Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Nguyệt Ánh Văn Đình

Chương 1 Tình kiếp...

Chuyện xưa kể rằng, Thần Trụ Trời sinh ra khi trời đất còn hỗn độn, thân thể ngài to lớn phát ra ánh sáng ấm áp. Thần lấy đất đắp thành trụ lớn, trụ đắp cao bao nhiêu thì trời và đất cũng xa nhau bấy nhiêu. Đến khi độ cao đã đủ, thần lại phá vỡ trụ đi, đất văng đến đâu hóa thành đồi núi, còn những nơi thần đã lấy đất từ trước đã trở thành biển và đại dương.

Thế gian khi ấy còn chưa có ánh sáng, thần lại lấy ánh sáng từ cơ thể mình để tạo ra mặt trời chiếu sáng ban ngày, và mặt trăng chiếu sáng vào ban đêm.

Sau đó, thần lại tạo ra vạn vật. Thần ban cho vạn vật sự yêu thương, với ý nghĩ rằng "Chỉ có tình yêu thương mới tạo ra sức mạnh mà không điều gì có thể tác động được nó".

Tạo lập thế giới đến đây cũng đã xong, thần lại nhìn muôn vật xung quanh với một điều hi vọng rằng thế gian sẽ luôn luôn tốt đẹp.

Sứ mệnh của ngài cũng đã xong, cơ thể ngài dần tan biến hóa thành ánh sáng, ánh sáng ấy lại tụ họp lại, tạo thành những vị thần đầu tiên: Ông Trời, Bà Trời, Nguyệt Lão, Lôi Thần, và từ những giọt mồ hôi, bụi bặm của Thần đã tạo nên các loài yêu ma.

Thế gian trải qua mấy vạn năm, nhiều vị thần khác được ra đời, như Thần Mặt Trời, Thần Mặt Trăng, là hai người con gái của Bà Trời, nhan sắc của hai nàng đều xinh đẹp vô cùng.

Thần Mặt Trời là chị, tên là Nhật Ánh. Em là Thần Mặt Trăng, nên tên là Nguyệt Ánh. Một hôm, hai nàng hạ phàm đùa vui bên bờ suối, dưới ánh nắng ấm áp, làn da trắng hồng mịn màng của cả hai lại càng hiện rõ.

* Đại tỷ, nước mát quá!

Nhật Ánh cảm thán nói:

* Phải, muội nói đúng, nước mát thật.

Vừa lúc ấy, có chàng tiều phu họ Lưu tên Trí đi ngang qua, nghe có tiếng cười đùa, tò mò nên đến xem, và khi nhìn thấy Nguyệt Ánh, trái tim chàng ta đã dao động.

* Đôi mắt nàng ấy đẹp tựa trăng rằm... Nói ra thật thất lễ...

Nguyệt Ánh vì là thần tiên nên linh cảm rất tốt, nàng đã cảm nhận được chàng Lưu Trí, nghĩ rằng là kẻ không đứng đắn, nàng đã quyết bắt cho bằng được Lưu Trí.

Nhật Ánh ngăn lại nói:

* Thôi đi! Dù gì cũng chỉ là một phàm nhân!

* Không được! Muội phải dạy dỗ hắn!

Lưu Trí nhìn thấy cảnh Nguyệt Ánh đạp gió phi thân qua hàng cây rừng mà sợ hãi:

* Bớ! Bớ người ta có ma.... Có... Có yêu quái!

Nguyệt Ánh càng ra sức đuổi theo, Lưu Trí càng ra sức trốn chạy, nhưng xui xẻo cho chàng, chạy đâu không chạy, lại chạy đúng ngay chỗ của một con hổ lớn đang đói bụng.

Khi Nguyệt Ánh đến nơi, thì chàng ta chỉ còn lại cái xác chết, trên người bị cắn nham nhở. Nguyệt Ánh thấy cảnh ấy thì vẻ mặt buồn buồn:

* Có lẽ là số kiếp của ngươi chỉ đến đây, thôi ngươi ra đi thanh thản!

Trở về trời từ ngày đó, lạ kỳ thay, Nguyệt Ánh vô cùng thông minh lanh lợi, vừa nói đã hiểu ngay, nay tu luyện pháp lực lại chẳng tiến bộ gì. Cả Thiên Đình đều không tìm được nguyên do, chỉ riêng Nguyệt Lão là thần tình duyên vừa nhìn đã hiểu ngay, lão lắc đầu nói:

* Tình kiếp khó tránh!

******* 500 năm sau!

Trần gia ở Sử Hóa Châu xưa cũng là một gia đình có gia tài đồ sộ, nhưng trải qua nhiều đời, gia tộc ngày càng xa súc.

Đến đời của Trần Văn Đình, cậu chỉ còn lại mỗi căn nhà tổ là chỗ che mưa che nắng, tuy rằng phần nhiều đã đổ nát mà cậu cũng chẳng có tiền để sửa lại.

Cha của Văn Đình là Trần Tuấn vốn là thư sinh, nuôi mộng phục hưng lại dòng họ nên đã 5 lần lên kinh dự thi trạng nguyên nhưng đều thất bại. Thầy bói đầu làng nói "Số dòng họ Trần đã mạt vận rồi, con cháu cũng chẳng có số đậu khoa bảng", song Trần Tuấn không tin, hay nói đúng hơn là không thể chấp nhận, mặc cho bản thân phải cực lực bán bánh ở ngoài chợ để kiếm tiền, kiên quyết cho Văn Đình ăn học.

Văn Đình cũng vì thương cha mà học cho cha vui.

Hôm nay, Trương Lão sư nơi học viện vì muốn thử thách thư sinh trong viện nên đã đưa ra một câu đố rằng:

"Trên một cổ xe ngựa có chở 500 viên gạch, nhưng khi lên một con dốc thì viên gạch đã đổ hết hơn một nửa, chủ xe ngựa tức lấm nhưng cũng phải bước xuống mà lượm từng viên gạch để lên xe lại, nhưng khi đếm lại thì cũng chẳng đủ. Đọc xong câu hỏi thì cho ta biết còn tồn tại bao nhiêu viên gạch trong câu hỏi?"

Cả học viên đều nhộn nhịp hẳn lên, ai ai cũng bàn tán về câu hỏi ấy, vì con số hao hụt của viên gạch chẳng được nêu cụ thể, lúc đầu là bị đổ hết hơn một nửa, nhưng hơn một nửa là bao nhiêu, rồi lượm gạch lên xe nhưng đếm lại không đủ số lại là bao nhiêu? Vì thế, một số tên thư sinh đã đoán đại một con số với hi vọng rằng sẽ may mắn được đúng:

* Dạ thưa 300 viên.

* Dạ thưa 456 viên.

* Dạ thưa 500 viên.

Nhưng rồi, một lời nói của Trương Lão sư đã khiến cho tất cả phải câm lặng:

* Nói được phải giải thích được mới là đúng!

Một lúc lâu sau cũng chẳng ai dám nói gì nữa, Trương Lão sư thở dài tỏ vẻ thất vọng định công bố đáp án, nhưng một cánh tay của Văn Đình đã khiến lão sư vui vẻ trở lại:

* Dạ thưa, con cũng có đáp án nhưng lại chẳng dám nói ra... Con nghĩ rằng là 500...

Trương Lão sư khẽ cười hỏi:

* Do đâu mà trò nghĩ là 500?

* Vì viên gạch trong câu hỏi của Lão sư ngay từ đầu đã là 500 viên, nên câu cuối hỏi rằng còn tồn tại bao nhiêu viên gạch trong câu hỏi thì vẫn sẽ là 500 viên vì viên gạch dù thế nào vẫn ở trong câu hỏi chứ không ra ngoài đời thực được!

Trương Lão sư cười lớn vui vẻ tuyên bố câu trả lời chính xác, tất cả đều nhìn Văn Đình với đôi mắt ngưỡng mộ. Trương Lão sư nhẹ đặt tay lên vai Văn Đình mà nói:

* Con hơn cha là nhà có phúc, hãy cố gắng học tập, ta tin con nhất định sẽ được công danh.

* Dạ! Học trò đa tạ lão sư đã khen ngợi!

Chương 2 Chữ Duyên Chữ nợ.

Trên đường đi học về, khi đi ngang qua một rừng tre, Văn Đình bỗng nghe một âm thanh như tiếng kêu của con gì đó. Văn Đình vội tìm xem và nhanh chóng tìm thấy một con mèo. Trên chân nó bị thương nặng, máu ra rất nhiều. Văn Đình thương tình đem về chăm sóc.

* Nhà tao chỉ có hai cha con tao nương tựa lẫn nhau mà sống, giờ có thêm mày, thì nhà tao đỡ cô độc hơn.

Trần Tuấn cũng vui vẻ khi Văn Đình biết yêu thương các loài động vật. Văn Đình đặt cho mèo cái tên là Tiểu Bạch, vì bộ lông trắng mịn của nó khiến Văn Đình ấn tượng.

Tiểu Bạch sống ở nhà Văn Đình được mấy ngày thì bỗng từ đâu, một tên đạo sĩ xuất hiện trong nhà anh. Văn Đình lúc ấy vừa đi học về nhìn thấy cha cậu là Trần Tuấn đang làm sổng xoài dưới mặt sân, còn lão đạo sĩ thì chăm chăm con mèo trắng:

* Lần trước may mắn để ngươi chạy thoát, nhưng lần này sẽ không dễ dàng đâu, súc sinh, Phương Trí Đạo Sĩ ta sẽ Thu Phục Ngươi! chịu chết đi!

Văn Đình vội chạy đến thét lớn:

* Này ông làm cái gì vậy?

* Ta đang diệt trừ yêu quái!

Văn Đình nghe xong thì sửng sốt:

* Cái gì chứ, nó chỉ là một con mèo thôi mà?

Lão đạo sĩ hất ống tay áo, Văn Đình đã bay đi thật xa, sau đó lão tiến tới chỗ con mèo đang nằm co ro sợ hãi. Bỗng lúc ấy một luồng ánh sáng trắng kỳ lạ xuất hiện, một lúc sau liền tụ thành một dáng người con gái đẹp tuyệt trần. Nàng ta chính là Nguyệt Ánh, nàng hướng ánh mắt nhìn về Phương Trí và nói:

* To gan, dám hãm hại thú cưng của ta?

Lão đạo sĩ Phương Trí thủ thế kiếm, xông vào Nguyệt Ánh, lão nói:

* Yêu quái! Hôm nay ta phải thế thiên hành đạo!

Nguyệt Ánh cười lớn bảo:

* Hay cho một tên đạo sĩ, đến cả tiên khí và yêu khí cũng chẳng thể phân biệt được!

Nói rồi, nàng dùng pháp lực tấn công lão đạo sĩ, trúng đòn lão gục xuống thổ huyết.

Lão đạo sĩ bỏ chạy thoát Thân, Nguyệt Ánh nhìn theo mà cười thầm. Nàng ẵm Tiểu Bạch lên định về trời, nhưng khi nhìn thấy Văn Đình đang nằm bất tỉnh, bỗng trái tim nàng lại phái lên cơn đau nhẹ.

Trở về Nguyệt Cung, Tiểu Bạch hóa thành một cô bé dễ thương trong bộ y phục màu hồng phấn. Nguyệt Ánh trách Tiểu Bạch:

* Linh Miêu ơi Linh Miêu, ngươi trốn xuống trần gian, lại bị bọn đạo sĩ đánh thương nữa, thật là!

Linh Miêu gục đầu vào vai của Nguyệt Ánh, nũng nịu nói:

* Từ nay Linh Miêu không dám nữa, xin chủ nhân tha thứ!

Nguyệt Ánh thở dài nói:

* Thôi được rồi! Nhưng em phải nói với ta, em đã gặp được những chuyện gì?

Không chút giấu giếm, nàng ta kể:

* Em đã bị tên đạo sĩ đó tấn công và bị thương, may nhờ có người tên Văn Đình cứu giúp, chàng ta còn đặt cho em cái tên là Tiểu Bạch nữa, người đâu mà dễ thương...

* Em đừng có mà động tâm! Tiên gia nghiêm cấm việc có tình cảm, nhẹ thì sẽ bị phạt, nặng thì mất cả tiền đồ!

Linh Miêu nói:

* Em biết rồi!

* Em biết thì tốt! Theo ta đến đây!

* Đi đâu vậy ạ?

* Đi gặp Nguyệt Lão.

Thật sự, nàng Nguyệt Ánh muốn biết được, vì sao khi vừa gặp Văn Đình, trái tim nàng lại đau như thế. Vì Nguyệt Lão đã từng nói nàng phải trải qua tình kiếp, nên có khi nào Văn Đình là tình kiếp của nàng không? Chính vì những điều ấy, nàng đã đến gặp Nguyệt Lão.

Tại Nguyệt Duyên Đình, Nguyệt Lão đang nhâm nhi chén trà nóng, bỗng Nguyệt Ánh xuất hiện, khuôn mặt nàng lộ rõ vẻ lo lắng.

* "Ồ, Nguyệt Ánh đó sao? Hiếm khi thấy con đến đây. Có chuyện gì khiến con lo lắng vậy?"

Nguyệt Lão đặt chén trà xuống, Nguyệt Ánh ngồi vào ghế và nói:

* Con muốn hỏi người về duyên phận của một người!

Nguyệt Lão mỉm cười, hỏi:

* Người ấy tên gì, và ở đâu?

Nguyệt Ánh nói ngay:

* Người là Trần Văn Đình, người làng Đan Nạnh, vùng Hóa Châu, của Nam Quốc.

Nguyệt Lão tiến đến bên chiếc bàn, trên đó đặt ba quyển sách, một quyển có màu trắng, một quyển có màu đỏ, và một quyển có màu xanh. Nguyệt Lão cầm lấy quyển màu đỏ rồi nhắm mắt tập trung. Một lúc sau, ông mở mắt, nhìn Nguyệt Ánh và nói:

* Hắn là người có học thức, văn hay chữ tốt, nhưng tiếc không có số làm quan, chuyện là vì tổ tiên hắn là Trần Kính làm gian thương, cấu kết quan phủ làm nhiều điều ác, lại còn có lần chửi trời vì làm ăn không được như ý của hắn. Ông trời tức giận nên phạt dòng họ Trần mãi mãi không thể khá giả lên nổi. Còn về lương duyên của hắn thì...

Xem đến đây, bỗng Nguyệt Lão im lặng, vẻ trầm ngâm. Nguyệt Ánh lo lắng hỏi:

* Có chuyện gì sao thưa Nguyệt Lão?

Nguyệt Lão thở dài nói:

* Tình duyên của cậu ta đã định sẽ gặp không ít sóng gió, đen đủi, ta chỉ thấy thế, nhưng lạ thay ta chẳng biết hắn sẽ kết duyên cùng ai!

* Đến cả Nguyệt Lão người nắm giữ lương duyên của muôn vạn chúng sinh trong tam giới cũng chẳng biết được hay sao?

Nguyệt Lão nói:

* Tình duyên là quy luật tự nhiên của vạn vật, vạn vật đến với nhau đều là duyên, cả ta và con gặp nhau lúc này cũng là duyên, còn ta chỉ là thần tiên bảo vệ và duy trì chữ duyên đó mà thôi, không có khả năng can thiệp. Khi yêu nhau, ở tim họ liên kết với nhau bằng một sợi chỉ hồng, tùy thuộc vào tình cảm của cả hai mà sợi chỉ hồng sẽ càng thêm chắc chắn.

Nguyệt Ánh lại hỏi thêm:

* Tình yêu thật kỳ diệu, dù thần tiên cũng chẳng thể kiểm soát nó được!

Nguyệt Lão gật đầu nói:

* Phải!

* Đúng rồi! Con nhớ một năm trước ngài đã nói rằng con có một tình kiếp, là thế nào?

Nguyệt Lão ôn tồn giải thích:

* Con còn nhớ không, lúc xưa con đã vô tình dẫn tới cái chết của một người tiều phu trẻ tuổi tên là Lưu Trí. Chàng Văn Đình chính là kiếp sau của tên họ Lưu kia.

Nguyệt Ánh lo lắng hỏi:

* Thế con phải làm thế nào, mới hóa giải được tình kiếp, để cho con có thể tu luyện pháp lực một cách bình thường, chứ hơn một năm qua chỉ là dậm chân tại chỗ.

* Chỉ còn một cách, con phải ở bên cậu ta, chăm lo cậu ta, cho cậu ta được hạnh phúc, đến lúc nợ được trả xong thì con có thể về trời.

Chương 3 Hạ Phàm

            Trở về Nguyệt Cung, Nguyệt Ánh Không lúc nào Không nghĩ về Những lời của Nguyệt Lão, Nàng tự do nhủ lòng:

                       - Nếu là do ta đã gây ra chuyện, Vậy chỉ có ta Hoá giải mà thôi, đó là nhân quả cả.

 ******

                 Buổi sáng hôm ấy, Trương Lão sư với gương mặt phúc hậu bước vào lớp, theo sao thầy là Một chàng Thư Sinh gương mặt thanh tú, làng da trắng hồng, môi đỏ như son, ánh mắt lại đẹp như trăng rằm, Chàng ta chính là Nguyệt Ánh hoá thành. Bằng một giọng trầm ấm. Lão sư nói:

                 - Chào các học trò, hôm nay ta giống thiệu cho các trò một học đồng mới...

                 Trương Lão sư lại nhìn qua Nguyệt Ánh và nói:

                - Trò hãy giới thiệu về mình...

                Nguyệt Ánh có chúc ngượng ngùn nhưng mà vẫn cố được đôi câu :

               - Ta Là Nguyệt Ánh. rất hân hạnh được gặp mọi người!

               Cả lớp bỗng xôn xao. Ánh mắt tò mò của những chàng thư sinh đổ dồn về phía "học đồng mới". Có kẻ trầm trồ trước vẻ thư sinh anh thoát tục của Nguyệt Ánh, có người thì lại thấy đôi phần " lạ " vì đáng người nhỏ con, Có người họ Triệu Tên Đạt nói lời triêu chọc:

             - Huynh không có ăn hay sao mà người vừa ốm vừa nhỏ con đến thế.

             Cả lớn được phen cười lớn bởi, Triệu Đạt, Nguyệt Ánh nhe thế thì giận lắm, nhưng cũng phải cố nén lại, chỉ khẻ cười cho qua chuyện. Song nàng lại hướng ánh mắt một lược khấp phòng như để tìm Văn Đình.

              Văn Đình Ngồi ở cuối lớp, Chỉ chăm chú đọc sách, thỉnh thoảng lại có ngước lên để nhìn người bạn mới, song lại học tiếp.

             Giữa lúc trăm trú đọc sách, Văn Đình lại nghe bên cạnh tai một giọng nói trong trẻo :

             - Huynh có thể cho ta... Ngồi bên cạnh huynh được không?

             Văn Đình ngước lên nhìn, thì ra đó là Nguyệt Ánh, Văn đình gật đầu nói:

             - Được thôi! Nguyệt Ánh là huynh cứ tự nhiên

           . Buổi học đầu tiên của Nguyệt Ánh tại làng Đan Nạnh bắt đầu với môn Tứ Thư, mở đầu là Luận Ngữ. Trương Lão Sư từ tốn giảng giải về những lời dạy của Khổng Tử về tu thân, đạo lý làm người.

                      - "Các con hãy nhớ, "'Nhân giả ái nhân' (Người nhân ái thì yêu thương người khác). Đạo làm người là ở chỗ biết yêu thương, đối xử tử tế với mọi người. Người quân tử không chỉ lo cho bản thân mình, mà còn phải biết lo cho thiên hạ. 'Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân' (Điều mình không muốn, đừng làm cho người khác) – đây là nguyên tắc căn bản của lòng nhân."

                      Thầy lại nói tiếp:

                      - "Sống ở đời, cần phải rèn luyện phẩm hạnh không ngừng. 'Học nhi thời tập chi, bất diệc duyệt hồ?' (Học mà ôn tập thường xuyên, chẳng cũng vui lắm sao?) Việc học không chỉ là để có công danh, mà còn để sửa mình, hoàn thiện bản thân.

                     - 'Bất hoạn vô vị, hoạn sở dĩ lập' (Không lo không có địa vị, chỉ lo không có đức để lập thân). Người quân tử phải biết giữ gìn khí tiết, không bị vật chất làm mờ mắt. Khi gặp cảnh khốn khó, đó chính là lúc thử thách phẩm chất thật sự.

                    - 'Tuế hàn, nhiên hậu tri tùng bách chi hậu điêu dã' (Đến khi trời rét, mới biết tùng bách rụng lá sau cùng)."

Nguyệt Ánh ngồi cạnh Văn Đình, chống tay lên cằm tỏ vẻ chán nản. Những triết lý này thâm sâu vô cùng, nàng lại chẳng hiểu chẳng nhớ được gì cả. Tuy nhiên, khi nghe đến câu "Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân", nàng bất chợt nghĩ về bản thân. Nàng đã từng kiêu ngạo, từng đuổi bắt Lưu Trí chỉ vì cho rằng chàng không đứng đắn, từng dùng pháp lực để chứng tỏ mình. Giờ đây, nàng phải hạ mình xuống phàm trần, mang thân phận yếu ớt để hóa giải lỗi lầm của mình. Những lời của Khổng Tử bỗng trở nên vô cùng chân thực và sâu sắc đối với nàng, như một bài học trực tiếp từ "Đạo" đang được dạy dỗ.

               Bất chợt, Trương Lão Sư Lại nói

              - Bây giờ, Ta muốn kể cho các con nghe một câu chuyện. Năm Xưa, có một người thư sinh, đến Kinh thành, mong lấy được công gianh, nhưng đến đến khi công danh đã có, hắn làm quan chưa được 3 năm đã từ quan về quê, có ai giải thích được lý do vì sao không?

Cả lớp im phăng phắc, không ai dám trả lời ngay lập tức. Câu hỏi của thầy không chỉ đòi hỏi kiến thức sách vở mà còn cần sự am hiểu về lẽ đời. Các thư sinh bắt đầu xì xào bàn tán, kẻ nhíu mày suy nghĩ, người thì lắc đầu bí bách. Nguyệt Ánh cũng hơi tò mò, nàng quay sang nhìn Văn Đình, thấy chàng vẫn trầm ngâm, ánh mắt lướt qua những trang sách như đang tìm kiếm điều gì đó.

Vài phút trôi qua, khi sự im lặng bắt đầu nặng nề, một giọng nói điềm đạm, rõ ràng vang lên từ cuối lớp: "Thưa Trương Lão Sư, con xin mạo muội đưa ra suy đoán của mình."

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Văn Đình. Chàng thư sinh hiền lành, từ tốn đứng dậy, cúi đầu chào thầy.

"Theo con," Văn Đình bắt đầu, "có lẽ vị thư sinh ấy từ quan không phải vì chán ghét công danh, mà là vì chàng đã nhận ra rằng con đường làm quan không phù hợp với chí hướng của mình, hoặc chức vị không thể giúp chàng thực hiện được hoài bão lớn lao hơn."

Văn Đình dừng lại một chút, như đang sắp xếp lại suy nghĩ. "Hoặc cũng có thể, chàng nhận thấy chốn quan trường đầy rẫy thị phi, bon chen, không thể giữ được lòng trong sạch và phẩm chất đạo đức của một người quân tử. 'Đại ẩn ẩn ư thị, tiểu ẩn ẩn ư dã' (Người ẩn mình vĩ đại thì ẩn trong chốn thị thành, người ẩn mình nhỏ bé thì ẩn nơi thôn dã). Có lẽ chàng muốn tìm một nơi thanh tĩnh hơn để tu dưỡng bản thân, giữ gìn khí tiết, hoặc theo đuổi một lý tưởng cao cả hơn mà không bị ràng buộc bởi quyền lực hay danh vọng."

Trương Lão Sư nhìn Văn Đình với ánh mắt hài lòng, khẽ gật đầu.

Giữa Lúc ấy Nguyệt Ánh Lên tiếng nói:

- Lão Sư, Học trò cũng đưa ra ý kiến của mình, sở dĩ Hắn Từ quan về quê là hắn thật hèn nhát.

Lão sư ngạt nhiên nhìn Nguyệt ánh và nói

- Sao học trò lại nghĩ vậy?

Nguyệt Ánh giải thích :

- uổng công Bao Năm độc sách thánh hiền, hắn làm quan chưa giúp được gì cho nước nhà, thể mà đã từ quan, dù là quan trường nhiều khi không trong sạch, thì cũng phải cần có một vị quan trong sạch vì dân vì triều đình, thế mà hắn lại vì thỏa mãn mong muốn của bản thân mà từ bỏ tất cả, thật hèn nhát

Nguyệt Ánh nói xong, cả lớp lại thêm một phen xôn xao. Ánh mắt các thư sinh đổ dồn vào Nguyệt Ánh, một số kẻ ngạc nhiên, một số lại cười thầm vì sự thẳng thắn đến mức có phần bộc trực của "học đồng mới". Văn Đình ngồi bên cạnh, khẽ quay đầu nhìn Nguyệt Ánh, trong ánh mắt chàng có chút suy tư xen lẫn một sự cảm thán nhẹ nhàng.

Trương Lão Sư vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng đôi mắt thầy lại ánh lên một sự hiền từ khi nhìn Nguyệt Ánh. Thầy không lập tức phản bác hay tán thành, mà chỉ nhẹ nhàng vuốt chòm râu bạc, chậm rãi nói:

-"Lời của Nguyệt Ánh cũng có lý. Người quân tử ra làm quan cốt là để thi thố tài năng, giúp ích cho dân cho nước. Từ bỏ trách nhiệm giữa chừng, nếu không có lý do chính đáng, quả là khó phục lòng dân . Tuy nhiên..."

Trương Lão Sư dừng lại, ánh mắt lướt qua cả Nguyệt Ánh và Văn Đình :

- "...lý tưởng của người quân tử không chỉ có một. Có người chọn dấn thân để hành đạo, có người lại chọn ẩn mình để giữ đạo. Cả hai đều có cái lý riêng, miễn sao tâm không thẹn với trời đất, không trái với lương tri."

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play