[NamtanFilm] Tiểu Thư & Bé Ngốc
Chương 1
Trời vừa sập tối, những con đường nhỏ trong khu phố nghèo trở nên vắng lặng. Ánh đèn đường leo lét không đủ soi rõ những góc khuất của con hẻm bẩn thỉu.
Namtan, tiểu thư nhà giàu, vừa lái xe ra khỏi trung tâm thương mại sau một ngày mua sắm thỏa thích. Chị lái chiếc xe mui trần màu đỏ nổi bật, chán nản vì cuộc sống xa hoa nhưng nhàm chán.
Namtan Tipnaree
Chán chết đi được…
Namtan lầm bầm, tay xoay vô lăng, mắt đảo quanh đường phố tìm chút gì đó thú vị.
Khi chạy ngang một con hẻm nhỏ, ánh mắt Namtan thoáng liếc qua một đám người đang tụ tập. Giữa nhóm đó, một cô gái nhỏ nhắn gầy gò bị ép sát vào tường, đôi mắt ướt nước hoảng sợ. Tay nắm chặt một tờ tiền nhào nát.
Bắt nạt
Tiền đâu con nhỏ kia? Hôm nay mày được người ta cho mà không chia bọn tao à?
Film Rachanun
Film không có nhiều… chỉ… chỉ có từng này thôi.
Bắt nạt
Đưa đây, con ngốc!
Bắt nạt
Mày mà cũng đòi có tiền à? Tiền của mày chính là tiền của tao!
Tiếng chửi rủa lại vang lên. Một thằng trong đám giật lấy tờ tiền đá mạnh vào bụng em.
Namtan vốn không quan tâm đến chuyện của người khác, nhưng cảnh tượng đó lại khiến chị khó chịu một cách kỳ lạ. Nhìn cái dáng nhỏ bé co rúm trên nền đất bẩn, gương mặt lem luốc, đôi mắt long lanh nước nhưng không khóc, Namtan không hiểu sao mình lại bực bội.
Chị thở dài, đạp phanh, bước xuống xe.
Namtan Tipnaree
Cái đéo gì đang diễn ra vậy?
Đám người lập tức quay lại, nhìn cô tiểu thư ăn mặc sành điệu, trên người toàn đồ hiệu đắt tiền. Chúng nhìn nhau, rồi cười khẩy.
Bắt nạt
Không liên quan đến mày, lo chuyện bao đồng làm gì?
Namtan nhướng mày, tay đút túi quần, ánh mắt khinh thường
Namtan Tipnaree
Tao không thích ai đụng vào người yếu hơn mình, nhất là bọn nhóc bẩn thỉu như tụi bây.
Bắt nạt
[ tức giận]: Mày nghĩ mày là ai?
Namtan Tipnaree
Namtan Tipnaree
Chị cười nhạt, cái tên đó đủ khiến bọn chúng biến sắc. Ai trong khu vực này mà không biết đến tiểu thư nhà giàu kiêu ngạo nhà họ Weerawatnodom?
Bọn kia tái mặt, vội vàng lủi đi mất. Namtan không thèm nhìn chúng, chỉ cúi xuống nhìn cô gái nhỏ vẫn đang ngồi bệt dưới đất.
Film vẫn ngồi co ro dưới đất, đôi mắt to tròn ngây ngốc nhìn cô tiểu thư trước mặt.
Namtan Tipnaree
Cái con ngốc này
Namtan hừ nhẹ, cúi xuống nhặt tờ tiền rơi dưới đất, tiện tay nhét lại vào lòng bàn tay bé nhỏ kia.
Namtan mở cửa xe, lấy ra một túi giấy. Bên trong là một ổ bánh mì nướng bơ tỏi và một chiếc bánh nhỏ đựng trong hộp nhựa – phần bánh chị ăn thừa lúc nãy. Chị ném túi giấy xuống trước mặt Film.
Film ngước lên nhìn chị, rồi chậm rãi nhặt túi giấy lên, đôi mắt lấp lánh.
Film Rachanun
Chị cho Film hả?
Namtan Tipnaree
[ Cao mày]: Tao ăn không hết, vứt đi cũng uổng. Thấy mày tội nghiệp nên cho đấy.
Film cẩn thận đưa tay nhận lấy, ôm cái bánh vào lòng như một kho báu.
Namtan Tipnaree
Không có lần sau đâu.
Film vẫn còn ngây ngốc trước câu nói của Namtan. Thì chị nhếch môi cười nhẹ, đứng dậy phủi tay.
Namtan Tipnaree
Đi đi, còn đứng đó làm gì?
Film ngoan ngoãn gật đầu, ôm chặt túi bánh, khập khiễng bước đi. Namtan không nói thêm, quay người lên xe.
Chị đóng cửa xe cái “rầm”, rồi đạp ga, lao đi mất. Khi chị lái xe đi xa, qua gương chiếu hậu, vẫn còn thấy bóng dáng nhỏ bé của Film cẩn thận giữ chặt cái túi như báu vật.
Namtan Tipnaree
Đúng là đồ ngốc
Chương 2
Film vui vẻ ôm túi bánh mì chạy về nhà. Đôi chân nhỏ khập khiễng vì vết thương nhưng chẳng làm giảm đi niềm vui trong lòng. Lâu lắm rồi Film mới có một ổ bánh mì trông ngon lành như vậy.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ hé mở, vừa bước vào, một cái tát giáng thẳng vào mặt Film.
Ba Film
Mày lại đi đâu hả, con ngu này?
Film sợ hãi ngước mắt lên. Đó là cha em, đôi mắt đỏ ngầu vì men rượu, hơi thở nồng nặc mùi cồn.
Ba Film
Mày lấy đâu ra bánh? Mày ăn cắp đúng không?
Film Rachanun
Film không có ăn cắp… chị xinh đẹp cho…
Film run rẩy, hai tay ôm chặt chiếc bánh như sợ mất nó.
Lại một cú tát như trời giáng khiến Film ngã xuống sàn. Chiếc bánh rơi xuống đất. Người đàn bà đứng cạnh đó nhanh tay giật lấy túi bánh, xé ra, cắn một miếng.
Mẹ Film
Chỉ có nhiêu đây? Mày ăn sung sướng quá ha?
Film ngước lên, đôi mắt ướt nước, bàn tay nhỏ bé cố gắng lấy lại cái bánh mì.
Film Rachanun
Film đói…Trả cho Film
Mẹ Film
Mày giấu cái gì trong bụng thế
Người đàn bà nhìn thấy Film khẽ ôm chặt bụng mình, ánh mắt lóe lên tia nghi ngờ. Bà ta lao đến, giật mạnh cổ áo Film.
Một chiếc bánh nhỏ, được gói gọn gàng, rơi xuống sàn nhà. Film hoảng hốt đưa tay với lấy, nhưng một bàn chân thô bạo đã đạp lên nó. Bánh ngọt vỡ nát.
Ba Film
[ quát lớn]: Cái này ai cho mày?
Film run rẩy không nói, chỉ nhìn chằm chằm chiếc bánh trên sàn, nước mắt bắt đầu trào ra.
Ba Film
Mày còn dám giấu hả?!
Một loạt cú đánh giáng xuống. Film cắn môi, cố không bật khóc. Chiếc bánh đã vỡ vụn, bị dẫm đạp đến mức chẳng còn nhận ra hình dạng. Cuối cùng, người đàn bà túm lấy Film, kéo xềnh xệch ra cửa.
Mẹ Film
Cút ra ngoài! Không kiếm được tiền thì đừng hòng có cơm ăn!
Cánh cửa gỗ đóng sầm lại. Film ngã xuống nền đất lạnh, ôm chặt hai đầu gối, vùi mặt vào cánh tay nhỏ bé, cả người run lên từng hồi. Bụng Film réo lên từng cơn, nhưng chẳng còn gì để ăn nữa. Chỉ còn những vụn bánh ngọt dính trên tay, tan nhanh trong miệng. Nhạt lắm. Chẳng ngọt chút nào…
Đêm xuống, không khí trở nên lạnh lẽo hơn. Film cuộn tròn trên nền đất cứng ngoài hiên nhà, đôi tay nhỏ bé ôm lấy bụng, cố gắng xoa dịu những cơn đói cồn cào.
Cái lạnh len lỏi qua lớp áo mỏng te, Film rúc đầu vào hai cánh tay, cơ thể run lên từng đợt. Mọi âm thanh trong đêm tối dần trở nên mơ hồ tiếng côn trùng rả rích, tiếng gió rít qua mái hiên cũ nát, và cả những tiếng cười đùa xa xa từ những ngôi nhà ấm áp khác.
Nhà của Film cũng sáng đèn, nhưng cánh cửa gỗ vẫn đóng chặt. Bên trong, cha mẹ Film có lẽ đã ăn xong phần bánh mì mà Film mang về, có thể họ đã no, đã quên luôn sự tồn tại của đứa con nhỏ gầy gò ngoài này.
Film nhắm mắt lại. Bụng vẫn réo từng hồi. Film nghĩ về ổ bánh mì mà chị xinh đẹp đã cho, về mùi bơ tỏi thơm nức, về vị mềm dai của bánh. Nhưng giờ chẳng còn gì nữa.
Lúc đó… giá mà Film ăn nhanh hơn, giá mà Film không giấu cái bánh nhỏ kia… có lẽ em đã có một bữa ăn ngon.
Film khẽ rúc vào góc hiên, cố ép mình chìm vào giấc ngủ. Đêm nay thật dài. Và thật đói.
Chương 3
Mặt trời lên cao, ánh sáng nhợt nhạt của buổi sớm xuyên qua những mái nhà xiêu vẹo. Cánh cửa gỗ cũ kĩ bật mở.
Mẹ Film
Mau đi tìm đồ ăn! Còn không thì đừng về!
Giọng người đàn bà chát chúa vang lên, kèm theo cú đẩy mạnh khiến Film lảo đảo bước ra khỏi nhà. Film mệt.
Cả người đau nhức sau trận đòn tối qua, bụng thì trống rỗng suốt từ hôm qua đến giờ. Mỗi bước đi đều khiến đôi chân nhỏ bé run lên, nhưng em vẫn phải bước.
Phải tìm thức ăn, nếu không hôm nay cũng chẳng có gì vào bụng. Chợ sáng luôn nhộn nhịp, mùi thức ăn, mùi cá tanh, mùi rau củ hoà lẫn vào nhau. Người ta mua bán rôm rả, từng chiếc xe đẩy chở đầy hàng hoá chạy ngang qua.
Film lê từng bước, mắt đảo quanh tìm thứ gì đó có thể ăn được. Nhưng không có tiền, Film chẳng thể mua nổi gì cả. Mùi bánh bao nóng hổi, mùi gà nướng thơm lừng làm dạ dày em quặn thắt. Chân đứng không vững nữa.
Film chậm rãi ngồi xuống một góc, hai tay ôm lấy bụng, ánh mắt mơ màng nhìn dòng người qua lại. Chẳng ai để ý đến em. Film thấy đói quá… đói đến mức tay chân rã rời, đầu óc mơ hồ. Rồi một giọng nói quen thuộc vang lên.
Namtan Tipnaree
Ơ kìa, ai đây ta? Sao trông thảm hại thế này?
Film ngẩng đầu lên. Namtan đứng đó, khoanh tay trước ngực, môi nhếch lên cười nhạt.
Trái ngược với Film tiều tụy và rách rưới, chị vẫn sang chảnh như hôm qua quần áo đắt tiền, giày sạch bóng, mái tóc gọn gàng, toát ra vẻ quý tộc kiêu kỳ.
Film mở miệng nhưng chưa kịp nói gì, Namtan đã cúi xuống, ngón tay thon dài chọc nhẹ lên trán em.
Namtan Tipnaree
Không phải hôm qua tao cho mày ăn rồi sao?
Namtan Tipnaree
Sao mới một buổi sáng đã thành ra thế này rồi?
Film cúi đầu, siết chặt ngón tay vào vạt áo. Namtan nhìn dáng vẻ đó, khoé môi cong lên, ánh mắt tràn đầy chế giễu.
Namtan Tipnaree
Đúng là đồ ăn xin. Một chút đồ ăn mà cũng không giữ nổi.
Film cắn môi, bàn tay nhỏ bé càng siết chặt hơn. Bụng em lại réo lên một tiếng rõ to. Mặt Film đỏ lên vì xấu hổ. Namtan bật cười.
Namtan Tipnaree
Nhìn xem, ngay cả dạ dày cũng đang kêu đói kìa.
Namtan Tipnaree
Mày đói đến mức này sao?
Film im lặng, cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn vào mắt Namtan. Namtan nhìn Film chằm chằm một lúc, rồi thở dài.
Namtan Tipnaree
Chậc… thật là…
Chị cúi xuống, rút trong túi ra một tờ 50 baht, quăng xuống trước mặt Film.
Namtan Tipnaree
Cầm lấy mà đi mua gì ăn đi, nhìn mày thế này chướng mắt quá.
Film vội ngẩng lên, ánh mắt lấp lánh. Nhưng trước khi em kịp đưa tay nhặt, Namtan đã giẫm nhẹ lên tờ tiền.
Namtan Tipnaree
Mà nè… nếu tao cho mày ăn, mày có định trả lại gì không?
Film khựng lại. Ngước mắt lên nhìn Namtan với vẻ mặt không hiểu.
Namtan Tipnaree
[ nhếch mép]: Không ai cho không ai thứ gì đâu, hiểu không?
Namtan Tipnaree
Nếu tao giúp mày, mày sẽ làm gì để trả ơn đây?
Film mím môi, ngập ngừng nhìn Namtan, trong đầu trống rỗng. Em chẳng có gì cả. Không tiền bạc, không sức lực, không chỗ dựa… Chỉ có một cái bụng đói và một thân hình gầy guộc chẳng ai cần đến. Nhưng dù vậy… em vẫn cần ăn. Film cắn chặt môi, chậm rãi gật đầu.
Film Rachanun
Film… sẽ làm những gì chị muốn…
Namtan nghe vậy, ánh mắt bỗng tối lại. Chị cúi xuống, nhặt tờ tiền lên, xoa nhẹ trên đầu Film.
Namtan Tipnaree
Ngoan lắm
Rồi chị ném tiền vào lòng Film.
Namtan Tipnaree
Đi mà ăn đi, đồ ngốc.
Film vội vàng chụp lấy tờ tiền, ôm chặt trong tay như sợ nó sẽ biến mất. Namtan nhìn em, cười khẽ. Dù sao thì… con nhóc này cũng thú vị hơn chị nghĩ.
Cầm tờ tiền trong tay, Film nhanh chóng chạy đến một quầy bán bánh bao gần đó.
Film Rachanun
Cô ơi… cho Film một cái bánh bao nhỏ nhất ạ.
Bà chủ quán nhìn Film một lát, rồi lẳng lặng gắp một cái bánh bao đưa cho em. Film cẩn thận nhận lấy, hơi ấm từ bánh truyền vào lòng bàn tay nhỏ bé, làm em thấy ấm áp hơn một chút.
Tiền thừa được bà chủ trả lại, Film nắm chặt trong tay áo. Đây là số tiền em phải mang về cho ba mẹ, nếu không em sẽ bị đánh nữa.
Bây giờ, em phải ăn nhanh trước khi bị phát hiện. Tìm một góc khuất trong chợ, Film vội vã ngồi xuống. Cơn đói hành hạ suốt từ tối qua khiến em chẳng còn quan tâm gì khác. Film mở miệng, cắn ngay một miếng bánh to mà không thèm thổi.
Nhưng Film vẫn không nhả ra. Dù hơi nóng làm lưỡi tê rát, nhưng em không muốn phí phạm chút thức ăn nào. Bỗng, một bàn tay vươn tới, giữ chặt cằm em.
Namtan Tipnaree
Ngốc, muốn bị phỏng à?
Film chớp mắt, nhận ra Namtan đã ngồi xuống cạnh mình từ lúc nào. Trước khi Film kịp phản ứng, chị đã đưa tay vào miệng em, cố lấy miếng bánh ra. Film lắc đầu, cố gắng ngậm chặt, nhưng Namtan chẳng dễ bỏ cuộc.
Namtan Tipnaree
Nhả ra ngay, đồ ngốc!
Film Rachanun
Ưm! Hơm! Film… Film đói mà…
Namtan Tipnaree
Đói cũng phải ăn từ từ! Không thổi mà ăn thế này thì bỏng miệng mất!
Namtan hơi dùng sức, cuối cùng cũng kéo được một phần miếng bánh ra khỏi miệng Film. Một sợi nhân thịt vẫn còn dính lại trên môi em, khiến Namtan nhất thời ngẩn người.
Film đỏ mặt, hai mắt ươn ướt nhìn chị đầy uất ức.
Film Rachanun
Chị… chị lấy của Film…
Namtan khẽ thở dài, nhưng rồi chị nhẹ nhàng thổi vào miếng bánh còn lại trong tay, rồi đưa nó trở lại miệng Film.
Namtan Tipnaree
Đây, ăn đi. Nhưng phải ăn từ từ, hiểu chưa?
Film chớp mắt, hơi ngập ngừng, nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn há miệng cắn tiếp. Namtan nhìn dáng vẻ em, môi bất giác cong lên. Đúng là… đồ ngốc mà.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play