Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Nỗi Lòng Thằng Simp

Lời Gió Bay

_____________
“Mắt em sâu thẳm tựa trời, Mà sao lạnh giá chẳng lời thương ta? Trắng như tuyết đọng nhành hoa, Tóc ai phất nhẹ, tựa xa… lại gần.”
“Làn da tựa ánh trăng thanh, Lạnh lùng, chẳng chút gợn xanh tim người. Thế nhưng một ánh mắt cười, Cũng làm ta ngỡ… cả trời sập ngang.”
“Làn da chẳng vướng bụi trần, Tựa như băng giá muôn phần tinh khôi. Khuôn mặt hờ hững xa xôi, Chỉ cần một thoáng… tim tôi rụng rời.”
“Người là tuyết giữa ngày đông, Mà ta là lửa chất chồng nhớ thương. Nếu người chẳng muốn tơ vương, Xin đừng nhìn nữa… ta sương khói rồi.”
“Tuyết rơi giữa chốn nhân gian, Lòng ta kẻ lữ chẳng màng gió sương. Chỉ mong một thoáng tơ vương, Lại thành si dại, đoạn trường một thân.”
“Thiếu gia một cõi ngọc ngà, Còn ta bụi bặm, chỉ là mộng thôi. Nhưng trời xanh mắt chàng soi, Nghiêng ta một chút, để đời có duyên.”
“Dưới ánh trăng bạc lặng rơi, Chàng đứng lạnh lẽo giữa trời. Da trắng hơn tuyết, tóc tựa mây trôi, Mắt đen thăm thẳm, đại dương ngừng chảy Khuôn mặt lạnh lẽo, chẳng vướng bụi trần, Nhưng ta nào thấy điều gì xa cách? Vẻ đẹp của chàng, nào đâu chỉ thế, Mà trong đôi mắt… cả trời lắng nghe.”
“Cánh hoa nào đẹp bằng môi chàng khẽ mím? Bầu trời nào xanh hơn mắt chàng say? Nếu sắc đẹp có hình thù rõ nét, Hẳn chính là chàng—thiên sứ trần ai.”
“Đẹp tựa hoa, sáng như trăng, Gương mặt chàng, tạo hóa tặng nhân gian. Nhưng người đâu hiểu, chẳng phải vì khuôn mặt, Mà chính đôi mắt kia khiến ta say mê.”
“Xanh như biển lớn vỗ về, Sâu như đáy vực kéo ta trầm luân. Lạnh lùng chẳng chút vấn vương, Mà ta nguyện chết trong từng tia băng.”
"Chàng không đẹp, ta không màng, Vì đẹp là thứ nằm trong ánh mắt ta. Ngươi ơi, ngài như tượng ngọc, Nhưng ngọc có trái tim đâu?”
“Chàng chẳng phải hoa, chẳng phải mộng, Nhưng trong mắt ta, chàng đẹp hơn mơ. Chàng bảo đừng yêu chàng nữa, Nhưng tiếc thay… lòng ta lỡ si rồi.”
“Lệ chàng rơi, ta vẽ thành tranh Mồ hôi rơi, ta đúc thành vương miện. Thần linh đâu dám so bì Vì ta có chàng—vị thần duy nhất.”
“Trời xanh cũng phải cúi đầu, Vì chàng là ánh sáng soi màu nhân gian. Biển sâu sóng vỗ miên man, Cũng đâu sâu bằng mắt chàng nhìn ta?”
“Lấy bút vẽ bóng hình ai, Lấy tim ta trải ngàn lời mê say. Lấy mắt ngắm ánh trời cao, Thấy chàng rực rỡ như màu nắng mai.”
“Mái tóc đẹp tựa mây trời, Đôi mắt sâu thẳm hút trôi lòng này. Gió đông lạnh lẽo qua đây, Mà lòng ta chỉ vì chàng bốc hơi.”
“Một đời lang bạt xa xôi, Gặp chàng một chút, tim rồi chẳng yên. Dù chàng có phũ bao lần, Ta còn si dại, ngại gì đau thương?”
“Chàng là tuyết trắng trên mây, Ta là lữ khách dừng chân lặng nhìn. Chạm vào e tuyết tan nhanh, Nhưng ta vẫn muốn một lần thử xem. "
“Lấy gió viết tên chàng, Lấy nắng dệt nên dáng người. Lấy tim ta làm cọ, Vẽ tình yêu chẳng phai.”
“Chàng là tuyết trắng trời đông, Là mây lặng lẽ trôi không vướng sầu. Là ánh trăng giữa biển sâu, Là người ta muốn nguyện cầu suốt đời.”
"Không cần hoàn hảo mới yêu, Chỉ cần là chàng, bao nhiêu cũng thừa. Lạnh lùng, kiêu ngạo, chẳng vừa, Nhưng ta vẫn cứ ngu ngơ dại khờ.”
"Chàng là vầng nguyệt dịu êm, Là băng sương lạnh mà tim ta thèm. Là hoa trắng giữa trời đêm, Là người ta nguyện, một đời đắm say.”
...
“Chàng báo cán bộ làm chi, Bắt ta vì tội… mê si dáng người? Chẳng lẽ một ánh mắt cười, Cũng là trọng án khiến người bắt ta? Được thôi, ta chấp nhận mà, Nhưng vào đồn nhớ… ta ngồi cạnh chàng Còng tay thì cũng chẳng màng, Dây trói càng chặt, lòng càng thêm thương.”
"Làm gì mà phải gọi quan, Lẽ nào tình ý cũng cần xét đơn Chỉ là một chút si mê, Mà chàng lại muốn đuổi về đồn sao? Trái tim ta nóng như dao, Cớ sao chàng lạnh, như vào mùa đông? Nếu yêu là tội, ta cam, Để chàng xét xử, tù chung thân luôn!”
“Dẫu chàng có báo cán bộ, Ta vẫn thương nhớ, có khổ cũng cam. Dẫu chàng có muốn còng tay, Thì ta cũng nguyện trọn ngày bên nhau Bởi vì yêu, có chi đâu, Một ánh mắt chàng, là đau cũng cười.”
...
“Chàng ơi, có chút vô tình, Gặp nhau có phải duyên mình hay chăng? Tay ta chẳng súng, chẳng dao, Chỉ là một kẻ ôm bao tương tư.”

Nặng Lòng

______________
😵‍💫
"Đừng trừng mắt, đừng cằn nhằn Người mệt đến mức cười còn chẳng ra. Nếu ta không thương người thật Thì ai thèm đứng đây lo thế này?”
“Nhìn chàng đau, lòng ta đau, Muốn ôm chàng quá nhưng sợ bị đấm.”
"Thôi nào, đừng có mà quên, Trái tim ta lỡ đặt bên chàng r"
"Người ta có nắng có mưa, Còn ta có chàng, chẳng thừa chẳng dư."
"Thôi nào, đừng có cau mày, Chàng giận thì cứ mắng ngay, ngại gì! Chửi xong nhớ cười một tí, Chứ ta đâu phải bao cát đâu"
"Giận rồi, ta chẳng kêu ca, Nhưng mà đừng có bỏ ta một mình. Ôm một cái, chàng thử xem, Ta cam đoan sẽ hiền như cún con. "
“Đừng lo, đã có ta, Chàng muốn gì ta chiều hết. Muốn chửi ta cũng được, Miễn là chàng bớt đau đầu.”
"Này này, đừng có làm thinh, Ta phiền một chút, nhưng tình đậm sâu! Nắm tay một cái được không? Thề luôn không cắn, chỉ hòng dỗ thôi!"
"Mắt chàng hôm trước còn trong, Hôm nay vương chút mệt lòng thế kia? Chàng ơi, cứ tựa vai kìa, Một lần yếu đuối, có gì đâu lo?"
“Nào, dựa vào vai ta, Dù chỉ một giây ngắn ngủi. Chàng có thể không cần yêu, Nhưng đừng từ chối ta lúc này.”
'Chàng mệt, ta biết chứ sao, Nhưng mà im lặng, ta nào chịu đây? Ngả đầu ta gối một tay, Để ta kể chuyện luyên thuyên một hồi.”
"Mặt chàng thì cứ lạnh ta, Nhưng ta nhìn thấy buồn xa trong lòng."
"Này này, chớ có mà làm, Mặt ngầu thêm nữa, ta quằm chàng ngay!"
"Thôi nào, ngồi xuống nghe ta, Chuyện gì mà cứ thở ra não nề? Có ai bắt chàng u mê, Mà nhìn xa xăm, mà thề buông tay?"
"Ta lì, ta bám, ta dai, Chàng mà né nữa, ta sai liền nè! Người đâu kiêu hãnh thế kia, Bảo không cần nhé, nhưng kìa… tay run! "
"Này, người như chàng hiếm lắm, Nhìn xem thế giới xung quanh chán òm. Ta đây phong trần, không khôn, Nhưng biết chàng đẹp hơn trăng trên trời.”
"Chàng mệt, ta biết, nhưng mà, Nhìn chàng tiều tụy, lòng ta xót xa. Bảo ta im lặng? đếch nha, Vì ta yêu chàng, thế nên phải phiền.”
"Chàng đẹp nhất trần gian, Dù có mệt mỏi cũng mang khí trời. Gương mặt dù lạnh lùng thôi, Ta nhìn vẫn thấy bầu trời nở hoa.”
"Muốn than thở chuyện triền miên, Cứ nói, ta hứa không phiền, nghe chăm. Muốn ai biến mất âm thầm? Chỉ cần chàng nháy mắt một lần là xong."
“Ngài mệt? Để ta hát ru, Ru bằng mấy tiếng ‘chàng như thần tiên’. Chàng cau mày cũng rất duyên, Chàng thở dài cũng hóa liền thơ ca.”
"Ngồi đây ta quạt cho ngài, Thương không thì bảo, chớ bày đặt ngơ. Khổ thân cái mặt bơ phờ, Lại đây ta dỗ, đừng mơ chạy liền!
"Ầy ầy, làm gì cau mày? Ta lo thì mặc, chàng đây chảnh gì? Cốc đầu một cái cho chừa, Ốm mà còn gắt, chàng vừa vừa thôi. "
"Thôi nào, ta biết chàng mong, Chỉ là sĩ diện chưa xong nên lì. Nắm tay một cái, ô kìa, Ai cho hất xuống? Ta lì lắm nha!"
"Mắng đi, ta đứng đây, Mắng chán chê rồi ta lại dỗ. Muốn đánh thì đánh đi, Đừng có giữ trong lòng mà lại khổ."
'Nghỉ đi, để ta hát ca, Nhạc hơi dở, nhưng là tình ca cơ mà. Này, đừng ném sách vào ta, Bạo lực vậy chàng còn lấy chồng không? "
"Chàng mà còn cứ bồn chồn, Ta đây hát hò làm ơn chịu giùm!"
"Nếu mai này chàng quên, Thì cũng chẳng sao đâu, ta nhớ."
Muốn ngọt ngào, ta cũng chiều, Muốn ăn đòn hả? (Ơ kìa, đừng nha!)
"Của riêng ta với tình nhân, Dù là chàng vẫn hung hăng như vầy. Có ta thì chớ sợ ai, Chàng thích gì, nói, ta nai lưng làm! Thích trà, thích bánh, thích cam, Thích ngồi ngắm cảnh hay làm thơ không? Hay là thích chút bão giông, Cho chàng hét đã rồi lòng lại yên? Dựa vào ta, ngủ một phiên, Nhắm mắt đi nhé, bình yên có mà! Dẫu cho đời lắm phong ba, Vẫn còn ta đó, cười nha, ranh à"

Tự Mình Đau

________________
🌧
Một tấm chân tình gửi người chưa tỏ, Năm tháng hao gầy, ôm mộng đơn phương. Mười vạn câu thơ chẳng thành lời ngỏ Chỉ biết lặng thầm Thương đến đau xương.
Một tấm chân tình gửi em chưa tỏ, Năm tháng hao gầy, anh vẫn đợi em. Mười vạn câu thương, nghìn lời bày tỏ, Nhưng mà em đâu—chỉ có màn đêm.
Một ánh mắt cười, lòng ta rực lửa Tưởng chừng chàng cũng… một chút vì ta? Hóa ra chỉ là gió lay ngọn cỏ, Ta si tình chàng, chàng cợt đùa qua
Một kẻ ngốc si, một đời mải miết, Đổi lấy em cười—một thoáng mong manh. Ngỡ đâu em thương, ngỡ đâu em biết, Hóa ra ta là gió thoảng bên thành.
Một đời chờ đợi, em chưa từng hứa, Tim này ngây thơ cứ muốn tin hoài. Tỉnh giấc mới hay, anh là kẻ ngốc, Yêu một người hoài-mà chẳng tồn tại.
Một ngày em đến, chào anh thân thiết, Môi nở hoa hồng, mắt tựa trời trong. Ngỡ là duyên đến, ai ngờ… lại biết, Hôm nay em vui, vì có người lòng.
Thôi thì cứ vậy, anh làm gió thoảng, Làm kẻ qua đường lặng lẽ nhìn em. Dẫu cho đau đớn, lòng không dám oán, Chỉ trách mình khờ, chỉ trách mình si.
Anh vẫn ngốc lắm, vẫn chưa chịu hiểu, Vẫn ngồi chờ em giữa phố đông người. Một cơn gió thoảng cũng làm tim yếu, Ngỡ rằng là em, nhưng chẳng ai cười.
Anh đem tim gửi vào ngàn tin nhắn, Nhưng em chỉ xem, chẳng trả lời đâu. Một lần hỏi thử: "Em có thương anh?" Chỉ nhận lại cười, bảo: "Cũng... tàm tạm."
Tàm tạm là gì? Là thương hay ghét? Là nắm hay buông, là nhớ hay quên? Anh đi tìm mãi, trong từng câu chữ, Nhưng tìm hoài hoài, chỉ thấy buồn tênh.
Thôi thì mặc kệ, em cười là tốt, Dẫu chẳng vì anh, cũng chẳng vì ai. Chỉ cần em vui, lòng anh chấp nhận, Mặc kệ cả đời—làm kẻ đơn sai.
Em kiêu ngạo, em xinh đẹp, em biết, Em cười nhạt, anh đã rối cả tim. Một câu hờ hững, một ánh mắt nghiêng, Cũng đủ để anh dại khờ mê mệt.
Anh là gì? Một kẻ si tình ngu ngốc, Bị em dắt mũi mà vẫn vui tươi. Em hất tay ra, anh nắm lại rồi, Em đẩy ngã, anh cười bảo thương lắm.
Em càng hờ hững, anh càng lụy hơn, Em càng kiêu ngạo, anh càng si mê. Bảo anh đừng nhớ? Đừng mong? Đừng đợi? Em thử đi, thử cấm ngọn cỏ yêu trời.
Em kiêu sa, em lộng lẫy, em vương, Anh lấm lem giữa bụi trần nhỏ bé. Em lướt ngang qua, chẳng cần ngoảnh lại, Mà anh cả đời chẳng dám buông tay.
Ta lắm lem, ta phong trần sương gió Tay cầm gươm, đâu biết cầm hoa. Chỉ biết thương em, chỉ biết ngốc nghếch, Lại chẳng biết mình có được phép đâu mà.
Một ánh mắt cười, ta thành kẻ dại, Một lần lỡ thương, trót nợ cả đời. Đếm sao cũng thiếu, thương em nhiều quá, Một chút xa vời, cũng hoá chơi vơi.
Em cười, hoa cũng đua nhau nở, Em buồn, trời bỗng xám màu mưa. Ta gom gió hát thành lời tỏ, Chỉ mong em đừng lắc đầu hờ.
Một tấm chân tình, ngàn lần tự nhủ, Chớ si mê nhiều, chớ mộng mơ sâu. Nhưng lỡ yêu rồi, tim này chật chội, Bởi bóng hình em... ngự mãi từ lâu.
Ta mang tương tư đi rải khắp chốn, Mà em hững hờ như gió thoảng qua. Cố chấp giữ yêu thương một vài một vạn Đổi lại được gì? Một câu: "Người ta."
Nhưng em cười, lòng ta rực sáng, Như trăng soi giữa những đêm dài. Chỉ một ánh mắt thôi cũng đáng, Dẫu ngày mai có hoá hình hài ai.
Hoa trong tay là hoa của trời đất, Người trong lòng, dù long trời lở đất vẫn thương. Một giọt lệ rơi, ta ôm cả trời mà thất sắc, Em ngoảnh đi, ta thành kẻ vấn vương.
Yêu đến mức hoá si tình, Một đời theo bóng chẳng cần hồi đáp. Thế gian ai cười? Ta mặc kệ, Vì em, ta nguyện ngốc một đời
Chắc là vẫn ngốc thôi, Đợi ai giữa đêm dài. Chắc là tay vẫn lạnh, Vì thiếu một bàn tay.
Muốn rời mà chẳng nỡ, Muốn quên lại càng đau. Biết mãi là vô vọng, Mà vẫn cố níu cầu.
Gió thu từng rất nhẹ, Sao giờ buốt tim ta? Lời yêu còn chưa cũ, Mà người đã cách xa.
Ta ngỡ là tất cả, Chỉ hóa một thoáng qua. Lòng người như mây nổi, Đổi hướng chẳng cần màng.
Nếu biết trước như thế, Đã chẳng mộng mơ chi. Thôi đành thôi, đành lặng, Tự học cách quên đi.
Ta muốn quên người lắm, Mà lòng chẳng thể nguôi. Dẫu biết người hai dạ, Sao tim vẫn rã rời?
Mùa hạ ta từng nhớ, Mùa đông vẫn còn thương. Thời gian thì cứ chảy, Mà lòng vẫn vấn vương.
Gặp người trong giấc mộng, Lại giật mình đơn côi. Ngỡ quên rồi, nhưng hóa, Chỉ là tự dối thôi.
Nếu quên là dễ lắm, Ta đâu khổ thế này? Thôi thì xin đành vậy, Nhớ đến hết kiếp này..

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play