Thuốc Lá
chương 1: Tiền bối chắc chắn có người yêu!
Peter là một kẻ nghiện thuốc.
Dù cho trước kia đã từng phải trải qua cuộc sống nằm ôm gối cùng căn bệnh ung thư.
Gã vẫn không có ý định từ bỏ khói thuốc mờ gây nghiện.
Tuy nhiên dạo gần đây jiwon dường như nhận ra vị tiền bối của mình không còn nghiện thuốc nữa. Thật ra nói chính xác hơn thì gã đã giảm bớt phân nửa số thuốc so với một ngày bảy điếu như trước kia.
Thế quái nào lại có chuyện ảo diệu như vậy.
Ngoại trừ có một lý do duy nhất.
Jiwon
“Tiền bối… anh có người yêu rồi à?”
Peter
“Người yêu nào cơ?”
Gã cứ nhỡn nhơ đáp lại thế đấy.
Chẳng xem trọng hậu bối chút nào.
Jiwon
“Dạo gần đây em cảm nhận được tiền bối hút thuốc ít đi rất nhiều”
Gã đáp lại bằng sự im lặng.
Sau đó bị phá tan bởi hai tên ngốc lấp ló phía sau cửa.
Thì thầm như thế làm sao một người mù như Jiwon có thể nghe được chứ.
Jiwon
“Em nghe được nhé! Mù chứ không điếc.”
Thế rồi bọn họ cũng chịu đi ra.
Mỗi người một vẻ, treo nụ cười như cún cưng để còn xem xét nét mặt hậm hực của Jiwon.
Dù sao chủ nhà vẫn nặng ký hơn đại ca…
Kageo
“Mà hai người đang nói chuyện gì thế.”
Jiwon nhếch môi, không định che giấu.
Jiwon
“Tiền bối có người yêu đấy.”
Peter
“Đã bảo không có mà.”
Gã thở dài, tâm trí lơ lửng trên không trung.
Simon
“Đại ca thật sự có người yêu?”
Simon trố mắt, mồ hôi đầm đìa trên trán.
Có vẻ Simon không thật sự tin rằng một kẻ đã từng sống gần đất xa trời như Peter lại yêu thích một ai đó.
Simon
“Dù sao… đại ca này.”
Simon
“Hay là anh tha cho con nhà người ta đi ha!”
Simon thật lòng muốn khuyên nhủ Peter. Đến cả đôi mắt già cổi cũng không nhịn được diễn vài đường biểu cảm thương hại.
chương 2: hôn để cảm nhận vị thuốc lá.
Thaddeus
“Dạo này đệ có chuyện gì vui sao?”
Thaddeus ngậm hồ lô ngào đường trong miệng, mỗi bước chân đều đồng điệu với người bên cạnh.
Peter
“Ở bên cạnh huynh… đệ đều sẽ cảm thấy rất vui.”
Từ khi đưa Thaddeus trở về Hàn Quốc, nhìn cậu thoái mãi đi dạo, nụ cười rạng rỡ trên môi.
Tâm trạng hắn cũng tốt lên rất nhiều.
Peter
“Đệ không dẻo miệng thật mà.”
Chỉ cần là Thaddeus cảm thấy hạnh phúc.
Bởi vì đâu ai biết được rằng một Peter không sợ trời không sợ đất như gã cũng sẽ có một ngày…
Sợ hãi khi nhìn thấy một Thaddeus không còn chút niềm tin…
Một Thaddeus ngã gục xuống đất vì đỡ giúp gã năm quả bom.
Thaddeus
“Ta gọi đệ như thế được không? Ta không quen cách xưng hô Peter kia.”
Peter
“Huynh muốn gọi ta như thế nào cũng được.”
Nếu có thể thì gọi chồng cũng khá hay.
Ai biết được trong đầu gã còn đang suy nghĩ gì chứ.
Cứ cười trước rồi tính sau.
Thaddeus
“Vậy dù có là Peter đi nữa..”
Thaddeus
“Thì thân xác này cũng chỉ mới mười bảy. Nhưng ta vẫn ngửi thấy trên người đệ có mùi thuốc lá.”
Thaddeus
“Thuốc lá thì có gì ngon đâu chứ.”
Thaddeus cũng chẳng hiểu nổi thứ đó nghiện đến mức nào có thể khiến Peter say mê đến vậy.
Đến mức dù có cố tình che giấu. Thứ mùi cay xè ấy luôn thoang thoảng trên đồng phục gã.
Cậu không thích mùi của nó.
Peter
“Huynh còn trẻ như thế… đương nhiên không thể cảm nhận được hương vị của thuốc lá.”
Thaddeus
“Ta… ta đã qua tuổi vị thành niên rồi.”
Peter
“Vậy huynh muốn thử?”
Thaddeus suy nghĩ một lúc.
Cảm thấy nên lấy lại dáng vẻ của một sư huynh.
Thaddeus
“Được! Thử thì thử.”
Cậu tiến đến, muốn giật lấy bao thuốc trong túi áo Peter.
Nhưng gã lại nhếch mép. Như thể lùa được con mồi vào bẫy.
Peter
“Không phải thử cái này.”
Peter nhanh cơ hội chộp lấy cánh tay đang cố với lấy bao thuốc.
Gã mỉm cười. Nhẹ nhàng dùng tay còn lại nâng cằm sóc đỏ.
Môi mềm chạm vào nhau. Lại chẳng để đối phương kịp hiểu tình hình.
Cái vị đắng ngắt ấy thật khó diễn tả.
Nhưng Peter dễ dàng đưa nó vào khoang miệng cậu bằng chiếc lưỡi điêu luyện của gã.
Tuỳ tiện chiếm đi tiện nghi nhỏ nhoi.
Thaddeus cảm thấy như bị bắt nạt. Lại vừa cảm thấy không cản được sự manh động của Peter.
Gã ép cậu vào tường. Hôn lên cánh môi mềm kịch liệt.
Bàn tay không ngừng chủ động luồng lách qua lớp vải trên cơ thể người thương.
Một kẻ hài lòng thưởng thức khung cảnh đó.
Peter
“Còn muốn thử nữa không?”
Chương 3: Trao đổi dầu gội
Thaddeus
“Không… không dám nữa.”
Peter đưa tay lên xoa đầu cậu. Hoàn toàn muốn đem biểu cảm ngượng ngùng của Thaddeus lưu vào tầm mắt.
Cứ thế mái tóc đỏ rượu bị gã vò đến rối bù.
Thaddeus
“Soongu đệ không được xoa nữa!”
Gã mỉm cười, tiếc nuối rời tay khỏi mái tóc mềm.
Nhưng đâu bảo gã không được ngửi.
Người thương của gã thật đáng yêu.
Dường như không lúc nào khiến gã nhàm chán.
Peter
“Thaddeus huynh dùng dầu gội gì thế?”
Peter nói, chủ động đưa tay lên mũi hít nhẹ. Bàn tay lớn khi nãy vẫn còn vươn mùi thơm của cậu.
Thaddeus
“Đệ hỏi dầu gội?”
Thaddeus hào hứng. Cảm giác lấy lại một chút phong độ.
Thaddeus
“Cái này ta mua ở quê hương. Nếu Soongu thích… khi nào ta về ta mua giúp đệ vài chai.”
Peter lắc đầu, nghiêng người thì thầm vào tai Thaddeus.
Peter
“Huynh cho đệ cái huynh đang sài đi.”
Thaddeus
“Cho đệ của được… nhưng ta phải sài cái nào. Dầu gội Hàn Quốc không phải cái nào cũng hợp tóc.”
Peter cười khẽ, chăm chú nhìn vành tai nhỏ dễ bị đỏ của Thaddeus.
Peter
“Thaddeus huynh hay là dùng cái của đệ đi.”
Như thế cũng ổn mà. Dù sao có thể xem đó là cơ hội để cậu có dịp sài thử đồ dùng Hàn Quốc.
Thaddeus cười khì, vô tư choàng lấy vai Peter, giống như cách cậu đã làm khi cả hai còn ở Cửu Long Thành Trại.
Thaddeus
“Nhưng mà đệ cũng nên ít hút thuốc thôi.”
Thaddeus
“Nếu không sau này sẽ không có cô nào chịu thích đệ đâu.”
Peter
“Thaddeus huynh nói cứ như từng được nhiều người theo đuổi lắm vậy.”
Peter nhướng mày. Hai tay đút vào túi quần.
Thaddeus
“Đương nhiên là nhiều rồi.”
Thaddeus
“Ở Cửu Long có nhiều cô nương để ý ta lắm.”
Sóc đỏ vừa nói, vừa hất cằm hớn hở.
Như thể đang kể chiến tích.
Không hề hay biết Peter bên cạnh đã bắt đầu mang lên gương mặt tối sầm.
Gã hỏi, từng câu từng chữ bất giác lạnh đi.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play