[ RhyCap ] Một Đời Chờ Trong Tuyệt Vọng
chap 2
Vì ba Đức Duy sơ suất trong công việc nên đã làm mất bao công sức mình đã gây dựng sự nghiệp từ lâu.
Trong căn nhà nhỏ, ánh đèn vàng hắt vào khuôn mặt khốn khổ của ông Đức Huy, ba của Đức Duy. Tay ông run run cầm chặt tờ giấy nợ đỏ như máu. Trước mặt ông, Đức Duy đứng lặng yên cố giữ bình tĩnh.
Ông không những không cố gắng lấy lại danh tiếng mà còn bài bạc rượu chè dẫn đến mượn số tiền rất lớn, số tiền mượn cao mà tiền lãi còn cao ngất ngưởng khiến ông mất khả năng chi trả.
Đành phải bán con trai mình cho bên chủ nợ.
Đêm nay trời đổ mưa, từng giọt nước nặng nề đập vào mái tôn cũ kĩ.
Hoàng Đức Duy
Ba, ba còn muốn dính vào thứ này đến bao giờ? Chuyện nghiêm trọng đến mức nào rồi mà ba còn lặp lại nó nữa? //cúi gầm mặt cất tiếng//
Ông Huy không trả lời ngay mà ông chỉ cắn răng như muốn nuốt ngược nước mắt. Cuối cùng ông thở dài, giọng khàn đặc cất tiếng
Hoàng Đức Huy
Ba sai rồi, ba sai thật rồi Duy ơi...chỉ vì ba quá tin vào vận may, cứ nghĩ vay một chút rồi sẽ xoay sở được..Nhưng Quang Anh... hắn không phải con người thường nữa. Giờ lãi đã cao hơn số vốn ban đầu, ba..ba không thể trả được nữa // rưng rưng //
Cái tên Quang Anh đó là ai cơ chứ mà khiến người khác phải khiếp sợ? Duy nghe giọng nói của ba đau muốn xé lòng nhưng em chỉ bất lực chết đứng tại chỗ
Hoàng Đức Duy
Còn cách nào nữa không ba? // trầm lặng//
Ông Huy lắc đầu, ngồi sụp xuống ghế
Hoàng Đức Huy
Không còn cách nào nữa..hắn đã cho người tới đây vào tối nay. Ba không còn gì để trả..chỉ có con
Hoàng Đức Duy
B-ba nói gì vậy chứ? Đừng nói là ba định giao con cho chúng sao? / kinh hãi nhìn ông Huy + giọng run rẩy /
Bất ngờ cánh cửa bật mở. Cơn gió lạnh tràn vào theo mùi ẩm mốc của đất. Đứng trước cửa là những tên vệ sĩ của Quang Anh, bộ vest đen chỉnh tề, đôi mắt sắc lẹm như d.a.o
Nvp
Vệ sĩ: ÔNG GIÀ!! KHI NÀO ÔNG MỚI TRẢ TIỀN CHO CHÚNG TÔI ĐÂY HẢ?!
Hoàng Đức Huy
Các cậu ơi..các cậu làm ơn làm phước cho tôi x-xin gia hạn thêm mấy ngày nữa, tôi hứa sẽ trả đủ..
Nvp
Vệ sĩ: KHÔNG LÀ KHÔNG! LÀM PHƯỚC CHO ÔNG AI LÀM PHƯỚC CHO CHÚNG TÔI ĐÂY HẢ? TÔI KHÔNG ĐÒI ĐƯỢC TIỀN LÀ CẬU QUANG ANH C.H.É.M CHẾT CHÚNG TÔI ĐẤY!
Hoàng Đức Huy
T-tôi xin c-các cậu mà!
Hoàng Đức Huy
Tôi còn một thằng con trai
Hoàng Đức Huy
Tôi sẽ bán nó cho c-các cậu
Hoàng Đức Duy
Bố có biết mình đang nói gì không hả?!
Nvp
Vệ sĩ: Nhưng thằng này chỉ đủ số tiền lãi thôi
Nvp
Vệ sĩ: Còn tiền vốn thì không đủ nên tôi sẽ chặt 1 bàn tay ông trừ 50tr để làm niềm tin nhá
Nvp
Vệ sĩ:Tiền lãi 2tỷ3 được xoá
Nvp
Vệ sĩ: Còn tiền vốn từ 950tr xuống 900tr !
Nvp
Vệ sĩ: BÂY ĐÂU, CHẶT ĐI!!
Hoàng Đức Huy
Không thể nào!!
Bàn tay ông đã đứt lìa ra, m.á.u tuôn ra càng nhiều
Không những thấy ông ngất mà còn tàn ác đến mức chúng còn lấy chính cây d.aO đó để đ.â.m ch*t ông
Máu tuôn xối xả cứ phúng lên
Hoàng Đức Duy
Bố!!/trợn mắt/
Tiếng thét xé lòng của Duy van lên từng đợt
Em vẫn không tin, không tin rằng chúng là con người mà lại sống không bằng một con súc sinh!
Họ không tha cho ba em, ba em cũng đủ may mắn để tồn tại, em vẫn không tin vào mắt mình.
Đôi mắt trong trẻo của em đã bị nước mắt vùi lắp đi.
Đôi mắt ấy chỉ còn những gân máu đỏ tươi hiện lên trông thấy rõ.
Em ngã khuỵ xuống nhìn sàn nhà đã nhuộm máu từ khi nào lại càng đau đớn hơn, trái tim em như thắt lại từng cơn đau nhói.
Đưa ánh mắt sáng lẹm đó nhìn một lượt bọn vệ sĩ mà em không khỏi thù hận.
Nvp
: mong cậu đừng quá đau buồn, tôi chỉ làm theo đúng nhiệm vụ của mình.
Hoàng Đức Duy
Các cậu còn tình người sao? /vô cảm/
Nvp
Vệ sĩ: thật sự xin lỗi…
Mặc dù em biết ông ta bán em vì muốn giữ an toàn mạng của mình, ông ấy chỉ nghĩ đến lợi ích cá nhân nhưng tâm trí em không thế nào nói rằng em không đau được. Ông ấy là máu mủ ruột thịt của em cơ mà..
chap 3
Nguyễn Quang Anh
Đòi tiền được chưa?
Nvp
Vệ sĩ: K-không đòi được ạ..
Nguyễn Quang Anh
// xoay ghế lại đối diện với tên vệ sĩ//
Nguyễn Quang Anh
/nhăn mặt/
Nguyễn Quang Anh
MỘT LŨ VÔ DỤNG
Nguyễn Quang Anh
CHỈ NHIÊU ĐÓ MÀ LÀM Đ*O XONG THÌ CHÚNG MÀY CẠP CỨ* MÀ ĂN À?
Nvp
Vệ sĩ: Dạ thưa cậu chủ, mặc dù không đòi tiền được nhưng ổng bán thằng con trai của ổng ạ
Nguyễn Quang Anh
Đem nó vào cho tao
Nvp
Vệ sĩ: Người đâu, lôi nó vào!
Hoàng Đức Duy
//bị lôi vào//
Hoàng Đức Duy
/lườm/ BỎ TÔI RA, CÁC NGƯỜI BỊ ĐIẾC HAY KHÔNG HIỂU TIẾNG NGƯỜI VẬY HẢ?!
Nguyễn Quang Anh
Ô~.Ha~ khẩu khí cũng tốt lắm
Nguyễn Quang Anh
//bóp mỏ cậu//
Nguyễn Quang Anh
//vỗ má cậu mấy cái//
Nguyễn Quang Anh
Tao là Quang Anh, có lẽ mày không nhớ tao nhưng tao lại nhớ rất rõ thậm chí còn biết về mày nhiều lắm đó nhóc à~!
Tại sao hắn lại nói như vậy chứ? Phải chăng có điều gì uẩn khúc phía sau ư?
Nguyễn Quang Anh
Nhắc cho mày nhớ, mày không có quyền xưng hô với tao kiểu đó!
Nguyễn Quang Anh
Tao còn nghe chính miệng mày xưng hô với tao kiếu đó một lần nào nữa thì đừng có trách!
Nguyễn Quang Anh
Tao bẻ từng cái răng của mày!
Nguyễn Quang Anh
Tao không nương tay với ai đâu!
Nguyễn Quang Anh
RÕ CHƯA?
Hoàng Đức Duy
R-rồi /rén/
Nguyễn Quang Anh
Chủ ngữ, vị ngữ?
Hoàng Đức Duy
T-tôi biết rồi cậu..
Nguyễn Quang Anh
//xoa đầu cậu// tốt, giờ thì cút xuống hầm tối tao xử mày sau
Nguyễn Quang Anh
//xoay người vung đá một cước thật mạnh vào đầu Duy//
Hoàng Đức Duy
//bất tỉnh//
Vì cú đá của hắn sát thương rất cao nên em bất tỉnh luôn
Nguyễn Quang Anh
Lôi nó đi đi //phắt tay//
Nguyễn Quang Anh
//phủi giày//
Hoàng Đức Duy
// bị lôi đi //
Nguyễn Quang Anh
Ha~ người yêu cũ, thú vị.
T/g
Ráng qua mấy khúc này là được òii
T/g
Về sau ngược nhẹ nhành tình cảm.
chap 4
Bọn chúng lôi Duy xuống tầng hầm, nơi mà ai cũng phải khiếp sợ vì khi vào đó thì coi như là sống không bằng chết.
Căn hầm ấy nằm sâu dưới lòng đất, ánh sáng mờ ảo của cây đèn đã trải qua cả thập kỷ, nó chập chờn lướt qua những bức tường nứt nẻ, vết nước rỉ rả xuống từ những khe hở.
Mùi ẩm mốc, sắt thép cũ kỹ lan tỏa trong không gian ngột ngạt. Bóng tối dường như có thể sờ thấy, dày đặc, như bao trùm lên tất cả mọi thứ trong đó.
Tiếng bước chân vang lên trong không gian tĩnh lặng, nhưng dường như không bao giờ chạm đất, chỉ có những âm thanh xa vắng của sự rơi rớt, lạo xạo như có ai đang lén lút di chuyển.
Căn phòng trong hầm như một phần của câu đố không lời, với những đồ vật phủ bụi và cobweb( mạng nhện) giăng kín khắp mọi ngóc ngách.
Một cảm giác bất an, như có đôi mắt vô hình đang dõi theo từ bóng tối sâu thẳm, khiến mỗi bước đi đều mang theo nỗi sợ hãi không tên.
Có lẽ, ở đâu đó trong căn hầm này, ký ức của những người đã đi qua vẫn còn vương vấn, ẩn náu đâu đó trong sự im lặng đáng sợ lãng vãng đâu đây.
Đức Duy vừa tỉnh đã thấy trước mắt mình là một nỗi u ám đáng sợ
Mùi hôi thối nồng nặc phát ra từ sắt thép và mùi ẩm mốc sộc thẳng lên mũi Duy khiến em khẽ nheo mày
Hoàng Đức Duy
/ nheo mày / //che mũi// ưm~... hôi quá vậy trời!
Nguyễn Quang Anh
Ráng chịu đi từ từ sẽ quen thôi~
Quang Anh, hắn xuống đây từ khi nào mà đã ngồi chễm chệ trên ghế đăm đăm pha một chút sắc lẹm nhìn về phía em
Hoàng Đức Duy
//giật mình//
Hoàng Đức Duy
/Giọng run rẩy, nhưng ánh mắt kiên quyết/ Đá tôi một cú, bắt tôi xuống đây, rồi anh định làm gì nữa? Ngồi nhìn tôi như vậy để cảm thấy thỏa mãn à?
Hoàng Đức Duy
/Giọng kiên định/ Anh đừng nghĩ anh làm như thế sẽ khiến tôi sợ! Quang Anh, anh hãy nhớ lấy, tôi không phải kẻ dễ dàng bị khuất phục!
Nguyễn Quang Anh
Sợ? Tôi chẳng cần cậu sợ hãi, chỉ cần thấy cậu đau đớn là đủ. // ánh mắt khiêu khích, ngồi chễm chệ trên ghế//
Quang Anh nhẹ nhàng đứng dậy, ánh mắt của hắn sắc lạnh, không chút do dự bước từng bước vững vàng về phía Đức Duy. Cái không khí căng thẳng càng lúc càng dày đặc.
Quang Anh thốt lên, giọng nói đầy khinh miệt, ánh mắt hắn không rời khỏi Duy, đầy sự thử thách.
Nguyễn Quang Anh
Cậu nghĩ mình có thể đứng vững trước tôi sao?
Nguyễn Quang Anh
//cười khẩy, giọng nói đầy mỉa mai//
Mọi thứ đều có giá của nó, cậu chỉ là không đủ can đảm để trả mà thôi.
Hắn đứng đó, quan sát từng phản ứng của Đức Duy. Cảm giác quyền lực, lạnh lùng trong con người hắn như một bức tường vô hình bao quanh em.
Hoàng Đức Duy
//lùi lại một bước, mắt nhìn Quang Anh với chút hoang mang//
Nhưng hắn không để ý, vẫn đứng đó, ánh mắt lạnh lùng như đang chờ đợi một thứ gì đó.
Nguyễn Quang Anh
Đừng nghĩ rằng cậu có thể dùng sự im lặng để trốn tránh //nói giọng đều đều nhưng sắc bén//
Hắn tiền lại gần, từng bước chân vang lên trong không gian yên tĩnh, như những nhát dao cắt vào bầu không khí.
Nguyễn Quang Anh
Cậu có thể làm gì được tôi, hay sẽ chỉ biết im lặng?
Quang Anh dừng lại ngay trước mặt Duy, khuôn mặt không thay đổi.
Nguyễn Quang Anh
Vậy... cậu sẽ chọn đau đớn hay là khuất phục?
Hắn hỏi mà môi nở một nụ cười lạnh lùng, như thế mọi chuyện đã an bài.
Quang Anh đứng im lặng, ánh mắt không rời khỏi Duy, như một con thú săn mồi đang chờ đợi con mồi của mình lộ ra sơ hở. Hắn không nói gì thêm, chỉ đơn giản là chờ đợi phản ứng tiếp theo của em.
Hoàng Đức Duy
//nuốt khan, đôi môi khẽ run rẩy, không thể rời mắt khỏi cái nhìn lạnh lẽo của Quang Anh//
Cảm giác bị dồn ép làm tim em đập nhanh, như thế sự sợ hãi đang từ từ chiếm lĩnh. Quang Anh tiến lại gần hơn, mỗi bước chân như một đe dọa thêm vào không gian, áp lực ngày càng lớn.
Quang Anh lên tiếng, giọng nói của hắn như cắt qua không khí, sắc bén và đầy sự khẳng định.
Nguyễn Quang Anh
Cậu sẽ không thể trốn tránh mãi được đâu HOÀNG ĐỨC DUY à~~
Hoàng Đức Duy
*Sao hắn lại biết cả họ tên mình? Chỉ mới gặp 2 lần thôi mà? Mình biết tên hắn chỉ vì nhiều người nhắc đến và cách xưng hô của vệ sĩ hắn.*
Những câu hỏi và sự hoang mang tột độ liên tục ùa vào não bộ của Duy
Quang Anh lên tiếng, giọng nói của hắn như cắt qua không khí, sắc bén.
Nguyễn Quang Anh
Cậu nghĩ mình có thể chạy trốn, hay cuối cùng sẽ phải đối mặt với tôi?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play