22-8-2023
Giờ đây phải tự đối mặt với một xã hội thu nhỏ với tên gọi Trường Trung Học Phổ Thông. Phía xa, tiếng ồn với những chiếc xe ồn nào. Nhìn đã thấy rất nhiều học sinh mới xen lẫn học sinh cũ, chen chút đi vào trường.
Những hàng cây ngân hạnh dọc lối đi đã bắt đầu ngả màu vàng nhẹ, lá khẽ rung rinh trong cơn gió mát đầu thu. Trên con đường dẫn vào cổng trường, từng nhóm học sinh ríu rít trò chuyện, tiếng cười đùa vang lên rộn ràng. Dưới mái hiên, vài học sinh vội vàng chỉnh lại cà vạt, trong khi một nhóm khác tụm lại trước bảng thông báo xem danh sách lớp mới.
Cô thở dài bắt đầu một hành trình phía trước. Đứng lẫn vào trong dòng người ấy, cảm giác hồi hợp đến phát điên, lòng có chút ngập ngừng. Ngôi trường này rộng lớn hơn cô tưởng. Dãy hành lang kéo dài thẳng tắp, từng lớp học san sát nhau, những tán cây cao vươn bóng mát che phủ cả một góc sân. Cô kéo quai cặp lên vai, lặng lẽ bước đi giữa dòng người tấp nập, cố gắng ghi nhớ từng góc nhỏ trong khuôn viên trường.
Vì quá náo nhiệt, cái ví cầm trên tay bỗng nhiên rơi xuống. Cậu thanh niên kia quá gấp gáp nên đã quăng cho cô một câu xin lỗi rồi chạy nhanh giữa biển người. Cô có chút bất người nhưng rồi bỏ qua, chịu khó khôm người nhặt lấy. Động tác chưa dứt thì một nữ sinh khác đã nhanh tay nhặt lấy giúp. Cô gái ấy đứng lên, nhìn chiếc ví trong tay rồi lại đưa đến trước mặt cô.
Cô ấy có đôi mắt tròn, mái tóc dài buộc hờ phía sau, khuôn mặt mang nét dịu dàng nhưng nụ cười lại vô cùng rạng rỡ.
- Cậu phải cận thận một chút, mặc váy không nên quá vội vàng
Cô vội vàng nhận lấy chiếc ví, hơi cúi đầu cảm kích.
- cảm ơn cậu
Cô bạn ấy nghiêng đầu hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo sự thân thiện tự nhiên.
- Chúng ta làm quen nhau đi, dù gì mình mới đến đây chưa quen biết được ai
Cô thoáng bất ngờ, nhưng rồi cũng khẽ cười, cảm giác xa lạ ban đầu dường như tan biến ngay lập tức.
- Được
Cô ấy hỏi tên, giơ bàn tay đến trước mặt cô rồi nỡ nụ cười tươi sáng:
- Lý Ương Cần, tên cậu mạnh mẽ thật đấy. Mình là Hàn Vy, gọi mình Vy Vy là được
Không quá thắc mắc tại sao Hàn Vy lại biết tên Lý Ương Cần vì đồng phục của họ đều có gắn bản tên. Nhìn vào là biết ngay, và có cả tên lớp
Lý Ương Cần cười nhẹ, gật đầu. Coi như có người bạn đầu tiên ở nơi này bầu bạn vậy!
Giữa một ngôi trường rộng lớn xa lạ, cô bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Ít nhất, ngày đầu tiên cũng không đến nỗi tệ, cô đã có một người bạn.
Hàn Vy mỉm cười, ánh mắt sáng lên như thể vui mừng vì đã làm quen được với người mới:
- Chúng ta học cùng lớp đấy, cùng nhau nỗ lực nhé? Đầu năm thường lạ lắm, nhưng sẽ ổn thôi!
Lý Ương Cần cảm nhận được sự chân thành trong lời nói ấy, và một phần trong lòng cũng dần ấm lên. Không ngờ, chỉ một hành động nhỏ như nhặt chiếc ví cũng có thể mở ra một mối kết nối mới giữa họ. Coi như có duyên làm bạn đi, học cùng lớp nữa mà. Cô hơi ngượng ngùng đáp, nhưng sự thân thiện của cô bạn khiến cô cảm thấy dễ chịu:
- Thật tốt quá, cảm ơn cậu!
Hàn Vy muốn lên lớp để xem ra sao, cô ấy quay nhìn rộng khắp trường sau đó quay lại đối diện với Lý Ương Cần. Đưa ra lời đề nghị:
- lớp chúng ta ở tầng mấy nhỉ? hay mình và cậu lên lớp đi, nhân tiện biết mặt bạn trong lớp
Cô gật đầu, rồi bước đi trước, mái tóc dài đung đưa theo từng bước chân nhẹ nhàng
Cả hai đi qua những dãy hành lang, trò chuyện vui vẻ về trường lớp, những môn học và những kỷ niệm trước đây. Cô bắt đầu cảm thấy mình không còn lạc lõng nữa. Và cũng trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng một cuộc gặp gỡ đơn giản có thể thay đổi rất nhiều điều trong một ngày mới.
Lớp học đầu tiên của năm học mới đầy những tiếng xì xào và tiếng bước chân vội vã. Các bạn học sinh đã dần ổn định chỗ ngồi, nở những nụ cười ngại ngùng khi nhìn quanh tìm kiếm bạn cũ. Cô ngồi vào bàn gần cửa sổ, nơi có thể nhìn thấy một chút ánh sáng tự nhiên chiếu vào, nhưng cũng vừa đủ xa để không bị ai chú ý quá nhiều. Mái tóc dài của cô được buộc gọn gàng, đôi mắt hơi lo lắng nhưng cũng đầy hiếu kỳ.
Lý Ương Cần và Hàn Vy ngồi cùng nhau, Hàn Vy bên cạnh hồi hợp nói khẽ đủ để cả hai nghe thấy:
- Cần Cần, cậu có ngại ngùng không, lớp này học sinh nam còn nhiều hơn cả nữ
Lý Ương Cần cúi thấp xuống, nhỏ giọng:
- Mình hơi bối rối thôi, vì đông hơn mình tưởng tượng
Lớp học có 50 học sinh, bao gồm 30 nam và 20 nữ. Học sinh nam, nhan sắc cũng khá không đến nổi nhìn ai cũng như mọt sách. Gương mặt ai cũng như thiếu gia, tiểu thư nhà quyền quý. Nói gần nhất là Hàn Vy, cô ấy toát ra vẻ rất giàu sang, trâm cài trên ngực phải cũng tầm 50 triệu rồi
Không gian trong lớp vẫn rất ồn ào nhưng khi tiếng mở cửa và đống lại “cạch”. Bóng lưng cô giáo viên bước lên bục, gương mặt nghiêm túc với mái tóc uốn xoăn búi cao. Sự uy nghiêm, khiến mọi người đều phải im lặng, ánh mắt tất cả hướng lên bảng.
Lý Ương Cần nhìn lên, cố gắng tập trung, nhưng trái tim có chút đập nhanh. Cơn gió nhẹ từ cửa sổ như nhắc nhở cô về sự thay đổi đang đến. Mọi thứ mới mẻ hoàn toàn.
Giáo viên bắt đầu nói, dặn dò các quy luật, quy tắc ở ngôi trường. Ánh mắt dò xét bao quát cả lớp, ai cũng phải khiếp sợ. Giọng cô giáo vang lên:
- Xin chào, tôi là giáo viên Mộng, được đề cử đến đây làm chủ nhiệm lớp chúng ta. Rất hân hạnh được gặp các anh, các chị! Tôi phụ trách môn toán, trong tuần sẽ gặp tôi 10 tiết học.
Cả lớp hào hứng, vỗ tay. Cô Mộng nói tiếp, phong thái nghiêm khắc, khiến không khí trong lớp bỗng trở nên căng thẳng hơn. Giọng nói trở nên chắc chắn và đầy quyền lực :
- Đến đây để học không phải chơi, nên những quy tắc bắt buộc ai cũng phải thuộc trong lòng, tránh khỏi vi phạm. Là một giáo viên, tôi không cho phép bất cứ ai lơ là hay thiếu cố gắng, vì tương lai của thế hệ các anh chị thì đừng trách tôi nhé?
Mỗi câu nói của cô Mộng như một lời cảnh báo, đập vào sự chú ý của tất cả học sinh trong lớp. Cô giáo không có vẻ gì là dễ tính, và những yêu cầu của cô thì không hề đơn giản.
Những lời này không phải là điều mới mẻ, nhưng trong bầu không khí nghiêm túc của cô giáo, mỗi học sinh đều cảm nhận được sự khắt khe của yêu cầu.
Cũng như những học sinh khác trong lớp, Lý Ương Cần hiểu rằng năm học này sẽ không dễ dàng chút nào. Cô giáo đã cho thấy rằng mình là người rất nghiêm khắc và có yêu cầu cao trong việc học, điều đó khiến tất cả các bạn học sinh đều phải chú ý và chuẩn bị tâm lý cho một năm học đầy thử thách phía trước.
Cô Mộng kết thúc bài nói với một câu khẳng định cuối cùng:
- Vừa học kiến thức vừa tiếp nhận bài học về lối sống xã hội như chúng em đã chọn bang xã hội. Mong ai cũng có lý tưởng và ý chí phát triển.
Cả lớp đều im lặng, cảm nhận được trọng trách đang dần đặt lên vai mình.
Hết tiết, cô giáo Mộng ra ngoài. Lúc này các bạn trong lớp mới dám thở mạnh, ai cũng bị vẻ uy nghiệm ấy làm cho bức hết cả người.
Hàn Vy bên cạnh, cảm thấy khá đói bụng nên đã quay sang trái hỏi:
- Cần Cần, cậu ăn sáng chưa, hay chúng ta mua gì ăn nhé?
Lý Ương Cần gật đầu ngay:
- Được, nhưng chờ mình một chút, mình đi rữa mặt đã
Hàn Vy gật đầu, ngồi tại chổ chờ cô trở lại
Lý Ương Cần ra khỏi lớp, nhìn ngó tìm kiếm phòng vệ sinh. Nhưng quên mất là cô không biết kết cấu ở đây, vì trường mới nên chưa tìm hiểu. Cô bấm bụng đi dọc theo hành lang, vượt ngoài suy đoán của mình. Cứ đi mãi về phía trước nhưng không thấy phòng vệ sinh nào, cảm thấy quá lạc lõng.
Một cảm giác lo lắng bất chợt ập đến. Dường như không gian xung quanh cô càng lúc càng chật chội hơn, tiếng cười và tiếng nói của mọi người trở nên ồn ào và khó chịu. Cô bắt đầu cảm thấy khó thở, mỗi bước chân như một thử thách lớn.
Hình như…bệnh tái phát, một chứng bệnh “sợ nơi đông người” một nỗi lo âm ỉ trong lòng cô từ lâu, bắt đầu bùng lên mạnh mẽ. Cô không thể không cảm nhận được sự áp lực của không gian chật chội này, mỗi tiếng động dường như xâm lấn vào tâm trí cô. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, dùng lí trí còn sót lại bén mạng chạy thật nhanh về phía trước.
Đám đông vẫn đông đúc, nhưng cô đã quyết định phải thoát ra khỏi không gian ngột ngạt này. Bất chợt, một ai đó xuất hiện ngay trước mặt cô, khiến cô không kịp dừng lại. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô va phải một người.
sự va chạm nhẹ khiến cô lảo đảo một chút, suýt ngã về phía sau. Cô vội vã giữ thăng bằng, mặt vẫn cúi xuống không dám nhìn vào ai.
Người đó, khẽ bước lùi lại, rồi nhìn cô với ánh mắt nhẹ nhàng, không có chút gì là khó chịu hay khó hiểu, như thể điều này chỉ là một sự tình cờ không đáng để bận tâm
Lý Ương Cần quá hoản sợ, cô liên tục nói xin lỗi, tay run lên từng nhịp. Sau đó quyết định nhắm chặt mắt, chạy nhanh đi trong phút chốc.
Người bị cô đụng trúng, khá bất ngờ trước hành động này của cô. Đã quay lại phía sau, nhìn theo bóng lưng chạy nhanh như gió này. Một sự tình cơ, cả hai đều để chuyện đó bên ngoài không ai để ý đến.
Lý Ương Cần quay lại lớp học với một tâm trạng rối bời, bước đi vội vã trong khi cảm giác sợ hãi vẫn chưa hề tan biến. Cơn lo âu cứ tiếp tục lấn át, dù cô đã cố gắng ổn định lại bản thân sau lần va chạm bất ngờ với người khác.
Cơn lo sợ bắt đầu tái phát khi cô bước vào lớp. Những ánh mắt không rõ ràng, những tiếng nói không ngừng vang lên, tất cả như đang xâm lấn không gian của cô. Nỗi sợ của cô, bệnh sợ nơi đông người mà cô luôn cố gắng giấu kín, lại dâng lên mãnh liệt. Cô cảm thấy như mình đang bị bao vây, không thể thoát ra được.
Từng bước chân của cô chậm lại, hơi thở bắt đầu gấp gáp. Cô cảm giác như tim mình đang đập mạnh hơn, và một luồng hơi nghẹn lại nơi cổ họng. Những tiếng cười, tiếng thì thầm của các bạn xung quanh dường như càng lúc càng ồn ào hơn, làm cô không thể tập trung vào bất cứ điều gì. Cô đứng tại cửa lớp một chút, cố gắng lấy lại hơi thở, nhưng cảm giác sợ hãi không hề giảm đi.
Cô khẽ cắn môi, tự nhủ rằng mình không thể để cảm giác này kiểm soát mình. Cô hít sâu một hơi, quyết định bước vào lớp. Dù cảm thấy rất không ổn, nhưng cô biết mình phải tiếp tục, không thể dừng lại ở đây. Cô cần phải đối mặt với nỗi sợ hãi này, dù trong lòng vẫn còn một chút lo lắng và bất an.
Khi cô bước vào lớp, ánh mắt vẫn còn chút mờ mịt vì lo lắng, nhưng rồi cô nhìn thấy Hàn Vy vẫn còn ngồi ngay đó chờ đợi cô. Không thể để sự yếu đuối này lộ ra bên ngoài, vì có thể họ sẽ cười chê. Cố gắng trở về dáng vẻ ổn định như ban đầu.
Hàn Vy thấy cô bước vào, lập tức vẫy tay với vẻ mặt vui vẻ, không hề hay biết cô đang vật lộn với nỗi lo sợ của chính mình.
- Này, cuối cùng cũng về rồi, chúng ta mau đi ăn thôi, mình đói quá!
Cô mỉm cười nhẹ, cảm thấy lòng bớt nặng hơn một chút khi thấy bạn ấy. Cô đáp, giấu nhẹm sự bối rối trong lòng:
- Đi thôi
Cả hai đứng dậy và rời khỏi lớp, đi qua hành lang trường. Hàn Vy vòng tay qua tay Lý Ương Cần, lắc lư mà nói:
- Cần Cần, giáo viên lúc này, mình vừa tìm hiểu trên trang wed của trường. Họ đánh giá cô ấy rất nghiêm khắc, không làm bài tập sẽ phạt thẳng tay. Và còn rất hay cấu gắt, từ ngữ siêu nặng nề
Lý Ương Cần cũng gật gù, trả lời lại:
- Mình cảm thấy vậy tốt mà, chúng ta vì cách dạy của cô ấy mà học tập hiệu quả hơn.
Hàn Vy lắc đầu, nhăn mặt, tỏ ra không thích thú với cô chủ nhiệm này:
- Cậu nghĩ vậy thật sao? mình còn chả suy nghĩ tích cực được như thế
Hai người trò chuyện với nhau như thể chẳng có gì lo lắng, chỉ đơn giản là tận hưởng khoảng thời gian thư giãn sau giờ học.
Đến nhà ăn của trường, nơi này rất rộng và lớn. Người tài trợ xây nên dự án ngôi trường này chắc hẵn rất giàu và phóng khoáng.
Khi bước vào, không khí có vẻ nhộn nhịp hơn. Mọi người đều tụ tập ở đây, ngồi ăn uống, trò chuyện. Lý Ương Cần và Hàn Vy tìm một bàn trống gần cửa sổ, nơi có thể nhìn ra khuôn viên trường, tạo cảm giác thư thái.
Hàn Vy nói, vừa nhìn qua quầy đồ ăn:
- Ở đây đồ ăn rất ngon, hầu như vừa khẩu vị. Chọn món thôi.
Cả hai đứng dậy chọn đồ ăn, cô quyết định lấy một đĩa cơm với một chút rau và thịt gà chiên, trong khi cô bạn chọn một phần mì xào. Khi mang đồ ăn về bàn, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi không còn cảm giác lo lắng bao trùm như trước đó.
Hàn Vy tươi cười, đưa muỗng mỳ vào miệng:
- Hmmm…đúng là ngon thật, mình chọn nơi này để học chỉ muốn ăn đồ ăn ngon của trường
Cô nhìn Hàn Vy, rồi lại nhìn xuống đĩa cơm của mình, không có gì đặc biệt nhưng cảm thấy rất vui, một sự an yên dễ chịu mà cô đã rất cần trong suốt ngày hôm nay
Những tiếng cười và cuộc trò chuyện giữa họ khiến mọi lo lắng trong lòng cô tan biến dần. Dù đây chỉ là bữa ăn đơn giản trong nhà ăn trường, nhưng nó lại mang đến cho cô cảm giác bình yên và dễ chịu mà cô không nghĩ mình có thể tìm thấy trong một nơi đông đúc như thế này.
Tiếng chuông, “reng reng reng” phát lên đến lúc dừng lại. Mọi người đứng dậy xách cặp ra về, hôm nay là ngày nhập học đầu tiên nên chưa học gì cả. Hàn Vy mặc áo khoác, đeo balo trên người sẵn sàng ra về. Lý Ương Cần cũng đã xòn hết, hai người cùng nhau rời khỏi lớp.
Bước ra khỏi cổng trường, cô ngước nhìn lên bầu trời một buổi trưa đầy nắng, ánh mặt trời rọi xuống mặt đường khiến mọi thứ trở nên rực rỡ hơn. Dù thời tiết không quá nóng, nhưng hơi ấm từ ánh nắng vẫn khiến không khí có chút oi bức.
Hàn Vy nhìn Lý Ương Cần, vẫy tay tạm biệt:
- Cần Cần, mình về nhé, cậu về nhà cẩn thận. Ngày mai chúng ta gặp lại
Lý Ương Cần gật đầu đồng ý, trên môi nở nụ cười đáp lại:
- về cẩn thận, Vy Vy tạm biệt!
Hàn Vy cũng gật đầu, bước nhanh đến chiếc xe oto sang trọng, trắng tinh soi được mặt ở phía trước. Lý Ương Cần mở to mắt, khồn ngờ người bạn chủ động làm quen với mình là một người giàu có. Cô nhìn mãi, trong lòng ngưỡng mộ, đi học có người đưa đón lại còn là nhà giàu sang.
Phút chốc, cảm thấy bản thân thấp kém…
Cô đeo cặp lên vai, bước đi trên con đường quen thuộc về nhà. Tiếng xe cộ qua lại, những hàng cây hai bên đường khẽ lay động trong gió trưa. Cô không vội vã, cũng không chậm rãi, chỉ lặng lẽ đi, để mặc cho những suy nghĩ của mình trôi theo từng bước chân.
Cảm giác mệt mỏi của buổi sáng đã dịu đi phần nào, nhưng trong lòng vẫn còn chút gì đó nặng nề. Cô nghĩ về khoảnh khắc hoảng sợ khi ở giữa đám đông, về cú va chạm bất ngờ, và cả sự quan tâm nhẹ nhàng từ cô bạn của mình.
Khi đến trước cổng nhà, Lý Ương Cần dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu. Buổi trưa yên tĩnh hơn cô tưởng, không còn tiếng ồn ào của trường học hay nhà ăn nữa. Chỉ còn cô và không gian quen thuộc này.
Lý Ương Cần nhẹ nhõm, bước vào nhà. Không gian yên tĩnh, mới là nơi cô nên thuộc về!
Cô bước vào nhà, không khí mát mẻ từ máy điều hòa khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn sau khi đi bộ dưới nắng trưa. Căn nhà yên tĩnh, chỉ có tiếng động nhẹ từ phòng khách, nơi ba cô đang ngồi đọc báo.
Nghe tiếng cửa mở, ba cô ngẩng lên, ánh mắt dịu dàng nhìn cô:
- Con gái về rồi à, hôm nay thế nào, có vui không con?
Cô đặt cặp xuống, chậm rãi bước vào phòng khách, ngồi xuống ghế đối diện ba:
- Vui lắm ạ, con làm quen được với một cô bạn rất dễ thương.
Ba cô gật đầu, đặt tờ báo xuống rồi rót cho cô một ly nước. Ông không hỏi nhiều, cũng không ép cô phải nói ra những gì đang suy nghĩ, chỉ nhẹ nhàng đưa cho cô ly nước, như một cách thể hiện sự quan tâm quen thuộc của ông.
Cô cầm lấy ly nước, cảm nhận hơi mát lan tỏa trên tay mình, lòng chợt thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Ba cô lúc nào cũng vậy, không cần phải nói quá nhiều, nhưng luôn làm cô cảm thấy an toàn.
Ba cô tên Lý Kiệt, sống rất hướng nội và tâm lý. Ông không phải là người nói nhiều, ông ít khi bày tỏ cảm xúc một cách trực tiếp, nhưng cô luôn cảm nhận được sự yêu thương từ những hành động nhỏ nhặt của ông. Một cái gật đầu, một ly nước mát khi cô về nhà, hay đơn giản là việc ông luôn dành thời gian đọc sách trong phòng khách để cô không cảm thấy quá cô đơn.
Cô biết ba cô cũng không giỏi thể hiện tình cảm, nhưng điều đó chưa bao giờ làm cô cảm thấy xa cách. Thực ra, cô lại thấy thoải mái với cách quan tâm nhẹ nhàng này. Giống như cô, ba cô cũng không thích những nơi quá ồn ào hay đông người. Hai ba con thường dành những buổi tối yên tĩnh bên nhau, mỗi người làm một việc riêng nhưng vẫn cảm nhận được sự hiện diện của đối phương.
Nhìn ba mình ngồi đọc báo, cô cảm thấy lòng bình yên hơn. Dù hôm nay đã trải qua nhiều chuyện, chỉ cần trở về nhà, thấy ba ở đó, cô biết rằng mọi thứ vẫn ổn.
Ba Lý Kiệt cất giọng hỏi, trầm tĩnh:
- ba chuẩn bị cơm trên bàn cho con rồi, mau thay đồ rồi ra ăn
Lý Ương Cần mỉm cười nhẹ, khẽ gật đầu. Cô biết rằng, dù cả thế giới có hỗn loạn thế nào, thì chỉ cần trở về nhà, vẫn luôn có một nơi an toàn đang chờ đón cô.
Cô uống hết ly nước ba đưa, đặt xuống bàn. Cô đứng dậy, cầm cặp sách rồi chậm rãi bước về phòng mình. Khi cánh cửa mở ra, một không gian quen thuộc tràn ngập sự ấm áp hiện ra trước mắt.
Căn phòng không quá rộng, nhưng đủ để cô cảm thấy thoải mái. Tông màu chủ đạo là trắng kem và vàng nhạt, mang lại cảm giác nhẹ nhàng và bình yên. Ánh nắng buổi trưa xuyên qua tấm rèm cửa màu be, đổ xuống nền nhà những vệt sáng ấm áp.
Chiếc giường nhỏ được đặt cạnh cửa sổ, với chăn gối mềm mại màu vàng pastel. Góc học tập của cô gọn gàng, trên bàn là một vài quyển sách cô yêu thích, một cây đèn bàn nhỏ với ánh sáng dịu nhẹ, và một chiếc cốc cắm đầy bút đủ màu. Một kệ sách nhỏ bên cạnh chứa những cuốn tiểu thuyết mà cô thường đọc mỗi khi muốn trốn vào thế giới của riêng mình.
Trên tường, cô dán một vài bức ảnh và tấm thiệp nhỏ là những kỷ niệm mà cô muốn giữ lại. Một góc phòng có một chậu cây nhỏ xanh mướt, điểm chút sức sống cho không gian.
Lý Ương Cần thả cặp xuống ghế, bước đến tủ quần áo và lấy ra một bộ đồ ở nhà thoải mái. Sau một buổi sáng dài với nhiều cảm xúc, cuối cùng cô cũng có thể trở về nơi quen thuộc này một góc nhỏ yên bình giữa thế giới rộng lớn ngoài kia.
Sau khi thay đồ xong, Lý Ương Cần ngồi xuống mép giường, vươn vai một chút rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng buổi trưa xuyên qua tán lá xanh, tạo nên những bóng đổ lốm đốm trên bệ cửa. Không gian này khiến cô cảm thấy an toàn nơi mà cô có thể trút bỏ hết những lo lắng, không cần gồng mình trước ai cả.
Lý Ương Cần nhắm mắt lại trong giây lát, cảm nhận hơi thở mình dần chậm lại. Hôm nay có quá nhiều cảm xúc đan xen sự lo lắng, bối rối, nhưng cũng có những khoảnh khắc ấm áp và nhẹ nhàng.
Dù vẫn chưa hoàn toàn quen với môi trường mới, nhưng ít nhất, cô biết rằng mỗi ngày trôi qua, cô đều đang cố gắng từng chút một. Và chỉ cần trở về căn phòng này, cô có thể tạm gác lại tất cả, để bản thân được nghỉ ngơi trước khi tiếp tục đối mặt với ngày mai.
Để mặc dòng suy nghĩ trôi qua về buổi sáng ở trường, về khoảnh khắc sợ hãi trong nhà vệ sinh, về cú va chạm bất ngờ với ai đó…
Nghĩ đến đó, cô khẽ nhíu mày. Khi ấy, cô hầu như không nhìn rõ mặt chỉ nhớ đến cảm giác choáng váng và mùi hương thoang thoảng qua đầu mũi. Nhưng rồi cô nhanh chóng gạt đi. Dù sao thì cũng không để ý đến cô, và cô cũng chẳng có lý do gì để nghĩ nhiều về chuyện đó.
Bên ngoài, có tiếng gõ cửa “cock cock cock”. Kèm theo tiếng nói vang lên:
- Ương Cần, con xong chưa, đừng để cơm nguội
Lý Ương Cần khẽ mỉm cười. Ba cô lúc nào cũng vậy, không nói nhiều nhưng luôn để ý đến cô từng chút một.
- Vâng, con ra ngay
Cô đứng dậy, nhanh chống mở cửa ra ngoài. Bước chậm rãi xuống nhà, nơi có một bữa cơm ba đang chờ đợi.
Khi cô bước xuống cầu thang, mùi thơm từ bếp tỏa ra khiến cô cảm thấy đói bụng hơn bao giờ hết. Ba cô đã chuẩn bị một bữa ăn đơn giản nhưng đầy đủ, với món canh gà thanh ngọt và một đĩa cơm trắng nóng hổi. Mọi thứ đều nhẹ nhàng, không quá cầu kỳ, nhưng lại mang đậm sự quan tâm mà ba cô luôn dành cho cô.
Ba cô đang ngồi vào bàn, nhìn cô một cách ân cần khi cô tiến lại gần. Ông nói, giọng trầm ấm nhưng rất dịu dàng.
- Mau ngồi xuống ăn, ba vừa bắt bếp cho nóng lại đấy. Vừa học về, phải ăn cho lấy lại sức mới học tiếp được
Lý Ương Cần ngồi xuống đối diện ba, nhìn món ăn trước mặt. bắt đầu múc canh vào bát, cảm thấy một chút ấm áp lan tỏa trong lòng. Dù đã ăn qua bữa trưa ở trường, nhưng sự chăm sóc của ba khiến cô cảm thấy như mình chưa bao giờ thiếu thốn gì.
- Ba, nếu sau này, con về nhà trễ. Ba hãy ăn trước nhé? đừng đợi con
Ba cô ăn một lúc rồi mới lên tiếng:
- Do ba quen ăn vào khung giờ này, chứ đợi con đâu mà tự tin vậy?
Lý Ương Cần biết ông nói vậy để trêu chọc mình, ba không hề nói “quan tâm” nhưng từng câu chữ thốt ra đều đang yêu thương cô hết những gì ba có.
- Thế ạ?
Ba Kiệt gật đầu không nói gì, chậm rãi ăn
Cả hai ngồi im lặng dùng bữa, chỉ có tiếng thìa đũa vang lên giữa không gian yên tĩnh của căn nhà. Cô cảm thấy từng hơi thở của mình dần thư giãn, như thể mọi lo lắng đang từ từ tan biến trong không gian này.
Sau khi ăn xong, ba và cô thu dọn bát đũa. Nhưng ông lại nói với cô:
- Nhà vừa hết trái cây, con cầm tiền trên bàn rồi mua vài loại được không?
Lý Ương Cần gật đầu ngay lập tức, không chút do dự:
- Vâng, con đi ngay
Ba Lý Kiệt vừa rữa bát vừa vọng giọng:
- có cản trở việc học không, nếu có thì để đó ba đi mua
Cô tìm cái ví trên bàn, sau đó cất giọng nói vào bếp. Nhìn bóng lưng cao lớn của ba mà lòng bỗng yên bình:
- con đi được, hôm nay chỉ học có một buổi thôi
Nói xong, Lý Ương Cần nhanh chân chạy đi. Lúc này trời vẫn còn khá sáng, ánh nắng trưa nhẹ nhàng chiếu xuống con đường trước nhà, khiến mọi thứ trông thật dịu mát.
Cô đi bộ một đoạn, tới cửa hàng gần nhà, nơi bán trái cây tươi ngon. Trong khi chọn lựa trái cây, cô cảm thấy những suy nghĩ về trường lớp dần lùi xa. Mọi thứ lại trở về với sự đơn giản và bình yên của những khoảnh khắc như thế này.
Cô chọn một ít táo, nho và vài quả cam, rồi quay lại nhà. Khi về đến cửa, cô cảm thấy một chút thư thái lan tỏa trong người. Thật ra, những việc nhỏ nhặt như vậy, những khoảnh khắc tĩnh lặng và yên bình, mới chính là những thứ cô luôn cần trong cuộc sống hằng ngày.
Lý Ương Cần vừa bước vào nhà, tay xách túi trái cây, thì ngay lập tức cảm nhận được không khí trong nhà hơi khác thường. Một giọng nói trầm ấm mà cô không quen vang lên từ phòng khách. Cô hơi ngạc nhiên và bước về phía đó.
Khi cô đến gần, ánh mắt cô dừng lại ở một người con trai tầm cỡ tuổi cô đang ngồi trên sofa đối diện ba Lý Kiệt. Anh đang cười nhẹ với ba, hai người nói chuyện một cách thoải mái. Họ đã nói chuyện đã được một lúc và thấy như rất thân thiết.
Lý Kiệt rót nước cho anh, anh nhận lấy cầm trên tay. Cô đứng từ xa nhận xét, dáng người cao, rắn rỏi, với mái tóc đen gọn gàng, hơi xòa xuống trán một chút. Nét mặt anh toát lên vẻ điềm tĩnh, với đôi mắt sâu và sắc, ánh nhìn đầy tự tin nhưng không quá lộ liễu.
Dù vậy, trong anh vẫn có một nét gì đó thoải mái và dễ gần, không hề gượng gạo. Khi anh cười, nụ cười của anh rất tự nhiên, ánh mắt sáng lên như thể mọi thứ xung quanh đều rất đơn giản và dễ chịu.
Ba Lý thấy Lý Ương Cần đứng ngay cửa, ông liền ngoắc cô lại:
- Ương Cần, con rữa trái cây rồi đem ra mời anh giúp ba nhé?
Lý Ương Cần mơ hồ, nghe tiếng ba gọi mình mới dần lấy lại lí trí. Cô gật gật tiến đến bếp để rữa trái cây.
Một lát sau, một đĩa trái cây được bày ra đẹp mắt căng mộng. Cô bưng ra bằng hai tay, đặt lên bàn. Thoáng nhìn qua gương mặt cậu con trai ấy, tự dưng tim đập loạn. Nhìn có vẻ thoải mái, nhưng trong lòng cô hơi bừa bộn.
Lý Ương Cần ngồi xuống bên cạnh ông, ông nhiệt tình giới thiệu tên cô cho anh nghe.
- Đây là Ương Cần. con của bác. Học cấp ba trường Đại Trung, vừa vào lớp 10.
Anh gật đầu, lịch sự. Anh mỉm cười, ánh mắt của anh thoáng qua, nhưng rồi lại nhanh chóng quay về ba cô, như thể anh không quá để ý đến cô. Cảm giác này khiến cô cảm thấy bối rối.
Ông vui vẻ, giới thiệu anh với cô:
- đây là Triệu Thiên Vương, căn biệt thự gần nhà mình là của cậu ấy. Sáng nay do ba khiêng chậu cây nặng quá, cũng nhờ Thiên Vương mà ba đỡ nhọc
Lý Ương Cần gật đầu, không biết nói gì thêm. Từ đầu đến cuối cô toàn nhìn vào mắt Triệu Thiên Vương.
Lúc anh đứng dậy để chào cô, dáng vẻ anh thật sự tự nhiên, không hề có vẻ gì là ngại ngùng hay cố tỏ ra quan trọng. Anh cười nhẹ với cô, nhưng ánh mắt của anh không quá chăm chú vào cô, mà chỉ như một phép lịch sự mà anh dành cho người làm quen.
Anh quay sang ba cô, tiếp tục câu chuyện mà không quá chú tâm đến cô, nhưng cô vẫn cảm nhận được một sự hiện diện rõ ràng từ anh.
- cháu cũng vừa vào 10, bằng tuổi với con gái bác. Hình như học cùng trường
Lý Ương Cần ngẩn người, tại sao cô không biết có sự hiện diện của anh. Giờ đây, lục lại bộ nhớ, xem có thoáng qua ai hay ai trong lớp là Triệu Thiên Vương
Mặc dù cô không về anh, nhưng sự hiện diện của anh làm cô nhận ra rằng mình đang đứng trước một người có khả năng làm chủ được mọi tình huống mà không cần phải quá cố gắng. Cảm giác ấy khiến cô vừa tò mò, vừa cảm thấy một chút ngượng ngùng.
Ông bật cười, vui mừng khôn xiết:
- À, trùng hợp vậy. Bác nhờ cháu việc này, không biết cháu đồng ý hay không nhưng bác gửi gắm con gái bác cho con trông chừng nhé? một mình nó bác cũng hơi lo
Triệu Thiên Vương chậm rãi, khẽ cười:
- Vâng, để cháu giúp
Lý Ương Cần bên cạnh mà hết hồn, cô chớp mắt liền tục. Có ai mà đem đi cho con gái mình không chứ. Vả lại, cô cũng chưa từng gặp qua Triệu Thiên Vương này lần nào. Ba cô có thể tin tưởng giao phó.
Triệu Thiên Vương nhìn gương mặt e ngại, anh khẽ cười nhẹ nhưng cũng không chú ý gì nhiều.
Ba Lý Kiệt, ông ấy sực nhớ ra mình còn việc phải làm với người nông dân ở mãnh đất mà ông mua để trồng rau sách và chăn nuôi. Ông quay sang nói với Lý Ương Cần:
- Ương Cần, con ngồi đây nói chuyện với cậu ấy giúp ba. Ở vườn cần giải quyết vài việc
Lý Ương Cần không còn cách nào để từ chối, cô gật đầu có lệ rồi đảo mắt hướng nhìn anh lần nữa Ông yên tâm rời đi, trước khi rời đi còn nói thêm vài câu với Triệu Thiên Vương:
- Cháu ở đây một lát, thoải mái giao tiếp với Ương Cần. Bác quay lại ngay, sau khi giải quyết xong công việc!
Triệu Thiên Vương đáp lại:
- Vâng, bác bận cứ làm đi ạ, cháu về cũng được. Ngày khác lại sang chơi. Nhà đối diện nên rất thường gặp mà.
Lý Kiệt níu kéo anh lại, vừa sang chơi một chút thì về. Như là ông đuổi khách vậy:
- Cháu cứ tự nhiên, cần gì về sớm. Hàng sớm với nhau, tối lửa tắt đèn. Sẵn tiện hai đứa làm quen nhau, biết mặt sau này còn chào hỏi!
Lý Ương Cần nghe mà ngại, cô đứng lên đẩy ông đi vào phòng:
- Công việc cần ba gấp lắm kìa, mau mau giải quyết đi ạ
Ông gật đầu, trước khi đống cửa còn nhỏ nhẹ nhắc nhở:
- Triệu Thiên Vương rất tốt tính, tốt bụng. Con tạo ấn tượng cho tốt, sau này cái gì không biết chạy sang hỏi cậu ấy. Ha…
Lý Ương Cần gật gật, đống cửa lại. Cô không hiểu sao lại cảm thấy một chút khó tả. Rõ ràng anh chỉ là một vị khách của ba, nhưng sự xuất hiện của anh lại khiến cô không thể hoàn toàn thư giãn như bình thường.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play