Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Thượng Tướng, Đêm Nay Đừng Lên Giường

Chương 1. Giấc mộng đến từ hư ảo.

" A, hãy vì Song Tinh, hãy đem danh dự của một sĩ quan, cố sức bảo vệ Mộc Di".

Là giọng của một người đàn ông, Mộc Di tuy không thấy rõ mặt nhưng lại cảm thấy vô cùng quen thuộc, cô nhận thấy rõ ràng nhịp điệu uy nghiêm trong giọng nói đó.

Trước mắt cô là một tòa thành đã đổ nát, mùi thuốc hạt nhân nồng nặc, không khí u ám nặng nề, tinh cầu dường như đã sắp bị hủy diệt, hai người đàn ông đang im lặng đứng nhìn nhau, giữa hai người có một chút cứng nhắc, một người đã hơi lớn tuổi, đứng trên bậc cao như một vị vương giả, bỗng ông ta xoay người lại, nhìn thẳng vào người đang đứng phía dưới, giữa hai hàng chân mày tỏa ra vài nét bất lực và uể oải.

" A ?".

Người được gọi là A, anh ta mặc quân phục, quân trang trắng toát thẳng thớm cao quý đối lập với khung cảnh đổ nát xung quanh, A vẫn im lặng như cũ, anh không mở miệng đáp, một vài tia nắng mặt trời chiếu trực tiếp vào người anh làm ánh lên mặt trăng lưỡi liềm vàng rực trên mũ của anh, anh khom người, quỳ một gối, đưa tay gỡ chiếc mũ sĩ quan trên đầu xuống, để ngang ngực mình, cung kính như một lời thề chắc chắn.

Giờ phút này, nhiệm vụ của anh đã không còn là một đặc nhiệm chỉ huy bình thường nữa, mà bây giờ anh là một quân nhân chỉ huy dùng cả tính mạng của mình để hoàn thành sứ mệnh, đối với một sĩ quan, lời hứa rất quan trọng.

Anh đứng dậy, đội chiếc mũ trắng lên đầu, huy hiệu ngôi sao tráng bạc trên vành mũ ánh qua đôi găng tay trắng muốt.

Người đàn ông đứng trên bậc cao giãn nhẹ chân mày, lấy một lời hứa hẹn của A, đáng giá ngàn vàng, ông một mực tin tưởng.

" rầm ".

Lúc này, một góc tòa thành còn lại cũng đã bị sập đổ, mặt đất chao đảo, khói bụi bay mù mịt, tường đá đổ nát rơi xuống lởm chởm.

" đi mau, không còn thời gian nữa đâu".

Người đàn ông la lớn, đất đá rơi xuống chân cũng làm ông chật vật không ít.

Thế lực phản động đã ra tay, ném bom không ngừng, hầu như tất cả mọi nơi đều bị phá hủy, lửa đạn rơi như trút mưa.

" Điện hạ, thành trì đã thất thủ".

Tiếng vọng lớn từ bên ngoài vọng vào, một người lính còn mặc quân phục nhảy dù, mặc mày lấm lem bụi đất hối hả chạy vào, người đàn ông được gọi là Điện hạ bỗng nhíu mi, thu lại bề ngoài chao đảo lúc trước, ông đứng thẳng tắt, phủi vạt áo, uy nghiêm bước ra ngoài.

Trước khi lướt qua A, ông hơi dừng lại.

" A, bảo vệ Mộc Di ".

Hình ảnh cứ lập lòa, mơ hồ không rõ, hai bên đã đối đầu, phe phản diện đang thắng thế, đầu đạn xé gió bay vèo vèo.

Người chỉ huy phe phản diện là một khung xương người máy, hai mắt tinh thạch đỏ hoe, con chíp đính trong ngực vẫn còn đang phát sáng.

Hắn ta giơ tay, một quả bom mới nữa lập tức dội vào, xác suất rơi trúng vào chỗ cô đang đứng, cô nhắm mắt, lần này xem như cô chết chắc.

Tiếng nổ lớn vang lên làm mặt đất chấn động, cô không hề cảm thấy bất kì tia đau đớn nào, kinh ngạc mở mắt, hóa ra là cô còn sống, hiện tại đang được người đàn ông lúc nãy, số hiệu là A ôm trong ngực, hai tay cô níu chặt lấy quân phục của anh, nơi đó bị dính một vết bẩn nhỏ và một chút nhăn nheo.

Mộc Di ngượng ngùng, vội vàng rụt tay lại, quân trang đang đẹp bỗng dưng bị cô làm mất hết mĩ quan rồi.

Cơ thể anh hơi căng cứng rồi bình thường trở lại, một chút xúc động nhỏ của anh tuy không đáng để mắt tới nhưng lại bị cô thấy vô cùng rõ ràng, Mộc Di bĩa môi, nếu cô đoán không lầm thì anh ta chắc hẳn rất thích sạch sẽ, anh ta cũng vô cùng kiệm lời.

Số hiệu A thân thủ rất nhanh lẹ, ôm cô bay vèo vèo trên nóc nhà, đạn xé trượt vành tai, máu nhuộm đỏ hết một vùng ở phía dưới.

Chiến tranh hạt nhân, con người và người máy, nhân loại sẽ lầm than, nỗi đau chiến tranh không thể hàn gắn, cô cũng chỉ biết đứng nhìn.

Một trận bom nữa ập tới, đám người máy càng đánh càng hăng, tuy nhiên ngược lại, trong trận chiến dài, con người đã có dấu hiệu kiệt sức.

Người máy chỉ huy hai mắt mở lớn, phần miệng bằng sắt phát ra tiếng ken két nghe nhức óc, hắn vừa dứt lời, một quả bom hạng nặng rơi xuống một góc phía xa, hủy hoại đến mức thê lương.

Tiếng hét nháo nhào, in ỏi ngay chỗ vừa ném bom, tiếng khóc của những đứa trẻ con và tiếng những người phụ nữ đau sót cho chồng và người thân, Mộc Di từ khóe mắt nhỏ xuống một giọt lệ.

" tấn công ".

Cô đã bị phát hiện, từng đòn tấn công một mực nhắm vào phía bên này, tên thủ lĩnh người máy nhìn chòng chọc vào hai người, đạn pháo không có mắt, cứ truy đuổi trên không trung.

A vẫn tiếp tục né tránh, từng cú nhảy đáp nhẹ xuống mái ngói trông như anh đang khiêu vũ, một điệu nhảy tấu lên bằng những phát bom đạn có thể lấy mạng con người trong tít tắt.

Bên dưới đã dồn toàn lực nhắm thẳng lên hai người, lúc này đây anh hơi chật vật, khó khăn vừa ôm cô vừa nhảy vừa chặn.

Mộc Di lặng người, nếu anh không ôm cô thì đã không như bây giờ, cô nhìn anh, môi anh lúc này đang mím chặt nhưng ánh mắt vẫn rất sắc bén.

Tất cả đều đã tan hoang.

Lửa, máu, nóng và rát quá !.

Mộc Di giờ đây như đang bay, gió giật mạnh và lửa nổ làm nóng cháy bên tai và mặt, nhiệt độ tăng lên nhanh chóng đến đáng sợ, khí quản của cô đã một trận khô nóng, mồ hôi trên trán tuôn ra như mưa.

Ánh mắt A hơi nheo lại, anh đột nhiên xoay người, đem cô che chở trong ngực và phóng ra ngoài, đạn xuyên qua thân thể anh nhưng anh lại không lấy một cái nhíu mày, máu, toàn là máu, rất nhiều cũng không biết đó là máu của cô hay của anh đã nhiễm đỏ hết trên trang phục của cả hai, máu nhỏ tí tách từng giọt rơi xuống áo và đôi găng tay sĩ quan trông vô cùng chói mắt.

Anh mặc quân phục trắng, ngay khắc này, máu dính đỏ rất nổi bật, nó y hệt như hoa hồng nở rộ giữa nền đất tuyết trắng, không dơ không bẩn mà trong ngần đến tinh khiết.

Anh....không biết đau sao?.

" bắn ".

Một đợt súng đạn nữa liên tiếp nhau, lúc này, toàn thân cô đã tê liệt vì đau đớn, cô không chịu nổi, nỗi đau như xé nát cả ruột gan.

" Đau quá...A.. ".

Mộc Di hét lớn, đầu óc cô trở nên mơ hồ rồi từ từ mất đi ánh sáng.

Chương 2. Thực tại trở lại rồi.

Mộc Di giật mình tỉnh dậy, mồ hôi trên trán tuôn ra xối xả, cô hít thở vài cái, lau vội tràn mồ hôi lấm tấm.

Cô nhìn xung quanh tối om, không nhịn được bần thần.

Hóa ra là cúp điện.

Mộc Di nằm thờ thẫn trên giường, mặc kệ mọi thứ, giấc mơ kì lạ đó, từ lúc cô 20 tuổi đã thường xuất hiện.

Cô nghĩ ngợi một hồi, tay lại vân vê viên ngọc tím hình trăng lưỡi liềm đính trên sợi dây chuyền đeo ở cổ, tại sao người trong mộng ấy lại là cô? A, anh ta tồn tại không? Và đó là nơi nào?.

Vì sao lại hoảng loạn như vậy, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?.

Càng nghĩ càng thấy mơ hồ, đầu óc choáng váng, cô thở dài, uể oải rời giường.

Mộc Di đưa tay kéo rèm cửa sổ, đối diện với cửa sổ là một con hẻm nhỏ đầy u uất, một chút ánh sáng như sức sống len lỏi vào phòng, cô nhìn ra bên ngoài, tâm trạng lại không phanh chùn xuống.

Trên trời, mây đen hơi dày đặc, vắt ngang trên mái nhà, mưa bay lất phất từng giọt vươn trên khung kính cửa sổ, dưới lòng đường hẻm nhỏ cũng bị mưa trút cho ướt đẫm, nhìn vô cùng âm u.

Mộc Di kéo rèm lại, xoay người vào trong, thật bế tắc, cô chắc những câu hỏi của cô khó mà giải đáp được.

Hôm nay thời tiết không được tốt, cô rất muốn nằm ườn trong nhà, nhưng lại ngại tủ lạnh trống rỗng không có gì nhét vào bụng nên bắt buộc cô phải cầm dù ra khỏi nhà.

Cầm ví tiền trên tay, cô đếm đi đếm lại, trong ví chỉ miễn cưỡng còn mấy tờ mao đỏ và một vài đồng xu.

Mộc Di thở dài, hôm qua cô vừa mới từ chức, nguyên nhân là do bị quấy rối tình dục, sau này cô sẽ thất nghiệp.

Cũng may mấy năm nay cô cật lực làm việc, cũng gửi được một ít tiền tiết kiệm, an ổn sống thoải mái một thời gian.

Mộc Di xoay cán dù, thỉnh thoảng có vài hạt mưa sương rơi xuống dính trên vai và tóc, cô khẽ cười, thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, một người mồ côi không người thân như cô, sống một cuộc sống nhàn hạ như vậy là đã quá may mắn lắm rồi.

Cô không mong trên đời này sẽ có một người vì mình mà sẵn sàng gánh vác cái gì, điều đó cô thấy không thực tế, con người, ai cũng lo cho bản thân mình, cứ tự lực mà sống, ai cũng có ích kỉ, chưa chắc đến lúc nước sôi lửa bỏng họ sẽ che chở cho ta, cô không muốn mình bất tài, đừng trách cô, cô cũng chỉ muốn bình an.

Cô sống tốt lắm, không cần phải có thêm nhiều người khác đến quấy nhiễu, chắc chắn sau này sẽ có nhưng bây giờ thì cô chưa muốn.

Nước mưa đọng lại trên chóp dù chảy dài xuống đất nghe tí tách, Mộc Di thong dong đi một lúc sau rồi rẽ qua lối đi vào Siêu Thị.

Gấp dù bước vào trong, lát sau Mộc Di liền bước ra, trên tay còn cầm theo một bó cải cúc, mấy gói mì và hai cân thịt bò.

( cải cúc: tần ô ).

" Au..hú........Uông....Uông ".

Qua một ngã rẽ gần đống phế thải đổ nát đã bị nước làm cho ướt nhẹp, cô đột nhiên thấy cái vật gì đó tròn tròn đột nhiên lao ra khiến cô giật mình.

Mộc Di nhìn con vật nhỏ bẩn thỉu dưới chân đang ra sức làm những động tác kì quái thì muốn bật cười, nỗi sợ hãi lúc nãy cũng như gió thổi bay mất.

Con chó dưới chân đang cố sức vẫy chiếc đuôi xù xì vô cùng khó khăn, lông bị bếch dính đầy bùn đất, màu lông trắng sắp đã không còn nhìn rõ màu sắc mà đã bị màu nâu bùn thay thế, trông vô cùng thảm hại, nhìn sơ là đã biết chó hoang.

càng nghĩ càng thấy tội nghiệp.

Tuy chật vật như thế nhưng nó lại có một đôi mắt lục bích tuyệt đẹp, cô rất thích đôi mắt của nó, Mộc Di không cưỡng lại được mà nhìn mấy lần.

Thấy được cảm giác quen thuộc từ trong đó, cô đã nhìn thấy đôi mắt này từ người đàn ông tên A, một đôi mắt sắc bén có hồn, Mộc Di lắc đầu rồi cười lơi, làm sao nó lại xuất hiện trên người một con vật lang thang cơ chứ, cô chỉ là hay khéo tưởng tượng thôi.

" Uông....Au...".

Con chó nhìn cô vẫy đuôi liên tục.

Mộc Di ngồi xổm xuống, dịch cây dù che đi những giọt mưa đang rơi ngày càng nặng hạt xuống đầu nó, ý định đưa tay xoa đầu nó nhưng lại ngại mà rụt tay về, cô cảm nhận hương vị quen thuộc trên người nó, nhất là ánh mắt như vừa sắc bén muốn nhìn thấu người khác vừa dịu dàng muốn cuỗm người ta vào bên trong.

Thương cảm, cô liều mạng sờ đầu của nó.

" mày ở đâu chui ra thế?".

Cô biết nó là chó hoang, không nhịn được đau lòng, chủ nhân lúc trước của nó là ai mà lại vô trách nhiệm đến như vậy chứ.

" Uông ".

Nó lại đơn thuần ngoắc đuôi một cách quái dị.

Bỗng dưng cô có cảm xúc dâng trào muốn đem nó về nhà.

" mày không có nhà để về, vậy thì theo tao nhé?".

" Uông ".

Mộc Di kinh ngạc, cứ tưởng nó không hiểu, ai ngờ,...nó thật thông minh.

Cô cười nhẹ, ôm dù đi trước, con chó cũng biết điều mà đi theo phía sau, từ lúc gặp nó cô đã thấy nó rất kì lạ, khác thường đến mức làm cô buồn cười.

Tra chìa khóa vào trong ổ, một người một chó bước vào nhà.

Việc đầu tiên cô cần làm là để thức ăn vào tủ, tiếp theo lại xoắn tay áo kéo nó vào phòng tắm, lúc đầu nó hơi kháng cự một chút, cô còn tưởng nó sẽ cắn cô nhưng một giây sau lại ngoan ngoãn ngồi im, rất ngoan, ánh mắt lục bích to tròn khẽ động nhưng không để cho cô phát hiện.

Mộc Di xoa xà phòng, nó vẫn bất động, mũi khịt khịt làm cô chống đỡ không nổi cười hi hi.

Gộp rửa hết một lớp bùn đất, màu lông vốn có của nó cũng hiện ra, màu trắng tuyết thanh nhã.

Giống đực, là Husky? hay là Alaska? đặc điểm đều không giống, cô cũng không rõ.

sói tuyết?.

Mộc Di liền ngay lập tức bác bỏ, nó thân thiện như thế, không thể nào là sói được, cùng lắm cũng chỉ là một con chó lai giống mà thôi.

cứ xem nó như là Husky đi.

Chắc nó không chịu được cảm giác ướt nhẹp trên thân nên lắc mình một cái, toàn bộ nước dính trên lông của nó văng tứ tung hết vào người cô, Mộc Di chỉ biết cười trừ, dùng khăn lau khô sạch sẽ bộ lông, nó có vẻ rất thoải mái nên cứ rên ử ử trong miệng, nằm trên đùi.

Bộ lông bị dính bùn đất khi được lau khô đã trở nên bồng bềnh, xù xù, sờ vô cùng mịn màng.

"từ giờ tao sẽ gọi mày là Tròn Tròn nhé".

Tròn Tròn sắp ngủ thiếp đi, thân hình cuộn như trái bóng to nghe cô nói vậy thì ngẩng đầu, hừ hừ.

Mộc Di hài lòng đứng dậy, vỗ vỗ bụng, đến giờ làm thức ăn rồi, Tròn Tròn cũng dường như rất đói.

Chương 3. Một người bạn quái dị của một kẻ quái dị.

Mộc Di xem di động, đã gần 7 giờ, thảo nào lại cảm thấy đói bụng, bên ngoài vẫn còn mưa dầm lất phất rơi, trời cứ thế tối đen như mực, chỉ có mây âm u nặng nề, trăng cũng không dám hé dạng.

Vào thời khắc u tối như thế này, ở một nơi con người không hề biết rất có thể đang xảy ra chuyện xấu.

Mộc Di rang cơm thịt bò, nấu một tô canh cải cúc, cô lau tay, chia cơm ra hai phần, cô ăn rất ít, vì thế phần lớn đều cho thành viên mới đến trong nhà.

Mộc Di bưng thức ăn ra ngoài, cạnh sofa có một đôi mắt làm người khác chú ý đang theo dõi hoạt động của cô, khẽ giật mình, tính cảnh giác đề phòng, bất ngờ lại thấy Tròn Tròn đang nhìn cô chăm chú, ánh mắt màu xanh lục tròn xoe, không biết vì sao cô lại có thể cảm nhận được trong ánh mắt đó đang chứa đầy quyết tâm cùng tính nhiệm.

Vì sao chỉ một đôi mắt của một con chó lại sắc bén đến như vậy?, tại sao ngoài sự tính nhiệm kia, cô lại còn thấy được trong mắt nó lại còn ẩn chứa đau khổ.

Cô khẽ thở ra, thật hết cách, bản thân lại nghĩ đến những thứ vẩn vơ nữa rồi, có lẽ một phần là có liên quan đến giấc mơ đó, nếu có thể, Mộc Di rất muốn tìm hiểu xem những cảnh tượng lặp đi lặp lại trong đó mang ý nghĩa là gì.

Trực giác của cô rất mạnh, Mộc Di có cảm giác, đêm nay sẽ là một đêm không yên ổn, vì cớ gì những thứ kỳ dị cứ vẫn cứ quẩn quanh trong đầu cô như thế.

Hay nó có bí mật gì chăng?, nếu có thì làm thế nào để tìm ra nó?.

Mộc Di đi đến, khẽ xoa đầu Tròn Tròn, bỏ đi, nhiều khi những thứ đó chỉ là ảo giác của cô mà thôi, thậm chí có thể liên quan đến thần kinh, có lẽ vài ngày nữa cô nên đi gặp bác sĩ tâm lý.

Bàn tay chạm vào một tầng lông xù mềm mại, Mộc Di càng ngày càng thấy Tròn Tròn rất giống sói, cũng thầm khen người lai giống thật chuẩn xác, nhưng mà vì cớ gì tạo hóa sinh đẹp như thế lại bị con người bỏ rơi?, thật không công bằng với nó.

Mộc Di khẽ cười:" ăn cơm thôi".

Tròn Tròn đứng dậy, sống lưng thẳng tắt nhìn chòng chọc vào cô, Mộc Di lần nữa đón nhận ánh mắt này, sắc bén, thẳng tắt giống như tư thế của một quân nhân.

Thật đúng là một con chó kỳ lạ.

Mộc Di lại gọi nó lần thứ hai, lúc này Tròn Tròn mới theo cô bước đến cạnh bàn ăn.

Cô cũng không xem nó là chó mà để cho nó ăn cơm dưới đất, cô xem nó như một người bạn, một người bạn quái dị của một kẻ quái dị, cô đặt phần cơm của nó lên bàn, Tròn Tròn cũng hiểu ý nhảy lên ghế.

Mộc Di ăn rất chậm, cũng thường xuyên ngẩn người, thật lâu mới ăn xong, khi cô ăn hết muỗng cơm cuối cùng, lại đối mặt với ánh mắt của Tròn Tròn.

Lại nữa rồi, xem ra anh bạn này rất thích nhìn cô, hay bởi vì bị bỏ rơi nên tâm lý sợ hãi không có cảm giác an toàn?, Mộc Di không biết, chỉ là nếu nó muốn nhìn thì cứ để cho nó nhìn thôi, tuy ánh nhìn đó làm cô không thoải mái, nó không giống như mắt của một thứ cưng, mà ngược lại nó giống như ánh mắt của một người đàn ông trưởng thành.

Suy nghĩ nhiều đến như vậy, cô nghĩ mình điên rồi, cũng quen thuộc với cái điên ấy.

Là một cô nhi, Mộc Di được xem như một người lập dị, cũng không có bạn bè, từ nhỏ cô có thể thấy được những thứ mà người khác không thể thấy, động vật bốn chân cũng có thể bay được, tivi tự mình di chuyển, cô đã từng rất sợ hãi, đã từng nói với viện trưởng những thứ mình thấy được, nhưng cũng chẳng có ai tin.

Lúc đầu viện trưởng còn nhỏ nhẹ nhắc nhở cô không được nói bậy dọa sợ bạn bè, sau đó cũng không còn kiên nhẫn để nhắc nữa.

Mọi người bảo cô lập dị, tuy nhiên không một ai biết, chính bản thân của họ mới chính là những kẻ lập dị, giả tạo và giỏi đóng kịch.

Mộc Di có một sợi dây chuyền, nghe nói từ lúc nhỏ cô đã đeo nó, có người đoán đây có lẽ là vật mà ba mẹ cô để lại cho cô, mà cô cũng không muốn biết nó đến từ đâu?, cũng không muốn quan tâm nó như thế nào?, chỉ đeo nó đến bây giờ.

Tiếng mưa vẫn rả rít ngoài cửa sổ, Mộc Di có cảm giác buồn buồn, tắm xong thì đi đến kệ rút ra một quyển sách nói về ngân hà tiếp tục xem, cũng bất giác ngủ lúc nào cũng không hay.

Tròn Tròn đang cuộn người phía dưới đột nhiên ngẩng đầu, lần này không nhìn cô mà tỉ mỉ ngắm nhìn sợi dây chuyền trên cổ cô, ánh mắt chứa nhiều cảm xúc dường như tâm tư đang hỗn loạn.

Tròn Tròn chỉ là tên cô đặt, thực chất số hiệu là A, mã 7945, là một sĩ quan, một sĩ quan mất đi đất nước, cũng giống như mất đi người mẹ thân thuộc, mất đi lời thề vĩnh hằng sẽ mãi mãi bảo vệ người, để mất người, cũng như mất đi tư cách làm quân nhân.

A vẫn chăm chú nhìn sợi dây chuyền có khắc ký hiệu tượng trưng cho quốc kỳ đất nước, anh khẽ kính cẩn nghiêng mình hết sức thành kính, đáy mắt hiện rõ vẻ cô độc.

Một ngày nào đó, anh tin tưởng lời thề sẽ trở lại với đế quốc, cũng như sĩ quan đối với lời thề của mình luôn luôn thực hiện.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play