Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Bạn Ma Cùng Nhà

1

Bạch Mộc có thể nhìn thấy ma, từ khi lên 5, cậu bắt đầu nhìn thấy những bóng mờ với các hình dáng kì lạ. Dần dần lớn hơn, cậu mới biết đó là gì.

Họ là ma... là những con người không thể siêu thoát vì lý do nào đó.

Bạch Mộc không quan tâm lắm, họ không làm hại cậu, cậu sẽ không đá động đến. Đôi lúc sẽ có những hồn ma trẻ con đến chơi đùa, hay những người trưởng thành tìm đến cậu để tâm sự.

Lý do họ chết thật thảm hại.

Thất tình.

Căng thẳng.

Nghèo.

Chỉ vì những thứ đó mà chấm dứt cuộc đời, một lũ ngu ngốc, một lũ yếu đuối, Bạch Mộc âm thầm cười nhạo.

Đối với cậu, dù thế nào đi chăng nữa, mạng sống là thứ quý giá nhất.

Bạch Mộc muốn được sống, cho dù sống như một con chó hoang phải bới rác để ăn, cậu vẫn muốn được sống.

----

- Nè, cậu định đứng đó nhìn tôi đến khi nào vậy?

Trong bữa ăn tối, Bạch Mộc vừa tìm một bộ phim vừa nói với người đang đứng ở góc phòng.

À không, đó là ma, một con ma trẻ tuổi, cậu đoán là vẫn chưa 20. Sống hơn 26 năm, đây là lần đầu tiên Bạch Mộc nhìn thấy một cái chết thảm đến như này.

Hai tay hai chân cậu ta bị bẻ gãy đến mức lòi cả xương, mặc trên người bộ đồ tả tơi rách nát. Khuôn mặt nhỏ xíu lấm lem bùn và máu, cứ hệt như vừa chui từ vùng đầm lầy lên.

Một cái chết đau đớn. Bạch Mộc cảm thấy khá thương xót.

- Cút đi!

Con ma lên tiếng, chất giọng non nớt khiến cậu bật cười. Thì ra cậu ta vẫn chưa bị vỡ giọng, vậy nghĩa là chưa dậy thì nhỉ?

- Cút đi!

Con ma lặp lại câu nói, lần này gay gắt hơn. Bạch Mộc vẫn cười, cười đã mới trả lời:

- Không, tôi vừa mới thuê phòng trọ này được một tuần, không thể đi bây giờ được đâu.

Một tuần trước, khi Bạch Mộc bước vào căn phòng trọ mình vừa thuê, một con ma đã xuất hiện trước mặt, nó lè lưỡi, lêu lêu. Cậu không quan tâm, con ma vẫn không dừng lại, nó cứ bay đến trước mặt, lặp lại hành động trẻ con đó. Nhưng khi cậu cởi bỏ khẩu trang và nón kết, sắc mặt con ma thay đổi hẳn. Nó đứng chết trân tại chỗ, nhìn cậu chăm chăm, rồi cứ thế biến mất.

Bạch Mộc nghĩ mình hơi xui, thuê trúng căn nhà có ma mà tiền nhà vẫn không được giảm một tí nào.

Con ma lại xuất hiện, cũng dễ hiểu, nhà của cậu ấy mà.

Con ma đã trở về, nhưng chỉ đứng trong góc nhìn cậu, cứ như vậy được một tuần rồi.

- Nè!

Con ma lên tiếng, Bạch Mộc ngước lên nhìn.

- Cậu tên gì vậy?

- Tôi là Mã Bạch Mộc... - Cậu chống tay lên một bên má, nghiêng đầu, mỉm cười hỏi lại- Còn cậu thì sao?

Con ma thoáng lộ ra vẻ bối rối, đắn đo mãi cũng trả lời:

- Tôi... tôi là Lý Nhã.

- Lý Nhã sao? Tên cậu đẹp thật đó! Vậy cậu bao nhiêu tuổi rồi?

Lần đầu tiên có người khen tên mình đẹp, Lý Nhã vui không tả được, anh không kiềm được hạnh phúc ngay lặp tức nở nụ cười tươi.

- Tôi 17 tuổi á.

Bạch Mộc ngẩn người, trong lòng không hiểu sao lại ấm áp lạ kì. Người con trai trước mặt hệt như mặt trời, nụ cười của cậu ấy khiến cậu yên lòng.

Lý Nhã sao? Bạch Mộc sẽ nhớ cái tên này cả đời.

- Nhã à...

Cậu tha thiết gọi, môi đỏ hồng lần nữa cong lên thành một hình vòng cung xinh đẹp, nói nhỏ.

- Chúng ta hãy cùng sống vui vẻ với nhau nhé!

Lý Nhã đỏ mặt, bẽn lẽn gật đầu.

Anh thầm nghĩ, thật xinh đẹp và lộng lẫy, liệu đó có phải con người không?

Lý Nhã chưa từng gặp ai đẹp đến mức xao xuyến lòng người như thế này.

----

- Bạch Mộc... Bạch Mộc... sao cậu về trễ quá vậy?

Lý Nhã sốt sắng lên tiếng hỏi, hôm nay Bạch Mộc về nhà rất trễ, anh vô cùng lo lắng.

- Tôi xin lỗi, công việc có tí rắc rối, xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng.

Bạch Mộc cởi áo khoác và khẩu trang, treo lên móc. Lý Nhã bay đến, hỏi tiếp:

- Cậu làm công việc gì vậy?

- Tôi làm nhân viên trong quán ăn!

Lý Nhã " Ồ" lên, Bạch Mộc vội che miệng cười khẽ. Vẻ mặt của cậu ấy hiện tại rất đáng yêu, Bạch Mộc ước gì có thể nhéo vài cái.

- Tôi đi tắm đây, lát sẽ ra nói chuyện với cậu sau nha!

Lý Nhã dẫu môi, bay lẽo đẽo sau lưng Bạch Mộc. Đến khi cả hai đứng trước cửa nhà tắm anh mới dừng lại, Bạch Mộc nhếch môi, ngọt giọng hỏi:

- Sao Nhã lại đi theo tôi vậy?

- Tôi...

Lý Nhã đỏ mặt, không biết trả lời làm sao.

- Cậu muốn xem tôi tắm à?

- Tôi không có... không có đâu mà...

Lý Nhã lắc đầu nguầy nguậy, Bạch Mộc được đà lấn tới:

- Nếu Nhã muốn xem thì cứ vào đi, cùng là đàn ông với nhau cả thôi...

Cậu cởi cúc áo, nói tiếp:

- Sao nào? Lý Nhã vào tắm với tôi chứ?

Cơ thể Bạch Mộc dần lộ ra, làn da trắng sứ đó khiến Lý Nhã càng thêm hoảng loạn. Anh đứng mãi ở đấy, run lẩy bẩy. Cậu cố nhịn cười, đưa tay xuống cởi khóa quần.

- Nhã ơi, vào thôi...

- Bạch Mộc... cậu xấu xa quá à...

Lý Nhã mếu máo, sau đó vừa ôm mặt khóc huhu vừa bay đi. Lúc này Bạch Mộc không thể nào nhịn được nữa, cậu cười lớn, cười liên tục đến khi ho sặc sụa mới thôi.

- Có lẽ mình trêu cậu ấy hơi quá, lát phải xin lỗi cho chân thành vào thôi.

Cậu bước vào nhà tắm, xả nước, tắm được tầm 15 phút đã nghe tiếng hối thúc bên ngoài.

- Bạch Mộc ơi... cậu xong chưa... tôi muốn xem phim...

Bạch Mộc đang chà lưng, nói vọng ra:

- Chờ tôi tí... tôi ra ngay đây!

Cậu chuyển đến căn trọ cũng được ba tháng, trong suốt thời gian này, tối nào cũng cùng Lý Nhã xem phim. Hôm nay cậu về trễ, đã vậy còn tắm lâu, cậu đoán chàng trai đáng yêu kia sẽ giận cho xem.

- Ấy chết, mình quên đem quần áo rồi!

Cậu nhìn giá treo đồ trống không, âm thầm mắng bản thân hậu đậu. Cậu định mặc lại đồ cũ xong chạy ra ngoài lấy đồ nhưng suy nghĩ một hồi lại thôi. Cậu mỉm cười, bước ra.

Lý Nhã ngồi ngẩn ngơ chờ đợi, nghe tiếng " Cạch" liền hớn hở quay mặt qua, đột nhiên anh hét toáng:

- Á... Bạch Mộc... sao cậu không mặc đồ vậy?

Bạch Mộc thản nhiên trả lời:

- Tôi quên lấy, giờ tôi ra tủ lấy nè!

- Cậu... cậu lấy khăn quấn người lại đi!

Lý Nhã lại hét lên, còn ngại ngùng dùng tay che mặt, nhưng cậu biết rõ, anh chỉ che mặt, không che mắt.

- Sao vậy Nhã? Cậu lo lắng điều gì sao?

Cậu bước đến, anh bạn ma càng thêm bối rối, khuôn mặt xanh chuyển hẳn sang màu đỏ như quả dâu tây.

Đáng yêu lắm! Cậu thầm đáng giá.

- Cậu... sao cậu lại ở truồng mà đi lung tung vậy chứ? Không được đâu!

- Sao lại không? Đây là nhà tôi mà - Bạch Mộc ngồi theo kiểu truyền thống của Nhật, mặt hướng về phía người bạn cùng nhà, buông lời trêu ghẹo- Chẳng lẽ tôi có gì mà Nhã không có sao?

Lý Nhã thở hổn hển, mắt cứ dám chặt vào khuôn ngực người kia.

Một làn da trắng nõn với hai điểm hồng nhạt hệt như kẹo mút dâu, Lý Nhã thấy bản thân có gì đó rất lạ trỗi dậy.

Anh muốn được chạm vào hai nụ hoa nhỏ, sau đó say sưa cắn mút.

Bạch Mộc biết anh đang nhìn gì, cậu dùng tay che lại, bảo anh:

- Lý Nhã, đừng nhìn ngực tôi nữa mà!

Khác với giọng điệu trêu ghẹo nãy giờ, lần này cậu nũng nịu hơn, thành công làm chàng ma rối như tơ vò. Lý Nhã bị cậu trêu đến khóc nức nở, nước mắt nước mũi cứ liên tục rơi ra, Bạch Mộc vẫn chưa chịu dừng lại, tiếp tục nhích lại gần anh, hỏi tiếp:

- Sao Nhã lại khóc vậy?

- Cậu ghẹo tôi... hức... cậu quá đáng lắm...

- Đâu có, tôi không có ghẹo Nhã mà!

- Cậu có... cậu có...

Lý Nhã thấy Bạch Mộc không chịu nhận là trêu mình, đã vậy còn liên tục tấn công, anh chàng cảm thấy vô cùng uất ức.

Bạch Mộc hiểu tại sao anh lại vậy, Lý Nhã dù sao cũng chỉ có 17 tuổi, đối với sự tấn công của mình chắc chắn sẽ không chịu nổi. Cậu với tay lấy tấm chăn, che thân lại, lúc này anh mới dịu hơn, nói với giọng như năn nỉ:

- Bạch Mộc... đi tắm đi... tôi muốn xem phim...

- Tôi xin lỗi, Nhã đợi tôi tí nha, cậu đừng khóc, tôi xin lỗi cậu nhiều lắm! Cậu tha lỗi cho tôi nha!

Một người con trai xinh đẹp đang cầu mong được mình tha thứ, Lý Nhã cảm thấy bản thân dần trở nên kì lạ.

Có một cảm xúc gì đó mà lâu rồi anh không có.

Một sự mong mỏi, lưu luyến.

Ham muốn chạm vào tất da tất thịt, hay là hôn nhẹ vào gò má và đôi môi đỏ như máu.

Hệt như những năm ấy, cái này, Lý Nhã gọi là yêu.

Anh đã yêu, yêu thêm một lần nữa.

----

- Bạch Mộc, khuya rồi, sao cậu không ngủ đi?

Lý Nhã nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ đêm, ngày mai Bạch Mộc còn phải đi làm.

- Tôi dạo này bị khó ngủ, tôi không muốn ngủ đâu!

- Vậy để tôi kể chuyện cho cậu nghe nha! Cậu nằm lên giường đi!

Bạch Mộc gật đầu, leo lên giường, đắp chăn kín từ cổ đến chân. Cậu nhìn anh, hỏi:

- Cậu sẽ kể chuyện gì cho tôi nghe vậy?

- Bạch Tuyết nha!

Đôi mắt Bạch Mộc mở to, đầu liền hiện ra hàng loạt kí ức. Cậu lắc đầu, trả lời với giọng như sắp khóc:

- Đừng kể câu chuyện đó, xin cậu!

- Nhưng tôi chỉ biết có một chuyện đó thôi, cậu muốn nghe cái gì khác không, tôi nhất định sẽ kể cho cậu nghe.

Bạch Mộc nhìn trần nhà, trầm ngâm một hồi lâu.

- Vậy kể cho tôi nghe chuyện của cậu đi. Lý Nhã, cậu ở đây lâu chưa?

- Lâu lắm rồi á, từ khi dãy nhà này chưa được xây luôn cơ!

Bà chủ bảo khu trọ này có cả trăm năm trước, đồng nghĩa với việc Lý Nhã đã làm ma hơn một trăm năm. Cậu nhìn anh, nhìn thật lâu.

- Vậy... tại sao cậu lại chết? Tại sao cậu không đầu thai?

Lý Nhã cúi gầm mặt, mãi một lúc sau mới cho cậu câu trả lời:

- Bạch Mộc không cho tôi đầu thai, tôi không xứng đáng.

2

Bạch Mộc không cho tôi đầu thai, tôi không xứng đáng.

Nghe tới tên của mình, Bạch Mộc trố mắt, hỏi lại:

- Tôi sao?

- Không... không... - Lý Nhã xua tay- ý tôi là Bạch Mộc bạn tôi ấy.

- Vậy sao? Là người cậu thích nhỉ?

Lý Nhã đỏ mặt, bẽn lẽn gật đầu. Bạch Mộc thấy dáng vẻ ngại ngùng của anh mà không nhịn được cười.

- Thế cậu ấy trông ra sao vậy, Lý Nhã kể tôi nghe đi!

- Cậu ấy dễ thương lắm, y chang cậu vậy á!

Lòng Bạch Mộc chợt không vui, dù vậy cậu vẫn lắng nghe một cách chăm chú những lời anh nói.

Dù đã hơn 100 năm, tình cảm Lý Nhã dành cho người ấy vẫn rất sâu đậm, Bạch Mộc vô cùng ghen tị.

Lý Nhã kể rằng người ấy xinh xắn và đáng yêu lắm. Người ấy cũng rất dịu dàng, nấu ăn ngon và rất hay cùng anh đi bắt cá.

Anh kể rất nhiều điều về cậu ấy, vừa kể vừa cười tươi nhưng dần dần nụ cười không còn nữa, thay vào đó là những giọt nước mắt.

Anh khóc, không phải là nức nở hay mếu máo như vừa rồi, từng tiếng hức hức nhỏ xíu bị anh cố kìm trong cổ họng tạo ra âm thanh thê lương. Bạch Mộc vì thế mà lòng đau như cắt.

- Nhã ơi, sao cậu lại khóc?

Cậu đưa tay về phía anh, muốn lau đi những giọt nước mắt đang không ngừng lăn dài trên khuôn mặt lấm len bùn đất. Nhưng Bạch Mộc cay đắng cắn môi, cậu không thể chạm vào anh dù có thử bao nhiêu là cách.

Mãi một lúc sau, đồng hồ điểm đúng 12 giờ đêm, Lý Nhã ngồi xuống giường, chậm rãi kể lại:

- Chúng tôi bị dân làng đánh chết.

- Nhưng tại sao?

- Tôi đã lén lút hôn vào má của Bạch Mộc khi cậu ấy đang ngủ, không ngờ lại bị một người nào đó phát hiện. Sau đó dân làng ngay lặp tức bắt nhốt chúng tôi, mặc cho tôi luôn miệng bảo rằng Bạch Mộc không liên quan nhưng họ vẫn đánh cậu ấy. Họ đánh ghê lắm, liên tục ba ngày, thậm chí còn bẻ gãy tay chân của tôi nữa. Tàn nhẫn hơn là họ đã giết chết cậu ấy trước mắt tôi, xong vứt xác cậu ấy xuống sông. Còn tôi, tôi bị chôn sống.

Anh nhìn cậu, nhìn thật lâu.

- Bạch Mộc đã nguyền rủa tôi, cậu ấy căm hận tôi đến mức nói nhất định sẽ tự tay giết chết tôi nếu tôi dám xuất hiện trước mắt cậu ấy lần nữa.

- Vậy là cậu sợ nên mới không đầu thai sao?

Lý Nhã lắc đầu.

- Tôi không sợ chết, tôi sợ bản thân sẽ làm cậu ấy tổn thương thêm lần nữa. Cậu ấy hạnh phúc là được rồi, một kẻ bệnh hoạn như tôi không cần sống đâu.

Bạch Mộc rưng rưng, đôi mắt cậu dần đỏ lên, anh thấy thế thì mỉm cười, dỗ dành:

- Bạch Mộc đừng khóc, cậu mau ngủ đi, khuya lắm rồi đó!

- Nhã ơi, cậu còn đau không?

- Tôi không đau đâu, cậu đừng khóc nha, ngủ đi, tôi sẽ ở đây canh cậu ngủ.

Bạch Mộc lấy tay lau nước mắt, sau đó nằm nghiêng sang một bên, rất nhanh đã ngủ say. Lý Nhã nhìn cậu ngủ ngon thì yên tâm hơn nhiều, anh ngồi yên đấy, công khai ngắm nhìn cậu.

Anh thì thầm:

- Cậu thật sự rất giống cậu ấy!

----

- Bạch Mộc ơi, cậu có hàng Shopee hả?

Ngay khi vừa về tới nhà, Lý Nhã đã nhanh chóng bay ra đón, Bạch Mộc vui vẻ cười. Hôm nay cậu được về sớm, cậu định sẽ nấu gì đó thật ngon và bật một bộ phim hài cho anh xem.

Lý Nhã rất thích xem hài, mỗi lần xem đều cười chảy nước mắt.

- Đúng rồi, mà sao cậu đoán hay vậy?

- Dễ mà, bà Tám kế bên ngày nào cũng có hàng gửi đến nè, bà đó mua đồ linh tinh lắm, toàn mấy thứ gì đâu không hà!

Thì ra Lý Nhã là một bạn ma nhiều chuyện, Bạch Mộc mới biết luôn đó. Cậu cởi áo khoác treo lên giá, sau đó bắt đầu khui hàng.

- Cậu mua cái gì á?

Anh háo hức hỏi, đôi mắt sáng rực lên vẻ mong chờ, Bạch Mộc âm thầm cho anh 10 điểm vì quá dễ thương.

- Tôi mua son dưỡng.

- Son hả? Màu gì á? Tôi thấy cậu xài màu đỏ rượu vang sẽ hợp lắm á!

Son màu đỏ rượu, làm sao anh lại biết đến những thứ này?

- Sao Nhã lại biết nhiều về son vậy?

- Tại cháu gái bà Tám thích son lắm, con bé mua rất nhiều son, còn tận tình phân tích từng màu cho bà Tám nghe nữa. Tôi thấy hay hay nên cũng ngồi nghe ké luôn.

Thật sự là quá nhiều chuyện rồi. Bạch Mộc hỏi tiếp:

- Sao cậu thích qua nhà bà Tám quá vậy?

- Tại bà Tám hay coi hài, ở nhà tôi thấy chán quá nên qua coi chung á!

Anh vui vẻ trả lời, mắt nhìn chăm chăm vào thỏi son cậu vừa khui.

- Bạch Mộc, cậu mua màu gì á?

- Tôi mua son dưỡng không màu, nó chỉ có tác dụng dưỡng ẩm và chống nức nẻ môi thôi. Dạo này môi tôi khô quá!

Lý Nhã cảm thấy hụt hẫng, buồn bã hỏi lại:

- Cậu không có mua son màu đỏ rượu hả?

Cậu lắc đầu.

- Tôi là đàn ông con trai, xài son màu thì kì quá. Mà bộ Nhã thích màu đó lắm sao?

- Tôi thích màu đó, tôi nghĩ Bạch Mộc tô lên sẽ xinh đẹp vô cùng. Da cậu trắng, như vậy lại càng đẹp hơn.

- Nhưng tôi là nam, xài son sẽ...

Cậu lý nhí, anh cắt ngang:

- Không có kì mà, ai cũng có quyền làm đẹp mà!

- Cậu nghĩ tôi sẽ hợp với màu đó à?

- Ừa.

Bạch Mộc suy nghĩ, song cũng đặt cho mình một thỏi son màu đỏ rượu vang.

- Tôi sẽ thử!

----

- Bạch Mộc, mau mau dùng thử đi, cậu mau dùng thử son đi!

Hôm nay là ngày cây son đỏ được giao đến, Lý Nhã vô cùng phần khích. Bạch Mộc ban đầu hơi ngại ngùng, nhưng hồi sau cậu cũng thử son.

Cậu quẹt một lượng nhỏ lên môi, sau đó dùng tay tán cho đều.

- Nhã ơi, cậu thấy thế nào?

Lý Nhã ngơ người, nhìn cậu chăm chăm.

- Cậu xinh đẹp lắm ấy!

Anh cảm thán, Bạch Mộc đỏ mặt một phen.

- Thật sao?

- Tôi không lừa cậu đâu, Bạch Mộc, màu này hợp với cậu, cậu trông giống y chang Bạch Tuyết luôn!

Bạch Mộc chết lặng trong giây lát, nhưng rồi cậu thẹn thùng che miệng cười, đuôi mắt cong lên nhìn rất duyên:

- Tôi thật sự đẹp đến vậy à?

- Cậu đẹp mà, da trắng, môi đỏ, tóc đen, như Bạch Tuyết ngoài đời thật vậy á!

Anh nói thêm:

- Vậy nên cậu xài son này nhiều lên nha!

- Người ta sẽ chê cười tôi mất.

Lý Nhã đứng phắt dậy, hùng hổ vỗ ngực, tuyên bố:

- Cậu đừng lo, tôi nhất định sẽ bảo vệ cho cậu, kẻ nào chê cậu tôi sẽ tìm đến nhà người đó, nửa đêm ngồi lên người cho hắn khỏi ngủ luôn.

Bạch Mộc bật cười, lòng ngập tràn hạnh phúc, lần đầu trong đời có người muốn bảo vệ cậu, cậu thật sự rất vui.

- Cậu sẽ làm như thế thật sao?

- Thật mà.

Cậu nhìn anh hồi lâu, sau đó cất những thỏi son vào tủ và đi tắm, trước khi đi không quên bật cho người bạn cùng nhà một tập phim hài.

Lý Nhã ngoan ngoãn ngồi xem, lâu lâu còn hát vu vơ bài gì đó.

Cái bài này hình như Bạch Mộc đã từng nghe qua, nhưng bây giờ cậu không nhớ ra.

----

Bạch Mộc chuẩn bị đi làm, Lý Nhã ra cửa tiễn.

- Cậu ở nhà ngoan nhé! Hôm nay chắc tôi sẽ về sớm á!

Cậu dặn dò, người bạn ma nhanh nhảu đáp lời:

- Tôi biết rồi, cậu đi làm cẩn thận nha! Tôi ở nhà đợi cậu về!

Nghe những lời như thế này, Bạch Mộc tưởng tượng ra cảnh người vợ ngoan hiền tiễn chồng đi làm. Cậu thoáng đỏ mặt, nắm chặt quai túi, chạy đi luôn.

Lý Nhã nghiêng đầu sang một bên, nhìn cậu đầy khó hiểu.

- Bạch Mộc thật kì lạ!

Anh vào nhà, nằm xuống sàn, lặng lẽ nhìn đồng hồ chờ cậu về.

Bạch Mộc đi làm từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều, lâu lâu quán ăn đông thì 7 giờ mới tan ca, anh ở nhà chờ đến chán ngắc.

Lý Nhã ngày nào cũng ước, ước gì Bạch Mộc không cần đi làm vẫn có tiền ăn, như vậy cậu sẽ không phải rời xa anh.

----

- Nhã ơi, tôi về rồi!

Bạch Mộc vừa vào đến nhà, Lý Nhã hớn hở bay ra đón, anh cười tươi rói, hỏi cậu:

- Bạch Mộc, cậu đi làm có mệt không á?

Cậu lắc đầu, giọng có chút trêu ghẹo trả lời anh:

- Tôi mệt chứ, nhưng về gặp được cậu thì hết rồi!

Lý Nhã xấu hổ, mặt đỏ lên và cảm thấy nóng bừng, anh đưa tay che má, lí nhí:

- Bạch Mộc đừng nói vậy, kì lắm á!

- Sao lại kì, Nhã à, hôm nay tôi xài son theo cậu nói và ai cũng khen tôi xinh đấy. Tôi thật sự rất vui.

- Thật hả? Tôi đã nói là hợp với cậu lắm mà!

Môi Bạch Mộc vốn đã đỏ sẵn, nay dùng nên tí son khiến cả khuôn mặt sáng bừng và tươi tắn hơn, ai nấy đều tấm tắc khen ngợi. Lý Nhã cười hì hì, anh tự nhiên có cảm giác tự hào vô cùng.

Bạch Mộc đóng cửa, cười cười trước dáng vẻ ngơ ngơ của người bạn cùng nhà, cậu đi về phía nhà tắm, cậu muốn tắm.

Lý Nhã ngoan ngoãn ngồi chờ, 15 phút sau đã nghe thấy tiếng mở cửa quen thuộc.

- Á... Bạch Mộc... sao cậu lại không mặc đồ nữa vậy?

- Tôi quên lấy rồi!

- Sao cậu quên mãi vậy, ngày nào cũng quên. Bạch Mộc, cậu đi khám bác sĩ đi, coi chừng bị suy giảm trí nhớ rồi á!

3

Bạch Mộc được nghỉ ngày chủ nhật, cậu tranh thủ thời gian buổi sáng vừa dọn nhà vừa nấu ăn. Hôm nay cậu định làm bánh canh gà, món này mẹ cậu dạy, là món ăn cậu yêu thích nhất. Chỉ là Bạch Mộc hơi lo lắng chút, laptop cậu đã hư, và Lý Nhã không thể xem hài.

Sáng chủ nhật nào cậu cũng bật hài cho anh xem để có thể chuyên tâm làm việc, bằng không anh sẽ bám lấy mình như cái đuôi to. Nhưng hôm nay thì khác, Lý Nha nghe tin laptop hư thì buồn bã từ chiều hôm qua đến giờ, Bạch Mộc thương vô cùng.

- Tôi xin lỗi Nhã nha, đáng lý ra tôi nên nhận ra máy của mình hư và đem đi sửa từ sáng hôm qua!

- Không phải lỗi của cậu mà, tôi... tôi sẽ chờ đến chiều.

Thợ nói nhanh nhất là chiều sẽ sửa xong, nhưng lap của cậu đã cũ lắm rồi, không biết có trục trặc gì thêm không.

Đêm qua Bạch Mộc còn quên sạc điện thoại, sáng tỉnh dậy nó đã tắt nguồn mất tiêu. Lý Nhã buồn nhiều, mắt hình như còn hơi rưng rưng.

Cậu hiểu, thứ mình yêu thích không còn nữa, anh sẽ cảm thấy vô cùng cô đơn.

- Hay là, Nhã ơi...

Bạch Mộc chợt nghĩ ra gì đó, cậu vui vẻ nói:

- Cậu sang nhà dì Tám coi hài đi.

Anh lắc đầu.

- Tôi không đi đâu. Tôi... muốn ở đây với cậu.

Cậu đi làm luôn cả ngày thứ bảy, Lý Nhã chỉ có thể trò chuyện vài tiếng ít ỏi, còn phải để Bạch Mộc ngủ sớm mai đi làm. Tính ra, anh và cậu gặp nhau không nhiều.

- Cậu cứ đi đi, nào xong tôi sẽ sang đón cậu về!

- Thật hả?

- Tôi không lừa Nhã đâu!

Hai mắt anh sáng rỡ, cười tươi như hoa, bay đi mất. Nhưng anh nhanh chóng quay lại, nói với cậu:

- Tôi đi một chút rồi tôi về liền!

Nói xong lại đi mất hút, Bạch Mộc âm thầm mỉm cười.

Trên đời này, Lý Nhã chính là người đáng yêu nhất!

Cậu nghĩ.

----

Bạch Mộc nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn 10 giờ, tính ra Lý Nhã đi chơi cũng đã hơn ba tiếng. Cậu cẩn thận chuẩn bị hai tô bánh canh to, kèm theo là nước chấm và rau, đi sang nhà bà Tám.

Đi đến cửa, cậu lễ phép gọi:

- Dì Tám ơi!

Ai đó nhanh chóng ra mở, là cháu gái dì Tám, con bé đi học xa, phải cả tháng mới về một lần, đây là lần đầu tiên cậu gặp mặt.

- Anh là...

Con bé hỏi, mắt nhìn cậu chăm chăm.

- Anh là Bạch Mộc, hôm nay anh có nấu bánh canh gà, anh sang biếu dì Tám và em!

Mùi banh canh thơm lừng sộc vào mũi, con bé Tâm không kiềm được mà thốt lên:

- Thơm quá!

Nói xong, con bé ngại ngùng bịt miệng, Bạch Mộc cười thành tiếng. Con bé lại lần nữa ngẩn ngơ.

Lần đầu tiên trong đời, nó thấy một người con trai xinh như thế này. Thậm chí nó nghĩ, không cô gái nào nó gặp qua có thể so được với cậu.

- Nè... nè... không cho nhìn nữa... mau nhận đồ rồi đi vô nhà đi!

Lý Nhã khó chịu lên tiếng, mặt nhăn nhó nhìn hai người nãy giờ. Thấy có kẻ đang tơ tưởng tới Bạch Mộc của mình, anh bay đến, tức giận.

- Không được nhìn, Bạch Mộc, đi về thôi!

Bạch Mộc âm thầm cười, nhưng cậu vờ như không nghe thấy anh. Cậu trêu ghẹo con bé hàng xóm:

- Em tên gì vậy?

- Em... em tên Tâm ạ!

Con bé đỏ mặt, ấp úng trả lời. Lúc này nó mới nhận đồ từ anh, vô tình tay chạm tay, thế là càng thêm bối rối.

Lý Nhã xù lông nhím, quát ầm:

- Ê, ai cho cô chạm vào Bạch Mộc của tôi hả? Thật đáng ghét, đáng ghét!

Vừa nói, anh vừa quơ tay đánh vào vai con bé, nhưng anh là ma, không làm gì được người ta. Con bé vẫn cứ đứng đấy, thẹn thùng cười.

Thấy mình đánh ghen không được, Lý Nhã tức đến mức khóc bù lu bù loa lên.

Anh càng khóc càng lớn, xong bay đi luôn, Bạch Mộc không nhịn được nữa mới xin phép đi về.

Về đến nhà, thấy người bạn của mình vẫn còn ngồi khóc ở giữa nhà, cậu đến trước mặt anh, hỏi nhỏ:

- Nhã ơi, sao cậu khóc?

Lý Nhã không trả lời, chỉ mếu máo như đứa trẻ mất kẹo, Bạch Mộc kiên nhẫn chờ đợi. Một lúc sau, có vẻ đã thấm mệt, anh dịu hơn, thút thít:

- Tôi không thích... không thích...

- Cậu không thích điều gì?

- Cậu nắm tay người khác, tôi không thích đâu...

Nói rồi anh lại khóc, Bạch Mộc tỏ vẻ vô tội.

- Tôi không có, đó là vô tình thôi!

- Cậu có mà!

- Không phải đâu, tôi sẽ không nắm tay ai cả!

Cậu đưa tay ra, anh ngây ngốc nhìn.

- Tôi sẽ không nắm tay ngoài cậu đâu!

- Nhưng... tôi...

- Tôi biết, tôi và cậu không chạm vào nhau, nhưng nếu không phải cậu thì sẽ không có ai khác cả!

Bàn tay này của Bạch Mộc, cả đời chỉ dành cho người cậu yêu thôi.

Lý Nhã hỏi lại:

- Thật hả?

- Tôi không lừa cậu đâu!

- Nhưng... cậu và con bé đó đã cười...

- Chỉ là cười xã giao thôi, cậu đừng lo nhé!

Anh gật đầu, nhưng lòng vẫn còn giận, Bạch Mộc nói gì cũng quay ngoắc mặt đi không trả lời.

- Nhã ơi, tôi phải làm sao để cậu hết giận đây?

Anh suy nghĩ, xong vui vẻ trả lời:

- Bạch Mộc, cậu múa thoát y cho tôi xem đi!

Bạch Mộc sốc đến phát hoảng, cậu gằn giọng hỏi anh:

- Tại sao cậu lại biết tới cái đó?

- Con bé Tâm lâu lâu hay điện thoại cho bạn và nói á. Con bé nói với dì Tám là múa cái đó là cầm quạt xong xoay xoay á. Tôi thích xem múa lắm, cậu múa cho tôi xem đi!

Từ mai, Bạch Mộc sẽ cấm Lý Nhã sang nhà dì Tám, cái con bé Tâm đang làm hư người bạn đáng yêu của cậu. Bạch Mộc không vui chút nào.

Nhưng Lý Nhã đang rất mong chờ, cậu không nỡ làm anh buồn, với cả cũng phải cho anh biết, múa thoát y là như thế nào.

Cậu đóng cửa, kéo rèm, bật nhạc.

Lý Nhã phấn khích vỗ tay. Bạch Mộc bắt đầu xoay vòng, kèm theo những động tác tay uyển chuyển, người bạn cùng nhà hết lời khen ngợi:

- Bạch Mộc, cậu múa đẹp quá!

Đột nhiên, Bạch Mộc đưa tay cởi áo, Lý Nhã đơ người. Cậu cười thầm, tiếp đến là quần và cả đồ lót cũng nằm trơ trọi dưới sàn. Anh bạn ma hét toáng lên:

- Bạch Mộc, cậu đang làm gì vậy?

- Thì tôi đang múa thoát y theo yêu cầu của cậu này! Nhã ơi, vỗ tay cho tôi đi!

Mũi anh chảy ra máu, anh cũng không thèm lau đi, hai con mắt cứ dán chặt vào cơ thể trắng nõn mềm mại.

Tiếng nhạc tắt hẳn, Bạch Mộc lấy chăn che thân, hỏi anh:

- Cậu đã hết giận tôi chưa?

- Chưa, cậu múa tiếp đi, múa thêm một lần nữa tôi mới bỏ qua cho cậu!

Đúng là một anh chàng biến thái, Bạch Mộc nghĩ trong đầu, nhưng cậu vẫn đứng dậy, tiếp tục bài múa của mình.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play