Lục Phi Nhiên là một cô nàng ngây thơ, hồn nhiên và là một đứa trẻ bị bố mẹ bỏ rơi khi học hết lớp 9, bố mẹ cô lấy lí do rất củ chuối rằng: "Do mày chỉ biết ăn, không biết làm gì khác. Nuôi mày như nuôi một con heo trong nhà ý, chỉ tốn tiền chứ có được cái tích sự gì đâu!?".
Thôi, kệ đi. Cô là một cô nàng lạc quan mà, dù bị bố mẹ vứt bỏ, cô vẫn rất biết ơn họ vì đã nuôi nấng cô.
Và, Lục Phi Nhiên là một con người không quá nổi bật trong xã hội, có thể nói cô là một cô gái quá đỗi bình thường. Cho đến khi cô hai mươi bảy cái nồi bánh chưng, cô vô tình xem và nghe được một giọng hát của một người đàn ông làm nghề trong giới showbiz. Giọng hát trầm ấm, mang đến cho người nghe nhiều cảm xúc khó ta, ngón tay anh thon dài, múa trên khắp cây đàn piano. Khuôn mặt điển trai, ánh mắt rạng ngời.
Cái tên Phó Xuyên Thành được các fan hò hét, là người có tính tâm trong giới giải trí.
Và rồi... cô nàng ngây thơ, vô tư, hồn nhiên như ngày nào đó đã trở thành fan cuồng của Phó Xuyên Thành như những fan khác. Luôn tung hô gọi to: "Phó Xuyên Thành, Phó Xuyên Thành".
...
Như bao ngày, cô đi làm thêm trong quán mì để kiếm tiền, cố sống qua ngày.
Cho đến khi ta làm, cô lại bị thu hút bởi giọng hát quen thuộc đó, ngước lên nhìn nơi giọng hát đó vang lên, hóa ra là quảng cáo về buổi hòa nhạc của Phó Xuyên Thành, được chiếu qua màn hình to lớn giữa thành phố Thượng Hải.
Lục Phi Nhiên say đắm nghe giọng hát, cô không để ý đèn giao thông nên đã rảo bước đi qua đường dành cho người đi bộ. Có một chiếc xe ô tô chạy với vận tốc nhanh trông có vẻ như đang vội vội vàng vàng gì đó, không để ý cô cho đến khi xe đang lăn bánh trên đường tự dưng: "Cộp" một cái rõ mạnh. Tài xế xuống xe xem có phải xe bị hỏng không thì phát hiện ra một người phụ nữ nằm ở đường, máu không ngừng chảy ra.
Cô thấy máu của mình chảy ra không ngừng, thì nhìn đèn giao thông, thì ra đang là đèn xanh. Chợt, người tài xế gần cô nói chuyện với người đàn ông nào đó, có vẻ như là: "Phó...ngài..." gì đó?
Lục Phi Nhiên nghe thấy người tên họ Phó, cố gắng mở mắt to để cô nhìn kỹ khuôn mặt của người đàn ông này.
Quả nhiên là anh, Phó Xuyên Thành!
Có phải ông trời thấy thương cho số phận của cô hay không mà trước khi chết cô lại được gặp thần tượng của mình trong hoàn cảnh thế này, cô không muốn ấn tượng đầu tiên của thần tượng với mình là như vậy. Thôi, dù sao cũng sắp chết rồi, được gặp thần tượng của mình trước khi chết khiến cô vui vẻ, nắm lấy ống quần anh khiến ống quần của anh dính máu của cô, anh không bận tâm lắm, Lục Phi Nhiên nói với hơi thở yếu ớt nhưng lại có chút vui mừng, thoả mãn: "Thật vui khi được gặp anh, thần tượng của lòng tôi. Tôi không ngờ sẽ có ngày mình được gặp anh bằng xương bằng thịt đó, người đứng trước mặt tôi, liệu có phải do ông trời sắp đặt hay là trùng hợp...?"
Rồi, Lục Phi Nhiên bỏ tay dính đầy máu của mình xuống, khóe môi cô cong cong, cô vui vẻ nhắm mắt.
Tiếng xe cấp cứu kêu inh ỏi, mọi người xung quanh bao vây lấy cô...
Phó Xuyên Thành nghe được những lời nói chân thành đó được nói ra từ một người fan của mình, anh lẩm bẩm: "Xin lỗi cô gái trẻ, Cảm ơn cô vẫn luôn ủng hộ và theo dõi tôi"
Phó Xuyên Thành khẽ đặt một bó hoa to, tươi tắn, đẹp đẽ lên ngực cô để tỏ lòng tôn trọng với Lục Phi Nhiên.
Trên đôi môi cô vẫn nở một nụ cười, có lẽ cô cảm thấy cái chết này của mình quá nhanh, quá đột ngột, nhưng không sao hết, trước khi chết cô còn được gặp thần tượng trong lòng mình mà. Có qua thì phải có lại chứ, nên cô cảm thấy rất vui.
Mạng sống của cô không đáng để được trân trọng, mọi người xung quanh thì vẫn luôn hắt hủi cô. Nhưng nhờ có người ấy, cô luôn luôn cố gắng sống tiếp, dù tương lai mù mịt, dù tương lai chỉ toàn màu đen không thấy ánh sáng thì cô vẫn cố sống, sống để được gặp thần tượng mình ngưỡng mộ.
Giờ ước muốn được thực hiện, Lục Phi Nhiên cũng chẳng luyến tiếc gì với thế gian này nữa rồi...và tạm biệt...
Lục Phi Nhiên mở mắt ra, xung quanh cô đều là những món đồ đắt tiền, khó có thể mua được với loại người như cô. Lục Phi Nhiên hoảng hốt xuống giường, thấy có chiếc gương gần đó, cô lao tới, ngắm mình trong gương. Da dẻ mịn màng, hồng hào, đôi mắt trong veo, cơ thể tràn đầy sức sống.
Trong gương là một cô gái khác hoàn toàn với cô, cô không tin một người từng chết như mình sao có thể sống lại chứ.
Tiếng cót két kêu lên, cửa phòng tắm được mở ra, Lục Phi Nhiên quay đầu lại nhìn, một người đàn ông bước ra, hỏi: "Sao thế, vẫn không hài lòng sao? Thế ... còn muốn gì nữa?"
Cô che miệng, không tin nổi hiện thực trước mắt, nói năng lắp bắp: "Phó...Phó Xuyên Thành, là anh thật chứ!?"
Phó Xuyên Thành khó hiểu với con người cô của bây giờ, anh mất kiên nhẫn đáp: "Ừ! Mới sáng sớm ra, cô bị bệnh à". Anh lạnh lùng nói tiếp với giọng ra lệnh: "Tôi xuống dưới nhà trước còn đi làm, nhớ ở yên trong nhà đừng chạy lung tung".
Phó Xuyên Thành xuống dưới nhà, bỏ mặc cô nàng đang đứng như trời chồng ra đấy.
Lục Phi Nhiên giật mình, cô không thể tin nổi chuyện gì đang diễn ra ngay trước mắt được, tự nhéo má mình, muốn xác nhận xem đây là thật hay là một giấc mơ.
"Au! Đau quá! Má mình đỏ hết lên rồi, có lẽ đây là sự thật" Cô lẩm bẩm.
Chuông điện thoại kêu lên, cô không vội bắt máy mà đứng ngắm lại mình trong gương, có vẻ như cô sống rất tốt không như trước đây.
Điện thoại vẫn reo lên liên hồi, dường như nó như có ý định không tha cho cô cho đến khi cô bắt máy.
Lục Phi Nhiên thở dài, nhấc máy: "A lô! Ừm ... cho hỏi đây là số điện thoại của ai vậy ạ?". Đầu dây bên kia oán trách: "Mới một tuần không gặp nhau thôi mà, cậu đã quên tớ rồi sao, Nhiên Nhiên". Lục Phi Nhiên ngại ngùng, lịch sự, khách sáo nói: "Thực sự tôi chưa từng gặp bạn, Tôi không biết bạn là ai?". Đầu dây bên kia than thở: "Được rồi! Bỏ qua chuyện đó đi, đừng chơi trò mất trí nhớ gì nữa! Mà, tuần trước, Cậu có bảo sẽ giúp tớ hẹn hò với Phó Xuyên Thành mà, sao không thấy anh ấy đến vậy, cậu đừng nói là chưa nói với anh ấy đấy nhé!". Cô khiêm tốn nói: "Tôi không quen biết bạn, nhưng nếu bạn tha thiết nhờ tôi như vậy, để tôi chuyển lời nói của bạn đến anh ấy".
Đầu dây bên kia nghe được câu trả lời ưng ý từ cô thì "cảm ơn" cô rối rít rồi cúp máy.
Lục Phi Nhiên cũng không biết giữa mình và Phó Xuyên Thành có mối quan hệ gì mà cô lại ở trong nhà của anh ấy.
Xem lịch, cô rất sốc khi bây giờ lại là năm 2025 tức là cô đã chết từ năm 2020, đã chết vào năm năm trước. Vậy tại sao cô lại vẫn còn sống, lại còn là 5 năm sau?!
Lục Phi Nhiên nhíu mày, cố phân tích tình hình hiện tại. Người phụ nữ bí ẩn đó nhờ cô giúp ả ta hẹn hò với Phó Xuyên Thành, chắc chắn cô có quen biết với ả ta, nhưng lý do tại sao mà ả ta lại chắc như đinh đóng cột rằng anh ấy sẽ nghe theo lời nhờ vả của cô cơ chứ?
Để xác nhận mối quan hệ của mình và Phó Xuyên Thành. Lục Phi Nhiên đã ngồi đợi anh ở phòng khách suốt cả ngày, cứ như người vợ đợi người chồng đi làm về vậy.
Tận mười giờ ba mươi phút đêm anh mới về nhà, cô vì không chịu được cơn đói và cơn buồn ngủ đến cùng một lúc nên đã ngủ thiếp đi lúc nào cũng hay không biết.
Thấy Lục Phi Nhiên đợi anh về, anh không khỏi ngạc nhiên xen lẫn chút vui mừng.
Vì sợ cô lạnh và không nỡ để cô ngủ ở phòng khách, Phó Xuyên Thành dịu dàng bế cô trong vòng tay to lớn của mình rồi đưa Lục Phi Nhiên về phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, khẽ khàng kéo chăn, đắp chăn cho cô để cô vợ nhỏ của mình khỏi lạnh.
Lục Phi Nhiên ngủ say như một đứa trẻ được mẹ dỗ dành, miệng hé mở khiến một ít nước dãi vô thức trượt xuống gối.
Đột nhiên, cô cảm nhận được có một bàn tay to lớn nhưng lại rất ấm áp vuốt tóc mình ra sau tai, cử chỉ nhẹ nhàng như sợ cô tỉnh dậy.
Cô mơ mơ màng màng, rúc vào trong lòng người đàn ông ngay cạnh mình. Lẩm bẩm: "Ấm quá, ấm quá"
Người đàn ông ngại ngùng, rút tay đang mân mê vuốt tóc của người con gái đang nằm trong lòng mình lại, không quên than thở: "Sao mà em đáng yêu thế! Đáng yêu muốn chết đi!!!"
Như bị ma xui quỷ khiến, ánh mắt anh lướt qua bờ vai lộ ra dưới lớp áo mỏng. Một cảm giác khó diễn tả trào dâng khiến anh lập tức quay đi, sợ mình không giữ được bình tĩnh.
Phó Xuyên Thành chợt tỉnh táo lại, cố giữ bình tĩnh để không bị mất kiềm chế mà làm ra những chuyện không hay.
Anh ngồi bật dậy, ôm chán, thở dài.
Lục Phi Nhiên cảm thấy hơi lành lạnh ùa vào người mình, cô với tay, cố tìm hơi ấm.
Anh nhìn thấy hành động này của cô vợ nhỏ nhà mình, khóe môi bất giác cong lên. Lục Phi Nhiên mơ màng, đưa hai tay trắng nõn rụi mắt.
Khi đã tỉnh ngủ hẳn, Lục Phi Nhiên vừa ngạc nhiên xen lẫn là lúng túng, cô hỏi: "Anh...anh...anh là anh Phó, đêm qua...đêm qua em đã ngủ cùng anh trên chiếc giường này sao?"
Phó Xuyên Thành biết cô vẫn còn muốn cách xa mình, anh bịa chuyện: "Không, loại người như cô tôi không thèm, cô tưởng tôi ngủ với loại người như cô hả? Chẳng qua, tôi có ý tốt, định đắp chăn cho cô tại thấy cô hình như lạnh. Nhưng cứ đắp chăn cho cô là cô lại đạp tung chăn ra..."
Được nói chuyện với thần tượng, thậm chí còn được thần tượng của mình quan tâm như vậy, cô thương anh lắm, tự trách mình: "Ừm, do tôi mà anh đã lãng phí thời gian, lỗi là do tôi, tôi thành thật xin lỗi anh nhé!"
Nhưng lời xin lỗi đó lại khiến Phó Xuyên Thành bực bội, đối với anh, gia đình là quan trọng nhất và anh đã coi Lục Phi Nhiên là gia đình của mình từ khi hai người kết hôn rồi. Với lại, anh rất trân trọng cô, không màng đến thời gian khi bên cạnh cô.
Lục Phi Nhiên tự dưng thấy anh có vẻ như tức giận, cố trấn tĩnh tâm trạng anh: "Uh~ anh Phó..., lần sau em sẽ rút kinh nghiệm, anh đừng có mà tức giận, được không? Anh tức giận làm lòng em cảm thấy càng thêm áy náy lắm!"
Phó Xuyên Thành hít vào thở ra một hơi thật dài để ổn định lại tâm trạng của mình, an ủi để Lục Phi Nhiên đỡ áy náy, tự trách bản thân mình: "Ừ, anh không sao, thật đó! Mà ... em cứ xuất hiện ở trước mặt anh chỉ khiến anh thêm...yêu em mà thôi". Giọng nói anh dần dần nhỏ đi, Lục Phi Nhiên không nghe thấy, liền áp sát tai mình gần đôi môi của Phó Xuyên Thành, người cô cọ sát vào người anh...
Cơ thể cô thật mềm mại, điều đó chỉ khiến cho Phó Xuyên Thành càng muốn bảo vệ Lục Phi Nhiên. Anh rất muốn... rất muốn bắt trói cô mang theo bên mình nhưng anh lại sợ Lục Phi Nhiên sẽ sợ anh, coi anh như giã thú mà phản kháng, điều đó sẽ khiến cô bị thương...
Lục Phi Nhiên tặc lưỡi, hỏi Phó Xuyên Thành: "Hử! Anh nói bé quá, anh nói lại chữ khiến anh thêm...gì đó được không?"
Lục Phi Nhiên đột nhiên ngước mắt nhìn lên khuôn mặt anh, vẫn là cái khuôn mặt điển trai đó, mà hình như là nhìn gần đẹp trai hơn thì phải?
Bị ánh mắt của Lục Phi Nhiên nhìn chăm chú như vậy, Phó Xuyên Thành ngượng chín mặt, hơi thở hai người như hoà quyện vào nhau.
Bầu không khí trong căn phòng trở nên đầy mùi mật ngọt. Nhưng rồi tưởng sẽ có một cảnh màn hôn hít lãng mạn lắm cơ ai ngờ chính Phó Xuyên Thành lại phá tan bầu không khí đó. Phó Xuyên Thành đẩy Lục Phi Nhiên ra xa khỏi cơ thể mình, trả lời câu hỏi của cô: "Em phiền phức quá! Anh không muốn nói lại lần thứ hai đâu!"
Download MangaToon APP on App Store and Google Play