếm được!”
Lời nói của hắn chẳng hề lớn tiếng, nhưng từng chữ một đều rõ ràng rơi vào tai mỗi người.
"Bài khảo nghiệm gồm ba phần: Thiên Phú, Tư Duy và Tâm Tính. Cả ba chính là nền tảng căn cốt cho một người tu hành. Nếu thiếu đi bất cứ điều gì, tất cả sẽ chỉ là hư ảo."
Nói xong hắn vung tay lên.
Từ trong không trung, một tấm gương to lớn gấp đôi một người trưởng thành đột ngột xuất hiện. Mặt gương này trong suốt như lưu ly, nhưng lại chẳng phản chiếu bất cứ thứ gì. Thế nhưng nếu có người chạm vào, mặt gương sẽ bắt đầu dao động, như mặt hồ tĩnh lặng đang gợn sóng.
Nam tử hắng giọng, nhàn nhạt giải thích:
"Đây là Thời Kính. Một khi bước vào, mọi tâm tư của các ngươi sẽ bị phơi bày, cho dù là những suy nghĩ sâu kín nhất cũng không thể che giấu. Nếu muốn vượt qua cửa ải này, hãy dùng chân tâm mà đối diện. Ông trời sẽ không phụ lòng người có ý chí!"
Sau khi giảng giải xong, người nam tử kia liền vung tay. Mặt kính dường như phát ra ánh hào quang rực rỡ. Một số người chần chừ không dám bước vào, thế nhưng phần đông vẫn là người khí thế mạnh, chẳng hề nể nang gì mà tiến thẳng vào bên trong Thời Kính.
Kỳ Mạch Mộc thấy vậy thì ngáp một cái rõ to, sau khi phủi bụi trên váy thì liền ôm mèo quay người rời khỏi. Nàng đã nghĩ kỹ rồi. Nàng không có thiên phú, cũng chẳng có ý định tu tiên. Lạc Anh thì khác, thằng bé là một thiên tài, con đường tương lai chắc chắn sẽ dương quang sáng lạn. Dù nàng có ở lại, giữa hai người cũng sẽ có sự khác biệt quá lớn, chẳng thể nào ở bên cạnh chăm sóc cho thằng bé.
Vậy nên, nàng quyết định quay về thôn, nói với thím Hai rằng mình đã cố gắng hết sức, nhưng duyên phận không chiều lòng người.
Thế nhưng, ngay khi nàng xoay người định rời đi, mèo nhỏ trong lòng bỗng bật dậy, cào vào tay nàng một cái đau điếng, rồi phóng thẳng về phía cánh cửa đang khép lại.
Kỳ Mạch Mộc giật mình, ôm lấy bàn tay rướm máu, trong cơn nóng giận liền đuổi theo.
Khoảnh khắc nàng bắt được nó, nàng mới phát hiện ra, xung quanh không còn là Vấn Nhã Môn nữa, mà là một khu rừng nguyên sinh xanh thẳm, hoang vu và tĩnh mịch đến lạ lùng.
Kỳ Mạch Mộc đánh mông mèo trắng một cái làm nó ấm ức kêu lên mấy tiếng "meo meo", nhưng sau đó dường như cũng biết bản thân không đúng mà dùng cái lưỡi màu hồng phấn nhỏ nhắn liếm láp vết thương đang chảy máu trên tay nàng.
Kỳ Mạch Mộc không hề ngăn cản nó. Nàng ngẩng đầu quan sát tình hình xung quanh, sau đó cất bước chậm rãi rời khỏi, muốn tìm đường để đi ra ngoài.
Ở trong khu rừng này cực kỳ yên tĩnh, ngoài âm thanh xào xạc dưới chân Kỳ Mạch Mộc ra thì đến cả tiếng chim kêu, tiếng côn trùng cũng không có. Nàng đi lâu thật lâu, ngoài một màu xanh biếc của cỏ cây thì chẳng còn thứ gì khác, đến cả những người đã tiến vào trước đó cũng chẳng thấy đâu.
Kỳ Mạch Mộc có một suy đoán, nhưng nàng vẫn cần phải xác minh thêm một số chuyện.
Thời gian đã trôi qua khá lâu, Kỳ Mạch Mộc cũng đã có chút thấm mệt.
Nhìn bầu trời bị những tán lá xanh um tùm hoàn toàn che khuất, cũng chẳng biết lúc này đang là ngày hay đêm, lại cúi đầu nhìn mèo trắng nhỏ đang gật gù trong vòng tay, nàng quyết định dừng chân nghỉ lại một lát.
Kỳ Mạch Mộc bỏ mèo trắng vào trong vạt áo, sau đó tay chân linh hoạt thoăn thoắt trèo lên một cái cây to. Sau khi đã nằm an ổn trên cây, nàng vừa lấy trái cây được thím Hai gói cho ra ăn vừa suy nghĩ đến tình trạng hiện tại của Lạc Anh.
Cũng chẳng biết tình trạng của thằng bé hiện tại thế nào, liệu có bị những người kia bắt nạt hay không.
Thật khó nén tiếng thở dài, nhưng không còn cách nào khác, nàng đành phải nhanh chóng tìm cách thoát ra khỏi đây, sau đó chạy đi xem tình huống của Lạc Anh, để tránh cho thằng bé sợ hãi quá độ.
Mười ngày sau khi Kỳ Mạch Mộc bị nhốt vào trong không gian bên kia cánh cửa, cuối cùng nàng cũng đã có thể rời khỏi chỗ đó.
Lúc Kỳ Mạch Mộc bước ra khỏi cánh cửa kia, cánh cửa vốn dĩ có màu đỏ liền loé lên kim quang, nhưng rất nhanh đã biến mất, hệt như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Người trông coi kết quả sớm đã ngủ gật nên vô tình bỏ lỡ khoảnh khắc ấy, cho đến khi Kỳ Mạch Mộc chạy đến gọi hắn một tiếng hắn mới mơ màng tỉnh dậy, sau đó cầm lấy một cái thẻ mộc đưa cho Kỳ Mạch Mộc, rồi nâng tay chỉ về một phía.
Kỳ Mạch Mộc cầm mộc bài khắc chữ "Hạ" bên trên, rồi nhìn người kia lại lần nữa gục đầu xuống bàn. Nàng chỉ đành thở dài, nhét mộc bài vào trong tay áo, sau đó nương theo phương hướng người kia chỉ mà rời khỏi.
Sau khi Kỳ Mộc Mạch rời khỏi không gian kia thì đã bước vào bên trong Vấn Nhã Môn. Lúc này nàng đang đi về phía sảnh đường, cũng là nơi tân sinh tụ hợp.
Những người khác người nào đạt được yêu cầu của Vấn Nhã Môn thì đã sớm rời khỏi không gian kia được mấy ngày, hiện tại đã bắt đầu học tập khoá sớm. Còn người không đạt yêu cầu sau khi thoát khỏi Thời Kính cũng đã sớm xuống núi được mấy ngày. Cho nên thời điểm Kỳ Mạch Mộc xuất hiện, rất nhiều cái đầu lập tức quay lại, khiến cho Kỳ Mạch Mộc trong thoáng chốc liền biến thành tâm điểm chú ý của mọi người.
"Sao vậy?"
Kỳ Mạch Mộc vừa nhỏ giọng thì thầm vừa khó hiểu gãi đầu, mơ hồ nhìn quanh một vòng. Tất cả những người ngồi ở đây đều thống nhất mặc đồ trắng viền đen có thiêu cùng một hoa văn, phía trước mặt đặt văn phòng tứ bảo cùng với một cuốn sách, ở phía trên cao là một lão già râu tóc hoa râm, trong tay là một cây phất trần, trên người là bộ đạo bào màu xanh lam sờn cũ.
Lão đạo kia ngẩng đầu nhìn Kỳ Mạch Mộc vừa mới tới, ánh mắt chẳng hề lay động mà phất cây phất trần trong tay, hiền từ nói: "Đến rồi thì về chỗ ngồi đi!"
Kỳ Mạch Mộc nhìn quanh một vòng, thấy còn ba chỗ trống ở phía cuối phòng bèn đi đến nơi khuất nhất, sau đó ngồi xuống rồi gục đầu lên bàn, ngủ.
Tuy nói là ngủ, nhưng lời của lão đạo kia vẫn vang văng vẳng bên tai, khiến Kỳ Mạch Mộc muốn không nghe cũng không được.
"Một vạn ba ngàn không trăm linh tám năm trước, Thánh Thần ngã xuống, quỷ tộc suy vong. Lục giới mất đi nhị giới, khiến lòng người ngả nghiêng, khó khăn chồng chất.
Tiểu Thánh Kỳ Mặc dùng thần lực của mình luyện chế thần khí, tạo ra Hoành Thiên Bút, chế phục non sông, xây dựng lại thế giới đã bị sụp đổ, tạo nên thời đại mới, gọi là Phục Thế."
Kỳ Mạch Mộc nghe xong lời lão đạo nói, hai ngón tay đặt trên bàn khẽ động đậy. Sau đó như được dẫn vào một giấc mơ, nàng thấy bản thân cầm một cây bút ngọc, thân bút màu xanh lục óng ánh trong suốt, đầu bút có màu đỏ rực như lông đuôi phượng hoàng, đuôi bút treo một chiếc chuông bạc nhỏ.
Nàng đứng giữa nơi hoang sơ phế tích, mắt nhắm nghiền, tay cầm bút vung lên, thần lực trong cơ thể cuồn cuộn như sóng vỗ tràn vào thân bút.
Nàng nhấc tay vẽ một đường thứ nhất, hoang tàn phế tích theo gió nhẹ nhàng tiêu tán. Nàng vẽ một đường thứ hai, vạn vật sinh sôi phát triển. Nàng vung bút lần thứ ba, một làn gió mát nhẹ nhàng thổi qua, vạn dặm non sông vẫn như ngày đầu, hùng vĩ tráng lệ.
Kỳ Mạch Mộc hài lòng ngắm nhìn non sông nàng vừa khôi phục, trong lòng trào dâng một niềm vui khôn xiết.
Nhưng rồi cảnh tượng bỗng chốc đổ vỡ, cây bút trong tay nàng nhuốm máu, những chiếc lông buồn bã rũ xuống, thân ngọc màu xanh cũng trở nên ảm đạm, chuông bạc cũng chẳng còn reo hò hoan hỉ.
Trước mặt nàng là hằng hà sa số người, Kỳ Mạch Mộc không hề quen ai trong số họ. Chỉ có duy nhất một người mặc áo đỏ, mái tóc đen dài theo gió tung bay. Hắn đứng đó, chẳng làm gì, chẳng nói gì, cứ lẳng lặng nhìn nàng như thế.
Kỳ Mạch Mộc chẳng biết bản thân nghĩ gì, nhưng khi nàng nhìn về phía người đó, nàng phát hiện rằng nàng đang khóc.
"Nam Cung Lệ!"
Kỳ Mạch Mộc khe khẽ gọi, nhưng rồi cảnh tượng lại biến đổi, người nam nhân áo đỏ kia đứng trước mặt nàng, một tay nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt nàng, tay còn lại đâm một kiếm vào tim nàng, khiến tim nàng đau đớn.
"Nam Cung Lệ…"
Kỳ Mạch Mộc khẽ thì thào. Nàng cúi đầu nhìn thanh kiếm cắm trong ngực mình, rồi lại nhìn bàn tay thon dài đang đặt trên chuôi kiếm. Nàng cười tự giễu, đôi mắt nhạt nhoà vì nước mắt, đôi tai ù ù vì gió thổi.
Nàng thấy người nam nhân áo đỏ đó mấp máy môi, dường như đang nói gì đó, nhưng nàng không nghe được, cũng không hiểu được.
Kỳ Mạch Mộc chỉ cảm thấy toàn thân rã rời, nàng cảm thấy rất mệt mỏi, rất muốn ngủ. Vì thế nàng ngả người về phía sau, rơi xuống vách đá.
Tiếng gió gào thét bên tai che lấp đi tiếng người. Kỳ Mạch Mộc mệt mỏi nhìn về phía đỉnh núi, nàng thấy một bóng dáng nho nhỏ đang đưa tay về phía nàng, dường như y đang gào thét tên nàng trong vô vọng. Nhưng nàng không thể nắm lấy tay y, cho y ấm áp lần nào nữa.
Kỳ Mạch Mộc nghĩ rằng bản thân nàng đang mỉm cười, mà nàng cười thật, cười đến run cả người, đến run cả bàn học, đến nỗi tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn nàng.
"Hỗn xược! Trong giờ ta lên lớp mà lại dám ngủ gật, mau ra ngoài chạy tám vòng quanh núi cho ta!"
Kỳ Mạch Mộc bị tiếng hét này của lão đạo đánh thức, vội vội vàng vàng chùi đi vết nước trên mặt, sau đó đứng dậy xách theo mèo trắng cũng đang ngủ ngon lành trên bàn chạy vội ra ngoài, còn chẳng thèm hỏi cả đường đã nhanh chân chạy đi.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play