Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[BHTT] Vĩnh Ảnh Niên Hoa

Chương 1: Vết thương cũ

Tiếng đồ vật vỡ vụn cùng giọng nói giận dữ của một người phụ nữ vang vọng khắp căn phòng sang trọng. Đèn chùm pha lê lấp lánh tỏa ánh sáng ấm áp, phản chiếu trên nền sàn đá cẩm thạch bóng loáng, nhưng không đủ để xoa dịu sự căng thẳng đang tràn ngập nơi đây.

Mẹ của Chúc Lạc Vân đang đập phá mọi thứ trong tầm tay, tiếng thủy tinh vỡ chan chát, những mảnh vỡ sắc nhọn bắn tung tóe, vô tình cứa vào tay Trương Uyển Dư. Thế nhưng, cơn đau thể xác chẳng là gì so với cảm giác nhói buốt trong tim cô lúc này.

"Cô về đi! Tôi không bao giờ chấp nhận thứ tình cảm bệnh hoạn này! Hai đứa con gái thì làm sao có thể mang lại hạnh phúc cho nhau? Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, đừng làm ô uế cái nhà này!"

Bà gằn từng chữ, rồi nắm chặt tay Chúc Lạc Vân, kéo cô rời đi, bỏ mặc Trương Uyển Dư ngồi sững sờ dưới sàn, ánh mắt trống rỗng, cả người như hóa đá.

Chúc Lạc Vân vùng vẫy, cố thoát khỏi bàn tay đang siết chặt lấy mình. Những vết đỏ hằn lên làn da cô, nhưng cô chẳng bận tâm. Cô lao đến bên Trương Uyển Dư, vội vàng kiểm tra vết thương.

"Này, em có sao không? Để chị xem nào, đừng sợ... có chị ở đây. Chị nhất định sẽ bảo vệ em."

Cô run rẩy nói, bàn tay nhẹ nhàng lau đi vết máu trên tay người con gái mình yêu.

Chúc Thư Hạ, mẹ cô không ngăn cản, có lẽ bà cũng nhận ra mình đã quá đáng. Căn phòng chìm vào sự im lặng đáng sợ. Rồi bỗng Chúc Lạc Vân cất giọng, phá vỡ sự tĩnh lặng ấy:

"Không thể mang lại hạnh phúc cho nhau sao? Mẹ có chắc là mẹ hạnh phúc với ba không, hay chỉ đang cố chịu đựng vì bị ép buộc? Mẹ lúc nào cũng áp đặt suy nghĩ của mình lên con! Con đã nói bao nhiêu lần rồi? Con KHÔNG có cảm xúc với con trai! Đó là sự thật, mẹ có hiểu không? Đừng ép con nữa! Đừng biến con thành con rối để làm vừa lòng mẹ! Con chịu đủ rồi!"

Lời nói ấy như một nhát dao cứa vào lòng Chúc Thư Hạ. Gương mặt bà tối sầm lại vì tức giận, chẳng nói chẳng rằng, bà giáng một cái tát mạnh xuống khuôn mặt con gái mình. Chúc Lạc Vân khựng lại, không thể tin nổi người mẹ dịu dàng ngày nào lại có thể ra tay với cô.

"Con tỉnh lại ngay cho mẹ! Rốt cuộc nó đã bỏ bùa gì mà khiến con ngu muội đến mức này hả? Con có còn não để suy nghĩ không hay bị nó dắt mũi như một đứa vô dụng? Mẹ nuôi con bao nhiêu năm, dạy dỗ con đàng hoàng, để rồi bây giờ con quay lại cãi mẹ chỉ vì một đứa vớ vẩn thế này à? Đồ ngu! Con có còn biết đúng sai không? Hay con định vứt bỏ cả gia đình này vì cái thứ rác rưởi đó?!"

Bà khuỵu xuống, hai tay ôm chặt ngực, hơi thở đứt quãng như thể vừa bị xé toạc từ bên trong. Đôi mắt tràn ngập tuyệt vọng, nước mắt giàn giụa nhưng không thể thốt nên lời. Bờ vai run rẩy, gương mặt méo mó vì đau đớn. Bà gục xuống sàn, nấc nghẹn từng cơn, như thể cả thế giới vừa sụp đổ trước mắt.

Trương Uyển Dư bừng tỉnh, như thể thoát ra khỏi cơn ác mộng. Cô bật dậy, tim đập cuồng loạn như vừa chạy trốn khỏi thứ gì đó kinh hoàng. Căn phòng tối om, mồ hôi lạnh thấm đẫm trán và lưng áo cô. Đưa tay lên mặt, cô cảm nhận được làn da ướt đẫm, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi, chảy dài trên gò má thanh tú.

Hóa ra, tất cả chỉ là một giấc mơ.

Nhưng giấc mơ này đã đeo bám cô nhiều năm. Nó không đơn thuần là một cơn ác mộng, mà là một ký ức, một vết thương chưa bao giờ liền sẹo. Kể từ ngày hôm đó, cô luôn phải uống thuốc mới có thể ngủ được.

Đồng hồ chỉ mới hai giờ sáng. Cô muốn ngủ lại, nhưng nỗi sợ hãi vẫn vây chặt lấy tâm trí cô. Thực tại và cơn mộng mị giao thoa, khiến cô do dự giữa sự nhẹ nhõm khi đã thức giấc và nỗi lo lắng rằng, nếu nhắm mắt, ác mộng sẽ lại kéo cô vào lần nữa. Cô thở dài, quyết định làm việc một lúc rồi mới ngủ lại.

Mất ngủ đã trở thành một phần cuộc sống của cô. Càng cố dỗ mình ngủ, đầu óc lại càng tỉnh táo. Những suy nghĩ cứ cuộn trào như sóng biển, cuốn cô đi giữa quá khứ, hiện tại và tương lai. Đến khi cơn buồn ngủ thực sự kéo đến, có lẽ trời cũng đã gần sáng.

Mặt trời lên cao, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu qua khung cửa sổ, trải dài những vệt sáng ấm áp khắp căn phòng. Bầu trời trong xanh như vừa được gột rửa, không một gợn mây, ánh nắng dịu dàng vẽ nên những mảng sáng tối lấp lánh trên mặt đất. Một ngày đẹp trời như vậy, đáng lẽ sẽ khiến lòng người thư thái, nhưng với Trương Uyển Dư, nó cũng chỉ là một ngày bình thường khác.

Cô chuẩn bị đến công ty, khoác lên mình vẻ ngoài lạnh lùng quen thuộc. Trong mắt đồng nghiệp, cô là người phụ nữ bí ẩn và khó gần.

Dáng người cô cao ráo, khoảng 1m7, vóc dáng mảnh mai nhưng lại mang theo một khí chất kiêu kỳ. Mái tóc dài buông xuống như dòng suối đen mềm mại, khẽ lay động theo từng cơn gió thoảng, phảng phất một mùi hương dịu nhẹ đầy cuốn hút. Đôi mắt cô sâu thẳm như hồ nước biếc, thẳm sâu như chứa đựng cả một bầu trời sao.

Chiếc kính gọng mảnh ôm lấy sống mũi cao, tôn lên đường nét thanh tú trên khuôn mặt. Mỗi bước chân cô đều nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin, như một làn gió lướt qua, để lại dư âm ngọt ngào nhưng cũng lạnh lùng trong lòng người đối diện.

Trương Uyển Dư chỉ mới 25 tuổi nhưng đã là CEO của một công ty tài chính do chính cô thành lập. Hai năm không phải quãng thời gian dài, nhưng đủ để cô dần quen với guồng quay công việc, không còn lúng túng như thuở ban đầu. Ngày cô quyết định theo đuổi ngành này, gia đình phản đối kịch liệt. Họ cho rằng tài chính là lĩnh vực quá rủi ro, nhất là với một người trẻ vừa ra trường chưa đầy hai năm. Thế nhưng, dù lo lắng, bố mẹ cô vẫn trở thành những nhà đầu tư quan trọng nhất, góp phần đặt nền móng cho công ty này.

Trong phòng làm việc, bầu không khí tĩnh lặng đến mức chỉ có tiếng bàn phím lách cách vang lên đều đặn. Uyển Dư đang tập trung cao độ, ánh mắt dán chặt vào màn hình máy tính, hoàn toàn đắm chìm trong công việc.

Cánh cửa khẽ mở, phá vỡ sự tĩnh lặng. Lưu Hải Hiên – thư ký của cô – bước vào. Giọng anh trầm thấp, đủ để hai người nghe rõ mà không gây ra sự phiền nhiễu. Dù đã làm việc với Uyển Dư khá lâu, anh vẫn giữ thái độ dè chừng, nhất là khi cô đang chìm trong công việc. Những lúc như thế này, chỉ cần một tiếng động lớn cũng có thể khiến cô khó chịu.

“Boss ơi, hôm nay chị có lịch gặp Trình tổng lúc 14h. Em cũng đã sắp xếp lịch khám cho chị vào 17h rồi. Nếu cần em chuẩn bị thêm gì, chị cứ bảo em nhé.”

Dù giữ sự chuyên nghiệp, giọng điệu của anh vẫn mang nét thân thuộc. Làm việc cùng cô lâu ngày, Hải Hiên hiểu Uyển Dư không phải kiểu người quá khắt khe trong giao tiếp, miễn là không vượt quá giới hạn.

“Ừ, tôi biết rồi.” Giọng cô dứt khoát, tay vẫn không ngừng gõ bàn phím. “Đặt giúp tôi một nhà hàng gần công ty, chúng ta sẽ hẹn Trình tổng ở đó.”

Không một ánh mắt nào rời khỏi màn hình. Hải Hiên chẳng hề ngạc nhiên, vì anh đã quá quen với tác phong làm việc này.

“Dạ, vâng ạ. Em sẽ sắp xếp ngay.”

Không chần chừ thêm giây nào, Hải Hiên nhanh chóng lui ra, khép cửa nhẹ nhàng như lúc bước vào, để mặc người bên trong tiếp tục đắm chìm trong thế giới công việc của cô.

Chương 2: Đôi bên cùng có lợi

Đúng 14h, Trương Uyển Dư cùng Trình Tư Mặc có mặt tại nhà hàng mà Hải Hiên đã đặt trước.

Đây là một nhà hàng sang trọng mang đậm phong cách Pháp, nơi vẻ đẹp tinh tế giao thoa giữa sự cổ điển và hiện đại. Ngay từ lối vào, thực khách sẽ bị thu hút bởi mặt tiền thanh lịch với cửa kính lớn, mái hiên duyên dáng cùng ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ bên trong, tạo nên một không gian vừa ấm cúng vừa đầy khí chất quý tộc.

Bên trong, nội thất được thiết kế trang nhã với gam màu trung tính như trắng kem, xanh navy hoặc xám, hòa quyện với những chi tiết mạ vàng tinh tế. Bàn ăn được sắp xếp tỉ mỉ với khăn trải bàn trắng tinh, bát đĩa sứ cao cấp, bộ dao nĩa bạc sáng bóng cùng một lọ hoa nhỏ mang đậm phong cách Pháp. Nhạc nền là những bản giao hưởng cổ điển hoặc giai điệu jazz nhẹ nhàng, khiến thực khách có cảm giác như đang lạc vào một buổi tiệc thượng lưu ở Paris.

Uyển Dư chủ động mở lời:

“Lâu rồi không gặp nhỉ? Trông anh vẫn chẳng khác gì so với trước đây.”

Trình Tư Mặc nở một nụ cười đầy ẩn ý, ánh mắt lóe lên tia suy tính.

“Anh thì không thay đổi đâu, nhưng em thì khác nhiều rồi đấy.” Vừa nói, anh vừa đưa tay chỉnh lại chiếc cà vạt hơi lỏng, động tác có phần lười biếng nhưng vẫn toát lên vẻ phong độ. “Hôm nay, anh có một dự án rất hời cho em. Chỉ là… không biết em có chịu đồng ý không?”

Uyển Dư nhíu mày, giọng đầy nghi hoặc: “Dự án có lợi cho em? Vậy em cần đáp ứng những điều kiện gì?"

Tư Mặc nhếch môi, cảm giác như anh đang dần dẫn dắt cô vào một cái bẫy nào đó:

“Anh có một dự án xây dựng khu nghỉ dưỡng. Nếu em đồng ý hợp tác cùng anh, anh sẽ nhường cho em 52%, còn anh giữ 48%. Nhưng… anh có một điều kiện.”

Cô hơi cau mày, vẻ mặt dần mất kiên nhẫn:

“Điều kiện gì? Nói đi!”

Tư Mặc vốn định trêu chọc cô thêm chút nữa, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Uyển Dư, anh đành bỏ cuộc. Nếu để cô nổi giận thật, e rằng anh cũng chẳng yên thân.

“Em có thể đóng giả bạn gái anh trong gia tộc đại yến vào tuần sau không?” Anh hạ giọng, ánh mắt trở nên nghiêm túc. “Em cũng biết đấy, anh chưa tìm được đối tượng phù hợp để kết hôn, vậy mà gia đình cứ liên tục sắp đặt hết người này đến người khác. Để thoát khỏi tình cảnh đó, anh đã lỡ miệng hứa sẽ dắt bạn gái đến dự tiệc. Giờ mà không có ai đi cùng, chắc anh chết mất! Làm ơn đi mà, giúp anh lần này thôi.”

Nói xong, anh chắp tay trước ngực, ánh mắt nhắm tịt lại như đang cầu nguyện thành tâm.

Trình Tư Mặc là một người đàn ông vừa có tiền vừa có quyền, thế nhưng anh ta lại chẳng hề bận tâm đến chuyện tình cảm. Dù có vô số cô gái trong giới thượng lưu để mắt tới, anh vẫn chưa từng mở lòng với ai. Ở tuổi 29, anh ta chưa từng có một mối tình nào đáng kể, kinh nghiệm tình trường gần như bằng không.

Bầu không khí trong phút chốc trở nên im lặng.

Uyển Dư hơi nghiêng đầu, suy nghĩ một lát. 2% lợi nhuận của một dự án quy mô lớn như thế chắc chắn không hề nhỏ. Dù sao cũng đã quen biết nhiều năm, giúp đỡ anh ta một lần cũng không có gì đáng ngại. Hơn nữa, bản thân mình cũng không chịu thiệt hại gì.

Cô thở dài rồi chậm rãi lên tiếng:

“Được rồi, được rồi. Nếu anh đã thành tâm như vậy thì em giúp anh lần này. Nhưng chỉ lần này thôi đấy, em không muốn trở thành kẻ thù của mấy cô gái thích anh đâu.”

Nói xong, cô bật cười thành tiếng, phá tan bầu không khí căng thẳng.

Tư Mặc nghe vậy, gương mặt lập tức rạng rỡ, hai mắt sáng như đèn pha ô tô.

Sau khi bàn bạc một lúc lâu, thời gian cũng đã trôi qua hơn hai tiếng. Uyển Dư đứng dậy, chào tạm biệt anh rồi rời khỏi nhà hàng.

Lúc ngồi vào xe, cô bất giác dựa đầu vào ghế, cảm thấy cả người mệt mỏi. Hôm nay, công việc đã rút cạn sinh lực của cô, vậy mà lại còn dính vào chuyện của Trình Tư Mặc. Cái tên này đúng là rắc rối mà!

Uyển Dư đến bệnh viện khi vẫn còn khá sớm so với giờ hẹn. Dù vậy, cuộc hẹn với bác sĩ cũng chỉ mang tính hình thức. Bởi người phụ trách sức khỏe của cô không ai khác ngoài Tần Hải Yến, bác sĩ riêng kiêm bạn thân nhiều năm của cô.

Vốn dĩ chỉ chăm sóc mình Uyển Dư thôi thì công việc của Hải Yến chẳng có gì bận rộn. Vì vậy, cô ấy đã đề nghị làm việc tại bệnh viện, đồng thời xin một phòng khám riêng để tiện theo dõi sức khỏe cho Uyển Dư. Đương nhiên, cô vẫn là ưu tiên số một. Uyển Dư hiểu rõ tâm ý của bạn mình. Hải Yến theo nghề y không chỉ vì đam mê mà còn vì muốn giúp đỡ người khác nên cũng không ngần ngại giúp cô ấy có được vị trí bác sĩ tại khoa thần kinh.

Dù biết Hải Yến luôn ưu ái mình, Uyển Dư vẫn giữ sự tôn trọng nhất định với công việc của bạn. Vì thế, cô đợi đến đúng 17h mới bước vào phòng khám. Vừa thấy cô, Hải Yến lập tức nũng nịu, giọng pha chút hờn dỗi:

"Nàyyy, Dư Dư à, cậu đến sớm lắm đúng không? Sao không vào luôn, biết người ta đợi cậu lâu lắm rồi khônggg?"

Uyển Dư bật cười trước vẻ mặt phụng phịu kia. Cái tính trẻ con này của Hải Yến đúng là không đổi.

"Rồi rồi, giờ gặp tớ rồi còn gì," cô đáp, giọng hơi lảng tránh. Dù biết Hải Yến cố ý đùa để cô thấy thoải mái hơn, nhưng thỉnh thoảng, sự quan tâm thái quá ấy vẫn khiến cô hơi…rợn người.

Sau một loạt kiểm tra và trao đổi về tình trạng sức khỏe, Hải Yến chợt nhíu mày, ánh mắt nghiêm nghị hẳn:

"Cậu lại lạm dụng thuốc ngủ nữa rồi, đúng không? Bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, vậy mà chẳng bao giờ chịu nghe lời tớ!"

Uyển Dư cười trừ, né tránh ánh nhìn của cô ấy như một đứa trẻ đang bị phụ huynh trách phạt.

"Thật ra… dạo này tớ gặp chút chuyện, nên hay mất ngủ thôi mà."

Hải Yến nhìn cô, ánh mắt lộ rõ vẻ bất lực: Lại là lý do này… đây đã là lần thứ bao nhiêu rồi? Nhưng cô chẳng buồn nói ra nữa. Bởi cô biết, có nói mấy thì Uyển Dư cũng cứng đầu như thế mà thôi.

Cuối cùng, Hải Yến kê đơn thuốc mới và hướng dẫn một vài phương pháp giúp cải thiện giấc ngủ. Sau khoảng một tiếng, cả hai đi dọc hành lang bệnh viện. Lúc này, điều duy nhất trong đầu Uyển Dư là trở về nhà. Cô tin rằng, đêm nay, dù không có thuốc, cô vẫn có thể ngủ một giấc thật ngon.

Mải miết chìm trong dòng suy nghĩ, bất chợt, một bóng dáng quen thuộc lướt qua. Cô gái ấy khoác trên mình chiếc áo blouse trắng, mái tóc vàng ngắn ngang vai, vóc dáng nhỏ bé, thấp hơn cô chừng 10cm. Một mùi hương nhẹ nhàng phảng phất trong gió, mùi hoa oải hương thân thuộc đến lạ. Trái tim Uyển Dư khẽ khựng lại. Là chị ấy sao...?

Bất giác quay đầu nhìn theo, ánh mắt cô dõi theo bóng hình đó hồi lâu, như muốn xác nhận điều gì. Nhưng rồi, như chợt bừng tỉnh, cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt cùng những suy nghĩ hỗn độn trong lòng. Tự trấn an mình, cô khẽ thì thầm:

"Có lẽ... không phải chị ấy..."

Bên cạnh, Hải Hiên bất giác sững lại. Ánh nhìn dịu dàng, mang chút hoài niệm mà Uyển Dư dành cho cô gái xa lạ kia khiến anh có chút khó hiểu. Nhưng rồi, anh không dám hỏi, chỉ lặng lẽ giấu đi những tò mò không cần thiết.

Nhìn thấy cô thẫn thờ hồi lâu, Hải Hiên lo lắng khẽ lên tiếng, giọng có chút ngập ngừng:

“Chị ơi... chị có sao không ạ?”

Lời gọi khe khẽ như kéo Uyển Dư trở về thực tại. Cô giật mình, những suy nghĩ chồng chất nhanh chóng bị dẹp sang một bên. Giữ im lặng trong chốc lát, cuối cùng cô cũng nhẹ giọng đáp:

“Tôi không sao. Sắp xếp xe đi, tôi muốn về nhà ngay bây giờ.”

Vừa dứt lời, Hải Hiên cũng nhanh chóng đi chuẩn bị như cô dặn dò.

Không chần chừ thêm giây nào, Uyển Dư cùng Hải Hiên lên xe, thẳng hướng về căn biệt thự của mình.

Trong ánh sáng tĩnh mịch

Chiếc xe lướt êm ái trên con đường vắng, tiến thẳng về căn biệt thự kính của Uyển Dư.

Ban đêm, biệt thự tỏa sáng như một viên ngọc giữa bóng tối. Những bức tường kính trong suốt phản chiếu ánh đèn vàng dịu nhẹ, tạo nên một vẻ đẹp vừa hiện đại, vừa huyền bí. Nội thất tinh tế bên trong thấp thoáng dưới ánh sáng ấm áp, trong khi bên ngoài, hồ bơi vô cực lấp lánh như một mảnh trời sao lạc xuống nhân gian. Toàn bộ không gian là sự hòa quyện của ánh sáng và bóng tối đầy cuốn hút nhưng cũng phảng phất cảm giác cô độc.

Bước vào phòng, Uyển Dư cảm thấy lòng nhẹ bẫng. Phòng ngủ của cô được thiết kế tối giản, chỉ gồm một chiếc giường rộng, bàn làm việc đặt cạnh cửa sổ và một chiếc tủ quần áo gọn gàng. Không gian tĩnh lặng đến mức chỉ có tiếng hơi thở của chính cô vang vọng trong đêm.

Và đúng như cô nghĩ, hôm nay cô dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Không mộng mị, không trằn trọc.

Có lẽ, đây là đêm ngon giấc nhất của cô từ khi Lạc Vân rời đi.

Chương 3: Cuộc gọi bất ngờ

Thời gian trôi nhanh như nước chảy, thoáng chốc đã một tuần kể từ ngày Uyển Dư nhận lời với Trình Tư Mặc. Cô thậm chí còn chẳng buồn nhớ đến chuyện đó.

Trong phòng làm việc, không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng gõ bàn phím đều đặn. Ánh sáng xanh từ màn hình phản chiếu lên gương mặt lạnh lùng, tập trung cao độ của Uyển Dư. Cô vẫn luôn như vậy, chìm đắm trong công việc, bỏ mặc mọi thứ xung quanh.

Bất chợt, tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan bầu không khí im lặng. Đôi mày thanh tú của cô khẽ nhíu lại, thể hiện sự khó chịu. Thường những cuộc gọi thế này sẽ được thư ký của cô, Hải Hiên tiếp nhận. Nhưng lần này, không hiểu ai lại cả gan gọi thẳng đến số cô.

Ánh mắt cô lướt qua màn hình, tên "Trình Tư Mặc" hiện lên.

Khoảnh khắc đó, như có gì đó vụt qua trong trí nhớ, nhưng cô vẫn không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Sau vài giây, cô bắt máy, giọng điệu hờ hững:

"Alo, có chuyện gì?"

Bên kia, giọng Trình Tư Mặc vang lên, mang theo ý cười nhàn nhạt nhưng không giấu được chút trách móc:

"Còn chuyện gì nữa? Tiệc tối nay đấy, em quên rồi sao? Anh lo nếu không gọi nhắc, em sẽ bỏ mặc anh một mình đấy."

Uyển Dư đúng là đã quên. Nhưng cô không bao giờ thừa nhận chuyện đó. Cô khẽ cười nhạt, giọng điệu bình thản:

"Anh nghĩ nhiều rồi. Em đâu có quên. Tiệc bắt đầu lúc 19h đúng không? Cứ đến đón em trước 30 phút là được."

Trình Tư Mặc không muốn tranh cãi, chỉ bật cười nhẹ:

"Được, lát nữa gặp."

Cuộc gọi kết thúc. Uyển Dư đặt điện thoại xuống, liếc nhìn đồng hồ đã 15h. Cô tựa lưng vào ghế, suy nghĩ vài giây. Dù không mấy quan tâm đến bữa tiệc, nhưng đã hứa thì phải làm cho trọn.

Sau một thoáng suy tính, cô lên tiếng:

"Hải Hiên."

Cánh cửa phòng mở ra rất khẽ, một người đàn ông cao khoảng 1m7, dáng vẻ có phần căng thẳng bước vào. Giọng anh ta có chút dè dặt:

"Dạ, sếp gọi em?"

Uyển Dư chẳng buồn nhìn anh, chỉ dứt khoát ra lệnh:

"Chuẩn bị xe, chúng ta đến trung tâm thương mại"

Hải Hiên thoáng ngạc nhiên. Từ trước đến nay, cô chưa từng dành thời gian làm việc để mua sắm. Nhưng anh cũng chẳng dám hỏi nhiều, chỉ nhanh chóng đáp:

"Vâng, em sẽ sắp xếp ngay"

Nói rồi, anh vội vã rời đi, còn Uyển Dư chỉ ngồi đó, đôi mắt trầm tư, không biết đang nghĩ gì.

Trung tâm thương mại xa hoa sáng rực ánh đèn, những cửa hàng thời trang cao cấp trải dài dọc lối đi, trưng bày những bộ trang phục tinh tế nhất. Uyển Dư sải bước vào, dáng vẻ lạnh nhạt nhưng khí chất sắc sảo khiến người ta khó có thể rời mắt. Hải Hiên đi phía sau cô, dù không nói gì nhưng vẫn lộ rõ vẻ bối rối.

Đây là lần đầu tiên anh thấy sếp mình tự tay đi mua sắm. Trước giờ, những chuyện này đều do trợ lý lo liệu, Uyển Dư chỉ cần nhìn danh sách, chọn và nhận đồ được chuẩn bị sẵn.

Uyển Dư không nói một lời, ánh mắt lướt qua từng bộ váy treo trên giá. Cô vốn không thích những bữa tiệc hào nhoáng, nên cũng chẳng mấy để tâm đến việc phải mặc gì. Nhưng hôm nay, cô đã hứa với Trình Tư Mặc, vậy nên cô phải xuất hiện một cách hoàn hảo.

Một nhân viên cửa hàng nhanh chóng bước tới, nở nụ cười chuyên nghiệp:

"Chào quý khách, cô đang tìm kiếm trang phục cho dịp đặc biệt nào ạ?"

Uyển Dư lướt mắt nhìn cô nhân viên một chút, rồi nhẹ nhàng đáp:

"Một bộ váy dạ tiệc."

Nhân viên lập tức hiểu ý, nhanh chóng dẫn cô đến khu vực trang phục dạ hội. Cẩn thận chọn ra vài bộ váy theo xu hướng mới nhất, khéo léo giới thiệu:

"Đây là những thiết kế mới nhất của chúng tôi. Chiếc này làm từ lụa satin cao cấp, ôm dáng nhẹ nhàng nhưng vẫn tạo cảm giác sang trọng. Còn đây là váy đuôi cá, giúp tôn lên đường cong quyến rũ…"

Uyển Dư không để ý lắm đến lời giới thiệu, chỉ khẽ gật đầu rồi tự mình lướt qua từng bộ váy. Đột nhiên, ánh mắt cô dừng lại ở một chiếc váy màu đen tuyền.

Thiết kế đơn giản nhưng tinh tế, lớp vải mềm mại ôm lấy đường nét cơ thể, phần vai trễ nải vừa đủ gợi cảm mà không mất đi sự thanh lịch. Đặc biệt, phần lưng được cắt xẻ khéo léo, để lộ chút da thịt nhưng vẫn giữ được vẻ bí ẩn quyến rũ.

Cô chạm nhẹ vào chất vải, cảm nhận sự mềm mại dưới đầu ngón tay, rồi bình thản nói:

"Tôi muốn thử bộ này."

Nhân viên nhanh chóng gật đầu:

"Vâng, mời cô theo lối này"

Uyển Dư bước vào phòng thử đồ. Một lúc sau, cô bước ra, bộ váy ôm lấy thân hình cao gầy, tôn lên từng đường nét hoàn hảo. Cả cửa hàng như lặng đi trong giây lát. Ngay cả Hải Hiên cũng không giấu được sự kinh ngạc, bởi từ trước đến nay, Uyển Dư hiếm khi nào xuất hiện với dáng vẻ lộng lẫy thế này.

Cô đứng trước gương, nghiêng đầu quan sát. Không cần đến những bộ váy cầu kỳ, chỉ cần một thiết kế tối giản thế này cũng đủ khiến cô tỏa sáng.

Nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, cô khẽ nhếch môi, tựa như một nụ cười nhẹ thoáng qua.

"Lấy bộ này."

Nói xong, cô quay người rời đi, không chút do dự. Hải Hiên lập tức theo sau, còn nhân viên cửa hàng vẫn đứng ngây người vài giây mới kịp phản ứng.

Có vẻ như, tối nay sẽ là một đêm thú vị đây.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play