Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Pháo Hoa Lại Cháy

Chương 1 Không Hồi Âm

Trong phòng phẫu thuật tay của Thời Vãn Ca cầm dao ánh mắt nghiêm túc quyết đoán, đưa dao cẩn thận từng chút làm phẫu thuật, gần đây đầy rẫy những ca gãy xương mở, gãy xương mở rất nguy hiểm nếu không cẩn thận sẽ dẫn đến xương cắt vào các tế bào khác.

Thời Vãn Ca là bác sĩ của bệnh viện Lệ Phúc ở thành phố Lăng Nam, cô có gương mặt trái xoan sóng mũi thon gọn, mái tóc kiểu lượn sóng dài trên eo một chút, tính khí điềm đạm cô nào cũng vui vẻ với mọi người xung quanh, đồng nghiệp cũng rất yêu quý cô không những vậy cô còn là bác sĩ giỏi.

Đội ngũ của cô mỗi năm đều được trao bằng khen, đã vậy mỗi tháng Thời Vãn Ca sẽ mời mọi người đi ăn cảm ơn vì một tháng làm việc đầy vất vả.

Lương y như từ mẫu, cô chính là như thế chỉ cần là bệnh nhân còn thở cô cũng sẽ cố gắng cứu họ đến giây phút cuối cùng.

Chưa kể đến là một bác sĩ giỏi Thời Vãn Ca trước kia là sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành y học của đại học Nam Bắc loại xuất sắc, ra trường việc đầu tiên cô làm là tình nguyện viên ở đội ngũ y tế khám chữa trị miễn phí cho người dân ở vùng bị nạn, cũng chính là thiếu phu nhân của Kiều Gia vợ của Kiều Dật Hiên người thừa kế đời tiếp theo của nhà họ Kiều.

“Bác sĩ Thời, chị tan làm rồi sao.” - Nữ y tá cầm trên tay là toa thuốc của bệnh nhân nhìn thấy cô đã cởi áo blouse cầm túi chuẩn bị về nhà liền vui vẻ chào hỏi.

Cô cười cười gật đầu: “Ừm, chị về trước đây làm việc vui vẻ nhé.”

Vẫy vẫy tay chào tạm biệt, Thời Vãn Ca đi đến nhà xe tìm xe của mình. Cả tuần nay cô đã phải trực ở bệnh viện chẳng mấy khi về sớm, hôm nay về sớm cô chuẩn bị cơm chiều đợi anh về là có thể trọn vẹn cả ngày rồi.

Ra đường là một công dân tốt, ở bệnh viện là bác sĩ giỏi về nhà là một người vợ hiền.

Không những công việc của cô bận mà công việc của Kiều Dật Hiên cũng chẳng khác là bao, anh đi làm sớm có hôm còn chẳng về nhà, còn phải giao thiệp nhiều về đến nhà đã thì đã say rượu.

Về đến nhà hai tay dã cầm đầy túi lớn túi nhỏ, cô xoăn tay áo cất túi xách xong liền vào bếp đeo tạp dề, tay thuần thục lặt rau, thái thịt.

Kiều Dật Hiên thích ăn sườn xào chua ngọt, còn thích thịt bò xào khổ qua. Thời Vãn Ca nấu thêm canh bí đỏ, ăn bí bỏ tốt cho sức khoẻ, sức khoẻ của anh là điều khiến cô lo ngại nhất.

Cô cắm cơm xong liền lau tay tìm điện thoại gọi cho anh, tiếng “tút…tút…” vang lên một lúc lâu vẫn không ai nhất máy.

“Đang lái xe sao?” - Ấn gọi thêm một lần nữa kết quả vẫn như lần đầu, không ai hồi âm.

Trong lòng có chút hụt hẫng cô chuyển sang hộp thư để gửi tin nhắn cho anh.

|A Hiên, hôm nay anh có về không?|

|Vẫn đang làm việc sao?|

|Đã ăn chưa? Em mang cơm đến công ty cho anh nhé?|

Thời Vãn Ca tháo tạp dề đứng nhìn điện thoại trong lòng có chút thất vọng, gọi không nhấc máy, tin nhắn cũng không trả lời đã hơn tám giờ rưỡi tối anh vẫn chưa về.

Tiếng nồi cơm nhảy nút cô giật mình quay sang nhìn, rồi lại nỡ nụ cười nhạt tháo chuôi cắm cơm để một góc nhìn bàn ăn là những món cô mất cả tiếng để nấu, lạ thật nhìn bắt mắt đến thế cô lại không thấy đói.

Xem ra hôm nay Kiều Dật Hiên không về.

Thời Vãn Ca đi về phòng tắm rửa thay quần áo.

Căn biệt thự càng trống vắng hơn, công việc của cả hai đều bận lại chẳng mấy khi trở về nhà. Toàn bộ thời gian rảnh lẫn thời gian nghĩ phép cô đều ở nhà, như vậy có thể chạm mặt Kiều Dật Hiên lâu hơn một chút.

Cô cầm khăn bông lau lau tóc mình nhìn lên đồng hồ đã gần 9 giờ tối vẫn không nghe thấy tiếng động cơ xe, bóng dáng của Kiều Dật Hiên cũng không thấy.

Đợi tóc khô rồi cô nhanh chóng đi xuống phòng khách, cầm điều khiển tuỳ tiện mở show truyền hình xem cho đỡ buồn chán, lâu lâu lại đánh mắt nhìn ra bên ngoài.

Điện thoại cũng chẳng có một thông báo, hôm nay một mình cô là làm ba ca phẫu thuật, một ca mổ sỏi thận, một ca định hình xương mở, một ca gãy ba sườn đều là những ca phẫu thuật mất sức.

Mắt cô nhìn vào truyền hình xem nhưng tâm trí cô lại không ở đây. Thời Vãn Ca chớp chớp mắt mấy cái không chịu được cơn buồn ngủ liền nghiên người ngã sang tay phải nằm ngủ quên trên sofa.

Tiếng truyền hình vẫn vang lên, tay cô nắm chặt điều khiển mắt không mở nổi nữa, làm việc cả ngày mệt mỏi cô chưa từng thức quá 10 giờ tối khi ở nhà, hôm nay còn tưởng sẽ được nghĩ ngơi sớm.

Căn biệt thự sáng đèn, truyền hình vẫn vọng tiếng từ quảng cáo lẫn phim cho dù vậy vẫn không ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô, ngủ một giấc ngon lành.

Phòng khác lớn như vậy cũng chỉ có một mình Thời Vãn Ca, một bữa cơm được chính tay cô nấu cuối cùng cũng nguội lạnh mà chẳng ai động đũa.

Chương 2 Chúng Ta Thật Sự Đã Ở Bên Nhau Sau

Hơn 3 giờ sáng bóng dáng người đàn ông trên tay cầm áo vest vừa đi vào vừa đưa tay nới lỏng cà vạt.

Cả cả nhà sáng trưng khiến anh nhíu mày chớp mắt mấy cái, nhìn thấy tiếng ti vi đang bật nhưng người đã ngủ quên trên sofa từ khi nào rồi.

Anh đi đến vắt áo vest lên sofa, cẩn thận lấy điều khiển từ trong tay cô tắt ti vi rồi mới cúi nhẹ người nhỏ giọng: “Vãn Vãn, về phòng ngủ thôi em.”

Thời Vãn Ca xua tay vì bị quấy rầy nghiên người ngủ tiếp.

Khoé môi của Kiều Dật Hiên nở nụ cười nhẹ nhàng, anh đưa tay bế cô lên cúi đầu hôn lên trán của cô một cái mới chịu bước về phòng.

Đưa vai đẩy nhẹ cửa phòng ngủ, đi đến giường đặt cô nằm ngay ngắn rồi lấy chăn kéo lên đắp cho cô, để lộ mỗi gương mặt xinh đẹp ngây thơ.

Kiều Dật Hiên nhìn cô một lúc rồi mới đi vào phòng tắm.

Anh và cô kết hôn nhưng chỉ là đến cục dân chính kết hôn vẫn chưa tổ chức hôn lễ, con người Thời Vãn Ca rất thoáng anh còn nhớ trước đây cô theo đuổi anh cô đã nói “Chỉ cần anh, những thứ khác cô đều không cần.”

Cảm giác lạ lạ cô giật mình mở mắt ra, nhìn lên trần nhà không phải là đèn phòng chỉ có ánh đèn ngủ được bật đặt trên bàn cạnh đầu giường.

Tiếng nước chảy trong phòng tắm truyền đến tai Thời Vãn Ca thở phào nhận ra anh về rồi, nếu không cô bây giờ vẫn còn nằm ở sofa dưới lầu rồi.

Cửa phòng tắm mở ra, Kiều Đật hiên mặc áo choàng ngủ màu xanh đen cùng với quần ngủ cùng màu, tay anh cầm khăn bông lau lau mái tóc ướt sủng nhìn thấy cô nhìn anh chằm chằm liền bật cười.

“Anh làm em thức giấc sao?”

Cô lắc đầu nói: “Không phải, anh ăn gì chưa?”

“Anh ăn rồi, ngược lại là em ngủ quên như vậy đã ăn tối chưa.” - Bước chân anh đi đến giường ngủ ngồi xuống, theo thói quen đưa khăn bông cho cô.

Mà cô cũng tiện tay cầm lấy lau tóc cho anh, cô rất nhẹ nhàng khác hẳn với lúc cầm dao phẫu thuật.

Thời Vãn Ca lên tiếng trả lời anh: “Anh về trễ như vậy em không đợi được nên đã ăn trước rồi, muốn xem phim một chút không ngờ lại ngủ quên.”

Lau tóc xong cô đưa tay mở ngăn tủ lấy máy sấy tóc, cúi người cắm chui xong bật chế độ sấy nhẹ sấy tóc cho cho anh, ngón tay cô luồng vào trong mái tóc ngắn của Kiều Dật Hiên làm anh giật mình.

Hai người không ai nói gì, chỉ còn tiếng máy sấy nhè nhẹ sấy xong tóc cho anh cô mới cất máy sấy cầm khăn bông vắt lên xào treo khăn cạnh tủ quần áo.

Kiều Dật Hiên lặng lẽ dõi theo bóng dáng của cô không rời mắt, tính khí của cô đã điềm đạm hơn trước đây rất nhiều, nói chuyện cũng ít dần. Không còn luyên thuyên bảo anh về sớm nữa, lúc mới kết hôn chỉ vì công việc cả hai người không ít lần cãi vã.

“Vãn Vãn…” - Anh nhẹ nhàng gọi cô.

“Hửm?”

Đứng dậy đi đến chỗ cô đang đứng nắm lấy tay cô, anh đột nhiên nhấc bổng cả người cô lên, cô hoảng hốt vòng tay qua cổ anh hai mắt mở to không chớp, đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp này khiến người khác nhìn một lần đã muốn chìm đắm.

“Trễ rồi đi ngủ thôi, ngày mai anh đưa em đi làm.”

Thời Vãn Ca gật nhẹ đầu.

Có lẽ công việc ở công ty rất bận vì vậy Kiều Dật Hiên cũng rất nhanh đã vào giấc ngủ rồi, tay anh ôm lấy eo cô, đây cứ như một thói quen thường ngày.

Khẽ xoay người lại, đưa tay chạm vào má của anh đôi mắt không chớp lẳng lặng nhìn vẻ mặt của anh lúc ngủ.

Có một câu hỏi Thời Vãn Ca chưa bao giờ hỏi anh, chỉ là một câu hỏi đơn giản lại khiến cô cảm thấy vừa sợ hãi vừa nặng nề.

Kiều Dật Hiên, chúng ta thật sự đã ở bên cạnh nhau sao?

****

Trường trung học Tây Lăng.

Thời Vãn Ca thoáng chốc đã lên đến lớp 11 rồi, con người cô rất thích luyên thuyên đến mức bạn cùng bàn đã học theo thói xấu này rồi.

Giờ giải lao cô đi xuống nhà ăn mua một ít đồ ăn rồi mang lên lớp cho Châu Đồng, tay cầm rất nhiều bánh đi về lớp trên môi còn nở nụ cười rõ tươi.

“Nè Thời Vãn Ca, mua nhiều bánh thế à vậy ông đây lấy một bịch chắc cũng không sao đâu nhỉ?” - Nam sinh từ đâu chạy đến chặn đường của cô cướp lấy bánh từ trong tay của Thời Vãn Ca.

Cô cắn chặt môi nhìn cậu ta lên tiếng nói: “Trả cho tôi cái này tôi mua cho Đồng Đồng.”

“Không trả đấy, cậu làm được gì tôi? Dám động vào tôi ngày mai không cần tới trường.” - Cậu ta là cháu trai hiệu trưởng, đã vậy còn nổi tiếng thường xuyên đánh nhau cả khối của cô ai cũng sợ.

Quả bóng chuyền từ đâu bay thẳng vào đầu của cậu ta, khiến cậu ta hét lên một tiếng mắng chửi: “Aaa!”

“Con mẹ nó đứa nào ném bóng qua đây.” Cậu ta tay ôm đầu xoa xoa, liếc mắt tìm kiếm người ném bóng.

Đám nam sinh trên người là đồ bóng chuyền đi đến, Thời Vãn Ca đưa mắt nhìn nam sinh đi đến nhặt bóng, dáng người cao lớn ngũ quan hài hoà đến đẹp mắt, cô nhìn chằm chằm không chớp mắt, từng cái chuyển động từng cái chớp mắt của anh cô đều thu vào trong mắt mình.

Nam sinh đó là Kiều Dật Hiên của khối 12, anh nhặt bóng lên xong quay đầu lại nhìn cô sau đó nhìn sang tên cháu hiệu trưởng vẫn đang ôm đầu.

Anh đưa tay giật lấy bánh từ tay cậu ta, đi đến đưa cho cô: “Em về lớp đi, sắp vào học rồi.”

Thời Vãn Ca giật mình cầm lấy nhanh chóng gật đầu lia lịa: “Em cảm ơn anh.”

Kiều Dật Hiên gật đầu bảo cô về lớp trước đi.

Đợi đến khi cô rời đi, gương mặt anh liền lạnh lùng quay sang tên kia, cầm quả bóng chuyền ném vào đầu cậu ta một lần nữa nghiêm túc lên tiếng.

“Lần sau để tôi thấy cậu ức hiếp con gái thì nhà cậu sáng nhất khu cậu ở đấy.”

Tên nam sinh kia đưa mắt nhìn anh chằm chằm không cam tâm.

Anh cầm lấy quả bóng chuyền định ném cho cậu ta thêm một quả: “Nhìn gì? Còn muốn ăn bóng thay cơm sao mà không mau cút đi.”

Cậu ta là cháu trai hiệu trưởng, còn anh là con trai nhà đầu tư của trường này, bên ngoại là gia đình nhiều năm nằm trong quân đội Chu Gia, bên nội lại là người nắm quyền ở chợ đen lẫn việc kinh doanh của thành phố.

Còn chưa biết ai hơn ai đâu.

****

Chương 3 Kiều Nghi

Buổi sáng hôm nay trời trong xanh rất đẹp, không khí không gay gắt như những ngày trước ngược lại có chút thoải mái Thời Vãn Ca vừa đến phòng hồi sức của bệnh nhân hôm trước phẫu thuật do tai nạn.

Tiếng chuông điện thoại trong túi áo blouse vang lên, mở màng hình nhìn thấy Kiều Dật Hiên đang gọi đến.

“Sao thế?”

Đầu dây bên kia dừng mấy giây mới nói tiếp: “Vãn Vãn, tối nay anh có chút việc sẽ không về nhà.”

Bước chân của Thời Vãn Ca theo câu nói của anh mà dừng lại, thất thần một lúc chậm rãi đáp: “Em biết rồi, tối nay em cũng phải trực ở bệnh viện.”

“Nhớ ăn đầy đủ đấy, đừng bỏ bữa.” - Kiều Dật Hiên cũng không lạ chuyện cô thường xuyên trực đêm ở bệnh viện, mặc dù đã nhiều lần anh có đến gặp viện trưởng nói về việc này nhưng ông ấy nói là Thời Vãn Ca muốn trực.

“Ừm, em còn phải viết bệnh án cúp máy trước đây.”

Cất lại điện thoại vào trong túi áo, cô vừa đi vừa cầm bệnh án xem, trong lòng cứ như bị đè nặng bởi một tảng đá vô hình, tảng đá này không biết từ đâu mà có chỉ là lúc xuất hiện lúc lại biệt tích.

Đi ngang qua quầy lễ tân, nữ y tá lên tiếng gọi cô: “Bác sĩ Thời! Sinh nhật vui vẻ nhé.”

“Cảm ơn em.” - Trên môi nở nụ cười vui vẻ gật nhẹ đầu cảm ơn.

Quay về phòng làm việc, Vân Ly cũng đẩy cửa vào phòng làm việc theo sau cô.

Vừa ngồi xuống, Vân Ly đã đặt lên bàn cô một hộp quà nhung đen: “Tiểu Thời sinh nhật vui vẻ, công việc bay xa.”

“Cầu kỳ như vậy làm gì, chỉ cần nhớ sinh nhật tớ là được rồi.”

Vân Ly đi đến dựa vào bàn làm việc của Thời Vãn Ca, vẻ mặt thần bí như có bí mật động trời: “Nói cậu nghe một chuyện, Giản Tây Sâm về nước rồi còn nói tối nay họp mặt ở nhà hàng.”

“Xem ra cố tình về đón sinh nhật cậu rồi.”

Vỗ tay một cái đầy thích thú, ai mà không biết Giản Tây Sâm thích Thời Vãn Ca chứ, chỉ có người trong cuộc chối bỏ giả vờ không biết mà thôi.

“Chắc là trùng hợp thôi, cậu đừng nói linh tinh truyền đến tai Dật Hiên sẽ không hay đâu.”

“…”

“Được rồi, được rồi.” - Vân Ly đứng dậy không nói đến chuyện đó nữa khoanh tay dặn dò cô: “Tối nay cậu không trực ban, nhớ phải đến đó.”

Thời Vãn Ca gật đầu, làm cùng một nơi sao có thể nói dối chuyện trực đêm, chỉ có thể nghe theo bọn họ. Bọn cô bốn người cũng chỉ có cô là kết hôn sớm bọn họ đều đang yêu đương.

Chỉ riêng Giản Tây Sâm từ khi ra trường cũng chưa gặp lại lần nào, cuộc sống thế nào cô cũng không rõ.

Tiếng giấy bút vang lên, vẻ mặt nghiêm túc chuyên tâm với công việc mà mình chọn cũng chẳng than thở nửa lời. Viết xong bệnh án và báo cáo có khả năng là đến giờ hẹn đi ăn của bọn họ.

Thời gian trôi rất nhanh khi chuyên tâm làm việc.

Mở điện thoại lên đã có rất nhiều tin nhắn chúc mừng sinh nhật cô, trong lòng cũng không còn cảm thấy nặng nề, nhìn đồng hồ đeo trên tay, cô nhanh chóng đi đến bãi đỗ xe của bệnh viện.

Thời Vãn Ca lái xe đến địa điểm hẹn là nhà hàng mà bọn họ hay tụ họp.

Cô đi thẳng lên phòng vip mà Giản Tây Sâm đã đặt, lúc tan làm không thấy Vân Ly có lẽ đã đến trước rồi, bước chân đang đi đến thang máy của Thời Vãn Ca đột nhiên dừng lại cô như bị đóng băng khi nhìn thấy hình bóng quen thuộc vừa đi nhanh ngang.

Mất mấy giây định hình cô mới ổn định lại được tâm trạng, người vừa rồi trông thật giống, nhưng cũng có thể là người giống người mà thôi.

Giản Tây Sâm nhìn thấy cô đến liền đứng dậy kéo ghế, cô lịch sự gật đầu cảm ơn sắc mặt tái nhợt tâm trạng bất an đeo bám không tha cho cô, nhiều năm như vậy cảm giác lo được lo mất này vẫn chưa từng rời khỏi cô.

“Cậu không khoẻ sao? Sắc mặt tái nhợt thế này.” - Vân Ly đưa tay chạm vào trán cô đầy lo lắng.

Thời Vãn Ca lắc đầu: “Tớ vào nhà vệ sinh một lát, mọi người gọi món đi.”

Nói xong nhanh chóng ra ngoài, không ngừng tự trấn an mình rằng không phải người đó đâu, đột nhiên cô nhớ đến chuyện anh gọi đến sáng nay bảo không về nhà.

Cô lấy điện thoại trong túi, ấn gọi cho Kiều Dật Hiên, tiếng chuông vẫn vang lên nhưng đầu dây bên kia vẫn không ai đáp lại, cô ấn gọi anh thêm mấy cuộc vẫn không nhấc máy.

Đột nhiêm giọng nói bên ngoài lọt vào tai cô, lúc này cô như sụp đổ hoàn toàn.

“Kiều Nghi, cậu đến với Dật Hiên sao?” Là giọng của một người phụ nữ.

Người được nhắc tên cũng rất vui vẻ trả lời: “Ừm, buổi sáng anh ấy đến đón tớ ở sân bay.”

“Không phải anh ấy vẫn còn thích cậu đấy chứ, dù sao hai người cũng từng yêu đương mà.” - Người phụ nữ đi cùng Chung Kiều Nghi nửa đùa nửa thật.

Chung Kiều Nghi nhếch môi nở nụ cười sau đó cũng rất nhanh chóng thu lại sự vui vẻ của mình mà trả lời: “Đừng nói lung tung, anh ấy đã kết hôn rồi để người khác nghe thấy sẽ không hay đâu.”

“Bây giờ bọn tớ chỉ là bạn bè mà thôi.”

“Có điên mới tin cậu nói.”

“Được rồi, mau quay lại thôi mọi người vẫn đang đợi dùng bữa đấy.”

Tiếng bước chân dần xa đến khi không nghe thấy nữa Thời Vãn Ca mới bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô đi đến bồn rửa tay xả nước hết mức liên tục lấy nước tạt vào mặt chính mình để bản thân trở nên tỉnh táo.

Đứng nhìn mình trong gương một lúc lâu cô mới ổn định được tâm trạng phức tạp của mình.

Nở một nụ cười nhạt, dù sao cũng không phải lần đầu.

Kiều Dật Hiên đầu óc rất bận rộn cho nên những chuyện nhỏ con này anh sẽ không bao giờ nhớ đến.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play