Trường Học Bất Ổn [Phatthao]
Chap 1
Võ Tấn Phát – thiếu gia tập đoàn Võ Thị, một kẻ ngông cuồng, không coi ai ra gì. Dù mới 17 tuổi nhưng đã nhúng tay vào thế giới ngầm, giúp cha mình buôn bán ma túy ngay trong trường học. Không ai dám đụng vào hắn, ngoại trừ Thành Nhân – một học sinh gương mẫu nhưng cứng đầu, luôn tìm cách lật tẩy những việc làm sai trái của Phát. Nguyên Thảo – cô gái bình thường vừa chuyển đến, không ngờ lại vô tình chứng kiến cuộc đối đầu giữa hai người họ. Cô nghĩ mình có thể đứng ngoài cuộc, nhưng số phận lại đẩy cô vào vòng xoáy nguy hiểm.
Nguyên Thảo
Gì vậy trời? Hai người này đánh nhau hả?
Thành Nhân
Võ Tấn Phát! Mày nghĩ đây là địa bàn của mày chắc? Dám buôn ma túy trong trường à?
Võ Tấn Phát
Thì sao? Cậu tính mách lẻo với thầy à?
Thành Nhân
Tao không cần mách ai hết. Tao sẽ tự tay dẹp mày!
Nguyên Thảo
Ủa? Sao lại đánh nhau giữa ban ngày ban mặt vậy?
Ầm! Một cú đấm mạnh vào mặt Phát. Cậu ta chỉ cười, lau vệt máu bên môi
Võ Tấn Phát
Đánh cũng khá lắm, nhưng chưa đủ đâu nhóc.
Phát siết chặt nắm đấm, Nhân cũng thủ thế sẵn sàng lao vào
Nguyên Thảo
Khoan đã! Mấy người có cần đánh nhau vậy không?
Cả hai dừng lại, nhìn về phía Thảo
Nguyên Thảo
Tôi chỉ là học sinh mới thôi. Nhưng mấy người đánh nhau ở đây thì có vẻ... mất hình tượng quá ha.
Võ Tấn Phát
Hình tượng? Tôi có bao giờ quan tâm mấy thứ vớ vẩn đó đâu.
Nguyên Thảo
Thôi, tôi chỉ góp ý thôi. Mấy người cứ đánh đi. Tôi đi trước.
Thảo quay đi, nhưng chưa kịp bước đã bị một bàn tay túm lấy cổ tay
Võ Tấn Phát
Cô nghĩ cô có thể đi dễ dàng vậy sao?
Thành Nhân
Buông cô ấy ra, Phát!
Võ Tấn Phát
Cậu lo chuyện bao đồng nhiều quá rồi đó, Thành Nhân.
Thành Nhân
Tao không đứng nhìn mày làm bậy được!
Thảo cảm thấy tay mình bị siết chặt hơn, tim cô đập nhanh. Cô biết mình đã vô tình dính vào một rắc rối lớn…
Nguyên Thảo
Tôi chỉ là người qua đường thôi, tự nhiên kéo tôi vào làm gì?
Võ Tấn Phát
Qua đường? Cô nghĩ mình có thể thoát khỏi chuyện này dễ dàng vậy sao?
Thành Nhân
Phát, mày đừng có động vào cô ấy!
Võ Tấn Phát
Cậu quan tâm cô ta vậy à?
Nguyên Thảo
Nè, tôi không có liên quan tới hai người, cũng không cần ai bảo vệ đâu nha!
Tiếng chuông báo hiệu vào lớp vang lên, cả ba người đều đứng yên một lúc
Thành Nhân
Hôm nay coi như tạm dừng ở đây. Nhưng đừng tưởng tao sẽ bỏ qua chuyện này, Võ Tấn Phát!
Võ Tấn Phát
Lúc nào cũng chính nghĩa như vậy, có thấy mệt không?
Nhân không nói gì nữa, quay lưng rời đi. Thảo cũng nhanh chóng bước đi nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của Phát dõi theo mình.
Nguyên Thảo
Mới ngày đầu đi học mà gặp chuyện gì không...
Gia Mỹ
Ê, cậu quen Võ Tấn Phát hả?
Nguyên Thảo
Không! Còn lâu!
Gia Mỹ
Vậy sao cậu dám xen vào lúc cậu ta đang đánh nhau với Thành Nhân? Không sợ à?
Nguyên Thảo
Tôi đâu có xen vào... chỉ là tình cờ đi ngang qua thôi.
Gia Mỹ
Võ Tấn Phát không phải người bình thường đâu nha. Cậu ta là thiếu gia tập đoàn Võ Thị, còn nghe đồn có dính líu đến xã hội đen. Cậu mà chọc giận cậu ta là không yên đâu.
Nguyên Thảo
Đồn thổi thôi mà, chắc gì là thật...
Gia Mỹ
Tin hay không tùy cậu. Nhưng tốt nhất là tránh xa cậu ta ra!
Thảo im lặng, nhìn ra cửa sổ. Nhưng cô không hề biết, bên ngoài hành lang, một bóng dáng cao lớn đang tựa vào tường, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía cô...
Giờ tan học – Cổng trường
Nguyên Thảo
Tốt nhất là về nhà ngay, tránh xa mấy tên rắc rối đó…
Gia Mỹ
bàn: Ê, cậu có muốn đi uống trà sữa không?
Nguyên Thảo
Hôm nay mình bận rồi, hẹn hôm khác nha!
Thảo vẫy tay chào rồi rẽ sang con đường vắng. Nhưng vừa đi được một đoạn, cô cảm giác có người đang đi theo phía sau...
Bóng dáng cao lớn tựa vào chiếc xe mô tô đen tuyền, ánh mắt đầy thích thú
Võ Tấn Phát
Cô có vẻ sợ hãi nhỉ?
Nguyên Thảo
Lại là anh? Anh theo dõi tôi làm gì?
Võ Tấn Phát
Tôi chỉ tò mò thôi. Cô là ai mà dám xen vào chuyện của tôi?
Nguyên Thảo
Tôi đã nói là chỉ tình cờ đi ngang qua mà!
Võ Tấn Phát
Tình cờ? Nhưng tôi không thích ai "tình cờ" thấy những gì không nên thấy.
Nguyên Thảo
Vậy anh tính làm gì tôi?
Phát chống một tay lên tường, giam cô vào giữa hắn và bức tường lạnh lẽo. Thảo nuốt khan, tim cô bắt đầu đập nhanh.
Võ Tấn Phát
Cô nên biết sợ đi. Tôi không phải người dễ trêu chọc đâu.
Nguyên Thảo
Tôi cũng không phải người dễ bị hù dọa!
Phát đột nhiên rút lui, nhét tay vào túi quần, giọng điệu nhàn nhã
Võ Tấn Phát
Tôi sẽ để mắt đến cô, Nguyên Thảo. Chuẩn bị tinh thần đi.
Nói rồi, hắn lên xe, phóng đi trong màn đêm. Thảo đứng yên tại chỗ, trái tim đập loạn nhịp vì sự nguy hiểm của hắn…
Chap 2
Bãi đỗ xe sau trường – Buổi chiều muộn
Võ Tấn Phát
Gọi tôi ra đây có chuyện gì?
Dương Minh
Còn gì nữa? Mày đưa hàng, bọn tao sẽ thanh toán sau.
Võ Tấn Phát
Thanh toán sau? Tao không làm ăn kiểu đó.
Dương Minh
Mày đừng có lên mặt! Tụi tao đã mua của mày bao nhiêu lần, giờ chỉ muốn nợ một lần thôi!
Võ Tấn Phát
Tao không quan tâm. Không có tiền, không có hàng. Luật chơi là vậy.
Bầu không khí căng thẳng. Đám người kia liếc nhìn nhau, rồi đột nhiên một tên lao đến từ phía sau, vung gậy gỗ vào Phát.
Bốp! Một cú đánh mạnh trúng vào vai Phát, khiến cậu loạng choạng lùi lại.
Võ Tấn Phát
Hóa ra là muốn giật hàng luôn hả?
Dương Minh
Đừng trách tụi tao. Mày ngông cuồng quá rồi!
Ngay lập tức, bốn năm tên lao vào, mỗi kẻ cầm theo vũ khí. Phát xoay người né đòn, tung cú đá mạnh vào một tên, nhưng số lượng kẻ địch quá đông. Một gã túm lấy áo cậu, đấm thẳng vào bụng khiến Phát lùi lại, khuôn mặt tái đi trong giây lát.
Võ Tấn Phát
(hít sâu, ánh mắt sắc lạnh) Chết tiệt...
Dù cậu mạnh, nhưng không thể đấu lại cả đám một mình. Một cú đấm nữa giáng vào má cậu, khiến cả người nghiêng đi.
Dương Minh
Giờ thì ngoan ngoãn giao hàng đi, thiếu gia!
Phát cắn răng, cơ thể đau nhức nhưng ánh mắt vẫn không có chút sợ hãi. Cậu biết mình đã rơi vào bẫy...
Võ Tấn Phát
Mấy đứa chúng mày... dám động vào tao sao?
Dương Minh
Đừng tưởng mày là thiếu gia thì ai cũng sợ. Hôm nay tao cho mày một bài học!
Bốp! Một cú đấm mạnh giáng thẳng vào mặt Phát, khiến cậu ngã xuống nền đất lạnh. Máu từ khóe môi chảy ra, nhưng ánh mắt cậu vẫn sắc bén, không hề có chút sợ hãi.
Võ Tấn Phát
Tao sẽ nhớ chuyện này...
Tên cầm đầu ra hiệu, cả bọn đồng loạt lao vào. Những cú đấm, cú đá liên tiếp trút xuống người Phát. Đau đớn lan khắp cơ thể, nhưng cậu cắn chặt răng, không hề rên một tiếng.
Dương Minh
(đạp mạnh vào người Phát) Xem mày còn dám làm cao không!
Sau một hồi đánh đập, bọn chúng lục túi áo khoác của Phát, lấy hết gói hàng rồi nhanh chóng rời đi
Dương Minh
(cúi xuống, vỗ nhẹ vào mặt Phát) Lần sau làm ăn thì biết điều một chút, thiếu gia.
Bọn chúng cười phá lên rồi bỏ đi, để lại Phát nằm bất động trên mặt đất, máu chảy loang lổ.
Trời tối dần, cơn gió lạnh lùa qua bãi đỗ xe. Phát cố gắng mở mắt, nhưng toàn thân đau nhức đến mức không thể cử động. Cậu biết hôm nay mình đã thua.
Cậu cắn răng, siết chặt nắm tay trên mặt đất lạnh, trong lòng dâng lên một cơn giận dữ tột cùng...
Nguyên Thảo
Hả? Ai nằm kia vậy?
Cô nheo mắt nhìn kỹ hơn, tim chợt thót lên khi nhận ra người đang nằm bất động trên mặt đất.
Nguyên Thảo
Võ Tấn Phát ?!
Không nghĩ ngợi gì nhiều, cô chạy vội đến. Cậu ta nằm co quắp, máu loang trên áo sơ mi trắng, khuôn mặt sưng tím.
Nguyên Thảo
Này, anh có nghe tôi nói không?
Võ Tấn Phát
(rên khẽ, cố mở mắt) Cô...?
Nguyên Thảo
Anh bị cái gì vậy hả? Ai đánh anh ra nông nỗi này?
Võ Tấn Phát
Cô nghĩ tôi còn sức để trả lời à?
Thảo thở dài, đỡ cậu ta ngồi dậy, nhưng vừa chạm vào vai, Phát rít khẽ vì đau.
Nguyên Thảo
Chết tiệt... anh bị thương nặng lắm! Tôi đưa anh đến bệnh viện.
Võ Tấn Phát
Không... không cần...
Nguyên Thảo
Không cần? Anh có thấy mình sắp chết chưa?
Võ Tấn Phát
Chưa dễ chết vậy đâu.
Dù bị thương, Phát vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng cô nhìn thấy rõ sự đau đớn trong mắt cậu.
Nguyên Thảo
Được rồi, vậy ít nhất để tôi đưa anh về nhà!
Võ Tấn Phát im lặng vài giây, rồi khẽ gật đầu
Thảo đỡ cậu ta dậy, cánh tay Phát vô thức đặt lên vai cô. Khoảnh khắc ấy, cả hai đều cảm nhận được hơi ấm từ đối phương giữa đêm tối lạnh lẽo.
Võ Tấn Phát
Tôi không hiểu tại sao mình lại giúp anh nữa…
Nguyên Thảo
Chính tôi cũng không hiểu tại sao cô lại xuất hiện đúng lúc như vậy...
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, một cô gái nhỏ bé đang cố dìu một chàng trai đầy thương tích bước đi chậm rãi.
Biệt thự Võ gia – Cửa lớn mở ra, không khí lạnh lẽo bao trùm
Nguyên Thảo
Đây là nhà anh sao?
Cô chưa kịp quan sát kỹ, một bóng người cao lớn đã xuất hiện ngay trước cửa. Ông ta vận bộ vest đắt tiền, ánh mắt sắc lạnh quét qua Phát – chính là Võ Chấn Hưng, cha của Phát.
Võ Chấn Hưng
Mày còn mặt mũi về đây sao?
Nguyên Thảo
Chú… chú ấy là ba anh?
Võ Chấn Hưng
Mày làm cái trò gì ngoài đó? Nhìn bộ dạng thảm hại của mày xem!
Võ Tấn Phát
Bị đánh thôi, có gì to tát đâu?
Chát! Một cái tát giáng thẳng vào mặt Phát. Cậu lảo đảo lùi lại một bước, khóe môi lại rỉ máu.
Nguyên Thảo
Chú làm gì vậy?! Anh ấy đã bị thương rồi mà!
Nguyên Thảo
Tôi… tôi chỉ tình cờ thấy anh ấy nằm ngoài đường, nên giúp đỡ.
Võ Chấn Hưng
Đúng là vô dụng. Ngay cả chuyện làm ăn cũng không xong, còn để bị đánh thành ra thế này!
Võ Tấn Phát
Bọn nó giở trò. Không phải lỗi của tôi.
Võ Chấn Hưng
Lý do? Tao không cần lý do. Tao chỉ cần kết quả! Tao đã dạy mày bao nhiêu lần rồi hả?
Nguyên Thảo
Chú ấy là ba ruột của anh sao? Sao lại đối xử với con mình như vậy?
Võ Chấn Hưng
Tao dạy con tao theo cách của tao, không đến lượt người ngoài lên tiếng.
Võ Tấn Phát
Nhìn đủ chưa? Hối hận vì đã giúp tôi chưa?
Nguyên Thảo
Không. Nhưng tôi thấy… anh thật đáng thương.
Phát sững lại. Từ trước đến nay, chưa ai nói với cậu câu này. Đáng thương? Cậu sao?
Võ Chấn Hưng
Cô gái, cút đi. Chuyện nhà tao, mày không có quyền xen vào.
Nguyên Thảo
Anh không sao chứ?
Võ Tấn Phát
Tôi ổn. Đi đi.
Thảo do dự một chút, nhưng rồi cũng quay lưng rời đi. Khi cô khuất bóng, nụ cười trên môi Phát hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại ánh mắt u ám.
Võ Chấn Hưng
Còn đứng đó làm gì? Vào trong!
Phát siết chặt nắm tay, rồi lặng lẽ bước vào. Cánh cửa biệt thự đóng sầm lại, chôn vùi bóng dáng của cậu trong bóng tối...
Chap 3
Biệt thự Võ gia – Phòng khách rộng lớn, không khí căng thẳng bao trùm
Võ Tấn Phát lau máu trên môi, giọng lạnh tanh
Võ Tấn Phát
Ông đánh tôi rồi, giờ muốn gì nữa?
Võ Chấn Hưng
Mày nghĩ tao muốn đánh mày sao? Mày làm tao mất mặt!
Võ Tấn Phát
Mất mặt? Vì tôi bị đánh, hay vì mất hàng?
Võ Chấn Hưng
Cả hai! Mày có biết để có được lô hàng đó, tao đã mất bao nhiêu tiền không?!
Võ Tấn Phát
Tôi biết. Nhưng tôi cũng biết một điều—chính ông đã đẩy tôi vào cái vũng bùn này!
Khoảng không gian rơi vào tĩnh lặng. Ánh mắt Võ Chấn Hưng tối sầm lại.
Võ Chấn Hưng
Mày nói gì ?
Võ Tấn Phát
Từ bé đến lớn, ông chưa bao giờ xem tôi là con. Tôi chỉ là một con tốt trong tay ông, phải không?
Võ Chấn Hưng
Tao cho mày mọi thứ! Tiền bạc, quyền lực, địa vị! Vậy mà mày lại ăn nói kiểu đó với tao?!
Võ Tấn Phát
Tôi chưa bao giờ cần mấy thứ đó!
Phát đứng bật dậy, ánh mắt bùng lên ngọn lửa tức giận mà trước giờ chưa ai từng thấy.
Võ Tấn Phát
Ông muốn tôi trở thành một con rối, một kẻ thừa kế tàn nhẫn như ông? Xin lỗi, tôi không làm được!
Võ Chấn Hưng
Mày nghĩ mày có quyền lựa chọn sao?
Võ Tấn Phát
Tôi không biết. Nhưng tôi biết một điều—tôi chán ghét cái nhà này, ghét cả ông!
Không khí trở nên ngột ngạt đến cực điểm. Hai ánh mắt đối diện nhau, một bên là quyền lực tuyệt đối, một bên là phản kháng mãnh liệt.
Võ Chấn Hưng
Nếu mày dám chống lại tao… thì đừng trách tao độc ác.
Võ Tấn Phát
Tùy ông thôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ ông là người có trái tim.
Nói xong, Phát quay lưng bỏ đi, sải bước thẳng lên lầu mà không thèm nhìn lại. Cánh cửa phòng đóng sầm lại, cắt đứt toàn bộ cuộc đối thoại.
Dưới phòng khách, Võ Chấn Hưng ngồi xuống ghế, tay siết chặt ly rượu, ánh mắt sắc lạnh như dao.
Biệt thự Võ gia – Đêm khuya, không gian yên tĩnh đến đáng sợ
Trong phòng ngủ, Võ Tấn Phát đứng trước cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài. Đêm nay, cậu phải rời khỏi nơi này.
Võ Tấn Phát
Ở lại đây chỉ có chết dần chết mòn…
Cậu khoác áo lên, nhét điện thoại vào túi rồi lặng lẽ mở cửa phòng. Hành lang vắng lặng, không một bóng người. Cậu bước đi chậm rãi nhưng chắc chắn, hướng thẳng ra cổng chính.
Nhưng khi vừa đến nơi, hai bóng người đã đứng chặn sẵn trước cổng. Vệ sĩ của Võ gia.
Vệ sĩ 1
Cậu chủ, cậu định đi đâu?
Võ Tấn Phát
Đi đâu không liên quan đến các người. Tránh ra.
Vệ sĩ 2
Ông chủ đã dặn, cậu không được rời khỏi đây.
Võ Tấn Phát
Ngay cả tự do cũng không có?
Vệ sĩ 1
Xin lỗi, nhưng chúng tôi chỉ làm theo lệnh.
Phát siết chặt tay. Cậu biết nếu đánh nhau, mình không phải đối thủ của bọn họ. Nhưng cậu cũng không thể ở lại nơi này được nữa.
Bất ngờ, cậu lao lên, tung cú đấm thẳng vào một tên vệ sĩ. Nhưng gã chỉ nghiêng đầu né, rồi nhanh chóng khống chế cậu bằng một đòn khóa tay.
Vệ sĩ 2
Đừng phí sức, cậu chủ.
Cậu giãy giụa, nhưng dù mạnh đến đâu, cậu vẫn chỉ là một thiếu niên 17 tuổi, không thể thắng được những kẻ được huấn luyện chuyên nghiệp.
Võ Chấn Hưng
Tao đã đoán trước được mày sẽ làm trò này.
Phát ngước lên, ánh mắt đỏ ngầu vì giận dữ. Võ Chấn Hưng đứng đó, đầy quyền lực, như thể mọi thứ đều nằm trong tay ông ta.
Võ Chấn Hưng
Mày nghĩ mày có thể đi đâu?
Võ Tấn Phát
Bất cứ đâu! Miễn là tránh xa ông!
Võ Chấn Hưng
Nực cười. Nếu mày không chịu nghe lời, tao sẽ cho mày biết thế nào là địa ngục thật sự.
Phát sững lại. Trong một khoảnh khắc, cậu nhận ra mình không thể thoát ra khỏi bàn tay của người đàn ông này dễ dàng như vậy.
Võ Tấn Phát
Ông nghĩ giam giữ tôi cả đời được sao?
Võ Chấn Hưng
Tao không cần giam mày cả đời. Chỉ cần đủ lâu để mày hiểu rằng… tao là người nắm quyền ở đây.
Vệ sĩ kéo Phát vào trong. Cậu vùng vẫy, nhưng vô ích.
Võ Tấn Phát
Tôi sẽ không để ông điều khiển tôi mãi đâu!
Biệt thự Võ gia – Nhà kho phía sau biệt thự, lạnh lẽo và tối tăm
Cánh cửa sắt nặng nề đóng sầm lại, tiếng ổ khóa vang lên chói tai. Cả không gian chìm vào bóng tối.
Võ Tấn Phát đấm mạnh vào cửa
Không có ai trả lời. Bên ngoài chỉ còn tiếng bước chân vệ sĩ rời đi, bỏ lại cậu một mình trong căn phòng tối đen, bốc mùi ẩm mốc.
Võ Tấn Phát nghiến răng, đấm mạnh vào cửa lần nữa
Cậu quay lưng lại, cố điều chỉnh hơi thở. Nhà kho này là nơi chứa đồ cũ, bụi phủ dày đặc, không có cửa sổ. Không có tín hiệu điện thoại.
Cậu ngồi xuống, tựa lưng vào bức tường lạnh. Vết thương trên người vẫn còn đau nhức, nhưng trong lòng còn khó chịu hơn.
Võ Tấn Phát
Không lẽ… mình thực sự phải chịu thua sao?
Bên ngoài, trời đã về khuya. Một cơn gió lùa qua khe cửa, mang theo cảm giác rét buốt.
Trong khi đó, ở một nơi khác...
Nguyên Thảo
Hôm nay... anh ta không đến trường sao?
Cô nhớ lại cảnh tượng tối qua—Võ Tấn Phát bị thương, rồi bị cha anh ta đánh ngay trước mặt cô. Có gì đó trong lòng khiến cô không yên.
Nguyên Thảo
Mình không nên quan tâm. Nhưng...
Buổi sáng hôm sau – Trước cổng biệt thự Võ gia
Nguyên Thảo đứng trước cánh cổng lớn, lòng đầy do dự. Biệt thự Võ gia nguy nga, lạnh lẽo, như một pháo đài bất khả xâm phạm.
Nguyên Thảo
Mình thực sự đang làm gì thế này?
Cô có thể quay về, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng hình ảnh Phát bị thương, bị cha anh ta đánh ngay trước mặt cô cứ lởn vởn trong đầu.
Cô bước tới, nhấn chuông. Một lát sau, một vệ sĩ xuất hiện, ánh mắt dò xét.
Nguyên Thảo
Tôi là bạn học của Võ Tấn Phát. Hôm qua anh ấy không đến trường, tôi muốn gặp anh ấy.
Vệ sĩ 1
Cậu chủ không thể gặp ai hết.
Vệ sĩ 1
Đây là chuyện của Võ gia. Mời cô về cho.
Cánh cổng dần khép lại, nhưng Thảo nhanh chóng chặn lại.
Nguyên Thảo
Nếu anh ấy không thể ra ngoài, vậy tôi có thể vào trong không?
Vệ sĩ 1
Cô nghĩ đây là nơi ai muốn vào cũng được sao?
Nguyên Thảo
Tôi chỉ muốn chắc chắn anh ấy ổn. Nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát.
Nghe đến hai chữ "cảnh sát", tên vệ sĩ hơi chần chừ. Cuối cùng, gã rút điện thoại ra gọi cho ai đó.
Vệ sĩ 1
Có một nữ sinh muốn gặp cậu chủ.
Một lát sau, gã cúp máy, liếc Thảo một cái.
Vệ sĩ 1
Cô có thể vào, nhưng không được đi lung tung.
Cánh cổng mở ra. Thảo bước vào, lòng thấp thỏm. Cô không biết điều gì đang chờ mình phía trước, nhưng cô biết chắc một điều—cô không thể bỏ mặc Võ Tấn Phát.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play