[ Sakamoto Days ] Sống Lại Một Đời, Tôi Trở Thành Sát Thủ
1
Tác giả
Mấy chap đầu sẽ nói về hoàn cảnh của nv9 cũng như làm rõ nội tâm của vài nv nên có chiếm vài chap truyện nha mng
Tác giả
Thông báo trước thoi. Giờ là vô truyện nè:>
Mei
Nếu như ông bà yêu thương nó tới vậy...
Mei
Thì cứ nâng niu nó đi, không cần phải lo cho tôi nữa đâu
Sano Miren
Chị à...chị đừng nói nữa!
Sano Miren
Bố mẹ đã rất lo lắng cho chị có biết không? Như vậy là hỗn lắm đó
Mei chuyển ánh mắt sang người vừa bước vào phòng của bố mẹ mình, nó là Miren là con gái của một người họ hàng do bố mẹ cô kể lại. Theo lời kể của họ bởi vì họ hàng cô không chung sống hạnh phúc, nên bố mẹ cô đã rộng lượng đến mức nuôi con gái của họ hàng vì lo sợ cô bé sẽ ảnh hưởng tâm lí vì gia đình của mình.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt của đứa em gái yêu quý của cô, cô lại không hẹn mà nhớ lại kí ức kiếp trước nữa rồi...
Kiếp trước bởi vì khuôn mặt đáng thương ấy, nó luôn giành được tình yêu thương từ mọi người xung quanh. Bố mẹ thậm chí là bạn bè của cô, nó đều lấy lòng tất cả. Dần dà, cô phát hiện mọi mối quan hệ mình cất công gầy dựng mới có được đều bị 1 tay nó hủy hoại.
Nhưng lúc ấy...cô thương nó, cô biết nó từ nhỏ đã không có được tình yêu thương của bố mẹ ruột. Nên cô đã luôn sẵn lòng chia sẻ tình yêu, tình bạn của mình qua cho nó.
Nhưng nó - Miren là 1 kẻ không biết điều...tham lam và ích kỷ.
Một kẻ vì hạnh phúc của mình mà sẵn sàng hi sinh hạnh phúc của người, ích kỷ lấy đi và chẳng để lại một thứ gì.
Mei
"Nhìn mặt nó mình chỉ muốn đấm cho nó một phát!"
Dòng suy nghĩ chợt bị trì hoãn.
Sano Miren
Chị có nghe em nói không đấy? Bố mẹ đang tức giận về chị lắm kìa
Sano Miren
/Nắm lấy tay áo Mei/
Ông Sano
Miren con đừng có nhiều lời với nó!
Ông Sano
Mẹ kiếp, chỉ cần dạy dỗ bằng hành động là được. Loại như nó, lời ta nói ra cũng thấy tiếc
Nhìn xem kìa, người đàn ông đang xắn tay áo để định dạy dỗ cô một trận đòn đó chính là người bố đáng kính của cô đấy.
Còn người chỉ thờ ơ trước sự việc, không nói cũng không làm gì. Chỉ lặng lẽ quan sát mọi chuyện là mẹ yêu dấu của cô.
Mei
/Nhìn qua Miren cười khẩy/
Mei
Phải công nhận...mày giống bố mẹ tao hơn tao rồi đấy
Sano Miren
"Ý của nó là sao?"
Miren chợt rùng mình, bàn tay đang giữ chặt áo của Mei chợt lạnh toát. Cô muốn rút tay lại nhưng bị Mei nhanh tay giữ chặt lấy.
Sano Miren
Thả em ra!! Chị làm gì vậy!?
Mei
Làm gì là làm gì? Giờ này còn hỏi làm gì thì học thêm đi?
Mei mỉm cười, trong giây phút bố cô lao đến chỗ để tác động vật lí cô. Cô đã đẩy Miren ra làm bia đỡ đạn cho mình. Miren bị lực đẩy mạnh và hơn hết ông Sano đã thủ sẵn thế đánh nên ngay khi bị Mei đẩy ra. Miren đã ăn trọn cú tát của ông Sano
Sano Miren
/bàng hoàng quỳ thụt xuống/
Mei mỉm cười hài lòng, đúng vậy tất cả những gì của bố mẹ đều cho cô hết. Vậy nên cú tát này cũng là của cô đó.
Ông Sano
Mi-miren con không sao chứ?!!?
Ông Sano hoảng loạn mà ngồi thụt xuống, xem xét tình trạng của con gái mình. Nhưng chưa được bao lâu, thì đầu ông bỗng bị tay ai đó tác động mạnh.
Mei
"Cuối cùng cũng chịu ra mặt"
Bà Sano
Già rồi nên lẩm cẩm, ông muốn giết con nó à?
Ông Sano
CON ĐIX! MÀY CÂM ĐI
Ông Sano
Tao không cố ý, là do con bé lao ra
Nói rồi ông Sano lập tức liếc sang cô. Khỏi đợi ông ta mở miệng cô cũng biết, lại cái bài đổ lỗi như thường ngày.
Ông Sano
Là do mày! Chính tại vì thấy tao định đánh mày con bé nó mới lao ra!
Ông Sano
Con khốn! Mày là đứa không biết điều, tại sao tao lại có đứa con gái như mày chứ
Làm ơn gia đình này không còn chiêu bài nào khác ngoài chiêu đổ lỗi này thôi à? Tại sao khi sống lại cô mới nhận ra bộ mặt kinh tởm của gia đình thảm hại vô cùng này chứ?
Mei
Em gái yêu quý đã chắn dùm tôi, em thật tốt bụng...
Miren lúc đầu chưa nói được là do đang định hình lại, đây là lần đầu tiên cô bị đánh sau ngần ấy năm. Lúc sau, sau khi hồi phục tinh thần Miren đã định nhập vai làm cô em gái bị chị gái ức hiếp. Nhưng chưa kịp nói đã bị bố chặn họng.
Sano Miren
"Điên à! Đời nào mà mình muốn chắn cho nó chứ!?"
Sano Miren
"Ông già khốn kiếp đã phá hỏng kịch bản của mình!! Chết tiệt! Chết tiệt!"
Nhưng đã lỡ cho cô ta 1 vai diễn rồi, thì chắc chắn cô ta sẽ làm tròn nó.
Sano Miren
Dạ...bố mẹ đừng lo lắng, con không sao đâu ạ
Miren nặn ra 1 nụ cười đầy sự bi thương, yếu đuối. Đây là cách cô ta lấy lòng được sự đồng cảm, thương xót của mọi người đây mà.
Ông Sano nhìn thấy cảnh đó, hận không thể yêu thương con gái hết mực. Ông còn muốn trút giận vào Mei nhưng chợt nhận ra cô đã rời khỏi nhà từ lúc nào rồi.
Mei
Các người đều kinh tởm như nhau...
Mei rảo bước trên cung đường vắng.
Tuy cô đơn nhưng không hiểu sao cô lại cảm giác rất vui. Có lẽ là được sống lại nó khiến cô vui đến mức dù đi bằng chân không đến mức bàn chân lạnh loát lên. Người không có nổi một cái áo ấm, đi giữa trời đêm sương gió rét vẫn khiến lòng cô nhộn nhạo nóng rực cả lên.
Kiếp này cô sẽ được sống vì chính mình.
2
Nhân viên
Xin lỗi..nhưng tài khoản của quý khách không đủ để thanh toán ạ
Mei
"Sao lại không đủ...? Mình nhớ mình đã mua gì đâu ta?"
Mei
*chợt nghĩ ra điều gì đó
Mei
Chị đợi em một chút nha
Nhân viên
Vâng, quý khách cứ tự nhiên ạ
Mei nhanh chóng kiểm tra điện thoại. Vài phút sau, cô mới tặc lưỡi dời mắt khỏi màn hình điện thoại.
Mei
"Biết ngay là bà ta mà! Nhanh như vậy đã khóa thẻ của mình rồi"
Thế là không còn cách nào khác, cô hiện giờ cũng không mang theo tiền mặt. Đáng lẽ định mua gì đó lót bụng nhưng thành ra giờ được một trận ô nhục.
Mei thật sự không hiểu, người mẹ yêu quý của cô tại sao lại muốn triệt đường sống của cô tới vậy chứ.
Mei
"Trốn tránh mãi cũng không được, quay về một lần xem sao"
Với lại, cô cũng chưa đàng hoàng bước ra khỏi cái gia đình tội tệ đó. Sống lại kiếp này, bắt buộc cô phải đối diện với những thử thách kiếp trước cô đã không làm được. Nếu không, kiếp này cũng coi như vô nghĩa!
Cô mở cửa bước vào, cứ nghĩ sẽ gặp lại gia đình họ. Nhưng thực tế khác với suy nghĩ của cô, trong phòng khách tăm tối chỉ có 1 bóng dáng người phụ nữ.
Bà Sano hững hờ nói, tới một cái nhìn cũng không có.
Không lòng vòng vào thẳng vấn đề chính luôn!
Mei
Sao mẹ lại khóa thẻ của tôi?
Bà Sano im lặng, dường như bà đang suy nghĩ một điều gì đó sâu xa hơn là trả lời câu hỏi của cô.
Một lúc sau, bà mới hờ hững đáp lại.
Bà Sano
Không khóa thẻ thì sao lôi mày về được
Mei
"Tại sao bà ấy lại muốn mình trở về chứ...không phải kiếp trước..."
Dòng suy nghĩ chợt bị cắt ngang bởi bà Sano tiếp tục lên tiếng.
Bà Sano
Thằng bố của mày nói sẽ không tha cho mày đâu...
Bà Sano
Giờ mà để ổng gặp mày thì có chuyện chắc.
Mei biết chứ, chỉ việc bị ông ta đánh do trái ý ông ta thôi đã là một nỗi ám ảnh của cô ở thời gian trước. Nhưng bây giờ thì cô không sợ, cô còn lạ gì ông ta nữa? Chỉ có điều cô cảm thấy mẹ cô, bà ta có gì đó không ổn.
Mei
Thì sao? Đó là lí do tôi bỏ nhà ra đi đấy
Bà Sano
Vậy sao...mày đã lớn rồi, con ạ...
Ánh mắt bà Sano đăm chiêu, một lúc sai ánh mắt lại chuyển hướng sang bàn thờ của gia đình. Bà ta nhìn một hồi lâu như đang ngẩn ra
Mei cũng tò mò mà nhìn theo, thật ra cô đã quen với mọi nơi trong nhà vì luôn là người phải dọn dẹp nhà cửa. Nhưng bàn thờ gia đình lại là nơi cô không được phép đụng đến, đó là luật của mẹ đề ra cho cả nhà
Mei chỉ biết nơi đó, cất giữ một thứ gì đó rất kín đáo. Duy chỉ có bà Sano mới biết nó là thứ gì.
Mei
"Rốt cuộc là sao đây?"
Mẹ cô, nhìn đến chán chê. Cuối cùng thì...bà ấy cũng dời ánh mắt nhìn về phía cô. Ánh mắt nóng rực, bà dường như đã quyết định điều gì đó.
Bà Sano
Nếu mày muốn rời khỏi nhà như vậy, thì tao sẽ cho mày toại nguyện
Bà Sano
Tao sẽ cho mày dọn ra khỏi nhà cùng với cái thẻ đã khóa tao sẽ mở lại cho mày
Bà Sano
Nhưng mày phải theo học ngôi trường mà tao đã sắp xếp..
Chuyện này nằm ngoài dự tính từ khi trọng sinh tới giờ của cô. Người mẹ mà cô cho là luôn lạnh lùng xa cách giờ đây lại cho cô 1 con đường sống sao?
Mei
"Tin bà ta được không đây..?"
Gương mặt của cô hiện rõ sự không tin tưởng và lưỡng lự. Nó khiến bà Sano khó chịu, quát tháo lên.
Bà Sano
Mày còn không chọn đi!? Hay mày muốn ở lại đây?
Bà Sano
Muốn cái nào tao chiều cái đó!
Mei
Tôi đồng ý với điều kiện đó
Mei
Mong là mẹ đừng đổi ý là được!
Bà Sano
Mau dọn đồ của mày đi!
Mei
Khoan đã, trường học thì sao? Bà chẳng cho tôi 1 tí thông tin nào hết
Khó hiểu, chẳng có một chút thông tin về trường học sắp tới lại còn muốn đuổi cô ra khỏi nhà thật nhanh.
Bà Sano
Chuyện đó tao sẽ lo xong thôi, mày chỉ cần dọn ra khỏi nhà
Bà Sano
Thẻ tao đã hứa sẽ mở lại
Bà Sano
/Nhìn vào điện thoại/
Bà Sano
Mày không nhanh lên, thì lúc đó gặp ông bố và em gái mày thì cũng là do mày tự gây ra thêm phiền phức
Nói rồi, bà Sano đứng dậy tiến về phòng ngủ. Để lại Mei với vô vàn suy nghĩ cảm xúc trong phòng khách.
Mei
Đồ của mình cũng không nhiều lắm nên xếp cũng gọn...
Hóa ra lâu nay cô đã không để ý, trong nhà này vốn dĩ đồ của cô đã rất ít. Thậm chí chỉ xếp đủ một cái vali cỡ nhỏ trong nhà. Bà Sano bước ra ngoài, thấy cô đã xách hành lí chuẩn bị bước ra khỏi cửa.
Ước mơ rời khỏi căn nhà ngộp ngạt này thực hiện quá dễ dàng khiến cô cứ có cảm giác không quen, nhưng vẫn rất vui mà nhanh chân bước đi hơn. Bà Sano chứng kiến được cảnh vui sướng của cô con gái, đột nhiên không tự chủ được, bà lại kêu tên cô.
Mei
/Quay đầu lại với dấu chấm hỏi/
Bà Sano
Mày chỉ...mang nhiêu đó đồ thôi à?
Mei nhìn vào hành lí của mình, gật gù cảm thán đúng là rất ít thật.
Mei
Tôi chỉ lấy những đồ thuộc về mình thôi
Sau câu nói của cô, đáp lại là một khoảng lặng...
Mei
Nếu không còn gì thì tôi đi đây...
Mei
Giữ gìn sức khỏe để chăm bẵm cho con gái yêu của bà đấy nhé
Lúc đi vẫn ráng châm chọc thêm 1 câu, đúng là chịu cái nết trẻ trâu này của nó. Bà Sano thầm nghĩ
Mei
Khi nào nhập học trường cứ nhắn qua cho tôi, tôi chưa chặn bà đâu
Vừa nói cô vừa lắc lắc điện thoại, mỉm cười nhìn bà Sano. Đó là lời cuối cùng trước khi rời khỏi căn nhà đã gây ra cho cô quá nhiều tổn thương.
Không hiểu sao, nhưng mẹ cô lại muốn tiễn cô một đoạn đường. Tất nhiên Mei không đồng ý, nên bà ta chỉ đứng đó nhìn bóng lưng cô từ từ khuất ra khỏi tầm mắt.
Sau khi cô vừa rời đi, căn nhà lập tức chìm vào khoảng không câm lặng. Bà Sano ngồi thẩn thờ trên ghế, mọi chuyện kết thúc khi tiếng điện thoại bà reo lên.
Bà Sano
/Nhìn vào màn hình/
Bà không tự chủ được mà siết chặt điện thoại trong tay. Đoạn tin nhắn thoại trong máy hiện rõ trước mắt bà
Giọng nói trầm giọng, nhưng đầu dây bên kia vẫn không giấu được sự vui mừng cất lên. Vô thức, dường như bà Sano đang dần hối hận về quyết định của mình.
? ? ?
🔊:Cuối cùng cô cũng chấp nhận cho con bé theo học sao cô Saito, thật mừng quá. Nếu như vậy sẽ có người nối nghiệp theo anh ấy rồi... xin cô đừng quá lo lắng nhé, chúng tôi sẽ chỉ dạy con bé thật tốt. Việc nhập học sẽ được tiến hành, mong cô thông báo cho con bé để chuẩn bị việc nhập học "JCC"
3
Mei vui vẻ ngồi phịch xuống giường, đây là cô đang ở khách sạn. Nghe sang thật nhỉ? Cái đứa vừa bị mẹ khóa thẻ giờ đây lại có thể thả ga vung tiền thuê khách sạn để ở đấy.
Mei nhìn vào số dư trong điện thoại, không tự chủ được mà cười rộ lên.
Mei
Sao nay bà ta tốt dữ vậy
Cứ tưởng chỉ mở lại thẻ cho cô thôi, không ngờ bà ta lại bắn thêm tiền vào tài khoản cùng với lời nhắn:"Dùng trong lúc chờ nhập học."
Mei thoại mải trên chiếc giường êm của khách sạn. Nghịch điện thoại một lúc rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Bà Sano liếc mắt, thấy chồng và con gái vừa về tới nhà. Bọn họ cười cười nói nói, vừa nhìn thấy bà đang ngồi 1 mình lập tức im ru thinh thích. Miren nhanh chóng chạy đến cạnh bà, ngồi xuống ôm tay bà nũng nịu.
Sano Miren
Mẹ~ hôm nay con và ba đi mua sắm, không có mẹ thật sự rất buồn ah~
Bà Sano
/Mỉm cười xoa đầu cô/
Bà Sano
Xin lỗi, hôm nay mẹ mệt
Bà Sano
Bữa nào rảnh mẹ dẫn con đi chơi bù lại nhé?
Miren thật sự rất biết cách ứng xử.
Sano Miren
Hôm nay mẹ mệt ạ? Sao mẹ không lên phòng nghỉ ngơi? *lo lắng
Bà Sano
Không sao đâu, mẹ ngồi chút sẽ lên ngay ấy mà
Nói rồi bà đẩy đẩy Miren, ý muốn Miren lên phòng.
Miren không tự nhiên với cái đẩy đó, nhưng vẫn ngoan ngoãn lên phòng.
Thường thì vợ chồng khi có không gian riêng sẽ làm gì nhỉ? Hâm nóng tình cảm à... không, đối với cặp vợ chồng Sano. Họ coi đây là lúc nói ra những suy nghĩ thầm kín nhất.
Ông Sano
Con khỉ đó vẫn chưa về nhà?
Ông Sano nhăn mặt, có lẽ ông không ngờ được con nhỏ yếu đuối luôn sợ sệt uy quyền của mình. Nay lại chống trả quyết liệt tới vậy.
Nhìn vào đoạn tin nhắn thoại, sau đó ngước lên nhìn tên chồng của mình. Bà Sano khẽ khàng thốt lên
Bà Sano
Nó sẽ không về nữa đâu
Ông Sano
Ý mày là sao? *khó hiểu
Ông Sano nhíu mày, không hiểu vợ mình đang nói cái gì. Định hỏi lại nhưng ông chợt dừng lại như nhận ra ý nghĩa trong câu nói ấy.
Ông Sano
Mày dám đem nó đến đó à?
Bà Sano
Ừ, không phải ông luôn muốn nó đến đó sao
Ông Sano vỗ mặt cho tỉnh táo vì sợ mình nghe lầm, ý cười trong mắt không thể che dấu.
Ông Sano
Tao muốn tống cổ nó tới đó từ mấy năm trước rồi
Ông Sano
Lúc đó tụi nó ra giá cao đến thế mà mày lại không chịu. Giờ giá cao đến đâu mà mày lại đồng ý?
Ông Sano nghĩ mình sắp giàu to rồi, vừa tống được 1 miệng ăn và giờ còn sắp có số tiền khổng lồ vì bán được nó cho cái tổ chức sát gì gì đó.
Trước ánh mắt mong chờ của chồng, bà châm một điếu thuốc. Ánh mắt bà bình tĩnh nhưng tâm trí không ngừng hỗn loạn, bàn tay run rẩy lướt từng chữ trên bàn phím cuối cùng ấn gửi đi thật mạnh.
Bà Sano
Không có giao dịch nào đây cả, là tôi tự đàm phán muốn nhập học cho nó.
Ông Sano đơ người, không nghĩ đến trường hợp bà ta lại nhập học cho nó. Nghĩ đến việc mất cơ hội kiếm tiền, ông lập tức thay đổi thái độ giận dữ gầm lên.
Ông Sano
TẠI SAO MÀY KHÔNG BÁN NÓ HẢ!?!?
Bà nhắm chặt mắt, không tự chủ được thở dài. Bà không quan tâm thằng điên kia đang giận dữ như thế nào, chỉ chăm chú xem điện thoại.
Ông Sano thấy vợ mình không quan tâm đến mình, mặt ông tối sầm lại. Đi đến nắm cổ áo bà kéo dậy, ép bà đối diện với mình.
Ông Sano
T.R.Ả L.Ờ.I T.AO!
Nhìn vào cảnh tượng, có thể thấy ông Sano đang mất kiểm soát. Cảnh tượng bùng nổ như ông Sano sắp đánh vợ mình.
Ông Sano
Lúc trước tụi nó trả giá cao đến vậy, mày lại không chịu. Bây giờ lại cho nó đi không như vậy? Mày nghĩ nó sẽ còn mạng trở về báo hiếu cho mày sao!?
Ông Sano
Mày phải gọi cho cái trường chết tiệt gì gì đó, đòi tiền lại cho tao. Mạng sống của nó tao không cần biết, nhưng tiền để đổi mạng sống của nó thì tao cần?! Mày hiểu chưa!!?
Ông Sano gầm lên khi ở trước mặt bà Sano, nước bọt khi ông ta nói chuyện làm bà khó chịu.
Bà Sano
/Nắm tay ông Sano/
Bà Sano
Cái suy nghĩ ngu dốt của mày sẽ mãi là lí do cho việc mày không có được số tiền mày mong muốn đấy
Bà Sano
/Bóp chặt tay bẻ ra sau/
Do tiếng hét quá chói tai, lầu trên trong phòng của Miren còn có thể nghe được. Lúc nãy là do cãi nhau nên Miren không thèm xuống can, nhưng nếu giờ không xuống thì không thể diễn trọn vai con ngoan của mình.
Sano Miren
"Hai ông bà già này làm cái mà ồn ào vậy? Phiền chết đi được!!"
Lòng suy nghĩ như vậy, nhưng khuôn mặt Miren giống như được lập trình sẵn. Khuôn mặt tái nhợt thể hiện nét lo lắng chạy xuống lầu.
Sano Miren
Ba mẹ chuyện gì v-
Trước khi xuống lầu, cô chắc chắn là ba sẽ đánh mẹ. Nhưng thực tế lại khác với cô nghĩ, người mẹ lãnh đạm đang bẻ ngược cánh tay của chồng mình ra sao. Nhìn vẻ mặt bà nhú không tốn 1 chút sức lực nào để khống chế ông Sano cả.
Ngược lại bên phía ông Sano thì chật vật vô cùng, đau đớn cố gắng thoát ra.
Bà Sano chỉ dừng lại khi biết Miren đang nhìn hai người. Bà thả tay ông Sano ra, ông ta lập tức ngã xuống.
Bà Sano
Con nít xuống đây làm gì?
_________________________
Download MangaToon APP on App Store and Google Play