Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Nhật Ký Tình Yêu Của Lan Hồ Điệp Và Quạ Lớn.

chapter: 1

Âm thanh đỗ vỡ vang vọng.
Chiếc bình hoa vỡ tan trên sàn nhà, những mảnh sứ trắng xanh văng khắp nơi. Phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo từ ngọn đèn trên trần, căn nhà chìm trong bầu không khí nặng nề. Hiện diện chỉ còn là tiếng thở gấp gáp của người mẹ và đôi mắt kiên định, không chút nhượng bộ của cô gái trẻ.
Vệ Chi Lan.
Vệ Chi Lan.
Con định làm trái lời mẹ sao?.
Giọng bà run lên, vừa tức giận vừa thất vọng, nhìn chằm chằm cô.
Vệ Chi Lan.
Vệ Chi Lan.
Hôn ước này đã được quyết định từ khi con còn nằm trong nôi! Con không có quyền từ chối!.
Đối diện, sau khi nghe dứt lời của bà, đôi mắt cô ánh lên sự phản kháng.
Tô Lăng Sương.
Tô Lăng Sương.
Nhưng con không biết anh ta là ai!.
Tô Lăng Sương.
Tô Lăng Sương.
Làm sao con có thể lấy một người xa lạ chỉ vì lời hứa của người lớn?.
Vệ Chi Lan.
Vệ Chi Lan.
Im ngay! Lăng Sương!.
Bà đập tay xuống bàn, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô.
Vệ Chi Lan.
Vệ Chi Lan.
Đừng khiến mẹ phải thất vọng thêm nữa.
Vệ Chi Lan.
Vệ Chi Lan.
Con sẽ thực hiện hôn ước này, dù muốn hay không!.
Không khí trong căn nhà như đông cứng lại.
Cô siết chặt nắm tay, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay đến đau buốt, rỉ máu, nhưng vẫn không thể bằng nỗi đau đang dâng lên trong lòng.
Bà thở dài nhìn cô hồi lâu.
Song ánh mắt thoáng chút xao động khi nhớ lại quá khứ, bà ngồi xuống ghế, giọng nói dịu lại nhưng vẫn kiên quyết.
Vệ Chi Lan.
Vệ Chi Lan.
Năm đó, mẹ chỉ là một thiếu nữ mới lớn, sống được bằng tiền chu cấp từ họ hàng ở dưới quê.
Vệ Chi Lan.
Vệ Chi Lan.
Ngày đó khi trên đường về nhà sau khi tan ca, mẹ tình cờ thấy một cặp vợ chồng trạc tuổi mẹ gặp nạn bên vệ đường. hai người đó là con của người họ hàng đã nuôi nấng mẹ. Họ bị cướp sạch của cải, người đàn ông bị thương nặng và người phụ nữ còn đang mang thai, không còn nơi nương tựa. Mẹ đã đưa họ về nhà, chăm sóc cho đến khi họ hồi phục, họ rất cảm kích và đã thề sẽ trả ơn bằng mọi giá, để thể hiện lòng biết ơn, họ đã cầu xin tờ hôn ước cho đứa con tương lai của mẹ và hai đứa trẻ song sinh trai gái của họ. Dù sau này mẹ có sinh ra con trai hay con gái thì đều có thể để hai đứa nhỏ kết hôn, đó là lời hứa danh dự đối với mẹ, không thể bội ước.
Cô mở to mắt, lắng nghe từng lời kể, trái tim như bị thắt lại.
Tô Lăng Sương.
Tô Lăng Sương.
Chỉ vì vậy thôi sao?.
Tô Lăng Sương.
Tô Lăng Sương.
Mẹ sẵn sàng bán rẻ hạnh phúc của con... chỉ vì một lần giúp đỡ người thân của ân nhân năm xưa của mẹ? Và nó còn chẳng giống trả ơn...
Vệ Chi Lan.
Vệ Chi Lan.
Đó không phải chuyện nhỏ nhặt!.
Bà nghe cô nói xong thì liền cao giọng, đôi mắt lộ rõ vẻ tổn thương.
Vệ Chi Lan.
Vệ Chi Lan.
Đó là lời hứa mà mẹ phải giữ, dù có khó khăn thế nào đi nữa.
Vệ Chi Lan.
Vệ Chi Lan.
Mẹ mang ơn cha mẹ của họ, họ cũng đã tin tưởng giao phó tương lai của con trai họ cho chúng ta. Con không hiểu sao?.
Tô Lăng Sương.
Tô Lăng Sương.
??
Tô Lăng Sương.
Tô Lăng Sương.
Mẹ... con không hiểu...
Cô bật khóc, nước mắt lăn dài trên má.
Tô Lăng Sương.
Tô Lăng Sương.
Không... con không hiểu.
Tô Lăng Sương.
Tô Lăng Sương.
Con không hiểu sao mẹ có thể ích kỷ như vậy... chỉ vì giữ thể diện và một lời hứa vô nghĩa, mẹ nhẫn tâm ép con cưới một người mà con chưa từng gặp mặt!.
Không khí trong căn nhà trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết, lời nói của cô như mũi dao cứa sâu vào lòng mẹ mình, nhưng bà ấy vẫn không thay đổi quyết định.

chapter: 2

Cô quỵ xuống sàn nhà lạnh lẽo, đôi vai gầy run lên từng hồi theo tiếng nấc nghẹn ngào. Nước mắt trào ra không ngừng, nóng hổi lăn dài trên gò má tái nhợt.
Đôi mắt đỏ hồng ngước lên nhìn người mẹ, vừa oán hận vừa tuyệt vọng.
Tô Lăng Sương.
Tô Lăng Sương.
Mẹ tàn nhẫn quá...
Tô Lăng Sương.
Tô Lăng Sương.
Mẹ có bao giờ nghĩ đến cảm giác của con không? Có bao giờ mẹ hỏi con có hạnh phúc không, khi phải gả cho một người xa lạ?.
Giọng cô khàn đặc, vỡ vụn như tiếng thủy tinh vỡ nát.
Người mẹ đứng bất động, ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu thẳm trong lòng lại chấn động không thôi. Bà quay mặt đi, cố giấu đi sự dao động trong đôi mắt mình.
Vệ Chi Lan.
Vệ Chi Lan.
Đứng dậy đi.
Vệ Chi Lan.
Vệ Chi Lan.
Đừng làm trò hổ thẹn như thế. Đây là nghĩa vụ của con, là trách nhiệm mà con phải gánh vác vì danh dự của gia đình.
Tô Lăng Sương.
Tô Lăng Sương.
Danh dự?.
Tô Lăng Sương.
Tô Lăng Sương.
Chỉ vì danh dự hão huyền đó mà mẹ bắt con phải hy sinh cả cuộc đời sao?.
Cô hét lên trong tuyệt vọng, giọng nói vỡ òa thành từng mảnh vụn.
Cô gục đầu xuống, hai tay bấu chặt sàn nhà, móng tay cắm sâu vào da thịt đến bật máu, nhưng nỗi đau thể xác không thể nào sánh bằng nỗi đau trong tim.
Hàng tá cảm xúc tiêu cực như ngọn núi đè nặng, bóp nghẹt lồng ngực khiến cô nghẹn thở. Bất lực, tuyệt vọng, uất ức...
Tất cả xoắn chặt lại thành một khối, dày vò trái tim mong manh của cô.
Tô Lăng Sương.
Tô Lăng Sương.
Mẹ thật ích kỷ...
Tô Lăng Sương.
Tô Lăng Sương.
Mẹ chưa bao giờ nghĩ cho con... Chưa bao giờ...
Mẹ cô vẫn đứng đó, bóng lưng cứng nhắc như tượng đá, không hề quay đầu lại. Chỉ có bàn tay bà đang nắm chặt đến run rẩy, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay...
Cô gái thất thần bước về phòng, đôi chân loạng choạng như không còn chút sức lực nào. Mọi thứ trước mắt nhòe đi bởi dòng nước mắt chưa kịp lau khô.
Cánh cửa phòng khẽ kêu cọt kẹt khi cô đẩy vào, để lộ khung cảnh quen thuộc đầy ấm áp, nhưng giờ đây lại khiến cô cảm thấy xa lạ và trống rỗng.
Trên giường, một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc dài buông xõa đang nằm đọc sách. Nghe thấy tiếng động, cô gái ấy lập tức ngồi bật dậy, đôi mắt trong veo mở to lo lắng.
Tô Tiểu Khê.
Tô Tiểu Khê.
Chị... Chị sao vậy?.
Giọng nói trong trẻo của Tô Tiểu Khê vang lên, mang theo sự hốt hoảng khi thấy gương mặt nhòe nhoẹt nước mắt của chị mình.
Không nói một lời, cô lao đến ôm chặt lấy em gái.
Vùi mặt vào bờ vai nhỏ bé ấy, nước mắt lại trào ra, nóng hổi và đau đớn. Cô muốn nói rằng mình ổn, rằng tất cả chỉ là giấc mơ...
Nhưng lời nói vừa thoát ra đã vỡ vụn bởi những tiếng nấc nghẹn ngào.
Tô Lăng Sương.
Tô Lăng Sương.
Chị... ổn mà...
Câu nói bị đứt quãng, yếu ớt như tiếng thì thầm trong gió, và cơ thể run rẩy của cô lại đang phản bội lại những lời ấy.
Tiểu Khê hoảng hốt, vội vàng vòng tay ôm lấy chị mình, đôi mắt lo lắng ngấn lệ
Tô Tiểu Khê.
Tô Tiểu Khê.
Chị đừng khóc...
Tô Tiểu Khê.
Tô Tiểu Khê.
Chuyện gì vậy? Ai bắt nạt chị à?.
Cô lắc đầu, siết chặt vòng tay ôm em gái như sợ nếu buông ra thì bản thân sẽ sụp đổ hoàn toàn. Giây phút này, cô chỉ còn biết dựa vào bờ vai nhỏ bé ấy để tìm chút an ủi, dù biết rằng mình đáng lẽ phải mạnh mẽ hơn, phải bảo vệ đứa em gái này...
Nhưng tại sao lại đau đớn đến thế? Tại sao mọi thứ lại bất công đến vậy?.
Trong căn phòng nhỏ, tiếng nấc nghẹn ngào hòa lẫn với tiếng thì thầm an ủi của em gái dành cho chị mình, đan xen thành một khúc nhạc buồn đến xé lòng.

chapter: 3

Ngày hôm sau khi trời vừa rạng sáng.
Tiếng gõ cửa vang lên phá tan bầu không khí u ám trong ngôi nhà nhỏ. Vệ Chi Lan vội vàng ra mở cửa, rồi cúi đầu chào khi thấy một cặp vợ chồng sang trọng bước vào. Người đàn ông trung niên với dáng vẻ uy nghiêm nhưng gương mặt hiền hòa, trong khi người phụ nữ bên cạnh mặc bộ váy lộng lẫy cùng khăn quàng lông cáo tinh xảo, gương mặt lạnh lùng và ánh mắt dò xét khắp căn nhà.
Vệ Chi Lan.
Vệ Chi Lan.
Chào hai anh chị... Xin mời vào ạ.
Bà niềm nở mời khách, không giấu nổi sự vui mừng trong giọng nói.
Cô đứng bên mép cửa, đôi bàn tay lạnh toát nắm chặt lấy khung cửa gỗ thô ráp. Tiếng nói chuyện từ phòng khách vọng vào không rõ ràng, nhưng từng từ từng chữ như những lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào lòng cô.
Cô khẽ cắn môi, đẩy cửa hé ra một khe nhỏ, đủ để nhìn thấy khung cảnh bên trong. mẹ cô đang ngồi đối diện với cặp vợ chồng sang trọng. Người đàn ông mỉm cười thân thiện, ánh mắt hiền hòa nhìn quanh ngôi nhà giản dị. Nhưng người phụ nữ bên cạnh lại khác một trời một vực. Đôi mắt sắc lạnh của bà ta lướt qua từng món đồ cũ kỹ, khóe môi khẽ nhếch lên đầy khinh miệt.
Người đàn ông mỉm cười, ánh mắt dịu dàng khi nhìn thấy cô gái đang đứng nép bên góc phòng.
Giang Sơn Lâm.
Giang Sơn Lâm.
Cháu là con gái lớn đúng không?.
Giang Sơn Lâm.
Giang Sơn Lâm.
Thật xinh đẹp, ta càng nhìn càng thấy ưng ý. Đúng là cô dâu hoàn hảo cho con trai ta.
Cô khẽ gật đầu chào.
Đứng lặng lẽ sau cánh cửa, cô khoác trên người chiếc váy trắng tinh khôi, đơn giản nhưng tôn lên vẻ dịu dàng mong manh. Tuy nhiên, hình ảnh ấy lại tương phản với đôi mắt đỏ hồng ngấn lệ. Cô mím chặt môi, cố kìm nén tiếng nấc nghẹn ngào đang chực trào ra, nhưng ánh mắt bất lực lại phản bội cô, ánh lên vẻ đau đớn và tổn thương tột cùng.
Người phụ nữ còn lại khẽ hừ một tiếng, ánh mắt khinh khỉnh lướt qua căn phòng nhỏ hẹp và đơn sơ. Bà ta khẽ nhếch môi, giọng nói lạnh lùng.
Lý Nhã Kỳ.
Lý Nhã Kỳ.
Nhà cửa chật chội thế này...
Lý Nhã Kỳ.
Lý Nhã Kỳ.
Không biết sau này con dâu chúng ta có quen được không nhỉ?.
Không khí trong phòng chùng xuống.
Sự khó chịu hiện rõ trên gương mặt mẹ cô, bà nắm chặt tay nhưng vẫn giữ giọng lễ phép.
Vệ Chi Lan.
Vệ Chi Lan.
Dạ, nhà chúng tôi tuy nhỏ nhưng luôn sạch sẽ và ấm cúng ạ.
Giang Sơn Lâm khẽ gạt đi sự khó chịu trong không khí bằng một nụ cười hiền hòa.
Giang Sơn Lâm.
Giang Sơn Lâm.
Chuyện nhà cửa không quan trọng.
Giang Sơn Lâm.
Giang Sơn Lâm.
Ta đến đây để bàn về vụ hôn ước và lễ cưới, ta muốn sớm chuẩn bị mọi thứ cho chu toàn. Càng nhanh càng tốt.
Cô tái mặt, cảm giác ngột ngạt lại ập đến như muốn bóp nghẹt trái tim, cô cố gắng giữ bình tĩnh.
Cất giọng run rẩy.
Tô Lăng Sương.
Tô Lăng Sương.
Cháu...
Tô Lăng Sương.
Tô Lăng Sương.
Cháu sợ rằng...
Tô Lăng Sương.
Tô Lăng Sương.
Vị hôn phu sẽ không thích cháu, xin bác đừng gấp gáp quá...
Tim cô nhói lên một nhịp, hơi thở như ngừng lại. Đôi môi run rẩy, cô muốn lên tiếng phản đối.
Muốn hét lên rằng mình không đồng ý, rằng cô không muốn gả cho một người xa lạ...
Nhưng đôi chân như bị đóng đinh xuống sàn nhà lạnh lẽo, không thể nhúc nhích. Không thể xông ra ngoài.
Lý Nhã Kỳ liếc nhìn cô từ đầu đến chân, khóe môi nhếch lên đầy khinh bỉ, mỗi chữ như mũi kim đâm thẳng vào trái tim đang rỉ máu.
Lý Nhã Kỳ.
Lý Nhã Kỳ.
Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế, con trai tôi...
Lý Nhã Kỳ.
Lý Nhã Kỳ.
Nó không thích những cô gái yếu đuối và quê mùa, thật lòng mà nói. Tôi sợ nó sẽ không thích hợp với cô ta đâu, vậy nên ông cũng chẳng cần vội vàng làm gì..
Cô cắn chặt môi đến bật máu, đôi vai gầy run rẩy không kiểm soát. Ánh mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang ngồi đầy cao ngạo trong phòng khách. Cảm giác uất ức và nhục nhã cuộn trào, dâng lên nghẹn đắng nơi cổ họng.
Nhưng cô không thể khóc, không thể để lộ sự yếu đuối trước mặt họ. Vì vậy, cô chỉ biết đứng đó, với đôi mắt đỏ hồng cùng bộ váy trắng tinh khôi tương phản đầy chua xót.
Không khí trong phòng trở nên nặng nề, như có một bức tường vô hình ngăn cách hai gia đình. Cô cắn chặt môi, cúi đầu giấu đi đôi mắt đỏ hoe, trái tim đau nhói như bị xé toạc bởi từng lời nói cay nghiệt.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play