Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Thuê Bao Quý Khách, Ảnh Đế Bận Đu Idol Rồi.

Chương 1

Thương Vũ Thành từng nghĩ, cuộc đời này có hai điều hắn không bao giờ dám mơ tới:

Thứ nhất, trúng xổ số độc đắc.

Thứ hai, gặp được Diệp Lăng Hành ngoài đời thực.

Trúng số còn có thể thử vận may, chứ muốn gặp một đại minh tinh như Diệp Lăng Hành ư? Nằm mơ còn chưa dám nghĩ tới!

Ấy vậy mà số phận thích đùa, không chỉ giúp hắn gặp mà còn đẩy hắn vào một tình thế éo le: Được đóng phim chung với chính thần tượng của mình.

Khoan, khoan đã… Sao tự nhiên lại nhảy vọt đến đây rồi?!

Câu chuyện phải bắt đầu từ mười năm trước - thời điểm hắn còn là một thiếu niên ngây thơ, nhiệt huyết, ngày ngày ôm điện thoại ngắm ảnh Diệp Lăng Hành như một con fanboy chính hiệu.

...----------------...

Mười năm trước, hắn chỉ là một thiếu niên bình thường, sống trong nhung lụa nhưng lại luôn cảm thấy nhàm chán với mọi thứ xung quanh. Hắn học giỏi, chơi thể thao cũng không tệ, ngoại hình sáng sủa, gia thế hiển hách, không có gì phải lo lắng về tương lai. Nhưng hắn lại không có một ước mơ nào cả. Mỗi ngày ngoài học hành ra thì niềm vui lớn nhất chính là cày phim.

Một ngày nọ, trong lúc lướt mạng tìm phim mới, hắn vô tình nhìn thấy poster của bộ phim cổ trang Trường Phong Hành.

Trên poster, một nam nhân mặc bạch y phiêu dật, khí chất thanh tao, cầm kiếm đứng trên vách núi, ánh mắt xa xăm đầy thâm tình.

Chỉ một ánh mắt thôi mà như hút hồn người ta vào!

Thương Vũ Thành không kịp nghĩ gì nhiều, lập tức nhấn vào xem thử.

Và rồi… hắn trầm luân.

Diệp Lăng Hành - vai chính của bộ phim - xuất hiện với thần thái quá mức hoàn hảo!

Diệp Lăng Hành lớn hơn hắn hai tuổi. Khi mới 19, y đã là một diễn viên có tiếng tăm, sở hữu vẻ đẹp trầm ổn và cuốn hút.

Khuôn mặt y không mang nét sắc sảo đến gai góc, cũng chẳng phải kiểu đẹp đẽ mong manh, mà là một loại khí chất hòa nhã, ôn nhu nhưng lại khiến người ta không thể rời mắt.

Đẹp trai? Đương nhiên rồi! Nhưng quan trọng hơn là diễn xuất tuyệt vời, ánh mắt biết nói, từng động tác đều toát lên phong thái cổ trang hiếm có.

Ngay từ tập đầu tiên, hắn đã xác định mình không thoát được nữa.

Sau đó, hắn bắt đầu đào lại tất cả phim ảnh của Diệp Lăng Hành, tìm mọi clip hậu trường, chương trình phỏng vấn, thậm chí còn gia nhập fanclub chính thức.

Huhu!! Thương Vũ Thành thật sự quá mê mẩn con người này. À không đúng, là thiên thần mới phải.

Đỉnh điểm của sự cuồng nhiệt chính là khi hắn lén lấy tiền tiết kiệm của mình để mua vé fanmeeting của Diệp Lăng Hành.

Nhưng đời không như là mơ.

Ngay trước ngày diễn ra fanmeeting, hắn lại sốt cao đến mức nhập viện.

Mẹ hắn nghiêm khắc bắt hắn nằm yên trên giường bệnh, không cho đi đâu hết.

Hắn khóc không ra nước mắt.

Fanmeeting của thần tượng! Hắn đã mong chờ suốt bao lâu, vậy mà lại bị số phận tát cho một cú đau điếng thế này sao?!

Hắn nằm trên giường bệnh, ôm điện thoại, nhìn livestream sự kiện mà nước mắt tuôn rơi.

Lần đó, hắn đã âm thầm hạ quyết tâm:

Sau này nhất định phải kiếm thật nhiều tiền! Không cần làm fanmeeting nữa, mà sẽ trực tiếp gặp Diệp Lăng Hành ngoài đời!

Nhưng ai ngờ, chưa đợi hắn kiếm đủ tiền, số phận đã đá bay tâm nguyện của hắn. Một cách siêu tàn nhẫn.

...----------------...

Khi hắn bắt đầu sự nghiệp diễn xuất vào năm 17 tuổi, Diệp Lăng Hành lại dính scandal và biến mất khỏi giới giải trí.

Tin tức về Diệp Lăng Hành khiến cả fandom rung chuyển.

Một ngày nọ, Thương Vũ Thành lướt mạng như thường lệ, đột nhiên thấy một loạt tiêu đề chấn động:

"Diệp Lăng Hành bị tố thái độ ngạo mạn, xem thường bạn diễn!"

"Diệp Lăng Hành đắc tội đạo diễn quyền lực, sự nghiệp xuống dốc!"

"Hé lộ lý do Diệp Lăng Hành biến mất khỏi showbiz!"

…Cái gì?

Thương Vũ Thành sững người, nhấn vào đọc ngay lập tức.

Bài báo viết rằng, một số đồng nghiệp từng hợp tác với Diệp Lăng Hành tố cáo y có thái độ ngạo mạn, khó gần, thậm chí còn bất hòa với một đạo diễn nổi tiếng.

Thậm chí có người còn lên tiếng xác nhận, bảo rằng Diệp Lăng Hành không phải là người tốt đẹp như trên màn ảnh, mà ngoài đời vô cùng lạnh lùng, xa cách, không hề thân thiện với ai cả.

Chỉ trong vòng một tuần, hình tượng hoàn mỹ của Diệp Lăng Hành hoàn toàn sụp đổ trước công chúng.

Hàng loạt cư dân mạng vào bình luận chỉ trích, fan hâm mộ thì hoang mang, fandom chia năm xẻ bảy.

Giữa cơn bão dư luận, Diệp Lăng Hành hoàn toàn im lặng, không hề lên tiếng giải thích.

Không lâu sau đó, y tuyên bố tạm dừng mọi hoạt động, rời khỏi giới giải trí.

Thương Vũ Thành cảm thấy thế giới của mình như sụp đổ.

Hắn không tin Diệp Lăng Hành là loại người đó.

Nhưng hắn cũng không thể làm gì được.

Hắn chỉ có thể lặng lẽ cất đi những tấm poster của Diệp Lăng Hành trong phòng, xóa đi hình nền điện thoại, giả vờ như mình đã không còn quan tâm nữa.

Nhưng thật ra… hắn vẫn lén theo dõi từng tin tức về y.

Mỗi khi có ai đó nhắc đến Diệp Lăng Hành, hắn vẫn sẽ ngẩng đầu lên nghe lén.

Mỗi khi lướt mạng vô tình thấy hình ảnh cũ của y, hắn vẫn sẽ dừng lại nhìn một lúc lâu.

Hắn chỉ không nói ra mà thôi.

...----------------...

Mười năm sau, Thương Vũ Thành đã từ một thực tập sinh vô danh trở thành một trong những cái tên hot nhất trong giới giải trí.

Hắn đóng liên tiếp năm bộ phim thành công, tham gia nhiều show truyền hình nổi tiếng, lượng fan hâm mộ tăng lên chóng mặt.

Bây giờ, hắn không còn là một cậu nhóc fanboy nữa, mà đã trở thành một diễn viên có chỗ đứng vững chắc. Một ảnh đế trong lời tán dương của người người

Và rồi, định mệnh lại một lần nữa chơi hắn một vố lớn.

Một ngày nọ, công ty của hắn thông báo:

"Vũ Thành, cậu có một kịch bản mới. Đạo diễn đã chọn cậu làm nam chính."

Hắn vui vẻ nhận lấy, lật vài trang đầu xem thử.

Cốt truyện có vẻ hấp dẫn, nhân vật nam chính khá thú vị…

Nhưng khi hắn nhìn đến danh sách diễn viên, mắt hắn tối sầm.

Vai nam phụ - Diệp Lăng Hành.

…Khoan đã, Diệp Lăng Hành?!

Là Diệp Lăng Hành mà hắn nghĩ đến sao?!

Hắn lật qua lật lại xem đi xem lại, chắc chắn là không nhầm.

Diệp Lăng Hành, thần tượng hắn đã từng theo đuổi suốt nhiều năm, người từng biến mất khỏi giới giải trí mười năm trước… bây giờ lại trở lại?

Và còn đóng phim chung với hắn?!

Thương Vũ Thành cảm thấy đầu óc mình quay cuồng.

Định mệnh quả thật quá tàn nhẫn!

Lúc trước hắn mơ ước được gặp thần tượng, thì bị cấm túc ở nhà.

Sau này hắn nỗ lực vào giới giải trí để được gặp y, thì y lại rời đi mất.

Bây giờ hắn đã nổi tiếng rồi, y lại quay lại đóng phim với hắn?!

Rốt cuộc là ai đang đạo diễn vở kịch cuộc đời hắn vậy?!

Thương Vũ Thành ôm đầu, thở dài một hơi.

Thôi được rồi.

Dù sao cũng đã đi đến đây, hắn giờ đã là ảnh đế cao cao tại thượng rồi. Không thể vì thần tượng mà làm mất hình tượng. Chỉ có thể cố gắng giả vờ bình tĩnh, diễn tròn vai mà thôi.

Nhưng hắn đâu có biết rằng, diễn xuất có thể tập luyện, còn ánh mắt long lanh lấp lánh khi nhìn thấy thần tượng này... Đâu có dễ che giấu!!

Chương 2

Trên đời này có một loại cảm giác gọi là: “Cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng nội tâm lại gào thét dữ dội.”

Và đó chính xác là tâm trạng của Thương Vũ Thành khi bước vào buổi họp mặt đoàn phim Trường Phong Hành lần đầu tiên.

Mọi chuyện vẫn bình thường… cho đến khi cánh cửa phòng họp mở ra, và Diệp Lăng Hành bước vào.

Khoảnh khắc ấy, Thương Vũ Thành cảm thấy toàn bộ lý trí của mình tan vỡ như tấm kính bị đập nát.

Hôm nay, Thương Vũ Thành đã dặn lòng phải thật bình tĩnh.

Dù sao hắn cũng là một diễn viên chuyên nghiệp, không thể để lộ sơ hở được!

Nhưng khi người đàn ông kia xuất hiện trong tầm mắt, hắn mới nhận ra… Bình tĩnh cái quỷ gì chứ?!

Diệp Lăng Hành vẫn như trong ký ức của hắn, thậm chí còn đẹp trai hơn trước.

Không đúng! Không phải đẹp trai hơn, mà là… kiểu đẹp khiến người ta muốn quỳ xuống tôn thờ!

Người thật đứng trước mặt so với hình ảnh trên màn ảnh còn mang một loại áp lực không thể diễn tả bằng lời.

Áo sơ mi trắng đơn giản, quần tây đen cắt may gọn gàng, tóc đen mềm mại hơi rủ xuống trán, gương mặt vẫn ôn hòa nhưng lại toát ra khí chất cấm dục khiến người khác không dám tới gần.

Diệp Lăng Hành bình tĩnh kéo ghế ngồi xuống, đôi mắt quét qua mọi người một vòng, cuối cùng dừng lại trên người hắn.

Khoảnh khắc ánh mắt ấy chạm vào mình, Thương Vũ Thành cảm thấy sống lưng cứng đờ.

Trời ạ! Thần tượng nhìn hắn kìa!

Bình tĩnh, bình tĩnh…!

Hắn vội vàng cúi đầu, giả vờ đang chăm chú nhìn kịch bản.

Nhưng trong đầu hắn lúc này chỉ có một suy nghĩ:

Làm sao để giấu được ánh mắt rực sáng của một fanboy đây?!

Diệp Lăng Hành mà còn tiếp tục nhìn hắn nữa thì hắn sẽ lộn mèo hò reo đó!! Thế nên là dừng lại đi!!!

Buổi họp mặt diễn ra suôn sẻ, nhưng tâm trí của Thương Vũ Thành thì hoàn toàn trôi dạt vào vũ trụ.

Hắn không nghe rõ đạo diễn nói gì.

Cũng không biết kịch bản đã được thảo luận đến đâu.

Tất cả những gì hắn biết là… Diệp Lăng Hành đang ngồi ngay bên cạnh hắn!

Khoảng cách chưa đầy nửa mét!

Chưa hết, đến khi buổi họp kết thúc, đạo diễn còn đột ngột bảo:

“Vũ Thành, Lăng Hành, hai cậu sẽ có nhiều cảnh chung trong phim. Từ giờ hãy cố gắng làm quen với nhau đi.”

Câu này nghĩa là sao?

Chẳng lẽ… chẳng lẽ hắn sắp có cơ hội tiếp xúc gần gũi với thần tượng?!

Cái này có khác gì fanboy đột nhiên trúng vé VIP hậu trường đâu chứ!

Thương Vũ Thành sững sờ tại chỗ, đang định mở miệng thì Diệp Lăng Hành đã quay sang, giơ tay về phía hắn.

Giọng nói trầm thấp, dịu dàng vang lên:

“Xin chào, tôi là Diệp Lăng Hành.”

Ầm một tiếng, lý trí của hắn hoàn toàn sụp đổ.

Thương Vũ Thành cảm thấy chính mình như đang đứng trước thiên đường.

Hắn có thể nghe được tiếng nhạc vang lên trong đầu!

Là tiếng nhạc kiểu: Tèn ten ten ten!~ Tèn tén tèn ten!~

Bàn tay ấy vươn ra, ngay trước mặt hắn, chỉ cách hắn vài giây chạm vào.

Fanboy như hắn sao có thể giữ được bình tĩnh đây?!

Thương Vũ Thành hít một hơi sâu, cố gắng kiềm chế, giơ tay bắt lấy.

Nhưng khoảnh khắc bàn tay hắn chạm vào tay đối phương

Aaaaaaa!!!

Bên ngoài hắn bình tĩnh.

Nhưng trong đầu hắn đang lăn lộn đúng kiểu quằn quại.

Chết tiệt! Tay Diệp Lăng Hành thật sự rất đẹp, rất ấm, còn rất mềm nữa! Aaaaaa Muốn cắn một miếng quá!!!

Hắn không thể nào tin được mình đang bắt tay thần tượng!

Mau gọi xe cấp cứu! Hắn sắp ngất đến nơi rồi!

Cùng lúc đó, Diệp Lăng Hành hơi nhíu mày.

Y cảm thấy người thanh niên trước mặt có chút kỳ lạ.

Không phải vì vẻ ngoài - mà là vì ánh mắt lấp lánh như vừa đào được vàng của đối phương.

Không lẽ hắn ta là fan của mình?

Không đúng, mười năm trước khi y rời khỏi giới giải trí, fandom đã gần như tan rã.

Bây giờ những người nhớ đến y cũng không còn nhiều.

Vậy thì…

Y đang suy nghĩ thì đột nhiên bị một tiếng hít sâu của Thương Vũ Thành kéo lại thực tại.

Ngẩng đầu lên, y bắt gặp gương mặt đầy nghiêm túc của đối phương.

Diệp Lăng Hành nhướn mày, chờ đợi đối phương lên tiếng.

Thương Vũ Thành cắn răng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ:

Tuyệt đối không thể để lộ mình là fan cuồng!

Hắn phải thể hiện thật chuyên nghiệp, thật bình tĩnh, thật tự nhiên!

Thế là hắn gật đầu, nghiêm túc nói:

“Xin chào, tôi là Thương Vũ Thành. Từ giờ mong tiền bối chỉ giáo nhiều hơn.”

Vừa nói xong, hắn liền cảm thấy yên tâm.

Không sai! Chính là phong thái này! Chuyên nghiệp, ổn trọng, không để lộ bất kỳ cảm xúc thừa thãi nào!

Diệp Lăng Hành nhìn hắn vài giây, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

“Đừng nói vậy chứ Thương Ảnh Đế? Tôi mới là người mong được chỉ giáo.”

Rồi y thu tay về, quay sang đạo diễn bàn tiếp chuyện khác.

Thương Vũ Thành đứng im tại chỗ, cố gắng điều chỉnh hơi thở.

Hắn thành công rồi!

Không bị phát hiện là fanboy rồi!

Nhưng mà…

Chưa đầy ba giây sau, hắn cúi đầu, phát hiện tay mình đang run rẩy.

Không chỉ run, mà còn đang siết chặt thành nắm đấm như muốn giữ lại hơi ấm từ cái bắt tay kia.

Thương Vũ Thành: “…”

Không xong rồi!

Hắn có thể cầm cự đến đâu đây...

Chương 3

Sau buổi họp mặt đoàn phim, Thương Vũ Thành cảm thấy não mình có chút quá tải.

Tuy hắn đã cố gắng hết sức để che giấu nội tâm cuồng nhiệt, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện từ nay sẽ phải làm việc chung với Diệp Lăng Hành, hắn liền muốn hét lên:

Thật sự không thể nào giữ bình tĩnh nổi!!! Hú hú!! Sắp được ngắm Diệp Lăng Hành mỗi ngày rồi!!

Lúc này, trợ lý của hắn - Trương Hào, một người đã quen với mấy trò ngớ ngẩn của hắn - đang lái xe đưa hắn về.

Nhìn thấy Thương Vũ Thành suốt nửa tiếng đồng hồ chỉ ngồi im như tượng, ánh mắt đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ, Trương Hào không nhịn được hỏi:

“Cậu làm sao vậy? Không phải chỉ là một buổi họp mặt đoàn phim thôi sao? Trông cậu cứ như vừa trải qua cú sốc đầu đời ấy.”

Thương Vũ Thành chậm rãi quay đầu, gương mặt đầy nghiêm túc:

“Cậu có biết không? Tôi vừa mới bắt tay với Diệp Lăng Hành.”

Trương Hào: “…”

Ờm… rồi sao?

Thấy đối phương không có phản ứng như mong đợi, Thương Vũ Thành nhấn mạnh hơn:

“Cậu có hiểu không? Là Diệp Lăng Hành đó!!!”

Trương Hào: “…”

Ờ, hiểu rồi. Nhưng có gì đặc biệt đâu?

Trương Hào liếc mắt nhìn hắn qua kính chiếu hậu, nhướng mày:

“Chẳng lẽ cậu chưa từng bắt tay với tiền bối nào à? Trước đây cũng hợp tác với nhiều diễn viên nổi tiếng rồi còn gì.”

“Không giống! Hoàn toàn không giống!”

Thương Vũ Thành đập mạnh lên đùi, ánh mắt đầy bi thương.

“Những người kia không phải Diệp Lăng Hành! Cậu hiểu không? Là -”

À thôi đi, hắn không thể hô hào Diệp Lăng Hành là thần tượng của hắn được

“Được rồi được rồi, tôi hiểu.” Trương Hào cắt ngang, lười nghe hắn diễn văn. “Vậy cậu thấy sao? Diệp Lăng Hành có giống như cậu tưởng tượng không?”

Thương Vũ Thành lập tức ngồi thẳng dậy, ánh mắt sáng lên:

“Có! Còn hơn cả mong đợi! Anh ấy trông đẹp trai hơn trên màn ảnh, khí chất vẫn như xưa, giọng nói cực kỳ êm tai, bắt tay rất ấm”

Nói đến đây, hắn đột nhiên im bặt.

Bởi vì hắn nhận ra mình đã nói quá nhiều.

Thương Vũ Thành vội ho một tiếng, giả vờ bình tĩnh:

“À… Ý tôi là, anh ấy đúng là một diễn viên giỏi, đáng để học hỏi.”

Trương Hào: “…”

Cậu nghĩ tôi tin chắc?

Ngày hôm sau, đoàn phim chính thức khai máy.

Địa điểm quay là một phim trường ở ngoại ô thành phố.

Khi Thương Vũ Thành đến nơi, hắn phát hiện tất cả mọi người đều đã có mặt.

Diệp Lăng Hành vẫn như hôm qua, áo sơ mi trắng, quần tây đen, vẻ ngoài đơn giản nhưng cực kỳ thu hút ánh nhìn.

Lúc hắn đang lén lút nhìn về phía Diệp Lăng Hành, đạo diễn bỗng gọi hắn:

“Vũ Thành, lát nữa cậu và Lăng Hành sẽ quay cảnh đầu tiên.”

Thương Vũ Thành giật mình nhưng vân cố tỏ ra bình tĩnh:

"Vâng, tôi biết rồi."

Cái gì?! Cảnh đầu tiên đã là cảnh với thần tượng của hắn sao?

Hắn còn chưa chuẩn bị tâm lý mà!

Đạo diễn thản nhiên gật đầu:

“Ừ, cảnh này là lần đầu tiên hai nhân vật chính gặp nhau. Tôi muốn giữ sự chân thực, nên để hai cậu tự nhiên là được.”

Tự nhiên?

Hắn mà tự nhiên được chắc?!

Trời ạ, đạo diễn có biết hắn đã mất cả đêm để suy nghĩ xem làm sao để giấu đi ánh mắt fanboy của mình không?!

Nhưng bây giờ không có đường lui nữa.

Thương Vũ Thành đành hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh cảm xúc.

Hắn tự nhủ:

Mình không phải fanboy. Mình là một diễn viên chuyên nghiệp.

Mình không phải fanboy. Mình là một diễn viên chuyên nghiệp.

Mình không phải…

Khoan đã, ai đó hãy ngăn hắn lại đi!

Vì khi Diệp Lăng Hành đi đến đứng cạnh hắn, hắn đã vô thức nín thở!

Không xong rồi, hắn cảm thấy tim mình sắp nhảy khỏi lồng ngực mất thôi!

Cảnh quay đầu tiên là cảnh nhân vật của hắn - một thanh niên lạc quan, nhiệt huyết - gặp gỡ nhân vật của Diệp Lăng Hành - một người lạnh lùng, trầm ổn.

Trong kịch bản, nhân vật của hắn bị té ngã trên đường, Diệp Lăng Hành đi ngang qua, tiện tay đỡ hắn dậy.

Nhìn thì đơn giản, nhưng thực tế…

Đối với một fanboy như hắn, đây là một thử thách sinh tử!

Đạo diễn ra hiệu bắt đầu.

Thương Vũ Thành lập tức nhập vai, chạy hăng hái trên đường.

Theo kịch bản, hắn phải vấp phải một viên đá và ngã xuống.

Nhưng khoảnh khắc hắn chuẩn bị ngã…

Trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ:

Nếu bây giờ mình ngã đẹp một chút, có khi nào tiền bối sẽ thấy ấn tượng không?

Thế là -

Hắn quyết định sáng tạo!

Thay vì ngã bình thường, hắn thực hiện một cú ngã đầy nghệ thuật!

Cơ thể xoay một vòng trên không, tạo thành một tư thế cực kỳ có hồn, sau đó đáp đất bằng một động tác không khác gì trong phim hành động!

Cả trường quay: “…”

Đạo diễn: “…”

Diệp Lăng Hành: “…”

Không khí im lặng một giây.

Sau đó, đạo diễn nhíu mày:

“Vũ Thành, tôi kêu cậu NGÃ chứ không phải biểu diễn kungfu!”

Thương Vũ Thành: “…”

Fanboy muốn gây ấn tượng nhưng fanboy đã thất bại!

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play