[ Hayate ] Lạc Nhạn
Chương 1
Nam nhân giật mình bật dậy, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, hắn khó khăn nuốt nước bọt xuống cổ họng đau rát, kiềm chế cỗ đắng ngắt đang ngày một dâng lên cao hơn. Hắn nhìn xuống hai bàn tay mình, nhắm mắt lại rồi mở ra vài lần xác định đây không phải là mơ. Như một đứa trẻ, dòng lệ nóng hổi trào ra khỏi khoé mắt hắn không có cách nào kiểm soát được, hai vai hắn run rẩy dữ dội.
Túc Diên
Ta...đã trở về...đã...trở về.
Hắn cử động cơ thể rồi bước xuống khỏi giường, bên ngoài có tiếng nữ nhân truyền vào.
" Thành chủ, nô tỳ mang nước tới cho người rửa mặt "
Túc Diên khựng người lại, hắn biết bây giờ không nên tỏ ra quá bất thường, cho dù hắn đang vội đến phát điên nhưng không thể hấp tấp mà làm hỏng chuyện được. Chết một lần, để cho đệ đệ phải nếm mật nằm gai cả một đời người đã quá đủ rồi.
Túc Diên
Ngươi cứ để bên ngoài đi.
Người bên ngoài có vẻ ngập ngừng, hắn gằn giọng nhắc nhở, thanh âm lạnh lẽo như băng tuyết trên đỉnh núi cao.
Túc Diên
Lời của ta, ngươi nghe không hiểu sao?
Nô tỳ bên ngoài cũng không dám nói thêm một lời nào, chỉ vội vã " dạ " một tiếng rồi rời đi. Khi không còn tiếng bước chân nữa Túc Diên lập tức xoay người, trực tiếp nhảy ra bên ngoài qua cửa sổ.
Hắn biết bây giờ nếu hắn không nhanh lên thì sẽ chẳng còn cơ hội thứ hai nữa, hắn đã phải bất lực chứng kiến tất cả mà không thể làm được gì. Nếu lần này còn không kịp, e rằng chuyện hắn phát điên chỉ là sớm tối.
Tiểu hài tử bộ dáng lo lắng đến gần nữ nhân đang ôm mặt trên ghế, y chạm vào cánh tay của nàng.
Hợi Nha
Tỷ? Tỷ sao vậy...?
Nghe thấy giọng nói non nớt trong trẻo kia của y càng khiến nàng run rẩy kịch liệt hơn, y sợ hãi lùi lại, tay quơ trong không trung loạn xạ như thể muốn giải thích gì đó cho dù y không làm sai.
Hợi Nha
Tỷ...ta...tỷ đừng khóc...ta xin lỗi.
Nữ nhân ngẩng mặt lên, nàng bước tới phía y thật nhanh rồi ôm y vào lòng. Nàng ôm chặt y đến mức khiến người kia khó thở, nàng rất sợ, sợ rằng chỉ cần buông tay y sẽ tan biến trước mắt mình.
Mộng Đồng An
Ta không sao, không sao cả...
Thật tốt, thật tốt khi y vẫn còn ở đây.
Mộng Đồng An
Tiểu Nha, tỷ có điều muốn nói... Chút nữa cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không được rời khỏi ta nửa bước biết không?
Tiểu hài tử tuy không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, Mộng Đồng An nở một nụ cười trấn an y, nàng tiếp tục.
Mộng Đồng An
Tiểu Nha ngoan... nếu ta nói nhắm mắt lại thì hãy nhắm mắt nhé, có được không?
Chương 2
Mộng Đồng An hiện tại đang cực kì lo lắng cho Hợi Nha, hai người lớn lên ở Lộ Cát Trang này, từ trước đến giờ quen sống yên bình nên không hề có phòng bị gì đối với những mối nguy bên ngoài. Đây thực sự là một sai lầm lớn của nàng ở kiếp trước, khi ấy kẻ thù cho người đột nhập lấy đi mạng sống của nàng rồi tàn nhẫn đem Hợi Nha rồi đi, khiến y phải sống một đời lang bạt, ẩn dật, gặp bao nhiêu khó khăn trắc trở. Mộng Đồng An chứng kiến tất cả nhưng không thể làm gì.
Nàng cảm thấy bản thân thật vô dụng, thấy nhưng không thể giúp. Nàng đã nhìn Hợi Nha lớn lên từng ngày, thấy y phải gắng gượng vừa kiếm miếng cơm manh áo vừa phải cố giữ mạng, nàng cả trăm ngàn lần muốn nói với y rằng " tỷ tỷ vẫn luôn ở đây " nhưng đáng tiếc là không thể.
Mộng Đồng An đã có cơ hội làm lại thì chắc chắn sẽ không để Hợi Nha phải sống một đời khổ cực nữa, đối với nàng, y xứng đáng nhận tất cả những thứ tốt đẹp nhất.
Hợi Nha đã ngủ được một lúc, tuy vậy bàn tay nhỏ nhắn của y vẫn nắm chặt lấy vạt áo của Mộng Đồng An, nàng hơi nghiêng đầu thầm nghĩ rằng đứa trẻ này ngoài mặt lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ như vậy, luôn luôn lo nghĩ cho người khác mà vô tình quên mất bản thân mình.
Mộng Đồng An
Đệ yên tâm...ta chắc chắn sẽ bảo hộ đệ an toàn.
Nàng thì thầm, tay khẽ vén lọn tóc của y qua một bên.
Y lúc này còn quá nhỏ để nàng có thể kể hết những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, nghĩ lại thì tốt nhất vẫn là không nói ra. Nàng sợ rằng nếu nói ra thì Hợi Nha của nàng sẽ không thể lớn lên trọn vẹn với tâm hồn trong sáng giống như những đứa trẻ khác.
Mộng Đồng An lấy ra một chiếc áo choàng lông đủ dày để giữ ấm cho Hợi Nha, sau khi mặc vào cho y, nàng hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.
Nàng ôm Hợi Nha trên tay rồi thổi cho nến tắt.
Nếu cứ ở yên nơi này như kiếp trước thì chẳng khác gì chờ chết cả.
Mộng Đồng An đẩy cửa rồi âm thầm đưa Hợi Nha rời khỏi gian phòng phía Đông này, ngay khi nàng đi tới y quán thì lập tức có tiếng bước chân cực kì nhẹ nhàng xuất hiện trên mái nhà ở đằng xa. Mộng Đồng An lúc này mới trách cứ bản thân rằng kiếp trước nàng đã để Hợi Nha ở lại một mình trước miệng sói.
Có vẻ như đám thích đã nhận ra người đã không còn ở đây nên chúng lập tức di chuyển thật nhanh xung quanh để tìm kiếm, nghe tiếng bước chân ngay trên đầu, Mộng Đồng An giữ im lặng tuyệt đối rồi nép người vào trong góc.
Lí do thua cuộc của nàng ở kiếp trước quá rõ ràng: Chủ quan và sức mạnh vẫn còn quá yếu.
Bây giờ chỉ còn cách tiêu diệt từng kẻ một rồi gọi cứu viện.
Lộ Cát Trang tuy rằng là nơi sống của bọn họ nhưng đối với những người ở đây họ không hề thân thiết, Mộng Đồng An hằng ngày chỉ có thể làm những công việc như hái thảo dược, thêu thùa để không bị coi như kẻ vô dụng.
Cộng thêm việc chăm sóc cho Hợi Nha khiến cho cuộc sống của nàng có phần khó khăn hơn, song nàng không hề coi đó là gánh nặng. Hợi Nha là người đã khiến nàng từ bỏ con đường tăm tối để quay trở lại một cuộc sống bình yên.
Tiếng bước chân bên ngoài ngày càng trở nên dồn dập, dường như đám thích khách đã bị phát hiện.
Bất ngờ là không hề có một âm thanh la hét hay đại loại như vậy vang lên, ngay khi Mộng Đồng An vẫn còn hoài nghi thì nàng lập tức có câu trả lời.
Tiếng mở cửa vang lên, Mộng Đồng An vô thức ôm chặt Hợi Nha hơn.
Giọng nói này vừa lạ mà vừa quen.
Mộng Đồng An vẫn còn giữ cảnh giác, Túc Diên vẫn giữ thái độ kiên nhẫn, hắn bước vào bên trong y quán, trên người dính đầy máu tanh.
Túc Diên
Ta đã giết hết tất cả bọn chúng rồi, cô không cần phải sợ đâu.
Bộ dạng này của hắn mới chính là thứ khiến người ta sợ hãi.
Mộng Đồng An cuối cùng cũng bước ra, nàng gật đầu với Túc Diên.
Mộng Đồng An
Đa tạ, ơn cứu mạng này ta nhất định sẽ không quên...ta sẽ hậu tạ sau.
Ngay khi nàng định đi lướt qua Túc Diên thì lập tức bị hắn giữ lại cánh tay.
Túc Diên
Chúng ta vốn không xa lạ tới mức đó đâu...ta về đây là để thăm Hợi Nha.
Hai vai Mộng Đồng An khẽ run rẩy, nàng vốn không xem lời nói của Túc Diên là thiện chí.
Mộng Đồng An
Đệ ấy đã ngủ rồi, vả lại ta không nghĩ ngươi cũng không rảnh rỗi gì.
Mộng Đồng An
Gia chủ của Lộ Cát Trang-...
Túc Diên nhìn thẳng vào mắt nàng.
Túc Diên
Ta đã nói rồi, ta về đây để thăm Hợi Nha.
Mộng Đồng An vùng khỏi tay Túc Diên, nàng nhìn chằm chằm hắn, trong lòng xuất hiện câu hỏi.
Tại sao Túc Diên lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Cho dù hắn đã giúp nàng trừ khử những thích khách kia nhưng Túc Diên hai năm mới quay trở lại Lộ Cát Trang một lần, thậm chí những lần đó hắn thậm chí không liếc nhìn Hợi Nha lấy một cái.
Bây giờ đột nhiên muốn gặp y để làm gì?
Author
Để rước dìa làm vợ chứ sao:)))
Author
Tình địch nhiều vô số kể nhé anh Ngân Trú ( Enzo ) ơi.
Chương 3
Người ở Lộ Cát Trang rất nhanh đã phát hiện ra đám thích khách bị đánh đến mức trọng thương nằm thoi thóp gần y quán, Túc Diên sau khi giải thích cho Viên Hán - cũng là chủ nhân nơi này về toàn bộ sự việc thì cũng được đi gặp Hợi Nha.
Viên Hán tỏ vẻ tức giận vì dù sao đối với ông, chỉ cần là người sống ở đây thì những kẻ khác không được tùy tiện động chạm hay phá hoại. Ông cho người nhốt đám thích khách vào địa lao để thẩm vấn sau, ngoài ra ông cũng phải nói cho Túc Diên toàn bộ hoạt động của Mộng Đồng An và Hợi Nha những ngày gần đây.
Ngay khi Túc Diên đến được gian phòng phía Đông của Lộ Cát Trang thì hắn lập tức thấy được bóng dáng của Mộng Đồng An.
Túc Diên
Cô đang làm gì vậy?
Mộng Đồng An hơi siết nhẹ gấu áo, nàng nghi hoặc lên tiếng.
Mộng Đồng An
Tại sao ngươi lại tới đây?
Túc Diên nghe câu hỏi của nàng thì lập tức bật cười, hắn dang hai tay rồi nhún vai.
Túc Diên
Mộng Đồng An, cô đâu có quyền cấm ta?
Hai đầu mày của nữ nhân đối diện cau lại, nàng quả thực không có quyền hành gì cả nhưng điều khiến nàng quan tâm là tại sao hắn lại đột nhiên muốn gặp Hợi Nha?
Kiếp trước khi nghe tin nàng bị giết hắn còn không hề thay đổi sắc mặt, thậm chí việc Hợi Nha mất tích cũng khiến hắn bận tâm là bao. Bây giờ hắn đứng đây nói muốn gặp Hợi Nha, còn miệng lưỡi nhanh nhẹn kêu rằng bọn họ không phải là người xa lạ, hắn là đang giả mù sa mưa sao?
Thấy biểu cảm nghi ngờ của Mộng Đồng An càng khiến Túc Diên thêm bất lực, đừng có nói linh tính mách bảo nàng rằng hắn đã lên cơn điên nên mới tìm đến đây nhé? Lúc hắn đánh bại thích khách còn chưa đủ chứng minh hắn đến đây với ý tốt hay sao?
Mộng Đồng An đứng chắn trước cửa như một pho tượng không hề có ý muốn tránh ra, trông dáng vẻ của nàng không khác với cách gà mẹ bảo vệ gà con là bao.
Túc Diên mới tiến lên một bước đã nhanh mắt phát hiện trong tà áo nữ nhân kia có giấu thứ gì đó, ánh bạc lấp loá khiến hắn câm nín, nàng ta thực sự sẽ động thủ à?
Mộng Đồng An
Ngươi thử tiến thêm bước nữa xem? Ta sống chết với ngươi.
Một con bạch xà trườn trên cánh tay của Túc Diên, hắn vuốt ve nó rồi hướng mắt về phía nàng.
Túc Diên
Cô không phải đối thủ của ta.
Mộng Đồng An
Ngươi có thả cả trăm con rắn ra ta cũng có thể lột da chúng rồi treo lên, thịt rắn cũng làm được vài món ngon a~
Mộng Đồng An với con dao bếp trong tay mỉm cười kì quái.
Mộng Đồng An
Có giỏi thì lại đây.
Hợi Nha đang nằm ngủ thì bị âm thanh " kẽo kẹt " đánh thức, y giật mình bật người dậy. Trong phòng được ánh nến chiếu sáng toát lên vẻ ấm cúng quen thuộc, y hơi đưa mắt nhìn xung quanh, muốn tìm thử xem âm thanh kia phát ra từ đâu.
Đột nhiên một gương mặt đập thẳng vào mắt y khiến trái tim của y nhảy dựng lên.
Cả người y đông cứng, kẻ kia thấy vậy thì bật cười khanh khách lộ rõ vẻ thích thú.
Ngân Trú
Hahahha, quả nhiên vẫn bị doạ nhỉ?
Hợi Nha lập tức nhận ra chủ nhân của giọng nói kia, y thở phào một hơi.
Ngân Trú lè lưỡi trêu chọc, hắn đung đưa người.
Ngân Trú
Ai nha~ Cái này không thể trách ta được đâu, do ngươi nhát cáy nên mới bị ta doạ đó chứ.
Hợi Nha hết nói nổi với hắn, y thở dài.
Hợi Nha
Trước hết thì ngươi xuống đây đã...
Hợi Nha thực sự muốn hét lên ngay lúc này.
NGƯƠI CỨ TREO NGƯỢC RỒI BÀY RA MẤY BIỂU CẢM QUÁI DỊ ĐÓ LÀM SAO MÀ NGƯỜI KHÁC KHÔNG SỢ ĐƯỢC CHỨ HẢ?!
Ngân Trú bĩu môi nhưng cuối cùng vẫn nhảy xuống, hắn phủi phủi người.
Ngân Trú
Tại sao mấy ngày nay không thấy ngươi lên núi tìm ta, nhìn xem, ta lặn lội xuống đây tìm ngươi y phục đều là dính đất cát.
Hợi Nha nghe hắn nói nhưng gương mặt y không biểu lộ gì, y hơi nghiêng đầu.
Hợi Nha
Không phải bình thường ta cũng lên núi chơi với ngươi đó sao? Mỗi lần đi như vậy y phục của ta cũng đâu sạch sẽ hơn đâu?
Được rồi ta không than vãn nữa là được chứ gì.
Hợi Nha
Với lại chắc chắn A Miêu không hậu đậu bằng ta...mỗi lần ta lên núi đều ngã rất nhiều lần đến nỗi gương mặt toàn đất hahhaha.
Ngân Trú đột nhiên dừng lại.
Ngân Trú
Ngươi vừa mới nói cái gì?
Ngân Trú lập tức nhảy lên giường, Hợi Nha vội vã lùi lại mới không bị chân hắn đạp lên.
Ngân Trú
Tại sao ngươi không nói với ta?
Hợi Nha thấy hắn đột ngột trở nên nghiêm túc thì cũng bối rối không biết đáp thế nào, y lắp bắp.
Hợi Nha
Nhưng... nhưng nói cái gì mới được?
Ngân Trú
Việc ngươi bị ngã.
Hợi Nha
Ta... chuyện đó không đáng để nhắc tới mà.
Hợi Nha
Ngươi sao vậy? Sao đột nhiên...
Hắn cúi đầu, dáng vẻ như tiểu cẩu nhận lỗi.
Ngân Trú
Xin lỗi vì đã nóng nảy với ngươi.
Ngân Trú
Nhưng lần sau nếu có bị ngã hay bị thương ngươi nhớ phải nói cho ta biết.
Hợi Nha gật gật tỏ vẻ đã hiểu.
Ngân Trú
Nếu không ta sẽ rất lo lắng.
Ngân Trú lấy tay bóp trán, ngươi cô thực sự hiểu không vậy tiểu tổ tông ơi?!
Hắn thở hắt một hơi, cuối cùng lấy trong túi ra một vài quả mận.
Hợi Nha đưa tay đón lấy, miệng nở một nụ cười vui vẻ, Ngân Trú chống cằm.
Ngân Trú
Vậy khi nào ngươi có thể lên núi trở lại?
Hợi Nha
Có thể là ba ngày nữa.
Hợi Nha
Đâu phải ngày nào ta cũng có thể lên núi chơi với ngươi?
Ngân Trú
Đúng là chán chết đi được.
Hợi Nha
A Miêu, thường ngày ngươi thích làm gì?
Hợi Nha
Những ngày ta lên núi gặp ngươi đều thấy ngươi không hái quả thì bắt cá...ngươi không làm gì khác nữa à?
Ngân Trú phồng má suy nghĩ khiến Hợi Nha cũng cảm thấy khó hiểu, hắn thích gì còn phải mất thời gian suy nghĩ vậy à?
Ngân Trú
Không biết... hừ ta không biết đâu.
Ngân Trú
Ta chỉ cần ngươi lên núi chơi với ta thôi.
Hợi Nha
Được được được, khi nào rảnh thì lập tức lên núi với ngươi.
Ngân Trú nghe vậy thì rất hài lòng, thầm nhủ rằng tiểu tổ tông ngươi nhớ giữ lời.
Author
Giữ lời hay không thì không biết nha anh...
Author
Chứ trước mắt thấy anh sắp mất tình yêu rồi.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play