Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RHYCAP] Có Duyên Không Nợ…

chap 1

Vào cái ngày trời mưa tầm tã ấy
Cũng là ngày tôi bị bỏ lại ở cô nhi viện
Đức Duy
Đức Duy
/khóc/ đến cả bố mẹ cũng bỏ lại mày rồi Duy à…
Lúc đó tôi cứ khóc nức lên
Tiếng khóc có lẽ át cả tiếng mưa
Tôi cứ ngồi khóc như thế mà không dám bước vào cô nhi viện
Cho đến khi…
Quang Anh
Quang Anh
/bước đến/ chào cậu nha
Đức Duy
Đức Duy
/ngước lên/ cậu…
Đức Duy
Đức Duy
/ngập ngừng/ là ai vậy..?
Quang Anh
Quang Anh
/cười/ tớ là Quang Anh
Nụ cười ấy như ánh dương chiếu rọi cuộc đời tôi
Thời tiết âm u mưa xối xả hôm ấy có lẽ cũng chẳng che đi được hào quang toả ra từ nụ cười của cậu ấy
Quang Anh
Quang Anh
Còn cậu thì sao?
Quang Anh
Quang Anh
Cậu tên gì
Đức Duy
Đức Duy
Tớ..là Duy
Quang Anh
Quang Anh
Tên cậu đẹp lắm á
Đức Duy
Đức Duy
T-thật sao
Cậu ấy là người đầu tiên khen tên tôi đẹp
Vốn tôi sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả thêm cảnh nhà nợ nần
Mỗi lần bố mẹ gọi tên tôi là sẽ kèm theo những lời mắng chửi
Với họ tôi chỉ là sự cố ngoài ý muốn nên chẳng đáng được yêu thương
Ấy vậy mà giờ có người khen tên tôi đẹp
Quang Anh
Quang Anh
Thật mà /đưa tay ngỏ ý kéo em dậy/
Đức Duy
Đức Duy
/nhìn tay anh/ cậu…
Quang Anh
Quang Anh
/nắm lấy tay em/ đứng dậy vào trong thôi
Quang Anh
Quang Anh
Ngồi đây dầm mưa nữa là ướt đó
Đức Duy
Đức Duy
/nắm tay anh/ à ừm
Hơi ấm từ đôi bàn tay ấy có lẽ cả đời tôi cũng không quên được
Đó cũng là lần đầu tiên có người lắm lấy tay tôi
Đức Duy
Đức Duy
À..người tớ ướt thế này có sao không/ngập ngừng hỏi anh/
Quang Anh
Quang Anh
/cười/ không sao đâu
Quang Anh
Quang Anh
Xíu tớ lau cho mà
Quang Anh
Quang Anh
Không phải lo đâu
Đức Duy
Đức Duy
À vậy tớ cảm ơn
Quang Anh
Quang Anh
/cười/
Cứ thế anh dẫn tôi đến trước cửa phòng anh
Đức Duy
Đức Duy
K-khoan đã /ấp úng/
Quang Anh
Quang Anh
Sao vậy /quay qua nhìn em/
Đức Duy
Đức Duy
Tớ không có..quần áo /e dè/
Quang Anh
Quang Anh
À chuyện đó hả
Quang Anh
Quang Anh
Tớ cho cậu mượn quần áo mà
Quang Anh
Quang Anh
Không phải lo lắng đâu nha
Câu nói ấy là sự ấm áp thứ hai tôi nhận được kể từ khi gặp anh
Đức Duy
Đức Duy
Vậy tớ…cảm ơn
Lúc đó tôi thật sự chẳng biết nói gì ngoài cảm ơn
Một người lạ mới gặp mà đối xử với tôi còn tốt hơn bố mẹ ruột
Liệu có đáng tin..?
Quang Anh
Quang Anh
/lấy quần áo đưa em/ này cậu thay đi
Quang Anh
Quang Anh
Tớ ra ngoài chờ nha
Đức Duy
Đức Duy
À à /nhận lấy/
Đức Duy
Đức Duy
Vậy cậu ra ngoài đợi tớ chút nhé…
Quang Anh
Quang Anh
/cười/
Quang Anh
Quang Anh
/rời đi/
Sau khi cậu ấy rời đi để tôi thay quần áo
Lúc này tôi mới nhìn rõ căn phòng của cậu ấy
Dù là căn phòng cũ nhưng lại rất gọn gàng, sạch sẽ
Sau khi thay quần áo và bước ra tôi lại chẳng thấy cậu ấy đâu
Đức Duy
Đức Duy
/bước ra/
Đức Duy
Đức Duy
Cậu ấy đâu rồi nhỉ
Trong lòng có chút sợ hãi, chẳng lẽ nãy giờ chỉ là mơ thôi sao?
Sự ấm áp ấy…
Chưa kịp suy nghĩ xong bỗng tôi nghe thấy tiếng gọi
Quang Anh
Quang Anh
Duy ơi
Quang Anh
Quang Anh
Sao ra ngoài đây thế
Quang Anh
Quang Anh
Thay đồ xong rồi sao
Đức Duy
Đức Duy
/quay lại nhìn anh/ cậu…
Quang Anh
Quang Anh
/nghiêng đầu/ sao thế
Quang Anh
Quang Anh
Tớ sợ cậu đói nên lấy chút gì đó cho cậu ăn nè
Quang Anh
Quang Anh
Đợi tớ lâu lắm hả
Đức Duy
Đức Duy
/lắc đầu/ không đâu
Thì ra không phải mơ
Cậu ấy có thật
Sự ấm áp tôi cảm nhận được là sự thật
Quang Anh
Quang Anh
/cười/ vậy ta vào trong phòng cùng ăn nha
Quang Anh
Quang Anh
Giờ này chủ cô nhi viện đi chợ rồi
Quang Anh
Quang Anh
Không có nhà đâu
Đức Duy
Đức Duy
À vậy hả…
Quang Anh
Quang Anh
/dắt em vào trong/ đi thôi
Đức Duy
Đức Duy
/đi theo/
Sau khi vào trong cậu ấy lấy ra mấy ổ bánh mì và đưa cho tôi
Quang Anh
Quang Anh
/đưa bánh cho em/
Quang Anh
Quang Anh
Cậu ăn đi
Đức Duy
Đức Duy
/nhận lấy/ cậu không ăn sao
Quang Anh
Quang Anh
Tớ không đói /xua tay/
Vừa dứt lời tôi nghe thấy tiếng “ọt ọt” phát ra từ bụng cậu ấy
Quang Anh
Quang Anh
/ngại/
Đức Duy
Đức Duy
/phì cười/ vừa có tiếng gì phát ra vậy ta ơi
Quang Anh
Quang Anh
L-làm gì có gì chứ
Quang Anh
Quang Anh
Mà cậu cười đẹp lắm á
Quang Anh
Quang Anh
Cười nhiều lên nha
Đức Duy
Đức Duy
/khựng lại/
Cười sao? Đẹp sao? Phải ha tôi vừa cười mà
Tôi còn chẳng thể nhớ lần cuối tôi cười là bao giờ nữa
Cậu ấy khen tên tôi đẹp cũng thôi đi đến cả tôi cười cũng khen
Thật đúng là khó hiểu mà
Quang Anh
Quang Anh
/lay tay em/ sao thế
Đức Duy
Đức Duy
K-không có gì
Đức Duy
Đức Duy
/đưa bánh cho anh/ này cậu ăn đi
Quang Anh
Quang Anh
/xua tay/ thôi cậu ăn đi
Đức Duy
Đức Duy
/nhét vào tay anh/ thôi mà
Đức Duy
Đức Duy
Tớ cũng không đói lắm
Đức Duy
Đức Duy
Nên ta chia nhau ra ăn nha
Quang Anh
Quang Anh
/nhận lấy/ thôi cũng được
Quang Anh
Quang Anh
Mà năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi
Đức Duy
Đức Duy
Tớ á
Đức Duy
Đức Duy
7 tuổi rồi
Quang Anh
Quang Anh
/bất ngờ/ vậy là bé hơn tớ rồi
Quang Anh
Quang Anh
Gọi anh đi
Đức Duy
Đức Duy
/nghiêng đầu/ gì chứ
Đức Duy
Đức Duy
Vậy cậu bao nhiêu tuổi rồi
Quang Anh
Quang Anh
9 tuổi đó
Quang Anh
Quang Anh
Gọi anh đi
Đức Duy
Đức Duy
Hơn có 2 tuổi thôi
Quang Anh
Quang Anh
Thì cũng là hơn mà
Quang Anh
Quang Anh
/cười/ gọi anh đi rồi anh bảo kê cho
Đức Duy
Đức Duy
/ngại/
Đức Duy
Đức Duy
A-anh…/ấp úng/
Quang Anh
Quang Anh
Gì cơ nghe hỏng rõ gì hết á
Đức Duy
Đức Duy
ANH /nói lớn/
Quang Anh
Quang Anh
/giật mình/ rồi rồi nghe rồi
Quang Anh
Quang Anh
/xoa đầu em/ anh nghe đây
Đức Duy
Đức Duy
/đơ/
Đây là lần đầu tiên có người xoa đầu tôi
Cảm giác ấm áp này đến quá bất ngờ khiến tôi không biết phản ứng như thế nào cho đúng
Sự ấm áp anh ấy mang đến khiến trái tim tôi như hẫng một nhịp
Tôi cứ thế mà lặng im cho anh xoa đầu

chap 2

Đức Duy
Đức Duy
/im lặng/
Quang Anh
Quang Anh
Sao thế
Quang Anh
Quang Anh
Không thích anh xoa đầu à
Đức Duy
Đức Duy
/lắc đầu/ không phải
Đức Duy
Đức Duy
Trước giờ anh là người đầu tiên xoa đầu em đó
Quang Anh
Quang Anh
/bất ngờ/ vậy sao
Quang Anh
Quang Anh
Thế thì tuyệt quá còn gì nhỉ
Đức Duy
Đức Duy
/nghiêng đầu/ sao lại tuyệt
Quang Anh
Quang Anh
/cười/ không có gì đâu
Quang Anh
Quang Anh
Em có muốn đi tham quan một vòng ở đây không
Đức Duy
Đức Duy
Được hả anh
Quang Anh
Quang Anh
Được chứ
Đức Duy
Đức Duy
Vậy em muốn
Sau đó anh ấy dắt tôi đi khắp nơi tham quan
Đang đi bỗng có người chặn chúng tôi lại
Quang Khải
Quang Khải
Ui dào Quang Anh đó hả
Quang Anh
Quang Anh
/dừng lại/ sao có chuyện gì
Đức Duy
Đức Duy
/núp sau lưng anh/
Quang Khải
Quang Khải
/chỉ em/ nhóc này là ai đây
Quang Anh
Quang Anh
Liên quan gì đến mày /gắt gỏng/
Lúc đó trong đầu tôi rất thắc mắc người đó là ai? Sao lại khiến anh tỏ thái độ gắt gỏng như thế
Quang Khải
Quang Khải
/lườm anh/ thằng này mày láo à
Quang Anh
Quang Anh
/kéo em rời đi/ đi thôi
Đức Duy
Đức Duy
/đi theo anh/
Mặc kệ sự chửi bới tức giận của người vừa rồi mà anh vẫn kéo tôi đi thật xa
Quang Khải
Quang Khải
/dậm chân/ chết tiệt
Quang Khải
Quang Khải
Mày cứ đợi đấy
Khi đi được một đoạn thấy không khí quá căng thăng tôi liền cất tiếng
Đức Duy
Đức Duy
A-anh ơi
Đức Duy
Đức Duy
Người vừa nãy là ai thế
Quang Anh
Quang Anh
/quay lại nhìn em/ không có gì đâu
Quang Anh
Quang Anh
Em đừng để ý nhé
Quang Anh
Quang Anh
Kệ nó
Đức Duy
Đức Duy
À vâng
Tôi tò mò lắm nhưng sợ anh sẽ tức giận nên không dám hỏi
Sau khi tham quan xong hết anh dẫn tôi về lại phòng
Vừa về đến phòng không lâu bỗng có người gõ cửa
*cốc cốc *
Thế Vỹ
Thế Vỹ
Quang Anh/nói vọng vào trong/
Đức Duy
Đức Duy
/giật mình/
Quang Anh
Quang Anh
Gì /nói vọng ra ngoài/
Thế Vỹ
Thế Vỹ
Mày đi theo tao đi
Thế Vỹ
Thế Vỹ
Chủ cô nhi viện gọi
Thế Vỹ
Thế Vỹ
Lẹ lên không bả chửi cả hai bây giờ
Quang Anh
Quang Anh
Tao biết rồi
Thế Vỹ
Thế Vỹ
Bả kêu mày dẫn theo thằng nào ấy
Thằng mà người này nói chắc là tôi rồi
Quang Anh
Quang Anh
/tch/ thằng Khải đã kể cho bả rồi
Đức Duy
Đức Duy
S-sao vậy anh /sợ/
Quang Anh
Quang Anh
/xoa đầu em/ không sao đâu
Quang Anh
Quang Anh
Em đi theo anh một tý nha
Đức Duy
Đức Duy
Vâng
Bước ra khỏi phòng tôi đã nhìn thấy chủ nhân của giọng nói vừa rồi
Thế Vỹ
Thế Vỹ
Xì, ra là mày hả
Thế Vỹ
Thế Vỹ
Cũng trắng trẻo ha
Thế Vỹ
Thế Vỹ
Quang Anh này mày kiếm đâu ra nhóc này vậy hả
Quang Anh
Quang Anh
/lườm Vỹ/ câm mồm
Thế Vỹ
Thế Vỹ
/lè lưỡi/ plè
Thế Vỹ
Thế Vỹ
Mày nghĩ mày là ai vậy hả?
Thế Vỹ
Thế Vỹ
Này nhóc/nói em/
Đức Duy
Đức Duy
Dạ..?
Thế Vỹ
Thế Vỹ
Nhóc tên gì bao tuổi
Đức Duy
Đức Duy
E-em/bị ngắt lời/
Quang Anh
Quang Anh
Đừng trả lời nó làm gì
Quang Anh
Quang Anh
Kệ nó đi em
Đức Duy
Đức Duy
À vâng
Thế Vỹ
Thế Vỹ
Ô hay
Thế Vỹ
Thế Vỹ
Nhóc nghe lời thằng này thế không tốt đâu
Đức Duy
Đức Duy
/im lặng/
Thế Vỹ
Thế Vỹ
/dậm chân/
Quang Anh
Quang Anh
Dẫn tao đi nhanh lên
Quang Anh
Quang Anh
Lề mề
Thế Vỹ
Thế Vỹ
Cảm thấy người này và anh có chút khoảng cách
Nhưng anh không tỏ ra tức giận như với người chúng tôi gặp vừa nãy
Sau khi dẫn tôi và anh đến trước một căn phòng thì người đó cũng đã rời đi
Quang Anh
Quang Anh
/quay qua nhìn em/ nghe anh này
Quang Anh
Quang Anh
Tuyệt đối gặp bà ta không được cất lời lên biết chưa
Quang Anh
Quang Anh
Bà ấy hỏi gì trả lời đó thôi
Quang Anh
Quang Anh
Đừng thêm lời nhé
Quang Anh
Quang Anh
Ngoan/xoa đầu em/
Đức Duy
Đức Duy
Vâng
Tôi chả biết làm gì ngoài nghe theo lời anh
Vì thông qua cái xoa đầu ấy tôi cảm nhận được anh đang hơi run
Rốt cuộc người đàn bà mà anh nói đến là ai
Sao lại khiến anh sợ hãi đến thế
Quang Anh
Quang Anh
/mở cửa/
Quang Anh
Quang Anh
Tôi đây
Quang Anh
Quang Anh
Bà kiếm tôi có việc gì
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Láo toét
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Nói với tao dùng kính ngữ vào
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Đừng có láo
Đức Duy
Đức Duy
/núp sau lưng anh/
Tôi thoáng có chút sợ với bà ấy
Vừa vào đã lớn tiếng mắng chửi anh rồi
Quang Anh
Quang Anh
Hừ, rốt cuộc bà gọi tôi vào đây để làm gì
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
/cười nhạt/ xem kìa
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Thái độ thế
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
/tát anh/ cơm mày ăn, chỗ mày sống cũng là tao đây ban cho
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Dám mời thêm người vào mà không xin phép tao
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Vậy mày đáng tội gì?
Đức Duy
Đức Duy
/giật mình/
Quang Anh
Quang Anh
Em ấy cũng là vô phúc mới phải bị bỏ lại đây
Quang Anh
Quang Anh
Tôi cũng không ở rảnh rỗi
Quang Anh
Quang Anh
Bà nói vậy là ý gì
Đức Duy
Đức Duy
/nhìn má bị tát của anh/
Bất ngờ và bất lực là hai thứ có thể thấy rõ trên gương mặt tôi lúc này
Gương mặt vừa cười tươi nói chuyện với tôi lúc nãy
Giờ lại đỏ ửng vì bị tát
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
/giơ tay định tát cái nữa/
Đức Duy
Đức Duy
/đứng chắn trước anh/
Không hiểu sao lúc ấy dù sợ hãi tôi cũng không muốn bà ta tiếp tục đánh anh nữa
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
/dừng lại/
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Hừ, cũng trắng trẻo đấy
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Nhóc nhận cái tát này thay nó sao
Đức Duy
Đức Duy
/im lặng và nhìn chằm chằm vào mắt bà ta/
Quang Anh
Quang Anh
/níu tay em lại/ đừng Duy
Đức Duy
Đức Duy
Anh cứ kệ em đi /kiên định/
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
/cười/ trời coi kia
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
/bóp mặt em/ mày nghĩ mày là ai vậy hả
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Anh hùng của nó à
Quang Anh
Quang Anh
/giọng van xin/ xin bà tha cho em ấy
Quang Anh
Quang Anh
Tôi hứa sẽ làm việc thay cả phần em ấy nữa
Quang Anh
Quang Anh
Làm ơn cho em ấy cuộc sống bình thường nhất có thể đi…/run/
Tôi ngờ vực chính bản thân
Anh nói thế là sao
Nơi này chẳng phải cô nhi viện sao
Sao lại nói như thể…

chap 3

Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
/cười/ được thôi
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Phải xem mày làm được cái gì đã
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Biết đâu làm tốt tao cho nó sống đến tuổi 18 thì sao
Đức Duy
Đức Duy
Nói vậy là sao chứ
Đức Duy
Đức Duy
Anh à/quay qua nhìn anh/
Đức Duy
Đức Duy
Đây không phải cô nhi viện sao
Quang Anh
Quang Anh
/né tránh ánh mắt em/ a-anh
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Bộ nó không nói cho mày biết sao nhóc
Quang Anh
Quang Anh
Bà im đi /nói lớn/
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Câm mồm lại
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Tao bảo rồi
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Ngoan cho sống tới 18 hư thì sống tới giờ là quá đủ rồi
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Mày nghe rõ chưa
Quang Anh
Quang Anh
/nhìn bà với ánh mắt tức giận/
Đức Duy
Đức Duy
Chuyện này là sao chứ
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Để tao nói cho mày nghe
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Bề ngoài là cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Nhưng bên trong không khác gì cái động buôn trẻ em
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
/cười nhạt/ nhóc trắng trẻo thế này
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Bán được giá lắm
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Nhưng mà cún cưng của tao lại muốn giữ mày ở lại
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Nên tao cho mày ở lại đó
Đức Duy
Đức Duy
Cún cưng?
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
/chỉ anh/ nó đấy
Đức Duy
Đức Duy
Gì chứ
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Mày không biết sao
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Sở dĩ nó lớn như thế này nhưng mà còn ở đây là do nó biết điều
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Làm trò chơi tiêu khiển cho tao cũng vui
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Nên tao mới cho nó ở lại
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Không thì còn lâu
Tôi sốc lắm
Nhìn anh hay cười như vậy
Mà lại không nghĩ…
Quang Anh
Quang Anh
Thôi được rồi
Quang Anh
Quang Anh
Nói chuyện xong chưa
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Câm ngay cho tao
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Nay mày lèm bèm quá rồi đấy
Quang Anh
Quang Anh
Hừ
Đức Duy
Đức Duy
/đứng đờ ra/
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Sao rồi
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Biết hết mọi chuyện rồi
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Còn muốn ở đây nữa không
Đức Duy
Đức Duy
/nhìn anh/
Quang Anh
Quang Anh
/nhìn em/
Đức Duy
Đức Duy
Muốn!
Đức Duy
Đức Duy
Việc của tôi, tôi sẽ tự làm
Đức Duy
Đức Duy
Bà đừng có ép anh ấy
Quang Anh
Quang Anh
/bất ngờ/
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
/cười lớn/ được được
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Quang Anh à~
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Mày kiếm đâu ra nhóc này vậy
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Tao thấy còn thú vị hơn mày nhiều ~
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Kiều Linh-chủ cô nhi viện
Về đi nay vậy đủ rồi /vẫy tay/
Quang Anh
Quang Anh
/kéo em rời đi thật nhanh/
Đức Duy
Đức Duy
/đi theo anh/
Anh ấy di chuyển rất nhanh khiến tôi phải bắt đầu chạy mới đuổi kịp được
Đức Duy
Đức Duy
A-anh à
Đức Duy
Đức Duy
Sao vậy
Đức Duy
Đức Duy
/thở hổn hển/
Quang Anh
Quang Anh
/đi chậm lại/
Anh cứ không nói không rằng đi một mạch về đến phòng
Sau khi vào phòng anh mới bắt đầu cất tiếng
Quang Anh
Quang Anh
Em biết em vừa nói gì không hả
Đức Duy
Đức Duy
Là sao chứ
Quang Anh
Quang Anh
Để anh nhận việc được rồi
Quang Anh
Quang Anh
Em còn nhận làm gì
Quang Anh
Quang Anh
Muốn bị bà ta…
Nói đến đay giọng anh có chút run nhẹ
Khó cất thàng tiếng
Đức Duy
Đức Duy
Em mặc kệ
Đức Duy
Đức Duy
Em tự làm được
Đức Duy
Đức Duy
Bà ta thì làm sao chứ
Đức Duy
Đức Duy
Cũng không bắt anh gánh hết cho em được
Quang Anh
Quang Anh
/bất lực/
Quang Anh
Quang Anh
E-em…
Đức Duy
Đức Duy
Thôi được rồi
Đức Duy
Đức Duy
Vậy đủ rồi
Đức Duy
Đức Duy
Em không cần anh bảo kê đâu
Quang Anh
Quang Anh
/bất ngờ/ gì chứ
Quang Anh
Quang Anh
/run/ e-em
Đức Duy
Đức Duy
Em sẽ bảo vệ anh !!/kiên định/
Quang Anh
Quang Anh
/bất ngờ/
Đức Duy
Đức Duy
Anh đừng để bản thân bị bắt nạt đó
Đức Duy
Đức Duy
Không phải lo cho em
Đức Duy
Đức Duy
Em biết em phải làm gì mà
Lúc đó thoáng nhìn trên mặt anh tôi đã thấy nước mắt anh như sắp tuôn ra
Thật khó hiểu ra những gì anh đã trải qua
Nhưng không sao
Sau này tôi sẽ cùng anh chống chọi
Tôi không muốn thấy anh một mình kiên cường chống chọi
Quang Anh
Quang Anh
Cảm ơn em /cười/
Vẫn là nụ cười ấy
Nhưng lại chẳng còn tự nhiên nữa
Thêm vào đó là một chút gượng ép
Đức Duy
Đức Duy
Anh đừng cười khi bản thân mình không muốn
Quang Anh
Quang Anh
A-anh
Đức Duy
Đức Duy
/cười/ nếu sau này anh đủ tin tưởng có thể kể em nghe những gì anh đã trải qua mà
Đức Duy
Đức Duy
Tuy mới 7 tuổi nhưng em cũng biết nhiều lắm á nha
Quang Anh
Quang Anh
/cười/ ừm

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play