Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Sói Xám Và Cải Trắng Nhỏ

Chương 1: Cải Trắng Nhỏ

Bối Nhược Vi lớn lên trong vòng tay yêu thương của ba mẹ, nhưng cũng đồng thời bị họ bỏ quên theo một cách đầy đặc biệt. Ba mẹ cô – Trương Tố Nhược và Bối Cẩm Minh – là một cặp đôi yêu nhau say đắm, trải qua muôn vàn thử thách để đến được với nhau, bởi vậy, họ luôn trân trọng từng phút giây bên nhau như vợ chồng son. Còn con gái ư? Với họ, Nhược Vi là bảo bối, nhưng cũng giống như món quà kèm theo trong cuộc hôn nhân hạnh phúc của họ.

Họ thường xuyên cùng nhau du lịch, tận hưởng cuộc sống, và mỗi khi như thế, họ lại gửi cô sang nhà người bạn thân nhất – Hàn Di Thâm.

Hàn Di Thâm, người đàn ông hơn cô hai mươi tuổi, là bạn nối khố của ba mẹ cô. Từ nhỏ đến lớn, anh luôn chứng kiến họ yêu nhau, chứng kiến họ nỗ lực để bảo vệ tình yêu ấy, cũng chứng kiến ba cô, một chàng trai xuất thân bình dân, phải cố gắng đến nhường nào để được gia đình mẹ cô chấp nhận. Thế nhưng, chính bản thân Hàn Di Thâm lại chưa từng có lấy một rung động với bất kỳ ai. Đối với anh, tình yêu là một thứ xa xỉ, và anh không có thời gian để bận tâm.

Từ khi mới chập chững biết nói, Nhược Vi đã có một thói quen đặc biệt—cô bé rất thích nghe giọng nói trầm thấp của Hàn Di Thâm. Lúc ấy, mỗi khi ba mẹ cô bận công việc hoặc đi công tác, cô sẽ được gửi qua nhà họ Hàn. Và tất nhiên, mục tiêu làm nũng số một của cô chính là Hàn Di Thâm. Chính vì thế mà cô đã quen với sự hiện diện của anh, quen với không gian trầm lặng trong biệt thự của anh, quen với mùi trà đắng nhàn nhạt mỗi tối, quen với sự nghiêm túc đến đáng sợ của người đàn ông ấy, nhưng lại chưa từng e dè hay sợ hãi anh. Bởi vì trong mắt cô, chú Hàn là một người tốt, một người lúc nào cũng sẵn sàng chăm sóc cô, dù luôn tỏ ra lạnh lùng, nghiêm khắc.

"Chú Hàn ơi, đọc sách cho cháu đi!" Cô bé Nhược Vi với mái tóc mềm mại, ôm theo một cuốn truyện tranh, đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn anh đầy mong đợi. Hàn Di Thâm khi ấy vừa tan làm về, vừa tắm xong đang ngồi trên mép giường đọc sách, dáng vẻ lạnh nhạt như thường lệ.

"Muộn rồi, ngủ đi." Anh hờ hững nói, không có ý định chiều theo cô bé.

Nhưng chỉ một giây sau, Nhược Vi đã trèo lên giường anh, lăn qua lăn lại rồi ôm chặt cánh tay anh.

"Không chịu đâu! Nếu chú không đọc thì Vi Vi sẽ quấy rầy chú đến sáng luôn!". Cô bé chu môi, giọng nũng nịu đáng yêu.

Hàn Di Thâm nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang dụi vào tay mình, cuối cùng vẫn thở dài, cầm lấy cuốn sách trong tay cô, lật từng trang đọc. Giọng anh trầm ấm, từng chữ vang lên chậm rãi trong không gian yên tĩnh. Chỉ chốc lát sau, Nhược Vi đã dụi đầu vào gối, mi mắt khẽ rung, hơi thở đều đều. Nhưng sáng hôm sau, cô bé lại thức dậy trong lòng anh, hai tay bám chặt lấy áo anh như một con gấu nhỏ. Nhìn nhóc con ngủ say, Hàn Di Thâm chỉ có thể bất lực thở dài, nhưng không hề đẩy cô ra.

Trẻ con luôn có nhiều nỗi sợ, nhất là khi không được gần ba mẹ thì nỗi sợ lại càng lón hơn, Nhược Vi cũng vậy, cô bé vẫn luôn có một nỗi sợ—sợ ngủ một mình.

Mỗi ba mẹ đi vắng và gửi cô ở nhà họ Hàn, cô bé thường lén lút mở cửa, chạy thật nhanh sang phòng của Hàn Di Thâm. Có lần, khi đang say giấc, Hàn Di Thâm bỗng cảm thấy có một vật thể nhỏ bé chui vào chăn của mình, mềm mại và ấm áp. Mở mắt ra, anh thấy một cái đầu nhỏ chui rúc vào ngực mình, vòng tay bé xíu ôm lấy anh như một con koala.

"Chú Hàn, cho Vi Vi ngủ với chú nha, cháu sợ lắm..." Giọng cô bé lí nhí vang lên, mang theo chút ngái ngủ và đáng thương. Hàn Di Thâm vốn định kéo cô bé ra, nhưng khi chạm vào đôi bàn tay lạnh buốt của cô, anh lại không nỡ. Cuối cùng, anh chỉ nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên người cô, để mặc cô ôm mình ngủ đến sáng.

Từ đó về sau, mỗi khi được gửi sang nhà Hàn Di Thâm, Nhược Vi lại lẻn sang phòng anh, ngủ ngon lành trong vòng tay của anh. Hàn Di Thâm, dù miệng nói không thích, nhưng vẫn luôn mở một góc chăn chờ cô bé đến.

Thời gian trôi như nước chảy,  thấm thoát đã mười mấy năm trôi qua, Nhược Vi năm nay tròn 17 tuổi, dù đã lớn nhưng cô vẫn thường xuyên ghé sang nhà Hàn Di Thâm, phần vì quen thuộc, phần vì tủ sách của anh giúp ích rất nhiều cho bài tập của cô. Một buổi tối, cô ở lại nhà anh ôn bài. Sau khi học xong, cô vào phòng tắm, nhưng vừa mở nước chưa bao lâu thì bỗng hét toáng lên.

"Aaa! Gián!"

Hàn Di Thâm đang đọc sách trong phòng khách, nghe thấy tiếng hét thất thanh liền cau mày đứng dậy. Nhưng chưa kịp gõ cửa thì cánh cửa phòng bật mở. Vừa nhìn thấy Hàn Di Thâm, Nhược Vi lập tức lao ra ngoài, nhào thẳng vào lòng anh.

"Chú Hàn! Gián! Có con gián!"

Hàn Di Thâm thoáng cứng người. Từ góc nhìn của anh, người trong lòng chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, Sự mềm mại trong vòng tay anh quá mức rõ ràng. Chiếc khăn tắm mỏng manh, chỉ cần cúi xuống một chút, anh có thể nhìn thấy rõ đường cong căng tràn sức sống của cô. Làn da cô trắng muốt, đôi vai nhỏ nhắn vẫn còn lấm tấm hơi nước, từng đường nét thiếu nữ dường như càng trở nên tinh tế dưới ánh đèn vàng ấm áp. Cô nhào vào lòng anh theo phản xạ, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, hơi thở cô phả vào cổ anh, có chút ướt át, có chút ngọt ngào, còn mang theo hương sữa tắm dịu nhẹ, đôi chân thon dài không chút phòng bị vắt ngang qua eo anh.

Một giây… Hai giây…Một dòng điện xẹt qua trong người

Hàn Di Thâm đột nhiên cảm thấy cơ thể mình căng chặt.

Anh nhanh chóng siết chặt quai hàm, cố gắng đè nén những suy nghĩ không nên có, bàn tay đặt trên eo cô cũng cứng lại, không dám động đậy dù chỉ một chút.

"Xuống" Giọng anh trầm khàn hơn bình thường.

Nhược Vi vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường, chỉ hoảng loạn lắc đầu, lại càng ôm anh chặt hơn: "Không! Nó vẫn còn ở trong đó! Cháu sợ!"

Hàn Di Thâm hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cảm xúc bức bối đang dâng trào. Anh bế cô lên, nhẹ nhàng đặt xuống ghế sô pha, sau đó không nói thêm gì, xoay người đi thẳng vào phòng tắm.

Một phút sau, anh trở ra, giơ tay ném một con gián đã chết vào thùng rác.

Hàn Di Thâm: "Xong rồi."

Nhược Vi lúc này mới hoàn hồn, thở phào nhẹ nhõm. Cô cười hì hì, không chút kiêng dè vỗ vỗ vào ngực anh.

Bối Nhược Vi: "Chú Hàn đúng là anh hùng của cháu!"

Hàn Di Thâm nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt tối lại. Cuối cùng, anh đứng dậy, quay lưng đi về phòng mình, lúc rời đi còn không quên lườm cô một cái: "Mặc quần áo tử tế rồi ra ngoài."

Cô chớp mắt, không hiểu sao bỗng cảm thấy giọng chú Hàn có gì đó là lạ. Lúc đó, cô không nghĩ nhiều.

Nhưng Hàn Di Thâm thì khác, từ sau hôm đó, anh cảm thấy có điều gì đó trong anh đã thay đổi.

Anh vẫn là Hàn Di Thâm—lạnh lùng, lý trí, kiên định—nhưng dường như đã có một vết nứt nhỏ trên lớp vỏ bọc ấy. Cảm giác mềm mại khi cô nhào vào lòng anh, hơi ấm từ cơ thể cô, mùi hương dịu nhẹ vương trên áo anh… tất cả như một dấu ấn không thể xóa nhòa.

Lần đầu tiên trong suốt bao nhiêu năm, anh cảm thấy mình không kiểm soát được suy nghĩ của bản thân. Đêm hôm đó, anh ngồi lặng trong thư phòng, châm một điếu thuốc nhưng không hút, chỉ nhìn chằm chằm vào làn khói trắng lơ lửng trong không trung. Hình ảnh Nhược Vi với đôi mắt long lanh, hơi thở rối loạn, vòng tay nhỏ bé ôm lấy anh cứ thế hiện lên rõ ràng trong tâm trí.

Hàn Di Thâm: "Mình đang nghĩ cái quái gì vậy?"

Hàn Di Thâm nhắm mắt, tự cười nhạo bản thân. Cô vẫn là Vi Vi của anh, vẫn là cô gái nhỏ anh nhìn lớn lên từng ngày. Nhưng có điều gì đó không còn giống trước nữa.

Anh bắt đầu ý thức rõ ràng hơn về sự hiện diện của cô. Mỗi lần cô cười, mỗi lần cô vô tư chạy đến bên anh kể về những chuyện vụn vặt trong ngày, anh đều có một loại cảm giác rất lạ—không phải đơn thuần là cưng chiều như trước, mà là một thứ gì đó sâu hơn, nguy hiểm hơn.

Từ hôm đó, anh bắt đầu giữ khoảng cách với cô. Không quá rõ ràng, nhưng đủ để cô không còn tùy tiện đến gần anh như trước nữa.

Nhưng Hàn Di Thâm hiểu rõ, có một thứ dục vọng đã âm thầm nảy mầm trong lòng anh. Và một khi đã bám rễ, nó sẽ không bao giờ biến mất.

Chương 2: Sói xám có chút đau đầu

Từ trước đến nay, Hàn Di Thâm vẫn luôn là người nắm trong tay tất cả. Từ khi còn rất nhỏ, anh đã phải dốc toàn bộ tâm trí để giành lấy quyền lực trong gia tộc. Ba mất sớm, mẹ anh dù kiên cường đến đâu cũng không thể một mình chống lại những con sói đang rình rập trong gia tộc họ Hàn. Vì thế, anh buộc phải mạnh mẽ, phải trở thành một người thừa kế hoàn hảo – không thể hiện sự yếu mềm, không đặt bất cứ ai vào tim.

Gia tộc họ Hàn không chỉ đơn thuần là một dòng họ giàu có, mà còn là một thế lực hùng mạnh, nơi mà tiền bạc, quyền lực và dã tâm luôn song hành. Ba anh qua đời khi anh mới mười tuổi, để lại mẹ anh một mình gồng gánh sự nghiệp. Nhưng một người phụ nữ, dù có bản lĩnh đến đâu, vẫn không thể chống lại những kẻ tham vọng trong gia tộc. Khi ấy, anh tận mắt chứng kiến mẹ mình bị những người trong dòng họ khinh miệt, dè bỉu, thậm chí tìm cách ép bà từ bỏ vị trí đứng đầu. Chính từ giây phút ấy, anh đã hiểu rằng: Nếu bản thân không đủ mạnh mẽ, nếu không thể ngồi vững trên vị trí cao nhất, thì ngay cả những người anh yêu thương cũng sẽ trở thành con mồi cho kẻ khác xâu xé.

Anh học cách che giấu cảm xúc, học cách nhẫn nhịn và chờ đợi thời cơ. Khi những đứa trẻ khác còn vui chơi vô tư, anh đã vùi đầu vào sách vở, những cuộc họp gia tộc, những buổi tiệc xa hoa đầy cạm bẫy. Anh cố gắng lấy lòng ông nội, chứng minh bản thân xứng đáng với vị trí người thừa kế. Cuối cùng, khi anh tròn hai mươi tuổi, ông nội chính thức giao lại tập đoàn cho anh.

Nhưng quyền lực chưa bao giờ là thứ dễ nắm giữ. Từ ngày tiếp quản, Hàn Di Thâm chưa từng có một ngày nghỉ ngơi đúng nghĩa. Anh không cho phép bản thân lơi lỏng, càng không có thời gian cho những thứ phù phiếm như tình yêu. Với anh, tình yêu chỉ là một sự phân tâm vô nghĩa, không mang lại lợi ích gì ngoài rắc rối.

Chính vì vậy, từ khi còn đi học, anh chưa từng để tâm đến bất cứ ai. Những mối quan hệ xung quanh anh đều dựa trên lợi ích. Nhưng có một ngoại lệ, đó chính là Trương Tố Nhược và Bối Cẩm Minh.

Hai người họ là những người bạn duy nhất anh chấp nhận bước vào cuộc đời mình. Họ từng có một tình yêu bị phản đối gay gắt, từng bị gia đình Tố Nhược khinh thường, nhưng cuối cùng, bằng nghị lực và sự kiên trì, Bối Cẩm Minh đã chứng minh được bản thân, xây dựng được sự nghiệp vững chắc từ rất sớm và cưới được người con gái anh yêu. Hàn Di Thâm thật lòng chúc phúc cho họ, nhưng chính điều đó lại khiến anh càng thêm lạnh nhạt với tình yêu. Anh không có thời gian để kiên trì vì ai, cũng không muốn chịu đựng những tổn thương không đáng có.

Thế nhưng, một biến số bất ngờ lại xuất hiện trong cuộc đời anh – Bối Nhược Vi.

Khi Trương Tố Nhược mang thai, hai người họ đã bắt đầu nghĩ cách để khiến anh bớt cô độc hơn. Họ nhận ra, chỉ khi ở bên cạnh Nhược Vi, sự sắc lạnh trên gương mặt anh mới dịu đi đôi phần. Khi anh ngồi bên nôi, nhìn cô bé sơ sinh đang ngủ say, vô thức vươn tay véo nhẹ đôi má phúng phính, cơ mặt anh cuối cùng cũng giãn ra một chút. Chính vì thế, họ đã tìm một lý do hoàn hảo để gửi Nhược Vi cho anh – vợ chồng son cần tận hưởng, không có thời gian chăm con.

Anh biết rõ đây chỉ là một cái cớ vụng về, nhưng anh không từ chối.

Những năm tháng sau đó, Vi Vi trở thành một phần trong cuộc sống của anh. Khi còn bé, cô luôn chạy đến phòng anh vào mỗi tối, bắt anh đọc sách cho đến khi cô chìm vào giấc ngủ. Cô sợ bóng tối, sợ ngủ một mình, nên thường xuyên tỉnh dậy trong lòng anh. Khi lớn hơn một chút, cô thích nắm lấy tay anh mỗi khi qua đường, thích leo lên đùi anh mỗi khi bị té ngã, thích làm nũng để được anh dỗ dành.

Anh luôn nghĩ rằng, cô chỉ là một đứa trẻ anh bảo vệ, một trách nhiệm nhỏ bé trong cuộc đời bận rộn của mình.

Nhưng rồi, cô lớn lên.

Mười bảy tuổi, cô vẫn vô tư và hồn nhiên như ngày nào, nhưng anh lại dần cảm thấy có điều gì đó không đúng. Đặc biệt là từ cái ngày cô quấn độc mỗi chiếc khăn tắm, nhào vào lòng anh vì sợ con gián. Cảm giác mềm mại trong vòng tay, hương thơm dịu dàng quấn lấy khứu giác anh, sự tin tưởng tuyệt đối trong đôi mắt cô khi nhìn anh – tất cả khiến anh mất khống chế trong khoảnh khắc.

Lần đầu tiên trong đời, Hàn Di Thâm nhận ra mình đang đối mặt với một vấn đề nghiêm trọng.

Từ khi nào, con bé mà anh từng ôm trong lòng giờ đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp như vậy? Từ khi nào, cô không còn là đứa trẻ rúc vào lòng anh mỗi đêm để nghe kể chuyện? Từ trước đến nay, anh luôn kiểm soát tốt mọi thứ—từ sự nghiệp, quyền lực, thậm chí cả những cảm xúc cá nhân. Nhưng lần này, chỉ vì một khoảnh khắc ngoài dự tính, anh lại cảm thấy bản thân có chút mất khống chế.

Sau vài ngày giữ khoảng cách với Nhược Vi, Hàn Di Thâm vẫn duy trì vẻ ngoài bình thản của mình, nhưng trong lòng lại không thể hoàn toàn yên ổn.

Nhược Vi vẫn như mọi khi, ngây thơ mà vô tư. Cô không hề nhận ra sự khác thường từ anh. Những ngày qua, cô vẫn ghé sang thư phòng mượn sách, vẫn cười nói líu lo với anh, vẫn vô tư lại gần như trước đây. Nhưng chính sự vô tư đó lại khiến anh khó chịu.

Không phải vì anh chán ghét, mà là vì… cô không hề phòng bị. Cô không hề xem anh như một người đàn ông bình thường mà cảnh giác. Hàn Di Thâm quyết định giữ khoảng cách với Vi Vi, không phải vì muốn né tránh cô, mà là vì chính anh cần thời gian để trấn tĩnh lại bản thân, để nhắc nhở mình rằng cô vẫn còn quá trẻ, rằng anh không thể để dục vọng nhất thời chi phối lý trí.

Tiếng tin nhắn vang lên, Hàn Di Thâm dập thoát khỏi dòng suy nghĩ, ấn mở đoạn chat, là Nhược Vi nhắn tin cho anh:

Cải trắng nhỏ: [Chú Hàn, chú giận Vi Vi sao?]*

Hàn Di Thâm: [Không có]

Cải trắng nhỏ: [Vậy tại sao mấy ngày nay chú cứ tránh mặt cháu?]

Hàn Di Thâm nhắm mắt, ngón tay siết chặt....như thầm hạ một quyết tâm nào đó.

Hàn Di Thâm: [Dạo này hơi bận một chút]

Cải trắng nhỏ: [Thế chú có mệt lắm không ạ, có muốn cháu qua massage đầu không ^3^]. Nhược Vi vốn biết rõ Hàn Di Thâm chưa từng dùng dịch vụ massage bao giờ, với tính cách của anh nhất định sẽ từ chối nhưng vẫn muốn trêu chọc anh như mọi khi.

Hàn Di Thâm: [Cần]. Đôi mắt Hàn Di Thâm dừng lại trên màn hình điện thoại, chính anh cũng không hiểu vì sao mình lại trả lời như vậy. Nhược Vi ngốc nghếch kia có lẽ không nghĩ rằng anh sẽ đồng ý. Nếu là trước đây, anh chắc chắn sẽ từ chối, nhưng hôm nay thì khác. Anh nhếch môi, bản thân có lẽ cũng muốn xem thử phản ứng của cô nhóc này. Mấy giây sau, điện thoại lại rung lên.

Cải trắng nhỏ: [Chú… chú nói thật á?]

Hàn Di Thâm: [Ừm, thật sự có chút đau đầu]. Đoạn chat hiển thị đối phương đã xem,  nhưng một lúc lâu sau vẫn không thấy Nhược Vi trả lời, Hàn Di Thâm bật cười khẽ, vẻ mặt có chút thú vị. Anh có thể hình dung ra cảnh Nhược Vi đang tròn mắt ngẩn ngơ trước điện thoại, có lẽ còn hoài nghi mình đọc sai tin nhắn.

Hàn Di Thâm: [Sợ rồi à?]

Một lát sau, tin nhắn cũng đến.

Cải trắng nhỏ: [Sợ gì chứ! Ra mở cửa cho cháu]

Hàn Di Thâm nhìn dòng tin nhắn mới đến, khóe môi khẽ nhếch: "Thật sự không có chút phòng bị nào"

Anh đứng dậy, cầm áo khoác vắt trên ghế mặc vào, bước chậm rãi ra cửa. Cửa vừa mở, một bóng dáng nhỏ nhắn đã nhanh chóng lách vào, đôi mắt long lanh sáng rỡ.

Bối Nhược Vi: “Chú Hàn, cháu đến rồi đây!”

Nhược Vi mặc một chiếc váy liền màu trắng kem, mái tóc dài buộc hờ sau gáy, lọn tóc con rủ xuống gò má, có chút rối vì chạy vội. Cô thoạt nhìn vừa ngoan ngoãn, lại vừa tràn đầy sức sống.

Hàn Di Thâm dựa người vào cửa, khoanh tay nhìn cô, ánh mắt thâm trầm.

“Không sợ chú thật à?” Anh hỏi, giọng nói trầm thấp, như có như không lướt qua tai cô.

Nhược Vi cười tít mắt, giơ bàn tay nhỏ nhắn lên vỗ vỗ vào vai anh như trấn an. “Cháu sợ gì chứ? Chú Hàn thương cháu như vậy, chỉ là giúp chú masage đầu một chút thôi mà. Được rồi, vào trong nào"

Hàn Di Thâm không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Nhược Vi. Dưới ánh đèn vàng dịu, đôi mắt cô sáng rực, tràn đầy hồn nhiên và vô tư lự. Cô gái nhỏ này, vẫn như thế. Vẫn cứ thoải mái mà xông vào thế giới của anh, không phòng bị, không sợ hãi, như thể anh mãi mãi là chỗ dựa an toàn nhất.

Nhược Vi không nhận ra ánh nhìn nặng nề của anh, cô kéo tay anh đến sofa, tự nhiên như trong nhà mình. “Chú ngồi xuống đi nào! Cháu đảm bảo sau hôm nay, chú sẽ mê luôn tay nghề của cháu đấy.” Hàn Di Thâm vẫn chưa quen với việc bị người khác chạm vào, nhưng ánh mắt mong chờ của Nhược Vi khiến anh không thể từ chối. Cuối cùng, anh ngồi xuống, nghiêng người tựa vào ghế.

Nhược Vi đứng phía sau, đôi tay nhỏ mềm mại đặt lên hai bên thái dương anh, nhẹ nhàng ấn xuống. “Chú đừng căng thẳng, thư giãn đi nào.”

Cô cúi người gần hơn, hơi thở ấm áp phả lên trán anh, kèm theo hương hoa nhài thoang thoảng từ mái tóc. Hàn Di Thâm nhắm mắt, nhưng cơ thể lại dần căng cứng. Cảm giác mềm mại từ những ngón tay cô, từng chút từng chút một, như đang gõ vào nơi sâu nhất trong lòng anh. Những đầu ngón tay nhỏ bé ấy, rõ ràng chỉ là vô tình lướt qua, vậy mà lại như đang thiêu đốt da thịt anh. Hàn Di Thâm siết chặt tay, kìm nén cảm giác chấn động đang dâng lên trong lòng.

Nhược Vi vẫn không nhận ra điều khác lạ, cô chỉ vô tư cúi thấp hơn, hơi thở dịu dàng phả lên mang tai anh, nhẹ giọng hỏi:“Chú Hàn, thoải mái không?”

Hàn Di Thâm mở mắt, đôi đồng tử đen láy sâu thẳm như có dòng xoáy ẩn giấu bên trong. Anh nghiêng đầu, bất ngờ chạm phải ánh mắt trong veo của cô. Gương mặt cô gần đến mức anh có thể nhìn rõ từng sợi lông mi dài khẽ rung động, đôi môi đỏ mọng chỉ cách anh một khoảng thở.

Cô nhóc này… thực sự không biết nguy hiểm là gì sao?

Một tia cảm xúc tối tăm lướt qua đáy mắt Hàn Di Thâm, giọng anh trầm khàn hơn bình thường:

“Vi Vi, Cháu lớn rồi, phải biết cảnh giác với chú chứ”

Nhược Vi chớp mắt, ngón tay vẫn vô tư xoa bóp hai bên thái dương anh, giọng điệu lém lỉnh: “Cháu cảnh giác với chú làm gì? Chú ngoan thế cơ mà!”

Hàn Di Thâm nhếch môi cười, nụ cười đó khiến sống lưng Nhược Vi khẽ run lên, nhưng cô vẫn cố tình lờ đi cảm giác kỳ lạ trong lòng.

“Vi Vi, cháu quá tin người” Anh nhẹ nhàng nói, nhưng trong giọng điệu ấy lại mang theo ý vị sâu xa mà Nhược Vi không tài nào hiểu rõ.

Cô nhóc vẫn hồn nhiên không nhận ra ánh mắt anh ngày càng tối lại. Đôi tay nhỏ nhắn vô tình vuốt nhẹ qua gáy anh, như một cú kích thích trí mạng. Hàn Di Thâm bỗng giữ lấy cổ tay cô, giọng nói trầm thấp hơn một chút:

“Đừng nghịch”

Nhược Vi chưa kịp phản ứng, đã bị anh kéo tay xuống, khoảng cách giữa cả hai cũng lập tức bị kéo giãn. Cô nhăn mày, không vui bĩu môi:

“Chú kỳ lạ thật đấy, trước đây cháu còn quấn chú hơn mà?”

Hàn Di Thâm nhìn cô chăm chú, ánh mắt sâu thẳm như thể có thể nhìn thấu mọi ngóc ngách trong tâm trí cô.

“Trước đây cháu còn nhỏ.” Anh dừng một chút, đáy mắt lóe lên một tia cảm xúc khó nắm bắt. “Nhưng bây giờ đã khác.”

Nhược Vi có chút ngẩn người, Cô chớp mắt, cố tìm kiếm sự trêu chọc quen thuộc trong mắt anh, nhưng lần này, thứ cô nhận lại chỉ là một cái nhìn trầm lặng và sâu không thấy đáy.

Bây giờ đã khác?

Khác ở chỗ nào?

Cô vẫn là Nhược Vi, vẫn là cô nhóc hay quấn lấy anh, vẫn gọi anh một tiếng "chú Hàn" đầy thân thiết như bao năm qua. Vậy mà, sao cô lại có cảm giác xa lạ đến thế?

Nhược Vi mím môi, không cam lòng, giơ tay huơ huơ trước mặt anh: “Chú Hàn, chú đang nghĩ gì thế?”

Hàn Di Thâm không trả lời ngay, chỉ đưa mắt nhìn cô một lúc lâu, đến khi cô bắt đầu thấy chột dạ, anh mới nhẹ nhàng lên tiếng:

“Vi Vi, cháu thật sự không nhận ra gì sao? Chú cũng là một người đàn ông bình thường”

Nhược Vi khựng lại. Cô tròn mắt nhìn anh, cảm giác như vừa nghe được điều gì đó rất lạ lẫm.

Một người đàn ông bình thường?

Chú Hàn của cô, người luôn trầm ổn, điềm tĩnh, người mà cô có thể thoải mái ôm lấy làm nũng, dựa vào bất cứ khi nào cô muốn… Bây giờ lại nói với cô rằng anh cũng là một người đàn ông bình thường?

Là ý gì chứ?

Không hiểu sao, mặt cô bất giác nóng bừng lên.

Nhược Vi lắp bắp:

“Chú… nói gì vậy? Cháu biết chú là đàn ông mà…”

Cô chưa nói hết câu, bỗng cảm nhận được ánh mắt sâu thẳm của Hàn Di Thâm như một hố đen đang hút lấy mình, khiến cô không thể dời đi. Anh chậm rãi vươn tay, dùng lực đủ mạnh để kéo cô ngồi xuống đùi mình, đầu ngón tay thon dài khẽ lướt qua gò má cô, giọng nói mang theo một tia nguy hiểm đầy mê hoặc:

“Vậy cháu có biết, đàn ông bình thường… khi bị phụ nữ khiêu khích thì sẽ thế nào không?”

Mặc dù tư thế này có chút ái muội nhưng Nhược Vi lại chẳng hề thấy sai sai, cô đơn giản nghĩ, ngày bé cô cũng thường xuyên ngồi lên đùi chú Hàn thế này, có gì lạ  đâu, cô tròn mắt nhìn anh như một chú thỏ con đầy tò mò: "Sẽ thế nào ạ"

Hàn Di Thâm nhìn cô gái nhỏ ngây thơ trong lòng mình, ánh mắt trầm xuống, mang theo một tia nguy hiểm khó đoán. "Sẽ làm những chuyện mà một cô bé ngoan không nên biết". Giọng anh trầm thấp, từng chữ một rơi vào tai Nhược Vi như một cú đánh mạnh vào ý thức.

Cô chớp mắt, chưa kịp tiêu hóa hết lời anh nói, nhưng cơ thể lại vô thức căng cứng khi cảm nhận được bàn tay to lớn của anh đặt trên eo mình.

"Chú Hàn?" Cô khẽ gọi, đôi mắt trong veo mang theo một chút nghi hoặc.

Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Hàn Di Thâm không khỏi cười khẽ, nhưng trong đáy mắt lại chẳng hề có chút ý cười. Cô nhóc này thật sự chẳng hề có chút phòng bị nào với anh, anh không biết nên vui hay nên buồn, vui vì nhóc con luôn tin tưởng anh tuyệt đối hay buồn vì cô thật sự không hề xem anh là một người đàn ông bình thường, sẽ có dục vọng chiếm hữu, cũng có thể sẽ làm những chuyện cầm thú nếu mất khống  chế. Anh bất lực dùng tay véo nhẹ vào chóp mũi cô, nhẹ giọng nói: "Cháu đó, lớn rồi phải học cách phòng bị với đàn ông đi"

Nhược Vi chớp mắt, mũi bị véo có chút ê ẩm, cô bĩu môi lẩm bẩm:“Nhưng mà chú Hàn không giống những người đàn ông khác…”

Hàn Di Thâm nghe vậy, ánh mắt càng tối lại, khóe môi nhếch lên một đường cong lạnh nhạt: “Không giống chỗ nào?” Anh hỏi, giọng điệu như cười như không.

Cô gái nhỏ nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi vô tư trả lời: “Chú rất dịu dàng với cháu, lúc nhỏ còn dỗ cháu ngủ, đọc sách cho cháu nghe, lại chưa từng lớn tiếng mắng cháu…”

Hàn Di Thâm nhìn cô, ánh mắt sâu như biển.

“Vậy à?” Anh chậm rãi lên tiếng, ngón tay vẫn đặt trên eo cô nhẹ nhàng siết lại.

Nhược Vi không phát hiện ra hành động ấy, chỉ hồn nhiên gật đầu:

“Vâng ạ! Chú Hàn tốt nhất trên đời!”

Nhược Vi bất chợt đặt tay lên mặt anh, ngón tay còn vô tư chạm nhẹ lên cằm anh, ánh mắt như đang nghiên cứu: "Không chỉ tốt thôi đâu, chú Hàn còn rất đẹp nữa ạ"

Hàn Di Thâm khẽ híp mắt, ánh nhìn trở nên sâu thẳm như bóng tối của màn đêm, tựa hồ có một cơn sóng ngầm cuộn trào trong đó: "Hửm, đẹp như thế nào?"

Ngón tay nhỏ nhắn của Nhược Vi vẫn đang vô tư chạm vào cằm anh, chạm vào khuôn mặt mà trong mắt người ngoài lúc nào cũng lạnh lùng và xa cách. Nhưng cô lại chẳng có chút phòng bị nào, thậm chí còn nghiên cứu rất chăm chú, như thể đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất: “Ừm! Đẹp trai lắm! Chú Hàn là người đàn ông đẹp trai nhất mà cháu từng thấy! Dáng mày sắc nét, mũi cao thẳng, đôi mắt thì…” Nhược Vi hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại ở con ngươi sâu thẳm của anh, bỗng dưng có chút thất thần.

Đôi mắt này… thật đẹp, nhưng cũng thật đáng sợ.

Nó như vực sâu không đáy, như hố đen vũ trụ có thể hút lấy người đối diện, khiến cô không thể rời mắt.

Hàn Di Thâm vẫn im lặng nhìn cô, để mặc cô quan sát mình. Một lúc sau, thấy cô không nói gì nữa, khóe môi anh khẽ cong lên, giọng trầm thấp như vang vọng trong không khí tĩnh lặng:

“Còn gì nữa không?”

Nhược Vi giật mình, hoàn hồn khỏi ánh mắt mê hoặc kia, chớp chớp mắt rồi lẩm bẩm: “Còn nữa… giọng chú cũng rất hay, rất trầm ấm, mỗi lần chú gọi tên cháu, cháu đều cảm thấy rất yên tâm…”

Hàn Di Thâm nhướng mày, bỗng dưng bật cười: “Vậy sao?”

Nhược Vi vô thức gật đầu, hoàn toàn không nhận ra bầu không khí xung quanh đã trở nên quỷ dị thế nào. Bàn tay to lớn của Hàn Di Thâm vẫn đang đặt trên eo cô, dường như lại siết chặt hơn một chút. Anh nghiêng đầu, chậm rãi ghé sát lại gần cô, giọng nói trầm thấp vang lên ngay bên tai:

“Thế thì… từ giờ trở đi, cháu cứ tiếp tục thích chú như vậy đi.”

Tốt nhất trên đời ư? Nếu cô thật sự biết được những ý nghĩ không đứng đắn đang dâng trào trong lòng anh lúc này, liệu cô có còn nói như vậy nữa không?

Chương 3: Chỉ là tình cờ đi ngang qua thôi sao?

Sau khi rời khỏi nhà Hàn Di Thâm, Nhược Vi vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảm giác kỳ lạ trong lòng.

Cô ôm gối, lăn qua lăn lại trên giường, gương mặt vô thức nóng lên khi nhớ lại khoảnh khắc anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm ấy. Còn giọng nói trầm thấp của anh nữa... "Cháu lớn rồi, phải biết cảnh giác với chú chứ."

Nhược Vi ôm mặt, khẽ kêu lên một tiếng. Cô đâu phải đứa ngốc, rõ ràng có gì đó không bình thường! Nhưng... rốt cuộc là không bình thường chỗ nào?

Cô vùi mặt vào gối, lẩm bẩm: “Aaa, không nghĩ nữa! Không nghĩ nữa!”

Điện thoại trên đầu giường rung lên, cô vội cầm lấy. Là tin nhắn của Hàn Di Thâm.

Hàn Di Thâm: [Về nhà rồi chứ?]

Cải trắng nhỏ: [Dạ rồi! Chú ngủ ngon nhé!]

Anh không nhắn lại ngay, nhưng sau vài phút, cô thấy ba dấu chấm lửng xuất hiện. Một lúc sau, tin nhắn hiện lên.

Hàn Di Thâm: [Ngủ ngon, Vi Vi].

Nhược Vi nhìn chằm chằm vào màn hình, trái tim bỗng dưng đập nhanh hơn một chút.

Sao tự nhiên lại có cảm giác như đang nói chuyện với bạn trai vậy chứ?!

Trường cấp ba của Nhược Vi là một trong những ngôi trường danh giá nhất thành phố— Trường Trung học Chấn Hoa. Khuôn viên rộng lớn, kiến trúc mang phong cách cổ điển xen lẫn hiện đại, tòa nhà chính cao bốn tầng với lớp sơn trắng thanh nhã, điểm xuyết bằng những ô cửa sổ lớn nhìn ra khoảng sân xanh mát. Hành lang dài lát gạch sạch sẽ, mỗi lớp học đều được trang bị đầy đủ tiện nghi, từ bảng điện tử đến máy chiếu, tạo điều kiện tốt nhất cho việc học tập.

Ở giữa trường là một khu vườn nhỏ, trồng rất nhiều hoa và cây xanh, vào mùa xuân sắc tím của hoa bằng lăng nở rộ khắp nơi, còn mùa thu thì lá phong đỏ rực cả một góc sân. Đó cũng là nơi yêu thích của nhiều học sinh, đặc biệt là vào giờ nghỉ trưa, khi nắng dịu nhẹ và gió thổi mát lành.

Sân thể dục rộng lớn, bên cạnh là khu nhà thể chất hiện đại, nơi học sinh có thể rèn luyện thể thao và tổ chức các hoạt động ngoại khóa. Trường còn có một thư viện hoành tráng, sách vở phong phú, là thiên đường cho những ai đam mê đọc sách.

Học sinh ở Chấn Hoa phần lớn là con nhà khá giả, thậm chí có không ít cậu ấm cô chiêu xuất thân từ các gia đình danh giá. Nhưng bên cạnh đó, cũng có những bạn đến từ học bổng tài năng, mang theo hoài bão và quyết tâm khẳng định bản thân.

Nhược Vi học ở đây từ năm lớp 10, nhanh chóng hòa nhập nhờ tính cách hoạt bát và đáng yêu. Đối với cô, Chấn Hoa không chỉ là nơi học tập mà còn là nơi lưu giữ rất nhiều kỷ niệm đẹp của tuổi thanh xuân.

Sáng sớm, ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua những tán cây ven đường, phủ lên con phố một lớp sáng vàng ấm áp. Nhược Vi tung tăng bước đi trên vỉa hè, hai tay đong đưa chiếc cặp, trông vô cùng vui vẻ.

Bên cạnh cô, cô bạn thân Tiểu Tô nhíu mày, ánh mắt như đang dò xét: “Ê, sao hôm nay cậu cười tủm tỉm từ lúc ra khỏi nhà vậy?” Tiểu Tô chống cằm nhìn cô đầy nghi hoặc.

Nhược Vi chớp chớp mắt, nét mặt vô tư: “Hả? Có đâu?”

“Còn chối! Từ nãy đến giờ tớ thấy cậu cứ như con mèo nhỏ vừa được ăn cá vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?” Tiểu Tô khoanh tay, nhất quyết truy hỏi.

Nhược Vi bật cười, hai má lúm đồng tiền nhỏ xinh hiện lên: “Không có gì hết, chắc tại sáng nay tớ ngủ ngon quá thôi!”

Tiểu Tô híp mắt, vẻ mặt đầy hoài nghi. “Thật không đó?”

“Thật mà!” Nhược Vi hồn nhiên giơ ba ngón tay thề thốt.

“Đi nhanh lên, sắp muộn rồi kìa!” Tiểu Tô phì cười, kéo cô chạy nhanh vào trường khi tiếng chuông báo hiệu vang lên. Một buổi sáng như bao ngày, nhưng với Nhược Vi, dường như có chút gì đó vui vẻ hơn.

Buổi trưa hôm ấy, ánh nắng len qua cửa sổ lớp học, phủ lên bàn Nhược Vi một màu vàng ấm áp. Cô chống cằm nhìn ra sân trường, nơi những cơn gió nhẹ lay động hàng cây, tạo thành những vệt sáng lốm đốm trên nền đất.

Tâm trí cô lơ đễnh lại nghĩ về tối qua. Về cái cách Hàn Di Thâm trầm giọng nói với cô:"Vi Vi, cháu thật sự không nhận ra gì sao? Chú cũng là một người đàn ông bình thường."

Lúc ấy, cô có hơi ngẩn người, nhưng chỉ một lát sau đã quên bẵng đi. Chú Hàn lúc nào cũng nghiêm túc như vậy, chắc lại muốn dạy cô bài học gì đó thôi. Cô chẳng suy nghĩ sâu xa, dù gì thì trong mắt cô, chú vẫn luôn là một người đáng tin cậy, vững chãi như từ bé đến giờ.

Điện thoại trong tay rung lên.

Là tin nhắn từ Hàn Di Thâm.

Hàn Di Thâm: [Trưa nay có ăn đầy đủ không?]

Nhược Vi nhìn tin nhếch lên thành một nụ cười tươi tắn.

Cải trắng nhỏ: [Dạ có! Chú cũng đừng làm việc nhiều quá nha!]

Chỉ vài giây sau, màn hình lại sáng lên.

Hàn Di Thâm: [Ngoan]

Cô chớp mắt, ngón tay vô thức gõ gõ lên bàn.

Hừm, vẫn là kiểu đáp ngắn gọn như vậy, y hệt những lần trước!

Nhược Vi chẳng nghĩ nhiều, chỉ vui vẻ nhét điện thoại vào cặp, tinh thần phấn chấn vì lát nữa sẽ có tiết thể dục—cơ hội để cô trốn ra căn-tin làm một ly trà sữa mát lạnh. Đang định đứng dậy, Nhược Vi bỗng cảm thấy bên cạnh có ánh mắt tò mò nhìn mình chằm chằm.

Tiểu Tô: "Cười gì mà tủm tỉm vậy hả?"

Nhược Vi giật mình, vô thức đưa tay lên chạm mặt. "Ủa, tớ có cười hả?"

Tiểu Tô:"Chứ còn gì nữa! Nãy giờ tớ thấy cậu cứ cầm điện thoại xong cười một mình. Khai mau, có gì vui?"

"Không có gì hết á!" Nhược Vi chớp mắt, nhanh chóng phủ nhận.

Tiểu Tô nheo mắt, nhìn cô chằm chằm như thể muốn moi ra bí mật. "Không có gì sao cậu lại cười ngọt dữ vậy? Nhìn y chang con gái nhà lành mới biết yêu luôn đó nha!"

Nhược Vi bật cười, đẩy vai bạn một cái: "Bậy không à! Chỉ là chú tớ nhắn tin hỏi trưa nay có ăn uống đàng hoàng không thôi."

"Chú cậu?" Tiểu Tô nhướng mày. "Lại là chú Hàn đẹp trai của cậu hả?"

Nhược Vi gật đầu, cười rạng rỡ.

Tiểu Tô nhìn biểu cảm đó, đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng nghĩ lại, từ nhỏ đến lớn Nhược Vi đã luôn bám chú Hàn của mình, cũng chẳng có gì lạ.

Cô bĩu môi: "Tớ thật sự không hiểu, rõ ràng hai người chẳng phải ba con ruột thịt gì, mà mỗi lần cậu nhắc tới chú ấy là mắt lại sáng rỡ như đèn đường vậy đó."

"Thì chú Hàn tốt với tớ mà!" Nhược Vi vô tư nói.

Tiểu Tô chống cằm, tặc lưỡi một cái. "Ừ ha, có một ông chú vừa đẹp trai vừa giàu có lại cưng cậu như trứng mỏng, chắc kiếp trước cậu giải cứu cả ngân hà đó!"

Nhược Vi cười hì hì, không phản bác. Cô đúng là rất may mắn mà!

Trời chiều dần buông, những tia nắng vàng nhạt vương trên mặt đường, xuyên qua kẽ lá, tạo thành những mảng sáng tối xen kẽ. Tiếng chuông báo hiệu giờ tan học đã đến, Nhược Vi và Tiểu Tô sánh vai nhau cùng về, vừa đi vừa bàn luận về bài học mới hôm nay ở trường. Bỗng nhiên, Tiểu Tô kéo tay cô, thì thầm đầy kích động:

"Vi Vi, nhìn kìa! Xe sang quá trời!"

Nhược Vi theo phản xạ nhìn theo hướng Tiểu Tô chỉ, và ngay lập tức tròn mắt.

Bên lề đường, một chiếc Maybach màu đen tuyền đỗ ngay ngắn, nổi bật giữa dòng xe cộ. Người đàn ông đứng dựa vào xe, một tay đút túi quần, một tay cầm điện thoại, dáng vẻ trầm ổn mà lạnh lùng.

Bộ âu phục đen cắt may tinh tế tôn lên thân hình cao lớn, đôi chân dài thẳng tắp. Dù chỉ đứng yên một chỗ nhưng khí chất của anh vẫn khiến người khác không thể không chú ý.

Dáng vẻ ấy, khuôn mặt ấy…

"Chú Hàn!" Nhược Vi reo lên, lập tức chạy về phía anh: "Sao chú lại ở đây?"

Hàn Di Thâm ngẩng lên khỏi màn hình điện thoại, ánh mắt sâu thẳm chạm vào đôi mắt sáng rực của cô gái nhỏ đang chạy tới. Anh khẽ nhíu mày, giọng trầm ổn: "Tiện đường đi ngang qua đón cháu. Đi chậm thôi"

Tiểu Tô đứng bên cạnh, lén liếc mắt nhìn người đàn ông trước mặt, thầm nghĩ: Tiện đường?

Cô nhớ rõ hôm trước Nhược Vi có nhắc qua, công ty chú Hàn ở trung tâm thành phố, mà trường của họ lại nằm ở một khu khác hẳn. Nếu muốn "tiện đường" thì phải chạy vòng rất xa. Tiểu Tô chợt cảm thấy buồn cười. Người đàn ông này rõ ràng là có ý đến đón Vi Vi, vậy mà còn làm ra vẻ thờ ơ như chỉ tình cờ ngang qua.

Nhược Vi không hề nghi ngờ lời anh nói, cô vui vẻ kéo tay Tiểu Tô lại gần, cười tít mắt:

"Vậy chú tiện thể cho bạn cháu đi nhờ luôn nha?"

Hàn Di Thâm liếc nhìn Tiểu Tô một chút, ánh mắt không biểu lộ cảm xúc gì rõ ràng, chỉ gật đầu:

"Ừ, lên xe đi."

Nhược Vi nhanh chóng mở cửa bước vào, Tiểu Tô thì có chút lưỡng lự nhưng cũng không từ chối, ngoan ngoãn theo sau. Bên trong xe, không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng hít thở. Tiểu Tô lặng lẽ ngồi ở ghế sau, ánh mắt kín đáo quan sát người đàn ông đang lái xe.

Rõ ràng là không có chút biểu cảm nào, nhưng mỗi cử chỉ của anh đều toát lên sự cẩn thận. Từ khi Nhược Vi lên xe, anh hạ thấp nhiệt độ điều hòa một chút, còn điều chỉnh cả ghế ngồi của cô sao cho thoải mái hơn, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều.

Một người ngoài như Tiểu Tô còn nhận ra sự quan tâm ấy, vậy mà cô bạn ngốc nghếch bên cạnh vẫn cứ vô tư như không có chuyện gì.

Hàn Di Thâm lặng lẽ lái xe, ánh đèn đường lướt qua gương mặt điềm tĩnh của anh, phản chiếu đôi mắt thâm trầm khó đoán. Không gian trong xe yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng động cơ vận hành êm ái.

Bỗng nhiên, giọng nói trầm thấp của anh vang lên, phá vỡ sự im lặng:

"Nhà cháu ở đâu?"

Tiểu Tô có chút ngạc nhiên. Cô vội đáp: "Dạ, nhà cháu ở khu dân cư Thanh Bình ạ."

Hàn Di Thâm gật đầu, chỉ khẽ "ừ" một tiếng, lái xe về hướng đó, không hỏi thêm nữa. Ánh mắt anh vẫn chuyên chú nhìn thẳng phía trước, biểu cảm trên gương mặt chẳng hề thay đổi.

Tiểu Tô cảm nhận rõ ràng sự xa cách. Dường như đối với người đàn ông này, cô chẳng có gì đáng để bận tâm.

Nhược Vi lại không nhận ra điều đó, cô vui vẻ xen vào:

"Chú Hàn, bạn cháu học giỏi lắm đó nha! Lần trước còn đứng nhất toàn khối luôn!"

Tiểu Tô đỏ mặt, vội vàng xua tay: "Đừng có nói quá vậy chứ!"

Nhưng Nhược Vi vẫn hào hứng khoe tiếp: "Thiệt mà! Cậu ấy lúc nào cũng chăm chỉ, bài tập lúc nào cũng hoàn thành trước hạn. Mấy giáo viên còn khen bạn ấy mãi luôn đó!"

Hàn Di Thâm nghe vậy. Anh chỉ nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, giọng điệu nhàn nhạt, chẳng tỏ thái độ gì đặc biệt.

Tiểu Tô ngồi thẳng lưng, cảm thấy bầu không khí trong xe có chút kỳ lạ. Người đàn ông này rõ ràng lạnh lùng xa cách, không nhiệt tình nhưng cũng chẳng quá lạnh nhạt. Anh ta giống như một tảng đá lớn vững vàng, không ai có thể dễ dàng chạm vào.

Tiểu Tô lén nhìn Nhược Vi. Một suy nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu Tiểu Tô: Vi Vi có nhận ra không nhỉ?

Nhìn thì có vẻ là chú cháu, nhưng… ánh mắt chú Hàn dành cho cậu ấy, thực sự giống như vậy sao?

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play