Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Nhất Tiếu Thiên Kim

Thiền Nguyệt Am

Cách Kinh Thành 100 dặm tại Thiền Nguyệt Am giờ Mùi ( 15-16h) nhưng đã cuối tháng 12 cộng thêm ở vào lưng chừng núi trời rất nhanh đã tối làm người cảm thấy ngột ngạt , lạnh lẽo âm u ..

Tại một góc trong căn phòng nhỏ bên cửa sổ ngồi thiếu nữ mãnh mai , dù mặt một thân bố y vẫn không dấu được da trắng như bông tuyết của nàng , chân mày liễu cùng với đôi mắt to trong suốt không nhiễm một chút bụi trần .

Nàng chính là ' Khương Tú ' tứ tiểu thư của phủ Hộ Bộ Thượng Thư con của chính thê , vốn nên ở kinh thành làm tiểu thư nghàn người ngưỡng mộ là đứa con được nâng niu chiều chuộng .

Nhưng ai nghĩ rằng nàng lại ở một Am Ni Cô vừa vắng vẻ lại tồi tàn , nói chính xác hơn nơi đây là nơi của những người bị vứt bỏ .

Vốn nên là nơi thanh tịnh để tu tập vậy mà chỉ khiến người nghe than thở cho một đời người bị vây hãm .

" Thiền Nguyệt Am " vốn là nơi tự phát cách đây ba mươi năm trước người đến đây đầu tiên nghe nói là một tiểu thư đến từ Kinh Thành, vì chịu vu cáo hàm oan ma bị người đưa đến đây với cái danh bất trinh , kể từ đây nơi này trở thành nơi giam giữ những nữ nhân mang tội nghiệt cần tu dưỡng , từ nữ nhân quan cao cho đến thường dân bá tánh chỉ cần gán tội thất xuất* là sẽ bị giam một đời .

* 1 không nhu thuận ,bất hiếu với cha mẹ chồng

Không sinh được con

3.thông dâm , ngoai tình

4.đố kỵ ghen tuông

5.lắm chuyện,lắm điều

6.có bệnh hiểm nghèo

7.trộm cắp

Khương Tú từ khi ra đời mang danh là tai tinh chuyển thế chỉ vì sinh vào ngày mười lăm tháng bảy , vừa đúng ngày mây đen mưa lớn thêm vào đó Tổ Mẫu đau đầu dữ dội, nên từ khi sinh ra đã mang chữ “ Họa” trong tai họa bị đưa đến đây .

Vốn nên là tiểu thư cao quý lại sống gần mười lăm năm khổ cực , người thân chưa một lần đến thăm may mắn nàng có một sư phụ yêu thương .

Nhưng năm nàng mười tuổi người đã ra đi để lại nàng cùng Muội Muội nương tựa nhau , trước khi người mất nói cho nàng biết thân thế của mình từ đó nàng trở nên trầm tĩnh ít nói.

Đang ngồi ngẩn người nhìn ra ngoài thì nàng sực nhớ ra “Thanh Nhi” vẫn chưa trở về nàng vội mặt thêm áo khoát ngoài chạy đi theo hướng chân núi .

Thanh Nhi vốn là trẻ mồ côi được sư phụ nhặt về năm nay mười một tuổi .

Bước gần đến chân núi nàng thấy được một đoàn người tay cầm đuốc đi đến .

Rất lâu rồi chưa thấy khách hành hương , nàng vội nhấc váy chạy theo hướng đi xuống dưới tìm Thanh Nhi.

Bước gần đến nàng thấy bóng dáng Thanh Nhi nàng gọi lớn tiếng .

" Thanh Nhi "

Thanh Nhi nghe được tiếng nàng ngước nhìn phía trước .

" Tỷ Tỷ muội ở đây "

Bước chân gần đến nàng dừng lại .

" Sau bây giờ muội mới về, muội doạ ta sợ chết khiếp "

Thanh Nhi chạy lại ôm cánh tay nàng .

" Tỷ Tỷ muội không sau , muội bán xong nấm cho Nguyên Nương theo đường trở về định tìm xem có hoa Mai tặng Tỷ nhưng không thấy "

Nói xong Thanh Nhi kéo nàng đi về phía đoàn người , nhìn vị phụ nhân lớn tuổi khoảng sáu mươi tươi cười giới thiệu .

" Tỷ Tỷ đây là Văn Phu Nhân , người lỡ đường không thể vào thành nên muốn ở lại Thiền Am đêm nay "

Khương Tú nhìn vị Phu Nhân lớn tuổi thi lễ mỉm cười .

" Tiểu nữ Khương Tú vấn an phu nhân "

Thấy nàng lễ nghi chu toàn Văn Phu Nhân hơi bất ngờ nâng tay nàng lên .

" Tiểu sư cô đừng khách sáo ta và cháu trai lỡ đường muốn làm phiền người và Thiền Am một đêm "

Khương Tú giờ mới nhìn đến nam nhân bên cạ vị Phu Nhân kia đoán chừng hai mươi tuổi mặt thân huyền y cao hơn tám thước* mắt phượng hẹp dài mũi cao thanh tú , nhưng làn da hơi sạm thể hiện sự trưởng thành cương nghị , sự thâm trầm trong đáy mắt khiến người đối điện cảm giác áp bức.

*tầm 1m85-1m86

Đối diện ánh mắt dò xét của nàng Tống Tử Ngôn bình tĩnh đáp lại , thầm nghĩ Ni Cô điều là diện mạo này sao ? "

Da trắng, mắt to đôi môi đỏ mộng nhỏ kia nào giống bộ dạng Ni Cô , cả cách ăn mặc này dù bố y đơn giản nhưng nào phải cách ăn vận của tăng Ni …cả đôi mắt đó trong suốt không một tạp niệm nhưng vô cùng lạnh nhạt .

Ngưng động giây lát đánh giá đối phương Khương Tú lên tiếng .

" Thiền Am vốn nơi thanh tu sau nhận nổi hai từ khách sáo , trời đã tối e rằng đên nay có tuyết mời Phu Nhân và Công Tử lên núi tạm tránh "

Nói xong nàng xoay người làm tư thế mời , Văn Phu Nhân thấy vậy bước theo .

Đi cùng bọn họ lên núi còn có hai tỳ nữ và bốn hộ vệ .

Đến nơi nàng mời Văn Phu Nhân và Tống Tử Ngôn đến thiên điện nghĩ rót trà mời khách .

Thanh Nhi đã chạy đi tìm Nguyên Minh sư thái .

Nguyên Minh Sư Thái gần bảy mươi tuổi là người đứng đầu trong Am tính hoà nhã , lương thiện, ngày thường vẫn chiếu cố cho các nàng…

" Văn Phu Nhân và Công Tử mời dùng trà , tệ xá ít khách hành hương , nên chỉ có chút trà lá do Am tự trồng sau núi "

Nàng đẩy chén trà đến trước mặt Tống Tử Ngôn nhẹ gật đầu như ý mời .

Tống Tử Ngôn nhận chén trà cũng gật đầu đáp lễ .

Văn Phu Nhân nghe vậy mỉm cười nhấp ngụm trà mới đáp lại .

" Tiểu Sư Cô đừng quá lời, nơi cửa Phật không phân sang hèn , mùa đông giá rét có chén trà ấm nóng đã hơn bao người "

Bà càng nhìn càng thấy thích vị tiểu Sư Cô này tính cách này với Tử Ngôn rất hợp nhau .

Bà không quên quay sang nhìn Tống Tử Ngôn rồi nhìn Khương Tú mỉm cười tiếc nuối .

Cô nương này từ cách nói chuyện đi đứng cho đến mỉm cười vừa nhìn là biết không tầm thường, có thể so ngang với danh môn khuê tú trong kinh thành .

Khương Tú nghe xong cười nhẹ đáp lại .

" Phu Nhân quá lời tiểu nữ vẫn chưa xuất gia , chỉ là mệnh không tốt từ nhỏ nương nhờ Thiền Am , Phu Nhân cứ gọi tiểu nữ Khương Tú là được "

Văn Phu Nhân nghe hai mắt sáng ngời .

" Cô nương chẳng hay đã cặp kê ? Vì sau nói bản thân mình mệnh không tốt "

Như cảm nhận được chút bi thương ẩn sau lời nói của nàng Văn Phu Nhân thở dài .

" Con người ấy mà tin số mệnh không bằng tin bản thân mình , con người sinh ra mệnh tốt không đồng nghĩa với sau này lớn lên sẽ tốt và ngược lại , ta nhìn cô nương không lớn lắm đừng suy nghĩ bi ai , tương lai không ai biết trước được "

Khương Tú nghe vậy hơi thất thần nhưng rất nhanh chỉ cười khổ cuối mắt .

" Tiểu nữ năm nay mười bốn , vẫn chưa cặp kê "

Văn Phu Nhân lại hỏi tiếp .

" Cô nương sinh thần bát tự là ngày nào "

Khương Tú cười chua chát đáp .

" Là mười lăm tháng bảy "

Tay đưa chén trà đặt lên bàn khựng lại , Văn Phu Nhân nhìn Khương Tú thầm nghĩ chả trách tiểu cô nương tự nói mình mệnh không tốt , bà định nói thêm đều gì thì từ cửa tiếng của Thanh Nhi vọng vào .

Thanh Nhi :" Tỷ Tỷ , Văn Phu Nhân Sư Thái đã đến "

Sư Thái từ bên ngoài bước vào theo sau là hai vị Tuệ Thông Và Tuệ Tâm Sư Cô nhìn thấy Văn Phu Nhân ba người chấp tay .

" A Di Đà Phật "

Văn Phu Nhân , Tống Tử Ngôn đứng lên đáp lễ, đến khi tất cả cùng ngồi vào bàn Văn Phu Nhân lên tiếng xin được ở nhờ đêm nay , muốn đến chính điện thắp hương .

Nguyên Minh sư thái dặn Tuệ Thông Sư Cô chuẩn bị cơm chay , sau đó dẫn Văn Phu Nhân , Tống Tử Ngôn đi chính điện .

Tỷ Muội Khương Tú không có việc gì làm cũng đi theo .

Sau khi bái lạy xong Văn Phu Nhân quyên tiền nhan đèn , đoàn người quay về thiên điện vừa lúc quay về cơm chay đã chuẩn bị xong .

Dùng cơm xong mắt thấy canh giờ không còn sớm Nguyên Minh sư thái để Tuệ Thông và Tuệ Tâm đưa Văn Phu Nhân về phòng .

Tỷ Muội Khương Tú đưa Tống Tử Ngôn đến một khu riêng biệt cách đối điện phòng Khương Tú một hồ sen .

An trí xong Tống Tử Ngôn , Khương Tú cùng Thanh Nhi quay về phòng nghĩ ngơi .

Thanh Nhi vốn tính hoạt bát , hiếu động nên vừa vào phòng không ngờ luyên thuyên chuyện lúc chiều…

Vốn trong Am ít khách hành hương nên tiền nhan khói cũng chẳng bao nhiêu , mà nàng và Thanh Nhi lại không phải người xuất gia nên từ khi sư phụ mất đều dựa vào bản thân lên núi hái thảo dược , nấm dại xuống Trấn đổi bạc .

Cũng lúc này nàng gặp Nguyên Nương ...

Nguyên Nương ngoài ba mươi là chủ tiệm vải nhỏ trong trấn, thương cho nàng và Thanh Nhi nên nấm hái được bà đều mua lại , phần dược thảo nàng mang đến y quán .

Nguyên Nương thấy nàng lên núi nguy hiểm liền dạy nàng thêu y phục , khi nàng quen dần bà lại để nàng nhận thêu túi thơm đổi bạc .

Theo lý hôm nay nàng sẽ cùng Thanh Nhi xuống Trấn nhưng vừa lúc nàng đến nguyệt sự bụng hơi khó chịu .

Thanh Nhi nhất quyết không để nàng đi cùng mang theo giỏ thảo dược chạy nhanh xuống núi , nàng đành ở lại trong phòng thêu thúi thơm .

Thanh Nhi nói hồi lâu chưa nghe đáp lại liền quay sang hỏi .

" Tỷ Tỷ , tỷ thấy cháu của Văn Phu Nhân thế nào ? "

Khương Tú bật cười với câu hỏi của nàng đưa tay dí trán tiểu cô nương .

" Một tiểu cô nương như Muội lại hỏi Tỷ thấy nam nhân thế nào "

Thanh Nhi tay che trán bĩu môi .

" Muội chỉ hỏi Tỷ thấy huynh ấy là người tốt hay không tốt thôi mà , tỷ lại nghĩ đi đâu "

Mím môi suy nghĩ đều gì xong lại nói tiếp nghĩ gì đó xong lại nhỏ giọng nói tiếp .

" Muội thấy huynh ấy giống người tốt nhưng lại hơi đáng sợ "

Khương Tú khó hiểu nhăn trán .

" Muội đã thấy gì "

Thanh Nhi xua tay lắc đầu .

" Muội không thấy gì , đi cùng một đoạn đường vẫn chưa nghe huynh ấy nói câu nào , chỉ thấy huynh ấy rất quan tâm Văn Phu Nhân "

" Chúng ta thường xuyên xuống trấn nhưng Muội vẫn chưa thấy nam nhân nào lại đối cử tốt với Lão nhân gia như huynh ấy "

Khương Tú phụt cười .

" Muội thì gặp được mấy người chứ , bất quá ta thấy huynh ấy trông không giống người xấu "

Khương Tú nói xong đã thấy Thanh Nhi chạy đến bên cửa sổ vui vẻ chỉ tay .

" Tỷ Tỷ nhìn xem tuyết rơi rồi "

Tiểu cô nương vừa nói xong đưa tay kéo nàng , Khương Tú chỉ kịp với tay lấy áo choàng bên cạnh đã bị kéo đi .

Trước cửa phòng là hồ sen đã héo khô tuyết rơi lại càng nặng hạt , nàng bước gần đến đình nhỏ bên hồ nhìn khung cảnh tuyết rơi trước mặt cũng phải cảm thán trong lòng ,

Tuyết rơi xuống hồ liền tan thanhf nước , chỉ còn động lại trên nhành Mai trụi lá .

Mai đỏ tuyết trắng, sự kết hợp hài hoà , cũng rất đẹp….

Cùng lúc này bên nơi ở của Tống Tử Ngôn Ám vệ đang báo cáo tình hình ở kinh thành gần đây , tuy rời kinh 4 năm nhưng tin tức quan trọng trong kinh thành y điều biết .

Lần này trở lại lượng tin tức câbf thu được cũng nhiều hơn .

Bẩm báo xong việc trong kinh một Ám vệ khác lên tiếng , trên đường từ kinh thành đến đây y gặp người của phủ Hộ Bộ Thượng Thư nói là đến đón tứ tiểu thư về phủ trời tuyết nên phải dừng lại trong khách trạm , nếu tuyết rơi ít có lẽ trưa hoặc chiều mai sẽ đến đây…

Tống Tử Ngôn trầm ngâm , dường như Tứ tiểu thư này hắn chưa từng nghe nói đến , chẳng phải chính thê Khương Tư Văn có ba nữ nhi thôi sao ? "

Thấy chủ tử trầm ngâm ám vệ tiếp tục bẩm báo .

" Thuộc hạ dò hỏi được Tứ tiểu thư kia sinh ra đúng ngày mười lăm tháng bảy , ngày đó mây đen cuồng cuộn , Khương lão phu nhân đột nhiên đau đầu dữ dội , nên sinh ra bị cho là điềm xấu liền đưa đi Am Ni Cô nuôi dưỡng chưa từng đến thăm , nay đến tuổi bàn hôn sự nên đón về nhưng lại sắp gả cho một tên điên .

Tống Tử Ngôn :" Mười lăm tháng bảy ? Trùng hợp thật "

Tống Tử Ngôn cười lạnh .

" Trùng hợp tiểu nha đầu lúc chiều cũng họ Khương sinh ngày mười lăm tháng bảy "

" Tên Khương Tư Văn này đúng là làm người không ra sau , ngay cả nữ nhi thân sinh cũng bỏ mặt , nay lại đón về gả cho một tên điên , không biết khi tiểu cô nương biết sẽ phản ứng thế nào ... "

Đang suy nghĩ miên man thì nghe bên ngoài có tiếng cười trong trẻo truyền đến hắn nghiên đầu nhìn ra ngoài cửa sổ không biết tuyết rơi được bao , lại nghe thấy tiếng cười y nhìn phía đình giữa hồ thấy hai tiểu cô nương đứng ngẩn người nhìn ra tuyết đang rơi .

Một người vừa đi tới đi lui vừa cười tay không ngừng chỉ đông chỉ tây nói luyên thuyên điều gì không nghe rõ .

Người còn lại chỉ đứng im lặng như có điều suy nghĩ , khoé môi cong lên nghe tiểu cô nương bên cạnh nói .

Mang theo nét trầm tư .

Không trách lần đầu gặp tiểu cô nương còn nhỏ như vậy đã trầm ổn thì ra là có tuổi thơ không hoàn hảo .

Phụ Mẫu bỏ mặt sống tại nơi cô quạnh này làm sau có tuổi thơ vui vẻ .

Người Khương gia

Từ đêm qua tuyết rơi dày cho đến hiện tại vẫn chưa thấy dấu hiệu ngừng .

Gần giữa trưaTống Tử Ngôn vẫn chưa thấy người Khương gia , trong đầu thầm nghĩ cũng tốt đỡ phải chướng mắt .

Khương Tú tỉnh dậy nhìn Thanh Nhi còn ngủ say xưa , trời lạnh làm hai má ửng đỏ trông đáng yêu vô cùng .

Nàng ngồi dậy rửa mặt xong mở cửa bước ra ngoài , nhìn khung cảnh trước mắt trở nên trắng xóa có chút ngây ngẩn .

Đã là năm thứ mười bốn , cùng cảnh tượng nhưng người đã không còn , đang miên man suy nghĩ bỗng cơn gió lạnh thổi qua khiến nàng bừng tỉnh .

Vội choàng áo ngoài bước nhanh về phía phòng bếp .

Trong phòng bếp nàng đã có bốn năm Sư Cô đang chuẩn bị cơm trưa , Khương Tú nói vài câu cùng các Sư Cô như thường lệ xoắn tay áo để phụ giúp .

Sau một canh giờ cơm trưa cũng đã chuẩn bị xong một Sư Cô trong đó nói hôm nay Sư Thái dặn cơm trưa không cần mang đến .

Thấy không còn chuyện gì khác Sư Cô nhờ nàng mang thức ăn đến phòng của Văn Phu Nhân vì chưa thấy ai đến lấy , nàng bước đến bàn bỏ thức ăn vào trong khay đựng tự mình mang đến phòng của Văn Phu Nhân .

' Cốc cốc cốc ' ba tiếng gõ cửa vang lên , Khương Tú tay cầm khây cơm đứng bên ngoài chờ đợi

Rất nhanh đã có tiếng đáp lại theo sau cửa từ bên trong mở ra là tỳ nữ bên cạnh Văn Phu Nhân , nàng gật đầu chào hỏi .

Tỳ nữ kia mở rộng cửa mời nàng .

" Sư Cô ở phòng bếp nhờ ta mang cơm đến cho Văn Phu Nhân "

Văn Phu Nhân thấy nàng cười hoà ái .

" Làm phiền cô nương mang đến thật ngại quá ”

Khương Tú : " Không sau , Phu Nhân người đừng khách khí , hôm nào ta cũng đến phòng bếp chuẩn bị cơm mang đến cho Sư Thái , hôm nay Sư Thái dặn cơm trưa không cần mang , Sư Cô phòng bếp thấy người chưa lấy cơm nên dặn ta đưa đến "

Đặt khây thức ăn lên bàn nàng thi lễ nói còn phải mang cơm về phòng cho Thanh Nhi , trước khi đi Văn Phu Nhân mời nàng buổi chiều đến trò chuyện .

Khương Tú quay lại phòng bếp lấy cơm mang về cho nàng và Thanh Nhi .

Tiện đường Sư Cô kia lại nhờ nàng mang phần cơm của vị công tử kia .

Về đến trước cổng viện Khương Tú đi vòng qua hồ sen phía đối diện đi đến phòng Tống Tử Ngôn .

Từ xa đã thấy hai hộ vệ đang đứng , nàng đi lên chào hỏi rồi đưa cơm cho hộ vệ sau đó mang phần còn lại vê phòng mình.

Từ đầu chí cuối không có ý hỏi Tống Tử Ngôn , mắt cũng không liếc vào trong , chỉ làm đúng lời Sư Cô mang cơm đến .

Bên trong Tống Tử Ngôn nghe tiếng nàng , quay sang nhìn Lãnh Đại hắn hiểu ý ra mở cửa Lãnh Tam dí cho hắn một khây cơm tay chỉ chỉ phía đối diện .

Lãnh Đại :" Chủ tử là Khương cô nương mang đến cho ngài , nói phòng bếp nhờ đưa , đưa xong đã quay về "

Lãnh Đại suy nghĩ vị Khương cô nương kia không tìm cách tiếp cận chủ tử như nữ nhân khác thật hiếm gặp …

Tống Tử Ngôn nhìn vài món rau dưa trên bàn trầm ngâm một lát mới động đũa .

Dùng xong lại dặn Lãnh Đại thông báo Văn Phu Nhân ở lại thêm một ngày , tuyết rơi không ngừng đường đi nguy hiểm .

Lãnh Đại dạ vâng rồi đi ngay .

Bên này về đến phòng Khương Tú gọi Thanh Nhi dậy rửa mặt chảy đầu mới cùng nhau ăn cơm .

Dùng xong nàng cùng Thanh Nhi mang bát đũa đến phòng bếp , sau đó quay về phòng mang phẩm thêu đến chỗ Văn Phu Nhân .

Văn Phu Nhân thấy các nàng cười vẫy tay gọi hai người tiến vào .

Nhìn túi thơm trong giỏ thêu của nàng bà liền sai tỳ nữ mang hai khúc vải của mình đến , tặng nàng một khúc , khúc còn lại nhờ nàng thêu hộ một chiếc túi thơm .

Khương Tú nhận lời thêu túi thơm cho Văn Phu Nhân nhưng từ chối khúc vải kia , đưa đẩy một lúc nàng chỉ đành nhận lấy bắt đầu thêu .

Thanh Nhi ngồi thêu phần của mình, Khương Tú lại thêu phần của Văn Phu Nhân , từng mũi kim thuần thục ghim trên khung vải nhỏ , rất nhanh một nụ hoa Mai đã xuất hiện .

Bầu không khí vui vẻ vừa cười nói của ba người , làm tỳ nữ bên cạnh cũng vui lây .

Tống Tử Ngôn đứng ngoài cửa một lúc thấy Khương Tú nói nố cười cười ánh mắt chăm chua nhìn khung thêu khoé môi bất giác cong lên .

Ngồi một lúc Văn Phu Nhân nhịn không được dò hỏi thân thế Khương Tú .

" Khương Tú ta có thể hỏi con vài điều không , ta không có ý khác ta chỉ không hiểu một số chuyện ”

Khương Tú thấy bà nghiêm túc cũng gật đầu đáp ứng.

Văn Phu Nhân cầm tay nàng Khương Tú cũng khựng lại ngẩn đầu .

" Con đã bao lâu chưa gặp người nhà "

Nhìn khuôn mặt từ ái của Văn Phu Nhân nghe ý quan tâm trong lời nàng cũng không dấu diếm .

" Từ khi sinh ra đến khi hiểu chuyện tiểu nữ đã ở đây , là sư phụ nuôi tiểu nữ không chỉ vậy người còn dạy tiểu nữ đọc sách viết chữ , sau khi người qua đời chỉ còn tiểu nữ và Thanh Nhi "

" Sư Thái rất tốt nhưng những người ở Am ai cũng có chuyện trong lòng mình nên ít khi qua lại , chỉ lo công việc trong Am xong sẽ về phòng , tiểu nữ chưa từng gặp người thân , họ cũng chưa từng đến thăm "

Văn Phu Nhân nắm tay nàng , nhìn nàng kể lại chuyện của mình một cách bình thản , bà thấy chua xót thay .

" Con ngoan thế này , lớn lên lại giỏi giang xinh đẹp , con đừng thương tâm nói không chừng khi nào đó người thân con sẽ hối hận đón con trở về "

Khương Tú chưa từng suy nghĩ đến chuyện này , nghe lời an ủi chỉ cười đáp lại .

" Phu Nhân gần mười lăm năm đối với tiểu nữ họ không quan trọng , sinh tiểu nữ nhưng lại nhẫn tâm bỏ tiểu ở đây , tiểu nữ không oán không trách họ xem như trả lại nhân đức họ đã vất vã sinh tiểu nữ ra "

Văn Phu Nhân : " Nha đầu này con hiểu chuyện làm ta thật đau lòng "

Bên ngoài Tống Tử Ngôn nghe xong nụ cười trên mặt đã khô cứng từ lâu , cảm thán tiểu cô nương rộng lượng thật , còn hắn … nghĩ xong lại cười lạnh .

Chưa kịp quay đi , từ ngoài một vị Sư Cô đi đến thấy hắn liền chấp tay hỏi Khương Tú .

Hắn thành thật chỉ vào bên trong vị Sư Cô đó nhanh chân đi vào , nói với Khương Tú có người bên ngoài tự xưng là người nhà nàng đến .

Khương Tú nghe xong tâm có chút loạn kim đâm vào tay nàng giật mình , cuối đầu nhìn giọt máu trên tay dường như không cảm nhận được đau đớn .

Văn Phu Nhân lấy khăn tay lau cho nàng giọng lo lắng mang theo chút trách cứ .

" Đứa nhỏ này sau không cẩn thận như vậy "

Khương Tú hoàn hồn cười trấn an .

" Tiểu nữ không sau người đừng lo "

Nàng quay sang gật đầu với Sư Cô vội đứng dậy chào Văn Phu Nhân rời đi , vừa lúc cũng thêu xong túi thơm .

Thanh Nhi lên tiếng muốn đi theo nhưng Khương Tú từ chối để nàng ở lại với Văn Phu Nhân,

Khương Tú rời đi đến thiên điện , Tống Tử Ngôn cũng tò mò theo sau nàng muốn biết nàng sẽ phản ứng thế nào khi gặp người nhà nên đến điện phụ cách vách .

Thanh Nhi ở lại nói vài câu vô tình kể chuyện hai người hái nấm thêu túi thơm đổi tiền Văn Phu Nhân mới hiểu ra thấy ấy nấy vì đã nhờ tiểu cô nương thêu giúp .

Thanh Nhi lại nói không sau Tỷ Tỷ thêu giỏi cũng thêu nhanh , đây xem như tặng bà , nghe vậy Văn Phu Nhân cũng mỉm cười , nghĩ sẽ tặng cho nàng cây trâm .

Khương Tú đi đến thiên điện đã thấy một phụ nhân ngồi và hai nha hoàn đứng phía sau , vừa nhìn đã biết không phải người tốt .

Thấy nàng đến phụ nhân kia hơi kinh ngạc, nghĩ nàng ở đây sống khổ cực sẽ là bộ dáng chật vật , nào ngờ nhìn phong thái nàng vẫn như tiểu thư trong phủ có khi còn hơn nữa.

Khương Tú bước đến hỏi : " Người là người nhà ta ”

Vị phụ nhân thấy nàng ôn hoà vội cười làm lành .

" Ra mắt Tứ tiểu thư , nô tài là Quế ma ma , làm việc bên cạnh Phu Nhân cũng là Mẫu Thân của người , nô tài phụng mênh đón tiểu thư về phủ "

Khương Tú thấy bà ta miệng gọi tiểu thư nhưng không có nữa phần cung kính nàng cũng chẳng để tâm ngồi xuống ghế tự tay rót cho mình chén trà rồi mới trả lời .

" Mười năm không đến hà cớ gì xuất hiện lúc này "

Quế ma ma thấy nàng lãnh đạm khoé môi hơi cứng đờ , rất nhanh liền cười lấy lòng .

" Tiểu thư người không biết khi xưa bất đất dĩ nên đưa người đến đây , Phu Nhân ngày đên nhớ mong người cứ khóc mãi "

Khương Tú nhìn bà ta giả vờ giả vịt không kiên nhẫn giọng nói thập phần không nể mặt .

" Nhớ mong ? Nhớ mong nhưng mười lăm năm chưa từng đến , một phong thư cũng không có "

Quế ma ma cứng họng nhìn nàng , thầm nghĩ Khương Tú quả nhiên khó hầu liền nghĩ lý do thoái thác .

" Tiểu thư người không biết , phu nhân sau khi sinh người sức khỏe không tốt , đường xa vất vả không thể đến mong người hiểu "

Khương Tú cười thầm trong lòng , không kiên nhẫn từ chối .

" Không cần ta ở đây rất tốt không cần trở về , bà đi đi nói với bọn họ đừng phiền ta "

Trong lòng không thích nàng cũng lười nói nhiều một câu , dứt lời lập tức đứng dậy.

Quế ma ma thấy nàng muốn đi giọng điệu cứng rắn không giả vờ nữa .

" Tiểu thư , lão nô phụng mệnh Lão phu nhân Lão gia và Phu Nhân bắt buộc đón ngài về, ngài cũng sắp cặp kê không thể ở đây mãi , đợi người cặp kê phu nhân tìm cho người phu quân như ý gả đi , lại nói người không về cũng phải trói mang người về mong người hiểu cho lão nô, bằng không xin đắc tội "

Khương Tú lạnh mặt .

" Muốn ta về cũng được ta muốn mang theo người về "

Quế ma ma :" Người muốn theo mang ai "

Khương Tú : " Là Thanh Nhi theo ta từ bé "

Quế ma ma nghe vậy còn tưởng lại cũng chỉ một nha hoàn cười đáp .

" Được người muốn mang theo ai về tùy người lựa chọn "

Khương Tú đứng dậy ra cửa nàng dừng lại không quay đầu nói .

" Sáng mai khởi hành , lát nữa có Sư Cô dẫn các người đến phòng nghĩ lại "

Quế ma ma cười lạnh vội đáp tạ , thấy nàng đi xa quay sang nói với hai tỳ nữ theo sau .

" Thấy không ta đã nói ăn cơm chay lâu rồi cũng sẽ thèm thịt thôi , vừa rồi làm cao rốt cuộc cũng quay về lam đại tiểu thư thôi , đợi vài tháng sau gả cho tên điên xem còn thanh cao được không "

Tống Tử Ngôn nghe xong mặt âm trầm quay vê phòng mình.

Tống Tử Ngôn đang xem sách nhưng trong đầu y toàn Khương Tú , y cứ ngồi ngẩn ra một lúc rồi kêu Lãnh Đại.

Lãnh Đại nghe tiếng chạy vào : " Có thuộc hạ "

Tống Tử Ngôn : Để Lãnh Tam theo Khương Tú , có chuyện gì báo lại ngay , ngày mai Khương Tú về kinh cũng tiếp tục theo "

Lãnh Đại ngẫn người nhìn chủ tử nhà mình khó hiểu rồi đáp vâng lui ra .

Khương Tú đến nơi Văn Phu Nhân , bà sốt sắn hỏi thăm nàng cũng thật lòng đáp lời .

Sau cùng hơi lo lắng hỏi .

" Thanh Nhi muội có muốn theo tỷ hồi kinh không , Tỷ đoán lần này trở về không đơn giản nhưng để Muội ở lại Tỷ không an tâm , đừng sợ Tỷ chắc chắn sẽ bảo vệ muội "

Thanh Nhi không nghĩ ngợi thêm liền gật đầu đồng ý .

" Tỷ Tỷ Muội chỉ có Tỷ là người thân Tỷ đừng bỏ Muội , Muội không sợ gì cả muội muốn theo Tỷ "

Khương Tú thở phào trong lòng cười tươi .

" Yên tâm có Tỷ , Muội sẽ an toàn "

Văn Phu Nhân một bên thấy vậy cũng cười theo , đúng là khổ tận cam lai bà được Thanh Nhi kể lại cũng biết thân thế Khương Tú , nay lại được hồi kinh cũng không cần lo ăn mặc .

Bà vẫy tay bảo tỳ nữ mang hộp gỗ đến .

Văn Phu Nhân cầm tay Khương Tú .

" Con ngoan lần đầu gặp con nhưng ta thấy rất thân thiết , ngày mai ta phải lên đường về kinh , con cũng trở về nhà mình , sau này chắc sẽ gặp lại , con có việc đến ngôi nhà thành tây ngôi nhà có cây táo trước cổng tìm ta . Ta tặng con món quà này như lễ gặp mặt không đáng giá nên con nhất định phải nhận "

Khương Tú hai tay nhận lấy mở hộp ra nàng thấy một cây trâm bạc hoa Mai đỏ , bông hoa làm kỳ công , tuy nói không đáng giá nhưng chắc chắn không rẻ , thấy nàng thẫn thờ , Văn Phu Nhân thuận tay lấy trâm cài lên tóc nàng .

Văn Phu Nhân :" Rất đẹp hợp với con "

Thanh Nhi cười đến mắt cong cong hùa theo .

" Văn Phu Nhân Tỷ Tỷ thích nhất hoa Mai đỏ "

Văn Phu Nhân :" Ồ vậy ta tặng đúng rồi "

Bà cười xoa khuôn mặt Khương Tú đầy yêu thương , người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ Tổ Mẫu và cháu gái .

Khương Tú gượng ngùng chỉ biết nói đa tạ .

Thanh Nhi vội khoe :" Tỷ Tỷ muội cũng được Văn Phu Nhân tặng cây trâm Hồ Điệp tỷ xem đẹp không "

Thấy tiểu Muội nhà mình thập phần vui vẻ nàng cũng cao hứng theo .

" Đẹp đẹp Thanh Nhi của Tỷ là tiểu cô nương đẹp nhất "

Thanh Nhi được khen vui vẻ cười thành tiếng .

" Tất nhiên muội đang thêu tặng Phu Nhân một cai túi thơm hình Hoa Lan tỷ nhìn xem đẹp không "

" Đẹp đẹp Thanh Nhi làm đẹp nhất "

Nhất thời cả phòng tràn ngập tiếng cười …

Buổi tối trước khi về phòng Khương Tú đến chỗ Sư Thái để tạm biệt .

Nguyên Minh Sư Thái cười nhưng nước mắt không kìm được vội đưa tay lau đi .

" Tốt tốt tốt , cuối cùng cũng trở về Sư Phụ con dưới suối vàng cũng yên tâm rồi , nó lo lắng nhất là con hiện giờ con được về nhà tương lai gả cho người trong sạch nó sẽ rất vui "

" Đi đi về chuẩn bị hành lí ngày mai không cần đến tạm biệt , ta thấy con như vậy đã đủ "

Nói xong bà phất tay ý bảo nàng rời đi .

Khương Tú cuối người thi lễ mới quay về phòng .

Bên trong Nguyên Minh Sư Thái thở dài chấp tay cầu Phật Tổ .

" Xin người phù hộ con bé bình an , có thể gặp được người giao phó chung thân cả đời , hạnh phúc viên vãn cầu xin người đừng để nó như chúng ta "

Chúng ta ở đây nghĩa là phần đông nữ tăng trong chùa bị vứt bỏ , bị hãm hại mang uất hận sống cả đời ở đây .

Về phòng Khương Tú cùng Thanh Nhi thu dọn quần áo , sách Sư Phụ để lại .

Sau khi thu xếp xong xui nàng rửa mặt lên giường , nàng không biết chờ đợi nàng là gì nhưng chắc chắn sẽ không bình yên …

Về Kinh

Sáng hôm sau tuyết ngừng rơi trời cũng trong xanh như chào mời nàng trở về.

Ăn sáng xong Khương Tú thu thập hành lý chuẩn bị lên đường .

Trước khi đi nàng đến chỗ Sư Thái , biết Sư Thái không muốn gặp nàng kéo Thanh Nhi đến cửa quỳ xuống dập đầu ba lần .

" Sư Thái người hãy bảo trọng , con sẽ thường xuyên viết thư báo bình an , người dừng lo con luôn ghi nhớ những gì người và sư phụ dạy bảo "

Nói xong nàng cùng Thanh Nhi thi lễ rồi quay đi .

Trong phòng Sư Thái nhắm mắt niệm kinh nhưng nước mắt chảy xuống bán đứng tâm trạng bà .

Khương Tú muốn từ biệt Văn Phu Nhân ai ngờ gặp Tống Tử Ngôn giữa đường , nàng không có ý bắt chuyện chỉ thi lễ rồi rời đi .

Đến trước cửa phòng Văn Phu Nhân không đợi gõ cửa bà đã bước ra .

Thấy Khương Tú Tống Tử Ngôn một trước một sau đi đến bà cười cười thâm ý .

" Con chuẩn bị xong chưa khi nào thì lên đường ? "

Khương Tú thi lễ .

" Tiểu nữ muốn từ biệt Phu Nhân hiện tại sẽ khởi hành "

Hai người đang nói chuyện Quế ma ma có lẽ chờ lâu mang vẻ hậm hực đi đến .

" Tiểu thư lão nô đợi ngài thật lâu chúng ta nên lên đường thôi "

Văn Phu Nhân nhíu mày vẻ không hài lòng .

Tống Tử Ngôn mặt cũng âm trầm nhìn Quế ma ma .

Khương Tú cau mày nhìn bà ta .

" Là nô tài thấy chủ tử không hành lễ , gặp người không chào hỏi , bản thân nô tài không xưng nô tài lớn lối chất vấn chủ nhân , quay về ta phải hỏi một tiếng với Phụ Mẫu xem người bà chọn đến đón ta về lại không để ta trong mắt là có ý gì "

Quế ma ma thấy nàng lạnh nhạt mang theo uy hiếp dù không muốn nhưng vẫn phải quỳ xuống .

" Tiểu thư thông cảm nô tài biết sai , chẳng qua lão … Nô tài vội trở về bẩm báo cho Phu Nhân , người quá nhớ tiểu thư , mong người bỏ qua cho nô tài "

Xóng xong lại dập đầu ra chiều thành kính , nhưng Khương Tú biết bà ta chỉ làm ra vẻ .

Chán nhìn bà ta giở trò nàng lạnh giọng .

" Lui sang một bên đi "

Quay sang Văn Phu Nhân nàng nhỏ giọng .

" Phu Nhân tiểu nữ phải trở về người khi nào trở về có cùng tiểu nữ lên đường ? "

Văn Phu Nhân nghe vậy cười .

" Hiện tại ta cùng Tử Ngôn trở về , chi bằng con ngồi cùng xe ngựa với ta một đoạn , đến cổng thành con đổi lại cũng không muộn "

Trong lúc hai người nói chuyện Quế ma ma không ngừng đánh giá Tống Tử Ngôn .

Nam nhân này vừa nhìn biết không phải nhân vật nhỏ , dáp dấp đẹp mắt tính cách trầm ổn , vị Phu Nhân kia xem cách ăn mặc cũng không tầm thường, nghe nói cùng hồi kinh trong lòng bà ta suy đoán thân phận hai người một phen .

Nhưng nghĩ mãi không đoán ra đã từng gặp vị Phu Nhân trước mặt , thấy Khương Tú thân thiết với người kia Quế ma ma không muốn nàng có quan hệ tốt với người ngoài .

Lo sẽ ảnh hưởng kế hoạch của phu nhân , nghe hai người muốn cùng xe bà ta bất chấp vừa bị Khương Tú trách mắng nhanh miệng ngăn cản .

" Không được tiểu thư Phu Nhân đã chuẩn bị xe cho người , chúng ta vẫn nên sớm lên đường thôi "

Khương Tú nhìn Quế ma ma khiến bà ta sởn gai ốc thầm nghĩ nha đầu chết tiệt này mới tí tuổi mà âm lãnh như vậy , thật đáng sợ đợi về đến xem các tiểu thư khác làm sau hành nàng ta .

Khương Tú nhìn Quế ma ma đầy uy hiếp không hề có ý trả lời , sau đó nói với Văn Phu Nhân .

" Phu Nhân chúng ta cùng lên đường thôi "

Nói rồi nàng cầm tay Văn Phu Nhân Thanh Nhi nhìn sang Tống Tử Ngôn gật đầu liền đi trước .

Tống Tử Ngôn thấy biểu hiện hôm nay của nàng hơi cong môi cùng thuộc hạ đi theo sau .

Quế ma ma không cam lòng mặt mày cau có theo chân .

Xuống chân núi Quế ma ma đi sau cùng nên khi đến xe ngựa đã thấy Khương Tú lên xe cùng vị Phu Nhân kia bản thân càng bực bội lên xe ngựa Khương gia , nói phu xe đi theo xe phía trước cùng về kinh.

Khương Tú Thanh Nhi cùng Văn Phu Nhân lên xe , Tống Tử Ngôn cùng hộ vệ cưởi ngựa .

Ổn định xong Văn Phu Nhân với vẻ lo lắng nhìn nàng .

" Con à ta nghĩ vị ma ma kia không phải đèn cạn dầu còn nữa cao môn đại hộ không thiếu chuyện dơ bẩn , mặt dù là nhà con nhưng rốt cuộc mười lăm năm chưa về con phải cẩn thận , bên cạnh con chỉ mỗi Thanh Nhi ngây thơ không có ai giúp đỡ càng phải chú ý , nếu con cần tỳ nữ cứ đến tìm ta , ta quen biết nhiều người sẽ giúp con tìm mấy nha đầu trung thành "

Khương Tú làm sau không hiểu thứ bà đang lo là gì , ngay cả nàng lúc đồng ý quay về nhưng trong lòng đều nghĩ đến vài lý do bọ họ đón nàng về .

Nghe quá nhiều chuyện xấu tự nhưng được miếng bánh ngon tất phải suy nghĩ thiệt hơn .

" Phu Nhân người không cần lo họ cần tiểu nữ mới phải đón về , tuy chưa biết mục đích là gì nhưng tạm thời tiểu nữ sẽ không sau "

" Nói là mời nhưng khí thế Quế ma ma khi đó cùng hai tỳ nữ đi theo thể hiện rõ chỉ cần tiểu nữ từ chối nhất định bị trói mang về "

Nói đến đây nàng dừng lại nghĩ đến biểu hiện Quế ma ma khi nói lời đó trong lòng pạnh đi vài phần .

" Người không cần lo những điều nên biết sư phụ cùng Sư Thái điều dạy , có lẽ người chưa biết Thiền Nguyệt Am vốn là nơi thế gia trong kinh vứt bỏ người vô dụng với họ "

" Sư Thái vốn là Muội Muội ruột khác Mẫu với Thái Sư đương triều vì khi còn trẻ bị thứ muội vu cáo tội thông dâm nên mới chịu uất ức đến đây , Sư Phụ tiểu nữ cũng là người đáng thương "

" Lẽ ra người phải gả cho Hoàng Thượng hiện nay nên là Hoàng Hậu Đại Minh , nhưng người gả thay lại là Muội Muội ruột vì chuyện gì đó cũng bị đưa đến đây . Tiểu nữ từng dò hỏi nhưng Sư Phụ chỉ nói chuyện xưa không nên nhắc lại "

Văn Phu Nhân nghe xong cũng kinh ngạc không nói nên lời .

Tống Tử Ngôn bên cạnh xe ngựa nghe không sót một từ , ban đầu nghĩ chỉ đây là Am Ni Cô bình thường không nghĩ đến người bên trong toàn là xuất thân cao môn .

Đúng là thú vị thật ...

Khương Tú thấy Văn Phu Nhân kinh ngạc mãi chưa nói nên lời , hơi mỉm cười trấn an ngược lại bà .

" Người thấy đó từ nhỏ con được nghe những thủ đoạn hậu trạch mà lớn lên , làm sau có thể không hiểu "

Cái dáng vẻ tiểu cô nương an ủi người của Khương Tú làm Văn Phu Nhân xúc động chưa kịp nói gì đã ôm chằm lấy nàng mà thở dài .

Người chịu uất ức là nàng , người sống khổ cực mười mấy năm là nàng , nhưng bản thân dùng giọng điệu bình thản nói ra những lời này , người từng trãi như bà không khỏi đau lòng .

Đoàn xe đi đến cách kinh thành hai muơi dặm trời bỗng đổ mưa , gió thổi mang theo hơi rét lạnh làm ngựa không tàu nào đi nổi .

Nhưng Quế ma ma lại yêu cầu Khương Tú hồi xe Khương gia giục ngựa quay về .

Văn Phu Nhân nhất định không đồng ý mùa đông có mưa có tuyết trời tối không dễ đi , nếu ngựa bị kinh sợ vô cùng nguy hiểm .

Ngay phía trước có dịch trạm Văn Phu Nhân nói với Khương Tú muốn nàng cùng ở lại , hiện tại vài thành sớm hay muộn cũng không ảnh hưởng đằng nào nàng cũng đã trở về .

Khương Tú cũng đồng ý theo bà , không quan tâm Quế ma ma đồng ý hay không liền cùng Văn Phu Nhân đến dịch trạm .

Tống Tử Ngôn đã cho Lãnh Đại vào đặt phòng trước .

Đến khi mọi người vào đã có bốn gian phòng được chuẩn bị nước nóng , dĩ nhiên bốn gian gồm Văn Phu Nhân ,Tống Tử Ngôn , Khương Tú và Thanh Nhi , hai nha hoàn theo Văn Phu Nhân , bốn người Lãnh Đại một gian thay phiên gác đêm , không có phòng cho Quế ma ma .

Quế ma ma mang cục tức nhưng không làm gì được bèn tự đi thuê phòng.

Mọi người chia ra về phòng mình tắm rửa thay xiêm y sau đó cùng xuống sảnh dùng cơm tối .

Bên dưới đốt mấy chậu than cửa đã đóng chỉ rèm phủ xuống nên ấm áp vô cùng .

Ngoài trời mưa đã ngưng tuyết bắt đầu rơi , ăn cơm xong tất cả lại trở về phòng nghĩ ngơi.

Không ai để ý lúc dùng cơm tầm mắt Tống Tử Ngôn luôn cố ý quét sang Khương Tú , thấy nàng chỉ ăn rau cùng canh gần như động đũa vài món mặn .

Thầm nghĩ nàng có lẽ ăn chay quá lâu rồi nên không quen ăn món mặn , trong vô thức ăn dường như nhớ thói quen ăn uóng của nàng mà không hay .

Khương Tú nhìn sang tiểu cô nương ngủ thật ngon đưa tay giúp nàng kéo chăn cao hơn .

' Cốc Côc ' đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên giây sau có người lên tiếng , là Quế ma ma sai tỳ nữ đưa y phục mặc khi hồi phủ .

Nhìn ba bộ y phục , nàng chọn bộ thanh y màu xanh nhẹ nhàng thêu lá trúc , chọn bộ hồng y cho Thanh Nhi .

Nàng thường xuyên ghé tiệm vải của Nguyên Nương , dĩ nhiên cũng nhận biết vài loại vải đơn giản , nhìn chất liệu y phục được đưa tới xem ra nhà họ Khương cũng không mấy bận tâm việc đón nàng , phải có lý do nào đó mới quyết định đón nàng về .

Cảm thấy không ngủ được Khương Tú bước ra ngoài hít thở .

Nhìn qua một lượt xung quanh nàng chọn đi về phía cầu thang trước cửa sổ lầu hai , nơi này có thể nhìn ra ngoài .

Thấy tuyết vẫn đang rơi , nàng đưa tay đón lấy vài hạt tuyết trong lòng cảm thán một trận , tuyết vẫn không lạnh bằng tâm nàng .

Khương Tú cười khổ ngẩn đầu nhìn ra phía xa xăm ...

Đột nhiên nghe tiếng bước chân phía sau nàng vội quay đầu thấy Tống Tử Ngôn đang đến dường như đi về hướng nàng .

Nhìn gương mặt nghiêm nghị của hắn mới nhớ ra từ lúc gặp nhau chưa nói chuyện cũng chưa chào hỏi nghiêm túc .

Nghĩ hắn dù sau cũng là cháu của Văn Phu Nhân nàng thi lễ trước ý chào hỏi , bất ngờ Tống Tử Ngôn đỡ khuỷ tay nàng nâng lên .

Nàng ngẩn đầu chỉ thấy khuôn mặt hắn bình tĩnh không gợn sóng nhưng giọng có phần ôn hoà hơn .

" Khương cô nương không cần khách khí , tại hạ Tống Tử Ngôn cô nương có thể gọi ta Tử Ngôn "

Nghe ra giọng ôn hoà của hắn nàng hơi mỉm cười đáp lời .

" Tiểu nữ xin gọi người là Tống công tử "

Tống Tử Ngôn thấy nàng kiệm lời đành tiếp tục nói .

" Khương cô nương thân với Nhủ Mẫu , đã lâu rồi ta chưa thấy bà cười nhiều như hai hôm nay , theo như Nhủ Mẫu nói sau này cô nương cần gì đến căn nhà thành tây tìm ta sẽ thay Nhủ Mẫu giúp cô nương "

Thì ra hắn nghe lời trong xe ngựa Văn Phu Nhân nói , nếu vậy những gì nàng nói hắn điều nghe thấy .

Khương Tú có chút lúng túng đành cuối mắt cảm tạ sau đó không nói thêm .

Noi xong hai người im lặng cùng nhìn tuyết rơi….

Lãnh Đại phía sau cảm thán với Lãnh Nhị .

" Ta cứ có cảm giác hai người đứng đó lại thiếu một tiểu công tử đứng cạnh nhỉ "

Hắn vừa nói vừa tặc lưỡi tiếc nuối…

Lãnh Nhị :" ? "

Lãnh Đại ghét bỏ nhìn sang.

" Ngươi cả đời cũng không hiểu được đâu "

Khương Tú và Tống Tử Ngôn đứng một khắc sau* nàng cáo biệt rồi đến phòng Quý ma ma , Quý ma ma thấy nàng đến hơi giật mình .

*15 phút .

Khương Tú không vòng vo nói thẳng vấn đề .

" Ta muốn tìm hiểu người trong phủ tránh khi về đến cũng không đến nổi không nhận ra ai "

Quế ma ma nghe xong liền cười mời nàng vào , chu đáo rót trà cho nàng phỏng chừng giữa bà và nàng chưa từng xảy ra tranh chấp lúc sáng .

Bà tóm tắt ngắn gọn kể sơ lượt từng người , trong phủ hiện nay người lớn nhất có Lão Phu Nhân người họ Liễu người Giang Châu….

Nghe xong nàng tóm gọn lại

Tổ Mẫu Họ Liễu hơn sáu mươi nhà ngoại làm quan tri phủ Giang Châu

Phụ Thân Khương Tư Văn hơn bốn mươi tuổi Hộ Bộ Thượng Thư được năm năm .

Mẫu Thân nàng Lý Vân Dao ba mươi tám tuổi xuất thân Thương nhân Giang Nam .

Đại ca Khương Trạch hai mươi hai tẩu tử Hàn thị nhi tử ba tuổi , Mẫu Thân Hàn thị là Muội Muội Mẫu Thân nàng , nhậm chức tại Hàn Lâm Viện , nhạc phụ Viên Ngoại Lang Hộ BỘ .

Đại tỷ Khương Tĩnh Hy hai mươi Tỷ Phu Lâu Minh Triết làm tại Hàn Lâm Viện dưới gối một đôi nhi nữ tuổi còn nhỏ .

Nhị tỷ Khương Băng Tâm , Tam tỷ Khương Uyển Như đang tìm hôn sự .

Mà nàng Khương Tú là Tứ tiểu thư con chính thê tring phủ .

Ngoài ra còn có Nhị Di Nương Giai thị ba mươi hai nữ nhi Tri Phủ Lâm Châu , duới gối sinh ra Ngũ muội Khương Linh Linh bằng tuổi nàng .

Tam Di Nương Triệu Vy Vân ba mươi nhà ngoại thương nhân , sinh Lục muội KhưƠng Tuyết Y năm nay mười ba , Thất đệ Khương Thư Hàng mười hai .

Khương Tú đại khái hiểu được tình hình trong nhà , nói cảm ơn Quế ma ma rồi về phòng nghĩ ngơi .

Nằm xuống giường nàng nghĩ thầm từ mai có lẽ cuộc sống nàng không còn yên bình nữa ….

Sáng hôm sau trời nắng lên tuyết ngừng rơi từ tối qua đường đi có lẽ sẽ dễ đi .

Mọi người xuống sảnh dùng bữa sáng xong chuẩn bị xuất phát .

Khương Tú nói vài câu tạm biệt Văn Phu Nhân rồi lên xe ngựa Khương Gia hồi phủ , nàng vén rèm xe nhìn xe ngựa Văn Phu Nhân phía sau bên cạnh là Tống Tử Ngôn .

Dường như hắn cũng phát hiện có người đang nhìn mình nên ngước mắt , tầm mắt hai người chạm nhau giữa không trung Khương Tú vội buông rèm xe .

Thanh Nhi hỏi nàng có nôn nóng gặp người thân không , nàng chỉ mỉm cười lắc đầu đối với những người không quen biết thì lấy gì gọi là tình thân .

Xe ngựa đi rất lâu cuối cùng đến cổng thành , vừa vào thành Thanh Nhi nghe tiếng ồn ào bên đường kéo rèm xe lên hí hững gọi nàng xem cùng .

" Tỷ Tỷ nhìn xem đó là kẹo hồ lô , bên nay la kẹo đường , bên kia còn có ô mai , ………"

Khương Tú mỉm cười vuốt tóc nàng .

" Muội yên tâm tỷ sẽ dẫn muội đi xem khắp nơi mua cho Muội đồ ngon "

Qua một lúc xa phu lên tiếng .

" Tiểu thư đã hồi phủ "

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play