Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

《Nguyên Hằng/Kiệt Hằng》[Nguyên Kiệt Hằng] Xuyên Không, Tôi Muốn Yên Bình Mà Khó Vậy Sao?

chap 1

Bệnh viện…
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
//đang đọc sách//
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
khụ…khụ
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Y tá: //chạy lại gần giường bệnh+lo lắng//Dịch Hằng, đừng có xem sách nữa
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Y tá: //cầm cuốn sách lên// em nằm xuống nghỉ ngơi đi
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
//gật đầu+nằm xuống//
Y tá nhìn cậu nằm trên giường mà trong lòng không khỏi xót xa
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Y tá: “haiz, số em ấy khổ quá trời, bệnh tật thế này vậy mà còn mồ côi cha mẹ không ai chăm sóc”
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Y tá: //đi ra khỏi phòng//
Trần Dịch Hằng lặng lẽ ngước nhìn ra bên ngoài cửa sổ
Bên ngoài trời trong xanh, bên dưới ồn ào náo nhiệt của thàng phố đầy tấp nập
So với trong căn phòng ngột ngạt mùi thuốc sát trùng thì như trời với đất
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
“thật muốn ra ngoài”
Thật ra cậu rất ao ước được bay lượn trên bay lượn trên bầu trời( ý chỉ là muốn tự do á)
Vậy nên có thể nói với cậu cái chết thật không đáng sợ chút nào
trái lại nó như một sự giải thoát vậy, giúp cậu thoát khỏi nơi ngột ngạt này
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Y tá: //vội vàng// bác sĩ, bệnh tình cậu ấy đột nhiên chuyển biến xấu
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Bác sĩ: Nhanh lên, mau đưa bệnh nhân vào phòng cấp cứu
Phòng cấp cứu…
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Y tá: lập tức phẫu thuật luôn sao?
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Bác sĩ: //thở dài// hết cách rồi, tỉ lệ sống sót còn chưa đến 5%
píp…píp…píp
thịch…thịch
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
//mơ hồ// “mình…sắp được chết rồi sao?”
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
//nhắm mắt//
ĐÃ NHẬN THẤY KHÁT VỌNG MÃNH LIỆT, HỆ THỐNG LẬP TỨC KẾT NỐI
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
“có tiếng gì vang lên vậy?”//mở mắt//
Hệ thống
Hệ thống
Xin chào kí chủ thứ 1158, tôi là hệ thống hi vọng
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
hệ thống?
Hệ thống
Hệ thống
đúng vậy, vì kí chủ có khát vọng rất mãnh liệt đã triệu hồi tôi lên
Hệ thống
Hệ thống
cậu có một điều ước, hãy ước đi
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
Điều ước? Ước gì cũng được?
Hệ thống
Hệ thống
//gật đầu//
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
“mình vậy mà lại có cơ hội lần hai sao?”
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
//suy nghĩ//
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
vậy tôi muốn xuyên vào cuốn sách nãy tôi vừa đọc
Hệ thống
Hệ thống
//nghi hoặc//tại sao?
Hệ thống cảm thấy rất kỳ lạ
Những kí chủ trước đều mong muốn mình sống lại, không thì kiếp sau mình giàu có, chọn chuyển thế tiếp theo từ gia thế bối cảnh đến người mình yêu, muốn tất cả đều yêu mình…
Vậy mà người này lại muốn vào thế giới sách, nơi không có thật sao?
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
bởi vì có lẽ trùng hợp một nhân vật phụ trùng tên với tôi, cảm thấy khá có duyên
Hệ thống
Hệ thống
“quả nhiên con người là những sinh vật khó hiểu”
Hệ thống
Hệ thống
//đồng ý// được, vậy tôi đưa kí chủ đến thời điểm nguyên chủ còn nhỏ nha
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
này, nếu vào đó, tôi thay đổi cốt truyện thì có làm sao không?
Hệ thống
Hệ thống
//suy nghĩ// không sao, vì đây là lần đầu tiên tôi gặp trường hợp như cậu nên sẽ đặc cách, tôi sẽ biến thế giới trong sách thành thế giới thật, nó sẽ có quy luật riêng, không ai có thể ép buộc
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
cảm ơn rất nhiều
Hệ thống
Hệ thống
kí chủ không cần làm vậy, đây là lợi ích song song, cậu có điều ước còn bọn tôi thu khát vọng, dục vọng của con người quy đổi thành tích phân để duy trì sự sống
Hệ thống
Hệ thống
vậy bây giờ tôi tiến hành đây
Đang triết xuất dữ liệu…
Thành công
Cả hai biến mất trong nháy mắt
Lúc này Trần Dịch Hằng mới 5 tuổi, cả anh và hắn đều 6 tuổi
Vụt…
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
//xuất hiện//
Hệ thống
Hệ thống
đã dung nạp kí ức của nguyên chủ thế giới này vào cho cậu rồi
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
đây là đâu?
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
trong kí ức của tôi không có nơi này
Hệ thống
Hệ thống
Hả?
Hệ thống
Hệ thống
Để tôi xem lại chút, chắc tạo thế giới này làm tốn quá nên trục trặc nhỏ
Trong lúc đợi hệ thống xử lý, Trần Dịch Hằng quan sát xung quanh
Không thể không nói khu rừng này rất đẹp nha
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
“mình chưa nhìn thấy nơi đẹp như vậy bao giờ”
Cậu quyết định dạo vòng quanh ngắm xem
Bỗng có tiếng khóc ở đâu đó vang lên
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
//đi đến gần nơi phát ra tiếng//
Trần Dịch Hằng thấy một cậu bé đang ngồi dưới gốc cây liễu khóc sướt mướt
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
//lại gần//em…à cậu không sao chứ?
‼️‼️Nhắc nhở lại lần nữa nha, cậu 5 tuổi, anh và hắn 6 tuổi từ giờ đến lúc trưởng thành, tại mình lười thay nv ms‼️‼️
Vương Lỗ Kiệt-hắn
Vương Lỗ Kiệt-hắn
//xụt xịt//hức…hức…
Vương Lỗ Kiệt-hắn
Vương Lỗ Kiệt-hắn
//ngẩng mặt lên//cậu là ai?
Vương Lỗ Kiệt-hắn
Vương Lỗ Kiệt-hắn
“khu vườn này không nên có ai khác ngoài mình mới đúng, rõ ràng đã đuổi giúp việc đi hết rồi mà”
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
//ngồi xuống bên cạnh//
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
cậu buồn chuyện gì à?//nhìn hắn//
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
nếu kể ra sẽ nhẹ nhõm hơn đó, đừng có giữ trong lòng mãi, không tốt đâu
Mặc dù không biết người đối diện vì sao khóc nhưng theo quan sát khu rừng này rất vắng vẻ, tự nhiên xuất hiện một nhóc
khả năng là trốn cha mẹ lên đây khóc thầm rồi
Vương Lỗ Kiệt-hắn
Vương Lỗ Kiệt-hắn
//không nói gì vẫn nhìn chằm chằm cậu//
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
“gì mà nhìn dữ vậy?”
Vương Lỗ Kiệt-hắn
Vương Lỗ Kiệt-hắn
“có vẻ không phải người xấu”
Vương Lỗ Kiệt-hắn
Vương Lỗ Kiệt-hắn
ừm…cha mẹ tôi bị tai nạn qua đời rồi
Vương Lỗ Kiệt-hắn
Vương Lỗ Kiệt-hắn
đám tang tôi phải cố gắng mạnh mẽ không khóc nhưng cuối cùng vẫn không chịu được mà trốn nên đây
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
“cậu ấy cũng giống mình”
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
//im lặng lắng nghe//
Vương Lỗ Kiệt-hắn
Vương Lỗ Kiệt-hắn
đột nhiên mất một lúc hai người thân, họ hàng tranh nhau giằng xé tài sản, cha mẹ trước lúc mất có bảo tôi sẽ gặp phải nhiều người được phái tới giết tôi
Vương Lỗ Kiệt-hắn
Vương Lỗ Kiệt-hắn
tôi rất sợ
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
có vẻ nhà cậu rất giàu nhỉ?
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
tuy gặp sát thủ nhưng cha mẹ cậu đã bảo vậy có nghĩa là họ đã chuẩn bị trước an toàn cho cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
cái này không rõ nhưng về việc cậu mồ côi cha mẹ thì tôi rất đồng cảm
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
nhưng cậu không nên buồn mà sinh bệnh, cha mẹ cậu mất rồi nhưng vẫn luôn bên cạnh dõi theo cậu, cậu không thể để họ buồn được
Vương Lỗ Kiệt-hắn
Vương Lỗ Kiệt-hắn
thật sao?//bán tín bán nghi//
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
//gật đầu//
Chợt Trần Dịch Hằng thấy gì đó vội chạy đi
Vương Lỗ Kiệt-hắn
Vương Lỗ Kiệt-hắn
//nhìn theo//“vậy thôi rồi đi hả?”
Một lúc lâu sau, cậu quay lại
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
Đưa tay cậu đây
Tuy không hiểu gì nhưng Vương Lỗ Kiệt vẫn đưa tay ra
Trần Dịch Hàng đeo lên tay hắn vòng tay được quấn bằng dây mây
Lúc nãy cậu có nhờ hệ thống chỉnh lại một chút cho nó phẳng phiu, giữ được lâu
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
//gãi đầu//ừm tôi đan bằng tay, có thể không được đẹp cho lắm
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
nhưng mà nhìn nè//giơ tay mình ra khoe//
Vương Lỗ Kiệt nhìn thấy trên tay cậu cũng đeo một chiếc vòng dây mây tương tự
Vương Lỗ Kiệt-hắn
Vương Lỗ Kiệt-hắn
//ngạc nhiên//cái này…
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
không phải cậu bảo giờ chỉ có một mình sao?
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
cậu còn có tôi, vòng tay này tượng trưng cho tình bạn của chúng ta, chỉ cần cậu nhìn thấy nó sẽ biết tôi luôn bên cạnh, không bao giờ bỏ rơi cậu
Nói xong Trần Dịch Hằng cười một cách rạng rỡ, đã lâu lắm rồi cậu không cười tươi như vậy
Ánh nắng hắt lên người cậu càng làm cậu thêm rực rỡ, cứ như khoác lên cho cậu vầng hào quang
Cậu nhất định sẽ toả sáng trong kiếp này
Vương Lỗ Kiệt-hắn
Vương Lỗ Kiệt-hắn
//ngẩn người// “thật đẹp”
Hệ thống
Hệ thống
//nói vọng ra//kí chủ, mau đi thôi
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
A…đến giờ tôi phải về rồi//đứng dậy//
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
//vẫy tay//tạm biệt cậu nha
Đang định bước đi thì Trần Dịch Hằng bị kéo tay lại
Vương Lỗ Kiệt-hắn
Vương Lỗ Kiệt-hắn
//người kéo//cậu…cậu tên gì?
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
cứ gọi tôi là Tử Tử
Nói xong cậu liền rời đi để lại Vương Lỗ Kiệt còn ngồi ở đó ngơ ngác nhìn theo
Vương Lỗ Kiệt-hắn
Vương Lỗ Kiệt-hắn
Tử Tử sao?
Vương Lỗ Kiệt-hắn
Vương Lỗ Kiệt-hắn
//gọi+cười cười//Tử Tử…Tử Tử
Hệ thống
Hệ thống
Kí chủ đừng có đi lung tung nữa
Hệ thống
Hệ thống
Chúng ta mau đi thôi
Cả hai lại một lần nữa biến mất
Lần này thì có vẻ như đúng chỗ rồi
Sân vườn biệt thự Trần gia…
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
hình như đúng rồi
Hệ thống
Hệ thống
vậy chúc kí chủ sống một cuộc sống thật tốt
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
Ngươi đi luôn hả?
Hệ thống
Hệ thống
Đúng vậy
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
Tạm biệt nha

chap 2

Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
//nhìn lên căn nhà đằng trước//“từ giờ đây sẽ là nhà mình rồi”
NovelToon
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
“đời này cuối cùng cũng có cha mẹ rồi”
Trần Dịch Hằng đứng bên ngoài ngắm nghía biệt thự rất lâu, đến khi cậu nhớ được kĩ càng mới bước vào nhà
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Mẹ Trần: //thấy cậu đi vào// con đây rồi
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Mẹ Trần: ban nãy đang chơi với thằng bé Quế, con lại đột nhiên đi đâu mất vậy, làm thằng bé chạy đi khắp nơi tìm con
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
//gãi đầu// a…con xin lỗi
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
“chết rồi, quên mất còn chuyện này”
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
à…ừm để con đi báo cho cậu ấy một tiếng
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Mẹ Trần: ừm, cẩn thận nhá
Trần Dịch Hằng vội vã chạy ra ngoài
Nhưng vừa chạy ra ngoài sân đã thấy một bóng dáng cậu bé chạy lại gần
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
hộc…hộc…//thở dốc//
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
em đây rồi, làm anh lo muốn chết
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
“người này là…nam chính đó sao?”
Nói qua một chút về thế giới này, cậu xuyên vào vai nam phụ mệnh yểu-bạn trúc mã từ nhỏ của nam chính
cái chết của nguyên chủ chả phải do nam chính, nữ chính hay một ai gây ra cả
sau khi nguyên chủ mất thì nam chính thương tiếc, và giúp đỡ Trần gia sau này vì nguyên chủ con một
tóm lại là tác giả cho chỉ để làm nổi bật cái trọng tình trọng nghĩa của nam chính mà thôi
Trần gia và Trương gia đều là hai thế gia lớn bậc nhất ở Bắc Kinh
(spoil chút: Vương Lỗ Kiệt ở Thượng Hải nên có thể sau này lớn lên mới gặp)
Trương Quế Nguyên thấy cậu đứng đực vậy trong lòng tràn đầy thắc mắc
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
//khua tay trước mặt cậu// em sao vậy? không khoẻ hả?
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
//giật mình// à…không sao
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
“trong truyện là mình gọi anh ta là…”
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
Quế ca, em làm anh lo lắng rồi
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
“lạ thật, cảm thấy em ấy có hơi xa cách”
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
sao anh biết được em ở đây?
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
anh có dặn người bảo nếu thấy em về Trần gia thì gọi cho anh
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
À
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
vậy chúng ta đi chơi tiếp đi//nắm tay cậu//
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
//đứng lại//
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
sao vậy?
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
anh đã chạy khắp nơi tìm em mệt rồi, không cần ra ngoài nữa, vào nhà em chơi đi
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
//ngạc nhiên//
Từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ chủ động mời anh vào nhà cả
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
//vui vẻ//được thôi
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
anh muốn chơi cái gì
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
gì cũng được, theo ý em hết
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
vậy xem phim nhé, có phòng chiếu 3d ở bên này//đi đến//
Cả 2 cùng nhau xem phim hành động, xem xong thì cũng rất ồn ào, cụ thể là hai người chọn 2 nhân vật khác nhau thành ra cứ đấu đá qua lại
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
Anh chọn là giỏi nhất
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
Không, của em mới xuất sắc hơn
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
Của anh
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
Của em
Hai người không ai chịu thua ai
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Mẹ Trần: //mở cửa bước vào// Tiểu Quế, mẹ con gọi về rồi kìa
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
Hả, còn sớm mà//luyến tiếc//
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
Thôi, anh về đi nhỡ có việc gì sao
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
Vậy thôi, chào cô cháu về
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Mẹ Trần: //vẫy tay// ừ về cẩn thận nha
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
mama, có gì ăn chưa?
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
con đói//mắt long lanh nhìn mẹ Trần//
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Mẹ Trần: //không chịu được nhưng vẫn cố tỏ ra không có gì// gào cho đẫy vào rồi đói
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
tại ảnh cứ cãi với con chứ bộ//bĩu môi//
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Mẹ Trần: ấy quên mất, nãy không đưa cho thằng bé ít bánh mang về
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
Có bánh hả?//mắt sáng lên+chạy nhanh xuống bếp//
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Mẹ Trần: //lắc đầu// chỉ thế là nhanh
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
nhồm nhoàm//ăn như chưa từng được ăn//
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Mẹ Trần: ây, con đừng có ăn hết để phần cho Tiểu Quế nữa
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
//bĩu môi bất mãn// riết rồi con hay anh ấy mới là con ruột nữa
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Mẹ Trần: “là con rể tương lai”
Trương gia…
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
Mẹ gọi con về có chuyện gì vậy?
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Mẹ Trương: có một buổi xã giao, con đi chuẩn bị đi
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
hể? chỉ vậy thôi hả?
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
con đang chơi vui mà//tiếc nuối//
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Mẹ Trương: //lườm//mai con vẫn sang tiếp được mà, có đi đâu đâu
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
mai đi học rồi mà, chiều thì về muộn
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Mẹ Trương: chả phải hằng ngày hai đứa đều đi chung xe đến trường sao?
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
có mỗi tí trên xe làm sao mà đủ?//nói nhỏ//
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Mẹ Trương: “còn nhỏ mà đã quấn lấy người ta thế này, lớn lên còn đến mức nào nữa?”
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Mẹ Trương: thôi chuẩn bị nhanh đi, sắp đến giờ rồi
Tại bữa tiệc nào đó…
Trương Quế Nguyên bị lôi đi đang rất bất mãn, mặt mày cau có biểu thị rõ ràng là rất không tình nguyện đến đây
Anh đứng một góc mặc kệ đám đang ồn ào, mẹ anh thì nói chuyện với các phu nhân khác rồi
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
//đi đến// làm gì mà mặt mày cau có giữ vậy
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
//ngẩng đầu lên nhìn// cậu cũng phải đến đây?
Dương gia cũng là thế gia bậc nhất không kém Trương gia và Trần gia
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
ừ//+1 không tình nguyện//
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
đang làm bài tự nhiên bị kéo đến
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
//ngớ ra// có bài à?
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
chết rồi//vò đầu// chưa làm gì cả?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
//nhìn mà chẳng muốn nhận người quen//
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
không phải cậu lại mải chơi với cậu bé hàng xóm đấy chứ?
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
ủa, sao biết?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
“nhắm mắt cũng biết nữa là”
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
tôi còn biết cậu mặt mày cau có nãy giờ là vì không được chơi với cậu bé đó nữa đấy
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
cậu trốn dưới gầm giường nhà tôi à?//ngạc nhiên//
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
tại sao phải trốn, tôi nhìn công khai mà//cười cười//
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
Xì, biết rồi mà còn hỏi
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
hỏi cho nó có lệ thôi//nhún vai//
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
ê//khều tay Dương Bác Văn//
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
gì?
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
chúng ta chuồn về trước đi, ở đây chán kinh
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
điên, mẹ chúng ta mất công tìm đấy
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
//mắt sáng lên// mẹ cậu với tôi đang đứng cạnh nhau kìa
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
để tôi thể hiện cho mà xem//tự tin bước tới//
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
“nhìn bất ổn chết đi được”
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
mẹ, dì Dương cho con với Bác Văn về trước đi, bọn con còn phải làm bài tập chưa xong
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Mẹ Trương: về nhà làm chả được
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
Không, bài tập nhiều lắm, về muộn thế kia làm sao kịp
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
//nũng nịu//đi mà mẹ, nếu không thì mai con bị phạt ở lại tối muộn mà không được chơi với Tử Tử mất
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
//đỡ trán// “tôi không quen thằng này”
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Mẹ Trương: chỉ giỏi chiêu trò là nhanh
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Mẹ Trương: được rồi, nhớ cẩn thận
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Mẹ Dương: phiền con đưa thằng bé về cùng luôn nhé
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
dạ, không vấn đề gì ạ
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
//nhanh chóng chạy ra chỗ Văn+kéo nhanh ra ngoài//
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
//bị kéo//a…từ từ thôi

chap 3

Sáng hôm sau…
Trần Dịch Hằng vừa xách cặp ra ngoài đã thấy một chiếc xe sang đậu ngay ở cổng
Thấy cậu cứ đứng đơ ra, Trương Quế Nguyên mở cửa sổ xe xuống gọi
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
Tử Tử, làm gì thế?!!
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
Nhanh lên không muộn giờ!!
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
À…ừ//đi đến//
Vì Trần Dịch Hằng mới 5 tuổi vẫn học ở trường mầm non, còn Trương Quế Nguyên học cấp 1
Chẳng qua trường hai bên gần nhau, đều là những ngôi trường đắt đỏ bậc nhất, không những thế trường anh đang học còn là trường liên cấp 1 và 2
Vậy nên hôm nào hai người cũng đi chung với nhau, cả đi và về, trừ khi hôm nào anh có tiết tự học buổi tối hoặc gì đó thì Trần Dịch Hằng sẽ bảo tài xế đến đón
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
//ngáp//
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
mới đi có mấy phút mà anh ngáp lắm thế?
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
hả?//giật mình//
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
à tại hôm qua anh làm bài tập đến khuya mới xong
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
//nhíu mày// nếu mệt thì không cần mất công dậy sớm đón em làm gì, em tự đi cũng được
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
//từ chối ngay// không được, những ngày đi học chỉ có lúc đi với về là được ở chung thôi đấy
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
em không muốn chơi với anh nữa à?//tủi thân//
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
//hoang mang// làm gì có
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
anh cứ nghĩ đi đâu vậy
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
em là lo cho sức khoẻ của anh cơ mà
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
thật không đấy?
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
hay trên lớp em có bạn nào khác đẹp trai hơn anh, xuất sắc hơn anh à?//ngồi sát vào cậu//
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
“đù, giờ mới biết nam chính tự luyến dữ vậy 🙄”
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
không có, anh đẹp trai nhất, xuất sắc nhất em từng thấy
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
//gật đầu vui sướng// phải như thế
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
à lúc về em sang chỗ trường anh đi
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
ủa làm gì?
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
chúng ta ở lại cùng chơi bóng rổ
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
không phải đợt trước em đòi anh dạy cho sao?
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
“bóng rổ?”//mắt sáng lên//
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
ừ nhất định em sẽ sang
Đời trước mắc bệnh từ nhỏ, cậu chưa được chơi các môn thể thao nào
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
“Đời này trước khi mắc bệnh phải chơi hết mới được”//quyết tâm//
Vả lại kiếp trước lúc còn trên giường bệnh, cậu hay xem tivi chiếu các trận đấu bóng rổ
có thể nói đó là môn cậu thích nhất đi
Đến trường cậu…
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
//xuống xe// tạm biệt, chiều gặp lại
Trương Quế Nguyên-anh
Trương Quế Nguyên-anh
tan học em nhắn cho anh trước rồi mới sang nhá
Đến trước cửa lớp, Trần Dịch Hằng đứng lại hít một hơi
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
“đã lâu lắm rồi, mình mới tới trường”
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
//mở cửa+bước vào//
Cậu nhanh chóng dựa theo kí ức nguyên chủ để lại mà ngồi vào chỗ
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Nam1: Ê Dịch Hằng, tí ra chơi đi xuống dưới sân trường không?
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
sân trường?
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
bộ có chuyện gì à?
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Nam2: //chen vào// cậu không biết à? các anh trường liên cấp bên cạnh có một trận đấu giao hữu bóng rổ á!?
Nghe thấy bóng rổ, mắt cậu sáng hẳn lên
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
thật à?
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Nam1: thật chứ ai đùa
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
ê được nha
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Nam2: trường mần non bọn mình chán phèo đi được ấy, toàn mấy trò chơi nhẹ nhàng, nào là cầu trượt, bập bênh…
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
“thế mới gọi là trường mần non chứ!!”
Cả buổi học Trần Dịch Hằng chẳng tập trung được tí nào
Trong đầu cậu hiện giờ chỉ có mong nhanh chóng ra chơi để được đi xem
Nói sao nhỉ? Đây là lần đầu tiên được xem tận mắt, tất nhiên là rất hứng thú rồi
Dù sao mần non cũng chưa phải học gì nhiều
Kiếp trước cậu còn đang học dở sơ trung với lại học lực cậu không yếu thừa sức làm đề cao trung còn được
Không phụ sự kì vọng của cậu, giờ ra chơi rất nhanh sẽ đến
Trần Dịch Hằng và đám bạn nhanh chóng chạy ra chỗ hàng rào nơi có thể nhìn rõ sân vận động của trường liên cấp ngay bên cạnh
Vì là trường mầm non nên giờ ra chơi rất lâu, họ xem từ đấu đến cuối trận thừa sức
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Nam1: ê Dịch Hằng, nhanh chân lên, đi chậm rãi như vậy là không kịp đâu//chạy trước+quay đầu hét//
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
làm gì có ai đâu mà sợ mất chỗ
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Nam3: không nhớ à? không chỉ bọn mình đâu, mấy lớp khác cũng ra xem nữa á, đứng ở xa khó mà nhìn
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
Nhiều vậy luôn hả?//hoảng hốt//
Nghe vậy cậu liền ba chân bốn cẳng chạy theo đám bạn
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
Ê đợi chút coi//hét lên//
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Nam2: bọn tớ ra trước giữ chỗ giúp cậu//chạy vọt đi//
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
hộc…hộc…//thở dốc//
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
bọn nó ăn gì chạy nhanh vậy?
Một lúc sau cậu mới tới chỗ xem
Quả nhiên là đông nghịt người
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
“bao nhiêu lớp mà nhiều giữ vậy?”
May mà đám bạn của cậu nhanh chân lên xí được hàng đầu vừa gần vừa dễ xem
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
//ngồi xuống// vớ được chỗ ngon ghê
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Nam4: tất nhiên, tớ mà lại//sĩ liền//
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Nam2: //đánh nhẹ vào đầu Nam4// gớm, bớt giùm coi, ghê chết đi được
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Nam4: //xoa đầu// ai mượn cậu nghe?
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
thôi thôi, sắp bắt đầu rồi kìa
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Nam1: ê hình như đây là tiết thể dục của lớp các anh chị bên đấy hay sao ấy?
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Nam3: thật hả? thời khoá biểu khác bọn mình ghê//ngưỡng mộ//
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
“ừ thì lịch học nhiều, còn tiết học thêm, tự học buổi tối, cứ ngưỡng mộ tiếp đi”//cảm thán//
Chỗ trường liên cấp…
Đội hình thành viên đỏ và xanh hai bên rất nhanh chóng ra sân
Ai nấy đều cao và nổi bật
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Nam4: way, họ cao ghê
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
//gật gù//
Trần Dịch Hằng đang quan sát thành viên hai đội bỗng đến đội đỏ, cậu chợt khựng lại
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
“sao ổng lại có ở đấy vậy?”//lo lắng//
Chợt cậu nhớ lại hồi sáng Trương Quế Nguyên có bảo sẽ dạy cậu bóng rổ
hoá ra là thuộc đội bóng luôn
Trần Dịch Hằng có hơi lo sợ anh sẽ nhìn thấy cậu
Cậu mong chóng quan sát xung quanh
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
Ê bọn mình ngồi ở đây xem, các anh ấy có thấy không?
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Nam2: xời tưởng chuyện gì chứ cái này không phải lo, đây giống kiểu góc khuất của bên kia, mình nhìn thấy rõ, nhưng bên kia khó mà để ý đến lắm
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Nam1: vả lại chỗ này được dùng rất nhiều rồi chưa bị phát hiện đợt nào
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Nam1: cậu cứ yên tâm
Nghe vậy Trần Dịch Hằng thở phào nhẹ nhõm
Trần Dịch Hằng-cậu
Trần Dịch Hằng-cậu
“may quá”
Sau đó cậu nhanh chóng tập trung vào trận đấu

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play