|Tokyo Revengers •Alltakemichi| Màu Máu
C1. Bất lực
Takemichi không nhớ rõ đó là khi nào
chỉ biết rằng hôm đó trời mưa rất to
sấm chớp cuồng phong từ xa thi nhau kéo đến
những âm nhanh đùng ành thay phiên nhau nện vào khoảng trời đã phủ một tầng âm ưu ấy
cơn mưa nặng hạt bắt đầu rơi xuống
nhiều người không hẹn mà cùng nhau tìm chỗ trú
tiếng chân vội vã, âm thanh ồn ào hòa cùng vào nhau vô cùng hỗn độn
dưới cơn mưa dữ dội dây dẵng ấy, takemichi mặc cho mọi thứ xung quanh có ồn ào xoay chuyển, đến cả bị nước mưa tạt vào mặt đến mức đau rát
cả người ướt sũng, đôi chân thất thỉu vẫn cứ đi trong màn mưa
nhiều người không khỏi nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu
takemichi với đôi mắt vô hồn tự hỏi:
rõ ràng cậu đã cố gắng nhiều lắm
tại sao vẫn không thể cứu vãn
tại sao mikey vẫn bị kéo vào bóng tối
vì sao baji, emma, daken, hina, chifuyu,.. vẫn chết
đã biết bao lần cậu quay về quá khứ
số lần nhiều đến mức cậu không còn thể đếm được nữa
rốt cuộc là cậu sai ở đâu
Chỉ những vết thương không lành trên cơ thể là minh chứng cho mọi nổ lực của cậu
là nổi đau khi phải chứng kiến những người mình yêu quý ngã xuống hoặc là sự bất lực của bản thân...
Hanagaki Takemichi
Aaaaaaaaaaaa
cậu ngước mặt lên trời, thầm than thân trách phận
sự đau rát do cơn mưa mang tới cũng không thể khiến cậu tỉnh táo
Hanagaki Takemichi
Mọi thứ đâu phải như thế này, không nên như thế này... "lẩm nhẩm"
Hanagaki Takemichi
lẽ ra mình đã có thể kết hôn với hina
Hanagaki Takemichi
lẽ ra mình nên sống hạnh phúc
Hanagaki Takemichi
Mọi người nên còn sống
Hanagaki Takemichi
toman...mikey
khi mà dưới cơn mưa mọi người đều có cho mình một chỗ núp
takemichi cậu không có nổi một chiếc ô
cậu không có nơi để đi, không còn chỗ để về...
cậu ước gì mọi thứ chưa từng xảy ra
ước gì nổi đau không bao giờ tồn tại
và rồi cậu tự hỏi, liệu thời gian có cho cậu thêm một cơ hội nữa không.
ngay khi suy nghĩ ấy vừa lóe lên
âm thanh của chiếc xa tải từ xa lau vút tới trong màn mưa
nó xuất hiện trước mặt cậu, càng ngày càng gần
cậu nhìn thấy, nhưng lại đứng yên, không né
nhiều người dân ở hai bên đường thấy chiếc xe chạy tới với tốc độ cao, liền hoảng hốt
thấy cậu không nhúc nhích, vài người còn hoảng loạn vung dù định chạy ra kéo cậu vào
người dân
Aaaa không kịp rồi
người dân
Aaaaaaaaaa tại nạn rồi
chỉ là không hiểu sao cậu không muốn né
chân cậu lúc ấy không nhúc nhích được
Hoặc chắc vì cậu muốn thế
có lẽ cậu đã quá mõi mệt hay chăng
đã đến lúc cậu cũng cần một kết thúc cho mình
Hanagaki Takemichi
ha ha " thở hổn hển"
takemichi nằm trên vũng máu
cậu hình như vẫn còn một chút ý thức, nhưng tai lại không thể nghe được gì nữa, dù đang có rất nhiều người xung quanh
thế nhưng cơ thể đã mất cảm giác hoàn toàn
dù thế tim cậu vẫn thấy đau
cậu biết mình sắp chết rồi
cậu sẽ sớm gặp lại những người bạn cũ
bỗng nhiên cậu thấy vui quá
hóa ra sau rất nhiều lần cận kề cái chết, cái chết thật sự đến không đáng sợ như vậy
Hanagaki Takemichi
Mọi người ơi... để mọi người chờ lâu quá, tôi đến với mọi người đây
Hanagaki Takemichi
hina anh về với em
ngày hôm ấy takemichi đã chết như thế đó
mặt trời rồi cũng sẽ lặn để nhường chỗ cho bóng đêm
Tokyo sau ngày đó phủ một tầng mây u ám, kéo dài cả ngàn năm
chẳng còn ánh sáng nào xuất hiện
dáng vẻ nổ lực của chàng trai tóc vàng năm ấy rồi cũng sẽ bị lãng quên theo thời gian
ôi ánh dương của tôi... mặt trời nhỏ của tôi
mẹ
mẹ takemichi
michi... con ơi
Hanagaki Takemichi
"giật mình mở mắt"
Hanagaki Takemichi
c-cái gì vậy..
takemichi nhìn xung quanh
Hanagaki Takemichi
gì vậy không phải mình chết rồi sao "nghĩ"
lúc này cậu mới để ý bên cạnh có một người phụ nữ độ chừng 30 đang nhìn mình với vẻ mặt lo lắng
mẹ takemichi
michi, con thấy thế nào
mẹ takemichi
có khó chịu lắm không con
cô lấy tay sờ trán cậu, sốt sắn hỏi
bấy giờ cậu mới nhớ ra, người trước mặt mình là ai
một người đã rất rất lâu cậu không được gặp
tưởng chừng đã bị cậu lãng quên
Hanagaki Takemichi
vì sao, vì sao mẹ lại ở đây vậy? "lắp bắp hỏi"
thật ra lúc này cậu khá hoảng
Hanagaki Takemichi
"sao mình lại còn sống nhỉ? không phải cậu vừa mới bị xe tông chết à?"
Hanagaki Takemichi
"và mẹ cậu vì sao lại xuất hiện ở đây"
mẹ takemichi
michi con đang hỏi gì thế? đêm nay con nói không khỏe trong người, nên muốn ngủ với mẹ mà?
mẹ takemichi
nữa đêm thấy con lên cơn sốt, mẹ lo quá vừa chạy đi lấy thuốc, vừa quay về liền thấy con nói mê gì đó
mẹ takemichi
con ổn không, hay ta đi bệnh viện nhé!
Hanagaki Takemichi
"thì ra là vậy"
nghe mẹ nói xong lúc này cậu mới nhìn xuống mình
Hanagaki Takemichi
"tay chân nhỏ xíu này là sao vậy?"
thấy cậu không trả lời mẹ lại càng lo lắng hơn
mẹ takemichi
takemichi con...
Hanagaki Takemichi
mẹ con bao tuổi rồi ạ?
mẹ takemichi
con 8 tuổi rồi
mẹ takemichi
"phải làm sao đây, có phải thằng Bé lên cơn sốt quá nên mê sảng rồi không, mình nên đưa con đến bệnh viện thôi"
nghe thế, cậu liền lấy tay nhéo mình một cái đau điến
Hanagaki Takemichi
"đau thật, vậy mình thật sự quay trở về rồi à"
Hanagaki Takemichi
"lại nữa sao..."
vừa thở một hơi dài, đột nhiên cơ thể cậu bị bế lên
mẹ cậu đang ôm cậu lên định làm gì đó
Hanagaki Takemichi
m-mẹ mẹ làm gì vậy?
mẹ takemichi
mẹ đưa con đi bệnh viện, con không ổn lắm
Hanagaki Takemichi
Không đâu mẹ, con không sao, con ổn mà
Hanagaki Takemichi
sốt một chút, uống thuốc là hết thôi ạ
Hanagaki Takemichi
mẹ đừng lo, đưa thuốc con uống cho ạ
cậu hết hồn vội ngăn mẹ lại
quả thật người cậu có hơi nóng
thêm nãy giờ cậu chưa hoàn hồn
mẹ takemichi
"thấy cậu uống thuốc mới yên tâm"
mẹ takemichi
mà michi nè, khi nãy mẹ nghe con nói gì đó
mẹ takemichi
hình như to toman gì đấy, con còn xin lỗi nữa
Hanagaki Takemichi
à à cái đó "giật mình"
Hanagaki Takemichi
con vừa mơ thôi mẹ
Hanagaki Takemichi
là một cơn ác mộng rất dài....
Hanagaki Takemichi
nhưng mà con vừa dậy liền quên hết rồi...haha
Hanagaki Takemichi
"cậu nói dối đó, làm sao mà quên được"
dù sao để mẹ yên tâm hơn, nói dối là cách tốt nhất
cậu cũng không thể kể cho mẹ nghe được, mẹ sẽ lo lắng lắm
đó cũng không phải chuyện bình thường mà con người có thể làm được... cũng không đáng tin
mẹ takemichi
vậy ta ngủ tiếp nhé michi
quả thật bên ngoài giờ này chỉ mới nữa đêm
dù trong cậu là mớ suy nghĩ ngổn ngang chưa dọn, thì vẫn để mẹ ôm xuống đắp chăn mà ngủ
nói là ngủ nhưng mắt cậu vẫn không tài nào híp lại được
Không nói đến chuyện vì sao cậu lại trở về được nữa, rồi nên làm gì tiếp theo
người bị cậu lãng quên suốt chừng ấy năm là mẹ cậu - giờ đây lại xuất hiện
nằm bên cạnh và ôm cậu vào lòng
dù thật sự cậu không mong mình sẽ trở lại, nhưng cứ xem đây là may mắn trong bất hạnh đi
lần cuối cùng cậu được nằm bên cạnh mẹ là khi nào ấy nhỉ?
mình gặp mẹ lần cuối là khi nào vậy?
vì sao mẹ không xuất hiện nữa?
cả ngàn câu hỏi nảy ra trong đầu một đứa bé 8 tuổi với linh hồn 30
dù vậy 1 câu trả lời là không có
tại sao cậu lại không nhớ được nhỉ?
thế nhưng thật tuyệt khi mẹ ở đây, có lẽ đã quá lâu, những năm tháng phải tính bằng mồ hôi và nước mắt trôi qua toàn mùi tanh của máu, nằm bên cạnh mẹ là thứ mà cậu chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình có được
nhưng lỡ như đây chỉ là mơ thì sao? lỡ nếu cậu ngủ khi tỉnh dậy sẽ không thấy mẹ nữa thì làm sao đây
Hanagaki Takemichi
hức..."cậu nắm chặt chăn trong tay, cố che đi từng tiếng nấc nghẹn để mẹ không nghe thấy"
Hanagaki Takemichi
mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con nhé, con sợ lắm... "Nói nhỏ"
cậu không nghĩ mẹ sẽ nghe thấy mình nói
thế rồi cậu cứ nằm đó lén lút nhìn mẹ mình cho đến khi thiếp đi lúc nào không hay
có lẽ đêm nay chính là đêm yên bình nhất của cuộc đời cậu
mẹ takemichi
michi bé nhỏ, mẹ sẽ không bao giờ bỏ con, mẹ hứa đó....
Tg•Sứa
truyện của mình sẽ đi rất chi tiết cho nên tiến độ từng chap sẽ khá dài
Tg•Sứa
tình tiết truyện sẽ chậm
Tg•Sứa
hơn nữa một số motip mới do mình dựng lên để phù hợp hơn với cốt truyện của mình khong nằm trong cốt truyện chính nha
đau đầu
tiếng gà gáy từ đâu vang lên
takemichi đang say giấc trên giường giật mình tỉnh dậy
đưa mắt mình sang bên cạnh
mẹ không còn đây nữa khiến cậu hoảng hốt
đôi chân nhỏ nhắn xêu vẹo gấp gáp nhảy xuống giường khiếp cậu té ụp mặt
tạo ra một tiếng động không nhỏ
Hanagaki Takemichi
hức... mẹ ơii, mẹ
Hanagaki Takemichi
mẹ đâu rồi
Hanagaki Takemichi
mẹ đừng đi màa
mẹ cậu đang ở dưới nhà, đột nhiên nghe một cái rầm rất lớn
cô lo lắng chạy lên thì thấy cảnh con trai mình, vướng mền té ụp mặt xuống nền phòng
hai đầu gối đã gớm máu, còn chiếc mũi bắt đầu ửng đỏ cả lên
mẹ takemichi
ôi tr ơi, michi con làm sao đấy "vội chạy lại đỡ cậu dậy"
lúc này cậu với đôi mắt ửng đỏ bấu chặt lấy mẹ
Hanagaki Takemichi
mẹ, mẹ đi đâu vậy?
mẹ takemichi
mẹ đi làm đồ ăn sáng cho con mà
nghe mẹ trả lời, cậu thở một hơi nhẹ nhổm
mẹ cậu vẫn ở đây, bà ấy vẫn luôn ở đây
mà những thứ cậu sắp đối mặt cũng không phải mơ
mẹ takemichi
michi đau lắm không con
thấy mẹ vẫn còn lo lắng, cậu trấn an
Hanagaki Takemichi
Không ạ, con lỡ chân con té thôi
mẹ takemichi
vậy bây giờ con vào vscn nhé, xong xuống ăn sáng rồi còn đến trường nữa
Hanagaki Takemichi
d-đến trường á "cậu giật mình hỏi"
Hanagaki Takemichi
đã ở tuổi này rồi còn phải đi học ạ?
mẹ takemichi
bé michi nhà ta mới 8 tuổi thôi nhé!! phải đi học chứ haha
nghe cậu nói mẹ cậu đột nhiên phì cười, đánh nhẹ vào mũi cậu
Hanagaki Takemichi
"ấy chết quên mất, mình quay trở lại năm 8 tuổi mà"
Hanagaki Takemichi
à dạ, vậy con đi vscn nhé mẹ
nói xong cậu nhanh nhân chạy vào nhà vệ sinh
mẹ cậu thấy thế thì đi xuống lầu
Hanagaki Takemichi
may mà mẹ không nghĩ gì với câu vừa rồi
cậu nhìn mình trong gương
lúc này mái tóc cậu vẫn màu đen, sau này không nhớ vì sau lại nhộm thành vàng, chắc do khi đó thích chơi nổi
nhìn mình trong gương còn quá non trẻ khiến cậu không khỏi cảm thấy xa lạ
chỉ có đôi mắt là hơi đục xanh, không phải là màu tươi sáng. dù sau trải qua nhiều chuyện như thế, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, phản ánh bản thân mà...
Hanagaki Takemichi
"hồi bé mình như này à? sao mình không nhớ ta?"
xong xuôi cậu đi xuống lầu
thấy mẹ đang mặc tập dề nấu ăn, trên bàn đã vài ba món thơm lừng nghiên ngút khói
mẹ takemichi
michi vào bàn ngồi đợi mẹ chút nhé!
vừa định vào bàn ngồi, cậu bỗng phát hiện phía bên cạnh mình có treo một tấm ảnh lớn
cậu - mẹ và một người đàn ông tầm 25-26
trong ảnh lúc này cậu còn rất nhỏ, vẫn đang được mẹ bồng trên tay
vậy người đàn ông này là ba cậu sao
bên dưới bức ảnh có đề tên "Gia Đình Hanagaki"
vậy vì sao cậu lại thấy người đàn ông trước mặt xa lạ đến vậy?
dáng vẻ ông ấy rất thư sinh, ăn mặc chỉnh tề, tà áo sạch sẽ thẳng tấp, tóc tai lại gọn gàng, sóng mũi cao, nước da trắng, lại còn vắt một cặp kính ngang mũi trong rất tri thức
đột nhiên tai của cậu ù đi, chỉ nghe thấy âm thanh kíttttt chói tai, đầu như bị ai dùng đồ gõ 1 cái bongg
cậu choáng váng vịn lấy góc bàn, ôm đầu thở hổn hển
Hanagaki Takemichi
c-cái gì vậy...aa
mẹ cậu đứng kế bên nghe thấy tiếng động, liền chạy lại
mẹ takemichi
michi michi con sao vậy, đừng làm mẹ sợ
nhưng cậu chẳng nghe thấy gì
trước khi cậu bất tỉnh chỉ thấy mẹ cậu đã sợ đến phát khóc
rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra
Tg•Sứa
chắc nhiều bạn hoang man lắm kkk
Tg•Sứa
còn lâu mới biết được nguyên nhân nghen
Tg•Sứa
3 chap rồi mà vẫn chưa vô cốt truyện chính là t biết nhìu bạn nản r
Tg•Sứa
mà hoi ai ở đc thì có quà =))
Download MangaToon APP on App Store and Google Play