WilliamEst| Bước Qua Mùa Cô Đơn.
Được và mất
Đôi khi, trên hành trình dài của chúng mình đôi lúc chúng mình sẽ vô thức rẽ sang hướng khác, đi vào một con đường lạ hoắc với khát khao được chinh phục những điều mới.
William cũng vậy, sinh ra với giọng hát trời phú và gương mặt điển trai đã khiến cuộc sống của cậu vô cùng dễ dàng. Cậu sống trong sự nổi tiếng với đời tư sạch sẽ và là một leader lúc nào cũng tận tâm với nhóm nhạc của mình. William dường như đang làm rất tốt cho tuổi trẻ của mình. Thế nhưng đột nhiên, cậu lại chọn rẽ hướng và rất quyết tâm để đi chọn vẹn hướng đi ấy.
William(Mark)
Tao muốn diễn xuất
William(Mark)
Và cũng rất muốn được hát cùng mọi người
Lego
Au! Diễn xuất cũng tốt, sao anh căng thẳng vậy?
Nut
Đầy người đang làm ca sĩ rồi lấn sân sang diễn xuất được mà
William(Mark)
Rồi, rất kỹ là đằng khác
Tui
Ừm, suy nghĩ kĩ là được rồi
Tui
Dù mày có chọn bất cứ điều gì
Tui
Tao cũng sẽ luôn ủng hộ mày mà pươn rak
Nut
Tao thì...sao cũng được, cũng có ưa nhau gì đâu mà
Hong
Mày nghĩ mày cân đối được giữa hai công việc à?
Hong
Mày nghĩ mày giỏi thế sao William?
William(Mark)
Tao đảm bảo sẽ tập đều đặn với mọi người. Mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, Hong à
Hong
Nói sao thì nói, tao không muốn mày ôm nhiều thứ vậy đâu
Hong
Đồ leader tham vọng ạ
Hong có vẻ không vui nên đã đứng dậy và nhanh chóng rời đi
Nut
Giận dỗi chút là hết ý mà
Lego
Anh hiểu pí Hong quá nhỉ=))
Tui
Hong nó đang lo cho mày đấy William, nó không muốn mày chật vật giữa cả hai công việc thôi
Tui
Để tao nói chuyện với nó cho
William(Mark)
Tao hiểu mà, cái thằng mắt híp đấy thương tao như nào tao còn không rõ nữa
William(Mark)
Tao sẽ tự nói chuyện với nó sau
William(Mark)
Cũng cảm ơn anh em nữa, vì đã ủng hộ tao
Lego
Em ủng hộ hai tay hai chân để xem anh William đóng phim ná
William(Mark)
Chỉ có Lego là yêu anh nhất thôi
Nut
Tao cũng không ủng hộ lắm đâu, chỉ là muốn xem cái mặt mày diễn xuất như nào thôi thằng quần
William(Mark)
Ok thằng quần
Đến tận giây phút này, mọi thứ đối với cậu mà nói vẫn thật dễ dàng, dễ dàng đến mức cậu phải cảm thấy biết ơn vì đã có được những người bạn chân thành đến như vậy.
Cũng có người muốn rẽ hướng
Nhưng là...có những lần ta buộc phải chọn giữa được và mất. Việc phải lựa chọn chưa bao giờ là dễ dàng cả, kể cả khi đã chọn thì cũng còn có quá nhiều thứ khiến ta không thể bước nổi
Sau trận đấu chung kết, dù giành được huy chương vàng ở bộ môn bơi lội nhưng Est đã gặp chấn thương nặng ở vai khiến anh phải nằm viện một thời gian dài. Và mọi thứ gần như sụp đổ khi bác sĩ thông báo rằng anh không thể tiếp tục sự nghiệp bơi lội của mình nữa
Est(Jin)
Con sẽ rời tuyển quốc gia
Est(Jin)
Con không muốn bơi nữa thưa mẹ
Một cái tát giáng xuống gương mặt anh khiến nó ngay lập tức đỏ lên. Est vốn đã đoán trước được chuyện này nên anh vẫn rất bình thản, nhưng ánh mắt thì không thế, nó đang biểu lộ rõ sự đau đớn trong tâm khảm anh.
Mẹ Est
Con biết mình đang nói gì không? Chỉ vì chấn thương nhỏ như vậy mà định từ bỏ ước mơ của mình sao?
Est(Jin)
Mẹ nghĩ nó nhỏ sao? Nếu không cấp cứu kịp thời thì con có thể mất mạng đấy mẹ
Est(Jin)
Mẹ coi việc con sắp chết nhỏ như vậy à?!
Mẹ Est
Mẹ...mẹ không có ý đó
Mẹ Est
Nhưng giờ con cũng đang hồi phục rồi Est
Mẹ Est
Con đâu thể từ bỏ ước mơ của mình được
Mẹ Est
Từ bé đến giờ, con lúc nào cũng nói muốn được trở thành tuyển thủ bơi lội quốc gia, sao con lại từ bỏ nó dễ dàng như vậy được?
Est(Jin)
Con hết thích rồi, từ giờ con sẽ trở về học kinh doạn và làm việc với ba
Mẹ Est
Chắc chắn không phải vì lý do đó mà con chọn từ bỏ ước mơ bơi lội của mình
Mẹ Est
Nói mẹ nghe, có chuyện gì sao Est?
Est cúi gằm mặt vì nước mắt anh đang rơi đến mất kiểm soát, anh không muốn mẹ mình thấy nó, thấy sự đau khổ của anh. Nhưng là, đối với một người mẹ, việc nhìn thấy con mình đau khổ mà không biết vì sao nó đau khổ còn đau đớn hơn gấp vạn lần.
Mẹ Est
Bác sĩ nói sao hả con..?
Est(Jin)
Nói con không thể tiếp tục sự nghiệp bơi lội của mình nữa, con bây giờ ngay cả hoạt động mạnh cũng không được
Est(Jin)
Con không thể bơi được nữa mẹ à...
Tiếng khóc nức nở của cậu con trai vang lên, vang lên như xé tan lòng người mẹ. Bà ôm lấy anh, liên tục vỗ về và xin lỗi anh vì cái tát và vì đã không thể hiểu cho anh. Est hiểu mẹ mình, hiểu rằng bà yêu mình tới nhường nào nên lại càng nức nở lớn hơn. Mất đi sự nghiệp, lạc lối khiến cho một người 22 tuổi từng là tuyển thủ bơi lội quốc gia phải sống những ngày khổ sở như tận cùng của sự sống.
Est(Jin)
Nếu không bơi lội nữa...
Mẹ Est
Tạm thời con cứ nghỉ ngơi đi, các quyết định còn lại cứ để sau
Mẹ Est
Con chỉ cần nhớ rằng, mẹ và ba luôn yêu con, thương con vô điều kiện
Mẹ Est
Est nhỏ của mẹ, xin lỗi con...
Est(Jin)
Con cũng...muốn xin lỗi, vì đã không làm tốt ước mơ của mình
Không rõ là bao lâu, Est chỉ nhớ rằng mẹ đã ôm mình rất lâu, đến nỗi một bên vai áo của anh ướt đẫm nước mắt của mẹ mình. Nhưng chẳng sao cả, ít nhất thì những người anh yêu vẫn đang yêu thương anh rất nhiều.
soa
Trong truyện này, William là leader của LYKN và tất cả các thành viên đều bằng tuổi nhau là 20 tuổi, ngoại trừ Lego thì nhỏ hơn các anh 3 tuổi đồng thời cũng là em út của nhóm. Còn Est thì 22 tuổi, mọi người đọc chắc cũng rõ rồi ha
soa
Heh mong mng ủng hộ truyện của mình và ủng hộ cả WilliamEst nữa
soa
EstWilliam cũng được=))
soa
Cùng chờ đợi cuộc gặp gỡ của hai con người nì nheee
Đợi đến mùa xuân.
Sau hơn một tháng kể từ lúc William chọn lấn sân sang diễn xuất, cậu đã đi casting ở rất nhiều nơi với đủ loại vai diễn nhưng cơ hội có lẽ vẫn chưa thật sự đến với cậu.
William chán nản nhìn vào màn hình điện thoại một cách vô định, trong lòng không có nổi một niềm cảm hứng nào cả.
Thế rồi đột nhiên, Hong xuất hiện
Tiến tới cầm theo lon nước lạnh áp sát vào má cậu.
Hong
Đã thấy khó khăn chưa?
William(Mark)
Mày đến đây chỉ để nói với tao điều này thôi sao?
William(Mark)
Đang tính cười nhạo tao à?
Hong
Tao đâu phải thằng mắt híp bẩn tính, tao là thằng mắt híp đẹp trai tốt bụng
William(Mark)
Cả tháng trời cứ lạnh nhạt với tao
William(Mark)
Thành trai xấu tính rồi thằng quần
Hong
Bạn đầu thì anh mày giận thật
Hong
Tại trước đó mày là người truyền cảm hứng sáng tác cho tao, cũng là người khiến tao chọn ở lại với Lykn chứ không phải là chọn trở thành nghệ sĩ solo
Hong
Nên tao cảm thấy rất thất vọng khi thấy mày nói muốn diễn xuất thôi
Hong
Nhưng tao nghĩ thông rồi
Hong
Ai sống trên đời mà chưa từng một lần muốn đi lệch quỹ đạo
William(Mark)
Cảm ơn náaa thằng mắt híp đẹp trai
Hong
Mày vẫn đang theo học lớp diễn xuất của thầy Green đúng không?
Hong
Mày giấu cả nhóm tham gia học ở đấy được gần 6 tháng rồi chứ gì
William(Mark)
Au! Sao mày biết?!
Hong
Thì thầy Green là chú tao mà
Hong
Hôm qua thầy mới nói chuyện với tao
Hong
Thầy bảo diễn xuất của mày rất tự nhiên, giàu cảm xúc
Hong
Thầy nói là ở mày có rất nhiều tiềm năng để khai phá triệt để, nhưng mày cần rèn luyện rất nhiều
Hong
Tao xong cũng thấy bất ngờ
Hong
Vì mày đa tài quá, tao tự ái
William(Mark)
=)))Mày chưa đủ giỏi à mà còn tự ái
Hong
Pí Aof đạo diễn là bạn thân thầy Green, có vai diễn nào thì tao thông báo cho mà đi cast
Hong
Chứ tao thấy mày khổ thì tao cũng không vui là mấy, thằng quần ạ
William(Mark)
Ờ, nhưng mà đừng giận tao nữa, gỡ block đi mắt híp
William(Mark)
Xin luônn, không nhắn tin được cho chú mày làm anh nhớ không chịu được
Hong
Gớm, tao lại đấm cho phát
Hong
Mà mày nghe báo đưa tin chưa?
Hong
Est vận động viên bơi lội trong tuyển quốc gia vừa mới thông báo giải nghệ
William(Mark)
Sao đột ngột vậy? Tao thích xem anh ấy thi đấu lắm, mày biết mà...
Hong
Sau khi giành được huy chương vàng anh ấy đã bị chấn thương, tao đoán là không thể bơi được nữa
William(Mark)
Nhìn cái cách anh ấy thi đấu là đủ để biết anh ấy yêu bộ môn này đến cỡ nào. Sự nghiệp cả một đời, nói bỏ cái một thì ai mà chịu được
Hong thở dài, William cũng ỉu xìu đi vì Est là vận động viên bơi lội mà anh thích nhất. Thậm chí có một thời gian vì thích xem Est bơi lội mà William đã trốn tập nhóm để tới xem anh bơi lội.
Nhưng đời người đâu ai biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra, khi nào những chuyện kinh khủng sẽ đến và khi nào nó sẽ rời đi. Con người ta chỉ có thể phụ thuộc vào thời gian, lâu dần họ cữ nghĩ rằng những khó khăn đã biến mất nhưng thực chất nó vẫn còn đó, chỉ là mình đã quá quen với việc phải đối mặt với nó mà thôi.
11 giờ tối, William mới rời phòng tập. Cậu đưa Hong về căn hộ rồi lái xe về nhà ba mẹ mình. Dạo này đột nhiên cậu muốn về nhà với ba mẹ nhiều hơn, có lẽ vì sắp tới cậu sẽ rất bận, không thể về nhà thăm ba mẹ nhiều được nữa. Dù sao thì cậu cũng là đứa con của gia đình và cậu yêu gia đình mình rất nhiều.
Đảo mắt quanh con đường tối khuya với những ánh đèn đường mập mờ quen thuộc. Và rồi đột nhiên, ánh mắt cậu dừng lại trên cây cầu phía trước, cụ thể hơn là con người đang đứng trên cây cầu ấy. Dáng vẻ ấy...
Đó là dáng vẻ tuyệt vọng đến cùng cực, không nghĩ nhiều, William vội vàng dừng xe và chạy đến một cách thân trọng.
Trong tích tắc, cậu đã kéo lấy người ấy lại và ôm chặt lấy họ, chặt đến mức cậu có thể nghe được cả từng nhịp tim hơi thở của người ấy.
William(Mark)
Đừng nhảy...
William(Mark)
Xin anh đừng nhảy
Est(Jin)
Cậu làm trò gì vậy?
Est(Jin)
Tôi chỉ đang hóng gió thôi
Est(Jin)
Giờ buông tôi ra được chưa?
William lúc này mới ngơ ngác rời không hiểu chuyện gì mà buông người ấy ra.
Cẩn thận nhìn ngắm lại gương mặt của người đối diện một lần nữa cậu mới giật mình nhận ra...
Est(Jin)
Cậu biết tôi sao?
William(Mark)
Em thích xem anh thi đâu lắm đấy
William(Mark)
Không ngờ lại gặp được anh ở đây
Est(Jin)
Khuya rồi, cậu về đi
William(Mark)
Au! Không được
William(Mark)
Em về xong anh len lẻn nhảy cầu thật thì em thấy tội lỗi lắm
William(Mark)
Cho em đưa anh về nhé?
Est(Jin)
Cái cậu này buồn cười thật, tôi có bị dở đâu mà nhảy cầu. Tôi chỉ đang hóng mát thôi cậu về đi
William(Mark)
Vậy tại sao anh lại không đi dép và tại sao lại hóng gió trên cầu giữa đêm thế này?
William(Mark)
Anh làm em hiểu lầm đấy, hiểu lầm rằng anh đã tuyệt vọng đến nỗi muốn tìm đến cái chết đấy
Est(Jin)
Đúng thật là tôi đã định làm như vậy, nhưng giờ tôi chỉ muốn gió thôi
Est(Jin)
Tôi mất ngủ, dép thì đứt quai
Est(Jin)
Nên tôi mới đứng đây, tôi chỉ là...muốn tìm chút bình yên thôi
Dứt lời, trong cái nhập nhoạng của đèn mờ, William lại một lần nữa ôm trọn lấy con người trước mặt. Cậu đang rất rối, điều duy nhất cậu hiểu là nếu cậu rời đi vào lúc này, rất có thể con người này sẽ nhảy xuống.
William(Mark)
Người ta nói một cái ôm có thể giảm được rất nhiều tiêu cực
William(Mark)
Vậy nên hãy để em ôm anh
Một người lạ mà anh chưa từng gặp lại đang ôm anh rất chặt chỉ vì sợ anh sẽ nghĩ quẩn. Điều này khiến cho Est vừa thấy buồn cười, lại vừa thấy trái tim quằn quại của mình như được xoa dịu bởi hàng ngàn cái ôm.
William(Mark)
Mùa này nước lạnh, anh hãy đợi mùa xuân, khi những ấm áp đầu mùa đến
William(Mark)
Lúc đó...cũng chưa muộn
William(Mark)
Em không cản, vì em không giúp được gì ngoài việc ôm anh
Est(Jin)
Anh cũng nghĩ thế, anh không thích nước lạnh
Est(Jin)
Nhóc về đi, muộn lắm rồi
William(Mark)
Cho em số của pí đi, sáng mai em sẽ gọi để kiểm tra xem anh có sợ nước lạnh thật không
Est nhập số của mình vào điện thoại của một người mà anh chẳng quen biết, nhưng không hiểu sao anh lại rất tin tưởng con người này. Có lẽ, trong thoáng chốc, tên nhóc này đã mang đến cho anh sự an toàn mà anh chưa từng có được.
Cứ thế, nhẹ nhàng chạm vào trái tim anh, xoa dịu những vết thương cũ ấy một cách rất tự nhiên.
Thật may, vì em đã đến kịp lúc ngăn cản anh ngay khi anh chuẩn bị nhảy xuống và có một chuyến đi xa tít tắp.
soa
Hihi, tớ cũng có viết truyện về GemFot
soa
Mọi người muốn đọc thử thì có thể đọc ở phần ghi chú của tớ nhaaa
Chạm đáy.
Sang hôm sau, khi mặt trời chỉ vừa hé lộ, Est đã nhận được cuộc gọi rất lạ lẫm
Nhưng đầu bên kia vừa cất giọng anh đã vội vàng nhận ra
William(Mark)
📱: Cảm ơn anh...
William(Mark)
📱: Vì vẫn còn nghe điện thoại của em
Est(Jin)
📱: Anh chỉ là người lạ, sao phải quan tâm anh vậy?
William(Mark)
📱: Đối với em thì anh không phải người lạ. Anh là thần tượng của em, người mà em rất ngưỡng mộ
Est(Jin)
📱:Nhưng anh đâu thể bơi được nữa
William(Mark)
📱: Ngay cả khi anh không thể...
William(Mark)
📱:Thì...nó cũng chẳng sao cả. Cái em thích ở anh là tình yêu mà anh dành cho bộ môn bơi lội, vậy nên anh đừng chết và cũng đừng để tình yêu ấy héo mòn
William(Mark)
📱: Em là William, anh hãy nhớ tên em nhé
Est(Jin)
📱: Cảm ơn em rất nhiều, nếu có duyên, mong rằng mình sẽ gặp lại nhau.
William(Mark)
📱:Khrap, bai bai ná khrap
Cuộc trò chuyện kết thúc và Est dường như lại có thêm một lý do để sống tiếp. Rằng là chí ít khi mọi thứ sụp đổ, những người anh thương vẫn ở bên anh và những người thương anh vẫn đang thương anh rất nhiều.
"William", anh sẽ nhớ cái tên này và dù không gặp lại nhau nữa, anh cũng nhớ thật lâu, thật sâu cái con người đã đến bên anh, kéo anh lại và ôm anh thật chặt ấy. Vì nếu còn ở đó lâu hơn, trong mớ hỗn độn đầy tiêu cực ấy, không chừng anh đã nhảy xuống dòng nước lạnh buốt ấy rồi cũng nên.
Winny
Mày có dự định gì chưa?
Est(Jin)
Pí Aof nói bất cứ lúc nào tao quay trở lại với diễn xuất thì anh ấy đều có thể tạo cơ hội cho tao
Est(Jin)
Tao chưa thật sự sẵn sàng làm bất cứ điều gì cả
Est(Jin)
Ở dưới đáy rồi thì làm gì cũng như nhau thôi
Winny
Tiêu cực vừa thôi ông cố ơi
Winny
Mặt trời vẫn mọc, nắng vẫn nắng, mưa vẫn sẽ mưa
Winny
Mày vẫn sẽ sống nếu mày tin vào chính mày thôi
Est(Jin)
Chắc tao sẽ đi học lại lớp diễn xuất sớm thôi
Est(Jin)
Tao không muốn mình nhàn rỗi ở tuổi 22 này
Winny
Ờ, nhưng mà tạm thời cứ healing đi, vai mày cũng đã vận động mạnh được đâu
Est(Jin)
Mẹ kiếp, đời đối xử với tao đúng thật là...
Winny
À, mày nhớ nhóm nhạc mà đợt hè tao rủ mày đi concert không?
Winny
Tao mua vé rồi tao với mày đi tiếp nhé, sắp mở concert tiếpp
Est(Jin)
Mày biết rõ là tao không hứng thú mà
Est(Jin)
Tao còn chẳng nhớ nhóm đấy mặt mũi như nào
Winny
Thì đi lần hai để biết
Winny
Không phải hôm đấy mày bảo mày thích giọng hát của một người trong nhóm đấy mà
Winny
Đi đi, nhóc đó có bài hát solo hay lắm
Winny
Bài mà trước tao cho mày nghe đấy thằng quần
Est(Jin)
Đề anh xem xét đã, chú cứ từ từ
Winny
Đi đi, nhóm này tài năng lắm, đảm bảo chữa lành những trái tim đã vỡ luôn nhé
Winny
Nhưng nhớ tập trung nghe, đừng làm phí tiền bố mày
Cả 5 thành viên đều đang rất chăm chỉ luyện tập để chuẩn bị cho concert sắp tới. Có điều, William từ sáng giờ mải miết ở lớp học diễn xuất của thầy Green mà không nghỉ ngơi, thành ra đến lúc luyện tập với nhóm đã gần như kiệt sức.
Nut
Nghỉ một chút đi, tao mệt quá
Hong
Hơi Nut, mày hoài luôn, mới tập được hơn 30 phút
Nut
Au, nghỉ một chút rồi tập có sao
Lego
Mà sao hôm nay pí William lại để yên cho pí Nut nghỉ vậy
William(Mark)
Mọi người nghỉ ngơi 5 phút thôi, ai uống nước hoặc đi vệ sinh cá nhân thì đi đi
Nut
Mày không ổn chút nào luôn ấy William
Nut
Mặt mũi lờ đờ như sắp ngất đến nơi, thế còn đòi nhảy múa gì?
Nut
Ừ, thế trả lời tao xem sáng ra mày có ăn sáng không? Trưa mày đã ăn cơm chưa?
Chưa kịp trả lời, Hong từ đâu đã đi tới với bịch bánh chuối và hộp sữa dúi vào tay bạn
William(Mark)
/Bật cười/ Khọp khun ná mắt híp
Tui
Nghỉ 30 phút, lát tập tiếp cũng được
Tui
William, nếu mệt quá thì về đi, dù sao mày cũng rõ hết vũ đạo rồi
Nut
Ờ, Tui nói phải đấy, về mẹ đi
William(Mark)
Sao? Mày xót tao à?
Nut
ỜH! Tao xót mày vch được chưa thằng quần
William(Mark)
Hơii, tao ăn là có năng lượng liền, chúng mày không cần xót
Tui
Chuyện casting sao rồi?
William(Mark)
Tao có một vai phụ nhỏ trong bộ phim sắp ra mắt của pí Tong rồi
William(Mark)
Yên tâm, cảnh quay của tao ít lắm, không làm gián đoạn đến quá trình luyện tập đâu
Mọi người đều nhìn William, nhìn cái con người luôn miệng bảo cuộc sống mình dễ dàng lại đang chật vật với từng vai diễn nhỏ. Dĩ nhiên, nhưng khó khăn mà cậu phải trải qua, cậu là người rõ nhất. Nhưng sau tất cả, khi đã vượt qua được, cậu lại thấy mọi thứ thật dễ dàng. Vì với cậu, phải nghĩ nó dễ dàng thì nó mới thật sự trở nên dễ dàng. Nhưng sao diễn xuất khó quá vậy? Đùa nhau à? Ai chẳng có lúc này lúc kia, lúc khổ lúc sướng, chật vật mãi cũng sẽ có lúc xong xuôi thôi mà phải không?
Ý mình là, cứ sống đi, rồi mọi thứ sẽ qua, thật lòng đấy...
@est: Mình đã ổn hơn nhiều rồi, vai cũng đã lành rồi. Vậy nên mọi người đừng lo, cũng đừng đợi mình nữa nhé, cảm ơn mọi người và nhớ mọi người thật nhiều💞
Bài đăng đã giới hạn bình luận.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play