Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

12h03, Nhớ Đóng Chặt Cửa

Chương 1

Trời đã nhá nhem tối, những ánh sáng cuối cùng len lỏi qua những ô cửa sổ trong suốt, ánh chiều tà vàng vọt ở phía xa xa làm những con người bên trong phòng học lúc này đây cảm thấy bứt rứt đến khó tả. Lòng chúng rối ren, bởi vì sao ư? Vì chúng chỉ là học sinh, chưa từng phải đối mặt với cảnh bị nhốt lại như một con thú vật như thế này, còn nguyên do sâu xa hơn, có lẽ phải kể từ vài tiếng đồng hồ trước.

- Rồi cười lên, một, hai, ba!

Người thợ chụp ảnh đứng trước sân khấu vinh danh, vừa canh góc vừa bấm máy ảnh cho nhóm học sinh đang đứng hiên ngang trên bục, miệng nở nụ cười tươi rói.

Ở phía xa xa, một nhóm học sinh tụm năm tụm ba nhìn về phía sân khấu không mấy thiện cảm, nếu ánh mắt là con dao, có lẽ người đứng trên sân khấu đã trở thành nhím từ bao giờ. Một đứa con gái cài băng đô hồng phấn khoanh tay trước ngực ghen tức nói:

- Cái tụi đó học dốt như quỷ, suốt ngày gây gổ đánh nhau, vậy mà cũng được làm học sinh ba tốt.

Đứa bên cạnh bắt chéo chân khẽ liếc nó một cái rồi đáp:

- Ba con Trúc làm Trưởng thanh tra Sở mà, quậy kiểu gì mà chẳng bưng bít được. Thêm nữa là... - Nó nhìn về phía sân khấu, nơi một thiếu niên cao ráo cầm bó hoa hướng dương nở nụ cười tươi trước ống kính rồi nói tiếp: - Học dốt mà cũng được lớp trưởng kéo lên học sinh giỏi cả đấy thôi.

- Úi chà, ai làm em Hoa của anh giận vậy?

Một bàn tay to lớn đặt lên vai Hoa, cũng là đứa vừa mới nói xong. Nó không thèm đáp lại lời vừa rồi, nhanh chóng phủi cánh tay trên vai mình ra rồi nhìn sang hướng khác.

- Ơ, sao thế? - Tên học sinh nhuộm tóc ba màu không nhận được câu trả lời nhanh chóng nhìn sang cô bạn đeo băng đô hồng cầu cứu.

Thảo liếc nhìn sắc mặt của Hoa rồi hỏi:

- Tùng lại làm cô bạn thân của tôi giận à?

- Nào dám, thương còn không hết. - Dứt lời tên Tùng lại cúi xuống muốn hôn vào má Hoa, nhưng bị cô tránh đi, cái hôn rơi xuống mái tóc dài óng ả của cô nàng.

Hắn nhíu mày lại, khó chịu bật ra một câu:

- Làm sao?

Thảo thấy hắn thay đổi thái độ lập tức luống cuống, nhìn Hoa rồi lại nhìn về phía sân khấu, không biết phải nói gì. Kim Hoa cũng nhận ra người bạn trai của mình đang khó chịu, đành hạ giọng nói với hắn:

- Thì... Thảo với em chỉ thấy bất bình vì đám con Trúc không làm gì mà cũng được vinh danh thôi.

Tên Tùng chậc lưỡi một cái:

- Tưởng chuyện gì.

Hắn vòng tay ôm Hoa từ phía sau, nói nhỏ vào tai cô:

- Anh xử lí cho bé.

Ngôi trường bọn họ đang học là trường quân đội mới, sở dĩ được gọi như thế là bởi nó được quân đội xây nên và quản lí. Những học sinh bên trong một là thành phần bất hảo khó quản, hai là con của quan chức cấp cao muốn xây dựng hình tượng, dù sao thì một ngôi trường của quân đội lúc nào cũng sẽ có danh tiếng tốt hơn những ngôi trường bên ngoài. Người ngoài nghĩ là thế, vào được bức tường kiên cố này rồi mới nhận ra, bên trong này cái gì không thể giải quyết được bằng tiền sẽ giải quyết được bằng rất nhiều tiền.

Mặc dù vậy, mang cái danh quân đội cũng không phải trò đùa, bốn bức tường bao quanh trường đều được xây cao kiên cố, trên đỉnh bọc thép gai, trên thép gai có điện áp bốn mươi vôn, cửa sổ các tầng là loại kính chống đạn quân đội thường dùng, cổng trường gắn điện áp cao thế, chưa hết giờ tan học sẽ không vô hiệu hóa, trường có hệ thống kí túc xá riêng biệt, kết thúc ba năm học mới có thể về nhà, cả lễ Tết cũng không cách nào xin tha. Nói cách khác, một khi bước chân vào ngôi trường này mà không có quan hệ chống lưng, học sinh không khác gì một tù nhân, có muốn trốn ra cũng không được. Mà cũng chính vì như vậy, một khi bị nhốt lại nơi này, người bị nhốt không cách nào tự cứu bản thân.

Hữu Nhân và đám bạn của mình chính là những con người xấu số đó, bị lừa nhốt vào lớp học trong thời điểm thế này. Tại sao lại gọi là xấu số ấy hả? Bởi vì nếu là ngày bình thường chí ít chỉ bị nhốt một đêm, nhưng hôm nay là ngày cuối cùng của năm học, tức họ phải ở lại đây suốt hai tháng hè. Làm sao trụ nổi? Có trời mới biết.

Hoàng Oanh rơm rớm nước mắt nhìn mặt trời dần dần khuất bóng, Trọng Khải chậm rãi bước đến công tắc bật đèn lớp học lên, ánh sáng trắng lạnh ngắt soi rọi từng gương mặt non nớt của bọn họ. Nam rụt rè lên tiếng:

- Thật sự không ai gọi được ra ngoài sao?

Thanh Trúc lắc đầu, nhíu mày nhìn chiếc điện thoại trên tay mình. Bên trong hiện một loạt tin nhắn gọi đi nhưng không được phản hồi. Đình Tuấn cáu gắt quát:

- Tại ai mà cả đám phải rơi vào hoàng cảnh này hả?

Nam cúi thấp đầu xuống không dám nhìn Tuấn nữa, miệng lẩm bẩm câu xin lỗi nhỏ đến mức chỉ mình nó nghe thấy. Chuyện ra cớ sự này cũng đâu phải hoàn toàn do lỗi của nó, nó cũng chỉ bị thằng Tùng lừa thôi mà. Lòng Nam nghĩ vậy nhưng không dám nói gì, giờ mà nói ra những lời ấy có mà bị Tuấn đánh chết.

Ban nãy, khi chụp hình xong cả bọn đã định về kí túc xá, nào ngờ Nam bị đám thằng Tùng gọi lên tầng, tính nó nhát gan ai cũng biết, thế là cả một đám bị nó kéo lên cùng. Nếu biết trước vừa vào lớp đã bị chốt cửa nhốt lại như thế, dù bị thằng Tùng đánh cả năm học sau thì Nam cũng không dám bước lên nửa bước.

Hiện tại cả đám bị nhốt trong này, gọi người không được, kêu gào chẳng ai nghe, trường còn không có bảo vệ canh cửa thì biết tìm ai mà cứu?

Chương 2

Hữu Nhân thở hắt ra một hơi rồi lặng lẽ tìm một chiếc bàn nằm xuống, mắt chăm chăm nhìn lên trần nhà trắng tinh. Đình Tuấn là người đầu tiên phát giác ra hành động của cậu, nhanh chóng chạy đến hỏi:

- Giờ này mà cậu còn nằm được hả, không mau nghĩ cách là cả đám chết hết đó!

Sống chết đã không nói đến thì thôi, vừa nói đến là cảm xúc ngột ngạt bao trùm. Ở phía bên kia lại nghe thấy tiếng nức nở, là Hoàng Oanh. Cô nàng chỉ vừa mới nín khóc được ít phút thì lại bị lời nói của Đình Tuấn dọa cho khóc nấc lên. Ở trong hoàn cảnh này ai mà không sợ? Đồ ăn thức uống, cái gì cũng không có, đừng nói đến hai tháng, một tuần chẳng biết cả đám còn lại mấy người. Chính vì ai cũng sợ nên mới càng không dám nhắc đến.

Cậu nhắm tịt mắt lại, dùng tay che đi ánh đèn chói lóa trên đỉnh đầu rồi nói:

- Giữ hơi đi, ít nhất còn sống được đến hết đêm nay.

Đình Tuấn tức muốn phát nổ, vẫn may có Trọng Khải cản cậu ta lại, miệng liên tục khuyên nhủ:

- Có gấp cũng không làm được gì, ngồi xuống giữ hơi đi, bình tĩnh rồi sẽ nghĩ ra cách thôi.

Mắt Hoàng Oanh ầng ậc nước, tiếng đến kéo nhẹ tay áo của Trọng Khải hỏi:

- Lớp trưởng... cậu sẽ có cách thoát ra mà đúng không? Cậu... cậu thông minh nhất mà.

Trọng Khải khó xử nhìn cô bạn trước mặt mình, bởi lẽ hiện tại cậu ta cũng không nghĩ ra cách nào có thể thoát khỏi tình cảnh oái oăm này. Nhìn thấy ngay cả người bình thường nhanh nhạy nhất nhóm cũng không nói nên lời, Hoàng Oanh càng tuyệt vọng hơn, nước mắt lại chực chờ chảy ra.

Đình Tuấn nhìn thấy Oanh lại sắp khóc, mệt mỏi vò đầu bứt tóc nói:

- Khóc khóc khóc, suốt ngày chỉ biết khóc thôi à? Tuyến lệ của cậu chứa được cả hồ Trị An hả?

- Tôi... tôi chỉ sợ thôi mà, ngay cả... ngay cả quyền cơ bản của con người mà cậu cũng không cho phép tôi làm hay sao chứ? Tôi... tôi... - Hoàng Oanh cố gắng hít vào nhiều hơi ngăn bản thân không khóc, tiếng khóc đúng là không xuất hiện, nhưng tiếng nấc thì có, giống như những đứa con nít bị mẹ đánh đòn rồi bảo không được khóc vậy.

- Được rồi. - Đình Tuấn ôm mặt mệt mỏi tựa lưng vào tường. - Tôi xin lỗi cậu được chưa? Đừng khóc nữa! Làm ơn đi, nhức đầu chết đi được!

- Hay là... - Tiếng nói khe khẽ của Nam đột nhiên vang lên, cậu ta đang đứng trước chiếc cửa sổ thông ra hành lang, tay cầm một cây búa nhỏ. - Hay là chúng ta thử đập cánh cửa này đi, biết đâu lại ra ngoài được.

Thanh Trúc nhìn cây búa nhỏ trên tay cậu ta rồi hỏi:

- Cậu lấy nó ở đâu?

Cậu ta chỉ tay vào chiếc tủ sắt dưới góc lớp, mọi người lập tức nhớ ra. Vài tuần trước, đám thằng Tùng mang đồ nghề vào lớp định choảng nhau với bọn 11A5, cưa, cuốc, xẻn,... đủ kiểu, sau đó may mà bị giáo viên phát giác nên không xảy ra chuyện gì lớn. Tất cả dụng cụ bọn nó bỏ lại trong chiếc tủ đựng đồ cuối lớp, cây búa này chắc là từ đó mà ra.

Đình Tuấn nhìn cây búa nhỏ xíu cảm thấy mất hết sức lực, ôm đầu một lúc mới trừng mắt nhìn Nam quát lên:

- Cậu định dùng cây búa đó đập bể kính chống đạn hả? Ngày thường mẹ cậu cho cậu ăn nhiều đậu hũ lắm đúng không Trịnh Hoàng Nam?

Hoàng Nam lùi về sau mấy bước, đưa ánh mắt vô tội nhìn quanh một lượt, không thấy ai bảo vệ mình mới buồn bã cụp mắt xuống.

Trọng Khải đột nhiên nghĩ ra gì đó, bước đến quan sát tấm kính hồi lâu rồi nói:

- Tôi nghĩ là khả thi đó, kính ở đây hình như mỏng hơn nhiều so với kính cửa sổ bên góc tường.

Đình Tuấn kinh ngạc nhìn cậu ta, sau đó vội vã đứng bật dậy hỏi:

- Thật không? Cậu đo bằng mắt cũng được à?

Thanh Trúc bước đến giật lấy cây búa trên tay Hoàng Nam rồi lạnh lùng nói:

- Thử cũng không mất cái gì.

Dứt lời cô liền nện mấy nhát búa vào chiếc kính, những tiếng động đùng đùng to lớn phát ra, nhưng tuyệt nhiên tấm kính không bị hao tổn gì. Ánh mắt mong chờ của mọi người chợt rũ xuống, bất lực quay đi.

Thanh Trúc không định từ bỏ, vừa định đưa búa lên lần hai thì Trọng Khải ngăn lại:

- Đừng đập vào trung tâm, đập vào phần rìa kính ấy.

Mắt Thanh Trúc khẽ sáng lên, cô gật đầu rồi nhắm vào phần rìa kính mà hạ búa, sau hai ba tiếng búa phát ra, mặt kính thật sự bị nứt, nhưng chỉ nứt thôi là chưa đủ. Đình Tuấn lúc này mới giật lấy búa từ tay Thanh Trúc rồi nói:

- Sức con gái đừng cố quá.

Đình Tuấn giơ cao búa lên, mạnh mẽ đập xuống, tấm kính nhanh chóng phát ra âm thanh răng rắc, ngay sau đó liền vỡ nát. Cậu ta mừng rỡ dùng chiếc búa nhỏ đập bể mấy mảnh rìa kính xung quanh, thoáng chốc ô cửa đã có thể để người chui ra ngoài.

Ai nấy trong phòng đều vui vẻ ra mặt, chỉ cần ra khỏi lớp học là có thêm cơ hội sống sót, cả người thường ngày chán nản với mọi thứ như Hữu Nhân cũng đã bật dậy.

Rầm!

Âm thanh thứ gì đó đập vào tường một cách mạnh mẽ nhanh chóng thu hút sự chú ý của tất cả bọn họ. Tất cả đều không hẹn mà cùng hướng mắt về nơi phát ra tiếng động.

Trên bục giảng, chiếc bàn giáo viên chỉ còn lại những mảnh vụn gỗ, giấy tờ bên trong bay tứ tung xung quanh lớp học. Cả đám người đều đang đứng ở chiếc cửa sổ vừa bị đập ra, tuyệt nhiên không cảm nhận được chút gió nào thổi vào. Đúng vậy, những cánh cửa sổ khác không mở, bên trong phòng không có gió nhưng những tờ giấy lại có thể bay!

Chương 3

Hoàng Oanh xanh mặt nhìn cảnh tượng quỷ dị trong phòng, vội nhích đến gần đám bạn tìm kiếm sự an toàn. Đình Tuấn siết chặt cây búa nhỏ trong tay, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào dù chưa biết bản thân đang đối mặt với thứ gì. Đôi lông mày của Trọng Khải trong vô thức nhíu lại, cố gắng nhìn rõ chiếc bàn xấu số cách mình vài chục mét. Trong khi đó, Thanh Trúc và Hoàng Nam nhanh chóng mở tủ sắt ở góc lớp lấy thêm vũ khí. Tất cả đều khẩn trương chuẩn bị cho bất cứ diễn biến nào tiếp theo.

Chỉ duy nhất một người không thèm quan tâm đến.

Hữu Nhân dứt khoát nhảy khỏi bàn, bình thản đi lên bục giảng - nơi chiếc bàn vỡ vụn đang ngự chễm chệ. Cậu đút hai tay vào túi quần, đưa mắt nhìn một vòng quanh đống đổ nát, cuối cùng quay đầu nói với đám người đang run sợ ở góc lớp:

- Không sao, chả thấy...

Ngay tức thì, những tiếng rít vang lên khẽ khàn trong không gian chặn đứng lời nói còn chưa thốt ra hết của cậu. Thoang thoảng trong không khí còn có mùi bụi phấn, vậy tiếng rít ấy... chính là tiếng phấn tì vào bảng đen, như có ai đó đang liên tục, gấp gáp viết thứ gì đó trên chiếc bảng ngay phía sau lưng cậu. Cánh tay cậu bị ai đó kéo mạnh về phía trước, chỉ trong chốc lát cậu đã đứng ở cuối lớp cùng đám bạn. Đình Tuấn vừa buông tay cậu ra vừa nghiến răng chửi:

- Muốn chết hả? Mẹ nó...

- Tuấn! - Thanh Trúc nhíu mày ngắt lời cậu ta.

Đình Tuấn còn định mắng thêm mấy câu, nhưng bị Thanh Trúc nhắc nhở đành phải im bặt.

- Nó... nó...

Tiếng kêu đột ngột vang lên thu hút sự chú ý của bọn họ. Gương mặt Hoàng Oanh cắt không còn giọt máu, níu lấy cánh tay Trọng Khải chỉ về chiếc bảng đen trước mặt.

Lúc bấy giờ cả đám mới dành lại sự chú ý cho sự kiện quỷ dị vừa rồi. Trên bảng, một dòng chữ trắng tinh đã xuất hiện từ bao giờ: “Các cậu sẽ chơi với tôi chứ?”

- Nó... nó tự hiện lên, cái bảng tự viết chữ! - Hoàng Nam run run lùi về sau mấy bước, cho đến khi lưng chạm vào vách tường.

- Nhát cấy, bảng tự viết chữ kiểu gì được? - Đình Tuấn khinh khỉnh nhìn nó.

Lòng Hoàng Nam hỗn tạp những suy diễn viễn vông, cuối cùng lắc đầu thật mạnh rồi đáp:

- Bảng không viết được, nhưng... nhưng... người âm viết được, họ viết chữ lên bảng!

- Đừng nói nữa! - Hoàng Oanh hét lên rồi ôm đầu ngồi gục xuống, nước mắt lại chảy đầy trên mặt.

Thanh Trúc khó chịu liếc Hoàng Nam một cái rồi hỏi:

- Đây là lúc nói mấy chuyện này hả?

Hoàng Nam im lặng, ấm ức thu mình lại trong góc tường. Tiếng rít lại một lần nữa vang lên khiến cậu ta giật bắn mình.

Dòng chữ trên bảng chầm chậm được lau đi, ngay lập tức có một dòng chữ mới hiện ra:

“Tôi chơi với các cậu.”

Trọng Khải đẩy nhẹ gọng kính, thấy Thanh Trúc nhìn sang mình lập tức lắc đầu. Chính cậu ta cũng không thể lí giải sự kiện này. Lẽ nào nói, đây thật sự là sự kiện siêu nhiên? Là người âm như lời Hoàng Nam nói?

Đình Tuấn xoay người bước về bức tường cuối lớp xem có ai giấu máy chiếu trêu chọc bọn họ hay không. Nếu chuyện bị nhốt là do bọn người thằng Tùng làm ra thì chuyện giấu dụng cụ dọa ma trêu chọc cả đám không thể nào không có bàn tay của tụi nó. Thế nhưng cuối cùng cũng không tìm ra bất cứ dấu vết nào.

Dòng chữ trên bảng đen lại một lần nữa thay đổi:

“Các cậu biết luật chơi không?”

Không gian lại chìm vào im lặng, dường như thứ gì đó đang điều khiển dòng chữ kia cũng không muốn mất nhiều thời gian, nhanh chóng ghi tiếp dòng chữ mới:

“Đừng rời khỏi, luật chơi duy nhất là... sống sót.”

Luồng khí lạnh vô hình bao trùm cả căn phòng, khiến tất thảy mọi người không hẹn mà cùng rùng mình một cái. Lớp học lại rơi vào im lặng, im đến mức có thể nghe thấy cả tiếng hô hấp của người bên cạnh mình. Chiếc bảng kia không còn hiện lên dòng chữ nào khác nữa, có lẽ trò chơi của riêng nó đã thật sự bắt đầu.

Thanh Trúc là người phản ứng đầu tiên, cô hỏi nhỏ:

- Sống sót, là thế nào?

- Chính là chúng ta có thể sẽ chết. - Hữu Nhân thả ra một câu thật nhẹ rồi ngã người nằm bệt xuống nền gạch, sự mát mẻ từ dưới truyền lên khiến cậu thoải mái nhắm mắt lại.

Đình Tuấn buông xuôi việc tìm ra công cụ trêu đùa, tiến đến gần đá vào người Hữu Nhân vài cái rồi hỏi:

- Ở trong trường học thì có thứ gì nguy hiểm đến mức phải chết hả?

Hữu Nhân không mở mắt, đưa tay lên che ánh đèn rồi đáp bình thản như không phải chuyện của mình:

- Cậu nghĩ con người có thể sống qua hai tháng mà không có gì trong bụng à?

Cái điệu bộ dửng dưng này của cậu khiến Đình Tuấn tức đến xì khói nhưng không làm gì được, cuối cùng ngồi bệt xuống bảo:

- Nếu thật sự bị nhốt ở đây hai tháng tôi sẽ ăn thịt cậu đầu tiên.

Cậu ta cũng chỉ nói thế rồi thôi. Suy cho cùng cậu ta cũng không muốn mang tiếng bắt nạt người yếu thế. Hơn hết, Đình Tuấn là người biết rõ vì sao cậu lại thờ ơ đến vậy. Cậu không để tâm là do cậu không có gì vướng bận với cuộc đời. Đối với cậu, sống được thì tốt, mà không sống nổi thì cũng không là vấn đề gì.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play