Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ANHDUY] Ngước Lên Trời Đi, Cực Quang Vừa Tắt Rồi

1

Ba năm trước
Giữa lòng thành phố sầm uất nhất cả nước nơi kinh tế và giải trí phát triển rực rỡ
Một đám cưới được coi là “Đám cưới thế kỷ” đã khiến báo chí tốn không ít giấy mực
Hai tập đoàn lẫy lừng Nguyễn-Hoàng chính thức liên hôn
Một sự kiện không chỉ chấn động giới thượng lưu mà còn là đề tài nóng hổi trên mọi mặt báo
Người ta trầm trồ, ca tụng, thậm chí lo ngại
Nếu hai đế chế này hợp nhất họ sẽ còn mạnh đến mức nào
Nhưng điều khiến tất cả chấn động hơn cả lại chính là khoảnh khắc bước vào lễ đường
Nguyễn Quang Anh-người kế thừa đời thứ ba của Nguyễn gia
Tập đoàn sở hữu chuỗi khách sạn lớn nhất cả nước
Hoàng Đức Duy-con trai út nhà Hoàng gia
Tập đoàn chuyên về thiết kế nội thất và bài trí xa xỉ
Cả hai đều không xuất hiện
Hình ảnh sảnh lễ cưới xa hoa trị giá bạc tỷ
Nơi tụ họp của vô số quan chức cấp cao và những nhân vật có địa vị trong xã hội
Bỗng trở thành trò cười lớn nhất trong năm
Không có hai nhân vật chính
Chỉ có những vị khách danh giá đứng trong sự bối rối
Những ánh mắt dò xét, những cuộc điện thoại được gọi đi trong vô vọng
Tin tức lan truyền với tốc độ chóng mặt
“Hoàng Đức Duy bỏ lễ thành hôn vì bạch nguyệt quang trở về nước”
Một tiêu đề giật gân đủ để khiến dân tình dậy sóng
Người ta đồn đoán mối tình đầu năm ấy của Hoàng Đức Duy đã trở lại
Kéo cậu khỏi cuộc hôn nhân chính trị
Nhưng rồi một lý do khác xuất hiện càng gây ra tiếng cười chua chát hơn
“Nguyễn Quang Anh vắng mặt vì bận đi tiêm định kỳ cho Lopin- chú chó cưng của mình”
Dân mạng sục sôi, một cuộc hôn nhân trị giá hàng trăm triệu đô la
Một nghi lễ có sự góp mặt của những nhân vật quyền lực nhất
Cuối cùng lại bị hoãn lại vì một cái tên khác không phải chú rể
Hay nực cười hơn là vì… một chú chó
Ba năm sau
Ánh hoàng hôn buông xuống nhuộm vàng cả một góc trời phía tây
Trong căn penthouse rộng lớn nằm trên tầng cao nhất của một tòa nhà thuộc sở hữu của Nguyễn gia
Tiếng nước chảy từ vòi rửa bát vang lên xen lẫn với mùi thức ăn còn vương lại trong không khí
Anh đứng tựa người vào thành bếp, tay cầm một tách cafe còn ấm
Ánh mắt dừng lại trên dáng người đang thu dọn bàn ăn
Cậu xắn tay áo sơ mi lên tới khuỷu động tác thuần thục mà dứt khoát
Chẳng mấy chốc đã dọn sạch hết mớ bừa bộn sau bữa tối
Ba năm trước
Anh và cậu không đến đám cưới của chính mình
Ba năm sau
Anh và cậu lại sống chung dưới một mái nhà
Mỗi ngày cùng nhau dùng bữa, trò chuyện, đi chơi chẳng khác nào một cặp vợ chồng thực sự
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Cởi tạp dề đi thẳng đến sofa/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Một tay mở tivi một tay lướt điện thoại/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Nhìn theo cậu khoé môi cong lên/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Liếc mắt nhìn anh/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Giọng hờ hững/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh cứ nhìn tôi vậy là có ý gì?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Nhấp một ngụm cafe/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Ánh mắt trầm tĩnh khoe môi cong lên/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhìn vợ tôi thì có gì sai sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Quay ngoắt lại nhìn anh/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đừng có đùa..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chúng ta chỉ là vợ chồng trên giấy tờ thôi..
Anh đặt tách cafe xuống bàn thong thả tiến lại gần cậu
Anh vừa đi vừa nói giọng mang theo đầy ý cười
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Trên giấy tờ… nhưng em vẫn đang sống với anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nấu cơm cho anh, dọn dẹp nhà cửa… thậm chí còn đợi anh về ăn tối mỗi ngày
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Chống một tay lên thành sofa/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Cúi xuống nhìn cậu/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Còn không bằng cả vợ chồng thật ấy chứ?
Cậu bật cười nhưng trong mắt lại chẳng có chút ý cười nào
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chúng ta chỉ là đang làm theo đúng kiểu mẫu của một gia đình hạnh phúc..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không phải sao?
Cả hai sống cạnh nhau, gần gũi như vợ chồng nhưng giữa họ là một vạch giới hạn vô hình
Một thỏa thuận ngầm rằng không ai được phép bước vào thế giới riêng của đối phương
Không cấm cản nhau có các mối quan hệ bên ngoài
Không ràng buộc nhau bằng tình yêu hay trách nhiệm
Nhưng dù vậy chưa một lần anh thực sự hẹn hò với ai khác
Và cũng chưa một lần cậu ra khỏi nhà vào buổi tối nếu không có anh đi cùng
Một sự ràng buộc không tên vừa gần gũi, vừa xa cách
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Cả người như muốn đổ về cậu/
Hơi thở của anh phả nhẹ lên gương mặt cậu
Khiến cậu nuốt khan một tiếng bàn tay siết chặt lấy mép áo
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Ánh mắt vẫn tỏ ra bình tĩnh/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Giọng mang theo ẩn ý/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nếu không phải vợ chồng.. vậy theo em..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chúng ta là gì?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Im lặng nhìn anh không trả lời/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Ánh mắt dừng lại ở môi cậu/
Không chút báo trước anh cúi xuống, cướp lấy môi cậu bằng một nụ hôn sâu
Không có sự phản kháng, không có sự giãy giụa
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/khẽ run lên/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Ngoan ngoãn nương theo nụ hôn của anh/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Tay trượt xuống eo cậu xoa nắn/
Cậu hai tay vô thức vòng lên ôm lấy cổ anh
Nụ hôn của anh một lúc càng sâu như muốn nuốt trọn hơi thở của đối phương
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ưmm~
Môi anh dán chặt lên môi cậu, lưỡi len vào giữa khe hở dễ dàng cuốn lấy đầu lưỡi non mềm
Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau
Lúc mạnh mẽ như muốn đoạt lấy tất cả, lúc lại nhẹ nhàng mút mát
Như thể đang dụ dỗ một mèo nhỏ ngoan ngoãn mở miệng ra để anh càng xâm chiếm sâu hơn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Nới lỏng môi cậu một chút/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Há miệng ra..
Anh lần nữa chiếm lấy cánh môi vừa rời tức thì anh vừa hôn vừa nghiêng đầu, tăng thêm góc độ
Lưỡi anh càng quấn sâu hơn, mút lấy vị ngọt nơi khoang miệng của cậu
Anh chẳng cho cậu chút cơ hội để thở đầu lưỡi của anh quấn lấy đầu lưỡi cậu, càn quét, dây dưa không rời
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ức~ ư..
Cậu khẽ rên một tiếng môi bị mút đến tê dại, cảm giác tê ngứa chạy dọc sống lưng
Không biết qua bao lâu đến khi cả người cậu mềm nhũn trong ngực anh, anh mới chịu dời môi đi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Hít lấy hít để không khí/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Cúi xuống xương quai xanh cậu cắn nhẹ/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ức~..mm
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quang.. Anh.. ư..mm~
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Ánh mắt tối hơn nữa cuối xuống cướp lấy môi cậu/
Hơi thở nóng bỏng phả lên da, Anh mút nhẹ đầu lưỡi cậu trêu chọc rồi cắn nhẹ môi dưới trước khi rời đi
Anh ngẩng lên nhìn cậu với ánh mắt thăm dò
Cậu run rẩy hô hấp dồn dập, đến cả suy nghĩ cũng trở nên mơ hồ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Khẽ gật nhẹ rồi rúc vào hõm cổ anh/
Nhận được sự đồng ý của cậu anh trở mình kiềm cậu xuống sofa một tay anh vuốt ve cẩn cổ cậu
Tay còn lại nhẹ nhàng xoa nắn hông cậu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ức~..hic.. anh ơi.. nhẹ lại.. đau..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Cúi xuống nuốt lấy tiếng rên rỉ của cậu/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Hơi thở rối loạn giọng trầm khàn nuông chiều/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Được…
Đúng vậy thoả thuận của cả hai..
Là làm tốt vai trò dâu- rể Nguyễn- Hoàng
Không can thiệp vào sự riêng tư của nhau
Nhưng..
Anh và cậu chưa từng cam kết rằng không được ngủ với nhau
Anh và cậu quấn lấy nhau mọi thứ như đều trong kiểm soát của cả hai
Chẳng biết rằng là sự tự nguyện do sắc tình dục vọng
Hay có lẽ cả hai đã phải lòng nhau
Chỉ biết rằng thế giới ngoài kia đồn đại
Thái tử Nguyễn Quang Anh cưng chiều tiểu thái tử Hoàng Đức Duy tới mức ngông cuồng
Nhưng có ai biết được thứ cưng chiều này…
Rốt cuộc là vì yêu hay chỉ là một sự chiếm hữu chẳng thể gọi thành tên

2

Môi anh chậm rãi lướt dọc theo xương quai xanh của cậu, để lại từng dấu vết đỏ nhàn nhạt trên làn da trắng nhưng khoẻ khoắn
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
A~…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Siết chặt lấy áo anh/
Anh vừa hôn vừa cởi từng cúc áo của cậu, đầu ngón tay lướt nhẹ trên da thịt nóng rực
Môi anh dừng lại ngay nơi hõm cổ, hôn mút đến khi lưu lại một vết đỏ ám muội
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ư~…mm.. rát.. rát.. ư
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Giọng trầm khàn như hòa lẫn vào hơi thở gấp gáp/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sắp tới tiệc ra mắt dự án mới của Nguyễn gia rồi..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em cũng phải để họ biết vợ chồng chúng ta…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hạnh phúc như nào chứ…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Mắt phủ sương hơi thở dồn dập nhìn anh/
Lời vừa dứt môi anh tiếp tục trượt xuống, hôn lên xương đòn, rồi cắn nhẹ lên đó
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ức~..mm
Âm thanh này lọt vào tai anh lại càng kích thích hơn bất cứ loại rượu mạnh nào
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Thở dốc bấu chặt vào vai anh/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Agh~…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Còn đau không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Khẽ lắc đầu/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Cười hài lòng/
Anh biết rõ dù miệng cậu nói không, nhưng cơ thể cậu lại thành thật đến đáng thương
Môi anh dời xuống ngực cậu đầu lưỡi nhẹ nhàng quét qua một điểm mẫn cảm
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
A~… ư..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Giật nảy đôi mắt phủ một tầng hơi nước/
Cảm giác ngứa ngáy khó nhịn khiến cậu không nhịn được mà rướn người lên
Nhưng ngay lập tức bị anh đè chặt xuống
Cậu run rẩy muốn đẩy anh ra nhưng lại vô thức vòng tay ôm lấy cổ anh
Dường như cậu càng chìm sâu vào cơn kích thích mà anh mang tới
Renggggggg……
Điện thoại đột ngột reo lên kéo cậu về thực tại
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Giật mình/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ư~…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Với tay ra bàn muốn lấy điện thoại/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Miệng vẫn kích thích đầu ngực cậu/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Đưa tay kéo tay cậu lại/
Giọng anh khàn khàn mang theo chút không vui lẫn dục vọng chưa thỏa mãn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tập trung vào anh..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Giọng nói mang theo chút nghẹn ngào/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng…
Chưa kịp nói xong môi cậu đã bị anh nuốt lấy, nụ hôn lần này còn sâu hơn
Như muốn triệt để cướp đi toàn bộ suy nghĩ của cậu
Thế nhưng điện thoại lại tiếp tục reo, không chút nhân nhượng
Renggg…. Rengg….
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Nhíu mày/
Cậu cố gắng đẩy đầu anh đang vùi trên ngực mình ra để với lấy điện thoại
Nhưng vừa chạm được mép bàn anh lại mạnh mẽ kéo tay cậu trở về
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Thở dốc liếc anh/
Nhưng khi nhìn thấy cái tên trên màn hình, ánh mắt cậu lập tức khựng lại
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ức~.. đợi chút..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Thẳng thừng gạt tay anh ra/
Không khí vốn dĩ còn vương chút ám muội nhưng ngay khoảnh khắc đó
Tất cả như bị phá vỡ
Anh nhìn cậu, ánh mắt vốn tràn đầy ham muốn nay chỉ còn lại tĩnh lặng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Lặng lẽ thu tay về/
Anh tựa lưng vào sofa môi nhếch lên nụ cười nhạt, nhưng không hề vui vẻ
Cậu chỉnh lại quần áo hít sâu một hơi rồi cầm điện thoại lên
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Giọng vẫn còn chưa kịp ổn định/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Alo, đã có chuyện gì sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Ánh mắt tối sầm lại/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Giọng trầm thấp/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ai vậy?
Cậu ngẩng đầu chạm phải ánh mắt sắc bén của anh, môi khẽ mím lại
Cậu không trả lời
Ngay khoảnh khắc này anh biết rõ người gọi tới là ai
Anh không hỏi nữa
Anh chỉ lặng lẽ đứng dậy cầm chiếc áo sơ mi vứt trên sofa lên
Mặc lại từng cúc áo mà vừa nãy cậu đã cởi giúp anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Cúp máy sự gấp gáp hiện rõ trên mặt/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em.. em ra ngoài một chút
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Nhíu mày nhìn cậu/
Ánh mắt của anh càng trở lên nặng nề hơn, giờ đã gần nửa đêm thực sự đến mức phải ra ngoài sao
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi đưa em đi..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Ngập ngừng muốn từ chối/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Cúi xuống nhìn đồng hồ/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cảm ơn anh..
Anh bước qua cậu rồi như trở lại vẻ lãnh đạm vốn dĩ, giọng anh nhàn nhạt nhắc nhở
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cài lại cúc áo vào
Chiếc Bentley lướt nhanh trong đêm tối
Dưới ánh đèn mờ nhạt biển số xe lấp ló một dãy số đặc biệt
Không khó để nhận ra đây là xe của người đứng đầu Nguyễn gia
Điểm dừng chân của nó là một bệnh viện quốc tế cao cấp, trực thuộc sở hữu của Trần gia
Một trong những tập đoàn y khoa lớn mạnh nhất cả nước
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Vội vã mở cửa xe/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Không chần chừ đi thẳng vào thang máy VIP/
Ting..
Cửa thang máy mở ra cậu lập tức bước ra ngoài, phía sau là anh
Không giống sự gấp gáp của cậu, anh bước ra với phong thái trầm ổn
Nhưng gương mặt lại mang theo vẻ lãnh đạm đến lạnh lẽo
Đôi mắt tam bạch hiếm thấy của anh lại càng tăng thêm vẻ đáng sợ
Phòng Chăm Sóc Đặc Biệt
Trước cửa phòng bệnh một người đàn ông cao ráo, vóc dáng chuẩn mực mái tóc đen được chải gọn gàng
Cặp kính gọng bạc càng làm anh tăng thêm vẻ trí thức lạnh lùng
Khoác trên người chiếc áo blouse trắng tinh, Minh Hiếu vừa mang phong thái chỉn chu của một CEO
Cũng vừa toát lên khí chất nghiêm nghị của một bác sĩ đầu ngành
Thấy cậu Minh Hiếu khẽ nhếch môi, động tác dứt khoát cất chiếc điện thoại vào túi áo blouse
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
/Giọng trầm ổn pha chút mệt mỏi/
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Cậu ta lại gặp ác mộng
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Tỉnh dậy liền không chịu hợp tác để y tá truyền thuốc
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Mím chặt môi/
Sự lo lắng của cậu hiện rõ qua từng đường nét trên gương mặt
Cậu gật nhẹ đầu giọng nói mang theo sự áy náy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Làm phiền anh rồi ạ…
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
/Khẽ lắc đầu/
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
/Đánh ánh mắt về phía sau cậu/
Ánh mắt của Hiếu lướt qua người con trai đang chậm rãi đi sau cậu
Anh không nói gì nhưng từng bước chân của anh đều mang theo sức ép vô hình
Sắc bén và trầm tĩnh đến đáng sợ
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
/Giọng anh nhẹ nhàng/
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Không sao đâu..
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
/Ánh mắt vẫn không rời khỏi Anh/
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Em dâu.. vào với cậu ta đi
Chỉ hai chữ “em dâu” thốt ra nhẹ nhàng nhưng lại như một nhát dao lạnh lẽo chạm đến bầu không khí vốn đã nặng nề
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Không suy nghĩ vội vàng gật đầu/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Đẩy cửa bước vào phòng bệnh/
Từ đầu đến cuối cậu không hề quay đầu nhìn xem anh có đi theo hay không
Anh bước tới chỗ Minh Hiếu đứng nơi ngưỡng cửa phòng bệnh
Nhưng anh không hề bước vào
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Ánh mắt trầm mặc như mặt hồ không gợn sóng/
Nhưng trong đáy mắt sâu thẳm của anh dường như có thứ gì đó đã nứt vỡ

3

Căn phòng bệnh thoảng mùi thuốc sát trùng
Ánh đèn vàng nhạt hắt xuống, nhuốm lên mọi thứ một lớp sắc thái dịu dàng nhưng u buồn
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Đẩy cửa bước vào/
Trên chiếc giường trắng một chàng trai khoác bộ đồ bệnh nhân đơn giản
Nhưng không cách nào che giấu được khí chất sắc sảo và mạnh mẽ
Dù trên người anh còn quấn băng vẻ yếu ớt gần như không tồn tại
Nghe thấy tiếng mở cửa chàng trai ngẩng lên
Trong khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau nét chơi vơi thoáng qua trong đôi mắt anh
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Sao em lại tới đây?
Giọng anh khàn nhẹ như vừa tỉnh dậy từ một cơn mộng dài
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Họ lại gọi em tới à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Mím môi nuốt khan một tiếng/
Cậu cúi người kéo góc chăn cho ngay ngắn, động tác cẩn thận và dịu dàng
Như thể đây là việc cậu đã làm rất nhiều lần
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Giọng nhẹ nhàng/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh ăn gì chưa?
Câu hỏi có lẽ hơi vô lý khi đồng hồ đã gần điểm mười hai
Nhưng Đăng Dương vẫn kiên nhẫn đáp lời
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh ăn rồi..
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chỉ là hơi khó ngủ chút thôi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vâng..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/lặng lẽ xếp lại đồ đạc trên tủ cạnh giường/
Cậu thành thạo đặt những món đồ về đúng vị trí của nó như một thói quen được hình thành từ lâu
Đăng Dương nhìn bóng lưng cậu, ánh mắt như ẩn giấu điều gì đó khó nói
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
/Ánh mắt bỗng khựng lại/
Lúc cậu cúi người chiếc cổ trắng ngần vô tình để lộ một vệt đỏ mờ
Dấu vết nhạy cảm và quen thuộc như lời tuyên bố ngấm ngầm về quyền sở hữu
Sự dịu dàng trong mắt Đăng Dương dần chuyển thành một thứ cảm xúc phức tạp
Anh không biết mình đang giận hay đau
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em tới đây muộn vậy… anh ta không nói gì sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Sững người lông mày khẽ nhíu lại/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Quay qua nhìn Dương với vẻ bình tĩnh/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh ấy đưa em tới..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em và Quang Anh… chỉ là quan hệ trên giấy tờ thôi..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh ấy không quản nhiều tới vậy đâu…
Lời giải thích ấy giống như một sự trấn an dành cho Đăng Dương
Nhưng cũng như một lần nữa nhắc nhở chính cậu
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
/Vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu/
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh không muốn em thấy anh trong tình trạng này
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Bước lại gần Dương hơn/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Giọng em dịu dàng mang cả trách móc/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu không muốn.. sao anh lại không chịu hợp tác điều trị?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tại sao không để y tá truyền thuốc?
Nét trẻ con bướng bỉnh bất chợt hiện lên trên gương mặt Dương
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tiêm hoài anh cũng đau mà…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đau cũng phải chịu..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh có biết em lo đến mức nào không?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
/Khẽ cười nhìn cậu/
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh biết lỗi rồi mà…
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em lo cho anh… thật sao..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Liếc nguýt Dương/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mơ vớ vẩn xong anh khùng hả?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
/Cười ngốc nhìn cậu/
Dương xoa xoa nhẹ mu bàn tay của cậu
Ánh mắt anh lướt xuống bàn tay cậu nụ cười ấy dần trở nên gượng gạo
Chiếc nhẫn mảnh trên ngón áp út của cậu như một minh chứng lặng lẽ nhưng sắc bén đâm thẳng vào trái tim anh
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Liệu anh có đang tham lam quá không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Chợt giật mình/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Vô thức che bàn tay đeo nhẫn ra phía sau/
Ánh mắt cậu lúng túng như thể chiếc nhẫn ấy là một bí mật không nên để ai thấy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em nói nhiều lần rồi mà…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quang Anh, anh ấy không để ý đâu…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em và anh ấy chỉ đơn giản làm tròn trách nhiệm của phận làm con thôi..
Cậu càng giải thích giọng càng nhỏ dần
Như thể ngay cả bản thân cậu cũng không chắc chắn vào câu trả lời ấy
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
/Ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu/
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
/Khẽ thở dài rồi vươn tay kéo cậu vào lòng/
Hơi thở cậu nghẹn lại, cơ thể cứng đờ trong vòng tay Dương
Cánh tay Dương siết chặt như sợ buông ra rồi cậu sẽ tan biến
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
/Giọng có chút nghẹn ngào/
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Khi anh trị liệu xong…
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chúng ta… có thể không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Khựng lại cố gắng hít thở đều/
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
/Siết chặt cậu hơn vào lòng/
Căn phòng rơi vào tĩnh lặng
Cậu không trả lời
Hay là không dám trả lời
Trái tim cậu đập loạn nhịp nhưng chẳng phải vì xúc động
Vì ngay giây phút này cậu chợt nhận ra lòng mình đang nhói lên
Nhưng lại không vì người đang ôm cậu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Bất giác nhìn ra cửa/
Ngoài đó ánh đèn hành lang mờ nhạt chiếu xuống sàn gạch trắng lạnh lẽo
Nhưng chẳng còn ai đứng ở đó nữa
Cậu không nhìn thấy bóng lưng quen thuộc của anh
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em nhìn gì vậy?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/ngẩng lên nhìn Dương/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ không…
Khu Vực Hút Thuốc
Anh tựa lưng vào lan can, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay anh đã cháy gần hết
Để lại một vệt sáng mỏng manh rồi vụt tắt
Thế nhưng anh chưa từng đưa nó lên môi chỉ để mặc tàn thuốc rơi xuống đất
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Ánh mắt sâu thẳng như vực đen không đáy/
Chẳng biết từ bao giờ một người như anh luôn bận rộn, luôn thiếu kiên nhẫn
Lại có thói quen chờ đợi ai đó
Chẳng biết từ bao giờ anh lại để bản thân rơi vào một tình thế nực cười đến thế này
Cạch..
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Em còn tính đứng ở đây đến bao giờ?
Minh Hiếu bước lại gần bộ blouse trắng khoác hờ trên vai
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Giọng thản nhiên nhưng lạnh lẽo/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không tới lượt anh quản
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
/Khoé miệng khẽ kéo lên/
Minh Hiếu bước tới cạnh anh ánh mắt lướt qua điếu thuốc đã cháy gần hết nhưng vẫn chưa được hút lấy một lần
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Anh không quản
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Nhưng nhìn em thế này thì thú vị đấy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Nhếch môi cười nhạt/
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
/Giọng chậm rãi mang chút giễu cợt/
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Ai ngờ thái tử Nguyễn gia lại là kẻ si tình trước..
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Cũng nào ai có ngờ.. một Nguyễn Quang Anh mà cũng có ngày phải đứng ngoài hành lang nhìn vợ mình..
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Lao vào vòng tay người đàn ông khác
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Giọng như rít qua khẽ răng/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Trần Minh Hiếu!

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play